Tình Mê Ý Loạn Yêu Em Bằng Cả Sinh Mệnh!
-
21: Trong Lòng Khó Chịu!
Mặc dù người không tuân thủ đúng giờ giấc của đoàn làm phim là Châu Minh Nguyệt nhưng nếu bị cô ta vạ lây thì bọn họ chắc chắn không tránh khỏi.
Khương Nhiễm là một người rất nghiêm ngặt về thời gian, đặc biệt là khi ở trong công việc, cô ghét nhất là những người đi trễ và làm sai.
Mà lần này, Châu Minh Nguyệt lại phạm vào điều tối kị của cô.
Liệu Châu Minh Nguyệt có bị cô doạ sợ hãi mà khóc lóc chạy ra khỏi đoàn làm phim không.
Một người con gái đáng yêu như thế, nếu như trên mặt xuất hiện giọt lệ, chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy xót xa làm sao.
Trợ lý của Châu Minh Nguyệt – Lương Hoa biết rõ tính tình của Khương Nhiễm.
Nên vừa bước vào đoàn làm phim đã vội chạy tới chỗ cô cúi đầu tạ lỗi.
“ Xin...!Xin lỗi đạo diễn Khương, vì thân thể của Minh Nguyệt hôm nay không được tốt nên đến hơi muộn.
Cô...!cô có thể bỏ qua cho em ấy lần này được không.”
Lúc này, ánh mắt của cô mới rời kịch bản nhìn vào vẻ mặt ăn năn của Lương Hoa rồi lại khẽ liếc nhìn Châu Minh Nguyệt.
Cô ta dường như không hề để ý đến việc quay phim lắm thì phải.
Vừa vào đoàn làm phim mà cả hai con mắt đều dán chặt lên người người đàn ông đang ngồi xem lại kịch bản phía xa.
Cô bình tĩnh đứng dậy, biểu cảm trên khuôn trở lên tệ hơn rồi bất ngờ cô mạnh tay ném cuốn kịch bản trên tay xuống chiếc bản gỗ nhỏ cạnh đó, lạnh giọng nói, từng tiếng được thốt ra đều mang uy lực khiến cho người đối diện phải e dè.
“ Đến muộn? Hừ, nực cười.
Mọi người ở đây ai cũng đều làm việc, họ phải đến từ rất sớm để chuẩn bị.
Thế mà nghệ sĩ của cô thân thể không khoẻ một chút liền lấy đó làm lí do để làm chậm tiến độ của đoàn làm phim sao!? Hơn nữa dù cô ta có không khoẻ thì cũng phải có cái miệng mở ra để xin phép chứ nhỉ? Đằng này, các người một câu cũng không hề thông báo lại, hình như thái độ này của các cô hơi kiêu ngạo quá rồi thì phải.
Tưởng chỗ của Khương Nhiễm tôi thích đến thì đến, không thích đến là không đến sao”
“ Nhìn người khác đến lác cả con mắt thì diễn được cái gì? Nếu cô ta cảm thấy đến đây chỉ làm những việc vô nghĩa như vậy thì xin mời ra khỏi đây, tránh làm ảnh hưởng tới người khác.” Khương Nhiễm lớn tiếng, lời nói rõ ràng là đang nói Châu Minh Nguyệt đồng thời cũng thu hút cái nhìn của không ít người xung quanh.
Họ đều biết Khương Nhiễm đây là tức giận thật rồi.
Lương Hoa nhỏ giọng kéo tay Châu Minh Nguyệt vẫn còn đang ngần ngơ, lúc này cô ta mới hoàn hồn.
“ Minh Nguyệt, mau xin lỗi đạo diễn Khương đi.”
Bộ phim này của Khương Nhiễm hiện đang rất được nhiều độc giả chào đón.
Nếu Châu Minh Nguyệt diễn vai nữ chính thì nhất định sẽ tăng độ hot lên rất nhiều.
Nên cô ta không thể để vụt mất cơ hội này trong tay Châu Minh Nguyệt được.
Tính cách Châu Minh Nguyệt vốn kiêu ngạo, ghét nhất là việc phải cúi đầu trước mặt người khác.
Nhưng khó khăn lắm cô ta mới có thể lấy được vai nữ chính, dù có không cam tâm đi nữa thì cô ta cũng phải cắn răng cúi đầu.
“ Tôi xin lỗi đã làm chậm trễ việc của mọi người, đạo diễn Khương cô có thể...”
“ Biết sai mà sửa thì tốt.
Còn nếu có lần sau thì...!mời Châu tiểu thư cuốn gói ra khỏi đoàn làm phim.
Chỗ của tôi...!rất nhỏ bé không tiếp nổi nhân vật lớn như cô đâu.”
Nói xong, cô quay người lạnh lùng rời đi, cũng không thèm nhìn lấy mặt cô ta một cái.
Từ bé đến lớn Châu Minh Nguyệt chưa phải chịu sự sỉ nhục như vậy bao giờ, cô ta cắn móng tay nghiến răng.
Khương Nhiễm cũng chỉ là một người phụ nữ, cô cứ đợi đấy.
Mọi người cũng nhanh chóng tản ra, tiếp tục công việc của mình.
Một màn vừa nãy thật sự khiến cho họ có hơi sợ hãi.
Nếu hôm nay cô thật sự nổi giận thì Châu Minh Nguyệt đâu thể đứng đây, vừa vặn họ cũng không thể an tâm như vậy.
Còn Thẩm Tư Niên bên này, từ lúc Châu Minh Nguyệt xuất hiện đến giờ, anh biết ánh mắt cô ta luôn hướng về anh nhưng anh ngay cả một cái liếc nhìn không có.
Chỉ cảm thấy cô ta có hơi phiền phức, lại làm cho cô nổi giận như vậy.
Kết thúc buổi quay phim.
Châu Minh Nguyệt vui vẻ chạy lại chỗ Thẩm Tư Niên.
“ Niên ca ca, tại sao anh không để ý đến em?”
Từ khi bước vào đoàn làm phim, cô đã luôn dành sự chú ý lên người anh.
Nhưng anh ngay cả một ánh mắt cũng không dành cho cô.
Thẩm Tư Niên cứ phải tuyệt tình với cô ta như vậy sao.
Dù có hơi thất vọng nhưng cô ta tin rằng trên đời này ngoài cô ra thì không còn người nào có thể xứng với thân phận và địa vị của anh.
Châu Minh Nguyệt đã thích anh từ lâu, lần đầu tiên gặp anh thì cô ta liền xác định người đàn ông này cả đời này chỉ có thể là của cô ta.
Bao nhiêu năm qua, cô ở bên cạnh anh, anh tuy không thích cô ta nhưng cũng chưa từng đẩy cô ta ra.
Như thế, cô ta liền nhận định rằng cô ta nhất định đã chiếm một vị trí quan trọng anh.
Vì vậy anh đi đâu liền có bóng dáng của cô ta đến đó.
Lần này cũng vậy, thấy anh đang làm việc trong đoàn phim Nắng hạ đều là em’ nên cô ta cũng nhờ Châu Lịch – ông của Châu Minh Nguyệt đặt cách cho cô ta vào mà không cần phải tham gia buổi thử vai.
Vốn dĩ ban đầu, vai nữ chính đã được Khương Nhiễm định sẵn là một khác nhưng dưới sự cầu nài của Châu Lịch, cô không thể không chọn cô ta.
Chọn cô ta không phải vì Khương Nhiễm sợ đắc tội ai mà là vì Châu Lịch từng giúp đỡ rất nhiều khi cô còn là diễn viên.
Hơn nữa, ông ấy cũng nói nếu Châu Minh Nguyệt làm ảnh hưởng đến đoàn làm phim, cô có quyền loại cô ta ra khỏi đoàn làm phim.
Cô cũng nể mặt ông mà giữ lại Châu Minh Nguyệt không thì chỉ một lỗi cô ta đi muộn thôi cũng đủ để khiến cô tống cổ cô ta đi rồi.
Thẩm Tư Niên vẫn không liếc nhìn cô ta lấy một cái, lạnh lùng đầy xa cách.
“ Tại sao tôi phải để ý đến cô? Tôi với cô cũng không thân thiết đến mức ấy.”
Châu Minh Nguyệt nín họng: “ Em...”
Cô ta và anh cũng coi như là lớn lên từ nhỏ với nhau.
Không thân thiết?
Ở bên cạnh anh lâu như thế rồi, sao anh vẫn còn vô tình với cô như vậy.
Đến bao giờ anh mới có thể dùng ánh mắt dịu dàng để nhìn cô ta? Tuy có chút tủi thân nhưng vẫn không quên mục đích ban đầu.
“ Tiệc mừng thọ của ông tối nay, anh nhớ đến đúng giờ đó.
Ông nói rất nhớ anh.”
“ Tôi cũng không đãng trí đến mức cần cô phải nhắc.”
Thấy anh trả lời một cách cộc lốc như vậy, cô ta tủi thân như sắp khóc, bàn tay cô ta nắm chặt với nhau, móng tay sắc nhọn ghim vào lòng bàn tay hệt như con dao găm đâm vào tim cô ta vậy.
Anh có cần phải đối xử với cô ta như vậy không.
Châu Minh Nguyệt biết tính anh đối với người nào cũng đề phòng như vậy sở dĩ vì hồi nhỏ đã phải không ít khổ cực, một đứa trẻ sống trong sự ghẻ lạnh từ chính những người thân sinh ra mình thì còn gì đau đớn hơn.
Cô ta lấy lí do anh bị bạc đãi từ bé để tự an ủi thuyết phụ bản thân rằng anh đối với cô ta như vậy cũng đúng.
Lí do này, Châu Minh Nguyệt đã dùng suốt bấy nhiêu năm trời rồi, nhưng cô ta lại không biết sự thật thì luôn phũ phàng đến nỗi khiến người ta đau lòng.
Khương Nhiễm đứng từ xa nhìn, hình ảnh Thẩm Tư Niên và Châu Minh Nguyệt nói chuyện thân thiết với nhau tất cả đều được thu gọn trong mắt cô.
Cô nhìn họ thêm một lúc nữa liền lạnh lùng quay người bỏ đi.
Đột nhiên, cô cảm thấy trong lòng bỗng có cái gì đấy đang rục rịch, khó chịu vô cùng.
...
Tại Châu gia.
Châu gia tuy chỉ là một gia tộc truyền thống lâu đời.
Nhưng gia chủ Châu gia – Châu Lịch lại là một người có địa vị cao trong lòng nhiều người.
Nên tiệc mừng thọ của ông tuy tổ chức với quy mô không lớn lắm nhưng lại có rất nhiều người đến tham dự, người đến người nào người nấy cũng đều mang thân phận không nhỏ, thậm chí có cả kì tài trong giới kinh doanh.
Đương nhiên, Khương Nhiễm cũng nhận được thiệp mời.
Châu Lịch đứng trên bục sân khấu bên cạnh còn có Châu Minh Nguyệt, giọng phát biểu đôi lời, giọng thể hiện sự uy nghiêm, khí chất bất phàm, thật khó có thể khiến người khác sánh bằng.
“ Xin chào các vị.
Tôi là Châu Lịch và hôm nay là tiệc mừng thọ của tôi.
Cảm ơn các vị đã chút thời gian đến chúc mừng cho lão già này.
Cũng cảm ơn những lời chúc và món quà đầy ý nghĩa của các vị.
Một lần nữa Châu Lịch tôi xin cảm ơn.
Chúc các vị sẽ có một bữa tối ngon miệng và vui vẻ .”
Sau khi ông dứt lời, hàng loạt tiếng vô tay vang lên.
Châu Lịch quả thật mang một khí chất không tầm thường.
Lời nói ra đều không thừa thãi một câu nào.
Sau đó ông đưa tay nắm lấy tay Châu Minh Nguyệt tiến lên phía trước, vẻ mặt từ uy nghi chuyển sang dịu dàng, giọng không giấu nổi niềm tự hào và hạnh phúc.
" Còn đây là Châu Minh Nguyệt - đứa cháu gái bảo bối của tôi.
Tôi đã già rồi, cái thân thể này cũng không trụ nổi bao lâu, cơ nghiệp trăm năm của Châu gia sớm muộn cũng do con bé tiếp quản.
Hi vọng đến lúc ấy, các vị có thể giúp đỡ và chỉ điểm cho nó nhiều hơn."
Tiếng vỗ tay lại một lần nữa vang lên nhưng lần này còn kèm theo rất nhiều lời bàn tán.
Tất cả bọn họ đều không thể ngờ tới Châu Lịch còn có một đứa cháu gái xinh đẹp như vậy.
Ông giấu cũng kĩ quá đi.
Hiếm khi các doanh nhân và những người có thân phận địa vị lớn đều tập chung lại một chỗ, nên không ít người cũng mượn cơ hội tiệc mừng thọ lần này để làm quen với nhiều đối tác hơn.
Thẩm Tư Niên hôm nay xuất hiện trong tiệc mùng thọ của ông với vai trò là đứa cháu trai được ông nhận nuôi.
Hơn nữa thân phận thật sự của anh cũng chẳng có mấy ai biết.
Lúc này anh đang đứng uống rượu cùng Mạnh Tử Triết và Nghiêm Cẩn Hành.
Cả ba người đàn ông sở hữu khuôn mặt vạn người mê đứng chung cùng một chỗ không khỏi thu hút sự chú ý của nữ giới.
Ngoại trừ người đàn ông mang dáng vẻ phong lưu, điển trai kia thỉnh thoảng sẽ nháy mắt đáp trả họ lại một cái thì hai người còn lại cả người đều được bao phủ bởi băng tuyết vạn năm, chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng đủ làm cho người ta lạnh thấu tim gan đến buốt óc nên có cho họ mười cái lá gan cũng không dám đến gần Thẩm Tư Niên và Nghiêm Cẩn Hành.
Chưa kể, thân phận của họ lớn đến thế nào nhỡ đâu đụng phải vị tiểu tổ tông của gia tộc nào thì người gặp hoạ không phải chính họ sao.
Bỗng nhìn thấy gì đó mà khiến hai mắt Mạnh Tử Triết sáng lên, anh đứng bên cạnh Thẩm Tư Niên huýnh nhẹ vào cánh tay anh một cái.
" Nhìn đi!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook