Tính Mạng Cô Thuộc Về Tôi
-
Chương 132
Tay nhỏ lén lút vừa giơ tới, liền giựt mình nẩy mạnh người ra sau, dường như đôi mắt kia vừa mở ra, bàn tay đàn ông đã nắm tay cổ tay cô ngăn cản.
--A…xin lỗi…-- cô lấp bấp :---Máu…trên mặt anh_Cô lại nhìn thấy bên má hắn có vệt máu dài thấm khô, liền dùng lí do biện hộ cho sự tò mò của mình
-Tôi muốn giúp anh xem vết thương thôi._Cô mím môi, giọng chắc nịt như muốn tạo lòng tin cho người đối diện, mắt cô nhìn quả huyết.
Người đàn ông yên lặng nhìn cô, sau đó nhẹ nhành buông tay cô ra. Hắn bật dậy, kéo nón thấp xuống che giấu thật kĩ gương mặt mình.
Cô có chút hoảng sợ, nhưng lại chẳng biết phải làm gì vì hắn luôn im lặng, chẳng đễ người khác có cơ hội tiếp chuyện. Nguyệt Hàm rụt rè đứng lên, nghĩ sẽ lại tốt bụng giúp hắn kiếm bông băng thuốc gạc gì đó ở căn nhà trống trơ này. Nhìn tới nhìn lui cô cũng chẳng thấy được cái gì trong nhà này. Có chút mất kiên nhẫn.
-Nhà anh không có đồ dùng y tế gia đình sao? Nè, anh cứ như khúc gỗ thế thì tôi phải tự biên tự diễn mãi à.
Vẫn thấy hắn ngồi bất động hay tay đan vào nhau đặt lên đùi. Cô thật sự nhịn không nổi kiệu tự nói tự biên đạo nữa. Giọng cau có.
-Anh bị câm thật sao, nếu bị câm thì ra dấu cũng được. chẳng phải người câm có thuật ngữ nói chuyện bằng hình thể sao, tôi hiểu được nhiêu thì hiểu, còn hơn anh cứ trơ trơ ra đó thật không thân thiện gì hết.
-Hay anh bị điếc luôn hả, Này…này.._Cô lại gần trước mắt hắn, tay quơ qua quơ lại để hắn chú ý rằng cô đang nói chuyện với hắn.
Trông cô ngày càng gần hắn, người đàn ông hơi thở ngày càng nóng ran, lồng ngức hắn cũng phập phồng lên xuống mạnh hơn. Không để cô tự diễn nữa. Hắn xua tay cô đi. Thân hình lớn sừng sững đứng lên, nhanh chân ra cửa.---Cạnh---
“Ý gì đây, đuổi mình á” Cô tró mắt nhìn hắn lúc đầu khó hiểu, sau thì bức dọc nhìn người đàn ông mở sẳn cửa mời cô ra.
Bị làm tổn thương lòng tự tôn con gái, cô không chịu được lớn giọng:- Này, anh đối xử với người giúp đỡ anh thế hả, đồ bệnh hoạn như anh tôi cũng không thèm quan tâm, mong sao anh dọn đi sớm chút, nếu không chung cư này sẽ bị tên bệnh hoạn như anh phá hủy. hừ_Cô đùn đùn máu nóng bước ra.
Chưa kíp đợi cô quay lại rủa thêm ---Rầm---Hơ---cô hoảng hồn vì cánh của thằng thừng đóng sập lại, một chút không do dự.
Đầu cô bốc khói, đá mạnh vào cửa:-ĐỒ BỆNH HOẠN, ĐẠO ĐỨC BỊ CHÓ GẬM, ĐÚNG LÀ TÔI THẦN KINH MỚI ĐI GIÚP ANH.
Chửi xong, hậm hực mở cửa nhà leo thẳng lên giường ngủ, một lòng không thèm để tâm hao phí hơi sức. Đúng là đầu ốc cô rất dễ tự mã hóa, chỉ cần được ngủ thì mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng bận tâm.
----------------------------------------------------------------------------------------
Ai đó đã không biết rằng, có một người đang tự hành hạ bản thân đến chảy máu.
Ngày tháng trôi qua cuộc sống đối với người đó dường như là 1 sự hình phạt, còn đáng sợ hơn cái chết.
Có ai biết khoảng cách dường như rất gần, thậm chí chỉ còn vài bước là đến đối diện nhau, vậy mà nó lại là 1 bức tường lửa ngăn cách một người chạm vào người kia dù chỉ là cái với tay.
Người nào đó, mang thân xác đã chết lặng lẽ sống từng ngày chậm rãi.
Cũng giống như năm đó. Trước lúc cái tên đó biến mất, đã trầm mặt nói với Phúc Hoàng một cách đầy tuyệt vọng. “Bi kịch của cuộc đời là những gì chết đi bên trong khi ta còn sống. Sự thiếu vắng người quan trọng nhất trong cuộc đời ta còn tệ hơn cái chết và hy vọng trong vô vọng còn khổ sở hơn tuyệt vọng. Nhưng ta sẽ chọn cách hy vọng trong vô vọng ”
Cái tên đó đã lẳng lặng ra đi như vậy.Anh vẫn nhớ rõ câu cuối cùng con người đó rời đi . Bản thân cái tên ngạo mạn tàn nhẫn đó đang tự dày vò mình, hắn gần như phát điên, khi tỉnh dậy trong cơn nguy kịch, thân thể hắn như có 1 nguồn năng lượng giúp hắn điên cuồng tìm kiếm 1 người con gái không ngừng nghỉ.
Mọi người khẳng định cô ta chết rồi, còn hắn lại tĩnh lặng thâm trầm mà nhất quyết cố chấp:- Không, nhất định cô ấy vẫn còn đâu đó trong thế giới này, bỡi vì ta chưa cho phép cô ấy đi.
Lúc đó, họ bảo hắn thật sự điên rồi, hắn biến mình thành kẻ chẳng còn ai nhận ra nữa. Cho đến 2 năm sau đó, mọi người mới hiểu rằng tại sao hắn lại quả quyết như vậy, có thể nói cô trở lại nhưng cũng có thể nói cô ta đi rồi chỉ có thân xác trở về, chỉ có điều, từ dạo đó cái tên Max cũng biến mất khỏi thế gian, không phải hắn chết mà là vì hắn đang sống mà như đã chết.
-Phúc Hoàng, gần 4 năm rồi, từ ngày Max rời khỏi đây, anh cũng bị bào mòn theo, bây giờ anh nhìn anh ra cái dạng gì rồi_Lạc Tư nhấp nháp Ly rượu, chậm rãi trêu chọc người ngồi trên chiếc bàn lớn chăm chú xem tài liệu.
Bộ râu đã dầy hơn, trong đàn ông hơn, chỉ có đôi mắt ngày càng mang sự mệt mỏi.
-Max chết rồi, còn nhắc người đó làm gì?_Giọng mang sự không vừa ý, mắt Phúc Hoàng vẫn chăm chú nhìn vào tài liệu nghiên cứu súng mới trên màm hình.
Lạc Tư lại nhếch miệng cười. Đặt ly rượu xuống, chân bắt chéo lại trở về rồi đứng lên tay vào túi quần:-Trong lòng anh rõ ràng là không nói như vậy, nếu không tại sao tháng nào cũng cho người đưa thông tin của Max về. _Lạc Tư thở dài bước đến gần:--Hôm qua tôi đến gặp Lạc Thần, hắn ta bây giờ nhìn chẳng ra người nữa. Năm đó, Max không lấy mạng Lạc Thần, thật sự bây giờ mới biết Max rất tàn nhẫn, cái chết rất đơn giản, chỉ có tiếp tục sống để chịu đựng sự dày vò của tội lỗi mới đáng sợ. Hiện tại Sát Bang vẫn dùng cơ thể Lạc Thần đem ra làm chuột bạch, cậu nói xem, đầu óc của Max có phải 10 phần điều chứa độc hay không.
-Cậu đến đây, luyên thuyên về người đã chết thôi sao?
-Sao Anh cứ khảng định Max chết trong khi…
-Im đi, trên thế giới hắc đạo không còn Max, trong bạch đạo Dương Vĩ càng không tồn tại.
Lạc Tư bực dộc với thái độ của Phúc Hoàng, lớn tiếng:-Được, anh bỏ mặc lão đại, nhưng tôi thì không, ngày nào lão đại vẫn còn tôi vẫn sẽ đưa Max trở về Sát Bang. 4 năm qua anh xem Sát Bang vẫn đứng một chỗ có thể nói điều bị các tập đoàn khác qua mặt, cả tập đoàn CEO cũng không còn được như ngày trước chiếm lĩnh thị trường trên toàn cầu.
---Rầm----
Phúc Hoàng nổi giận đạp bàn đứng lên:--NẾU CẬU CHO RẰNG TÔI KHÔNG ĐỦ NĂNG LỰC, ĐƯỢC VẬY CẬU CỨ LÊN ĐÂY THAY THẾ, CẬU NÓI HAY NHƯ VẬY THÌ ĐƯA MAX VỀ ĐAY TÔI XEM, LÚC ĐÓ TÔI ĐEM MẠNG CHO CẬU LUÔN.
-Anh…!_Lạc Tư thở mạnh, ghiến răng, đá mạnh vào chân bàn, nóng giận cố kiềm chế bỏ ra ngoài
---Ầm—
Phúc Hoàng mệt mỏi xoa xoa thái dương, anh ngồi ngẫn ra sau, âm thầm nói trong đầu “ Nếu cậu có ở đây, thì cậu sẽ xử lí thế nào hả, Max”
-----------------------------------------
Mọi chuyện vẫn đều đặn diễn ra cho đến hôm thứ 4.
-Anh nghe nói gần đây chung cư em có tên biến thái, em nên cẫn thận cửa ra vào, tối về trước 7 giờ._Henry nghiêm mặt nhìn Nguyệt Hàm cậm cụi xem sách.
Cô gật gù, không nhìn lên miệng nhai bánh khoái tây chiên xột xạc:-Em biết rồi!
-Gầ đây anh hơi bận, nếu tối anh không đến làm thức ăn thì em phải tự biến mua thức ăn có dinh dưỡng một chút, bao tử em không ăn chua, cay được, mua ít thịt bò, tốt nhất bữa ăn phả có rau xanh._Henry nhẫn nại chăm chú nhìn cô dặn dò. Tay đưa đến cho cô xấp tiền.
Nguyệt Hàm vẫn tiếp tục ăn và đọc sách, tay thì lặng lẽ cầm tiền bỏ vào túi, xem như việc này rất bình thường. Henry cảm thấy Nguyệt Hàm không chú ý, liền ngõ lên bàn hai nhịp.
-Trịnh Nguyệt Hàm!
-Sao ạ!
-Em có thể lịch sự hơn không hả?
-Tại sao?
-Em không nhìn anh.
-Em đang bận.
----Xoạt---
-Ấy..em đang ăn mà_Bị giựt bịch bánh trên tay, Nguyệt Hàm mới ngẩn đầu lên nhăn nhó.
-Mỹ nam ngồi cạnh em đấy, không bằng bịch bánh khoa tây chiên sao._Henry bát bình cầm bịch khoai tây lắc lắc.
-Vâng, em không có mắt nhìn ra mỹ nam đâu ạ, trả đồ ăn lại cho em thì còn tình nghĩa nhé.
-Em..em.._Henry tức muốn ói máu tay chỉ chỉ vào cô, bất lực thở ra. Trước nay người có thể đánh ngục anh chỉ có Nguyệt Hàm. Anh lại yêu chiều mà trả lại bịch bánh. :--Ngoài ăn ngủ chơi ra thì em còn biết để ý cái gì khác không hả?
Cô buông sách ra hướng mắt lên nhìn rất trung thực:-Có chứ!
Henry ra vẻ trông đợi.
Giơ bàn tay 5 ngón ra điếm:--Ừm..còn có xem phim, đọc truyện, ca hát..à…ùm.. còn …còn gì nhỉ….ngủ..ngủ..ngủ và ngủ..
Trong đôi mắt xanh ẩn chưa buồn bã, anh thở hắc ra:-Được rồi, đầu óc em vốn được làm bằng tàu hủ mà, anh không trách em.
Chau mày, miệng nhếch lên khó chịu:-Không đúng, em biết yêu.
Giật mình, Henry sốt sắn đáp nhanh:--Em.em đã ..yêu ai?
Cô cười hì, chỉ ngón tay ra, rồi xoay lạ đặt lên đầu mũi mình:- Bản thân, em còn biết yêu bản thân. Anh xem, vì quá yêu bản thân nên mới ăn ngủ tốt như thế còn gì.
Henry như bị đạp xuống vực thẩm, đau đầu vỗ trán:- Nếu anh còn nói nữa, chắc sẽ bị em làm hộc huyết mất.
-Không nói anh nữa, em về đây_Cô nhìn đồng hồ, vội vàng trút hết bịt bánh lên miệng nhai ngốn nghiến, tay còn dính dầu chiên đóng sách lại, còn hành động vô cùng tự nhiên dùng ngón tay nút sạch vị khoai tay còn sót sau đó hai tay chùi chùi lên quần. Trước khi chạy đi, cô mĩm cười vẫy tay:--À, cám ơn anh về chiếc xe đạp nhé, bye anh nhé, người thân!
Một loạt hành động như vậy, Henry đã vô cùng quen thuộc, có lẽ nếu sóc hơn nữa cũng chưa tới. Anh chỉ biết lắc đầu lẩm bẩm nhìn cô đi xa:-Nếu không gặp em 4 năm trước cũng không nghĩ nổi hai tính cách là cùng một người.
Anh lại nhíu mày “Cám ơn về xe đạp? Em ấy đang nói cái gì?
Khó hiểu nghĩ không ra, Henry tay cầm điện thoại lên gọi cho ai đó:--Thưa đội trưởng. Tôi có việc sẽ nghĩ phép 1 tuần, thời gian này ngài không cần liên lạc tôi sẽ khóa máy!
Nói xong vấn đề trọng tâm, không dong dài anh nói như 1 sự thông báo không chờ người bên kia lên tiếng đã cúp máy. Tay tắt nguồn.
Đôi mắt lai xinh đẹp thâm thúy, anh yên lặng trầm tư cả nữa giờ rồi rời đi khỏi quán nước.
………………………………
-Chào bác, Bác Trịnh hôm nay lại mang chút thức ăn cho bác._Cô vui vẻ túi lớn túi nhỏ bước vào căn nhỏ nhỏ cũ nát, vật dụng đơn sơ.
Người đàn ông trung niên gầy yếu gương mắt phúc hậu, tay đang bận biệu khắc gì đó trên khúc gỗ. Mắt mở nhưng lại không nhìn thấy, nghe tiếng cô liền vui vẻ cười.
-Cháu đến lần nào cũng mang rất nhiều thức ăn, tủ cũng không để vừa rồi._Bác Trịnh vừa nói tay vừa mò mẫm khắc lên khúc gỗ.
-Chính vì con đang lo lắng, tại sao con đem nhiều thức ăn thế mà lâu vậy bắc còn chưa lên kí, con hạ quyết tâm làm bác đủ tạ rồi.
-Đứa trẻ này, xem ta là lợn cháu nuôi à.
--Ấy, bác đang làm gì?
-Ta đáng khắc đồ chơi, là con búp bê.
-Bác cũng hứng thú chơi búp bê gỗ ạ_Nguyệt Hàm gãi đầu chăm chú nhìn.
-Là con gái bác lúc nhỏ rất thích, ta nhớ nó lên muốn làm búp bê gỗ. _ Giọng nói nghe rất hiền từ, còn pha lẫn sự bi thương mất mát.
-Bác Trịnh thật là người cha tốt, nếu cha cháu còn sống chắc sẽ thương cháu như thế. Mặc dù, cháu đã quên mất cha mẹ thế nào?_Cô buồn bã chống cầm thích thú nhìn con búp bê chưa thành hình.
-Cháu không nhớ mặt họ sao?
-Vâng, Henry bảo vì cha mẹ cháu mất sớm nên cháu không còn nhớ nổi khuôn mặt họ thế nào, chỉ có những kí ức rời rạc đôi lúc ẩn hiện thoáng qua.
-Cháu bị mất trí sao?
Cô vội vàng xua tay, dù người kia chẳng thấy được:-Không đâu, cháu nhớ rất rõ nhưng chỉ là kí ức cháu ở cô nhi viện năm 10 tuổi đến giờ thôi, có lẽ do họ mất sớm, nên cháu không còn nhiều ấn tượng nữa.
Bác Trịnh có chút đồng cảm, ông thương xót:-Vậy khi nào ta làm xong con búp bê gỗ sẽ đem tặng cháu, thế nào?
-Ơ…thế được sao ạ!
-Ừm, ta xem cháu như con gái mình vậy, nghe qua giọng nói ta biết cháu rất đơn thuần và có gương mắt sáng. Hẳn cũng xinh như con gái ta, sau này cứ gọi ta là cha nuôi.Cháu không chê nhận ông mù này chứ_Bác Trịnh lòng rạo rực niềm vui trông cô có.
-Cám ơn bác ạ, cháu rất hân hạnh ạ!_Cô nói giọng phấn khích, chỉ còn thiếu nhảy lên hét.
Trò chuyện ăn cơm cùng Bác Trịnh xong Nguyệt Hàm cũng tạm biệt ra về.
Trên đường về.
----Bốp----Bốp
--Rầm----
Tiếng đánh nhau bên trong con hẻm gần khu chung cư, làm cô tò mò đến. Trợn mắt nhìn một đám người vây quanh thành vòng, lại không nhìn rõ nạn nhân. Vì bản tính nhiều chuyện nổi dậy cô vội đứng núp gần hơn bờ tường.
Lóng ngóng vài giây, nhìn xuống kẻ bị đánh tơi bời đang ngồi bất động, hai tay chống dưới đất mặc cho 5 tên đạp không nhân từ.
Chiếc áo đen trùm mũ, không thể nhìn được khuôn mắt, nhưng Nguyệt Hàm lại hết sức nhận ra “ Cái tên kì quái đó ư”
Cô nheo mắt bước gần hơn.
--Ai đó?_Một tên cảm giác được có người phía sau, trợn mắt quay lại. Những tên kia cũng ngừng vung tay vung chân.
Chân cô run run, muốn bỏ chạy cũng không nổi, miệng lấp bấp, tay chỉ ra phía sau:--Tôi…đi ..ngang qua thôi.
Cô cười giả lả, xuề xòa:--Các anh cứ tiếp tục công việc, hê..hề..thôi phải đi rồi, không quầy rầy đâu.
Cô vọi vàng quay người nhấm mắt nít thở bước đi.
--Đứng đó_Tên cao cao, đôi mắt có vết thẹo dài gầm lên.
Cô giật bắn tim, hết hồn bất động. quay dần người lại, bàn tay run lẫy bẩy. Mắt vô tình nhìn xuống, Tên đàn ông kì quái vẫn khuy 1 gối dưới nền đất, một tay chống lên gối còn lại, nhìn bộ dạng bị đánh của hắn chẳng giống kiểu thất thế, yếu ớt. “Đến giờ vẫn làm ra vẻ phong độ cho ai coi chứ, tốt nhất đừng liên lụy bà.”
Cô đẩy miệng hất về phía tên người đàn ông kia một cái khinh khỉnh.
5 tên giang hồ đi tới coi xét. Làm cô sợ xém ngất “Đừng lại gần đây chứ”. Chân muốn lùi cũng không nhấc nổi.
-Thương, là con nhỏ tối mấy hôm trước bọn em bắt được. _Giọng nói chua chua quen thuộc, Nguyệt Hàm ngẩn người nhớ ra.
Nguyệt Hàm liền đoán ra là 3 tên biến thái hôm trước “Lại hoàn cảnh cẩu huyết, 1 tuần gặp 2 lần trời đúng không thương mà.”
Điều khiến cô kinh ngạc hơn nhất chính là lần đầu tiên nghe được giọng nói vô cùng mạnh mẽ, vô cùng đàn ông và lạnh lẽo
-Để cô ta đi.
Mọi người liền chú ý sang kẻ vừa phát ra âm thanh trầm luân, có chút ớt lạnh.
-Có phải mày bị đánh tới điên không,lại muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?_Tên lần trước có giọng nam cao cười khuẩy kinh khi bước lại gần tên đàn ông kì quái:- Dựa vào mày à!
-Lần này có anh Thương ở đây mầy cho rằng vẫn có thể may mắn như tối đó à. Ba người bọn tao không phải đối thủ của mày, nhưng tao không tin 5 người không thể đánh chết mày_Tên giọng chua chua nhổ nước bọt xuống nền đất, bày bộ mặt đáng ghét nghiến răng, tên này cho rằng lúc nảy người đàn ông kì quái vì sợ nên để cho bọn chúng trả thù nên có phần đắc ý
Tên Thương có lẽ là đàn anh, thân hình cao to hơn bọn còn lại, trong gương mắt không đáng ghét, nhưng vết thẹo trên mắt khiến hắn trong kinh dị, đúng như bọn giang hồ thứ thiệt.
Cô sợ đến tim sắp nhảy ra ngoài, đầu óc ong ong cả lên “ Làm ơn tên đàn ông quái đảng đó đó có thể cứu được mình”. Lòng cô thấp thỏm hy vọng, tên quái đảng đó giống như mấy bộ phim anh hùng cứu Mỹ nhân mà phát huy võ nghệ đánh chết mấy tên côn đồ.
Tên Thương nhíu mày, rồi âm hiểm nở nụ cười, bước tới nắm vai Nguyệt Hàm lôi tới:-Tạo thật sự vừa mắt cô ta, tao muốn niếm thử mày làm được gì tao sao.
Nguyệt Hàm nít thở, nhắm mắt lại đến chân mày cũng muốn dính chặt. “ Làm ơn, làm gì đó cứu tôi đi”
Cảm nhận được hơi thở đàn ông phả ra, cô ớn lạnh, miệng hắn hả chạm đến chiếc cổ của cô, bắt giác một hồi rợn tóc gáy nổi lên.
Tên Thương đang đắc ý áp sát Nguyệt Hàm thưởng thức, vừa mới đặt đầu đến hỏm cổ đả bị một bàn tay như sắc thép bóp chặc trên vai. Có phần kinh ngạc quay sang.
-Phựt---
Một lực mạnh đẩy tên Thương ra ngã nhào xuống đất, hắn mắt mở lớn không chóp, sức mạnh này khiến tên Thương như từng khúc xương vai rã ra ---A..ư..—
--Anh Thương không sau chứ!_Đồng bọn chạy tới đỡ tên Thương.
Mặt mày đỏ méc tên thương gầm lớn :--Giết chết nó!
Cả bọn lập tức gào lên xong tới.
Nguyệt Hàm vừa vui mừng, nghĩ không ngoài dự tính thật sự cảnh anh hùng đại chiến côn đồn sẽ có trận đánh vô cùng đẹp mắt. Nào ngờ.
--A…xin lỗi…-- cô lấp bấp :---Máu…trên mặt anh_Cô lại nhìn thấy bên má hắn có vệt máu dài thấm khô, liền dùng lí do biện hộ cho sự tò mò của mình
-Tôi muốn giúp anh xem vết thương thôi._Cô mím môi, giọng chắc nịt như muốn tạo lòng tin cho người đối diện, mắt cô nhìn quả huyết.
Người đàn ông yên lặng nhìn cô, sau đó nhẹ nhành buông tay cô ra. Hắn bật dậy, kéo nón thấp xuống che giấu thật kĩ gương mặt mình.
Cô có chút hoảng sợ, nhưng lại chẳng biết phải làm gì vì hắn luôn im lặng, chẳng đễ người khác có cơ hội tiếp chuyện. Nguyệt Hàm rụt rè đứng lên, nghĩ sẽ lại tốt bụng giúp hắn kiếm bông băng thuốc gạc gì đó ở căn nhà trống trơ này. Nhìn tới nhìn lui cô cũng chẳng thấy được cái gì trong nhà này. Có chút mất kiên nhẫn.
-Nhà anh không có đồ dùng y tế gia đình sao? Nè, anh cứ như khúc gỗ thế thì tôi phải tự biên tự diễn mãi à.
Vẫn thấy hắn ngồi bất động hay tay đan vào nhau đặt lên đùi. Cô thật sự nhịn không nổi kiệu tự nói tự biên đạo nữa. Giọng cau có.
-Anh bị câm thật sao, nếu bị câm thì ra dấu cũng được. chẳng phải người câm có thuật ngữ nói chuyện bằng hình thể sao, tôi hiểu được nhiêu thì hiểu, còn hơn anh cứ trơ trơ ra đó thật không thân thiện gì hết.
-Hay anh bị điếc luôn hả, Này…này.._Cô lại gần trước mắt hắn, tay quơ qua quơ lại để hắn chú ý rằng cô đang nói chuyện với hắn.
Trông cô ngày càng gần hắn, người đàn ông hơi thở ngày càng nóng ran, lồng ngức hắn cũng phập phồng lên xuống mạnh hơn. Không để cô tự diễn nữa. Hắn xua tay cô đi. Thân hình lớn sừng sững đứng lên, nhanh chân ra cửa.---Cạnh---
“Ý gì đây, đuổi mình á” Cô tró mắt nhìn hắn lúc đầu khó hiểu, sau thì bức dọc nhìn người đàn ông mở sẳn cửa mời cô ra.
Bị làm tổn thương lòng tự tôn con gái, cô không chịu được lớn giọng:- Này, anh đối xử với người giúp đỡ anh thế hả, đồ bệnh hoạn như anh tôi cũng không thèm quan tâm, mong sao anh dọn đi sớm chút, nếu không chung cư này sẽ bị tên bệnh hoạn như anh phá hủy. hừ_Cô đùn đùn máu nóng bước ra.
Chưa kíp đợi cô quay lại rủa thêm ---Rầm---Hơ---cô hoảng hồn vì cánh của thằng thừng đóng sập lại, một chút không do dự.
Đầu cô bốc khói, đá mạnh vào cửa:-ĐỒ BỆNH HOẠN, ĐẠO ĐỨC BỊ CHÓ GẬM, ĐÚNG LÀ TÔI THẦN KINH MỚI ĐI GIÚP ANH.
Chửi xong, hậm hực mở cửa nhà leo thẳng lên giường ngủ, một lòng không thèm để tâm hao phí hơi sức. Đúng là đầu ốc cô rất dễ tự mã hóa, chỉ cần được ngủ thì mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng bận tâm.
----------------------------------------------------------------------------------------
Ai đó đã không biết rằng, có một người đang tự hành hạ bản thân đến chảy máu.
Ngày tháng trôi qua cuộc sống đối với người đó dường như là 1 sự hình phạt, còn đáng sợ hơn cái chết.
Có ai biết khoảng cách dường như rất gần, thậm chí chỉ còn vài bước là đến đối diện nhau, vậy mà nó lại là 1 bức tường lửa ngăn cách một người chạm vào người kia dù chỉ là cái với tay.
Người nào đó, mang thân xác đã chết lặng lẽ sống từng ngày chậm rãi.
Cũng giống như năm đó. Trước lúc cái tên đó biến mất, đã trầm mặt nói với Phúc Hoàng một cách đầy tuyệt vọng. “Bi kịch của cuộc đời là những gì chết đi bên trong khi ta còn sống. Sự thiếu vắng người quan trọng nhất trong cuộc đời ta còn tệ hơn cái chết và hy vọng trong vô vọng còn khổ sở hơn tuyệt vọng. Nhưng ta sẽ chọn cách hy vọng trong vô vọng ”
Cái tên đó đã lẳng lặng ra đi như vậy.Anh vẫn nhớ rõ câu cuối cùng con người đó rời đi . Bản thân cái tên ngạo mạn tàn nhẫn đó đang tự dày vò mình, hắn gần như phát điên, khi tỉnh dậy trong cơn nguy kịch, thân thể hắn như có 1 nguồn năng lượng giúp hắn điên cuồng tìm kiếm 1 người con gái không ngừng nghỉ.
Mọi người khẳng định cô ta chết rồi, còn hắn lại tĩnh lặng thâm trầm mà nhất quyết cố chấp:- Không, nhất định cô ấy vẫn còn đâu đó trong thế giới này, bỡi vì ta chưa cho phép cô ấy đi.
Lúc đó, họ bảo hắn thật sự điên rồi, hắn biến mình thành kẻ chẳng còn ai nhận ra nữa. Cho đến 2 năm sau đó, mọi người mới hiểu rằng tại sao hắn lại quả quyết như vậy, có thể nói cô trở lại nhưng cũng có thể nói cô ta đi rồi chỉ có thân xác trở về, chỉ có điều, từ dạo đó cái tên Max cũng biến mất khỏi thế gian, không phải hắn chết mà là vì hắn đang sống mà như đã chết.
-Phúc Hoàng, gần 4 năm rồi, từ ngày Max rời khỏi đây, anh cũng bị bào mòn theo, bây giờ anh nhìn anh ra cái dạng gì rồi_Lạc Tư nhấp nháp Ly rượu, chậm rãi trêu chọc người ngồi trên chiếc bàn lớn chăm chú xem tài liệu.
Bộ râu đã dầy hơn, trong đàn ông hơn, chỉ có đôi mắt ngày càng mang sự mệt mỏi.
-Max chết rồi, còn nhắc người đó làm gì?_Giọng mang sự không vừa ý, mắt Phúc Hoàng vẫn chăm chú nhìn vào tài liệu nghiên cứu súng mới trên màm hình.
Lạc Tư lại nhếch miệng cười. Đặt ly rượu xuống, chân bắt chéo lại trở về rồi đứng lên tay vào túi quần:-Trong lòng anh rõ ràng là không nói như vậy, nếu không tại sao tháng nào cũng cho người đưa thông tin của Max về. _Lạc Tư thở dài bước đến gần:--Hôm qua tôi đến gặp Lạc Thần, hắn ta bây giờ nhìn chẳng ra người nữa. Năm đó, Max không lấy mạng Lạc Thần, thật sự bây giờ mới biết Max rất tàn nhẫn, cái chết rất đơn giản, chỉ có tiếp tục sống để chịu đựng sự dày vò của tội lỗi mới đáng sợ. Hiện tại Sát Bang vẫn dùng cơ thể Lạc Thần đem ra làm chuột bạch, cậu nói xem, đầu óc của Max có phải 10 phần điều chứa độc hay không.
-Cậu đến đây, luyên thuyên về người đã chết thôi sao?
-Sao Anh cứ khảng định Max chết trong khi…
-Im đi, trên thế giới hắc đạo không còn Max, trong bạch đạo Dương Vĩ càng không tồn tại.
Lạc Tư bực dộc với thái độ của Phúc Hoàng, lớn tiếng:-Được, anh bỏ mặc lão đại, nhưng tôi thì không, ngày nào lão đại vẫn còn tôi vẫn sẽ đưa Max trở về Sát Bang. 4 năm qua anh xem Sát Bang vẫn đứng một chỗ có thể nói điều bị các tập đoàn khác qua mặt, cả tập đoàn CEO cũng không còn được như ngày trước chiếm lĩnh thị trường trên toàn cầu.
---Rầm----
Phúc Hoàng nổi giận đạp bàn đứng lên:--NẾU CẬU CHO RẰNG TÔI KHÔNG ĐỦ NĂNG LỰC, ĐƯỢC VẬY CẬU CỨ LÊN ĐÂY THAY THẾ, CẬU NÓI HAY NHƯ VẬY THÌ ĐƯA MAX VỀ ĐAY TÔI XEM, LÚC ĐÓ TÔI ĐEM MẠNG CHO CẬU LUÔN.
-Anh…!_Lạc Tư thở mạnh, ghiến răng, đá mạnh vào chân bàn, nóng giận cố kiềm chế bỏ ra ngoài
---Ầm—
Phúc Hoàng mệt mỏi xoa xoa thái dương, anh ngồi ngẫn ra sau, âm thầm nói trong đầu “ Nếu cậu có ở đây, thì cậu sẽ xử lí thế nào hả, Max”
-----------------------------------------
Mọi chuyện vẫn đều đặn diễn ra cho đến hôm thứ 4.
-Anh nghe nói gần đây chung cư em có tên biến thái, em nên cẫn thận cửa ra vào, tối về trước 7 giờ._Henry nghiêm mặt nhìn Nguyệt Hàm cậm cụi xem sách.
Cô gật gù, không nhìn lên miệng nhai bánh khoái tây chiên xột xạc:-Em biết rồi!
-Gầ đây anh hơi bận, nếu tối anh không đến làm thức ăn thì em phải tự biến mua thức ăn có dinh dưỡng một chút, bao tử em không ăn chua, cay được, mua ít thịt bò, tốt nhất bữa ăn phả có rau xanh._Henry nhẫn nại chăm chú nhìn cô dặn dò. Tay đưa đến cho cô xấp tiền.
Nguyệt Hàm vẫn tiếp tục ăn và đọc sách, tay thì lặng lẽ cầm tiền bỏ vào túi, xem như việc này rất bình thường. Henry cảm thấy Nguyệt Hàm không chú ý, liền ngõ lên bàn hai nhịp.
-Trịnh Nguyệt Hàm!
-Sao ạ!
-Em có thể lịch sự hơn không hả?
-Tại sao?
-Em không nhìn anh.
-Em đang bận.
----Xoạt---
-Ấy..em đang ăn mà_Bị giựt bịch bánh trên tay, Nguyệt Hàm mới ngẩn đầu lên nhăn nhó.
-Mỹ nam ngồi cạnh em đấy, không bằng bịch bánh khoa tây chiên sao._Henry bát bình cầm bịch khoai tây lắc lắc.
-Vâng, em không có mắt nhìn ra mỹ nam đâu ạ, trả đồ ăn lại cho em thì còn tình nghĩa nhé.
-Em..em.._Henry tức muốn ói máu tay chỉ chỉ vào cô, bất lực thở ra. Trước nay người có thể đánh ngục anh chỉ có Nguyệt Hàm. Anh lại yêu chiều mà trả lại bịch bánh. :--Ngoài ăn ngủ chơi ra thì em còn biết để ý cái gì khác không hả?
Cô buông sách ra hướng mắt lên nhìn rất trung thực:-Có chứ!
Henry ra vẻ trông đợi.
Giơ bàn tay 5 ngón ra điếm:--Ừm..còn có xem phim, đọc truyện, ca hát..à…ùm.. còn …còn gì nhỉ….ngủ..ngủ..ngủ và ngủ..
Trong đôi mắt xanh ẩn chưa buồn bã, anh thở hắc ra:-Được rồi, đầu óc em vốn được làm bằng tàu hủ mà, anh không trách em.
Chau mày, miệng nhếch lên khó chịu:-Không đúng, em biết yêu.
Giật mình, Henry sốt sắn đáp nhanh:--Em.em đã ..yêu ai?
Cô cười hì, chỉ ngón tay ra, rồi xoay lạ đặt lên đầu mũi mình:- Bản thân, em còn biết yêu bản thân. Anh xem, vì quá yêu bản thân nên mới ăn ngủ tốt như thế còn gì.
Henry như bị đạp xuống vực thẩm, đau đầu vỗ trán:- Nếu anh còn nói nữa, chắc sẽ bị em làm hộc huyết mất.
-Không nói anh nữa, em về đây_Cô nhìn đồng hồ, vội vàng trút hết bịt bánh lên miệng nhai ngốn nghiến, tay còn dính dầu chiên đóng sách lại, còn hành động vô cùng tự nhiên dùng ngón tay nút sạch vị khoai tay còn sót sau đó hai tay chùi chùi lên quần. Trước khi chạy đi, cô mĩm cười vẫy tay:--À, cám ơn anh về chiếc xe đạp nhé, bye anh nhé, người thân!
Một loạt hành động như vậy, Henry đã vô cùng quen thuộc, có lẽ nếu sóc hơn nữa cũng chưa tới. Anh chỉ biết lắc đầu lẩm bẩm nhìn cô đi xa:-Nếu không gặp em 4 năm trước cũng không nghĩ nổi hai tính cách là cùng một người.
Anh lại nhíu mày “Cám ơn về xe đạp? Em ấy đang nói cái gì?
Khó hiểu nghĩ không ra, Henry tay cầm điện thoại lên gọi cho ai đó:--Thưa đội trưởng. Tôi có việc sẽ nghĩ phép 1 tuần, thời gian này ngài không cần liên lạc tôi sẽ khóa máy!
Nói xong vấn đề trọng tâm, không dong dài anh nói như 1 sự thông báo không chờ người bên kia lên tiếng đã cúp máy. Tay tắt nguồn.
Đôi mắt lai xinh đẹp thâm thúy, anh yên lặng trầm tư cả nữa giờ rồi rời đi khỏi quán nước.
………………………………
-Chào bác, Bác Trịnh hôm nay lại mang chút thức ăn cho bác._Cô vui vẻ túi lớn túi nhỏ bước vào căn nhỏ nhỏ cũ nát, vật dụng đơn sơ.
Người đàn ông trung niên gầy yếu gương mắt phúc hậu, tay đang bận biệu khắc gì đó trên khúc gỗ. Mắt mở nhưng lại không nhìn thấy, nghe tiếng cô liền vui vẻ cười.
-Cháu đến lần nào cũng mang rất nhiều thức ăn, tủ cũng không để vừa rồi._Bác Trịnh vừa nói tay vừa mò mẫm khắc lên khúc gỗ.
-Chính vì con đang lo lắng, tại sao con đem nhiều thức ăn thế mà lâu vậy bắc còn chưa lên kí, con hạ quyết tâm làm bác đủ tạ rồi.
-Đứa trẻ này, xem ta là lợn cháu nuôi à.
--Ấy, bác đang làm gì?
-Ta đáng khắc đồ chơi, là con búp bê.
-Bác cũng hứng thú chơi búp bê gỗ ạ_Nguyệt Hàm gãi đầu chăm chú nhìn.
-Là con gái bác lúc nhỏ rất thích, ta nhớ nó lên muốn làm búp bê gỗ. _ Giọng nói nghe rất hiền từ, còn pha lẫn sự bi thương mất mát.
-Bác Trịnh thật là người cha tốt, nếu cha cháu còn sống chắc sẽ thương cháu như thế. Mặc dù, cháu đã quên mất cha mẹ thế nào?_Cô buồn bã chống cầm thích thú nhìn con búp bê chưa thành hình.
-Cháu không nhớ mặt họ sao?
-Vâng, Henry bảo vì cha mẹ cháu mất sớm nên cháu không còn nhớ nổi khuôn mặt họ thế nào, chỉ có những kí ức rời rạc đôi lúc ẩn hiện thoáng qua.
-Cháu bị mất trí sao?
Cô vội vàng xua tay, dù người kia chẳng thấy được:-Không đâu, cháu nhớ rất rõ nhưng chỉ là kí ức cháu ở cô nhi viện năm 10 tuổi đến giờ thôi, có lẽ do họ mất sớm, nên cháu không còn nhiều ấn tượng nữa.
Bác Trịnh có chút đồng cảm, ông thương xót:-Vậy khi nào ta làm xong con búp bê gỗ sẽ đem tặng cháu, thế nào?
-Ơ…thế được sao ạ!
-Ừm, ta xem cháu như con gái mình vậy, nghe qua giọng nói ta biết cháu rất đơn thuần và có gương mắt sáng. Hẳn cũng xinh như con gái ta, sau này cứ gọi ta là cha nuôi.Cháu không chê nhận ông mù này chứ_Bác Trịnh lòng rạo rực niềm vui trông cô có.
-Cám ơn bác ạ, cháu rất hân hạnh ạ!_Cô nói giọng phấn khích, chỉ còn thiếu nhảy lên hét.
Trò chuyện ăn cơm cùng Bác Trịnh xong Nguyệt Hàm cũng tạm biệt ra về.
Trên đường về.
----Bốp----Bốp
--Rầm----
Tiếng đánh nhau bên trong con hẻm gần khu chung cư, làm cô tò mò đến. Trợn mắt nhìn một đám người vây quanh thành vòng, lại không nhìn rõ nạn nhân. Vì bản tính nhiều chuyện nổi dậy cô vội đứng núp gần hơn bờ tường.
Lóng ngóng vài giây, nhìn xuống kẻ bị đánh tơi bời đang ngồi bất động, hai tay chống dưới đất mặc cho 5 tên đạp không nhân từ.
Chiếc áo đen trùm mũ, không thể nhìn được khuôn mắt, nhưng Nguyệt Hàm lại hết sức nhận ra “ Cái tên kì quái đó ư”
Cô nheo mắt bước gần hơn.
--Ai đó?_Một tên cảm giác được có người phía sau, trợn mắt quay lại. Những tên kia cũng ngừng vung tay vung chân.
Chân cô run run, muốn bỏ chạy cũng không nổi, miệng lấp bấp, tay chỉ ra phía sau:--Tôi…đi ..ngang qua thôi.
Cô cười giả lả, xuề xòa:--Các anh cứ tiếp tục công việc, hê..hề..thôi phải đi rồi, không quầy rầy đâu.
Cô vọi vàng quay người nhấm mắt nít thở bước đi.
--Đứng đó_Tên cao cao, đôi mắt có vết thẹo dài gầm lên.
Cô giật bắn tim, hết hồn bất động. quay dần người lại, bàn tay run lẫy bẩy. Mắt vô tình nhìn xuống, Tên đàn ông kì quái vẫn khuy 1 gối dưới nền đất, một tay chống lên gối còn lại, nhìn bộ dạng bị đánh của hắn chẳng giống kiểu thất thế, yếu ớt. “Đến giờ vẫn làm ra vẻ phong độ cho ai coi chứ, tốt nhất đừng liên lụy bà.”
Cô đẩy miệng hất về phía tên người đàn ông kia một cái khinh khỉnh.
5 tên giang hồ đi tới coi xét. Làm cô sợ xém ngất “Đừng lại gần đây chứ”. Chân muốn lùi cũng không nhấc nổi.
-Thương, là con nhỏ tối mấy hôm trước bọn em bắt được. _Giọng nói chua chua quen thuộc, Nguyệt Hàm ngẩn người nhớ ra.
Nguyệt Hàm liền đoán ra là 3 tên biến thái hôm trước “Lại hoàn cảnh cẩu huyết, 1 tuần gặp 2 lần trời đúng không thương mà.”
Điều khiến cô kinh ngạc hơn nhất chính là lần đầu tiên nghe được giọng nói vô cùng mạnh mẽ, vô cùng đàn ông và lạnh lẽo
-Để cô ta đi.
Mọi người liền chú ý sang kẻ vừa phát ra âm thanh trầm luân, có chút ớt lạnh.
-Có phải mày bị đánh tới điên không,lại muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?_Tên lần trước có giọng nam cao cười khuẩy kinh khi bước lại gần tên đàn ông kì quái:- Dựa vào mày à!
-Lần này có anh Thương ở đây mầy cho rằng vẫn có thể may mắn như tối đó à. Ba người bọn tao không phải đối thủ của mày, nhưng tao không tin 5 người không thể đánh chết mày_Tên giọng chua chua nhổ nước bọt xuống nền đất, bày bộ mặt đáng ghét nghiến răng, tên này cho rằng lúc nảy người đàn ông kì quái vì sợ nên để cho bọn chúng trả thù nên có phần đắc ý
Tên Thương có lẽ là đàn anh, thân hình cao to hơn bọn còn lại, trong gương mắt không đáng ghét, nhưng vết thẹo trên mắt khiến hắn trong kinh dị, đúng như bọn giang hồ thứ thiệt.
Cô sợ đến tim sắp nhảy ra ngoài, đầu óc ong ong cả lên “ Làm ơn tên đàn ông quái đảng đó đó có thể cứu được mình”. Lòng cô thấp thỏm hy vọng, tên quái đảng đó giống như mấy bộ phim anh hùng cứu Mỹ nhân mà phát huy võ nghệ đánh chết mấy tên côn đồ.
Tên Thương nhíu mày, rồi âm hiểm nở nụ cười, bước tới nắm vai Nguyệt Hàm lôi tới:-Tạo thật sự vừa mắt cô ta, tao muốn niếm thử mày làm được gì tao sao.
Nguyệt Hàm nít thở, nhắm mắt lại đến chân mày cũng muốn dính chặt. “ Làm ơn, làm gì đó cứu tôi đi”
Cảm nhận được hơi thở đàn ông phả ra, cô ớn lạnh, miệng hắn hả chạm đến chiếc cổ của cô, bắt giác một hồi rợn tóc gáy nổi lên.
Tên Thương đang đắc ý áp sát Nguyệt Hàm thưởng thức, vừa mới đặt đầu đến hỏm cổ đả bị một bàn tay như sắc thép bóp chặc trên vai. Có phần kinh ngạc quay sang.
-Phựt---
Một lực mạnh đẩy tên Thương ra ngã nhào xuống đất, hắn mắt mở lớn không chóp, sức mạnh này khiến tên Thương như từng khúc xương vai rã ra ---A..ư..—
--Anh Thương không sau chứ!_Đồng bọn chạy tới đỡ tên Thương.
Mặt mày đỏ méc tên thương gầm lớn :--Giết chết nó!
Cả bọn lập tức gào lên xong tới.
Nguyệt Hàm vừa vui mừng, nghĩ không ngoài dự tính thật sự cảnh anh hùng đại chiến côn đồn sẽ có trận đánh vô cùng đẹp mắt. Nào ngờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook