Tính Mạng Cô Thuộc Về Tôi
-
Chương 129: Bắt đầu từ kết thúc - Hồi sinh
----3 Năm 6 tháng Sau---
---RẦM RẦM-----RẦM RẦM---
Tiếng đập cửu vang lên dữ dội, sau đó là tiếng con gái thét lớn.
---rầm rầm---TRỊNH NGUYỆT HÀM MAU MỞ CỬA, CÓ CHẾT CŨNG PHẢI LẾT RA ĐÂY NGAY----
---CẠCH---
-Chào..buổi sáng!_Cô gái với bộ quần áo ngủ màu hồng hello kity sặc sở, khuôn mặt ngái ngủ, mắt lờ đờ con mở con nhắm đầu tóc rối tung như mụ điên nào đứng trước Tiểu Nhu.
Tiểu Nhu hít một hơi thật mạnh ép khí giận sau 2 giây tất cả mọi thứ xung quanh liền muốn rung chuyển bởi tiếng gầm thét với âm vực nứt vách vỡ kính.:--TRỊNH NGUYỆT HÀM, LÀ MẤY GIỜ RỒI BIẾT KHÔNG, 1 GIỜ TRƯA RỒI….1 GIỜ TRƯA RỒI ĐÓ, NGƯỜI TA ĐÃ TAN HỌC VỀ ĂN CƠM TẮM RỬA,DỌN DẸP TỚI CÁI BỒN CẦU CŨNG CHÀ SẠCH BÓNG RỒI. CẬU CÒN CHÀO BUỔI SÁNG Á!
Trịnh Nguyệt Hàm bị tiếng thét làm thủng cả màng nhỉ, co người nhắm mắt bịch hai tai lại. Đợi tiếng thét kết thúc liền mở hí một con mắt xem chừng tình hình rồi mới dám buông tay thở ra, dùng giọng còn ngái ngủ, ngáp một cái:-Bồn cầu nhà người ta có bóng hay không cậu cũng không cần nói tớ biết lớn như vậy chứ , còn nữa trong định luật thời gian của tớ khi nào thức dậy chính là buổi sáng, cậu sáng thế này đã đến nhà tớ phá cửa chửi con mắng cháu thật không có đạo đức mà.
Lại hít vào thở ra. Tiểu Nhu cố lấy lại bình tĩnh. Không thèm đợi Trịnh Nguyệt Hàm mời vào, liền hung hăn xông thẳng vào, ngồi phịch xuống salong.
--Ặc--Ặc--- Tiếu Nhu hít lấy một đóng bụi do ngồi quá mạnh không để ý lớp bụi lâu ngày của salong tán loạn trong không khí.
Tay vừa phủi phủi bay bụi mặt nhăn nhúm:-CÁI GÌ ĐÂY, ĐÂY LÀ NHÀ Ở HAY NHÀ KHO HẢ ..ẶC..ẶC..TRỊNH NGUYỆT HÀM ĐÃ BAO LÂU CẬU KHÔNG LAU CHÙI CÁI SALONG NÀY RỒI.
Đôi dép xanh đọt chuối chói mắt lê lết đi tới chiếc giường mặt kệ tiếng gào thét của cô bạn. Trịnh Nguyệt Hàm lại ôm cái gói ngủ lăn ra nhắm mắt, miệng ậm ờ nói:--Không nhớ, chắc là lâu rồi.
Cơn nóng của Tiểu Nhu lại tăng lên vượt mức 50 độ C. tức không chịu được đập tay thật mạnh xuống bàn---ẶC---ẶC ẶC ẶC---HẮC XÌ
Tiểu Nhu bị một lớp bụi dầy hơn bị lực đập khá mạnh cứ thế sọc thẳng vào mủi cô ho khan liên tục, chân mày cũng chau đến đụn nhau, lòng bàn tay vừa dở lên đã bám đầy bụi đen thui. –KING- MÁU NÓNG TĂNG MẠNH TỚI THÊM 50 ĐỘ C--- vượt mức khói liền bốc lên đầu.
-TRỊNH NGUYỆT HÀM, CẬU..CẬU….TỈNH DẬY..NHANH LÊN…_Thở mạnh Tiểu Nhu xông tới kéo giò cô lôi xuống.
---Cốp---Á—
Đầu Trịnh Nguyệt Hàm bị va vào cạnh giường đau đến méo mặt. Ngồi bật dậy.
-Sáng sớm cậu điên cái gì thế, bộ tớ tối qua trước khi ngủ không cầu nguyện cho cậu chết sớm hay sao mà hôm nay cậu tới ám tớ hả. _Trịnh nguyệt Hàm nhường như tỉnh táo hơn, nổi giận mắng.
-Có, chính là tối qua cậu có lỗi với tớ.
-Lỗi phải gì?
-Cậu…cậu còn giả điên.
-Không biết, có gì nói trắng ra nhanh.
Nguyệt Hàm vừa nói vừa kéo tủ đồ ra--Ầm—Quần áo nhòi nhét hết chỗ một lúc ào xuống. Cô hoảng hốt giơ tay ra đỡ, bị quần áo đè cô ôm người ngồi xuống.
--Hơ---
Tiểu Nhu lắc đầu chán chường, nhìn đóng đồ như bãi rác kinh khủng. Chân bước đến chống nạnh nhìn xuống Trịnh Nguyệt Hàm:---thật sự tớ đang nghi ngờ, tại sao một đứa con gái như cậu có thể xuống được trái đất này sống đến 26 năm.
Trịnh Nguyệt Hàm đầu tóc rủ rượi, bị dồn trong đóng quần áo thở dốc, miệng lẩm bẩm:--Tớ cũng đang thắc mắc gia đình cậu làm sao có thể sống tiếp khi nuôi một đứa lớn họng như cậu trong 26 năm a.¬¬ _Chưa đợi Tiểu Nhu gào lên mũi Trịnh Nguyệt Hàm nghe thấy mùi gì lại hít hít trong đóng quần áo:-Mùi gì kinh thế nhỉ?
Tiểu Nhu trợn mắt lớn nhìn con bạn như bị thiểu năng, hai ngón tay chia ra bốc lên một chiếc quần chíp vàng, mắt nhăn đến thắt dây thần kinh thính giác:---CÁI THỨ MÙI NÀY KINH HƠN CẢ CỐNG.
--Hơ---Trịnh Nguyệt Hàm ngẩn ngơ ngước nhìn, liền bật cười giựt lại:---Thì ra là nó á, hình như 2 tháng trước tớ làm mất kiếm hoài chẳng thấy, ra là bận xông tiện tay quăng vào đây.
(--Rầm---) -.- Tiểu Nhu bị Trịnh Nguyệt Hàm làm đứng hình, 3 năm qua dù đã rất quen cái kiểu thiểu năng xoắn thần kinh của Trịnh Nguyệt Hàm như thật lần nào cũng bị sock đến não cũng muốn nhũng theo.
-Cậu mà cũng là con gái đúng là sự phỉ bán của giới tính nữ. Còn nếu làm con người thì cũng là sỉ nhục của nhân loại. Tớ cảm thấy có thể quen biết cậu đúng là thần kinh thật._Tiểu Nhu chậc lưỡi, môi nhếch lên.
Chẳng nổi giận dù bị Tiểu Nhu nói móc, tay chân nhanh nhạy gom đóng quần áo lộn xộn tiếp tục nhét lại vào tủ. Vừa đẩy vừa hì hụt nói
---Đáng tiếc phái nữ đành phải chịu phỉ bán vì tớ thật sự là con gái chính hiệu…Cậu nói không đúng nha, nếu nhân loại không có tớ thì cũng bị cậu sỉ nhục về đạo đức, chẳng có loại bạn nào lại độc mồm thúi miệng như cậu, cậu nên học lại 1001 cách làm người biết không hả? Mau lại đây giúp tớ đẩy chúng vào đi.
Vất vả đẩy đống quần áo vào. Cầm lấy bộ đồ chạy vào nhà vệ sịnh. Tiểu nhu đành không thèm chấp nhất Trịnh Nguyệt Hàm, đành kiếp chỗ sạch nhất phòng trong ngôi nhà bề bộn, mạn nhện bụi bám thành lớp này vốn không phải con người sống được,nhìn tới lui chỉ còn chiếc giường của Trịnh Nguyệt Hàm, có lẽ đây là thứ được sử dụng nhiều nhất trong ngôi nhà nên khá sạch.
Tiểu Nhu thuận tiện kéo con sâu Trịnh Nguyệt Hàm hay ôm, miệng lại nói với người bận bịu trong nhà tắm.
-Coi như tới không chấp nhất cậu, Trịnh Nguyệt Hàm tối hôm qua cậu hứa với tớ sẽ hẹn giúp tới thầy Henry, cậu nuốt lời làm cả đêm tớ phải ngồi ngoài công viên chờ cậu dẫn soái ca đến. Cậu thật sự quá đáng..Này…có nghe tớ nói không?
Bên trong ồn ồn vọng ra cùng tiếng nước chảy.
-Ai nói cậu tớ thất hứa, tớ có hẹn, nhưng người ta không nể mặt đi thì làm sao chứ?
Mặt hậm hức, giọng Tiểu Nhu cao cao:-Thế cậu không biết điện thoại tới nói 1 tiếng à! Ể..để tớ nói cho… Cậu lại quên mang điên thoại hay hết bin nữa đúng không.
--Cạch—
Người bên trong bước ra, hoàn toàn khác với bộ dạng lúc đầu, trong sạch sẻ chỉnh chu hơn. Trịnh Nguyệt Hàm chọn một chiếc áo thun in hình con gấu pun trẻ trung, cùng chiếc quần bò ôm sát chân thon gầy, tóc đen cột cao tinh nghịch cả cái mái ngố thưa đang thịnh hành của các bạn nữ hàn quốc. Trong cô như cô gái 18 tuổi nhí nhảnh hồn nhiên.
-Chính xác là điện thoại tớ hết pin, hôm qua tớ về muộn vì ghé thăm người chú bị mù.
Lúc này mới thấy, Tiểu Nhu hoàn toàn có bộ dáng khác với Trịnh Nguyệt Hàm, thân hình đẩy đà, da trắng nõn diện bộ đồ vừa nữ tính vừa gợi cảm, chiếc quần ngắn củn và áo trắng trệ ngực mỏng, gương mặt trang điểm xinh đẹp.
Thấy Trịnh Nguyệt Hàm bước ra, mắt cô liền chóp chóp vài cái:- Ông chú, là cái ông tên Trịnh Trịnh…gì đó…à!
Trịnh Nguyệt Hàm thở hắc ra lườm Tiểu Nhu:---Này, tớ phải lặp lại bao nhiêu lần cậu mới nhớ được tên chú ấy hả. TRỊNH ĐẰNG… nhớ không là TRỊNH ĐẰNG…còn quên nửa thì đôi giày tớ không có mắt đâu.
-Hầy, thì Trịnh Đằng, cũng có phải tên cha tớ mà phải nhớ kĩ chứ, tớ nhớ mỗi cái họ vì giống cậu, đúng là trùng hợp nhỉ? _Tiểu Nhu chống cầm, chóp mắt nhìn Trịnh Nguyệt Hàm đang mang giày Bata.
-Chú Trịnh cũng đáng thương lắm, nghe thầy Henry bảo chú ấy bị tai nan nên bị mù và thất lạc gia đình, được biết chú ấy có 1 đứa con gái trạc tuổi mình không rõ sống hay chết rồi. Dù sao chú ấy sống 1 mình rất bất tiện, nếu tớ biết chăm sóc cho người khác thế nào hẳn sẽ đưa chú ấy về sống cùng, tớ chỉ có thể mỗi tuần ghé mang chút thức ăn cho chú ấy.
Đầu gật gù, Tiểu Nhu vô cùng đồng ý bảo:- Đúng đấy, cậu mà sống cùng ông chú đó sớm muộn gì cũng hại người ta chết sớm. Bỡi vì cái tính ở dơ , ham ngủ, hậu đậu, làm biếng này mà thế giới mở cuộc thi chắc chắn 100/1000 cậu giựt hết giải nhất cho xem, tính ra cái gì cậu cũng cũng hơn người e ông ta phải đi chăm sóc cậu đến mệt tắt thở.
Chiếc giầy-Vèo—
--Phựt---Chiếc giày bị Trịnh Nguyệt Hàm phóng tới như phi tiêu, ai ngờ Tiểu Nhu né kịp.
--Phù…xém chết_Tiểu Nhu vuốt ngực hết hồn.
Con mắt Trịnh Nguyệt Hàm đã tóe lửa:---Biến khỏi đây nếu không có máu đổ đầu rơi ngây bây giờ.
Tiêu Nhu căng mắt bật dậy phóng ra gần chỗ Trịnh Nguyệt Hàm.
--Thách cậu…Trịnh Nguyệt Hàm cho cậu biết, Hôm nay nếu không hẹn thầy Henry đi cùng tớ, từ ngày mai cậu cúp tiết tớ sẽ không điểm danh cho cậu, còn báo cáo lên thầy. hứ
Rầm—Tiểu Nhu vừa thấy tay Nguyệt Hàm cầm lên chiếc giầy nữa nhanh chân phóng ra cửa đóng sập lại tránh nạn.
--CON ĐÊ TIỆN…TRỌNG SẮC KHINH BẠN, CHẮC LÚC ĐẦU THAI LỠ GIÀNH CHỖ TRƯỚC CẬU MỚI OAN NGHIỆT GẶP ĐƯỢC CON BẠN KHÔNG CÓ ĐẠO NGHĨA.
Sau khi Trịnh Nguyệt Hàm bước xuống chung cư, mắt liền theo phản xạ mà liếc qua căn hộ đối diện, luôn luôn không mở bao giờ, nếu không bị mọi người trong chung cư này bàn tán có người ở hẳn cô cũng chẳng để ý. Nhưng hôm nay, đặc biệt mở chỉ là không thấy người bên trong.
Có hơi tò mò cô bước qua ghía vào trong “ Bên trong thật có người sống sao”
---REN…REN..---Vừa định bước gần hơn thì chuông điện thoại reo lên.
-ALO, Em đây, à lúc sáng em bị đau bụng quá nên không đi học nổi. Thật mà…_Cô bỏ qua sự tò mò, bước qua bận bịu vắt óc suy nghỉ xem mình bịa thế nào thì hay.
Sau khi tiếng cô bước đi xa, căn phòng tĩnh lặng nghe được tiếng bước chân rõ ràng rồi dừng lại ở cửa. –Cạch—Tiếng cửa 1 lúc lâu khi không còn thấy bóng cô ở hành lang mới đóng nhẹ lại.
------
Trường ĐẠI HỌC xxx
Khoa kinh tế.
-Em lại đây
Giọng nói khan khan nghiêm nghị. Trịnh Nguyệt Hàm ngập ngừng bước đến dè chừng:--Thưa..Thầy
-Lần thứ mấy em vắng tiết Toán cao cấp rồi.
-Henry…em không cố ý mà…em nói rồi chìa khóa…
Đang nói liền bị Henry trừng mắt, liền im không nói tiếp cuối mặt vì bị Henry quan sát:- Ngủ mới dậy nữa phải không?
---Không, em đã dậy hơn 1 tiếng 54 phút rồi không phải mới dậy đâu ạ_Mặt cô tỉnh bơ vô tư vô tội xua tay chối.
Cơ mắt Henry co lại, vừa muốn cười lại chẳng thể cười nổi, giả vờ khó khăn:- Ngụy biện, em đã năm 3 rồi, còn năm cuối nữa là ra trường, tại sao các môn Toán cao cấp và Triết học em điều không 1 ngày lên lớp, có phải muốn ở đây thêm vài năm nữa.
-Cũng tốt mà, chẳng phải sẽ được gặp thầy hoài sao, 1 năm 365 ngày, ngày nào cũng được nghe thầy giáo huấn thế này còn hay hơn triết học ạ.
Cô cười tươi giơ ngón tay cái vờ xu nịnh.
-Vậy còn toán cao cấp, đây là môn khó qua nhất lần nào thi cũng phải thi mấy lần, em nghĩ tiền chính phủ nuôi bọn em chỉ để ăn no rồi ngủ sao. Học bổng năm nào cũng đòi giành mà chẳng thấy cố gắng.
Henry chấp tay ra phía sau, khuôn mặt điển trai vô cùng nghiêm túc không hề bị Nguyệt Hàm làm lung lây.
-Được rồi, lần sao em sẽ học đầy đủ, đừng có làm cái bộ dạng khó coi thế_Cô nhỏ tiếng nhìn xung quanh, sợ người ta nghe thấy giơ tay che bên miệng:---Hôm qua em đi thắm chú Trịnh, lần sau em rủ anh nhé, chú bảo lâu rồi không gặp anh.
Răng dạy xong, làm mặt lạnh xong, đúng mức thầy giáo nghiêm khắc. Henry mĩm cười vừa định giơ tay vuốt tóc cô nhưng rồi lại thôi chĩ vỗ nhẹ lên vai:-Vào lớp đi, em trễ 2 tiếng 10 phút rồi. Tối anh đến nhà em nói chuyện sau.
Trên gương mặt bây giờ chỉ còn sự nuông chiều, Henry lướt qua Trịnh Nguyệt Hàm nói thầm.
Xung quanh trường chỉ còn thưa thớt vài người qua lại. Khi cô gật đầu đi thẳng, một lúc sau Henry dừng chân quay người lại nhìn bóng lưng cô ung dung đi vào lớp. Trên gương mắt người lai vô cũng sắc nét lại mang tia nhìn phứt tạp, anh thì thầm trong đầu “Gần 4 năm rồi, Trịnh Nguyệt Hàm anh nên làm gì mới tốt”
-Nguyệt Hàm, tối nay…._Tiểu Nhu hì hụt chạy theo cô đang dẫn xe đạp.
-Biết rồi, tối nay đến nhà tớ, tớ hẹn thầy giúp cậu._Nguyệt Hàm nói xong, liền leo lên xe chạy đi, tay giơ lên vẫy vẫy chào thân ái bạn hiền dù mặt không quay lại nhìn phía sau.
----------------------------
Trời sập tối, Nguyệt Hàm đạp xe về đến nhà đã 7 giờ. Đường về liền tấp vào quán tàu hủ ven đường, cái mùi tàu hủ nước đường thơm ngất ngây làm bụng cô sôi lên.
---Cô ơi, cho cháu 1 chén đi ạ_Nở nụ cười tươi, tay cô giơ lên 1 ngón trỏ.
Hít lấy mùi tàu hủ phả ra khói nghi ngút, tay nhanh nhẹn mút ăn ngon lành.
-Cháu ở khu chung cư phía trước phải không?
-Vâng ạ.
-Cẩn thận con gái giờ này ra đường vắng, dạo này nghe nói chung cư có kẻ biến thái.
-Sao ạ, biến thái_Đang mút lấy mút để miệng hả ra, to mắt nhìn cô bán tàu hủ như khó tin.
-Ừ, người trong chung cư này ra đây ăn bảo nhau thế, bọn họ đang ăn tới sập tối lại lôi nhau về sợ gặp phải kẻ biến thái.
-Biến Thái thế nào à_Trịnh Nguyệt Hàm húp cạn chén nước đường, mắt tò mò thú vị hỏi.
-Nghe đâu, ăn cắp nội y phụ nữ, nhà nào có phụ nữ phơi quần áo cũng bị cắp mất, nghe nói tuần trước có 1 cô gái đi làm về khoảng 8 giờ gặp tên biến thái mặc áo khoác đen đội mũ đi theo, đến hẻm gần chung cư thì bị chụp thuốc mê, khi tỉnh dậy đã bị cởi sạch đồ.
-Vậy ghê thật, nên báo cảnh sát chứ.
-Báo thế nào, không thấy mặt, không chứng cứ, nói ra lại mất thanh danh, nghe kể cô ta hỏang sợ mà bỏ về quê sống rồi.
Đôi mắt to long lanh chóp chóp, mặt chẳng chút sợ còn suy nghĩ “Chuyện chung cư ghê gớm vậy sao mình không biết nhỉ, bà bán tàu hủ đầu đường còn biết thông tin mình dạo này cần bổ sung bằng tốc độ tên lửa mới bắt kịp thị chúng được.”
Cô trả chén tính tiền rồi tạm biệt phóng chạy đi.—Lạch—cạch—
--Hử---Thế sự gì, gần tới nhà lại sứt dây xênh, cưng à có phải mày làm biến rồi không_cô dừng lại buông xe xuống, oán vài câu đành dẫn bộ.
Đường tối đèn cứ chóp tắt liên tục làm không gian trở nên đáng sợ. Thật ra thì nói cô không sợ thì không phải, chỉ là não Trịnh Nguyêt Hàm vốn chỉ chứa những thứ rất đơn giản, những chuyện kinh thiên động địa gì cũng bị não cô quét qua 1 lần rồi đi luôn. Nhưng gặp phải tình huống thân mình dẫn xe qua con hẻm đèn mập mờ ớn lạnh này, não tự nhiên hoạt động mạnh.
Đi gần tới ngõ, cảm giác ớn lạnh nổi rợn sống lưng, Nguyệt Hàm nhìn lên tường dường như cảm giác có ai theo sau, cái bóng lập lờ phía sau khiến tim cô nhảy với tốc độ Jumba cha cha. Bước chân cô đi ngày một nhanh hơn, sợ đến tay run run bỏ luôn chiếc xe đạp 60 năm kỉ niệm gần được nhà khảo cổ đem đi trưng bày mà chạy thụt mạng ---Rầm—Phịch—Phịch---
---Ầm—
Đụn vào cái gì rất chắc nhưng không đến máu đổ, cô ngước lên:--Hơ—
-Em gái đi đâu vội vậy_Giọng nói chua chua, tên nam nhân trong kinh kinh miệng cười dê nhìn cô.
Cô trong ánh sáng chóp tắt mờ ám chỉ nhìn được có ba tên đàn ông, thân hình cao to, bận áo khoác không khéo khóa đen hở ngực.
Một tên có giọng dễ nghe hơn nhưng vẫn rất dê xòm:- Mùi hương gì mà thơm vậy_Hắn ta tiến gần cô hít lấy mùi hương đúng như kẻ biến thái.
-Được rồi, lỡ gặp em thế này thì bọn anh không khách sáo_Tên có giọng chua như đàn bà đáng ghét, hắn cùng tên kia bước tới bắt lấy tay cô.
Cô vùng ra, sợ đến chân nhũng ra, nói đớt:--Tô…i….tôi…bị…si..đa
--Ực---
3 tên đứng hình vài giây, dù cô không thấy mặt nhưng vẫn cảm thấy bọn chúng đang xanh mặt vì bị cô làm điến hồn.
-Không phải chứ, hàng thúi à.
Cô ra sức gật được nhiêu thì gật lòng thầm nhủ “ Mấy tên này chắc chắn bọn biến thái đang làm mưa làm gió khu chung cư này rồi, công nhận bà tàu hủ đoán như thần thánh, bảo gặp là gặp, có nên bửa nào lại hỏi bả xem môn triết học của mình khi nào mới đủ điểm qua môn không nhỉ”.
-Sợ gì, tao có đem áo mưa.
---RẦM RẦM-----RẦM RẦM---
Tiếng đập cửu vang lên dữ dội, sau đó là tiếng con gái thét lớn.
---rầm rầm---TRỊNH NGUYỆT HÀM MAU MỞ CỬA, CÓ CHẾT CŨNG PHẢI LẾT RA ĐÂY NGAY----
---CẠCH---
-Chào..buổi sáng!_Cô gái với bộ quần áo ngủ màu hồng hello kity sặc sở, khuôn mặt ngái ngủ, mắt lờ đờ con mở con nhắm đầu tóc rối tung như mụ điên nào đứng trước Tiểu Nhu.
Tiểu Nhu hít một hơi thật mạnh ép khí giận sau 2 giây tất cả mọi thứ xung quanh liền muốn rung chuyển bởi tiếng gầm thét với âm vực nứt vách vỡ kính.:--TRỊNH NGUYỆT HÀM, LÀ MẤY GIỜ RỒI BIẾT KHÔNG, 1 GIỜ TRƯA RỒI….1 GIỜ TRƯA RỒI ĐÓ, NGƯỜI TA ĐÃ TAN HỌC VỀ ĂN CƠM TẮM RỬA,DỌN DẸP TỚI CÁI BỒN CẦU CŨNG CHÀ SẠCH BÓNG RỒI. CẬU CÒN CHÀO BUỔI SÁNG Á!
Trịnh Nguyệt Hàm bị tiếng thét làm thủng cả màng nhỉ, co người nhắm mắt bịch hai tai lại. Đợi tiếng thét kết thúc liền mở hí một con mắt xem chừng tình hình rồi mới dám buông tay thở ra, dùng giọng còn ngái ngủ, ngáp một cái:-Bồn cầu nhà người ta có bóng hay không cậu cũng không cần nói tớ biết lớn như vậy chứ , còn nữa trong định luật thời gian của tớ khi nào thức dậy chính là buổi sáng, cậu sáng thế này đã đến nhà tớ phá cửa chửi con mắng cháu thật không có đạo đức mà.
Lại hít vào thở ra. Tiểu Nhu cố lấy lại bình tĩnh. Không thèm đợi Trịnh Nguyệt Hàm mời vào, liền hung hăn xông thẳng vào, ngồi phịch xuống salong.
--Ặc--Ặc--- Tiếu Nhu hít lấy một đóng bụi do ngồi quá mạnh không để ý lớp bụi lâu ngày của salong tán loạn trong không khí.
Tay vừa phủi phủi bay bụi mặt nhăn nhúm:-CÁI GÌ ĐÂY, ĐÂY LÀ NHÀ Ở HAY NHÀ KHO HẢ ..ẶC..ẶC..TRỊNH NGUYỆT HÀM ĐÃ BAO LÂU CẬU KHÔNG LAU CHÙI CÁI SALONG NÀY RỒI.
Đôi dép xanh đọt chuối chói mắt lê lết đi tới chiếc giường mặt kệ tiếng gào thét của cô bạn. Trịnh Nguyệt Hàm lại ôm cái gói ngủ lăn ra nhắm mắt, miệng ậm ờ nói:--Không nhớ, chắc là lâu rồi.
Cơn nóng của Tiểu Nhu lại tăng lên vượt mức 50 độ C. tức không chịu được đập tay thật mạnh xuống bàn---ẶC---ẶC ẶC ẶC---HẮC XÌ
Tiểu Nhu bị một lớp bụi dầy hơn bị lực đập khá mạnh cứ thế sọc thẳng vào mủi cô ho khan liên tục, chân mày cũng chau đến đụn nhau, lòng bàn tay vừa dở lên đã bám đầy bụi đen thui. –KING- MÁU NÓNG TĂNG MẠNH TỚI THÊM 50 ĐỘ C--- vượt mức khói liền bốc lên đầu.
-TRỊNH NGUYỆT HÀM, CẬU..CẬU….TỈNH DẬY..NHANH LÊN…_Thở mạnh Tiểu Nhu xông tới kéo giò cô lôi xuống.
---Cốp---Á—
Đầu Trịnh Nguyệt Hàm bị va vào cạnh giường đau đến méo mặt. Ngồi bật dậy.
-Sáng sớm cậu điên cái gì thế, bộ tớ tối qua trước khi ngủ không cầu nguyện cho cậu chết sớm hay sao mà hôm nay cậu tới ám tớ hả. _Trịnh nguyệt Hàm nhường như tỉnh táo hơn, nổi giận mắng.
-Có, chính là tối qua cậu có lỗi với tớ.
-Lỗi phải gì?
-Cậu…cậu còn giả điên.
-Không biết, có gì nói trắng ra nhanh.
Nguyệt Hàm vừa nói vừa kéo tủ đồ ra--Ầm—Quần áo nhòi nhét hết chỗ một lúc ào xuống. Cô hoảng hốt giơ tay ra đỡ, bị quần áo đè cô ôm người ngồi xuống.
--Hơ---
Tiểu Nhu lắc đầu chán chường, nhìn đóng đồ như bãi rác kinh khủng. Chân bước đến chống nạnh nhìn xuống Trịnh Nguyệt Hàm:---thật sự tớ đang nghi ngờ, tại sao một đứa con gái như cậu có thể xuống được trái đất này sống đến 26 năm.
Trịnh Nguyệt Hàm đầu tóc rủ rượi, bị dồn trong đóng quần áo thở dốc, miệng lẩm bẩm:--Tớ cũng đang thắc mắc gia đình cậu làm sao có thể sống tiếp khi nuôi một đứa lớn họng như cậu trong 26 năm a.¬¬ _Chưa đợi Tiểu Nhu gào lên mũi Trịnh Nguyệt Hàm nghe thấy mùi gì lại hít hít trong đóng quần áo:-Mùi gì kinh thế nhỉ?
Tiểu Nhu trợn mắt lớn nhìn con bạn như bị thiểu năng, hai ngón tay chia ra bốc lên một chiếc quần chíp vàng, mắt nhăn đến thắt dây thần kinh thính giác:---CÁI THỨ MÙI NÀY KINH HƠN CẢ CỐNG.
--Hơ---Trịnh Nguyệt Hàm ngẩn ngơ ngước nhìn, liền bật cười giựt lại:---Thì ra là nó á, hình như 2 tháng trước tớ làm mất kiếm hoài chẳng thấy, ra là bận xông tiện tay quăng vào đây.
(--Rầm---) -.- Tiểu Nhu bị Trịnh Nguyệt Hàm làm đứng hình, 3 năm qua dù đã rất quen cái kiểu thiểu năng xoắn thần kinh của Trịnh Nguyệt Hàm như thật lần nào cũng bị sock đến não cũng muốn nhũng theo.
-Cậu mà cũng là con gái đúng là sự phỉ bán của giới tính nữ. Còn nếu làm con người thì cũng là sỉ nhục của nhân loại. Tớ cảm thấy có thể quen biết cậu đúng là thần kinh thật._Tiểu Nhu chậc lưỡi, môi nhếch lên.
Chẳng nổi giận dù bị Tiểu Nhu nói móc, tay chân nhanh nhạy gom đóng quần áo lộn xộn tiếp tục nhét lại vào tủ. Vừa đẩy vừa hì hụt nói
---Đáng tiếc phái nữ đành phải chịu phỉ bán vì tớ thật sự là con gái chính hiệu…Cậu nói không đúng nha, nếu nhân loại không có tớ thì cũng bị cậu sỉ nhục về đạo đức, chẳng có loại bạn nào lại độc mồm thúi miệng như cậu, cậu nên học lại 1001 cách làm người biết không hả? Mau lại đây giúp tớ đẩy chúng vào đi.
Vất vả đẩy đống quần áo vào. Cầm lấy bộ đồ chạy vào nhà vệ sịnh. Tiểu nhu đành không thèm chấp nhất Trịnh Nguyệt Hàm, đành kiếp chỗ sạch nhất phòng trong ngôi nhà bề bộn, mạn nhện bụi bám thành lớp này vốn không phải con người sống được,nhìn tới lui chỉ còn chiếc giường của Trịnh Nguyệt Hàm, có lẽ đây là thứ được sử dụng nhiều nhất trong ngôi nhà nên khá sạch.
Tiểu Nhu thuận tiện kéo con sâu Trịnh Nguyệt Hàm hay ôm, miệng lại nói với người bận bịu trong nhà tắm.
-Coi như tới không chấp nhất cậu, Trịnh Nguyệt Hàm tối hôm qua cậu hứa với tớ sẽ hẹn giúp tới thầy Henry, cậu nuốt lời làm cả đêm tớ phải ngồi ngoài công viên chờ cậu dẫn soái ca đến. Cậu thật sự quá đáng..Này…có nghe tớ nói không?
Bên trong ồn ồn vọng ra cùng tiếng nước chảy.
-Ai nói cậu tớ thất hứa, tớ có hẹn, nhưng người ta không nể mặt đi thì làm sao chứ?
Mặt hậm hức, giọng Tiểu Nhu cao cao:-Thế cậu không biết điện thoại tới nói 1 tiếng à! Ể..để tớ nói cho… Cậu lại quên mang điên thoại hay hết bin nữa đúng không.
--Cạch—
Người bên trong bước ra, hoàn toàn khác với bộ dạng lúc đầu, trong sạch sẻ chỉnh chu hơn. Trịnh Nguyệt Hàm chọn một chiếc áo thun in hình con gấu pun trẻ trung, cùng chiếc quần bò ôm sát chân thon gầy, tóc đen cột cao tinh nghịch cả cái mái ngố thưa đang thịnh hành của các bạn nữ hàn quốc. Trong cô như cô gái 18 tuổi nhí nhảnh hồn nhiên.
-Chính xác là điện thoại tớ hết pin, hôm qua tớ về muộn vì ghé thăm người chú bị mù.
Lúc này mới thấy, Tiểu Nhu hoàn toàn có bộ dáng khác với Trịnh Nguyệt Hàm, thân hình đẩy đà, da trắng nõn diện bộ đồ vừa nữ tính vừa gợi cảm, chiếc quần ngắn củn và áo trắng trệ ngực mỏng, gương mặt trang điểm xinh đẹp.
Thấy Trịnh Nguyệt Hàm bước ra, mắt cô liền chóp chóp vài cái:- Ông chú, là cái ông tên Trịnh Trịnh…gì đó…à!
Trịnh Nguyệt Hàm thở hắc ra lườm Tiểu Nhu:---Này, tớ phải lặp lại bao nhiêu lần cậu mới nhớ được tên chú ấy hả. TRỊNH ĐẰNG… nhớ không là TRỊNH ĐẰNG…còn quên nửa thì đôi giày tớ không có mắt đâu.
-Hầy, thì Trịnh Đằng, cũng có phải tên cha tớ mà phải nhớ kĩ chứ, tớ nhớ mỗi cái họ vì giống cậu, đúng là trùng hợp nhỉ? _Tiểu Nhu chống cầm, chóp mắt nhìn Trịnh Nguyệt Hàm đang mang giày Bata.
-Chú Trịnh cũng đáng thương lắm, nghe thầy Henry bảo chú ấy bị tai nan nên bị mù và thất lạc gia đình, được biết chú ấy có 1 đứa con gái trạc tuổi mình không rõ sống hay chết rồi. Dù sao chú ấy sống 1 mình rất bất tiện, nếu tớ biết chăm sóc cho người khác thế nào hẳn sẽ đưa chú ấy về sống cùng, tớ chỉ có thể mỗi tuần ghé mang chút thức ăn cho chú ấy.
Đầu gật gù, Tiểu Nhu vô cùng đồng ý bảo:- Đúng đấy, cậu mà sống cùng ông chú đó sớm muộn gì cũng hại người ta chết sớm. Bỡi vì cái tính ở dơ , ham ngủ, hậu đậu, làm biếng này mà thế giới mở cuộc thi chắc chắn 100/1000 cậu giựt hết giải nhất cho xem, tính ra cái gì cậu cũng cũng hơn người e ông ta phải đi chăm sóc cậu đến mệt tắt thở.
Chiếc giầy-Vèo—
--Phựt---Chiếc giày bị Trịnh Nguyệt Hàm phóng tới như phi tiêu, ai ngờ Tiểu Nhu né kịp.
--Phù…xém chết_Tiểu Nhu vuốt ngực hết hồn.
Con mắt Trịnh Nguyệt Hàm đã tóe lửa:---Biến khỏi đây nếu không có máu đổ đầu rơi ngây bây giờ.
Tiêu Nhu căng mắt bật dậy phóng ra gần chỗ Trịnh Nguyệt Hàm.
--Thách cậu…Trịnh Nguyệt Hàm cho cậu biết, Hôm nay nếu không hẹn thầy Henry đi cùng tớ, từ ngày mai cậu cúp tiết tớ sẽ không điểm danh cho cậu, còn báo cáo lên thầy. hứ
Rầm—Tiểu Nhu vừa thấy tay Nguyệt Hàm cầm lên chiếc giầy nữa nhanh chân phóng ra cửa đóng sập lại tránh nạn.
--CON ĐÊ TIỆN…TRỌNG SẮC KHINH BẠN, CHẮC LÚC ĐẦU THAI LỠ GIÀNH CHỖ TRƯỚC CẬU MỚI OAN NGHIỆT GẶP ĐƯỢC CON BẠN KHÔNG CÓ ĐẠO NGHĨA.
Sau khi Trịnh Nguyệt Hàm bước xuống chung cư, mắt liền theo phản xạ mà liếc qua căn hộ đối diện, luôn luôn không mở bao giờ, nếu không bị mọi người trong chung cư này bàn tán có người ở hẳn cô cũng chẳng để ý. Nhưng hôm nay, đặc biệt mở chỉ là không thấy người bên trong.
Có hơi tò mò cô bước qua ghía vào trong “ Bên trong thật có người sống sao”
---REN…REN..---Vừa định bước gần hơn thì chuông điện thoại reo lên.
-ALO, Em đây, à lúc sáng em bị đau bụng quá nên không đi học nổi. Thật mà…_Cô bỏ qua sự tò mò, bước qua bận bịu vắt óc suy nghỉ xem mình bịa thế nào thì hay.
Sau khi tiếng cô bước đi xa, căn phòng tĩnh lặng nghe được tiếng bước chân rõ ràng rồi dừng lại ở cửa. –Cạch—Tiếng cửa 1 lúc lâu khi không còn thấy bóng cô ở hành lang mới đóng nhẹ lại.
------
Trường ĐẠI HỌC xxx
Khoa kinh tế.
-Em lại đây
Giọng nói khan khan nghiêm nghị. Trịnh Nguyệt Hàm ngập ngừng bước đến dè chừng:--Thưa..Thầy
-Lần thứ mấy em vắng tiết Toán cao cấp rồi.
-Henry…em không cố ý mà…em nói rồi chìa khóa…
Đang nói liền bị Henry trừng mắt, liền im không nói tiếp cuối mặt vì bị Henry quan sát:- Ngủ mới dậy nữa phải không?
---Không, em đã dậy hơn 1 tiếng 54 phút rồi không phải mới dậy đâu ạ_Mặt cô tỉnh bơ vô tư vô tội xua tay chối.
Cơ mắt Henry co lại, vừa muốn cười lại chẳng thể cười nổi, giả vờ khó khăn:- Ngụy biện, em đã năm 3 rồi, còn năm cuối nữa là ra trường, tại sao các môn Toán cao cấp và Triết học em điều không 1 ngày lên lớp, có phải muốn ở đây thêm vài năm nữa.
-Cũng tốt mà, chẳng phải sẽ được gặp thầy hoài sao, 1 năm 365 ngày, ngày nào cũng được nghe thầy giáo huấn thế này còn hay hơn triết học ạ.
Cô cười tươi giơ ngón tay cái vờ xu nịnh.
-Vậy còn toán cao cấp, đây là môn khó qua nhất lần nào thi cũng phải thi mấy lần, em nghĩ tiền chính phủ nuôi bọn em chỉ để ăn no rồi ngủ sao. Học bổng năm nào cũng đòi giành mà chẳng thấy cố gắng.
Henry chấp tay ra phía sau, khuôn mặt điển trai vô cùng nghiêm túc không hề bị Nguyệt Hàm làm lung lây.
-Được rồi, lần sao em sẽ học đầy đủ, đừng có làm cái bộ dạng khó coi thế_Cô nhỏ tiếng nhìn xung quanh, sợ người ta nghe thấy giơ tay che bên miệng:---Hôm qua em đi thắm chú Trịnh, lần sau em rủ anh nhé, chú bảo lâu rồi không gặp anh.
Răng dạy xong, làm mặt lạnh xong, đúng mức thầy giáo nghiêm khắc. Henry mĩm cười vừa định giơ tay vuốt tóc cô nhưng rồi lại thôi chĩ vỗ nhẹ lên vai:-Vào lớp đi, em trễ 2 tiếng 10 phút rồi. Tối anh đến nhà em nói chuyện sau.
Trên gương mặt bây giờ chỉ còn sự nuông chiều, Henry lướt qua Trịnh Nguyệt Hàm nói thầm.
Xung quanh trường chỉ còn thưa thớt vài người qua lại. Khi cô gật đầu đi thẳng, một lúc sau Henry dừng chân quay người lại nhìn bóng lưng cô ung dung đi vào lớp. Trên gương mắt người lai vô cũng sắc nét lại mang tia nhìn phứt tạp, anh thì thầm trong đầu “Gần 4 năm rồi, Trịnh Nguyệt Hàm anh nên làm gì mới tốt”
-Nguyệt Hàm, tối nay…._Tiểu Nhu hì hụt chạy theo cô đang dẫn xe đạp.
-Biết rồi, tối nay đến nhà tớ, tớ hẹn thầy giúp cậu._Nguyệt Hàm nói xong, liền leo lên xe chạy đi, tay giơ lên vẫy vẫy chào thân ái bạn hiền dù mặt không quay lại nhìn phía sau.
----------------------------
Trời sập tối, Nguyệt Hàm đạp xe về đến nhà đã 7 giờ. Đường về liền tấp vào quán tàu hủ ven đường, cái mùi tàu hủ nước đường thơm ngất ngây làm bụng cô sôi lên.
---Cô ơi, cho cháu 1 chén đi ạ_Nở nụ cười tươi, tay cô giơ lên 1 ngón trỏ.
Hít lấy mùi tàu hủ phả ra khói nghi ngút, tay nhanh nhẹn mút ăn ngon lành.
-Cháu ở khu chung cư phía trước phải không?
-Vâng ạ.
-Cẩn thận con gái giờ này ra đường vắng, dạo này nghe nói chung cư có kẻ biến thái.
-Sao ạ, biến thái_Đang mút lấy mút để miệng hả ra, to mắt nhìn cô bán tàu hủ như khó tin.
-Ừ, người trong chung cư này ra đây ăn bảo nhau thế, bọn họ đang ăn tới sập tối lại lôi nhau về sợ gặp phải kẻ biến thái.
-Biến Thái thế nào à_Trịnh Nguyệt Hàm húp cạn chén nước đường, mắt tò mò thú vị hỏi.
-Nghe đâu, ăn cắp nội y phụ nữ, nhà nào có phụ nữ phơi quần áo cũng bị cắp mất, nghe nói tuần trước có 1 cô gái đi làm về khoảng 8 giờ gặp tên biến thái mặc áo khoác đen đội mũ đi theo, đến hẻm gần chung cư thì bị chụp thuốc mê, khi tỉnh dậy đã bị cởi sạch đồ.
-Vậy ghê thật, nên báo cảnh sát chứ.
-Báo thế nào, không thấy mặt, không chứng cứ, nói ra lại mất thanh danh, nghe kể cô ta hỏang sợ mà bỏ về quê sống rồi.
Đôi mắt to long lanh chóp chóp, mặt chẳng chút sợ còn suy nghĩ “Chuyện chung cư ghê gớm vậy sao mình không biết nhỉ, bà bán tàu hủ đầu đường còn biết thông tin mình dạo này cần bổ sung bằng tốc độ tên lửa mới bắt kịp thị chúng được.”
Cô trả chén tính tiền rồi tạm biệt phóng chạy đi.—Lạch—cạch—
--Hử---Thế sự gì, gần tới nhà lại sứt dây xênh, cưng à có phải mày làm biến rồi không_cô dừng lại buông xe xuống, oán vài câu đành dẫn bộ.
Đường tối đèn cứ chóp tắt liên tục làm không gian trở nên đáng sợ. Thật ra thì nói cô không sợ thì không phải, chỉ là não Trịnh Nguyêt Hàm vốn chỉ chứa những thứ rất đơn giản, những chuyện kinh thiên động địa gì cũng bị não cô quét qua 1 lần rồi đi luôn. Nhưng gặp phải tình huống thân mình dẫn xe qua con hẻm đèn mập mờ ớn lạnh này, não tự nhiên hoạt động mạnh.
Đi gần tới ngõ, cảm giác ớn lạnh nổi rợn sống lưng, Nguyệt Hàm nhìn lên tường dường như cảm giác có ai theo sau, cái bóng lập lờ phía sau khiến tim cô nhảy với tốc độ Jumba cha cha. Bước chân cô đi ngày một nhanh hơn, sợ đến tay run run bỏ luôn chiếc xe đạp 60 năm kỉ niệm gần được nhà khảo cổ đem đi trưng bày mà chạy thụt mạng ---Rầm—Phịch—Phịch---
---Ầm—
Đụn vào cái gì rất chắc nhưng không đến máu đổ, cô ngước lên:--Hơ—
-Em gái đi đâu vội vậy_Giọng nói chua chua, tên nam nhân trong kinh kinh miệng cười dê nhìn cô.
Cô trong ánh sáng chóp tắt mờ ám chỉ nhìn được có ba tên đàn ông, thân hình cao to, bận áo khoác không khéo khóa đen hở ngực.
Một tên có giọng dễ nghe hơn nhưng vẫn rất dê xòm:- Mùi hương gì mà thơm vậy_Hắn ta tiến gần cô hít lấy mùi hương đúng như kẻ biến thái.
-Được rồi, lỡ gặp em thế này thì bọn anh không khách sáo_Tên có giọng chua như đàn bà đáng ghét, hắn cùng tên kia bước tới bắt lấy tay cô.
Cô vùng ra, sợ đến chân nhũng ra, nói đớt:--Tô…i….tôi…bị…si..đa
--Ực---
3 tên đứng hình vài giây, dù cô không thấy mặt nhưng vẫn cảm thấy bọn chúng đang xanh mặt vì bị cô làm điến hồn.
-Không phải chứ, hàng thúi à.
Cô ra sức gật được nhiêu thì gật lòng thầm nhủ “ Mấy tên này chắc chắn bọn biến thái đang làm mưa làm gió khu chung cư này rồi, công nhận bà tàu hủ đoán như thần thánh, bảo gặp là gặp, có nên bửa nào lại hỏi bả xem môn triết học của mình khi nào mới đủ điểm qua môn không nhỉ”.
-Sợ gì, tao có đem áo mưa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook