Tính Mạng Cô Thuộc Về Tôi
-
Chương 126
Thiếu Thất một lần nguyền rủa chín đời tổ tông họ Dương, sau lại bức ép hắn lâm vào cục diện này chứ, thà giết chết hắn nhẹ nhàng đi cho phải hơn chơi trò ú tim hay không. Lăn lộn trên giang hồ chết chốc còn hơn đứng trước hai kẻ họ Dương này. Liền chiết thầm một tiếng “ Khốn khiếp”
Đôi mắt lạnh lẽo thâm trầm lại không một chút đắn đo, sau khi nhìn thấy Thiếu Thất gạt cò, giây sau nhanh như chóp, Thiếu Thất chưa kịp phản ứng đả bị đôi tay kia giựt mạnh lên trước, Dương Vĩ mượn tay Thiếu Thất đang cầm kéo vào ngực trái bóp cò –Đòang—
Cơ thể vì chịu một lực gần như vậy xuyên qua người lực tâm bị hút ra sau vài bước rồi đứng vững sừng sững. Thiếu Thất ngớ người kinh ngạc, cả Dương Lão gia mắt cũng co giật ,cơ thể bắt động chờ đợi cũng tiếng lên.
Thiếu Thất cứng họng nhíu mày chặt:--Anh…!
Nhìn đâm đâm vẻ mắt Dương Vĩ thóang ngay người “ Có phải tên này vừa bị dạn xuyên qua hay không, ma quỷ, nhìn chẳng ra.”
Đúng là như người khác nhìn vào, Dáng vẻ cao sừng sững không chút gì vừa bị thương, chỉ có trên ngực đang tuôn máu là chứng minh đều đó. Mắt không đổi, không đau đớn, không chau mày, không giống kẻ bị đạn bắn trúng, hắn bình tĩnh trầm ổn đến đáng sợ.
Bên dưới tất cả đã bao vây tòa cao ốc hơn máy chục chiếc xe, đen cả khu đất, khiến mọi người hỏang sợ không ai dám liếc nhìn hay bén mẳng tới, chỉ có đám cảnh vệ và cảnh sát tiến tới.
Phúc Hóang vẫn đứng im, không nói chuyện, sắc lạnh ngồi trong xe chờ Dương Vĩ.
Phúc Hòang nhớ tới tối hôm qua.
Max đã sai người đi điều tra biết được có cách cứu Nguỵêt Hàm nhưng lại chậm một nước bị Dương lão gia mang đi trước. Biết chắc là âm mưu của lão, nhưng Max vẫn đưa ra chỉ thị không ai được theo, để Max một mình đi. Chạy gấp rút qua bên Hong Kong trên đuờng đi đều không hề chợp mắt
-Max, anh nên nghỉ ngơi, nếu không làm sau đủ tinh thần đói phó Lão Dương gia ._Phúc Hoàng nhìn vẻ mặt trầm tĩnh, mang sự lạnh lùng khó đóan, luôn im lặng như chìm vào suy tư.
-Không cần.
Max đáp, tay nâng tách cafê đắng lên miệng cử chỉ tao nhã bình tĩnh. Chỉ có cặp mắt kia là âm u mang chút ngẫn ngơ. Có lẽ chỉ thóang qua nên Phúc Hòang đóan thấy “ Có lẽ vì cô gái mang tên Trịnh Nguỵêt Hàm chăng” nhưng suy nghĩ này lại vụt tắt lập tức. Vạn lần cũng không nên lúng sâu.
Phúc Hoàng không hiểu sao lại muốn trò chuyện:--Lão Dương gia lần này chắc chắn sẽ không đưa Huyết Thanh ra, dù anh có trao cả Sát Bang cho lão ấy, chúng ta điều biết lão ta thâm độc thế nào. Liệu lần này lão có nhượng bộ hay không.
Dương Vĩ thở ra rất trầm ổn đều đều không pha chút lo lắng hay bất thường, chỉ nhắm nghiền mắt dựa ra sau ghế suy tư, những ngón tay thon dài to rõ từng đốt tay nhịp nhịp gõ lên thành tay ghế có phần nhàm chán đáp:-Nếu không đủ, thì lấy mạng đỏi mạng. Cả Sát Bang và Nguyệt Hàm đều không mất.
Điều này liền làm Phúc hòang có phần ngây người ra, ý tứ trong câu nhiều nghĩa, là ý lấy mạng của Tiểu Dõan đang bị Max bắt giữ hay là..mạng của chính hắn để đổi.
Phúc Hoàng cho rằng Max sẽ không làm việc gây hại cho bản thân, vì Phúc Hoàng hiểu Max hơn ai hết, Max luôn yêu bản thân, vào sinh ra tử chỉ để cứu lấy tính mạng mình, không cấp bách cũng không để bản thân bị thương. Phúc Hòang hiểu hắn trân trọng bản thân mình là vì người đó đã ban cho hắn 1 sinh mạng mà hắn cần bảo vệ.
Nhưng anh lại quên mất rằng, Con người yêu bản thân như hắn đã bao lần liều chết bảo vệ Trịnh Nguỵêt Hàm.
Nghĩa lại, Phúc Hòang có phần sốt ruột.
Đã chạp tối, từ khi Max vào trong những người trong Sát bang kẻ cả anh cũng không dám rời nửa bước khỏi đay, vì an nguy của Max cũng chính là sinh mạng họ. Không có Max bọn họ sẽ chẳng khác gì những đứa trẻ mồ coi bị bỏ rơi. Sát Bang đã coi Max là một vị tái sinh họ.
Dù cảnh sát có đến cảnh cáo, hay muốn dẹp lọan thế nào. Những người trong sát bang cũng giữ im lặng, không gaya chút động tĩnh vào. Cảnh sát Hong Kong luôn rất nghiêm minh, làm viếc rất quy tắc, nhưng người Sát Bnag không giống bọn ma cô hay đâm thuê chém mướn của bang đảng Hong Kong, tóc tai nhuộm màu, hay quần áo tùy tiện xăm hổ xăm rồng đầy người. Mà thuộc hạ trên dưới luôn giữ thần thái chỉnh chu lạnh lẽo, Bộ đò vét đen thảng thóm, cao trao to lơn, đều được huấn luyên kĩ càng, luôn giữ sự trầm lặng chờ đoiự mệnh lệnh. Khiến cho cảnh sát Hong Khong cũng không thể tùy tiện hành sự. Mà dè chừng cảnh giác.
-Bọn cảnh sát chưa đi, chẳng phải giao giấy chứng minh rồi xong sao, con bắt giải tán đám đông, bắt lên đồn là thế nào_ Lạc Tư chau mày bực bội, liếc qua đám cảnh sát mátư đam chiêu kia rồi quay snag Phúc Hòang.
-Đây là Hong Kong, phải phải Việt Nam hay Mỹ. Dù có đang ở đau, cảnh sát cũng sẽ hành sự như vậy. Tôi đã bảo cậu đừng kinh động đến người của Sát Bang làm bây giờ ghẹt cả khu như vậy, cảnh sat không còng tay là may rồi.
-Nói phét, Sát Bang mà dám còng tay đem lên đồn thị bọn cảnh sát khó sống rồi. Tôi cũng không có làm gì, chỉ nói với LowRand viếc này, ai ngờ cậu ta sai một đống anh em đến. Anh xem người nhiều chuyện đâu phải tôi_Lạc Tư bày ra bộ mặt vô tội nhúng vai.
Phúc Hỏang lắc đầu rồi muốn càm ràm tiếp:- Bảo cậu ở Mỹ trong chừng Nguyệt Hàm, lại chạy đến đây, nếu cô ấy có chuyện gì Tôi giết cậu trước tiên. Max lần này cố sức bảo vệ Nguỵêt Hàm như vậy không biết nên vui hay nên buồn nữa.
Thấy bộ dạng người anh em lúc thì như bà thím lải nhải nhắc nhở, lại bắt đầu chuyển sang mâu thuẩn trầm ngâm liền hất giọng:-Anh cứ lãi nhãi thì như bà thím nội trợ, xem đi bây giờ bộ mặt như kiểu thiếu nữ đang dậy thì cái gì buồn vui lẫn lộn.
Phúc Hòang xám mặt, định chữi:-Tên đầu heo này…tôi…
Vừa định nói thì thấy ánh mắt sáng rực của Lạc Tư nhìn ở phía sau Phúc Hòang, Anh liền quay lại.
Mọi Người cũng kịp phản ứng, như bay ra ngaòi xe phóng tới.
Thân hình cao lớn dần hiện rõ, bước đi ung dung, kiêu ngạo, tất cả đều có phầng nhẹ nhỗm.
Phúc Hòang bước đến nhìn gương mặt sắc lạnh, thóang nhìn thì không biết nhưng khi lại gần liền có phần khác lạ. Phúc Hòang đanh mặt nói:-Max, ổn chứ!
Nhìn kĩ móiư thấy đôi môi mím chặt đẫ tái nhợt, chỉ là ngũ quan phẫn mang sự lãnh đạm trầm ổn.
Hắn cất giọng khan khan, mang theo chút kiềm chế:- Không gì, mau lên xe.
Dương Vĩ liếc qua đám cảnh sát ở phía xa đang quan sát, liền thu nhanh ánh nhìn rồi bước nhanh vào xe.
Vừa vào trong xe, Phúc Hòang ngồi kế bên liền phán hiện ra máu đã uowts chảy ra từ cánh tay bị ống tay áo che giấu, có lẽ Dương Vĩ đã dùng áo kháoc ngaòi che lại phần vết thương nên nhìn không ra. Phúc Hoàng liền nhanh tay kéo khóac Dương Vĩ ra. Liền trừng mátư hoảng hốt, gọi lớn:-Max, anh điên sao, sao có thể..
Lạc Tư lái xe nhìn quay qua đã giật bắn người, vô thức nhân mạnh dạp ga tăng tốc.
Mặt Dương Vĩ bây giờ dẫn rõ ràng hơn, trắng tờ giấy, môi tím tái đi, mồ hôi nhanh chống tuôn ra.
-Anh là người hay quái vật mà chịu đựng từ trên đó xuống đây vậy, còn ung dung đi ra như không có gì, nguy hiểm đến tính mạng sao không thông báo chúng tôi xong lên._Phúc Hoàng tức giận cao giọng, tay vẫn nhanh chóng kiểm tra vết thương.
Máu đỏ bầm lúc đầu còn tuôn ra ướt cả áo bây giờ lại đặt hơn. Dương Vĩ bátư đầu thở mạnh hơn, tay vô thức vì đau mà nắm chặt lồng ngực, chỉ là chẳng tỏ ra kiểu đau đớn mà rên la, vẻ mặt góc cạnh tuấn lãng cũng trở nên biến đổi nhanh chóng. Hai quai hầm nghiến chặt như chịu đựng không phát ra tiến.
Tay cầm chiếc hộp giơ lên đưa Phúc Hoàng, giọng khan đặt nhưng vẫn có uy lực:-Khi về lập tức đưa cho bọn tiến sĩ kiểm tra thật giả, nhanh chóng tiến hành cho Nguỵêt Hàm, tuỵêt đối phải chú ý đến sức khỏe cô ấy.
Phúc Hòang sững sờ nhìn chiếc hợp dính bê bếch máu của Dương vĩ từ trên tay, xem bộ dạng của Dương Vĩ rõ ràng sắp chết còn nghĩ đến Nguỵêt Hàm, đây là điều ngaòi sức tưởng tưởng của anh.
Xem vết thương là ở tim, nhưng có thể chịu đựng đến bây giờ chẳng có con người bình thường nào làm đượcc, Phúc Hoàng không kiềm chế mà mắng lớn:-Ruốt cuộc anh có xem chúng tôi là anh em không, có xem Sát Bang ra gì không, cả tổ chức bảo vệ anh, anh lại không màn đến tính mạng giờ con lo cho phụ nữ. Tôi không bảo vệ phụ nữ cho anh, anh tự đi mà lo. Chết Tiệt.
Dương Vĩ nhắm nghiền mắt không đủ khả năng phản ứng sự nóng giận của Phúc Hoàng, thả lỏng người xuống niệm, truớc khi nhắm mắt liền lẩm bẩm rất nhỏ:-Bảo vệ cô ấy, đó là mệnh lệnh.
Đôi mắt lạnh lẽo thâm trầm lại không một chút đắn đo, sau khi nhìn thấy Thiếu Thất gạt cò, giây sau nhanh như chóp, Thiếu Thất chưa kịp phản ứng đả bị đôi tay kia giựt mạnh lên trước, Dương Vĩ mượn tay Thiếu Thất đang cầm kéo vào ngực trái bóp cò –Đòang—
Cơ thể vì chịu một lực gần như vậy xuyên qua người lực tâm bị hút ra sau vài bước rồi đứng vững sừng sững. Thiếu Thất ngớ người kinh ngạc, cả Dương Lão gia mắt cũng co giật ,cơ thể bắt động chờ đợi cũng tiếng lên.
Thiếu Thất cứng họng nhíu mày chặt:--Anh…!
Nhìn đâm đâm vẻ mắt Dương Vĩ thóang ngay người “ Có phải tên này vừa bị dạn xuyên qua hay không, ma quỷ, nhìn chẳng ra.”
Đúng là như người khác nhìn vào, Dáng vẻ cao sừng sững không chút gì vừa bị thương, chỉ có trên ngực đang tuôn máu là chứng minh đều đó. Mắt không đổi, không đau đớn, không chau mày, không giống kẻ bị đạn bắn trúng, hắn bình tĩnh trầm ổn đến đáng sợ.
Bên dưới tất cả đã bao vây tòa cao ốc hơn máy chục chiếc xe, đen cả khu đất, khiến mọi người hỏang sợ không ai dám liếc nhìn hay bén mẳng tới, chỉ có đám cảnh vệ và cảnh sát tiến tới.
Phúc Hóang vẫn đứng im, không nói chuyện, sắc lạnh ngồi trong xe chờ Dương Vĩ.
Phúc Hòang nhớ tới tối hôm qua.
Max đã sai người đi điều tra biết được có cách cứu Nguỵêt Hàm nhưng lại chậm một nước bị Dương lão gia mang đi trước. Biết chắc là âm mưu của lão, nhưng Max vẫn đưa ra chỉ thị không ai được theo, để Max một mình đi. Chạy gấp rút qua bên Hong Kong trên đuờng đi đều không hề chợp mắt
-Max, anh nên nghỉ ngơi, nếu không làm sau đủ tinh thần đói phó Lão Dương gia ._Phúc Hoàng nhìn vẻ mặt trầm tĩnh, mang sự lạnh lùng khó đóan, luôn im lặng như chìm vào suy tư.
-Không cần.
Max đáp, tay nâng tách cafê đắng lên miệng cử chỉ tao nhã bình tĩnh. Chỉ có cặp mắt kia là âm u mang chút ngẫn ngơ. Có lẽ chỉ thóang qua nên Phúc Hòang đóan thấy “ Có lẽ vì cô gái mang tên Trịnh Nguỵêt Hàm chăng” nhưng suy nghĩ này lại vụt tắt lập tức. Vạn lần cũng không nên lúng sâu.
Phúc Hoàng không hiểu sao lại muốn trò chuyện:--Lão Dương gia lần này chắc chắn sẽ không đưa Huyết Thanh ra, dù anh có trao cả Sát Bang cho lão ấy, chúng ta điều biết lão ta thâm độc thế nào. Liệu lần này lão có nhượng bộ hay không.
Dương Vĩ thở ra rất trầm ổn đều đều không pha chút lo lắng hay bất thường, chỉ nhắm nghiền mắt dựa ra sau ghế suy tư, những ngón tay thon dài to rõ từng đốt tay nhịp nhịp gõ lên thành tay ghế có phần nhàm chán đáp:-Nếu không đủ, thì lấy mạng đỏi mạng. Cả Sát Bang và Nguyệt Hàm đều không mất.
Điều này liền làm Phúc hòang có phần ngây người ra, ý tứ trong câu nhiều nghĩa, là ý lấy mạng của Tiểu Dõan đang bị Max bắt giữ hay là..mạng của chính hắn để đổi.
Phúc Hoàng cho rằng Max sẽ không làm việc gây hại cho bản thân, vì Phúc Hoàng hiểu Max hơn ai hết, Max luôn yêu bản thân, vào sinh ra tử chỉ để cứu lấy tính mạng mình, không cấp bách cũng không để bản thân bị thương. Phúc Hòang hiểu hắn trân trọng bản thân mình là vì người đó đã ban cho hắn 1 sinh mạng mà hắn cần bảo vệ.
Nhưng anh lại quên mất rằng, Con người yêu bản thân như hắn đã bao lần liều chết bảo vệ Trịnh Nguỵêt Hàm.
Nghĩa lại, Phúc Hòang có phần sốt ruột.
Đã chạp tối, từ khi Max vào trong những người trong Sát bang kẻ cả anh cũng không dám rời nửa bước khỏi đay, vì an nguy của Max cũng chính là sinh mạng họ. Không có Max bọn họ sẽ chẳng khác gì những đứa trẻ mồ coi bị bỏ rơi. Sát Bang đã coi Max là một vị tái sinh họ.
Dù cảnh sát có đến cảnh cáo, hay muốn dẹp lọan thế nào. Những người trong sát bang cũng giữ im lặng, không gaya chút động tĩnh vào. Cảnh sát Hong Kong luôn rất nghiêm minh, làm viếc rất quy tắc, nhưng người Sát Bnag không giống bọn ma cô hay đâm thuê chém mướn của bang đảng Hong Kong, tóc tai nhuộm màu, hay quần áo tùy tiện xăm hổ xăm rồng đầy người. Mà thuộc hạ trên dưới luôn giữ thần thái chỉnh chu lạnh lẽo, Bộ đò vét đen thảng thóm, cao trao to lơn, đều được huấn luyên kĩ càng, luôn giữ sự trầm lặng chờ đoiự mệnh lệnh. Khiến cho cảnh sát Hong Khong cũng không thể tùy tiện hành sự. Mà dè chừng cảnh giác.
-Bọn cảnh sát chưa đi, chẳng phải giao giấy chứng minh rồi xong sao, con bắt giải tán đám đông, bắt lên đồn là thế nào_ Lạc Tư chau mày bực bội, liếc qua đám cảnh sát mátư đam chiêu kia rồi quay snag Phúc Hòang.
-Đây là Hong Kong, phải phải Việt Nam hay Mỹ. Dù có đang ở đau, cảnh sát cũng sẽ hành sự như vậy. Tôi đã bảo cậu đừng kinh động đến người của Sát Bang làm bây giờ ghẹt cả khu như vậy, cảnh sat không còng tay là may rồi.
-Nói phét, Sát Bang mà dám còng tay đem lên đồn thị bọn cảnh sát khó sống rồi. Tôi cũng không có làm gì, chỉ nói với LowRand viếc này, ai ngờ cậu ta sai một đống anh em đến. Anh xem người nhiều chuyện đâu phải tôi_Lạc Tư bày ra bộ mặt vô tội nhúng vai.
Phúc Hỏang lắc đầu rồi muốn càm ràm tiếp:- Bảo cậu ở Mỹ trong chừng Nguyệt Hàm, lại chạy đến đây, nếu cô ấy có chuyện gì Tôi giết cậu trước tiên. Max lần này cố sức bảo vệ Nguỵêt Hàm như vậy không biết nên vui hay nên buồn nữa.
Thấy bộ dạng người anh em lúc thì như bà thím lải nhải nhắc nhở, lại bắt đầu chuyển sang mâu thuẩn trầm ngâm liền hất giọng:-Anh cứ lãi nhãi thì như bà thím nội trợ, xem đi bây giờ bộ mặt như kiểu thiếu nữ đang dậy thì cái gì buồn vui lẫn lộn.
Phúc Hòang xám mặt, định chữi:-Tên đầu heo này…tôi…
Vừa định nói thì thấy ánh mắt sáng rực của Lạc Tư nhìn ở phía sau Phúc Hòang, Anh liền quay lại.
Mọi Người cũng kịp phản ứng, như bay ra ngaòi xe phóng tới.
Thân hình cao lớn dần hiện rõ, bước đi ung dung, kiêu ngạo, tất cả đều có phầng nhẹ nhỗm.
Phúc Hòang bước đến nhìn gương mặt sắc lạnh, thóang nhìn thì không biết nhưng khi lại gần liền có phần khác lạ. Phúc Hòang đanh mặt nói:-Max, ổn chứ!
Nhìn kĩ móiư thấy đôi môi mím chặt đẫ tái nhợt, chỉ là ngũ quan phẫn mang sự lãnh đạm trầm ổn.
Hắn cất giọng khan khan, mang theo chút kiềm chế:- Không gì, mau lên xe.
Dương Vĩ liếc qua đám cảnh sát ở phía xa đang quan sát, liền thu nhanh ánh nhìn rồi bước nhanh vào xe.
Vừa vào trong xe, Phúc Hòang ngồi kế bên liền phán hiện ra máu đã uowts chảy ra từ cánh tay bị ống tay áo che giấu, có lẽ Dương Vĩ đã dùng áo kháoc ngaòi che lại phần vết thương nên nhìn không ra. Phúc Hoàng liền nhanh tay kéo khóac Dương Vĩ ra. Liền trừng mátư hoảng hốt, gọi lớn:-Max, anh điên sao, sao có thể..
Lạc Tư lái xe nhìn quay qua đã giật bắn người, vô thức nhân mạnh dạp ga tăng tốc.
Mặt Dương Vĩ bây giờ dẫn rõ ràng hơn, trắng tờ giấy, môi tím tái đi, mồ hôi nhanh chống tuôn ra.
-Anh là người hay quái vật mà chịu đựng từ trên đó xuống đây vậy, còn ung dung đi ra như không có gì, nguy hiểm đến tính mạng sao không thông báo chúng tôi xong lên._Phúc Hoàng tức giận cao giọng, tay vẫn nhanh chóng kiểm tra vết thương.
Máu đỏ bầm lúc đầu còn tuôn ra ướt cả áo bây giờ lại đặt hơn. Dương Vĩ bátư đầu thở mạnh hơn, tay vô thức vì đau mà nắm chặt lồng ngực, chỉ là chẳng tỏ ra kiểu đau đớn mà rên la, vẻ mặt góc cạnh tuấn lãng cũng trở nên biến đổi nhanh chóng. Hai quai hầm nghiến chặt như chịu đựng không phát ra tiến.
Tay cầm chiếc hộp giơ lên đưa Phúc Hoàng, giọng khan đặt nhưng vẫn có uy lực:-Khi về lập tức đưa cho bọn tiến sĩ kiểm tra thật giả, nhanh chóng tiến hành cho Nguỵêt Hàm, tuỵêt đối phải chú ý đến sức khỏe cô ấy.
Phúc Hòang sững sờ nhìn chiếc hợp dính bê bếch máu của Dương vĩ từ trên tay, xem bộ dạng của Dương Vĩ rõ ràng sắp chết còn nghĩ đến Nguỵêt Hàm, đây là điều ngaòi sức tưởng tưởng của anh.
Xem vết thương là ở tim, nhưng có thể chịu đựng đến bây giờ chẳng có con người bình thường nào làm đượcc, Phúc Hoàng không kiềm chế mà mắng lớn:-Ruốt cuộc anh có xem chúng tôi là anh em không, có xem Sát Bang ra gì không, cả tổ chức bảo vệ anh, anh lại không màn đến tính mạng giờ con lo cho phụ nữ. Tôi không bảo vệ phụ nữ cho anh, anh tự đi mà lo. Chết Tiệt.
Dương Vĩ nhắm nghiền mắt không đủ khả năng phản ứng sự nóng giận của Phúc Hoàng, thả lỏng người xuống niệm, truớc khi nhắm mắt liền lẩm bẩm rất nhỏ:-Bảo vệ cô ấy, đó là mệnh lệnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook