Sở Yêu Nhiêu lúc này gương mặt đều hồng nhuận muốn nhỏ huyết xuống đến nơi, nhưng mắt thấy tình lang bị cuốn hút ánh mắt sâu như vực thẩm, săm soi nơi tư mật lâu nay mình vẫn kính cẩn giữ gìn, trong lòng vẫn là có vui vẻ thoáng qua.

Sở Khắc Thiên thấy nàng tâm tình thay đổi, sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên trong lòng sốt ruột lo sợ gạo sẽ không nấu thành cơm, lạnh giọng ra lệnh:
“Hạ mình ngồi xuống!” Sở Yêu Nhiêu rõ ràng liền bị đánh gãy ý nghĩ, lập tức thân thể nhẹ trầm xuống khe thịt mang theo nhiệt nóng áp sát từng chút thôn tính lấy côn thịt, cảm giác ấm áp chật khít bao phủ lấy khiến Sở Khắc Thiên tinh thần đại chấn, thư suớng trải dọc toàn thân máu huyết muốn xông lên não.
Sở Yêu Nhiêu cau mày liễu thật sâu, nàng rõ ràng nhận ra dị vật phía dưới đang ương nghạnh chống đội lên, khai phá huyệt động chính mình xông vào.

Nhưng không cảm thụ được đau đớn như lời Sở Khắc Thiên lúc nãy nhắc nhở qua, nàng muốn quá trình này đẩy nhanh hơn chút, nàng khẽ nhấc thân thể lên trên thoáng mãnh liệt trầm xuống.
“A.” Tiếng hét chói tai Sở Yêu Nhiêu làm cho Sở Khắc Thiên vốn dĩ đang hưởng thụ thì bỗng bị hù doạ cho hồn vía treo lên mây, hắn vội vã mở mắt thì thấy hai người đã hoàn toàn dung hợp thành một thể.
Sở Yêu Nhiêu sớm đã nước mắt lăng dài, cắn lấy bả vai hắn như trút nỗi đau thể xác mà lúc nãy bị khai phá trinh tiết.

Sở Khắc Thiên nội tâm đều mềm nhũn đến mức muốn tan chảy, nàng quá hiểu chuyện đến người khác phải tức giận.
“Muội, nha đầu này ngốc như vậy, không phải ta đã nhắc nhở phải chậm rãi cho nó tiến vào sao.” Hắn tức giận trách cứ, yêu chiều cử chỉ ôn nhu vuốt mái tóc có phần xơ rối của nàng, lúc này rồi hắn cũng không muốn làm nàng chịu khổ nữa nàng đã chịu đủ rồi, dù một chút hắn cũng không cầm lòng được.
Sở Yêu Nhiêu trong ngực hắn như đứa trẻ khóc o ô lên ngây thơ nói:
“Nhưng mà ta… thấy ban đầu nó không có đau còn tưởng là biểu ca gạt ta.” Sở Khắc Thiên ngây ngẩn cười thầm trong bụng, ngoài mặt thở dài một hơi càng yêu thương nàng nhiều hơn, suy cho cùng nàng vẫn là tiểu cô nương suy nghĩ có phần khác lạ.
“Lúc ta gạt muội thì muội lại tin sái cổ, ngược lại lúc ta trịnh trọng nhắc nhở muội lại coi thường cho là ta gạt muội.” Vừa nói hắn không thành thật ôm nàng tấm lưng trần láng mịn, hắn nhịn không được mỗi tấc da thịt trên người nàng nhiều lần dùng ngón tay du đãng vẽ hình vòng cung lên xuống, Sở Khắc Thiên còn có thể cảm nhận được thân thể nàng khẩn trương dưới sự âu yếm của hắn nóng dần theo thời gian, đôi khi khẽ nỉ non âm thanh, rõ ràng bị thủ pháp tinh diệu của hắn làm cho mê muội thần trí.
Lúc này Sở Yêu Nhiêu nửa tỉnh nửa mê cũng chẳng giữ lời, tùy hứng nói ra:
“Lúc nào là chân thật, lúc nào là gạt ta, chẳng phải đều giống nhau, ta cũng chỉ là công cụ để huynh phát tiết thoả mãn thú tính sao.” Sở Khắc Thiên cũng không giận ngược lại âm thầm cảm thấy cao hứng, cái này hắn không bao biện được vốn dĩ lúc nãy hắn có ý nghĩ này thật lòng, nên chỉ dạy nàng rất nhiều tư thế cổ quái thời hiện đại, nàng cái gì cũng không nói, thì ra đem ghim ở trong lòng, lúc này chạm tới đáy lòng mới đem tâm tư huỵch tẹt nói ra.
Thiết nghĩ trong lời nói mình có chút quá phận đối với Sở Yêu Nhiêu, sợ chạm đến lòng tự tôn của nàng liền lạc mềm buộc chặt bồi thêm một câu:
“Đúng vậy nàng là nơi để ta phát tiết, nhưng nàng đừng hòng nghĩ đến cái chết, quý tử còn chưa sinh cho ta, nàng muốn chết cũng phải hỏi ta có hay không đồng ý qua.” Suy nghĩ sâu trong lòng thoáng bị đem ra phanh phui Sở Yêu Nhiêu trong lồng ngực Sở Khắc Thiên ánh mắt lộ ra vẻ chấn kinh.

Nàng cố gắng trấn an cho rằng đây chỉ là trùng hợp, nàng khẽ lắc đầu, nói ra:
“Muội từ đầu không có ý nghĩ uyên thân vô ít, huynh nói gì muội không hiểu.” Sở Khắc Thiên thấy nàng khăng khăng phủ nhận như vậy, cứ đánh đòn phủ đầu cho nàng tâm phục khẩu phục, hắn kề sát vành tai nàng thì thầm gì đó, chỉ vài giây ngắn ngửi khiến sắc mặt nàng trở nên trắng bệch không tí huyết sắc, bật dậy nhìn hắn lộ ra ánh mắt khó tin.
“Nhìn ta như vậy làm gì, quên nói cho muội biết ta có thần thông đặc thù, thấu thị tâm can người khác dù muốn giấu cũng phải bị ta bóc mẻ.” Sở Khắc Thiên khẽ cười nói, không quên khoa trương tâng bốc chính bản thân mình làm hắn trở nên thần bí trong mắt nàng.
“Đơn giản muội phải từ bỏ ý nghĩ tự vẫn sớm đi đừng trách biểu ca này hung ác.” Sở Khắc Thiên phà nhiệt khí vào gáy ngọc nàng phun ra một câu chắc nịch, hắn cử động phía dưới côn thịt trùng kích lấy mật huyệt Sở Yêu Nhiêu, nàng thở hắt ra một hơi nặng nề cặp mắt híp mờ mê ly, dường như cơn đau lúc nãy theo cuộc đối thoại giữa hai người trôi theo đó mất rồi, đổi lại sướng khoái thăng hoa, cơ thể nàng dần có sự đòi hỏi muốn được dị vật thâm nhập càng sâu bên trong nhục động đụng chạm.
Sở Khắc Thiên nhìn ra nàng cũng không còn dấu hiệu đau đớn, hai tay nhấc bổng hông eo nàng cao thấp xốc nảy, nơi giao hợp hai người không ngừng có tiếng bạch bạch, mãi đến khi hắn có chút mỏi nhừ tay mới ra hiệu cho nàng tự vận động.
Sở Yêu Nhiêu lúc này cũng bị cuống vào bể dục không nghĩ ngợi quá nhiều, chỉ cần hắn ra ám hiệu nàng điều chiều lòng Sở Khắc Thiên đổi tư thế trên dưới phập phồng, nàng mặc dù tu sĩ nhưng thể lực cũng chỉ hơn phàm nhân đôi 3 phần, hoạt động tần suất cao cũng dần thấm mệt, động tác chậm lại hắn thấy vậy có chút không dành lòng.


Côn thịt tiến quân thần tốc lút cán đánh chiếm sâu bên trong nàng, chạm đến hoa tâm khiến nàng mụ mị đầu óc chỉ có tiếng ngâm nga phóng đại, hắn đem tử sắc cung trang kéo lên che đi nửa phần thân thể dụ hoặc, nhìn nàng yểu điệu hắn như được tiếp thêm sức máu lửa mau chóng phía dưới thúc lên duy trì tốc độ nhanh chạy nước rút tận lực tới lui va chạm đỉnh hoa tâm nàng mãnh liệt.
“Á”.

Theo tiếng hét thất thanh của Sở Yêu Nhiêu vang lên, thúc đẩy Sở Khắc Thiên nhanh chóng đạt tới cực khoái, một cột nhiệt lưu nóng bỏng ào ạt tràn vào tận cùng hoa tâm nàng, mãi đến cạn giọt sau cùng côn thịt mềm nhũn xuống rời khỏi huyệt đạo nàng, cùng lúc đó chảy dài một mảnh trắng tinh dịch từ 2 múi thịt có chút sưng đỏ.

















Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương