Tinh Lộ Vạn Diện
-
1: Tâm Nguyện Dang Dở
“Phải cố gắng, thêm một chút nữa ta liền có thể chợp mắt.” Ngữ khí tràn ngập uể oải nhận ra rõ khi y thốt ra khỏi miệng.
Chỉ cần có người khác tại đây có thể nhìn ra trạng thái thể lực người này rất hư nhược, tựa như đèn sắp cạn dầu, trong căn phòng tứ bề đều tối òm, một trung niên nam tử diện mục tầm thường, đặt xa xã hội ngoài kia cũng chỉ là trung bình nhan sắc, trang phục lôi thôi, tóc tai xốc xếch, nhưng thứ nổi bật là nét mặt hiển lộ rõ sự tri thức ẩn giấu sau cặp kính gọng.
“Chỉ vài hàng chữ sau cùng ta sẽ hoàn tất đại kết cục cho tiểu thuyết Tinh Lộ Vạn Diện.”
Thầm tự nhủ với bản thân, trung niên nam tử ngồi trước màn hình ảo, tả hữu cử chỉ mau lẹ đánh lên phím cơ, âm thanh lách cách không ngừng kêu vang, đích thị đây là một tín đồ văn học mạng, kém một chút là hạ bút thành văn.
Thời khắc trung niên nam tử chăm chú luân phiên gõ những văn tự vào, cánh tay trung niên nam tử trở nên run rẩy, nội tâm cũng bị kích động cho nhiệt huyết sôi trào.
Cầm trên tay mảnh ghép cuối cùng chỉ cần đặt xuống, có thể thực hiện hoá ao ước kết thúc tác phẩm chính mình dành trọn tâm huyết sáng tác.
Đột nhiên hai mắt trung niên nam tử trừng lớn hết cỡ, tựa như gặp phải lệ quỷ, y gầm lên:
“Không được muốn ngủ, tại sao lại là lúc này, kiệt tác của ta còn chưa có hoàn thành, không thể ngủ.”
Mí mắt trung niên nam tử nặng trĩu, y quyết đoán cắn lưỡi để giữ thanh tỉnh.
Nhưng đều là vô dụng, hình ảnh phía trước mơ hồ xáo trộn, văn tự trong mắt trung niên nam tử hiện tại đều là một mảnh rối tinh rối mù, lúc này tứ chi hư thoát đều bị tê liệt muốn ấn vào nút enter cũng là bất khả thi.
Thân thể y chống cự lại mọi ý nghĩ muốn sống lúc này, trung niên nam tử mí mắt triệt để rũ xuống, thân hình y gục ngã bất động trên mặt đất.
Leng keng!
“Hoàn tất kích hoạt hệ thống Truy Sắc Tuyệt Thế, ký chủ chạm tay vào màn hình để nhận lấy phần thưởng tân thủ.”
“Xét thấy ký chủ không phản hồi, hệ thống thiết lập tự động xác nhận.
Chúc mừng ký chủ nhận thành công phần quà tân thủ.” Ânh thanh máy móc nối đuôi nhau vang lên trong khoảng không vô định.
“Không!!.” Một tiếng hét thất thanh mang theo vô hạn tiếc nuối, hai mắt đột ngột mở ra, thiếu niên đưa óng tay áo lau đi mồ hôi tuôn ra như mưa, ám trên vầng trán.
Thiếu niên sau khi bình ổn hơn thử đụng chạm khắp toàn thân thấy vẫn y nguyên khẽ thở phào một hơi.
“May mắn, may mắn chỉ là giấc ngủ trắng, chắc có thể do làm việc quá độ sao dẫn đến kiệt lực mà bất tỉnh a.” Thiếu niên thấp giọng lẩm bẩm.
Nhưng ngay sau đó đôi mắt thiếu niên không ngừng chớp lấy đảo mắt nhìn trái phải ráo riết.
Nét mặt lộ ra sự kinh nghi bất định, cảnh vật thô sơ chung quanh đồ vật đều là dùng mộc tre để làm ra, nơi này không phải văn phòng mà hắn dùng để làm việc, mà trở thành trạch viện nhỏ bốn phía rách rưới cái địa phận.
“Nơi này là.” Hắn tự hỏi, nhưng lại thấy chính mình quá khôi hài, thay vì tự hỏi, chính mình đi tìm lời giải đáp, vẫn thoả đáng hơn.
Một bụng hiếu kỳ trong đầu, y trở mình rời khỏi giường tre, muốn đi nhìn qua một vòng.
Vừa đặt chân khỏi giường tre lập tức sắc mặt gã nhăn nhó dị thường khó coi.
“Thứ quỷ gì, sao lại đau nhứt thật giống bị mổ xẻ ra rồi vậy.” Thiếu niên nhướng mày lầm bầm, đưa tay sờ soạng ở vùng bụng, cơn đau thắt bất chợt từ thể nội cốt tủy truyền đến khiến y phải khụy xuống hai tay ôm lấy bụng mình, gã thở nặng ra một hơi mới giảm đi phần nào đau nhứt.
“Ký chủ để ta nói qua một chút tình trạng cơ thể người bây giờ, là do triệu chứng tan vỡ đan điền để lại, hơn nữa là bị hôn thê móc đi mất chí tôn cốt.” Vô thanh vô tức một cái âm thanh nữ tử lanh lảnh vang lên trong đại não thiếu niên, phần nào giải đáp nghi hoặc trong lòng gã.
Nhưng y liền thất kinh phát hiện ra chỗ không đúng, cũng không để thiếu niên thốt ra khỏi miệng “ngươi là ai” nàng tại bên cạnh thiếu niên bất thình lình hiện ra, với hình dạng một tiểu cô nương có vẻ ngoài hoạt bát nhí nhảnh.
Thiếu niên ngây người, dường như giây phút này ánh mắt ngưng tụ thật sâu bị hấp dẫn trước dung mạo xinh đẹp của tiểu cô nương, sở hữu ngũ quan tinh xảo đoạt thiên, trong lòng âm thầm thán phục:
“Thật giống như tinh linh tộc cái này nhan sắc quá đỗi giống, chỉ khác mỗi cái cánh là không có.” Gã vuốt cằm suy tư vẻ mặt đăm chiêu đưa ra từng suy luận, thoạt nhìn qua dụng mạo cái kia tiểu cô nương thật thân quen thuộc, như đã gặp qua, nhưng ký ức quá mơ hồ khiến hắn không tài nào nhận ra đã gặp cái nha đầu này ở đâu, huống hồ gã chỉ ru rú mai một trong phòng chưa hề bước ra khỏi cửa.
Mãi đến khi bắt gặp ánh mắt nàng từng chút sắc lạnh đi xuống, thiếu niên vẻ mặt ái ngại vội vàng thu hồi ánh mắt, cắm mặt nhìn giường tre nghĩ đến vừa rồi mình thất thố mà dùng ánh mắt như sắc lang muốn ăn sạch nàng, cũng không tránh khỏi nàng có cái nhìn ác cảm với hắn.
“Nhìn đủ rồi, đẹp lắm sao.” Tiểu cô nương cả giận cất giọng đánh gãy suy nghĩ của gã.
Nàng dù thế nào vẫn không nhịn được cái ánh mắt trực trực săm soi tận góc rễ này, nên không buông tha cơ hội hung sư vấn tội gã.
Bị nàng quát làm cho hắn giật mình rời khỏi suy nghĩ gã nở nụ cười ngượng, tay gãi gãi đầu, ngữ khí có phần ấp úng:
“Đủ, đủ không nhìn là hảo, tiểu muội muội đừng nổi giận tổn hại nhan sắc.” Thiếu niên chấp tay cúi đầu trước nàng tỏ vẻ hối lỗi.
Nhưng đôi mắt vẫn không thành thật, luôn dáng trên người nàng, nàng hắng nhẹ một tiếng cũng chẳng lên tiếng đôi co, cái này ký chủ cũng đâu phải từ núi rừng đi xuống sao lại giống thôn dã nhân lần đầu thấy nữ tử như vậy.
Tiểu cô nương thầm đưa ra kết luận, bèn nghĩ: “Người ký chủ này cũng quá hạ lưu vô sỉ rồi.” Rõ ràng khi thấy gã cứ nhìn nàng như thể muốn xuyên thấu hết thảy.
Nàng với biểu hiện phi lễ vừa rồi hắn làm ra, nội tâm thật sâu lưu lại ấn tượng không tốt, không cho sắc mặt tốt, nhàn nhạt lên tiếng:
“Ta là hoá linh thể hệ thống Truy Sắc Tuyệt Thế hiện tại, và sau này, vinh hạnh đồng hành với ký chủ.”
Nàng nói xong khoanh tay trước ngực nghiêng đầu sang nơi khác không thèm để ý đến hắn.
Vì tiểu cô nương quay mặt nên không thấy được nét mặt vô cùng đặt sắc của thiếu niên ngây ngẩn sau đó lại giống như không ức chế được sự kinh hỉ ngoài mặt.
Nhưng khiến tiểu cô nương hiểu lầm, cảm thấy bị khinh nhờn tôn nghiêm, khi hắn chẳng có lấy một lời đáp trả, nàng hắng một tiếng tức giận người ký chủ này thật vô lễ.
Thiếu niên bất ngờ áp sát lại gần nàng với vẻ mặt hào hứng, quên hết thảy đau đớn vừa rồi, mà kích động hỏi:
“Tiểu muội, ngươi tên là Tiểu Lạc phải hay không.” Tiểu cô nương trước sự truy vấn bất ngờ chưa hoàn toàn phản ứng lại chỉ là vô thức theo bản năng gật đầu.
Nét mặt thiếu niên trở nên hưng phấn tột độ hiện rõ ra mặt, tự chỉ vào bản thân, gấp gáp hỏi:
“Ta có phải là tên Sở Khắc Thiên.” Thời khắc này lo âu dâng lên tột đỉnh thiếu niên nắm tay siết chặt nhau, trong lòng hồi hộp tim như muốn trực trực nhảy thót ra ngoài, mong chờ câu trả lời của nàng liền có thể khẳng định được ý nghĩ lúc bấy giờ đặt ra câu hỏi có phần ngớ ngẩn.
Tiểu Lạc ngây ngô bị dồn ép vẫn là gật đầu, nhưng ngay khắc sau nàng liền phản ứng lại sắc mặt đầu tiên là sững sờ, trong đầu đồng loạt vô số câu hỏi kỳ quái là làm sao cái này ký chủ biết được tục danh của nàng, còn về tên của gã nàng không quản tới.
Ngược lại nút thắt như được phá giải Sở Khắc Thiên khoái chí cười lớn, lúc này dù đớn đau mà thể xác để lại cũng không sánh bằng niềm vui vô hạn trước mắt, hắn cứng cỏi siết chặt nắm đấm, thầm nhủ với chính bản thân:
“Tạo hoá trêu ngươi, quả nhiên là như vậy, ta lại chính mình xuyên vào tiểu thuyết mà ta sáng tác, lần này ta sẽ sống hết mình thực hiện tâm nguyện còn dang dở.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook