Tinh Linh Trên Vai Dã Thú
-
Chương 44: Ra ngoài
Đã biết sau ngày lễ trưởng thành bọn họ sẽ rời khỏi Mông Tát, Estes đột nhiên sinh ra lòng tò mò rất lớn đối với ngày hội xa lạ này.
Nhưng ngay khi cậu biết lễ trưởng thành chính là tổ chức khảo nghiệm cho thú nhân vị thành niên để được công nhận là trưởng thành và nội dung khảo nghiệm đa phần là đi săn và luận võ thì phần tò mò này cũng biến mất không còn dấu vết.
Tất cả tiểu tinh linh đều nhiệt tình yêu thương hòa bình, bọn họ chán ghét mọi hành vi bạo lực không cần thiết.
Bất quá có náo nhiệt để xem, người yêu thích giúp vui như Estes vẫn là có một tia mong chờ.
“Thật sự chờ sau khi lễ trưởng thành kết thúc là chúng ta lập tức quay về rừng rậm?”
“Ân”
Bởi vì một tiếng “Ân” này mà Estes bắt đầu chờ mong ngày thứ năm tính từ ngày cực lạnh cũng là ngày đầu tiên của mùa xuân sẽ tổ chức lễ trưởng thành.
Bất quá không phải có một câu “Kì vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều sao?” Estes chính là gặp phải vấn đề này.
Đến ngày thứ ba kể từ ngày cực lạnh, Cattleya vẫn như thường lệ mò đến chơi cùng Estes.
Lần này y còn mang theo một tin tức cực tốt.
Bất quá cảm thấy tin tức này là tin tốt có lẽ chỉ có mình y?
“Lễ trưởng thành hoãn lại?” Estes kêu to mà ngay cả luôn mặt lạnh gặp người Carlos cũng lộ ra một tia kinh ngạc. Lễ trưởng thành hoãn lại, đây là việc chưa bao giờ xảy ra.
“Đúng vậy” Cattleya đắc ý dào dạt nói ” An Định thúc thúc không phải còn đang dưỡng thương sao? Lễ trưởng thành sao có thể thiếu hắn được, cho nên hội trưởng lão liền quyết định đem lễ trưởng thành lùi lại”
Carlos nhìn về phía Aggreko, đồng dạng là con của trưởng lão, Carlos càng tin tưởng Aggreko hơn.
Aggreko gật gật đầu, tỏ vẻ những gì Cattleya nói đều là sự thật.
Cattleya rất đắc ý vì quyết định này chính là y tự mình đề nghị với phụ thân. Như vậy vừa có thể chờ An Định thúc thúc tĩnh dưỡng thêm vài ngày lại vừa có thể giữ Estes ở lại đây lâu hơn một chút, quả là nhất cử lưỡng tiện .
“Vậy lùi lại bao lâu a?” Estes cảm thấy thực buồn bực, cậu vốn đang mong chờ được sớm trở về a.
“Lùi lại mười ngày, bác sĩ ở bệnh viện nói từng ấy thời gian là đủ để miệng vết thương của tộc trưởng hoàn toàn khép lại, có thể xuất viện” Aggreko tiếp lời nói.
Vốn chỉ cần chờ 5 ngày lại trở thành chờ tận nửa tháng, Estes như thế nào cũng không cao hứng nổi. Cậu ai oán nhìn Carlos, như muốn truyền đạt cậu không muốn tham gia cái lễ trưởng thành kia một tẹo nào cả.
Bất quá mơ hồ có thể cảm thấy được lễ trưởng thành đối với Carlos có ý nghĩa vô cùng quan trọng nên dù làm thế nào Estes cũng không mở miệng nói ra yêu cầu kia được. Tuy rằng cậu thực hiểu rõ chỉ cần mình yêu cầu, Carlos nhất định sẽ đồng ý.
“Ai nha, không nói chuyện này nữa. Tiểu Estes, ta hôm nay tới đây là muốn rủ ngươi đi ra ngoài chơi a” nhận ra Estes không quá cao hứng, Cattleya trong lòng đột nhiên có chút áy náy. Bất quá y rất nhanh đã vứt cảm giác này qua sau đầu, lôi kéo Estes nói về ý đồ đến đây ngày hôm nay của mình.
“Ra ngoài?” Estes đầu tiên là ngẩn ra sau đó mới nhớ ra cũng rất lâu rồi mình không có ra ngoài – tuy rằng lúc trước cũng không thường ra ngoài “Bên ngoài trời rất lạnh, hiện tại ra ngoài không quá thích hợp đi?”
“Ngươi mấy ngày nay hẳn là chưa từng đi ra ngoài ” Cattleya khẳng định nói ” Mấy ngày nay thời tiết bên ngoài chuyển biến rất nhanh, nhiệt độ cực nóng lúc giữa trưa còn có thể hơn 0 độ. Bây giờ là lúc thích hợp nhất để ra ngoài đó. Thế nào? Muốn đi chơi cùng ta không? Ta biết rất nhiều nơi vui chơi thú vị nha, đảm bảo sẽ khiến cho ngươi chơi vui đến quên cả trời đất ” Hì hì như vậy mới có khả năng giữ người ở lại không phải sao? Cattleya đúng là tốn không ít công suy nghĩ nha.
Estes đi đến bên cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài, cũng không cảm giác được sự biến hóa của thời tiết nhưng trên đường phố quả thật có nhiều người qua lại hơn. Thỉnh thoảng có thể thấy bóng dáng của thú nhân hoặc xe chớp nhoáng qua nơi góc đường.
Cẩn thận mở ra cửa sổ, đập vào mặt vẫn là cơn gió lạnh buốt nhưng so với lúc trước nhiệt độ đã ấm hơn không ít. Cậu hiện tại không cần mặc áo khoác dày như lúc trước nhưng cũng chỉ thấy hơi lạnh mà thôi.
Lại nhìn về phía thiên không, bức tường phòng hộ trong suốt lúc trước dường như đã không còn nữa. Trời xanh mây trắng, ánh nắng ôn hòa dừng ở trên người vô cùng thoải mái.
Cậu thật muốn ra ngoài, cảm nhận hơi ấm thái dương đã lâu không thấy.
“Carlos, chúng ta đi ra ngoài đi” cậu quay đầu nhìn Carlos cười nói.
Ánh mặt trời chiếu lên người như khoác thêm một tầng mông lung mị hoặc cho cậu. Mái tóc ngắn màu vàng và da thịt trắng nõn tựa như đang sáng lên, chân thực mà lại huyễn hoặc khiến người bừng tỉnh khỏi cơn mộng ảo.
Á thú nhân và thú nhân ở đây đều xem tới ngây người, sau một lúc lâu mới có người khôi phục lại tinh thần.
“Hảo” Carlos hòa tan khuôn mặt lạnh như băng, ánh mắt nhu hòa nhìn cậu.
“Em đi thay quần áo” Estes xoay người chạy lên tầng.
“Tiểu Estes vừa rồi nhìn thật đẹp a !” Cattleya lấy lại tinh thần nhịn không được tán thưởng.
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, y đã biết bộ dạng Estes rất đẹp nhưng đây là lần đầu tiên ý thức được từ ” đẹp” này đã muốn đạt tới một cảnh giới khó có thể hình dung.
Chỉ trong thoáng chốc, từ đáy lòng Cattleya nảy lên ghen tị nhưng sự ghen tị này cũng ngay lập tức bị yêu thích làm cho biến mất. Một tiểu á thú nhân đáng yêu như vậy, ai có thể không thích đây?
Carlos nhìn y một cái sau đó cũng xoay người đi lên tầng. Hắn cũng phải đi thay quần áo sau đó thuận tiện giúp Estes chuẩn bị những vật phẩm thích hợp để ra ngoài chơi.
Dù sao nhóc con kia cũng không phải một á thú nhân chân chính, có một số việc cũng không quen thuộc.
Bởi vì hình thức bộ quần áo từ lông gấu Bắc Cực không thích hợp để mặc ra ngoài chơi cho nên cậu đành từ bỏ bộ quần áo ấm áp nhất này. Dưới sự hỗ trợ của Carlos, cậu mặc vào chiếc áo khoác cao cổ màu trắng cùng áo trong giữ ấm, bên ngoài lại khoác thêm chiếc áo lông mao nhung màu lam kết hợp với một chiếc quần bò dày, bên ngoài là một chiếc quần giữ ấm, chân thì đi một đôi giầy thể thao.
Một bộ đồ giản dị lại thoải mái đúng sở thích của Estes.
“Đội thêm cái này vào” Carlos lấy một chiếc mũ lông đội lên đầu cho cậu, vẫn chưa yên tâm lại tìm thêm một cái khăn quàng cổ choàng thêm vào, rồi lại cầm một đôi găng tay giúp cậu đeo vào. Sau khi đã ăn mặc đầy đủ, liền kiểm tra thêm một lần nữa chắc chắn không quên bất cứ thứ gì rồi mới đi xuống dưới tầng.
Ở dưới lầu Cattleya vốn đã chờ tới mức không kiên nhẫn vừa thấy Estes đi xuống liền từ ghế sô pha nhảy dựng lên.
“Các ngươi đã chuẩn bị xong hết rồi chứ? Chúng ta đi nhanh đi, nếu không chốc nữa nhiệt độ hạ xuống thấp thì cũng không thích hợp ra ngoài chơi đâu” trong một ngày nhiệt độ lên cao đủ để á thú nhân ra ngoài chơi cũng chỉ ngắn ngủi mấy giờ giữa trưa mà thôi.
“Tốt lắm, đi thôi” Estes chỉnh lại dây ba lô đeo ở phía sau lưng. Bởi vì cái túi đeo chéo của cậu không phù hợp để mang ra ngoài (có tính chất lá cây) cho nên Carlos cố ý tìm cho cậu một cái ba lô đặt cái túi đó vào bên trong rồi đeo lên lưng cho cậu.
Vì thế bọn họ một hàng bốn người liền xuất môn (ra ngoài)
Vừa ra khỏi cửa đã bị gió lạnh thổi vào mặt, Estes nhịn không được đem khăn quàng cổ kéo lên trên che khuất miệng mũi.
“Chúng ta đi chỗ nào đây?” ngồi ở ghế trên, Aggreko hỏi Cattleya đang ngồi ở băng ghế sau.
“Đến quảng trường đi, đó là nơi náo nhiệt nhất” Cattleya nói ra đích đến sau đó líu ra líu ríu khoe với Estes nơi bọn họ sắp tới chơi vui như thế nào.
Estes nghe cả nửa ngày cũng chỉ biết được là ở quảng trường nơi bọn họ sắp tới có rất nhiều quán ăn ngon và khu vui chơi giải trí. Cậu nghe mấy thứ này mà như lọt vào sương mù vậy.
Kì thật thân là một á thú nhân độc thân mới qua tuổi trưởng thành không lâu, lại được người trong nhà bảo hộ rất kĩ càng, cơ hội để Cattleya ra ngoài là rất ít. Những nơi thú vị mà y nói bất quá đều là những nơi mà mọi người đều biết căn bản là không có gì đặc biệt. Chẳng qua dùng để đánh lừa một “nhà quê lên tỉnh” không biết thứ gì như Estes thì vẫn rất đơn giản.
Cho nên Estes bị những lời nói của y thu hút toàn bộ sự chú ý, không nói được lời nào mà thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cảm thán cũng không phải là việc kì lạ gì.
Mà đối với loại phản ứng này, Cattleya cảm thấy vô cùng tự hào =.=
Mà khi tới nơi, Estes thực sự bị rung động, đương nhiên rung động không phải vì nơi này có bao nhiêu thú vị mà vì nơi này có quá nhiều người a ! ! !
Ít nhất cũng phải mấy ngàn người, mà đấy là chỉ tính mỗi quảng trường mà thôi.
Kể từ khi đến Mông Tát, trừ bỏ lần đi siêu thị nhìn thấy rất nhiều thú nhân ra, đây cũng là lần đều tiên cậu nhìn thấy nhiều thú nhân đồng thời xuất hiện cùng một chỗ như vậy a!
“Không phải nói Mông Tát chỉ có khoảng 5 nghìn dân thôi sao? Vì sao hôm nay lại cùng ra ngoài hết vậy?” Estes cách một lớp cửa kính xe nhìn ra bên ngoài, cất tiếng hỏi.
“Phải nói là chỉ có 5 nghìn dân chính thức” Aggreko đáp lời, lúc này hắn là người trả lời thích hợp nhất ” Những người ở tạm này không được tính là dân cư ở đây. Bình thường những thú nhân này không quá thích quần cư, chỉ có vào mùa đông bọn họ mới có thể dẫn bạn lữ vào các bộ lạc ở lại vượt qua khoảng thời gian khắc nghiệt đó. Mà những người không có bạn lữ thậm chí còn có thể trực tiếp lưu lại rừng rậm. Nếu thật sự tính cả những người dân tạm cư này thì Mông Tát phải có khoảng 2 vạn dân”
Thật là một sự chênh lệch quá lớn ! Estes kinh ngạc đến không nói ra lời.
Carlos cũng có chút kinh ngạc, dù sao từ trước tới nay hắn cũng không quá quan tâm tới vấn đề này, vì hắn cũng chưa từng thích xuất hiện ở chỗ đông người.
“Còn chần chừ gì nữa? Tiểu Estes mau xuống xe a, ta mang ngươi qua bên kia xem nha” Cattleya chờ xe vừa dừng lại liền khẩn cấp nhảy xuống sau đó quay đầu thúc giục Estes vẫn còn đang ngây ngốc bên trong.
“Nga” Estes lúc này mới vươn tay mở cửa xe.
Bất quá trước khi cậu đụng tới cửa xe đã được thú nhân đứng bên ngoài mở ra.
“Cảm ơn” Estes chui ra khỏi xe, cười thật tươi với Carlos.
Carlos liền giúp cậu điều chỉnh lại mũ và khăn quàng cổ “Bên ngoài vẫn rất lạnh, cẩn thận một chút”
“Ân” Estes gật gật đầu.
Mà Aggreko bởi vì phải dừng xe mà bỏ lỡ cơ hội phục vụ Cattleya thì liền nhìn Carlos đầy ghen tị.
Bất quá Carlos cũng không thèm chú ý tới hắn. Giúp Estes chỉnh sửa lại xong liền nắm chặt tay của cậu đi về phía Cattleya.
Không thấy mấy thú nhân ở quanh đây đều đã bắt đầu rục rịch rồi sao? Hắn mới không để bọn chúng có cơ hội tới gần tiểu tinh linh của mình đâu !
Nhưng ngay khi cậu biết lễ trưởng thành chính là tổ chức khảo nghiệm cho thú nhân vị thành niên để được công nhận là trưởng thành và nội dung khảo nghiệm đa phần là đi săn và luận võ thì phần tò mò này cũng biến mất không còn dấu vết.
Tất cả tiểu tinh linh đều nhiệt tình yêu thương hòa bình, bọn họ chán ghét mọi hành vi bạo lực không cần thiết.
Bất quá có náo nhiệt để xem, người yêu thích giúp vui như Estes vẫn là có một tia mong chờ.
“Thật sự chờ sau khi lễ trưởng thành kết thúc là chúng ta lập tức quay về rừng rậm?”
“Ân”
Bởi vì một tiếng “Ân” này mà Estes bắt đầu chờ mong ngày thứ năm tính từ ngày cực lạnh cũng là ngày đầu tiên của mùa xuân sẽ tổ chức lễ trưởng thành.
Bất quá không phải có một câu “Kì vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều sao?” Estes chính là gặp phải vấn đề này.
Đến ngày thứ ba kể từ ngày cực lạnh, Cattleya vẫn như thường lệ mò đến chơi cùng Estes.
Lần này y còn mang theo một tin tức cực tốt.
Bất quá cảm thấy tin tức này là tin tốt có lẽ chỉ có mình y?
“Lễ trưởng thành hoãn lại?” Estes kêu to mà ngay cả luôn mặt lạnh gặp người Carlos cũng lộ ra một tia kinh ngạc. Lễ trưởng thành hoãn lại, đây là việc chưa bao giờ xảy ra.
“Đúng vậy” Cattleya đắc ý dào dạt nói ” An Định thúc thúc không phải còn đang dưỡng thương sao? Lễ trưởng thành sao có thể thiếu hắn được, cho nên hội trưởng lão liền quyết định đem lễ trưởng thành lùi lại”
Carlos nhìn về phía Aggreko, đồng dạng là con của trưởng lão, Carlos càng tin tưởng Aggreko hơn.
Aggreko gật gật đầu, tỏ vẻ những gì Cattleya nói đều là sự thật.
Cattleya rất đắc ý vì quyết định này chính là y tự mình đề nghị với phụ thân. Như vậy vừa có thể chờ An Định thúc thúc tĩnh dưỡng thêm vài ngày lại vừa có thể giữ Estes ở lại đây lâu hơn một chút, quả là nhất cử lưỡng tiện .
“Vậy lùi lại bao lâu a?” Estes cảm thấy thực buồn bực, cậu vốn đang mong chờ được sớm trở về a.
“Lùi lại mười ngày, bác sĩ ở bệnh viện nói từng ấy thời gian là đủ để miệng vết thương của tộc trưởng hoàn toàn khép lại, có thể xuất viện” Aggreko tiếp lời nói.
Vốn chỉ cần chờ 5 ngày lại trở thành chờ tận nửa tháng, Estes như thế nào cũng không cao hứng nổi. Cậu ai oán nhìn Carlos, như muốn truyền đạt cậu không muốn tham gia cái lễ trưởng thành kia một tẹo nào cả.
Bất quá mơ hồ có thể cảm thấy được lễ trưởng thành đối với Carlos có ý nghĩa vô cùng quan trọng nên dù làm thế nào Estes cũng không mở miệng nói ra yêu cầu kia được. Tuy rằng cậu thực hiểu rõ chỉ cần mình yêu cầu, Carlos nhất định sẽ đồng ý.
“Ai nha, không nói chuyện này nữa. Tiểu Estes, ta hôm nay tới đây là muốn rủ ngươi đi ra ngoài chơi a” nhận ra Estes không quá cao hứng, Cattleya trong lòng đột nhiên có chút áy náy. Bất quá y rất nhanh đã vứt cảm giác này qua sau đầu, lôi kéo Estes nói về ý đồ đến đây ngày hôm nay của mình.
“Ra ngoài?” Estes đầu tiên là ngẩn ra sau đó mới nhớ ra cũng rất lâu rồi mình không có ra ngoài – tuy rằng lúc trước cũng không thường ra ngoài “Bên ngoài trời rất lạnh, hiện tại ra ngoài không quá thích hợp đi?”
“Ngươi mấy ngày nay hẳn là chưa từng đi ra ngoài ” Cattleya khẳng định nói ” Mấy ngày nay thời tiết bên ngoài chuyển biến rất nhanh, nhiệt độ cực nóng lúc giữa trưa còn có thể hơn 0 độ. Bây giờ là lúc thích hợp nhất để ra ngoài đó. Thế nào? Muốn đi chơi cùng ta không? Ta biết rất nhiều nơi vui chơi thú vị nha, đảm bảo sẽ khiến cho ngươi chơi vui đến quên cả trời đất ” Hì hì như vậy mới có khả năng giữ người ở lại không phải sao? Cattleya đúng là tốn không ít công suy nghĩ nha.
Estes đi đến bên cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài, cũng không cảm giác được sự biến hóa của thời tiết nhưng trên đường phố quả thật có nhiều người qua lại hơn. Thỉnh thoảng có thể thấy bóng dáng của thú nhân hoặc xe chớp nhoáng qua nơi góc đường.
Cẩn thận mở ra cửa sổ, đập vào mặt vẫn là cơn gió lạnh buốt nhưng so với lúc trước nhiệt độ đã ấm hơn không ít. Cậu hiện tại không cần mặc áo khoác dày như lúc trước nhưng cũng chỉ thấy hơi lạnh mà thôi.
Lại nhìn về phía thiên không, bức tường phòng hộ trong suốt lúc trước dường như đã không còn nữa. Trời xanh mây trắng, ánh nắng ôn hòa dừng ở trên người vô cùng thoải mái.
Cậu thật muốn ra ngoài, cảm nhận hơi ấm thái dương đã lâu không thấy.
“Carlos, chúng ta đi ra ngoài đi” cậu quay đầu nhìn Carlos cười nói.
Ánh mặt trời chiếu lên người như khoác thêm một tầng mông lung mị hoặc cho cậu. Mái tóc ngắn màu vàng và da thịt trắng nõn tựa như đang sáng lên, chân thực mà lại huyễn hoặc khiến người bừng tỉnh khỏi cơn mộng ảo.
Á thú nhân và thú nhân ở đây đều xem tới ngây người, sau một lúc lâu mới có người khôi phục lại tinh thần.
“Hảo” Carlos hòa tan khuôn mặt lạnh như băng, ánh mắt nhu hòa nhìn cậu.
“Em đi thay quần áo” Estes xoay người chạy lên tầng.
“Tiểu Estes vừa rồi nhìn thật đẹp a !” Cattleya lấy lại tinh thần nhịn không được tán thưởng.
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, y đã biết bộ dạng Estes rất đẹp nhưng đây là lần đầu tiên ý thức được từ ” đẹp” này đã muốn đạt tới một cảnh giới khó có thể hình dung.
Chỉ trong thoáng chốc, từ đáy lòng Cattleya nảy lên ghen tị nhưng sự ghen tị này cũng ngay lập tức bị yêu thích làm cho biến mất. Một tiểu á thú nhân đáng yêu như vậy, ai có thể không thích đây?
Carlos nhìn y một cái sau đó cũng xoay người đi lên tầng. Hắn cũng phải đi thay quần áo sau đó thuận tiện giúp Estes chuẩn bị những vật phẩm thích hợp để ra ngoài chơi.
Dù sao nhóc con kia cũng không phải một á thú nhân chân chính, có một số việc cũng không quen thuộc.
Bởi vì hình thức bộ quần áo từ lông gấu Bắc Cực không thích hợp để mặc ra ngoài chơi cho nên cậu đành từ bỏ bộ quần áo ấm áp nhất này. Dưới sự hỗ trợ của Carlos, cậu mặc vào chiếc áo khoác cao cổ màu trắng cùng áo trong giữ ấm, bên ngoài lại khoác thêm chiếc áo lông mao nhung màu lam kết hợp với một chiếc quần bò dày, bên ngoài là một chiếc quần giữ ấm, chân thì đi một đôi giầy thể thao.
Một bộ đồ giản dị lại thoải mái đúng sở thích của Estes.
“Đội thêm cái này vào” Carlos lấy một chiếc mũ lông đội lên đầu cho cậu, vẫn chưa yên tâm lại tìm thêm một cái khăn quàng cổ choàng thêm vào, rồi lại cầm một đôi găng tay giúp cậu đeo vào. Sau khi đã ăn mặc đầy đủ, liền kiểm tra thêm một lần nữa chắc chắn không quên bất cứ thứ gì rồi mới đi xuống dưới tầng.
Ở dưới lầu Cattleya vốn đã chờ tới mức không kiên nhẫn vừa thấy Estes đi xuống liền từ ghế sô pha nhảy dựng lên.
“Các ngươi đã chuẩn bị xong hết rồi chứ? Chúng ta đi nhanh đi, nếu không chốc nữa nhiệt độ hạ xuống thấp thì cũng không thích hợp ra ngoài chơi đâu” trong một ngày nhiệt độ lên cao đủ để á thú nhân ra ngoài chơi cũng chỉ ngắn ngủi mấy giờ giữa trưa mà thôi.
“Tốt lắm, đi thôi” Estes chỉnh lại dây ba lô đeo ở phía sau lưng. Bởi vì cái túi đeo chéo của cậu không phù hợp để mang ra ngoài (có tính chất lá cây) cho nên Carlos cố ý tìm cho cậu một cái ba lô đặt cái túi đó vào bên trong rồi đeo lên lưng cho cậu.
Vì thế bọn họ một hàng bốn người liền xuất môn (ra ngoài)
Vừa ra khỏi cửa đã bị gió lạnh thổi vào mặt, Estes nhịn không được đem khăn quàng cổ kéo lên trên che khuất miệng mũi.
“Chúng ta đi chỗ nào đây?” ngồi ở ghế trên, Aggreko hỏi Cattleya đang ngồi ở băng ghế sau.
“Đến quảng trường đi, đó là nơi náo nhiệt nhất” Cattleya nói ra đích đến sau đó líu ra líu ríu khoe với Estes nơi bọn họ sắp tới chơi vui như thế nào.
Estes nghe cả nửa ngày cũng chỉ biết được là ở quảng trường nơi bọn họ sắp tới có rất nhiều quán ăn ngon và khu vui chơi giải trí. Cậu nghe mấy thứ này mà như lọt vào sương mù vậy.
Kì thật thân là một á thú nhân độc thân mới qua tuổi trưởng thành không lâu, lại được người trong nhà bảo hộ rất kĩ càng, cơ hội để Cattleya ra ngoài là rất ít. Những nơi thú vị mà y nói bất quá đều là những nơi mà mọi người đều biết căn bản là không có gì đặc biệt. Chẳng qua dùng để đánh lừa một “nhà quê lên tỉnh” không biết thứ gì như Estes thì vẫn rất đơn giản.
Cho nên Estes bị những lời nói của y thu hút toàn bộ sự chú ý, không nói được lời nào mà thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cảm thán cũng không phải là việc kì lạ gì.
Mà đối với loại phản ứng này, Cattleya cảm thấy vô cùng tự hào =.=
Mà khi tới nơi, Estes thực sự bị rung động, đương nhiên rung động không phải vì nơi này có bao nhiêu thú vị mà vì nơi này có quá nhiều người a ! ! !
Ít nhất cũng phải mấy ngàn người, mà đấy là chỉ tính mỗi quảng trường mà thôi.
Kể từ khi đến Mông Tát, trừ bỏ lần đi siêu thị nhìn thấy rất nhiều thú nhân ra, đây cũng là lần đều tiên cậu nhìn thấy nhiều thú nhân đồng thời xuất hiện cùng một chỗ như vậy a!
“Không phải nói Mông Tát chỉ có khoảng 5 nghìn dân thôi sao? Vì sao hôm nay lại cùng ra ngoài hết vậy?” Estes cách một lớp cửa kính xe nhìn ra bên ngoài, cất tiếng hỏi.
“Phải nói là chỉ có 5 nghìn dân chính thức” Aggreko đáp lời, lúc này hắn là người trả lời thích hợp nhất ” Những người ở tạm này không được tính là dân cư ở đây. Bình thường những thú nhân này không quá thích quần cư, chỉ có vào mùa đông bọn họ mới có thể dẫn bạn lữ vào các bộ lạc ở lại vượt qua khoảng thời gian khắc nghiệt đó. Mà những người không có bạn lữ thậm chí còn có thể trực tiếp lưu lại rừng rậm. Nếu thật sự tính cả những người dân tạm cư này thì Mông Tát phải có khoảng 2 vạn dân”
Thật là một sự chênh lệch quá lớn ! Estes kinh ngạc đến không nói ra lời.
Carlos cũng có chút kinh ngạc, dù sao từ trước tới nay hắn cũng không quá quan tâm tới vấn đề này, vì hắn cũng chưa từng thích xuất hiện ở chỗ đông người.
“Còn chần chừ gì nữa? Tiểu Estes mau xuống xe a, ta mang ngươi qua bên kia xem nha” Cattleya chờ xe vừa dừng lại liền khẩn cấp nhảy xuống sau đó quay đầu thúc giục Estes vẫn còn đang ngây ngốc bên trong.
“Nga” Estes lúc này mới vươn tay mở cửa xe.
Bất quá trước khi cậu đụng tới cửa xe đã được thú nhân đứng bên ngoài mở ra.
“Cảm ơn” Estes chui ra khỏi xe, cười thật tươi với Carlos.
Carlos liền giúp cậu điều chỉnh lại mũ và khăn quàng cổ “Bên ngoài vẫn rất lạnh, cẩn thận một chút”
“Ân” Estes gật gật đầu.
Mà Aggreko bởi vì phải dừng xe mà bỏ lỡ cơ hội phục vụ Cattleya thì liền nhìn Carlos đầy ghen tị.
Bất quá Carlos cũng không thèm chú ý tới hắn. Giúp Estes chỉnh sửa lại xong liền nắm chặt tay của cậu đi về phía Cattleya.
Không thấy mấy thú nhân ở quanh đây đều đã bắt đầu rục rịch rồi sao? Hắn mới không để bọn chúng có cơ hội tới gần tiểu tinh linh của mình đâu !
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook