Hôm sau
Buổi sáng khi nhóm Gia Khánh vào lớp vẫn phát hiện ra dưới học tủ có đồ ăn sáng, không cần hỏi cũng biết là ai đã chuẩn bị, bốn người đồng loạt hướng Phúc Dương nói “cảm ơn” mấy tiếng, Phúc Dương nhìn bọn họ khẽ cười rồi đứng lên đi đến ghế bên cạnh Gia Khánh ngồi xuống.

Anh lúc này đang uống sửa đậu nành mà cậu mua cho, nhìn gương mặt vui vẻ và hai mắt lấp lánh ý cười của cậu, liền khó hiểu hỏi.
- Cậu cười cái gì thế?
Phúc Dương nghe xong liền nhanh chóng xòe tay mình ra trước mặt anh, mày khẽ nhướn lên, nói.
- Tiền ăn sáng!
Lời vừa nói ra thì Thành Đạt đang uống nước ở bàn trên bị sặc, cậu ta ho sù sụ rồi quay xuống trưng ra vẻ mặt không thể tin, hỏi cậu.
- Cậu vừa nói gì? Trả tiền ăn sáng hả?
Phúc Dương dựa lưng vào ghế, thành thật gật đầu, hôm qua là quà gặp mặt còn hôm nay chỉ mua giúp bữa sáng mà thôi, tiền đương nhiên phải trả cho cậu rồi.

Thành Đạt nghệch mặt ra, Vũ Luân ngồi ở bàn trên cũng nghe thấy, cậu ta cười rộ lên rồi móc tiền ném về phía Phúc Dương.


Cậu không ngần ngại mà đón lấy, Thái Vũ cũng quay xuống trả tiền cho cậu, Thành Đạt nhìn Phúc Dương cất giọng nan nỉ.
- Hôm nay vẫn xem là quà gặp mặt có được không?
Phúc Dương kiên quyết lắc đầu, tình là tình, tiền là tiền, hai thứ này không thể thay thế cho nhau được, thế là Thành Đạt đành đau khổ móc tiền trong túi ra đưa cho cậu, nhìn vẻ mặt như bị ai đó cướp mất tài sản của cậu ta, Thái Vũ liền đá vào ghế Thành Đạt nói.
- Có mấy đồng cũng bày ra bộ dạng này, Phúc Dương dậy sớm mua đồ ăn sáng cho mày mà có nghe cậu ấy than tí nào đâu, dẹp cái mặt đau khổ đi, sau này muốn ăn thì tự dậy sớm mà mua!
Thành Đạt trừng mắt nhìn cậu ta, Phúc Dương mặc kệ bọn họ, cậu quay sang hất cằm nhìn Gia Khánh vẫn còn đang ăn bánh bao.

Anh nhìn cậu rồi đưa tay vào túi lấy ra một tờ tiền mệnh giá lớn, Phúc Dương cầm lấy nó khó hiểu nhìn Gia Khánh.
- Cậu đưa tôi nhiều thế?
Gia Khánh hờ hững gật đầu, vừa ăn bánh vừa nói.
- Để đó hôm sau lại mua!
Phúc Dương nghe xong liền vui vẻ ra mặt, như vậy có nghĩa là từ nay bữa sáng của Gia Khánh sẽ do cậu phụ trách!
Cậu mỉm cười gật đầu, mắt liếc nhìn cái bánh bao trên tay anh khẽ hỏi.
- Vậy hôm sau cậu muốn ăn gì, ăn bánh bao nhiều quá sẽ ngấy.
Gia Khánh gật đầu suy nghĩ xem bản thân muốn ăn gì, dù sao thì trường cũng sẽ không để học sinh ra ngoài mua bữa sáng, thế nên chỉ có thể mua ở nhà ăn mà thôi, nhưng nhà ăn lại chỉ có mấy món qua lại, ăn riết cũng sẽ không muốn ăn nữa.


Phúc Dương cũng đang bận suy nghĩ, hai người im lặng không ai lên tiếng, một lát sau thì Gia Khánh thở dài một hơi, nói.
- Hay sáng mai cậu gọi tôi dậy đi, bọn mình cùng đi ăn sáng, tôi muốn ăn mì ở nhà ăn!
Phúc Dương có hơi bất ngờ trước quyết định của Gia Khánh, nếu đã có cơ hội đi riêng hai người thì còn gì bằng, cậu nhanh chóng đồng ý, Gia Khánh gật đầu bảo cậu về chỗ ngồi vì giáo viên sắp vào lớp, Phúc Dương ngoan ngoãn làm theo lời cậu.

Tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp vang lên, thầy giáo dạy bộ môn địa lí nhanh chóng đi vào, Mộng Tuyền hô to “ Cả lớp”, tất cả thành viên trong lớp đều đứng lên để chào thầy giáo.

Sau khi thầy gật đầu thì học sinh được phép ngồi xuống, tiết học đầu tiên của ngày đi học thứ hai bắt đầu.
...
Đến giờ ăn trưa, hôm nay Phúc Dương đã rút kinh nghiệm không đi chen lấn với đám người trong nhà ăn nữa, cậu cùng hai người bạn thân của mình là Nhật Minh cùng Mộng Tuyền đứng trước cửa lớp đợi bọn Gia Khánh đang đi vệ sinh ở cuối dãy hành lang.

Chờ hơi lâu nên chân có phần hơi mõi, bụng của cả ba đã bắt đầu sôi lên sùng sục, Mộng Tuyền vỗ vỗ vai cậu nói.
- Hay cậu đi vào đó xem xem bọn họ ra chưa, mình sắp đói chết rồi này!

Cô ấy không gọi Nhật Minh đi vì biết rõ Nhật Minh sợ Gia Khánh, còn Phúc Dương thì ngược lại, cậu có vẻ thân thiết với vị trùm trường này, thế nên để cậu đi là một chuyện vô cùng hợp lý.

Phúc Dương đành gật đầu rồi đi về phía nhà vệ sinh nằm ở cuối dãy, nơi đây vốn là địa bàn của bọn Gia Khánh nên học sinh ở tầng này không ai dám đi vào, bọn họ chỉ có thể đi nhờ nhà vệ sinh ở tầng dưới mà thôi.

Khi Phúc Dương vừa đặt chân vào nơi đó thì một mùi khói thuốc nồng nặc xộc vào mũi cậu, Phúc Dương bịt mũi ho lên sặc sụa, cậu không chịu được khói thuốc.

Nghe thấy tiếng ho của cậu thì bốn người trong nhà vệ sinh nghiêng đầu nhìn qua, Thành Đạt thấy Phúc Dương đứng cúi người dựa vào cửa ho lấy ho để thì khẽ cười nói.
- Bạn mới à cậu vào đây làm gì thế?
Phúc Dương vẫn ho lên không ngừng, cậu nhanh chân chạy khỏi nhà vệ sinh trước khi căn bệnh hen lại tái phát, Gia Khánh thấy biểu hiện của cậu hơi lạ nên liền quăng bỏ điếu thuốc trên tay, anh liếc nhìn ba người còn lại khẽ nói.
- Mau đi ăn thôi, tao đói rồi!
Ba người còn lại nghe vậy đành tiếc nuối bỏ điếu thuốc đã tắt vào sọt đựng rác, bên ngoài nhà vệ sinh lúc này Phúc Dương đang đứng tựa vào lang cang hít thở không khí trong lành, đột nhiên vai bị vỗ một cái, cậu quay đầu liền chạm vào ánh mắt của Gia Khánh.
- Cậu chờ bọn tôi à?
Phúc Dương gật gật đầu.
- Tôi không muốn chen lấn với đám người bên dưới!
Thành Đạt đi ở phía sau vươn tay đến khoác lên vai cậu.
- Người anh em hôm nay biết cách tìm chỗ dựa rồi à, tôi nói cậu biết, ở trong ngôi trường này chỉ cần có đại ca thì mọi chuyện đều sẽ giải quyết êm đẹp, đi theo đại ca cậu sẽ không bị thiệt đâu!

Gia Khánh đút tay vào túi áo ngẩng mặt tràn đầy tự tin, Phúc Dương có hơi buồn cười nhưng những gì mà Thành Đạt nói đều đúng, chỉ cần có Gia Khánh thì mọi việc đều thuận lợi.
Cả nhóm cười cười vừa trò chuyện vừa đi xuống nhà ăn, lúc đi đến đầu cầu thang ở tầng trệt thì gặp được một cô gái ở phía trước, Phúc Dương hơi nghiêng người để nhìn kĩ, cậu có ấn tượng với người này, cô ấy chính là bạn gái hiện tại của Gia Khánh, hoa khôi của trường Phạm Nguyệt Anh.

Đám người Thành Đạt nhìn thấy cô ấy thì liền huýt sáo ra chìu thích thú, Gia Khánh nở nụ cười rồi đi đến ôm lấy eo cô ta nhẹ giọng hỏi.
- Sao thế, em không đi ăn trưa à?
Nguyệt Anh nũng nịu tựa đầu vào vai anh cười e thẹn.
- Không phải người ta đang chờ anh sao, nhắn tin không thấy anh trả lời nên mới đứng đợi ở đây!
Gia Khánh bật cười nhéo nhéo má cô nàng, mấy hành động thân mật của hai người trước mắt như đâm mấy nhát vào tim của Phúc Dương, mặt cậu lanh tanh, đôi tay run rẫy kìm nén, trong đầu không ngừng hiện lên lời cảnh tỉnh bản thân.
“- Phúc Dương, mày bình tĩnh, bọn họ không lâu nữa sẽ chia tay rồi, mày đừng lo, đừng sợ!”
Mộng Tuyền đứng ở bên cạnh quan sát từng biểu hiện của Phúc Dương, mặc dù vẻ mặt của cậu vẫn bình thường nhưng cô ấy lại thấy rõ sự đau xót hiện lên trong ánh mắt của Phúc Dương, suy nghĩ trong đầu Mộng Tuyền dần dần được hiện rõ hơn, nhưng cô không dám chắc chắn, đợi thêm một thời gian nữa sẽ hỏi Phúc Dương cho rõ ràng.
Hai người ở phía trước vẫn còn đang ôm ấp tình tứ, Vũ Luân cười cười nói với những người còn lại.
- Chúng ta đừng đợi nữa, mau đi đến nhà ăn thôi!
Nói xong liền cất bước rời đi, Thành Đạt cùng Thái Vũ cũng đi theo, Phúc Dương cũng chẳng muốn ở lại nơi này lâu hơn nên cậu liền nhanh chân đi theo bọn Vũ Luân, lúc đi ngang qua Gia Khánh, ánh mắt cậu cận thận lén lút đặt trên người anh mấy giây rồi mới rời đi.
Bữa ăn trưa hôm nay đối với Phúc Dương vô cùng nhạt nhẽo, ba người bọn Thành Đạt vẫn đang luyên thuyên nói về chuyện cô bạn gái mới của Gia Khánh, bọn họ còn cá cượt xem lần này mấy tháng sẽ chia tay, Nhật Minh cùng Mộng Tuyền cũng hóng chuyện với bọn họ, trong bàn chỉ có mình Phúc Dương là không quan tâm mấy chuyện này, hiện tại trong đầu cậu đang ngổn ngang với một đống suy nghĩ, rốt cuộc cậu phải theo đuổi Gia Khánh như thế nào đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương