Tô Tĩnh Lạc cố dùng hết sức lực thân thể của một đứa trẻ 10 tuổi, từng bước… từng bước đẩy chiếc xe mang theo thi thể của mẫu thân nàng cùng Hồng di vào rừng.

Nàng dừng lại giữa cánh rừng rậm rạp. xung quanh hàng cây cao ngất cùng với hoa lá cỏ cây muôn màu, muôn sắc, chim ca hót líu lo,… tạo thành một cảnh vật rất nên thơ lại hữu tình.

Nàng bắt đầu tự tay đào bới, dùng toàn sức lực mà đào. Đầu tiên nàng chôn cất mẫu thân của nàng, sau đó đến Hồng di. Từ đầu đến giờ nàng đều không hề khóc, nét mặt lạnh như băng.

Sau khi chôn cất di thể của mẫu thân cùng Hồng di xong xuôi, Tĩnh Lạc vẫn trầm mặc đứng đấy thật lâu.

…………

…………

Ba ngày sau.

“ Mẫu thân, Hồng di, các người thấy cảnh vật nơi đây thế nào ??? Đẹp sao ??? Có yên bình sao ???” Tĩnh Lạc lúc này mới chậm rãi mở miệng.

“ Các ngươi nghe đi… chim họa mi đang hót kìa. Tiếng suối chảy róc rách nữa. Nghe hay không ???” nàng nhắm mắt lại cảm thụ.

“ Các ngươi cả đời này đã khổ nhiều lắm. Ta chọn cho các người nơi này non xanh nước biếc, các người thích không ??? Hãy an nghỉ đi.” Tĩnh Lạc khẽ giọng mỉm cười lên tiếng.

“ Trước vong linh của hai người, ta xin hứa sẽ có một ngày ta sẽ bắt người của Lâm gia trả giá những gì họ đã gây cho chúng ta. Từng người, từng người một sẽ nhận lấy cái họ đáng nhận. Ta nhất định sẽ bắt họ phải dập đầu tạ tội trước mộ phần của các người.” Tĩnh Lạc ánh mắt mang theo thù hận, kiên định lập lời thề.

Nàng nở nụ cười yếu ớt, một lần nữa nhìn lại mộ phần của mẫu thân cùng Hồng di rồi dự định tiêu sái bước đi thì nghe tiếng kêu cứu.

“ Cứu… cứu…với…” một giọng nam tử đang thoi thốp phát ra từ lùm cây.

Nàng khẽ nhíu mày, nghi hoặc nhìn hướng lùm cây. Nàng từ từ bước đến , vạch lùm cây sang một bên thì nàng phát hiện một hắc y nam tử đã ngất xỉu.

Hắc y nam tử này, ngũ quan rõ ràng, lộ ra tia chính khí, nhưng gương mặt lại tái xanh, cảm giác như đang thiếu máu nghiêm trọng.

Sau khi đánh giá người nọ một phen, Tĩnh Lạc cúi người xuống thăm dò mạch tượng cho hắc y nam tử ấy.

‘ Trong Thiên Địa thần công kia, còn dạy cả y thuật, ta chưa bao giờ thử, lần này tính người kia may mắn. Ta có dịp thử chút năng lực của mình.’ Nàng tính toán sẵn trong lòng.

Sau khi bắt mạch cho người nọ xong, nàng xuất ra từ ống tay áo một lọ thuốc, lấy ra một viên ‘ Huyết Đan’ bồi bổ khí huyết lại cho người nọ.

Sau một hồi công phu, sắc mặt hắc y nam tử kia đã đỡ hơn rất nhiều.

“ ưm…” cuối cùng hắn cũng tỉnh lại. hắn hoảng thần, mở ra mắt.

“ chủ tử…” hắn hô to, muốn đứng dậy bước đi nhưng khí lực không đủ, đành bất lực nằm lại.

“ Ngươi đã tỉnh???” Tĩnh Lạc buồn thanh hỏi.

Hắn xoay người lại nhìn, hắn mới chú ý tới, bên cạnh hắn xuất hiện một tiểu oa nhi khoảng 10 tuổi.

Hắn âm thầm quan sát nàng, mày thanh mi tú, da thịt phấn nộn, trắng hồng, tuổi còn nhỏ nhưng đã hiển lộ dáng vẻ mỹ nhân.

“ Tiểu… tiểu cô nương, là ngươi đã cứu ta sao???” vết thương của hắn đã được xử lí hảo, nội thương cũng đã đỡ hơn rất nhiều.

‘Xem ra vị tiểu cô nương này cũng có một thân y thuật bên người đây’ hắn âm thầm đánh giá.

“ Vô nghĩa. Ngươi còn thấy người khác ở đây sao???” nàng khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn.

“ Ách…” hắn nghẹn họng. Đột nhiên hắn ngồi dậy rồi quỳ xuống.

“ Tiểu cô nương, cầu xin ngươi mau đi cứu chủ tử của ta. Hắn sắp không được rồi.” hắn thành khẩn nói.

“ Sao ta phải cứu chủ tử nhà ngươi chứ ???” nàng lạnh lùng khoanh tay lại hỏi.

“ Tiểu cô nương, ta xin ngươi, ngươi có thể chữa cho ta thì cũng có thể chữa cho chủ tử của ta. Nếu ngươi chịu cứu chủ tử của ta, ngươi muốn ta làm trâu làm ngựa cho ngươi cũng được.” hắn thành tâm khẩn cầu nàng.

Nàng trầm mặc trong chóc lát rồi mở miệng nói.

“ Được rồi, ngươi dẫn đường đi.” Nàng nhẹ gật đầu đáp ứng.

Hắc y nam tử lúc này đã khôi phục lại thể lực một ít. Hắn gắn gượng hướng bờ suối thật nhanh đi đến.

Cạnh bờ suối, một trung niên nam tử thân vận lam bào đang nằm giữa vũng máu, trông thật kinh người.

“ Chủ tử…” hắc y nam tử vội chạy đến bên vị trung niên nam tử kia.

“ Tiểu cô nương, mau, mau cứu chủ tử của ta.” Hắn quay lại hướng nàng cầu y.

Tĩnh Lạc bước đến, cúi người xuống bắt mạch cho người kia. Sau khi bắt mạch xong, nàng nhíu mày lại, trầm mặc.

“ Không cứu được.” nàng đột nhiên nhả ra ba chữ khiến hắc y nam tử kia sa sầm nét mặt.

“ Không…không thể như thế. Ta cầu ngươi cứu sống chủ tử của ta. Hắn là môn chủ Thiên Địa môn. Hắn không thể chết được.” hắc y nam tử lúc này không kìm được nước mắt, nước mắt giàn giụa khẩn khoản nhìn Tĩnh Lạc.

“ Ngươi cũng thấy đó, hắn bị thương nặng lắm, máu gần như chảy hết, cho dù ta cho hắn uống cả lọ ‘ Huyết đan’ của ta hắn cũng không thể sống nỗi.” nàng chỉ vào vũng máu trên đất.

“ Điều ta có thể làm bây giờ là làm cho hắn tỉnh lại trong chốc lát, cho hắn nói lời trân trối lần cuối.” nàng vẫn bình thản nói tiếp, vừa nói nàng bắt đầu thi châm.

Một lúc sau, người kia quả thật hơi tỉnh lại.

“ Chủ tử.” hắc y nam tử kích động hô lên.

“ Hắc Luân?” người kia nhìn hắc y nam tử đáp lời.

“ Chủ tử, chính vị tiểu cô nương này đã cứu ta. Còn ngài…” Hắc Luân thuật lại chuyện vừa xảy ra.

Trung niên nam tử kia xoay người, nhìn Tĩnh Lạc. Mặc dù hắn đã rất suy yếu đến không còn khí lực nhưng hắn vẫn còn cảm nhận được khí tức Tĩnh Lạc. Ông biết nàng cũng là một cao thủ, tuổi còn nhỏ đã có thể luyện tới cảnh giới này thì sau này tiền đồ của nàng có thể nói là vô lượng.

“ Đa tạ cô nương đã ra tay cứu giúp.” Trung niên nam tử khách khí nói.

“ Lão phu… là… Thượng Quan Tinh, là môn chủ của Thiên Địa môn. Bất hạnh thu phải phản đồ… bị người ám toán. Hắn vì vị trí môn chủ Thiên Địa môn mà nhẫn tâm ra tay sát hại chính sư phụ hắn là ta, còn giết hại huynh đệ đồng môn… Thật sự là một tên cầm thú. Ta dùng cố sức cùng Hắc Luân thoát khỏi sự truy sát của hắn nhưng ta lại không còn nhiều thời gian.” Thương Quan Tinh tự thuật lại hoàn cảnh hiện tại của hắn.

“ Đây là lệnh bài môn chủ của Thiên Địa môn. Lão phu nhận thấy tiểu cô nương nhà ngươi không phải là người thường, có được một thân võ công thâm hậu, sâu xa khó lường. Nay ta xin nhờ tiểu cô nương làm giúp ta một chuyện. Mong tiểu cô nuong đồng ý.” Thượng Quan Tinh lấy từ trong người là tấm kim bài khắc hai chữ ‘Thiên Địa’ ra đưa cho nàng.

“ Ta mong cô có thể nhận lệnh bài này, có thể thay ta báo thù, giành lại Thiên Địa môn. Đó là tâm huyết cả đời của lão phu không thể giao cho tên phản đồ ấy…”

“ Hắc Luân, từ này ngươi đi theo tiểu cô nương này…” Thượng Quan Tinh dùng sức lực cuối cùng căn dặn tất cả, sau đó mong chờ nhìn Tĩnh Lạc.

“Hảo, ta nhận lời ngươi, ta sẽ nhanh chóng đưa tên phản đồ kia xuống dưới gặp ngươi” Tĩnh Lạc mặt không hề chút biểu cảm nhàn nhã đáp ứng.

“Đa tạ” hắn mỉm cười gật đầu, sau đó trút hơi thở cuối cùng.

“chủ tử” hắc y nam tử bên cạnh bi phẫn khó nén.

Tĩnh Lạc không nói lời nào, chỉ đứng bên cạnh yên lặng để cho hắc y nam tử phát tiết. Trải qua một thời gian, hắc y nam tử rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, ôm theo thi thể của người kia mang đi, tìm một ít nhánh cây khô bên cạnh, sau đó tiến hành hỏa tán.

Hai người đứng đó, nhìn ngọn lửa nóng rực càng ngày càng cháy dữ dội, giống như thù hận trong lòng của nam tử đã chết kia, muốn đốt cháy kẻ thù của chính mình, nhưng hiện giờ y lại lực bất tòng tâm, cho nên đành dùng cách này để thể hiện tâm trạng của y.

Sau khi ngọn lửa tắt hẳn, hắc y nam tử tiến hành thu lại tro cốt của Thượng Quan Tinh, sau đó ôm lấy hủ tro, nhìn về phía Tĩnh Lạc quỳ xuống, dùng giọng điệu thành khẩn nhất, kiên quyết nhất lên tiếng.

“Bắt đầu từ hôm nay, người chính là chủ nhân của Hắc Luân ta, là môn chủ của Thiên Địa môn, ta sẽ dùng sinh mệnh của ta để trung thành với người, bảo vệ người cho đến khi sinh mệnh của ta kết thúc”.

“Đi thôi” Tĩnh Lạc nhìn y, trầm ngâm trong chốc lát, sau đó lên tiếng.

“Đi đâu ???” Hắc Luân nghi hoặc hỏi.

“Giết tên phản đồ kia, bổn cô nương ta vừa lúc cũng đang muốn tìm kẻ để phát tiết, xem như hắn không may vậy” Tĩnh Lạc nhẹ giọng ai thán.

“Võ công của tên phản đồ kia rất cao, chúng ta có nên…” Hắc Luân có chút chần chờ nói.

“Yên tâm, ta tự có chủ kiến” dứt lời, Tĩnh Lạc cũng không nói nhiều, yên lặng xoay người rời đi. Hắc Luân thấy vậy, cũng lập tức theo sau.

Tổng đàn Thiên Địa môn.

“Trầm Hổ, ngươi nói môn chủ là bị người của Thánh Thiên môn giết sao ???” một bạch y nam tử vẻ mặt đầy nghi vấn nhìn nam tử hắc y đang ngồi trên ghế hỏi.

“Bạch Ưng, không lẽ ngươi nghi ngờ lời nói của ta ???” Trầm Hổ vẻ mặt có chút tức giận nhìn bạch y nam tử hỏi lại.

“Trầm Hổ, ta nghĩ Bạch Ưng cũng không phải cố ý, nhưng ta có chút thắc mắc, nếu theo ngươi nói, trước khi môn chủ qua đời, đã truyền ngôi vị môn chủ lại cho ngươi, vậy lệnh bài chứng minh đâu, ngươi mang ra đây, đến lúc đó bọn ta sẽ tin lời ngươi nói.” một lam y nữ tử vẻ mặt lạnh băng nhẹ giọng ‘khuyên nhủ’.

“ Lam Thanh, ta đã nói rồi, sư phụ đã bị người của Thánh Thiên môn đánh rơi xuống vực, lệnh bài luôn ở trong người sư phụ, cho nên cũng không còn, ta làm sao mà lấy ra” Trầm Hổ vẻ mặt ‘tiếc nối’, lên tiếng.

“vậy còn Hắc Luân thì sao ??? Hắn luôn theo môn chủ, chỉ cần ngươi gọi hắn ra chứng minh, bọn ta sẽ tin” bên cạnh một lục y nữ tử cũng không kém ép hỏi.

“Lục Ngọc, cả ngươi cũng không tin ta ???” Trầm Hổ vẻ mặt có chút thất vọng nhìn lục y nữ tử hỏi.

Lục y nữ tử không đáp, vẫn vẻ mặt bình thản như thế, bạch y nam tử cùng lam y nữ tử cũng thế, vẻ mặt hoàn toàn lộ rõ không tin lời của Trầm Hổ.

“Không phải hắn không muốn đưa ra, mà là vì hắn không thể đưa” lúc này, từ bên ngoài, một hắc y nam tử xông vào, bên cạnh còn dẫn theo một tiểu cô nương.

“Hắc Luân” mấy người trong phòng, ngoài trừ Trầm Hổ cùng ba tên thủ hạ, những người còn lại đều tỏ vẻ vui mừng khi nhìn thấy hắc y nam tử.

“Hắc Luân, vừa rồi ngươi nói vậy là sao ???” Lục Ngọc lên tiếng nghi vấn.

“Ta nói Trầm Hổ vốn không thể đưa ra lệnh bài, vì lệnh bài vốn dĩ ở chỗ ta” Hắc Luân vẻ mặt tràn ngập cừu hận nhìn Trầm Hổ đáp.

“Lệnh bài ở chỗ ngươi ???” Bạc Ưng nghi vấn nhíu mày.

Tĩnh Lạc đứng bên cạnh, từ trong người lấy ra một tấm lệnh bài đem nó đưa ra trước mặt mọi người. Tất cả đệ tử Thiên Địa môn nhìn thấy lệnh bài đều tỏ vẻ tôn kính, riêng Trầm Hổ cùng ba thủ hạ thì sắc mặt xanh mét.

“Hắc Luân, vị tiểu cô nương này là ???” Lam Thanh vẻ mặt tò mò nhìn Hắc Luân hỏi.

“đây chính là người đã được môn chủ chỉ định, sẽ là môn chủ của Thiên Địa môn chúng ta sau này “ Hắc Luân vẻ mặt thản nhiên đáp.

“ Hắc Luân, ngươi đây đang đùa cái gì ??? Để một tiểu oa nhi làm môn chủ của chúng ta, môn chủ làm sao có thể hồ đồ như thế chứ ???” một trong ba tên thủ hạ của Trầm Hổ chớp được thời cơ, lập tức lên tiếng chỉ trích.

“ Hắn có phần không ???” chưa để Hắc Luân lên tiếng đáp, Tĩnh Lạc đã lạnh giọng hỏi trước.

“Có ” Hắc Luân dù có chút ngạc nhiên, nhưng mà vẫn hiểu được ý của Tĩnh Lạc là hỏi tên này có phần trong việc truy giết môn chủ hay không ???.

Hắc Luân vừa dứt lời, mọi người chỉ cảm thấy một đạo kình phong từ phía Tĩnh Lạc bắn thẳng về tên vừa lên tiếng kia.

“Oanh” tên kia dù đã có đề phòng, nhưng vẫn không thể nào tránh được, cả người ngay lập tức văng ra xa, va vào tường, thất khứu chảy máu mà chết, đây hoàn toàn chứng minh, một chưởng vừa rồi đã đánh nát ngũ tạng lục phủ của hắn.

Mọi người, thậm chí Hắc Luân đều bị một màn này làm cho khiếp sợ, ‘thật không ngờ một nha đầu còn nhỏ tuổi như thế, lại có một thân tu vi như vậy, xem ra đây chính là nguyên nhân vì sao lão môn chủ xem trọng nàng ta.’

Còn về Tĩnh Lạc, thì không có biểu hiện gì nhiều, chỉ lẳng lặng đứng đó, lạnh lùng nhìn mọi thứ, trong lòng hừ lạnh, ‘xem như ngươi không may, vừa lúc thần công của ta vừa đột phá, xem như ngươi trở thành vật thí nghiệm đầu tiên của ta vậy’.

“Còn ba người bọn hắn phải không ???” Tĩnh Lạc một lần nữa lên tiếng, chỉ tay về phía Trầm Hổ cùng hai thuôc hạ còn lại.

“Đúng vậy” Hắc Luân sát ý tràn ngập gật đầu.

“Hắc Luân, đây là có chuyện gì ??? Môn chủ đâu ???” Bạch Ưng nghi vấn hỏi.

“Môn chủ đã bị Trầm Hổ cùng hai tên phản đồ kia và tên vừa bị giết hãm hại, đã quy tiên rồi” Hắc Luân đau lòng kể lại mọi sự.

“Trầm Hổ, ngươi là tên súc sinh” mọi người nghe xong không khỏi phẫn hận nhìn Trầm Hổ, bọn họ từ nãy giờ cứ cảm giác mọi chuyện không hề đơn giản như những gì Trầm Hổ nói, chỉ không ngờ hắn mới chính là hung thủ hại chết lão môn chủ.

“các ngươi đừng nói bậy, là Hắc Luân vu khống ta” Trầm Hổ nhìn thấy tình thế không ổn, nhưng vẫn cố gắng chối cãi.

“Trầm Hổ, ngươi dám ở trước mặt tro cốt của lão môn chủ mà thề là những gì ta nói là sai sao ???” Hắc Luân đem hủ tro trong người giơ cao về phía Trầm Hổ khiêu khích hỏi.

“Ta…” Trầm Hổ cúi đầu không nói, sau đó đợi đến lúc mọi người không đề phòng, đem hai tên thủ hạ ném ra ngoài, còn mình thì xoay người chạy trốn, là hắn nhất thời sơ xuất mới để Hắc Luân còn sống, mới dẫn đến chuyện ngày hôm nay.

“Muốn chạy sao ??? Nằn mơ” Tĩnh Lạc nhìn thấy Bạch Ưng, Lam Thanh, cùng Lục Ngọc đám người đang ra tay đối phó hai thủ hạ của Trầm Hổ, thì xoay người theo hướng Trầm Hổ vừa chạy đuổi theo, Hắc Luân cũng ngay lập tức theo sau.

Hai người truy nửa canh giờ, cuối cùng đuổi đến một vách núi, nhìn Trầm Hổ vô cùng chật vật không có đường tiến lẫn đường lùi, Hắc Luân trong lòng khoái trá vô cùng, phía sau đám người Bạch Ưng, Lam Thanh, cùng Lục Ngọc cũng đã theo sau đuổi tới.

“Trầm Hổ, bổn tiểu thư đã hứa với Thượng Quan Tinh, sẽ đem ngươi đến cho hắn, bây giờ đã đến lúc ta nên thực hiện lời hứa” Tĩnh Lạc cười lạnh, sau đó ống tay áo phất lên, một đạo bóng trắng theo đó bay ra, hướng về phía Trầm Hổ.

“AAAA” Trầm Hổ thét lớn một tiếng, sau đó ngã xuống đất, mọi người nhìn lại chỉ thấy lúc này Trầm Hổ đang nằm trên đất co giật không ngừng, thất khứu đều chảy máu, nhưng không chết ngay, mà là đau đớn một thời gian rồi mới tắt thở.

Đám người Bạch Ưng, Lam Thanh, Lục Ngọc thấy vậy không khỏi lạnh sống lưng, xem ra vị tân môn chủ của họ tuy nhìn nhỏ tuổi, nhưng lại là một người không hề dễ ‘đối phó’ a.

“Thuộc hạ tham kiến môn chủ” mọi người sau khi chứng kiến mọi chuyện, hòan toàn đã tin lời Hắc Luân nói, hơn nữa trải qua sự kiện vừa rồi, khi nhìn thấy tài nghệ của Tĩnh Lạc, thì đối với việc nàng lên làm môn chủ của Thiên Địa môn mà nói, thì họ đã không còn dám có ý kiến, hơn nữa ở sâu trong lòng, họ đối với vị tân môn chủ này cũng bắt đầu sinh ra một tia kính sợ.

Tĩnh Lạc đứng đó, để cho từng cơn gió núi thổi vào mặt, không nói lời nào, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phương xa, trong lòng thầm cười lạnh, ‘Lâm gia, các ngươi chờ, ta sẽ lại nhanh chóng quay về thôi’.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương