Tình Hoặc
-
Chương 22
Nhìn gian phòng hình vuông riêng biệt được sơn màu trắng xóa, bên trong chẳng có thứ gì, đôi mắt hoài nghi của Đông Tễ Tương nhìn về phía Đông Huyên Xuyên.
Gian phòng này, ngay cả sàn nhà cũng màu trắng.
Đông Huyên Xuyên đóng cánh cửa cách âm dày mười cm, cài khóa, đi đến bên cạnh Tễ Tương đang ngồi trên thảm, lưng dựa tường.
Hai người bọn họ đều tắt di động, giao cho Trạm Dật đang canh gác phía ngoài.
“Tại sao vào phòng này lại không được phép mang bất luận vật gì? Ngay cả xe lăn cũng phải đặt bên ngoài?”
“Trong Thiên Địa Minh, căn phòng này được gọi là hốc cây.”
“Hốc cây?”
“Chính là hốc cây trong truyện cổ tích của Đức ấy.”
(Hốc cây: ở đây chính là hốc cây trong câu truyện “hoàng đế có đôi tai lừa”, truyện cổ tích của Đức.)
“Đặt tên cho căn cứ bí mật của mình là hốc cây nói ra bí mật kia?”
“Đúng, chính là hốc cây đó. Anh em trong hội có việc gì không muốn cho người khác biết đều nói cho anh biết ở trong này. Trừ anh ra, những người khác không biết được.”
Đông Huyên Xuyên nói xong, vẻ mặt dần chuyển thành ảm đạm.
Đông Tễ Tương nhanh chóng hiểu được, Đông Huyên Xuyên cũng muốn nói cho y biết việc mà người khác không được phép biết.
“Anh…”
“Anh đột nhiên nghỉ học ở học viện cảnh sát, nhất định em rất bất ngờ.”
“Uhm.”
“Ông nội của anh vốn là quân nhân, cha mẹ anh cũng vậy. Bọn họ xảy ra chuyện là vì đã phá được vài đường dây mua bán của giới hắc đạo, đem rất nhiều súng ống đạn dược thu được về nước. Giới hắc đạo tra được tin tức liền tìm tới ông nội và cha mẹ anh, ba người đồng thời bị giết.”
Đông Tễ Tương trừng mắt thật lớn, cảm thấy nguyên nhân cái chết của bọn họ thật không thể tưởng tượng nổi.
Có điều, y tin tưởng bất kể câu nào Đông Huyên Xuyên nói. Tuy rằng khó tin, nhưng vẻ ảm đạm cùng bi thương trên gương mặt hắn thật sự không thể hoài nghi.
Huyên Xuyên liếc nhìn Tễ Tương, khóe miệng câu lên một nụ cười, chẳng qua, nụ cười này thật giống đang than khóc.
“Cha mẹ anh đi Anh hưởng tuần trăng mật lần thứ hai, bị phần tử khủng bố đánh bom nên qua đời, việc này có liên can tới việc ông nội và cha mẹ anh bị giết hại. Kẻ đánh bom xe lửa là người được giới hắc đạo trong nước thuê về.
Cha của anh với cha em vô cùng thân thiết, bởi vì cha mẹ em qua đời nên cha anh mới tích cực hợp tác với phía cảnh sát, thậm chí còn là cầu nối với hình cảnh quốc tế. Vì tìm ra kẻ đánh bom kia nên cũng đồng thời phá hoại việc buôn bán vũ khí của bọn họ.
Bởi vậy, kết quả của cuộc báo thù đó là ông nội và cha mẹ anh cũng bồi táng theo.”
“Ý anh là… Bác trai vì báo thù cho cha mẹ em nên mới…”
Cho tới bây giờ, Tễ Tương vẫn không cách nào ngờ được việc qua đời của cả một thế hệ lại phức tạp tới chừng này.
“Khi ông nội và cha mẹ anh qua đời, anh đang ở học viện cảnh sát. Cha mẹ anh và giới hình cảnh quốc tế quan hệ rất tốt, vài người cấp cao đã đem mọi chuyện giải thích cặn kẽ cho anh, lúc đó anh mới biết được sự thật.
Khi đó anh rất muốn báo thù, nhưng nếu anh làm cảnh sát, anh cũng chỉ có thể ngậm thù mà sống. Dù sao, nếu là nhân viên cảnh sát, biết luật còn phá thì tội còn tăng thêm một bậc.
Khi đó, một sĩ quan cấp cao muốn có người nằm vùng trong giới hắc đạo, vì thế anh lập tức cho ông ta ý kiến. Ông ấy nói anh phải qua Anh thực hiện cuộc tập huấn đặc biệt hết nửa năm, sau đó về nước, tuyên bố muốn báo thù mà gia nhập giới hắc đạo, hoặc tiếp tục công việc học tập, tốt nghiệp xong sẽ trở thành cảnh sát.
Bởi vì chuyện của cha mẹ, anh lập tức lựa chọn đi Anh, sử dụng thời gian ba tháng để hoàn thành tập huấn đặc biệt, sau khi trở về là lập tức gia nhập giới hắc đạo.
Sĩ quan cấp cao kia muốn anh ngồi trên vị trí cao nhất của giới hắc đạo, lấy bạo chế bạo, dùng phương thức của hắc đạo để giải quyết việc phân tranh giữa các bang phái.
Điều kiện chỉ có một, đó là anh một khi gia nhập giới hắc đạo thì phải vứt bỏ thân phận cảnh sát.
Anh là người của hắc đạo, cảnh sát sẽ đặc biệt chú ý, thậm chí còn bắt anh.
Hiện tại, phía cảnh sát dương mắt theo dõi anh tứ phía.
Anh không phải cảnh sát, cũng chẳng phải nằm vùng, là bá chủ chính gốc của giới hắc đạo, vì ngồi lên vị trí này mà bàn tay dính đầy máu tươi.”
Đông Tễ Tương nhớ tới Tòng Dung, nhớ tới Lạc Lực. Đông Huyên Xuyên nói tay mình đầy máu tươi, nhất định không chỉ là tính mạng của hai người này…
“Nếu em nhớ không lầm thì anh vẫn đang rất cố gắng rửa sạch danh tiếng…”
Huyên Xuyên gợi lên khóe môi, cười nhạt.
“Đó là xu thế.”
“Anh,… Thiên Địa Minh có liên quan đến về vấn đề thuốc phiện?”
“Có làm, nhưng bọn anh chỉ làm bộ làm tịch thôi, chỉ mua, không bán, mua cũng không trả tiền. Lấy được thuốc phiện của đối phương xong lại tiết lộ tin tức cho cảnh sát để bọn họ bắt người. Chỗ thuốc phiện đó sẽ giao cho cảnh sát đi tiêu hủy.”
“Anh, chẳng lẽ anh em trong hội không phản đối?”
“Bàn tay ông anh họ của em đầy máu tươi chính vì phương diện này.” Đông Huyên Xuyên ngoài cười nhưng trong không cười thốt lên: “Anh đã cảnh cáo bọn họ, hơn nữa còn lập tức bắt những kẻ muốn bán thuốc ra thử nghiệm. Ai ngờ mấy tên muốn bán thuốc phiện này, ba ngày trước mới bị lôi ra thử thuốc, sau đó vẫn muốn mang hàng đi bán. Anh cho hắn làm thôi.”
“…”
“Giới hắc đạo có đạo đức và nghĩa khí của giới hắc đạo. Từ trước tới nay, giới hắc đạo có thể tồn tại sở dĩ cũng vì bọn họ có cách trừng trị người của mình. Bạch đạo cầu xin sự bảo hộ của pháp luật, tuy nhiên pháp luật cũng không thể bảo vệ hết tất thảy bọn họ khỏi bị tổn hại, có khi còn bảo vệ kẻ gây hại khỏi chế tài. Hắc đạo có thể làm được một số chuyện mà ngay cả bạch đạo cũng không làm được.
Đây cũng chính là nguyên nhân chính mà anh muốn gia nhập giới hắc đạo.”
Hai người đều trầm mặc, một lúc sau mới thấy Tễ Tương lên tiếng: “Anh, anh đã giàu có như vậy rồi, vì sao còn muốn gia sản của ông nội em?”
Đông Huyên Xuyên nhanh chóng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tễ Tương.
“Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ chiếm lấy tài sản của ông nội em!” Ánh mắt kiên định của Đông Huyên Xuyên càng khẳng định lời hắn nói là sự thật.
“Vậy tại sao anh lại bức em kết hôn?” Tễ Tương cau mày.
“Trừ lần đó ra, lúc nào anh cũng muốn bảo vệ em, bất luận dùng phương pháp gì. Anh chỉ còn em là thân nhân duy nhất.” Đông Huyên Xuyên bất đắc dĩ.
“Tòng Dung là ai? Lạc Lực là ai?” Tễ Tương muốn chính miệng Đông Huyên Xuyên nói với mình chuyện đó.
Đông Huyên Xuyên kinh hãi: “Ai nói cho em biết?”
“Bọn họ là hai đường chủ trước kia ở Thiên Địa Minh của anh.”
Đôi mày kiếm của Đông Huyên Xuyên nhướn lên.
Tễ Tương lại nhẹ nhàng hỏi: “Bởi vết thương của em nên anh mới đem Lạc Lực ra chém ngang eo, sau đó dìm xuống bùn ở biển?”
Sắc mặt Đông Huyên Xuyên trắng bệch, ánh mắt cứng lại.
Tễ Tương thở dài, vươn tay nắm lấy đầu vai hắn, nghiêng người dựa vào bả vai hắn.
“Vì sao khi Tòng Dung mới tiếp cận em, anh lại không tới báo cho em biết?”
Huyên Xuyên vươn hai tay ôm chặt lấy Tễ Tương.
“Khi anh trở thành minh chủ của Thiên Địa Minh, anh đã nói hết cho mọi người trong hội biết, nếu có ai dám làm tổn thương thân nhân của anh, anh sẽ trả thù gấp bội. Anh nghĩ, nếu công bố với tất cả mọi người thì sẽ không có người nào dám vi phạm lời anh nói. Chẳng ngờ anh đã đoán sai… hại em… hại em bán thân bất toại, hại bệnh tình của ông nội nặng thêm, phải nhập viện.”
“Anh đã tới thăm ông nội em?”
“Đúng, em vừa xảy ra tai nạn, anh nhận được tin tức là lập tức tới bệnh viện thăm em, chỉ là em không biết thôi. Ông nội em cũng vì việc của em mà chịu đả kích, phải vào viện. Khi em mổ, anh phải tới thăm ông. Sau khi gặp ông, anh đã đem mọi chuyện về Tòng Dung và Lạc Lực kể ra rõ ràng.
Tiếp theo, anh nói với ông nội là anh sẽ tận dụng mọi khả năng để bảo vệ em và ông, nói ông đừng lo lắng.”
“Anh… đề nghị ông đổi di chúc?”
“Di chúc?” Đông Huyên Xuyên nhíu mày, đề nghị đổi di chúc là sao?
“Xem ra anh cũng không biết.”
“Nhất định ông nội nghe Huyên Xuyên nhắc tới việc của Tòng Dung mới có ý định sửa đổi di chúc.” Tễ Tương đột nhiên nhớ tới việc sau khi luật sư Vương đọc di chúc, Đông Huyên Xuyên lập tức cười mỉa với mình, y kích động đẩy hắn ra.
“Anh cũng quá… sau khi luật sư Vương đọc di chúc, bộ dạng lạnh lùng của anh khiến cho em rất hận anh!”
Huyên Xuyên chăm chú nhìn người mình yêu, ngắm nghía gương mặt y một lúc mới chậm rãi lên tiếng: “Khi đó, vì Tòng Dung qua đời nên em rất hận anh, mặc kệ anh nói gì thì cũng chẳng tin tưởng. Anh chỉ có cách thay đổi cách thức để khích lệ em, khiến cho em càng hận anh. Anh nghĩ việc đó sẽ trở thành động lực cho em.”
“Anh…” Tễ Tương chán nản buông tay xuống.
Có thể nói hết mọi việc, khúc mắc tối tăm trong lòng Đông Huyên Xuyên đã giảm xuống, vẻ mặt cũng thoải mái rất nhiều.
“Còn có câu hỏi nào không, bà xã yêu quý của anh?” Huyên Xuyên nâng mi hỏi.
Dường như đã trở lại quãng thời gian trước kia, Huyên Xuyên luôn trêu chọc Tễ Tương.
“Anh! Em là nam!”
“Được rồi! Ông xã yêu quý của anh?”
“Người Anh có biết thân phận của anh không?”
“… Anh mất mười năm mới ngồi lên vị trí minh chủ của Thiên Địa Minh, trong thời gian đó, vị sĩ quan cấp cao kia không ngừng đem tình trạng của anh thông báo cho thầy của anh ở bên đó. Cho nên, chắc đã có người biết.”
“Lúc chúng ta tới Anh, quy cách tiếp đãi đấy…”
“Em phát hiện ra sao?”
“Có mù mới không phát hiện được.”
“Đúng là do thầy anh sắp xếp.”
“Thầy của anh là ai?”
“James Mason, điệp viên biệt hiệu 007.”
(James Mason, nhân vật chính trong phim điệp viên 007.)
“Anh nói linh tinh!” Tễ Tương trừng mắt lên án.
Huyên Xuyên khoái trá cười phá lên: “Ha ha ha! Uhm, anh nói đùa đấy. Tuy rằng không phải James Mason, những cũng không kém cạnh. Ông ấy là người chỉ đạo cao nhất của bộ hình cảnh Anh, là một hầu tước.”
Tễ Tương tươi cười: “Có phải ra khỏi căn phòng này thì phải giữ kín tất cả, không được phép nhắc lại?”
“Uhm.” Đông Huyên Xuyên tiếp tục cười.
“Nhất định anh đã rất vất vả… cũng rất khổ tâm phải không? Việc về giới hắc đạo này…”
“Ừ…” Huyên Xuyên cười khổ: “Cơ mà… Trước khi đưa ra lựa chọn này anh cũng tự hiểu được, bất luận như thế nào cũng chẳng có đường về để mà hối hận.”
“Nếu cha mẹ em không đi hưởng tuần trăng mật lần thứ hai thì tốt rồi.”
“Tễ Tương, bất kể điều gì liên quan tới từ nếu đều không tồn tại.” Đông Huyên Xuyên bình tĩnh nói.
Tễ Tương kinh ngạc nhìn hắn.
“Đừng thương tiếc những việc đã trôi qua nữa.” Huyên Xuyên ôm y vào lòng.
“Được.”
Gian phòng này, ngay cả sàn nhà cũng màu trắng.
Đông Huyên Xuyên đóng cánh cửa cách âm dày mười cm, cài khóa, đi đến bên cạnh Tễ Tương đang ngồi trên thảm, lưng dựa tường.
Hai người bọn họ đều tắt di động, giao cho Trạm Dật đang canh gác phía ngoài.
“Tại sao vào phòng này lại không được phép mang bất luận vật gì? Ngay cả xe lăn cũng phải đặt bên ngoài?”
“Trong Thiên Địa Minh, căn phòng này được gọi là hốc cây.”
“Hốc cây?”
“Chính là hốc cây trong truyện cổ tích của Đức ấy.”
(Hốc cây: ở đây chính là hốc cây trong câu truyện “hoàng đế có đôi tai lừa”, truyện cổ tích của Đức.)
“Đặt tên cho căn cứ bí mật của mình là hốc cây nói ra bí mật kia?”
“Đúng, chính là hốc cây đó. Anh em trong hội có việc gì không muốn cho người khác biết đều nói cho anh biết ở trong này. Trừ anh ra, những người khác không biết được.”
Đông Huyên Xuyên nói xong, vẻ mặt dần chuyển thành ảm đạm.
Đông Tễ Tương nhanh chóng hiểu được, Đông Huyên Xuyên cũng muốn nói cho y biết việc mà người khác không được phép biết.
“Anh…”
“Anh đột nhiên nghỉ học ở học viện cảnh sát, nhất định em rất bất ngờ.”
“Uhm.”
“Ông nội của anh vốn là quân nhân, cha mẹ anh cũng vậy. Bọn họ xảy ra chuyện là vì đã phá được vài đường dây mua bán của giới hắc đạo, đem rất nhiều súng ống đạn dược thu được về nước. Giới hắc đạo tra được tin tức liền tìm tới ông nội và cha mẹ anh, ba người đồng thời bị giết.”
Đông Tễ Tương trừng mắt thật lớn, cảm thấy nguyên nhân cái chết của bọn họ thật không thể tưởng tượng nổi.
Có điều, y tin tưởng bất kể câu nào Đông Huyên Xuyên nói. Tuy rằng khó tin, nhưng vẻ ảm đạm cùng bi thương trên gương mặt hắn thật sự không thể hoài nghi.
Huyên Xuyên liếc nhìn Tễ Tương, khóe miệng câu lên một nụ cười, chẳng qua, nụ cười này thật giống đang than khóc.
“Cha mẹ anh đi Anh hưởng tuần trăng mật lần thứ hai, bị phần tử khủng bố đánh bom nên qua đời, việc này có liên can tới việc ông nội và cha mẹ anh bị giết hại. Kẻ đánh bom xe lửa là người được giới hắc đạo trong nước thuê về.
Cha của anh với cha em vô cùng thân thiết, bởi vì cha mẹ em qua đời nên cha anh mới tích cực hợp tác với phía cảnh sát, thậm chí còn là cầu nối với hình cảnh quốc tế. Vì tìm ra kẻ đánh bom kia nên cũng đồng thời phá hoại việc buôn bán vũ khí của bọn họ.
Bởi vậy, kết quả của cuộc báo thù đó là ông nội và cha mẹ anh cũng bồi táng theo.”
“Ý anh là… Bác trai vì báo thù cho cha mẹ em nên mới…”
Cho tới bây giờ, Tễ Tương vẫn không cách nào ngờ được việc qua đời của cả một thế hệ lại phức tạp tới chừng này.
“Khi ông nội và cha mẹ anh qua đời, anh đang ở học viện cảnh sát. Cha mẹ anh và giới hình cảnh quốc tế quan hệ rất tốt, vài người cấp cao đã đem mọi chuyện giải thích cặn kẽ cho anh, lúc đó anh mới biết được sự thật.
Khi đó anh rất muốn báo thù, nhưng nếu anh làm cảnh sát, anh cũng chỉ có thể ngậm thù mà sống. Dù sao, nếu là nhân viên cảnh sát, biết luật còn phá thì tội còn tăng thêm một bậc.
Khi đó, một sĩ quan cấp cao muốn có người nằm vùng trong giới hắc đạo, vì thế anh lập tức cho ông ta ý kiến. Ông ấy nói anh phải qua Anh thực hiện cuộc tập huấn đặc biệt hết nửa năm, sau đó về nước, tuyên bố muốn báo thù mà gia nhập giới hắc đạo, hoặc tiếp tục công việc học tập, tốt nghiệp xong sẽ trở thành cảnh sát.
Bởi vì chuyện của cha mẹ, anh lập tức lựa chọn đi Anh, sử dụng thời gian ba tháng để hoàn thành tập huấn đặc biệt, sau khi trở về là lập tức gia nhập giới hắc đạo.
Sĩ quan cấp cao kia muốn anh ngồi trên vị trí cao nhất của giới hắc đạo, lấy bạo chế bạo, dùng phương thức của hắc đạo để giải quyết việc phân tranh giữa các bang phái.
Điều kiện chỉ có một, đó là anh một khi gia nhập giới hắc đạo thì phải vứt bỏ thân phận cảnh sát.
Anh là người của hắc đạo, cảnh sát sẽ đặc biệt chú ý, thậm chí còn bắt anh.
Hiện tại, phía cảnh sát dương mắt theo dõi anh tứ phía.
Anh không phải cảnh sát, cũng chẳng phải nằm vùng, là bá chủ chính gốc của giới hắc đạo, vì ngồi lên vị trí này mà bàn tay dính đầy máu tươi.”
Đông Tễ Tương nhớ tới Tòng Dung, nhớ tới Lạc Lực. Đông Huyên Xuyên nói tay mình đầy máu tươi, nhất định không chỉ là tính mạng của hai người này…
“Nếu em nhớ không lầm thì anh vẫn đang rất cố gắng rửa sạch danh tiếng…”
Huyên Xuyên gợi lên khóe môi, cười nhạt.
“Đó là xu thế.”
“Anh,… Thiên Địa Minh có liên quan đến về vấn đề thuốc phiện?”
“Có làm, nhưng bọn anh chỉ làm bộ làm tịch thôi, chỉ mua, không bán, mua cũng không trả tiền. Lấy được thuốc phiện của đối phương xong lại tiết lộ tin tức cho cảnh sát để bọn họ bắt người. Chỗ thuốc phiện đó sẽ giao cho cảnh sát đi tiêu hủy.”
“Anh, chẳng lẽ anh em trong hội không phản đối?”
“Bàn tay ông anh họ của em đầy máu tươi chính vì phương diện này.” Đông Huyên Xuyên ngoài cười nhưng trong không cười thốt lên: “Anh đã cảnh cáo bọn họ, hơn nữa còn lập tức bắt những kẻ muốn bán thuốc ra thử nghiệm. Ai ngờ mấy tên muốn bán thuốc phiện này, ba ngày trước mới bị lôi ra thử thuốc, sau đó vẫn muốn mang hàng đi bán. Anh cho hắn làm thôi.”
“…”
“Giới hắc đạo có đạo đức và nghĩa khí của giới hắc đạo. Từ trước tới nay, giới hắc đạo có thể tồn tại sở dĩ cũng vì bọn họ có cách trừng trị người của mình. Bạch đạo cầu xin sự bảo hộ của pháp luật, tuy nhiên pháp luật cũng không thể bảo vệ hết tất thảy bọn họ khỏi bị tổn hại, có khi còn bảo vệ kẻ gây hại khỏi chế tài. Hắc đạo có thể làm được một số chuyện mà ngay cả bạch đạo cũng không làm được.
Đây cũng chính là nguyên nhân chính mà anh muốn gia nhập giới hắc đạo.”
Hai người đều trầm mặc, một lúc sau mới thấy Tễ Tương lên tiếng: “Anh, anh đã giàu có như vậy rồi, vì sao còn muốn gia sản của ông nội em?”
Đông Huyên Xuyên nhanh chóng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tễ Tương.
“Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ chiếm lấy tài sản của ông nội em!” Ánh mắt kiên định của Đông Huyên Xuyên càng khẳng định lời hắn nói là sự thật.
“Vậy tại sao anh lại bức em kết hôn?” Tễ Tương cau mày.
“Trừ lần đó ra, lúc nào anh cũng muốn bảo vệ em, bất luận dùng phương pháp gì. Anh chỉ còn em là thân nhân duy nhất.” Đông Huyên Xuyên bất đắc dĩ.
“Tòng Dung là ai? Lạc Lực là ai?” Tễ Tương muốn chính miệng Đông Huyên Xuyên nói với mình chuyện đó.
Đông Huyên Xuyên kinh hãi: “Ai nói cho em biết?”
“Bọn họ là hai đường chủ trước kia ở Thiên Địa Minh của anh.”
Đôi mày kiếm của Đông Huyên Xuyên nhướn lên.
Tễ Tương lại nhẹ nhàng hỏi: “Bởi vết thương của em nên anh mới đem Lạc Lực ra chém ngang eo, sau đó dìm xuống bùn ở biển?”
Sắc mặt Đông Huyên Xuyên trắng bệch, ánh mắt cứng lại.
Tễ Tương thở dài, vươn tay nắm lấy đầu vai hắn, nghiêng người dựa vào bả vai hắn.
“Vì sao khi Tòng Dung mới tiếp cận em, anh lại không tới báo cho em biết?”
Huyên Xuyên vươn hai tay ôm chặt lấy Tễ Tương.
“Khi anh trở thành minh chủ của Thiên Địa Minh, anh đã nói hết cho mọi người trong hội biết, nếu có ai dám làm tổn thương thân nhân của anh, anh sẽ trả thù gấp bội. Anh nghĩ, nếu công bố với tất cả mọi người thì sẽ không có người nào dám vi phạm lời anh nói. Chẳng ngờ anh đã đoán sai… hại em… hại em bán thân bất toại, hại bệnh tình của ông nội nặng thêm, phải nhập viện.”
“Anh đã tới thăm ông nội em?”
“Đúng, em vừa xảy ra tai nạn, anh nhận được tin tức là lập tức tới bệnh viện thăm em, chỉ là em không biết thôi. Ông nội em cũng vì việc của em mà chịu đả kích, phải vào viện. Khi em mổ, anh phải tới thăm ông. Sau khi gặp ông, anh đã đem mọi chuyện về Tòng Dung và Lạc Lực kể ra rõ ràng.
Tiếp theo, anh nói với ông nội là anh sẽ tận dụng mọi khả năng để bảo vệ em và ông, nói ông đừng lo lắng.”
“Anh… đề nghị ông đổi di chúc?”
“Di chúc?” Đông Huyên Xuyên nhíu mày, đề nghị đổi di chúc là sao?
“Xem ra anh cũng không biết.”
“Nhất định ông nội nghe Huyên Xuyên nhắc tới việc của Tòng Dung mới có ý định sửa đổi di chúc.” Tễ Tương đột nhiên nhớ tới việc sau khi luật sư Vương đọc di chúc, Đông Huyên Xuyên lập tức cười mỉa với mình, y kích động đẩy hắn ra.
“Anh cũng quá… sau khi luật sư Vương đọc di chúc, bộ dạng lạnh lùng của anh khiến cho em rất hận anh!”
Huyên Xuyên chăm chú nhìn người mình yêu, ngắm nghía gương mặt y một lúc mới chậm rãi lên tiếng: “Khi đó, vì Tòng Dung qua đời nên em rất hận anh, mặc kệ anh nói gì thì cũng chẳng tin tưởng. Anh chỉ có cách thay đổi cách thức để khích lệ em, khiến cho em càng hận anh. Anh nghĩ việc đó sẽ trở thành động lực cho em.”
“Anh…” Tễ Tương chán nản buông tay xuống.
Có thể nói hết mọi việc, khúc mắc tối tăm trong lòng Đông Huyên Xuyên đã giảm xuống, vẻ mặt cũng thoải mái rất nhiều.
“Còn có câu hỏi nào không, bà xã yêu quý của anh?” Huyên Xuyên nâng mi hỏi.
Dường như đã trở lại quãng thời gian trước kia, Huyên Xuyên luôn trêu chọc Tễ Tương.
“Anh! Em là nam!”
“Được rồi! Ông xã yêu quý của anh?”
“Người Anh có biết thân phận của anh không?”
“… Anh mất mười năm mới ngồi lên vị trí minh chủ của Thiên Địa Minh, trong thời gian đó, vị sĩ quan cấp cao kia không ngừng đem tình trạng của anh thông báo cho thầy của anh ở bên đó. Cho nên, chắc đã có người biết.”
“Lúc chúng ta tới Anh, quy cách tiếp đãi đấy…”
“Em phát hiện ra sao?”
“Có mù mới không phát hiện được.”
“Đúng là do thầy anh sắp xếp.”
“Thầy của anh là ai?”
“James Mason, điệp viên biệt hiệu 007.”
(James Mason, nhân vật chính trong phim điệp viên 007.)
“Anh nói linh tinh!” Tễ Tương trừng mắt lên án.
Huyên Xuyên khoái trá cười phá lên: “Ha ha ha! Uhm, anh nói đùa đấy. Tuy rằng không phải James Mason, những cũng không kém cạnh. Ông ấy là người chỉ đạo cao nhất của bộ hình cảnh Anh, là một hầu tước.”
Tễ Tương tươi cười: “Có phải ra khỏi căn phòng này thì phải giữ kín tất cả, không được phép nhắc lại?”
“Uhm.” Đông Huyên Xuyên tiếp tục cười.
“Nhất định anh đã rất vất vả… cũng rất khổ tâm phải không? Việc về giới hắc đạo này…”
“Ừ…” Huyên Xuyên cười khổ: “Cơ mà… Trước khi đưa ra lựa chọn này anh cũng tự hiểu được, bất luận như thế nào cũng chẳng có đường về để mà hối hận.”
“Nếu cha mẹ em không đi hưởng tuần trăng mật lần thứ hai thì tốt rồi.”
“Tễ Tương, bất kể điều gì liên quan tới từ nếu đều không tồn tại.” Đông Huyên Xuyên bình tĩnh nói.
Tễ Tương kinh ngạc nhìn hắn.
“Đừng thương tiếc những việc đã trôi qua nữa.” Huyên Xuyên ôm y vào lòng.
“Được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook