Tinh Hỏa
Chương 56: 56: Địch Nhãn Linh Thủy


Phường thị Nam Du Tộc nằm ở một góc Đồn Vân Đảo, không tính là sầm uất nhưng kẻ qua người lại khá nhộn nhịp.

Đâu đó có vài tên tu sĩ tự dựng lên những gian hàng nhỏ trao đổi vật phẩm hoặc linh tài, chủ yếu là hải sản liệp sát Hải Yêu và linh thảo thủy sinh.

Đàm Phi lững thững tản bộ ngó nghiêng, Phùng Dũng theo sau hệt như đang giám thị.

Tộc nhân Nam Du một số người biết mặt Đàm Phi thì tỏ ra kiêng kị, một mình hành hung sáu tu sĩ đồng giai, đương nhiên là phường hổ báo chứ không phải dạng vừa.

Nhìn sơ qua thì có khoảng năm cửa hàng lớn, lác đác một vài tộc nhân ra vào.

Nói là lớn vì nó cũng chỉ khan trang hơn những gian hàng lụp sụp tự phát đôi chút, ‘Thôn không có đại thụ thì cỏ dại được coi là rừng’, kể cũng đúng vì tu sĩ Nam Giao cũng chỉ vỏn vẹn có vài trăm mạng, lấy đâu ra cửa hàng lớn sầm uất như ở nội môn Tử Huyền Môn mà gã từng trải nghiệm.

Đàm nhỏ giọng với Phùng Dũng:
- Cửa hàng nào uy tín chất lượng?
Phùng Dũng gật đầu:
- Có, mời đạo hữu đi theo tại hạ!
Phùng Dũng dẫn gã đến một cửa hàng nhỏ, trước cửa treo tấm biển ‘Tuần Châu Các’ rất bắt mắt, hắn làm dấu mời với Đàm, bản thân thì đứng ngoài cửa chờ đợi.

Đàm Phi vừa bước vào trong, một lão béo lùn, trắng như cục bột chạy ra đon đả:
- Chẳng phải Huyền Tử đạo hữu đây sao!? Mời… mời… chẳng mấy khi được khách quý ghé thăm, tiểu điếm lấy làm vinh hạnh… hắc hắc…
Đàm Phi khá bất ngờ, lão này tin tức cũng linh thông dữ.

Gã làm ra vẻ hoảng hốt:
- Không dám! Ngài là chưởng quỹ?
- Đúng thế… Cứ gọi tại hạ là Chu Bàn…! Huyền Tử ngài cần giao dịch đồ vật gì? Bổn điếm tuy nhỏ nhưng sẽ cố gắng phục vụ ngài tận tình chu đáo.

Đàm Phi gật đầu cảm tạ, gã chưa vội làm ra giao dịch gì, đi lại một vòng xem xét những vật phẩm bày biện trong tiệm.

Ngoài một số Linh Thảo sinh trưởng dưới đáy biển có phần lạ mắt, những thứ còn lại đều không có tác dụng nhiều đối với nhu cầu của gã.

Gã quay lại bàn trà, nơi Chu Béo đang ngồi đợi với ánh mắt mong ngóng.

Gã cười tủm, tên Béo này diễn sâu hệt như một ‘Kịch Sĩ’, gã chỉ là một cái Thượng Linh Sư quèn, lấy đâu ra kì chân dị bảo để một tên Chưởng Quỹ phải làm ra bộ dạng như vậy? hoặc giả đây chính là nghệ thuật bán hàng cao đến thượng thừa.

Đàm ngồi xuống ghế từ tốn:

- Tại hạ có một số đồ vật muốn thanh lí, lại là cần thêm chút linh tài bổ xung trong tu luyện, nhìn trong quầy không có món nào hữu dụng, phải chăng quý tiệm còn những thứ khác không tiện bày bán?
Chu Bàn vẫn ngồi yên vị, những ngón tay mũm mĩm gõ nhẹ trên mặt bàn:
- Đương nhiên có, cụ thể Huyền Tử ngài cần những món gì? Nếu có trong danh mục của bổn điếm, tại hạ nguyện đem ra giao dịch.

Đàm Phi gật đầu:
- Tại hạ đang cần một đoạn Hoàng Long Đằng, năm tuổi càng cao càng tốt.

Thứ nữa là Kim Hàn Trọng Thủy hoặc cái gì đó tương tự.

Một khỏa nội đan Yêu Thú cấp ba.

Ngoài ra, nếu có thư tịch sách vở gì liên quan đến Trận Pháp Sư tại hạ nguyện ý thu mua hết.

Chu Béo nghe xong miệng há hốc, một gã Thượng Linh Sư cho dù thân gia khủng bố cỡ não cũng không nên có đòi hỏi quá mức như vậy chứ? Nhất là Kim Hàn Trọng Thủy, thứ chỉ có thể ngộ không thể cầu.

Lão nhẩm tính trong đầu một đoạn thời gian rồi dẫn Đàm Phi đi vào hậu sảnh.

Đây là một gian phòng nhỏ có thiết lập cấm chế cách âm, chuyên để thực hiện những giao dịch béo bở.

Chu Bàn Tử cất lời từ tốn:
- Hoàng Long Đằng bổn tiệm mới nhập về một đoạn, chắc chắn sẽ để lại cho Huyền Tử người.

Về Thư Tịch thì không có, bấy lâu nay bổn điếm không kinh doanh mặt hàng này, cũng may cách đây hơn chục năm có thu mua một cuốn nói về Trận Pháp, lát nữa tại hạ sẽ mang ra liền.

Dừng lời nuốt một ngụm nước bọt, Chu Béo lại tiếp tục:
- Còn về Kim Hàn Trọng Thủy… đây là thứ chỉ có thể ngộ, rất khó kiếm, nếu có… họa may chỉ xuất hiện trong đấu giá hội tại Đông Vu Điền Châu hoặc Bắc Côn Lăng Châu mà thôi.

Nội Đan cấp ba rất tiếc bản tiệm vừa bán đi cách đây vài ngày, nếu Huyền Tử người còn ở trên đảo, đợi đến khi nào có hàng, tại hạ xin dâng lên tận cửa.

Đàm Phi đưa ra một danh sách dài như vậy, cũng không ôm tâm tư thu về đầy đủ, thứ gã cần nhất là Hoàng Long Đằng đã có, vậy là mĩ mãn lắm rồi.

gã gật đầu xác nhận:
- Vậy cũng được rồi, mời Chu Chưởng Quỹ hoàn thành giao dịch!
Chu Bàn đi vào trong, lát sau quay lại với một hộp gỗ niêm phong và một cuốn sách bìa da cũ kĩ, lão để hai thứ đồ lên mặt bàn làm hiệu mời Đàm kiểm tra:
- Hoàng Long Đằng 200 năm tuổi 150 Tinh Thạch, ‘Bát Môn Ngũ Hoa Kinh’ độc bản 450 Tinh Thạch.


Tổng là 600 Tinh, đây là giá hữu nghị dành cho quý nhân.

Đàm Phi kiểm tra xong hàng hóa gật đầu xác nhận:
- Thành giao!
Tiếp đến, gã lật tay, một túi trữ vật căng phồng xuất hiện trên bàn:
- Đây là những thứ tại hạ cần thanh lí, mời Chu Chưởng Quỹ định giá.

Chu Bàn mở túi đảo qua đồ vật bên trong, mặt lão hết đỏ lại trắng rồi tái.

Pháp Khí một đống, linh thảo cũng cả chục gốc, đây đương nhiên là chiến lợi phẩm khi diệt sát tu sĩ.

Sau một hồi định giá, Chu Béo phán:
- Chỗ tài vật này giá thu mua là 2000 Tinh Thạch, Huyền Tử đạo hữu có đồng ý nhượng lại?
Với kiến thức và trải nghiệm tại bí điếm Thủy Thập Nhất, Đàm Phi ước lượng số linh tài đó nhiều hơn 2000 Tinh một chút, nhưng gã không thích cò kè mặc cả từng đồng, gã gật đầu đồng ý giao dịch.

Đôi bên trao đổi thuận mua vừa bán, tâm tình Chu Bàn Tử rất là phấn khởi:
- Huyền Tử người rất là hào sảng đó nha! Nghe nói đạo hữu còn là một gã Đả Thiết Sư? Nếu được, sau này Chu mỗ muốn hợp tác làm ăn lâu dài.

Đàm Phi khéo léo từ chối:
- Hiện tại hạ đang bị Tộc Trưởng quản thúc, lại phải chế luyện khá nhiều Pháp Khí công ích cho Nam Giao Tộc.

Thực sự là rất bận rộn, nếu nằm trong khả năng, tại hạ nguyện giúp sức Chu Chưởng Quỹ một hai.

Được sự chỉ dẫn của Chu Bàn, Đàm Phi ghé qua tiệm Bách Hóa Tổng Hợp cạnh đó thu mua một lượng lớn sách vở thư tịch và một số vật dụng cần thiết cho tu sĩ, tỉ như Lương Khô...!Đối với gã, tri thức mới là nguồn tài nguyên quý giá và vô hạn.

Tuy nhiên, tiệm này chỉ bán ra những tấm Bản Ghi, không có kinh doanh độc bản.


Trong động phủ.

Sau khi cập nhật lượng kiến thức bách khoa từ hơn chục tấm Bản Ghi, Đàm Phi bắt đầu nghiên cứu cuốn ‘Bát Môn Ngũ Hoa Kinh’.

đây đúng là món ăn tinh thần bổ dưỡng đối với gã.


Chức nghiệp Đả Thiết Sư ngoài việc tinh thông thiên tài địa bảo, họ còn phải hiểu biết sâu về Ngũ Hành, Bát Quái, Cửu Cung, Kì Môn Độn Giáp.

Chức nghiệp càng cao càng đòi hỏi trình độ và sự thông thái.

Chế luyện một món Pháp Khí phổ thông không đòi hỏi quá nhiều sự phức tạp, một gã Đả Thiết có thể làm được.

Thế nhưng, để chế luyện ra Pháp Bảo, Linh Bảo… Đả Thiết Sư ngoài việc có xảo nghệ cực cao, họ còn phải kiêm nhiệm luôn chức nghiệp Trận Pháp Sư.

Bởi từ cấp độ Pháp Bảo trở lên, tất cả đều phải gia trì thêm trận pháp và một số thuộc tính đặc thù.

Nôm na, một gã Đả Thiết Sư chân chính sẽ kiêm nhiệm thêm cả chức nghiệp Trận Pháp Sư, nhưng một gã Trận Pháp Sư lại chưa hẳn là Đả Thiết.

Tất nhiên, ở cấp độ Tông Sư, Trận Pháp Sư có nghiên cứu chuyên sâu hơn Đả Thiết rất nhiều, nói chung là mỗi nhà mỗi vẻ và đều là những chức nghiệp cao quý trong tu tiên giới, phải những người có thiên phú mới làm được.

Bát Môn Ngũ Hoa Kinh đem lại cho Đàm Phi một cái nhìn rất mới mẻ về Trận Pháp Sư, càng đọc càng ham, gã ghi nhớ từng câu, từng chữ, nội dung trong sách đều được lưu lại vĩnh viễn trong não bộ.

Cái gì mà ‘Trận trong Trận’? Cái gì mà ‘Trận phá Trận’? Lại còn có cả ‘Hư Vô Trận’, ‘Dịch Chuyển Trận’… vân vân.

Đáng nói đến nhất là ‘Bát Môn Lung Linh Trận’ và ‘Thái Cực Tru Ma Trận’, hai sát trận có uy lực kinh thế hãi tục.

Kiến thức của gã lại được mở mang thêm rất nhiều.

.

||||| Truyện đề cử: Nuông Chiều Riêng Em |||||
Hiện đã đủ bảy loại Linh Thảo phối chế ra Địch Nhãn Linh Thủy, thứ mà Đàm Phi đau đáu bấy lâu, tưởng chừng như sẽ không bao giờ thực hiện được.

Công thức, cách thức pha chế đều ghi rõ trong Diệu Hỏa Công.

Không giống như Luyện Đan Thuật đòi hỏi quá nhiều thủ thuật hoặc ngộ tính, cách thức pha chế ra Địch Nhãn Thủy khá đơn giản, cốt lõi chỉ là tỉ lệ pha trộn khi triết suất được tinh chất từ bảy loại linh thảo mà thôi.

Luyện Phòng nơi động phủ của gã sáng lên, tỏa nhiệt năng nóng hừng hực, Đàm Phi ngồi xếp bằng điều khiển Tinh Hỏa Trận, bắt đầu triết suất tinh chất từng gốc Linh Thảo…
Sau ba ngày ba đêm, gã bước ra khỏi Luyện Thất với vẻ ngoài tiều tụy, nhưng thẳm sâu trong đôi mắt ánh lên sự vui mừng phấn khích.

Công cuộc phối chế Địch Nhãn Thủy xém chút nữa thất bại, cũng may trong lúc khẩn yếu gã đã điều chỉnh giảm đi nhiệt độ ngọn lửa, không thì gốc Sinh Địa Hoàng vốn mong manh đã cháy thành than.

Trên tay Đàm hiện có sáu lọ nhỏ đầy ắp dung dịch Linh Thủy Địch Nhãn, vậy là từ giờ gã có thể tu luyện Vọng Nhật Pháp mà không lo tổn thương đến đôi mắt.

Nghỉ ngơi tĩnh tọa một ngày, đầu giờ ngọ (1), Đàm Phi ra khỏi động phủ tiến thẳng đỉnh núi.


Gã kiếm một chỗ bằng phẳng sạch sẽ, lấy ra một bình Địch Nhãn Thủy nhỏ vào xong mục.

Dung dịch gây cảm giác mát lạnh tê tê, mới đầu còn dễ chịu, càng về sau càng khó chịu đau nhức.

Bỏ qua cơn đau đớn thấu tâm phế từ đôi mắt, gã bắt đầu ngồi xuống ngửa cổ nhìn thẳng vào vầng mặt trời chói chang, miệng lẩm nhẩm chú ngữ theo công pháp đã thuộc nằm làu.

Tác dụng của Địch Nhãn Thủy cũng thật là bá đạo, song mục của gã mở thật lớn, đã qua hai khắc thời gian nhìn thẳng vào mặt trơi mà không hề hấn gì, từng luồng nhiệt năng cùng các tia Bức Xạ và Tử Ngoại Xạ (2) được đôi mắt thu lại, chuyển thẳng về Đan Điền.

Quang Điểm bí ẩn bị kích thích bởi nguồn năng lượng này, nó bắt đầu cắn nuốt một cách tham lam như một con thú đói khát.

Qua đó, Đàm Phi cũng dần thiết lập được mối liên hệ với Quang Điểm, mặc dù chỉ ở mức độ rất nhỏ, cảm giác như là thoảng qua mang tính hư vô mờ mịt, cũng có thể coi là ‘Ngộ’.

Tình huống này khiến gã nhớ về thời kì tu luyện tại Tàng Quân Phong, khi mà lần đầu tiên gã nắm bắt được nguồn Linh Khí phiêu phù trong tự nhiên.

Sau ba khắc thi triển Vọng Nhật Pháp, đôi mắt gã đã bắt đầu đau nhức đến cực điểm, thần kinh trung ương cũng chịu ảnh hưởng vô cùng lớn, đây đã là cực hạn của sự chịu đựng.

Gã thu công, nhắm mắt điền tức lấy lại sự cân bằng trong thể nội.

Huyết mạch Hỏa Kì Lân chạy khắp cơ thể, xoa dịu đi những tổn thương nơi giác mạc và nhãn cầu.

Gã lật tay lấy ra Triệt Yêu Cảnh đưa lên mặt soi xét, suýt nữa thì nhảy dựng vì không nhận ra khuôn mặt biến dạng của mình.

Đôi mắt xưng húp đỏ mọng, khe mắt chỉ còn lại một đường chỉ nhỏ, bên trong toàn tia máu đỏ nhằng nhịt, hệt như vừa bị ăn một trận đòn thừa sống thiếu chết.


Cứ như vậy, Đàm Phi điên cuồng tu luyện không ngừng nghỉ trong vòng một năm.

Sáng sớm tu tập công pháp mộc hệ Ngọc Am Quyết, giờ ngọ lên đỉnh núi thi triển pháp Vọng Nhật, kết thúc Vọng Nhật thì ra bờ vịnh lặn xuống đáy biển tu luyện Nguyên Nguyên Công, đêm đến lại lên đỉnh núi thực hiện Minh Tưởng Pháp.

Phải gọi là tu luyện và triền miên tu luyện.

Lại nói đến Pháp Minh Tưởng và Vọng Nhật, hai thuật pháp này một là lấy năng lượng từ tinh không, cái còn lại thu năng lượng từ Mặt Nhật, chúng có sự bổ trợ cho nhau cực kì ăn khớp, qua đó mà Quang Điểm trong Đan Điền được hưởng lợi rất lớn.

Đàm Phi tăng tiến tu vi đáng kể cũng nhờ vào cơ chế hoạt động hiệu quả này.

Quãng thời gian này bị xen kẽ bởi vài lần chế luyện Pháp Khí cho Vương Bàn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến quá trình tu luyện của gã.

Khổng Tú cũng ghé qua thăm một lần, Uyên Linh cũng vậy, Mạnh Cực Thú được sắp xếp ở lại với gã chờ ngày đưa về Pà Then Tộc.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương