Tinh Hà Vạn Dặm
C39: Tộc trưởng

Giang Hàn hết sức cảm kích, hắn khom mình hành lễ: “Nguyện quên mình phục vụ cho thiếu các chủ.”

“Vậy còn chờ gì nữa?”

Tả Y Y, vỗ lưng hổ trắng, nói: “Lên đi, chúng ta đi thôi!”

“Vù!!”

Giang Hàn không phải người lề mề chậm chạp, hắn cõng Giang Lý phi mình ngồi lên lưng hổ.

Tả Y Y vỗ đầu hổ trắng, nói: “Tiểu Bạch Bạch, chúng ta đi thôi!”

“Gầm!"

Hổ trắng gầm lên một tiếng, hóa thành một luồng sáng trắng, phóng về phía trấn Đỗ Gia, tốc độ rất nhanh, chỉ nháy mắt mấy cái đã biến mất ở chân trời xa xăm.

“Vù!!”


Hàn Sĩ Kỳ chui ra khỏi mặt đất, nổi giận vung trường kiếm lên chém chiếc xe ngựa.

Xe ngựa bị ông ta chẻ đôi, một con long sư mã bị ông ta giết chết.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Sĩ Kỳ vẫn chưa nguôi giận, người ông ta lại lóe lên, xông tới chỗ một con long sư mã khác, chém phăng đầu con long sư mã này.

Xung quanh im phăng phắc, mọi người đều câm như hến.

Ở đăng xa, nhiều người bắt đầu lặng lẽ chuồn đi, vở kịch kịch tình đã hạ màn, nếu còn ở lại xem tiếp, e là sẽ bị vạ lây.

Trò vui hôm nay xem tới đây là đủ rồi, trận chiến này đã quá đủ để người ta say sưa kể cho nhau nghe suốt mấy năm trời rồi.

Thiếu niên kia không khiến bọn họ thất vọng chút nào, vở kịch này quả là đặc sắc.

Thiếu niên đơn thương độc mã xách đao xông tới trước mặt một đám cường giả ấy sẽ mãi mãi được khắc sâu trong ký ức của mọi người.

Sau nửa nén hương, mọi người xung quanh đã đi sạch, chỉ còn lại tộc trưởng, trưởng lão của mấy gia tộc như Đỗ gia, Vương gia, Quan gia là không tiện đi, đành cắn răng đứng ở cửa trấn.

“Còn đứng đó làm gì?”

Hàn Sĩ Kỳ nhìn về phía bọn họ, giận dữ hét lên: “Tất cả cút lại đây!”

Mọi người vội vàng chạy lại, Hàn Sĩ Kỳ chỉ vào những thi thể nằm dưới đất, nói: “Dọn dẹp đi, an táng cho các thi thể, đưa người bị thương đi chữa trị. Ngoài ra... Truyền lệnh của ta, không một ai được bàn tán hay lan truyền chuyện ngày hôm nay, kẻ nào trái lệnh giết không tha.”

“Vâng, vâng, vâng!”

Mọi người vội vàng vâng dạ, Hàn Sĩ Kỳ sầm mặt lại, nói với hai người cảnh giới Huyền U khác: “Các ngươi ở lại đây dọn dẹp hậu quả. Ta về thành Vân Mộng trước, chuyện này... Vẫn chưa xong đâu!”


Nói xong, Hàn Sĩ Kỳ phi mình lên một chiếc xe ngựa, sai xa phu đánh xe đi.

“Vù!!”

Trong trấn Giang gia, một nam tử trung niên chạy vội vào trong sân sau của một ngôi nhà lớn.

Dưới bóng một cái cây to trong hậu viện, một ông lão tóc bạc đang khoan thai uống trà.

Người này đi tới trước mặt ông lão, chắp tay nói: “Tộc trưởng, thiếu các chủ Vân Mộng các Tả Y Y ra mặt, đánh ba chùy đập vỡ quang thuẫn mà Hàn đại nhân dùng thần phù biến ra, Hàn đại nhân...”

Ông lão tóc bạc im lặng nghe xong lời người này kể lại, khẽ thở dài, bưng chén trà lên uống một ngụm trà rồi nói: “Rồi cũng đến một ngày đại bàng sẽ bay lên theo gió, được gió nâng cánh bay xa chín vạn dặm. Giang Hàn gặp được Tả Y Y coi như đã tìm được cơ hội được gió nâng cánh chim bay xa.”

“Có điều... Trong họa có phúc, trong phúc có họa. Vân Mộng các có rất nhiều phe phái, tình trạng nội đấu rất nghiêm trọng, không phải một nơi dễ sống, liệu hắn có thể quật khởi hay không phải xem số mệnh thế nào!”

“Dù sao đi nữa..."

Ông lão tóc bạc khẽ lắc đầu, thở dài thêm một tiếng nữa, nói: “Xem như tộc ta đã tổn thất một thiên tài tuyệt thế, cũng đã mất đi một thời cơ tốt để quật khởi. Đây là lỗi lầm của ta, đến lúc nhắm mắt xuôi tay cũng không có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông của Giang thị.”

“Tộc trưởng, ta không hiểu!”


Nam tử trung niên tỏ ý thắc mắc: “Rõ ràng ngài không bế quan, chuyện này ngài cũng đã biết ngay từ đầu, tại sao ngài không sớm ngày ngăn cản?”

Ông lão tóc bạc chính là tộc trưởng của Giang thị, nửa tháng nay ông ta không hề bế quan nhưng vẫn luôn giả vờ bế quan, không hề hỏi han bất kỳ chuyện gì trong tộc, để mặc cho sự việc phát triển tới ngày hôm nay.

“Ta không có cách nào ngăn được!”

Tộc trưởng của Giang thị bất đắc dĩ nói: “Khi Giang Khiếu Thiên hiến Giang Lý cho Hàn Sĩ Kỳ thì ta vẫn chưa biết chuyện. Sau khi ông ta đã dâng lên rồi, Hàn Sĩ Kỳ đã ấn định ngày rước dâu rồi thì ta không còn cách nào ngăn cản được nữa, nếu không sẽ đắc tội Hàn Sĩ Kỳ. Những chuyện xảy ra sau đó, người chết thì cũng đã chết đã chết rồi, ta có ra mặt cũng không ngăn được.”

“Điều ta có thể làm chỉ là vờ như không biết gì cả, không đích thân ra mặt, để mặc cho sự việc phát triển. Nếu không... Hôm Giang Hàn đốt viện Trưởng Lão, hắn đã bị ta đánh chết rồi”

“Mặt khác... Đại trưởng lão ra tay là do ta bảo. Ta tha cho Giang Hàn một lần, còn cho người cứu hắn một lần, hắn có biết ơn hay không ta cũng không quan tâm”

“Có thể làm được gì thì ta đều đã làm rồi!”

Tộc trưởng của Giang thị đứng dậy, dõi mắt nhìn phương xa: “Nếu như sau này Giang Hàn quật khởi, muốn báo thù Giang thị thì ta đành lấy cái chết để tạ tội vậy. Hận Thủy à, con của ngươi giỏi giang như vậy ngươi có biết không? Nếu ngươi không mất tích thì tốt biết bao...”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương