Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay
-
Chương 75
Có lẽ thời tiết ngày một nóng lên nên xe ngựa hoàng cung của ngày hôm nay là kiểu lộ thiên, chỉ có mui che đỉnh đầu như xe kéo. Thiếu Thương ngồi trên xe chòng chành, từ xa trông thấy mái cong hình chim phượng ở Trường Thu cung nguy nga chót vót, không kìm được hỏi tiểu hoàng môn đi theo bên xe.
“Trần nội quan, ta nhớ lần đầu theo phụ thân mẫu thân vào cung là đi từ cửa cung phía nam, phải băng qua rất nhiều cung điện lâm viên, mất hơn nửa canh giờ kia mà. Nhưng vì sao hôm nay lại nhanh thế, nếu có đường tắt, cớ gì hôm ấy lại không đi.”
Thái giám họ Trần thấy nàng hồn nhiên xinh xắn, trên đường đi hiền lành vui vẻ trò chuyện với mình, thế là y cười nói: “Bình thường nếu trong cung cho triệu hạ thần thân nhân vào cung, tất phải án theo nguyên tắc lễ nghĩa, nhưng bây giờ nữ công tử và Lăng đại nhân đã đính hôn, đã trở thành nửa con dâu của bệ hạ, cùng là người nhà nên đương nhiên có thể đi đường tắt từ hai cửa đông tây… Ôi chao, đã đến nơi rồi, mời Trình tiểu nương tử xuống xe, bắt đầu từ đây chúng ta phải đi bộ.”
Thiếu Thương biết đây là cung hẻm thông tới Trường Thu cung, nói là hẻm song thực chất rộng thênh thang không khác gì đường sáu làn xe. Nàng xách váy, để cung tỳ cẩn thận đỡ xuống xa giá, ngẩng đầu nhìn lên bức tường cung điện xanh thẫm cao to ở hai bên, nhủ bụng: Chẹp, chỉ là lưới rào cao áp thôi mà.
Trần nội quan đi trước dẫn đường, hai bên là cung nữ hoạn quan như diễn viên kịch câm, Thiếu Thương đi giữa đội hình hai màu đỏ đen, vừa khổ nhưng cũng vui vẻ nghĩ: Tội phạm liên tỉnh e cũng chỉ thế này là cùng, không khác gì dẫn độ quốc tế.
Mới đi được vài bước thì Trần nội quan bỗng dừng lại, đội nghi thức đằng sau cũng dừng bước, Thiếu Thương nhìn lén qua kẽ hở đám đông, thấy một cô gái cao gầy được nô tỳ vây quanh đi tới từ đối diện.
Trần nội quan cúng kính cúi đầu chắp tay: “Bái kiến công chúa điện hạ.”
Cung nữ hoạn quan xung quanh lập tức quỳ xuống hành lễ, Thiếu Thương chợt ngơ ngác, nàng nên đứng chắp tay như Trần nội quan hay phải quỳ xuống khấu đầu như hai bên trái phải đây. Thôi, lễ nhiều không ai trách, nàng quyết định hành đại lễ, quỳ xuống giống cung nhân.
Công chúa không đoái hoài đến Trần nội quan, ngẩng đầu ưỡn thẳng đi tới đám đông. Nàng ta đến gần thì Thiếu Thương mới sực nhớ, đây không phải là vị công chúa có vẻ xa cách với phò mã nhà mình ư, nhớ mang máng Lạc Tề Thông giới thiệu với nàng là hàng thứ ba.
Tam công chúa thoạt nhìn chỉ vừa hai mươi, thân hình duyên dáng, nét xinh mặt đẹp, chỉ là lông mày trông có phần sắc sảo nên không hài hòa lắm. Hôm nay nàng ta mặc khúc cư thâm y lụa mỏng đỏ chót, vạt váy trải dài đằng sau, ở mép váy còn ẩn hiện gấm thêu năm màu lấp lánh. Vải quý kéo dài trên đất, tôn lên phong thái uyển chuyển theo từng bước đi của nàng ta.
Thấy Tam công chúa đi thẳng đến chỗ mình với vẻ mặt không mấy thân thiện, Thiếu Thương thầm hoảng hốt, nàng cứ ngỡ người làm khó mình đầu tiên phải là vị quận chúa quả phụ hay vị công chúa nuôi nhiều hiệp khách kia chứ, không ngờ lại là người đã xuất giá đây, xe ra phạm vi độ tuổi phóng xạ của Lăng Bất Nghi rất là rộng à nha.
Tam công chúa đi tới trước mặt nàng, dùng ngón tay được chăm chút xinh đẹp nâng cằm nàng lên: “Hóa ra ngươi là Trình Thiếu Thương, quả nhiên là mỹ nhân quyến rũ, một sắc đẹp khác biệt.”
Cằm Thiếu Thương bị ấn đau, trong bụng mắng to: ngươi ra vẻ áp bức cái nỗi gì, cung yến hôm đấy ngươi nhìn bà đây chòng chọc một trăm tám mươi giây, thế mà giờ đứng đây ‘hóa ra’ với chả ‘hóa vô’!
Dùng ngón tay nâng cằm người khác là một tư thế rất miệt thị, chỉ cần thay đổi góc nâng và biểu cảm trên mặt là còn có thể thành dấu hiệu của bá đạo tổng tài tinh anh. Vấn đề duy nhất là, chênh lệch chiều cao hai bên không khác biệt nhau, Tam công chúa chỉ cao hơn Thiếu Thương nửa cái đầu, lúc này Thiếu Thương còn quỳ rất ‘cung kính’, chỉ mới nâng cằm một lúc mà Tam công chúa đã mỏi eo đau cổ, vậy là hậm hực buông tay.
“Nói đi.” Tam công chúa chậm rãi đi vòng quanh Thiếu Thương, ánh mắt soi mói lạnh lùng, “Ngươi đã dụ dỗ Thập Nhất lang như thế nào.”
Câu hỏi này quá độc, Thiếu Thương thầm thở dài, nói không chừng nàng phải mặt dày vào mới được, coi như là tái huấn luyện làm gái giang hồ đi, chỉ mong đúng như cha Trình đã nói, hoàng đế lão gia rất nhiệt tình với cuộc hôn nhân này.
Sau khi quyết định, nàng từ từ thẳng lưng lên, nói: “Dám hỏi công chúa, như thế nào là ‘dụ dỗ’.”
Tam công chúa chợt dừng bước, cười lạnh: “Ta nói thế nào thì chính là thế ấy! Bảo ngươi trả lời ngươi còn dám trả treo!”
Nét mặt Thiếu Thương vẫn không thay đổi, đủng đỉnh nói: “Điện hạ nói sai rồi. Nếu tiểu nữ nghe theo điện hạ trả lời, tức là thừa nhận chuyện ‘dụ dỗ’. Vì danh dự của gia đình, tiểu nữ thà bị điện hạ trách phạt.”
Tam công chúa mắng lạnh: “Đồ tiện tỳ nhà ngươi, dám ngang ngược bất kinh! Người đâu, vả miệng cho ta!”
Thiếu Thương vội ngẩng đầu lên, trưng ra tư thế đợi người tới đánh, nào ngờ Trần nội quan cao giọng rất đúng lúc: “Khoan đã.”
Tam công chúa tức tối ngoái đầu: “Cả ngươi cũng dám làm trái lời ta?”
Trần nội quan vẫn khom lưng cung kính: “Điện hạ nhìn lại đi, người hôm nay ti chức dẫn theo không phải là người ở Trường Thu cung. Trước khi xuất cung bệ hạ đã dặn tiểu nhân, phải dẫn Trình tiểu nương tử đến ngự tiền rồi mới tới Trường Thu cung, bệ hạ có chỉ thị. Điện hạ, ngài suy nghĩ kỹ đi, thật sự muốn Trình tiểu nương tử yết kiến bệ hạ với khuôn mặt bị đánh ư.”
Tam công chúa nổi đóa: “Ngươi đừng đem phụ hoàng ra dọa ta. Sao, công chúa cao quý như ta còn không thể phạt một tiện tỳ không chức không hàm hả! Dù có bị phụ hàng trách thì hôm nay ta cũng phải đánh tiện tì này! Người đâu…”
“Người cái gì mà người! Tất cả đứng yên!” Bỗng một âm thanh lanh lảnh vang lên từ trong góc hẻm, ngay sau đấy một cô gái trang phục lộng lẫy được cung nhân vây quanh đi tới. Thiếu Thương vội nhìn lên nhận diện, ra là Nhị công chúa.
Trần nội quan thở phào, lật đật cúi người hành lễ, các cung nhân hoạn quan xung quanh và Thiếu Thương cũng làm y theo.
Nhị công chúa trông rất giống Tam công chúa, song vầng trán mềm mại, khóe môi luôn nở nụ cười, nhìn rất bình dị dễ gần. Hôm nay nàng mặc váy múa màu tím nhạt thắt eo cao, trang sức gọn gàng giản dị, tóc chải kiểu trăng rằm búi cao, ngược chiều gió vội vàng đi tới y hệt như nàng tiên đang bay.
Nàng gật đầu với Trần nội quan rồi nhìn xuống Thiếu Thương đang quỳ, sau đó nhìn sang hoàng muội nhà mình, sầm mặt nói: “Muội vừa bị phụ hoàng phạt cắt bỏ ba phần thực ấp, sao giờ còn cứng đầu nữa hả, chưa bị phạt đủ sao?!”
Tam công chúa cứng mặt, nhưng nhanh chóng cười lạnh: “Ta là đứa không được phụ hoàng thích nhất, nếu đã vậy, dù có bị phạt ta cũng muốn làm theo ý mình!”
Lời vừa thốt ra, Thiếu Thương bỗng thấy bùi ngùi – té ra con gái của hoàng đế cũng không thể tự ý hành động, vậy con gái của một võ tướng bậc trung chịu cúi đầu cũng hợp tình hợp lý.
Nhị công chúa đi tới mấy bước, nắm tay Tam công chúa kéo ra, thấp giọng mắng: “Giờ muội nói hay lắm, để đấy đừng có bảo chi tiêu không đủ rồi tới tìm ta mượn tiền! Khó khăn lắm mẫu phi mới chịu gặp muội, muội đừng gây chuyện nữa!”
Tam công chúa mềm lòng, nói: “Nhị tỷ, muội thật sự rất buồn…”
“Buồn cái gì mà buồn! Muội và phò mã đã có con trai rồi, còn muốn thế nào nữa?” Nhị công chúa vừa mắng vừa khuyên, “Muội mau từ bỏ ý định đi, phụ hoàng rất tôn sùng Nho giáo, chắc chắn sẽ không cho phép muội tự ý hủy hôn tái giá! Với lại, muội xem quả phụ nhà hoàng thúc đi, nàng đâu có lấy chồng, lẽ nào sẽ được gả cho Lăng Bất Nghi?!”
Tam công chúa rơi lệ: “Sao, sao chàng ta có thể độc ác đến vậy…”
Mấy năm qua Nhị công chúa nghe những lời này nhiều tới mức chai cả tai, phiền chán nói: “Muội đã đủ chưa, hồi Thập Nhất lang còn nhỏ đâu thấy muội đối xử đặc biệt với hắn. Giờ hắn trưởng thành, cao ráo bảnh bao, muội lại nảy sinh tâm tư, không lẽ người ta phải dựa vào muội! Được rồi, ở đây không tiện nói chuyện, mau đi theo tỷ!”
Nói đoạn, Nhị công chúa kéo Tam công chúa đi, mỉm cười giao hoàng muội của mình cho cung nhân rồi hai tay dìu Thiếu Thương đứng dậy, lúng túng nói: “Mau đứng dậy đi, sắp là người một nhà đến nơi, hành đại lễ làm gì. Hôm đó sau khi gặp Thiếu Thương muội muội, ta mới đòi Thập Nhất lang rượu mừng, nào ngờ nó cứ sầm sì mặt mày. Giờ ta đã hiểu rồi, thì ra phụ hoàng sợ muội muội còn nhỏ, phải dạy dỗ thật tốt rồi mới thành thân.”
Thiếu Thương thuận thế đứng dậy, nghĩ bụng tỷ muội hai người hay thật đấy, một người như không có đầu óc, một người lại có gấp đôi. Nhưng nàng vẫn im lặng không đáp, cung kính vái chào.
Nhị công chúa thấy nàng ngây ngô đáng thương, yếu đuối ngoan ngoãn (ảo giác) bèn cười vỗ tay nàng, xoay người túm lấy Tam công chúa đang định rời đi: “Muội đi đâu đấy?”
Tam công chúa hất mạnh tay hoàng tỷ ra: “Muội đi gặp mẫu phi.”
“Vừa khéo tỷ cũng muốn đi gặp mẫu phi, chúng ta đi cùng đi.”
“… Muội muốn đến bái kiến mẫu hậu trước.”
“Muội muội nói có lý, vào cung nên bái kiến mẫu hậu đã, gặp nhau ắt là duyên, chúng ta cũng đi cùng đi.”
“Muội sẽ không gây chuyện nữa, muội tự đi một mình!”
“Thật ra a tỷ sợ bản thân gây ra chuyện, có muội muội ở bên trông chừng, a tỷ sẽ yên tâm hơn.”
Tam công chúa: …
Thiếu Thương cúi đầu nín cười, chợt phát hiện Nhị công chúa là người rất thú vị, nàng bất giác lén ngẩng đầu nhìn, nào ngờ chỉ mới ngẩng lên thì đã bị Nhị công chúa liếc sang. Nhị công chúa ngẩn ra, thấy cô bé ấy lại nhanh chóng cúi đầu ngoan ngoãn, nhưng trong chớp mắt vừa rồi lại cảm thấy nụ cười hoạt bát đáng yêu của cô bé – nàng lại nhìn bào muội viết rõ mồn một tâm trạng ra mặt, bất giác lắc đầu.
Trần nội quan thấy chuyện đã xong, lập tức thét ra lệnh cung nữ hoạn quan đứng dậy đi tiếp, Nhị công chúa giữ chặt Tam công chúa đi về phía khác, chợt lúc này lại có một nhóm người đi tới từ góc hẻm, dẫn đầu chính là Lăng Bất Nghi.
Nơi đây là khu vực cấm ở Bắc Cung, Lăng Bất Nghi không thể cưỡi ngựa đánh xe, vệ sĩ tùy tùng cũng không được mặc giáp cầm vũ khí, hơn mười thị vệ vận binh phục sáng màu dắt đoản kiếm gươm nhẹ bên hông, nghiêm túc đi theo Lăng Bất Nghi, trang nghiệm mà rất đồng đều, từ tư thế cho tới nhịp bước.
Nhóm người lặng thinh thẳng tiến đến đây, Thiếu Thương có cảm giác, cung nữ hoạn quan hay thậm chí là công chúa tùy tùng đều bất động như bị dính chú nguyền. Tam công chúa trông thấy Lăng Bất Nghi, trên mặt vừa mừng vừa sợ, Nhị công chúa lại nghĩ xem ra chuyện hôm nay không ổn rồi, vừa thở dài vừa nhìn Thiếu Thương đang cúi đầu bên cạnh, thậm chí còn có vẻ sợ sệt, trong lòng bất giác lấy làm lạ.
Bấy giờ Lăng Bất Nghi đã lại gần, Trần nội quan chắp tay cười thưa: “Thập Nhất lang tới rồi à, sáng nay bệ hạ còn nhắc đến ngài đấy.” Lăng Bất Nghi cũng chắp tay đáp lễ, nhưng vừa ngẩng đầu, Trần nội quan đã la lên thất thanh: “Ôi trời trời… Thập Nhất lang mặt ngài bị sao vậy.”
Mọi người đều thấy hôm nay Lăng Bất Nghi mặc áo chùng vạt thẳng màu đen, song trên hai má trắng nõn lại có vài vết trầy rõ sắc máu, trong cổ áo đen lấp ló vải băng bó trắng tinh.
Tam công chúa ngạc nhiên thốt lên, đang định nhào đến thì bị Nhị công chúa giữ chặt, Nhị công chúa hô lớn: “Thập Nhất lang, ngươi lại gây sự ở đâu rồi!”
Lăng Bất Nghi cười đáp: “Không có gì, chỉ là đêm trước bất cẩn ngã ngựa.”
Thiếu Thương đang thấp thỏm, không biết phải đối diện với vị hôn phu vừa ‘bị chia tay’ thế nào, giờ nghe thấy hai chữ ‘đêm trước’ lại càng thót tim, đang định ôm mặt kinh ngạc kêu lên vờ đôi lời quan tâm thì Lăng Bất Nghi lại gần nàng, lườm một cái lạnh lùng, nói nhỏ: “Em câm miệng cho ta!” Thiếu Thương lập tức khép lại cái miệng đang há to, ấp úng cúi đầu.
Lăng Bất Nghi phớt lờ gần trăm đôi mắt xung quanh đang nhìn, duỗi tay nắm lấy cánh tay phải yếu ớt trắng muốt của nàng kéo ra sau lưng mình. Trông thấy tư thế bảo vệ rõ mồn một, hốc mắt Tam công chúa đỏ lên, rưng rưng toan cất tiếng, nhưng Nhị công chúa đã cướp lời, cười nói: “Đúng là chuyện lạ, ngươi giỏi cưỡi ngựa ngay từ nhỏ, dù nhắm mắt cũng có thể nhảy lên nhảy xuống kia mà, sao bây giờ lại sơ sẩy như vậy!”
Lăng Bất Nghi có vẻ rất tôn trọng Nhị công chúa, ôn tồn đáp: “Bệ hạ vừa mới khiển trách ta, nói ta không được cưỡi ngựa sau khi uống rượu, quá liều lĩnh.”
Nghe tới đây, Thiếu Thương bất an cúi đầu vặn vẹo tay phải, bàn tay bé nhỏ bị một bàn tay lạnh buốt nắm chặt, không thể cựa quậy.
Nhị công chúa mỉm cười quở trách đôi câu, Lăng Bất Nghi xoay người khách khí nói: “Nội quan vất vả rồi, trời chưa sáng đã xuất cung đón nương tử nhà ta, Tử Thịnh xin đa tạ. Bệ hạ đang ở hậu điện Thượng Thư đài*, tự ta dẫn người đi trước, không làm phiền Trần nội quan nữa.”
(*Thượng Thư đài là cơ quan cao cấp của triều đình, có nhiệm vụ quản lý sự vụ của bá quan trong triều.)
Nghe thấy hai chữ ‘nương tử’, cung nữ hoạn quan xung quanh nhanh chóng liếc nhìn Thiếu Thương ở sau lưng Lăng Bất Nghi, hoặc mỉm cười hoặc bé giọng thì thào. Tam công chúa đang hớn hở nhìn Lăng Bất Nghi như hoa hướng dương, song khi nghe hai chữ nay thì lập tức héo úa một nửa, Nhị công chúa chỉ biết dùng tư thế cúi đầu hái hoa hướng dương thở dài.
Thiếu Thương lách mình đứng sau lưng chàng, như được ngọn núi sừng sững chở che, vừa an toàn lại vừa nặng nề. Núi cứ đứng đấy không di dời, ràng buộc và bảo vệ, nàng đành tiếp nhận vậy.
Trần nội quan hớn hở: “Thập Nhất lang khiến nô tài giảm thọ mất, là kẻ hầu của bệ hạ phải làm tròn bổn phận.” Y nhìn Lăng Bất Nghi và Thiếu Thương với ánh mắt ‘ta đây rất hiểu’, “Thế cũng được, xin mời Thập Nhất lang… Ây, tự mình… Nô tài xin được làm biếng.” Đoạn, y khom người cáo lui với hai vị công chúa, nhân tiện dẫn cung nữ hoạn quan mình đưa tới rời đi.
Soàn soạt giảm đi một phần ba số người, Lăng Bất Nghi xoay người đối diện với hai vị công chúa, thu lại nụ cười: “Ta có chuyện muốn nói với hai vị điện hạ, xin cho cung nhân lui.” Đồng thời càng phất tay, thị vệ đi theo lập tức rút lui như sóng biển lặng lẽ.
Nhị công chúa đã có chuẩn bị, cho tùy tùng lui xuống. Vậy là trong hẻm cung chỉ còn lại bốn người bọn họ.
Lăng Bất Nghi kéo cô gái ở sau lưng tới trước, hỏi: “Vừa rồi Tam công chúa đã nói gì với em.” Thiếu Thương tự biết không nên tố cáo, đang định lấp liếm thì đã nghe Lăng Bất Nghi nói: “Có phải nàng mắng em là ‘tiện tỳ’, còn nói em dụ dỗ ta, lại muốn vả miệng em? Được rồi, ta biết cả rồi, chung quy cũng chỉ thế.”
Thiếu Thương: …
Nhị công chúa vừa bực vừa buồn cười: “Thập Nhất lang ngươi chưa đến, Thiếu Thương muội muội còn có thể nói được đôi câu. Nhưng ngươi vừa đến là muội ấy không cần nói gì nữa, ngươi cũng bá đạo quá rồi đấy.”
Lăng Bất Nghi cụp mắt, nói thẳng: “Nhị công chúa không cần nói thay Tam công chúa, chuyện ta muốn nói tất sẽ nói ra.”
Nhị công chúa lắc đầu cười khổ: “Ngươi thật là…”
Tam công chúa xị mặt sầm sì bỗng nói lớn: “A tỷ không cần cản giúp muội, từ nhỏ hắn đã độc mồm độc miệng, muốn nói gì thì cứ nói đi! Muội mà còn sợ hắn à…”
Lăng Bất Nghi tiến lên trước một bước dài, Thiếu Thương bị kéo loạng choạng đuổi theo ba bước, Tam công chúa bị khí thế của hắn áp đảo, hốt hoảng giật lùi hai bước, chỉ có Nhị công chúa đứng tại chỗ là vẫn lắc đầu cười khổ.
“Người chốn đô thành ai cũng nói Tam công chúa phóng túng ngạo nghễ…” Lăng Bất Nghi chậm rãi mở miệng, “Nhưng ta biết thật ra không phải.”
Tam công chúa thoạt tiên tái mặt, nhưng nghe nửa vế cuối lại tức thì như mặt trời rẽ mây, trong lòng mừng rơn.
“… Chẳng qua điện hạ ngài là kẻ đa tình, không biết che đậy.” Lăng Bất Nghi nói tiếp, Tam công chúa như sụp xuống hầm băng.
Nhị công chúa cảm thông nhìn vẻ mặt e dè của hoàng muội nhà mình.
Kỳ thực có rất nhiều phu nhân vọng tộc phóng túng, công chúa nuôi trai bao không phải chuyện ly kỳ, song vì thể diện nên người ta vẫn biết giữ kẽ, không như bào muội. Nhưng dù thường xuyên mở yến tiệc, mời văn sĩ tuấn tú tới đùa cợt thân thiết thì cũng chưa đến nỗi đồi phong bại tục.
Lăng Bất Nghi nói: “Điện hạ lớn hơn ta ba tuổi, lại cùng trưởng thành bởi bàn tay chăm bẵm của bệ hạ, ta há không biết thuở trẻ điện hạ có bao nhiêu mối tình? Kể cả sự bất mãn của điện hạ sau không thành hôn, ta cũng biết.”
Cánh môi Tam công chúa run lên: “… Trước, trước kia ngươi giúp ta che giấu rất nhiều lần.”
Nhị công chúa thở dài: “Ngoài kia không hiểu tính của Thập Nhất lang, nhưng người nhà
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook