Tình Địch
-
Chương 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạng Khả sợ tới nỗi xém tè ra quần.
Thật ra, lúc nhận diễn phim này cậu đã sẵn sàng tư tưởng “hy sinh vì nghệ thuật” rồi. Ấy nhưng thứ nhất cậu không ngờ rằng bạn diễn là Trình Chinh Yến, thứ hai đây mới là ngày đầu tiên chính thức bấm máy thôi mờ!
Ngay cả miệng Trình Chinh Yến “rau mùi” hay không cậu cũng chẳng biết!
Nhai nuốt chậm rì hết ổ bánh mì cậu bèn cấp tốc tìm đến quân sư quạt mo Quách Giai Kỳ. Cô nàng đang dùng bữa tồi. Sau khi nghe cậu giãi bày âu lo vĩ đại thì câm nín không nói nên lời, tận mấy phút sau mới tìm lại được IQ:
– … Không thể nào.
Hạng Khả ngoái nhìn thoáng qua, Trình Chinh Yến đang cầm một chiếc ly giấy đứng dựa cửa lều ngắm tuyết. Anh khoác một chiếc áo phao đen dài được thiết kế đặc biệt, toàn thân như đang tỏa sáng thu hút mọi sự chú ý. Hạng Khả nhét một viên kẹo vào miệng, ao ước ghen tỵ đều tăng:
– Ngộ nhỡ thì sao.
Quách Giai Kỳ vạn bất đắc dĩ bèn tìm lão Lưu cứu viện, lão Lưu lập tức xì ra thông tin tình báo tự mình thu hoạch đầy vẻ đáng tin:
– Hồi trước anh từng hợp tác với Trình Chinh Yến, tên này mắc bệnh sạch sẽ, trước khi diễn lúc nào cũng phải dùng nước súc miệng, ngay cả áo phao cũng không bao giờ mặc hai ngày liền, vấn đề vệ sinh chú cứ yên tâm đi. Mà lát nữa chú quay gì đấy? Anh nhớ phim Hồ Thanh Thủy bám sát nguyên tác lớm.
Hạng Khả mặt lập tức đỏ bừng:
– … Là cảnh hôn í.
Lão Lưu trầm mặc một hồi rồi nổi giận đùng đùng:
– Đoàn phim của chú đang làm cái quái gì thế hả?
Quách Giai Kỳ nghe thấy cũng không được vui:
– Nào có chuyện mới ngày đầu tiên đã diễn cảnh thân mật.
Hội người yêu cũ sau khi biết tin cũng sôi nổi bày tỏ bất bình, may thay, sau khi lân la khắp nơi thăm hỏi, cũng lấy được vài tin tức tốt an ủi phần nào: Tổng hợp các đánh giá từ các đoàn phim Trình Chinh Yến hợp tác từ trước tới nay, anh chàng diễn viên nổi tiếng này mỗi lần đóng cảnh thân mật đều rất lịch sự.
Vua bà tám Lâm Mễ (bạn gái trước trước) cười há há trong video chat, mặc kệ hình tượng làm cái mặt nọng:
– Há há mọi người tin nổi hông, ông thiết kế ánh sáng XX nói, năm ngoái lúc quay bộ XXX, La Lâm cố ý mặc bộ bikini sệch xi ép ngực căng đét, kết quả Trình Chinh Yến đếch thèm liếc tới, nguyên cảnh diễn trong hồ bơi tay cũng không đụng tới lưng cổ luôn, làm cổ quê độ muốn chớt, rồi từ hồi quay bộ đó xong vẫn chửi tới giờ luôn. Có phải Trình Chinh Yến bị lãnh cảm hem ta?
– Không biết được.
Một cô bạn gái trước trước trước mặt mày nghiêm nghị,
– Biết đâu là gay thì sao.
Không khí bỗng chốc trở nên trầm trọng, vẻ mặt mọi người chợt hiện lo lắng.
– Tôi lo nhất chính là chuyện này, nhưng chắc không phải đâu.
Không biết lão Lưu nói chuyện với ai mà nghe xong thấy có vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều,
– Bạn tôi có kể, tuần lễ thời trang đợt trước, có tay mẫu nam giả vờ say xỉn ngã lên người Trình Chinh Yến, anh ta liền bảo trợ lý đưa người quay về khách sạn. Có lẽ anh ta bị lãnh cảm thật.
– Yeahhhhh!
Hội người yêu cũ nghe vậy lập tức hoan hô
– Vậy thì quá tốt rồi.
***
Trình Chinh Yến tự nhiên hắt hơi một cái.
Anh bất giác kéo kéo lại khăn quàng cổ, cùng lúc nhận nước súc miệng từ trợ lý. Hương bạc hà tản ra trong đêm, mùi hương quen thuộc này luôn khiến anh thấy mâu thuẫn với công việc sắp phải làm.
Làm một người diễn viên thì cái việc che giấu hờn giận vui vẻ là chuyện tối thiểu phải làm hằng ngày. Cũng chỉ có trợ lý là biết rõ tính dẩm này của anh, bởi vậy mới có thể nhìn thấu qua nét tĩnh lặng trên gương mặt điện trai để lần ra ít gợn sóng.
Trợ lý an ủi:
– Sớm muộn gì đều phải diễn, thôi thì diễn sớm xong sớm vẫn hơn.
Trình Chinh Yến im lặng đứng tựa vào cây cột, hờ hững quay đầu lại. Từ góc này nhìn sẽ thấy bên trong studio đèn sáng trưng, nhân viên làm việc vội vàng chỉ thấy bóng người lướt qua lướt lại, Hạng Khả mặc áo bành tô quân đội, quấn thêm cái chăn hình chuột Mickey hài hước, chen chúc bên cạnh đạo diễn Từ Lượng đọc thuộc lời thoại. Hơi nóng máy sưởi hun hồng hai má, tuy vậy cậu vẫn sợ lạnh nên co ro cúm rúm trông đến là tội. Từ Lượng đang điều chỉnh máy móc, vẻ mặt anh ta lúc nào cũng kiểu người lạ chớ gần, vậy mà thỉnh thoảng vẫn bớt thời gian ra để chỉ cho thằng nhóc bên cạnh vài câu.
Hai người đó chưa từng quen nhau đúng không?
Trình Chinh Yến đã từng hợp tác vài lần nên cũng hiểu biết đôi chút tính cách nghiêm túc của Từ Lượng. Bởi vậy nhìn cái cảnh này anh thấy vô cùng vi diệu.
Có lẽ do ánh mắt anh dừng lại quá lâu làm trợ lý cũng nhìn theo, cậu ta tức khắc lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Mâu thuẫn giữa Hạng Khả với Trình Chinh Yến đã có từ lâu, hai bên công ty cũng từng đối đầu ít nhiều, làm trợ lý như cậu dĩ nhiên là rõ ràng nhất. Trong cái giới cạnh tranh mù mịt này, với tiền đề như thế, chuyện nghệ sĩ ở chung hòa bình có chăng chỉ là truyện nghìn lẻ một đêm. Mà tình huống đúng là tiến triển trái với mong muốn của cậu… Tham gia đóng phim suýt soát ngày trời, vậy mà hai vị nam chính gần như chẳng hề giao lưu. Hạng Khả thấy đối phương thì giữ im lặng, còn Trình Chinh Yến thường xuyên chăm chú quan sát người ta bằng một đôi mắt sâu thẳm.
Thật khiến người khác lo lắng…
Trình Chinh Yến quan sát một lát mới thôi, anh vặn chặt nắp chai nước súc miệng, liếc nhìn đồng hồ. Gió tuyết bên ngoài lớn dần, nhiệt độ thấp làm đầu óc anh càng thêm tỉnh táo.
Dù sao chăng nữa, tin tốt là anh phát hiện bản thân không hề bài xích việc lần đầu diễn cảnh thân mật cùng với nghệ sĩ đồng giới như đã tưởng tượng.
***
Phân cảnh này thuộc về nửa sau kịch bản, xem những tác phẩm trước của Hạng Khả, Từ Lượng đánh giá khả năng của cậu trai này vô cùng cẩn thận. Có điều anh ta vẫn giữ thái độ ôn hòa hiếm có, không ngừng nhấn mạnh:
– Nhớ kỹ, bây giờ cậu đang cực kì quyến luyến Hoắc Hứa, nên lúc hôn thì chủ động hơn chút, nồng nhiệt hơn, khi tách ra phải thể hiện được sự lưu luyến không nỡ xa rời, biết chưa!
Hoắc Hứa là nhân vật của Trình Chinh Yến trong “Hồ Thanh Thủy”, Hạng Khả là La Văn Tư, hai người yêu hận lằng nhằng đủ kiểu.
Hạng Khả gật đầu:
– Em biết rồi!
Từ Lượng rất yên tâm về Trình Chinh Yến, nhưng với Hạng Khả thì vẫn lo lắng hỏi han:
– Cậu… có kinh nghiệm diễn cảnh hôn chưa!?
Ồ! Hơi coi thường nhau rồi đấy! Cho dù có là kịch bản truyền hình ngớ ngẩn thì nam chính cũng có chụt chụt bạn gái rồi nhá! Fan người ta còn chỉnh sửa ghép lại thành tuyển tập đó! Hạng Khả tức giận đỏ rần mặt mũi:
– Đương nhiên là rồi ạ!
Lại so với cậu, Từ Lượng chỉ trao đổi vài câu đơn giản với Trình Chinh Yến về việc quay cảnh này. Ấy nên cảm giác nhục nhã càng lúc càng tăng, Hạng Khả dồn lại trong lòng, cắn kẹo sữa rôm rốp.
Lửa giận vẫn còn bừng bừng tới khi cởi bỏ măng tô quân đội – để giữ mỹ quan ghi hình, lại không được dùng áo phao mà tổ đạo cụ cung cấp, cả người Hạng Khả bắt đầu choáng váng trước cơn gió lạnh âm 20 độ.
Trình Chinh Yến đổi sang áo phao đen ngắn, chầm chậm bước tới từ sau tấm kính phản quang. Cơ thể cao lớn của anh tỏa ra một loại khí chất đại khái là gợi cảm, Hạng Khả đang ngẩn ngơ giữa gió rét cũng vô thức nhìn theo anh, mãi tới khi Trình Chinh Yến đi đến trước mặt.
Kỳ thực, tính ra từ lúc cả hai bắt đầu tham gian đoàn phim, tổng cộng trò chuyện chưa quá năm câu. Song chẳng hiểu sao hoàn toàn không có cảm giác xa lạ. Trình Chinh Yến khẽ cúi đầu, phát hiện trong đôi mắt to tròn kia ngập tràn hình ảnh của anh.
Anh rút hai tay từ trong áo lông nhẹ nhàng áp vô gương mặt Hạng Khả:
– Lạnh à?
Hạng Khả đông cứng tới độ quên cả diễn xuất nét mặt, rụt cổ đáng thương:
– Vâng.
... Da mặt mềm mại quá trời, nhận xét trong lòng của Trình Chinh Yến có hơi lạc quẻ.
Nhưng miệng lại bảo:
– Vậy thì chúng mình ráng quay nhanh nhanh một chút.
Thực ra anh cũng không thích diễn cảnh thân mật. Bao năm đóng phim, bất kể bạn diễn gợi cảm quyến rũ cỡ nào thế nhưng tiếp xúc quá gần vẫn khiến người ta chán ghét. Anh nhớ rất rõ có lần ở trên weibo một nữ diễn viên nào đó, có người hâm mộ hỏi cô bờ môi bạn diễn có vị thế nào… Ừm. Thật muốn tổng kết lại rằng, chung quy toàn mùi son môi cao cấp, lẫn cả mùi mỹ phẩm kèm với nước hoa…?
Tựu chung ngửi rồi thì không thích nổi.
Trình Chinh Yến bình tĩnh nhớ lại, ánh mắt vô thức đuổi theo một bông tuyết đậu trên đỉnh đầu Hạng Khả. Hạng Khả lạnh cóng đỏ bừng cả mũi, đau khổ lắc tới lắc lui tại chỗ. Sau khi dàn cảnh mau lẹ, tiếng hô chỉ đạo khàn khàn vang vọng của Từ Lượng truyền đến.
Gần như cùng lúc với tiếng gõ bảng clapperboard* lanh lảnh, Trình Chinh Yến chỉnh lại tư thế thẳng người, lời thoại sắp sửa tuôn ra thì bất ngờ thay, một mùi ngọt ngào thoang thoảng ập tới.
* clapperboard
– Chụt…
Cái chạm lành lạnh ẩm ướt vội vàng rời đi, hai cánh tay nhỏ mang theo gió lạnh cũng chui vào trong áo khoác đang mở rộng khóa. Trình Chinh Yến lập tức phát hiện anh được ôm eo một cách thân mật, đôi bàn tay lành lạnh kia còn lén xoa xoa sau lưng áo len ấm áp của anh.
Trường quay tĩnh lặng phút chốc, sau đó Từ Lượng gào to:
– Hạng Khả!!!
Mất vài giây sau Trình Chinh Yến mới kịp phản ứng. Anh cúi đầu nhìn gương mặt Hạng Khả mù tịt ất giáp đang áp vô lồng ngực mình. Anh cảm giác được hai tay của cậu còn đang vân vê nhè nhẹ áo sống của anh tranh thủ sưởi ấm. Chẳng hiểu tại sao có thể chơi đểu thẳng thắn như vầy? Hơn nữa đó là...
... Vị kẹo sữa?
Trình Chinh Yến bậm môi một cái, chăm chú quan sát Hạng Khả hồi lâu mới từ từ vòng tay ôm cậu:
–... Cậu làm gì thế?
Hạng Khả hoàn toàn không cảm nhận được sự bất thường, thế nhưng cái ôm của Trình Chinh Yến càng lúc càng chặt. Nguồn ấm duy nhất giữa cơn gió tuyết giá rét bao bọc quanh cậu. Trong ánh sáng nhạt của tấm phản quang hắt lại, Hạng Khả ngẩng lên, cậu nhận thấy được một chút kì lạ của bầu không khí từ trong đôi mắt sâu thẳm của anh. Thế như lúc này cậu lạnh tới nỗi đầu óc trống rỗng, ngây ngô đáp lại:
– Thế không phải tôi chủ động à?
Trình Chinh Yến:
– …
Từ Lượng:
– …
Cái kinh nghiệm diễn cảnh hôn kiểu này đúng là chỉ có mình nó. Tới nỗi Từ Lượng không thể tức nổi, phất tay ra hiệu choàng thêm áo khoác lên người Hạng Khả trước đã.
Sau khi Hạng Khả buông tay thì Trình Chinh Yến khép khép áo khoác trống rỗng.
Từ Lượng hỏi:
– Không bàn đến những bộ phim trước đây... Cậu đã bao giờ yêu đương hẹn hò gì chưa?
Đây là đề tài không thể chém gió với đám phóng viên, song nếu đạo diễn hỏi tới, Hạng Khả vẫn sẽ thành thật gật đầu.
Từ Lượng:
– Cậu hôn bạn gái kiểu gì?
Hạng Khả:
–???
Cậu đỏ bừng mặt nghiêm túc trả lời:
– …Hôn như thế ạ.
Từ Lượng:
– …
Từ Lượng đưa tay che miệng, lần đầu anh tự nghi ngờ bản thân, gượm đã... Thằng nhóc đang nói dối sao? Không đúng, chẳng có vẻ gì dối trá hết trơn, huống chi nói dối chuyện này không có lợi gì cho nó, vậy nó nói thật hả trời? Chờ chút, chả nhẽ mình phải đích thân dạy nó... Không được...
Trong lúc đạo diễn suy nghĩ dữ dội, trường quay tĩnh lặng vang lên giọng nam trầm thấp.
– Đạo diễn Từ.
Từ Lượng ngẩng lên, đối diện ánh mắt bình tĩnh của Trình Chinh Yến. Hai tay anh đang nhét vô túi áo phía sau Hạng Khả, thoải mái lên tiếng:
– Thử lại lần nữa đã…
Hạng Khả khó hiểu cởi áo khoác ngoài, cũng may lúc này không lạnh như nãy, trong lúc chuẩn bị, tay phải ấm áp của Trình Chinh Yến dẫn cậu ra đúng vị trí máy quay.
Chẳng hiểu vì sao Hạng Khả có chút thấp thỏm, cậu ngẩng lên nhìn, ánh mắt của Trình Chinh Yến thăm thẳm tựa như biển khơi đêm tối:
– Không sao. Lát nữa cậu cứ như nãy là được.
Hả? Hạng Khả lộ vẻ đáng thương, cậu chẳng hề hay mình đã làm sai cái chi, cơ mà khi nãy đạo diễn Từ cáu...
Bỗng nhiên tay cậu bị Trình Chinh Yến nắm chặt. Cậu vội rụt lại thì lực siết cũng nới lỏng. Hạng Khả thu tay về song lại bắt đầu thấy lạnh.
Dường như Trình Chinh Yến không thấy rét, thậm chí mở phanh áo khoác bên ngoài, để ngỏ lớp áo len họa tiết chìm.
Hạng Khả cúi đầu, một bầu không khí kì ảo mịt mùng bao phủ. Sau khi Từ Lượng hô to kèm tiếng gõ bảng clapperboard, cậu vô thức làm theo lời dặn dò mới nãy của Trình Chinh Yến, đưa tay ôm anh như trước.
Bàn tay dễ dàng luồn vào bên trong áo khoác, ôm lấy vòng eo người kia ấm nóng hừng hực. Đoạn cậu ngẩng đẩu chu môi…
Chụt…
Ể?
Sau lưng đột nhiên siết chặt, trước khi rời khỏi bờ môi thì một hương vị ấm áp phủ lên.
Đầu lưỡi mềm mềm ẩm ướt xông vào mạnh mẽ.
Quả nhiên là vị kẹo sữa.
Hạng Khả sợ tới nỗi xém tè ra quần.
Thật ra, lúc nhận diễn phim này cậu đã sẵn sàng tư tưởng “hy sinh vì nghệ thuật” rồi. Ấy nhưng thứ nhất cậu không ngờ rằng bạn diễn là Trình Chinh Yến, thứ hai đây mới là ngày đầu tiên chính thức bấm máy thôi mờ!
Ngay cả miệng Trình Chinh Yến “rau mùi” hay không cậu cũng chẳng biết!
Nhai nuốt chậm rì hết ổ bánh mì cậu bèn cấp tốc tìm đến quân sư quạt mo Quách Giai Kỳ. Cô nàng đang dùng bữa tồi. Sau khi nghe cậu giãi bày âu lo vĩ đại thì câm nín không nói nên lời, tận mấy phút sau mới tìm lại được IQ:
– … Không thể nào.
Hạng Khả ngoái nhìn thoáng qua, Trình Chinh Yến đang cầm một chiếc ly giấy đứng dựa cửa lều ngắm tuyết. Anh khoác một chiếc áo phao đen dài được thiết kế đặc biệt, toàn thân như đang tỏa sáng thu hút mọi sự chú ý. Hạng Khả nhét một viên kẹo vào miệng, ao ước ghen tỵ đều tăng:
– Ngộ nhỡ thì sao.
Quách Giai Kỳ vạn bất đắc dĩ bèn tìm lão Lưu cứu viện, lão Lưu lập tức xì ra thông tin tình báo tự mình thu hoạch đầy vẻ đáng tin:
– Hồi trước anh từng hợp tác với Trình Chinh Yến, tên này mắc bệnh sạch sẽ, trước khi diễn lúc nào cũng phải dùng nước súc miệng, ngay cả áo phao cũng không bao giờ mặc hai ngày liền, vấn đề vệ sinh chú cứ yên tâm đi. Mà lát nữa chú quay gì đấy? Anh nhớ phim Hồ Thanh Thủy bám sát nguyên tác lớm.
Hạng Khả mặt lập tức đỏ bừng:
– … Là cảnh hôn í.
Lão Lưu trầm mặc một hồi rồi nổi giận đùng đùng:
– Đoàn phim của chú đang làm cái quái gì thế hả?
Quách Giai Kỳ nghe thấy cũng không được vui:
– Nào có chuyện mới ngày đầu tiên đã diễn cảnh thân mật.
Hội người yêu cũ sau khi biết tin cũng sôi nổi bày tỏ bất bình, may thay, sau khi lân la khắp nơi thăm hỏi, cũng lấy được vài tin tức tốt an ủi phần nào: Tổng hợp các đánh giá từ các đoàn phim Trình Chinh Yến hợp tác từ trước tới nay, anh chàng diễn viên nổi tiếng này mỗi lần đóng cảnh thân mật đều rất lịch sự.
Vua bà tám Lâm Mễ (bạn gái trước trước) cười há há trong video chat, mặc kệ hình tượng làm cái mặt nọng:
– Há há mọi người tin nổi hông, ông thiết kế ánh sáng XX nói, năm ngoái lúc quay bộ XXX, La Lâm cố ý mặc bộ bikini sệch xi ép ngực căng đét, kết quả Trình Chinh Yến đếch thèm liếc tới, nguyên cảnh diễn trong hồ bơi tay cũng không đụng tới lưng cổ luôn, làm cổ quê độ muốn chớt, rồi từ hồi quay bộ đó xong vẫn chửi tới giờ luôn. Có phải Trình Chinh Yến bị lãnh cảm hem ta?
– Không biết được.
Một cô bạn gái trước trước trước mặt mày nghiêm nghị,
– Biết đâu là gay thì sao.
Không khí bỗng chốc trở nên trầm trọng, vẻ mặt mọi người chợt hiện lo lắng.
– Tôi lo nhất chính là chuyện này, nhưng chắc không phải đâu.
Không biết lão Lưu nói chuyện với ai mà nghe xong thấy có vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều,
– Bạn tôi có kể, tuần lễ thời trang đợt trước, có tay mẫu nam giả vờ say xỉn ngã lên người Trình Chinh Yến, anh ta liền bảo trợ lý đưa người quay về khách sạn. Có lẽ anh ta bị lãnh cảm thật.
– Yeahhhhh!
Hội người yêu cũ nghe vậy lập tức hoan hô
– Vậy thì quá tốt rồi.
***
Trình Chinh Yến tự nhiên hắt hơi một cái.
Anh bất giác kéo kéo lại khăn quàng cổ, cùng lúc nhận nước súc miệng từ trợ lý. Hương bạc hà tản ra trong đêm, mùi hương quen thuộc này luôn khiến anh thấy mâu thuẫn với công việc sắp phải làm.
Làm một người diễn viên thì cái việc che giấu hờn giận vui vẻ là chuyện tối thiểu phải làm hằng ngày. Cũng chỉ có trợ lý là biết rõ tính dẩm này của anh, bởi vậy mới có thể nhìn thấu qua nét tĩnh lặng trên gương mặt điện trai để lần ra ít gợn sóng.
Trợ lý an ủi:
– Sớm muộn gì đều phải diễn, thôi thì diễn sớm xong sớm vẫn hơn.
Trình Chinh Yến im lặng đứng tựa vào cây cột, hờ hững quay đầu lại. Từ góc này nhìn sẽ thấy bên trong studio đèn sáng trưng, nhân viên làm việc vội vàng chỉ thấy bóng người lướt qua lướt lại, Hạng Khả mặc áo bành tô quân đội, quấn thêm cái chăn hình chuột Mickey hài hước, chen chúc bên cạnh đạo diễn Từ Lượng đọc thuộc lời thoại. Hơi nóng máy sưởi hun hồng hai má, tuy vậy cậu vẫn sợ lạnh nên co ro cúm rúm trông đến là tội. Từ Lượng đang điều chỉnh máy móc, vẻ mặt anh ta lúc nào cũng kiểu người lạ chớ gần, vậy mà thỉnh thoảng vẫn bớt thời gian ra để chỉ cho thằng nhóc bên cạnh vài câu.
Hai người đó chưa từng quen nhau đúng không?
Trình Chinh Yến đã từng hợp tác vài lần nên cũng hiểu biết đôi chút tính cách nghiêm túc của Từ Lượng. Bởi vậy nhìn cái cảnh này anh thấy vô cùng vi diệu.
Có lẽ do ánh mắt anh dừng lại quá lâu làm trợ lý cũng nhìn theo, cậu ta tức khắc lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Mâu thuẫn giữa Hạng Khả với Trình Chinh Yến đã có từ lâu, hai bên công ty cũng từng đối đầu ít nhiều, làm trợ lý như cậu dĩ nhiên là rõ ràng nhất. Trong cái giới cạnh tranh mù mịt này, với tiền đề như thế, chuyện nghệ sĩ ở chung hòa bình có chăng chỉ là truyện nghìn lẻ một đêm. Mà tình huống đúng là tiến triển trái với mong muốn của cậu… Tham gia đóng phim suýt soát ngày trời, vậy mà hai vị nam chính gần như chẳng hề giao lưu. Hạng Khả thấy đối phương thì giữ im lặng, còn Trình Chinh Yến thường xuyên chăm chú quan sát người ta bằng một đôi mắt sâu thẳm.
Thật khiến người khác lo lắng…
Trình Chinh Yến quan sát một lát mới thôi, anh vặn chặt nắp chai nước súc miệng, liếc nhìn đồng hồ. Gió tuyết bên ngoài lớn dần, nhiệt độ thấp làm đầu óc anh càng thêm tỉnh táo.
Dù sao chăng nữa, tin tốt là anh phát hiện bản thân không hề bài xích việc lần đầu diễn cảnh thân mật cùng với nghệ sĩ đồng giới như đã tưởng tượng.
***
Phân cảnh này thuộc về nửa sau kịch bản, xem những tác phẩm trước của Hạng Khả, Từ Lượng đánh giá khả năng của cậu trai này vô cùng cẩn thận. Có điều anh ta vẫn giữ thái độ ôn hòa hiếm có, không ngừng nhấn mạnh:
– Nhớ kỹ, bây giờ cậu đang cực kì quyến luyến Hoắc Hứa, nên lúc hôn thì chủ động hơn chút, nồng nhiệt hơn, khi tách ra phải thể hiện được sự lưu luyến không nỡ xa rời, biết chưa!
Hoắc Hứa là nhân vật của Trình Chinh Yến trong “Hồ Thanh Thủy”, Hạng Khả là La Văn Tư, hai người yêu hận lằng nhằng đủ kiểu.
Hạng Khả gật đầu:
– Em biết rồi!
Từ Lượng rất yên tâm về Trình Chinh Yến, nhưng với Hạng Khả thì vẫn lo lắng hỏi han:
– Cậu… có kinh nghiệm diễn cảnh hôn chưa!?
Ồ! Hơi coi thường nhau rồi đấy! Cho dù có là kịch bản truyền hình ngớ ngẩn thì nam chính cũng có chụt chụt bạn gái rồi nhá! Fan người ta còn chỉnh sửa ghép lại thành tuyển tập đó! Hạng Khả tức giận đỏ rần mặt mũi:
– Đương nhiên là rồi ạ!
Lại so với cậu, Từ Lượng chỉ trao đổi vài câu đơn giản với Trình Chinh Yến về việc quay cảnh này. Ấy nên cảm giác nhục nhã càng lúc càng tăng, Hạng Khả dồn lại trong lòng, cắn kẹo sữa rôm rốp.
Lửa giận vẫn còn bừng bừng tới khi cởi bỏ măng tô quân đội – để giữ mỹ quan ghi hình, lại không được dùng áo phao mà tổ đạo cụ cung cấp, cả người Hạng Khả bắt đầu choáng váng trước cơn gió lạnh âm 20 độ.
Trình Chinh Yến đổi sang áo phao đen ngắn, chầm chậm bước tới từ sau tấm kính phản quang. Cơ thể cao lớn của anh tỏa ra một loại khí chất đại khái là gợi cảm, Hạng Khả đang ngẩn ngơ giữa gió rét cũng vô thức nhìn theo anh, mãi tới khi Trình Chinh Yến đi đến trước mặt.
Kỳ thực, tính ra từ lúc cả hai bắt đầu tham gian đoàn phim, tổng cộng trò chuyện chưa quá năm câu. Song chẳng hiểu sao hoàn toàn không có cảm giác xa lạ. Trình Chinh Yến khẽ cúi đầu, phát hiện trong đôi mắt to tròn kia ngập tràn hình ảnh của anh.
Anh rút hai tay từ trong áo lông nhẹ nhàng áp vô gương mặt Hạng Khả:
– Lạnh à?
Hạng Khả đông cứng tới độ quên cả diễn xuất nét mặt, rụt cổ đáng thương:
– Vâng.
... Da mặt mềm mại quá trời, nhận xét trong lòng của Trình Chinh Yến có hơi lạc quẻ.
Nhưng miệng lại bảo:
– Vậy thì chúng mình ráng quay nhanh nhanh một chút.
Thực ra anh cũng không thích diễn cảnh thân mật. Bao năm đóng phim, bất kể bạn diễn gợi cảm quyến rũ cỡ nào thế nhưng tiếp xúc quá gần vẫn khiến người ta chán ghét. Anh nhớ rất rõ có lần ở trên weibo một nữ diễn viên nào đó, có người hâm mộ hỏi cô bờ môi bạn diễn có vị thế nào… Ừm. Thật muốn tổng kết lại rằng, chung quy toàn mùi son môi cao cấp, lẫn cả mùi mỹ phẩm kèm với nước hoa…?
Tựu chung ngửi rồi thì không thích nổi.
Trình Chinh Yến bình tĩnh nhớ lại, ánh mắt vô thức đuổi theo một bông tuyết đậu trên đỉnh đầu Hạng Khả. Hạng Khả lạnh cóng đỏ bừng cả mũi, đau khổ lắc tới lắc lui tại chỗ. Sau khi dàn cảnh mau lẹ, tiếng hô chỉ đạo khàn khàn vang vọng của Từ Lượng truyền đến.
Gần như cùng lúc với tiếng gõ bảng clapperboard* lanh lảnh, Trình Chinh Yến chỉnh lại tư thế thẳng người, lời thoại sắp sửa tuôn ra thì bất ngờ thay, một mùi ngọt ngào thoang thoảng ập tới.
* clapperboard
– Chụt…
Cái chạm lành lạnh ẩm ướt vội vàng rời đi, hai cánh tay nhỏ mang theo gió lạnh cũng chui vào trong áo khoác đang mở rộng khóa. Trình Chinh Yến lập tức phát hiện anh được ôm eo một cách thân mật, đôi bàn tay lành lạnh kia còn lén xoa xoa sau lưng áo len ấm áp của anh.
Trường quay tĩnh lặng phút chốc, sau đó Từ Lượng gào to:
– Hạng Khả!!!
Mất vài giây sau Trình Chinh Yến mới kịp phản ứng. Anh cúi đầu nhìn gương mặt Hạng Khả mù tịt ất giáp đang áp vô lồng ngực mình. Anh cảm giác được hai tay của cậu còn đang vân vê nhè nhẹ áo sống của anh tranh thủ sưởi ấm. Chẳng hiểu tại sao có thể chơi đểu thẳng thắn như vầy? Hơn nữa đó là...
... Vị kẹo sữa?
Trình Chinh Yến bậm môi một cái, chăm chú quan sát Hạng Khả hồi lâu mới từ từ vòng tay ôm cậu:
–... Cậu làm gì thế?
Hạng Khả hoàn toàn không cảm nhận được sự bất thường, thế nhưng cái ôm của Trình Chinh Yến càng lúc càng chặt. Nguồn ấm duy nhất giữa cơn gió tuyết giá rét bao bọc quanh cậu. Trong ánh sáng nhạt của tấm phản quang hắt lại, Hạng Khả ngẩng lên, cậu nhận thấy được một chút kì lạ của bầu không khí từ trong đôi mắt sâu thẳm của anh. Thế như lúc này cậu lạnh tới nỗi đầu óc trống rỗng, ngây ngô đáp lại:
– Thế không phải tôi chủ động à?
Trình Chinh Yến:
– …
Từ Lượng:
– …
Cái kinh nghiệm diễn cảnh hôn kiểu này đúng là chỉ có mình nó. Tới nỗi Từ Lượng không thể tức nổi, phất tay ra hiệu choàng thêm áo khoác lên người Hạng Khả trước đã.
Sau khi Hạng Khả buông tay thì Trình Chinh Yến khép khép áo khoác trống rỗng.
Từ Lượng hỏi:
– Không bàn đến những bộ phim trước đây... Cậu đã bao giờ yêu đương hẹn hò gì chưa?
Đây là đề tài không thể chém gió với đám phóng viên, song nếu đạo diễn hỏi tới, Hạng Khả vẫn sẽ thành thật gật đầu.
Từ Lượng:
– Cậu hôn bạn gái kiểu gì?
Hạng Khả:
–???
Cậu đỏ bừng mặt nghiêm túc trả lời:
– …Hôn như thế ạ.
Từ Lượng:
– …
Từ Lượng đưa tay che miệng, lần đầu anh tự nghi ngờ bản thân, gượm đã... Thằng nhóc đang nói dối sao? Không đúng, chẳng có vẻ gì dối trá hết trơn, huống chi nói dối chuyện này không có lợi gì cho nó, vậy nó nói thật hả trời? Chờ chút, chả nhẽ mình phải đích thân dạy nó... Không được...
Trong lúc đạo diễn suy nghĩ dữ dội, trường quay tĩnh lặng vang lên giọng nam trầm thấp.
– Đạo diễn Từ.
Từ Lượng ngẩng lên, đối diện ánh mắt bình tĩnh của Trình Chinh Yến. Hai tay anh đang nhét vô túi áo phía sau Hạng Khả, thoải mái lên tiếng:
– Thử lại lần nữa đã…
Hạng Khả khó hiểu cởi áo khoác ngoài, cũng may lúc này không lạnh như nãy, trong lúc chuẩn bị, tay phải ấm áp của Trình Chinh Yến dẫn cậu ra đúng vị trí máy quay.
Chẳng hiểu vì sao Hạng Khả có chút thấp thỏm, cậu ngẩng lên nhìn, ánh mắt của Trình Chinh Yến thăm thẳm tựa như biển khơi đêm tối:
– Không sao. Lát nữa cậu cứ như nãy là được.
Hả? Hạng Khả lộ vẻ đáng thương, cậu chẳng hề hay mình đã làm sai cái chi, cơ mà khi nãy đạo diễn Từ cáu...
Bỗng nhiên tay cậu bị Trình Chinh Yến nắm chặt. Cậu vội rụt lại thì lực siết cũng nới lỏng. Hạng Khả thu tay về song lại bắt đầu thấy lạnh.
Dường như Trình Chinh Yến không thấy rét, thậm chí mở phanh áo khoác bên ngoài, để ngỏ lớp áo len họa tiết chìm.
Hạng Khả cúi đầu, một bầu không khí kì ảo mịt mùng bao phủ. Sau khi Từ Lượng hô to kèm tiếng gõ bảng clapperboard, cậu vô thức làm theo lời dặn dò mới nãy của Trình Chinh Yến, đưa tay ôm anh như trước.
Bàn tay dễ dàng luồn vào bên trong áo khoác, ôm lấy vòng eo người kia ấm nóng hừng hực. Đoạn cậu ngẩng đẩu chu môi…
Chụt…
Ể?
Sau lưng đột nhiên siết chặt, trước khi rời khỏi bờ môi thì một hương vị ấm áp phủ lên.
Đầu lưỡi mềm mềm ẩm ướt xông vào mạnh mẽ.
Quả nhiên là vị kẹo sữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook