Tình Địch
Chương 10

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chẳng mấy mà Trình Chinh Yến biết cơn ớn lạnh kì lạ từ đâu mà đến.

“Bữa sáng” tại tiệm bánh XX, Hạng Khả gọi một cái bánh crepe ngàn lớp cao khoảng 6inch!

Bánh crepe ngàn lớp nghĩa là… thật nhiều lớp bánh mỏng mềm mịn chồng lên nhau, thêm vào đó là những miếng trái cây tươi ngon… cùng với kem bơ béo ngậy!

Kem bơ!

Mấy thứ này rốt cuộc sẽ ngấm vô đâu? Trình Chinh Yến bật chế độ nghiên cứu nhìn Hạng Khả đánh chén vèo vèo hết nửa cái bánh, cổ tay cầm nĩa thoăn thoắt hết duỗi lại gập… Anh thế mà lại có thể chứng kiến một diễn viên ăn đồ như này trong khi đang quay.

So với gói khoai tây chiên Hạng Khả xử lý sạch sẽ trên xe kia thì lại càng không thể tưởng tượng nổi. Đấy là chưa kể cái goí khoai đó bự tới cỡ nào nữa cơ.

Trình Chinh Yến dời mắt, lại trông về phía tòa nhà chóp nhọn đằng xa nay đã rõ ràng hơn trước.

Đoạn anh nghe thấy Hạng Khả gọi mình, vừa quay lại thì chạm ngay cặp mắt trong suốt lấp lánh hân hoan vui sướng.

Hạng Khả giơ nĩa, bên trên là một miếng xoài vàng ươm quệt kem trắng như tuyết. Cứ để Trình Chinh Yến ngồi cạnh chăm chú nhìn mình ăn quả thật rất ngại:

– Anh cũng ăn đi!

Có thể thấy rằng cậu rất thỏa mãn trong khi san sẻ thức ăn.

Trình Chinh Yến im lặng nhìn gương mặt tươi cười của cậu, mất vài giây để đưa ra suy nghĩ vừa rồi. Nhưng chẳng hiểu sao, tiềm thức của anh không muốn làm cậu mất hứng, thế là há miệng…

Đến khi ra khỏi tiệm bánh, một phần tư của cái bánh cao 6 inch đã được nhét vào bụng Trình Chinh Yến.

Có vẻ Hạng Khả rất vui, sức sống cuồn cuộn tản mát trên từng lỗ chân lông. Cậu đội lại mũ và khẩu trang rồi đứng vươn người ngay trước cửa tiệm. Thậm chí còn ghé vào quầy chào tạm biệt chủ tiệm đang xay cà phê như đôi bạn thân, sau đó mới tung tăng đến địa điểm kế tiếp trong kế hoạch.

Nhưng cậu bẩm sinh không có khả năng lập kế hoạch, ấy nên bằng chút kinh nghiệm hò hẹn kém cỏi của mình, cậu đành chọn mấy nơi mà mấy người bạn gái cũ từng muốn đến.

– Chúng ta đến trung tâm giải trí thành phố A nhé?

Trình Chinh Yến đeo khẩu trang đen. Dường như từ lúc rời khỏi trường quay anh ít nói hẳn. Hai mắt sâu thẳm không thấy cảm xúc, tập trung nhìn về phía xa. Dù không quan sát nhưng bằng tưởng tượng cũng biết đôi mắt Hạng Khả ngập tràn phấn khởi.

Hẳn là cậu vẫn cho rằng đây chỉ đơn giản là một cuộc hẹn để học hỏi nhỉ? Sau đó đem những kiến thức học được áp dụng với Cao Đường đi.

Đôi khi Trình Chinh Yến lại bất chợt không biết bản thân đang suy nghĩ gì, giống như lúc này đây.

Từ lúc Hạng Khả nói thích Cao Đường cho đến giờ tổng cộng mới có mười mấy tiếng đồng hồ thôi.

Nhưng anh lại cảm giác rằng có một “bản ngã” khác vừa phá cửa lồng thoát ra, thậm chí làm bộ như không có gì nói với Hạng Khả:

– Được.

Trung tâm giải trí thành phố A là khu vui chơi lớn nhất, hiếm khi được một ngày đông nắng hồng rực rỡ, hôm nay du khách đông hơn mọi ngày, nhìn xung quanh thì đều là tình nhân có đôi có cặp.

Thực sự đây đúng là lần đầu tiên Hạng Khả đến đây. Cậu quá nổi tiếng nên mỗi lần hẹn hò đều ráng hết sức né tránh paparazzi. Cái nơi người người qua lại đông như dệt cửi, ồn ào náo nhiệt như này có thể coi là cấm địa của cậu.

Trình Chinh Yến cũng không khác mấy, có điều trước khi debut anh không để quân chạy tới chạy lui vận động hành lang, tạo mối quan hệ các kiểu, thêm vào đó anh được tiếp xúc với nhiều kịch bản nghệ thuật, đương nhiên sẽ trải đời hơn Hạng Khả rất nhiều. Khu giải trí à, kinh điển nhất là vòng quay khổng lồ, một nơi siêu nhàm siêu kịch. Gần như anh đã mường tượng ra những câu thoại mà cậu sẽ nói khi dẫn bạn gái đến đây.

Hai tay Trình Chinh Yến xỏ vô túi quần, vẫn vẻ suy tư không mấy hứng thú. Mãi tận mười phút sau, anh đứng trước quầy mực nướng, nhìn Hạng Khả khoa tay múa chân phấn khích vô cùng trước nhân viên bán hàng:

– Chủ quán à! Thêm nhiều chút đi mà!

Trình Chinh Yến:

– …..

Hai xâu mực nướng vẫn hẵng nóng xèo xèo được đưa tới, Trình Chinh Yến vốn dĩ không muốn lấy, nhưng Hạng Khả lại trưng ra đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh giống như lúc ăn bánh vậy…

Vì thế nửa tiếng sau đó, anh lần lượt ăn thêm nào là bánh mật chiên*, thịt dê nướng, bánh nướng, sủi cảo rán, mỳ lạnh gà xé phay ……

* Bánh mật chiên  Kát quá hÃnh ánh cho  Mỳ lạnh gà xé phay Kát quá hÃnh ánh cho éé

No rồi thì cùng nhau ngồi nghỉ trên băng ghế dài.

Hiếm khi Trình Chinh Yến đờ đẫn thế này. Với anh mà nói, anh chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác ăn no căng bụng như …

Hạng Khả dường như cũng nhận ra điều gì đó, thẹn thùng vô cùng nhận lỗi trước anh:

– Chán lắm phải không ạ?

Nhưng cậu thực sự không biết hẹn hò phải làm những gì, kịch bản lúc nào cũng ghi giống nhau, đều viết hai người cùng nhau đi chơi, làm mấy việc thấy vui vẻ. Mà với cậu ý, vui nhất chính là đi ăn.

Có điều mấy người bạn gái cũ đều tỏ thái độ không thích dù ít hay nhiều.

Trình Chinh Yến lấy lại tinh thần, khôi phục vẻ mặt bình thản, nhìn về phía một cặp đôi đang nắm tay nhau cách đó không xa, anh và Hạng Khả lúc này thoạt trông cũng thân mật giống như họ vậy:

– Không, rất vui mà.

Mấy việc như đi ăn chung nghe vẻ vô cùng tẻ nhạt, nhưng khi đã diễn ra rồi thì khá thú vị, tuy rằng ăn no đến tức cả bụng, nhưng lồng ngực lại thấy lâng lâng như khi nhận được một kịch bản hay.

Hiển nhiên Hạng Khả không tin câu trả lời của anh. Trình Chinh Yến thấy dáng vẻ ỉu xìu của cậu, đến cả đôi mắt cũng mất đi vẻ trong trẻo, liền đưa ý kiến:

– Đi chơi tàu lượn siêu tốc không?

Đang mải đắm chìm trong suy nghĩ khủng bố mình là một kẻ FA không biết yêu đương, Hạng Khả mờ mịt ngẩng đầu:

– Hả?

– Ở đó đó – Trình Chinh Yến giơ tay chỉ chiếc tàu lượn đang bay vèo vèo cách đó không xa, vang vọng tiếng hét xuyên thủng cả trời. Anh chẳng hiểu sao lúc này mình cũng bắt đầu thấy có hứng thú.

Người xếp hàng chơi tàu lượn siêu tốc rất dài. Cả hai trang bị kín mít từ đầu tới chân vẫn không ngăn nổi sức hút “soái ca” phát tán, khiến cho du khách kích động tham gia càng nhiều, chen chen chúc chúc làm cho Hạng Khả và Trình Chinh Yến sát rạt vô nhau.

Dưới ánh sáng mờ mờ, Hạng Khả len lén nhìn một cặp tình nhân bé nhỏ đang nhẹ nhàng hôn. Cậu lập tức ngoái lại, im lặng hít hà mùi hương quen thuộc trên người Trình Chinh Yến, mặc dù đang ở giữa đám đông nhưng vẫn có thể ngửi được rõ ràng hơi thở thanh mát của anh.

Dù đã ngửi qua nhiều lần, nhưng cậu đâu hay tại sao lúc này mình thấy ngượng ngùng ghê gớm. Hạng Khả nhìn quân đoàn tình nhân đang vây quanh mình, hai tai khe khẽ ửng hồng.

Ngẩng đầu lén nhìn phản ứng của Trình Chinh Yến, liền chạm ngay phải đôi mắt thăm thẳm của anh.

Hai người đều đeo khẩu trang, song chẳng hiểu sao Hạng Khả cảm giác lúc này đối phương như đang mỉm cười.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương