Editor: Nổ
Hạ Tây Châu ngủ một giấc từ lúc trở về từ bệnh viện.

Căn hộ cách âm rất tốt, Thẩm Tư Phi đi vào cũng không đánh thức hắn.
Có câu ‘bệnh tới như núi sập’ một chút cũng không sai, Hạ Tây Châu toát ra hơi thở yếu ớt sau một trận ốm nặng, cả người không có bao nhiêu sức sống.
Đệm giường của hắn là màu xám, rèm cửa màu lam đậm, chắn ánh sáng rất tốt, cả phòng đều là màu tối, lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Rất giống với tính cách và thói quen của hắn.
Điểm bất đồng chính là, bên trong góc ghế sô pha có hai con thú bông, chú chó Shiba ngu ngốc màu vàng cam là màu sắc ấm áp duy nhất.
Hạ Tây Châu mở cửa phòng, mùi cơm bên ngoài phảng phất bay trong không khí, khiến cả người hắn ngẩn ra.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới trong nhà mình sẽ xuất hiện người thứ hai, ngoại trừ trợ lý hắn đến vì công việc.

Hắn cũng chưa từng mời bạn bè tới nhà, đây là chuyện không bao giờ xảy ra.
Bạn bè hắn ở nước ngoài đều biết, người thừa kế Hạ gia hung ác, lãnh khốc có chứng ám ảnh sạch sẽ cực độ, cực đoan đến mức cấm tuyệt đối người khác đến nhà hắn, giống như một tên quân vương chiếm giữ lãnh địa của mình.
Hạ Tây Châu mới chậm rãi nhớ tới lúc sáng hắn đưa chìa khóa cho trợ lý, nhờ cô chuyển cho Thẩm Tư Phi.
Kết quả là Thẩm Tư Phi thật sự đến.

Điều này làm cho hắn rất bất ngờ.
Cơm chín tỏa mùi thơm dịu tự nhiên, còn có hương sữa nhàn nhạt.
Cửa bếp đóng lại, Thẩm Tư Phi rửa bát trong bồn rửa, không để ý đến thế giới bên ngoài.

Bên trong, làn sương trắng bốc hơi khiến Hạ Tây Châu sinh ra cảm giác động lòng kỳ lạ.

Như một kẻ lang thang, chợt dừng chân và nín thở, lưu luyến không khí một gia đình ấm áp.
Nhiều năm như vậy, Thẩm Tư Phi chắc cũng đã cân nhắc đến việc kết hôn, thành thạo nhiều kỹ năng như vậy là muốn biến mình thành người đàn ông tốt của gia đình.
Hạ Tây Châu giơ tay gõ cửa, Thẩm Tư Phi quay đầu nhìn hắn, rót một cốc nước ấm đưa tới, “Dậy rồi?”
Hạ Tây Châu nhận cốc nước từ tay anh uống hết, lịch sự nói cảm ơn, ánh mắt dừng ở cái tạp dề trên người anh một chút.
Thẩm Tư Phi cảm thấy xấu hổ, vội vàng cởi tạp dề xuống treo nó sang một bên, “Cháo rất nhanh sẽ chín, ở trong nồi, tự mình ăn.

Đã nói là giúp anh nấu cháo, nấu xong rồi tôi về trước đây.”
Có thể là do đầu óc nóng lên nên anh mới đến đây nấu cháo cho Hạ Tây Châu, nhưng cũng không có nghĩa là anh nguyện ý hầu hạ hắn, hoặc là nói, không thể cùng Hạ Tây Châu cùng ăn trên một bàn cơm.
Thẩm Tư Phi luôn cảm thấy không thoải mái khi ở một mình với Hạ Tây Châu.
Hạ Tây Châu khẽ nhíu mày, sau đó điện thoại di động của hắn bỗng nhiên vang lên, hắn nói: “Cậu chờ một chút, tôi nghe điện thoại.”
Thẩm Tư Phi dừng bước chân lại.
Ý tứ của anh rất rõ ràng, là muốn rời đi trước, nhưng Hạ Tây Châu lại có vẻ nóng lòng, tựa hồ có chuyện quan trọng gì chưa nói xong, theo lễ phép và giáo dục, vội vã rời đi là rất thất lễ.
Hạ Tây Châu đi tới trước cửa thủy tinh ở ban công, không đi ra ngoài, hắn hơi lên giọng: “Vâng, ông nội, là cháu.”
Hạ lão gia, nhân vật ẩn mình sau Hạ gia trong truyền thuyết.

Hạ gia nội đấu ông thờ ơ, cuối cùng lại một tay nâng đỡ Hạ Tây Châu lên thế thượng phong, đó là lý do tại sao Hạ Tây Châu kính trọng ông như vậy.
Hạ Tây Châu không tránh Thẩm Tư Phi, “Mới vừa tỉnh ngủ, cháu không sao… Không nghiêm trọng, đã hết sốt, ông đừng lo lắng.”
Hạ lão gia thật sự quan tâm đến sức khỏe của đứa cháu trai này, một khi Hạ Tây Châu sụp đổ, sẽ không có người thứ hai thích hợp thừa kế khối gia sản khổng lồ của Hạ gia.

Bởi vậy lo lắng là chuyện đương nhiên: “Tây Châu à, ông đã tìm cho cháu một mối hôn sự tốt trong nước, là Omega nữ, cháu thu xếp thời gian đi xem…”
“Không cần, ông nội, cháu rất bận, không có thời gian.”
Trên đời này việc trưởng bối hối thúc kết hôn luôn như vậy, Thẩm Tư Phi nghe một chút đã hiểu.
Anh không kết hôn là bởi vì ít giao tiếp, vòng bạn bè cũng eo hẹp, lại không thích Alpha.

Thế nhưng Hạ Tây Châu tại sao lại như vậy? Đã gần hai tháng từ lúc tỏ tình với Trần Kim, Hạ Tây Châu đẹp trai, thân phận lại nổi bật, theo lý thuyết, phải có rất nhiều người theo đuổi mới phải.
Hạ Tây Châu cúp điện thoại, xoay người lại, nhìn thấy vẻ mặt thăm dò của Thẩm Tư Phi, hiểu rõ nói: “Ông nội thúc giục kết hôn.

Hạ gia muốn có con nối dõi, mà tôi vốn chỉ muốn người bạn đời là một Beta hiền lành, chu đáo.”
Thẩm Tư Phi nhíu mày, nhận ra Hạ Tây Châu cũng thích Beta, không có hứng thú với Omega, nhất thời an tâm một chút, xem như tìm được đề tài chung, chân thành nói nói: “Quả thực Beta rất tốt, ở phương diện sinh lý sẽ không bị bản năng chi phối, mạnh mẽ nhất trên đời.”
Hạ Tây Châu nhíu mày đổi chủ đề: “Vừa nãy tôi muốn nói, thầy Thẩm vất vả rồi, nếu không chê phiền thì ở lại nhà tôi ăn một bữa cơm đi?”
Chỉ uống ít cháo đối với một người đàn ông trưởng thành mà nói vẫn là quá ít, Thẩm Tư Phi lắc đầu nói: “Không cần, nhớ để nguội một chút rồi hãy ăn, tôi đi trước.”
Hạ Tây Châu gọi anh lại: “Thầy Thẩm.”
Hắn mở tủ lấy ra một chùm chìa khóa xe, có tới bốn năm cái, “Chọn một cái, lấy về.”
Thẩm Tư Phi lộ ra vẻ kinh ngạc: “Anh muốn đưa xe cho tôi?”
Anh khựng lại, lộ ra một nụ cười trào phúng: “Không hổ là nhà giàu có, mỗi lần Hạ tổng kết bạn mới, đều cho họ một chiếc xe sao?”
Nếu như không phải mặc quần áo rộng rãi ở nhà, hành động này của hắn sẽ khiến một đám người rít gào.
Hạ Tây Châu lắc đầu, một lúc sau, giọng nói có vẻ nhẹ nhàng nhưng hàm ý nặng nề: “Viện phúc lợi, sữa tươi.”
Thẩm Tư Phi ngẩn ra, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống.

Những kí ức cũ lại hiện về trong tâm trí anh, nỗi tuyệt vọng và cố chấp khi mất đi người thân, tội lỗi và ăn năn, ác ý và thiện ý, vĩnh viễn giãy dụa trong bóng tối, anh đã vô số lần cố gắng trốn thoát, ngụy trang thành một người bình thường ảo tưởng về sự yên bình, vào lúc này liền bị phá vỡ.
Hạ Tây Châu biết rõ suy đoán táo bạo của mình là đúng.
Thẩm Tư Phi đau khổ nói: “… Chỉ là tôi muốn bồi thường.”
Đây là một lời nói ngu ngốc, Hạ Tây Châu từ trong ra ngoài đều bị tổn thương vì ác ý, lòng tốt ít ỏi của anh là chỗ dựa ban đầu của hắn nhưng là gông xiềng cả đời mình.

Lòng tốt của Trần gia, anh có thể quyên góp một số tiền lớn để báo đáp, bởi vậy, anh tự đặt mình sang một bên, như thể “không nợ nhau” một cách thanh cao.
Sự giáo dục méo mó và ảnh hưởng của Hạ gia, khiến hắn vĩnh viễn không học được cách cảm động và nhớ nhung, trở thành một người hoàn toàn cô độc, cái gì cũng không thiệt thòi, trên người luôn mang một bộ áo giáp sắt, cao cao tại thượng.
Mà Thẩm Tư Phi không có cách nào tự mình nói ra lời xin lỗi với người bị mình trêu đùa năm ấy.
Vĩnh viễn sẽ không làm hòa, cũng không muốn nhượng bộ, vĩnh viễn giằng co, vĩnh viễn không cúi đầu, không muốn nhận sai, cũng không khuất phục.
Thẩm Tư Phi cầm điện thoại di động lên, lạnh lùng nói: “Hạ tổng, sâu bên trong tôi chính là cái dáng vẻ kệch cỡm này, nói với anh một lời từ đáy lòng, xóa bỏ chuyện quá khứ, về sau không bao giờ gặp lại, không phải cái gì cũng tốt sao?”
Nói xong, Thẩm Tư Phi còn chưa thay giày, giẫm lên tất mở cửa ra ngoài.
Hạ Tây Châu bệnh nặng mới khỏi, không có khí lực kéo anh lại, Thẩm Tư Phi nhanh chóng vào thang máy, rời đi.
Rõ ràng là quyết đoán và vô tình như vậy, lại như là chạy trối chết.
Có lẽ là anh đã ở quá lâu trong nhà một Alpha như Hạ Tây Châu, bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của đối phương đến phập phồng thấp thỏm.

Buổi tối hôm đó, anh đột nhiên lên cơn sốt, vất vả lắm mới tiêm được cho mình một liều thuốc ức chế, bất lực ngã xuống chiếc giường bừa bộn.
Trong phòng bị lấp đầy bởi tin tức tố vị sữa.
Trước khi thức giấc, anh đã có những giấc mơ lộn xộn, tất cả đều liên quan đến Hạ Tây Châu.
Và nó… vô cùng khó nói.
Sau lần đột nhiên phát tình ở quán bar, quá trình đánh dấu rất rõ ràng, hơi thở nóng rực của Hạ Tây Châu, mọi giác quan đều bị khuếch đại, Thẩm Tư Phi cảm thấy mình hãm sâu trong đó, gần như không có cách nào phản kháng.
Thẩm Tư Phi không dám nhớ lại, anh hít thở chậm rãi chờ thuốc ức chế có tác dụng mới đứng dậy mở cửa sổ thông gió, đi tắm rửa sạch sẽ.
Tắm xong Thẩm Tư Phi đứng đứng trước gương, dấu răng mờ nhạt trên tuyến thể.
Kí hiệu tạm thời của Hạ Tây Châu tựa như một cái dấu ấn.


Nếu như dán sát vào, còn có thể cảm nhận được tàn dư tin tức tố Alpha trên đó.

Ánh đèn mờ nhạt chiếu trên mặt bàn.
Hai phong thư không ký tên, một danh sách kiểm tra ngoại khoa, còn có một bản sao đơn xin gia nhập Đảng của Trần Kim thời đại học.
Chữ viết tay nguệch ngoạc được Trần Kim luyện ra trong bệnh viện, nét chữ thời đại học với nét chữ trên lá thư gần như tương tự.
Hạ Tây Châu đối chiếu từng chữ, xác thực không có sự khác biệt.
Có hơn 100 bức thư được tích lũy trong 4 năm, người viết thư giấu rất kĩ việc riêng tư, rất ít đề cập đến cuộc sống của mình, nhiều thư như vậy, phần lớn là những chuyện hàng ngày, hoặc là lời nói khích lệ hắn nỗ lực.
“Phong cảnh ở trường đại học A rất tốt, thời điểm nhập học là vào mùa thu, khắp nơi cây ngô đồng xanh biếc.

Không quá một tháng, trong sân trường đều là mùi thơm của hoa quế, nhưng lại không biết cây ở nơi nào, làm sao cũng không tìm thấy.

Cậu biết cách nào để tìm được hoa quế không? Hoa quế nhỏ như vậy, giấu ở dưới tán lá, sâu đến mức làm người ta không thể nào phát hiện được.

Thôi, cậu nhất định là không biết cách tìm hoa quế…”
Mọi ngóc ngách của trường đại học A, từ hồ nước trong veo đến thư viện và những con đường mòn trong rừng, những lời lẽ vụn vặt, bình thường, vô nghĩa, từng phong thư được gửi từ viện phúc lợi đến tay Hạ Tây Châu đang ở ngước ngoài.

Hắn vẫn luôn giữ lại, không ném đi.
Hạ Tây Châu vẫn luôn cho rằng đối phương là Trần Kim.

Dù sao địa chỉ trên thư vẫn luôn là viện phúc lợi.
Hắn tìm không ra dấu vết nào để phản bác..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương