Tình Địch Chúng Ta Làm Bạn Đi
-
Chương 61
Cuối cùng Lý Tiêu cũng biết được, hai người con trai còn có thể "Xâm nhập" trao đổi như vậy. Nhưng mà cho dù có biết cũng không dùng được, bởi vì cái người mà hắn muốn"Xâm nhập" trao đổi đó đã quyết định bỏ hắn mà đi.
Nhưng mà sinh hoạt của hắn vẫn như trước, hắn sống được tự tại lại dễ chịu. Hắn có rất nhiều bạn, nếu hắn muốn, hắn cũng có thể có rất nhiều người yêu, rất nhiều bạn trai hoặc là bạn gái. Cũng sẽ không bởi vì mất đi ai đó, mà trái đất sẽ ngừng quay, thế giới sẽ bị hủy diệt đâu?
Trước lúc Chu Dịch Phàm rời đi một đêm, mời rất nhiều bạn bè đến biệt thự nhỏ của mình chơi. Đám bạn cùng phòng ở ký túc xá, đương nhiên đều phải đi. Lý Tiêu cũng đi, cũng không vui vẻ gì, hoàn toàn âm trầm.
Từng là nữ thần trong lòng Lý Tiêu, Phạm Doãn Y cũng đến. Cô nghe Chu Dịch Phàm từng nhắc tới chuyện với Lý Tiêu,chỉ hai ba câu tự thuật mà thôi. Tuy nhiên ấn tượng của Phạm Doãn Y với Lý Tiêu cũng không có gì thay đổi. Nhưng Chu Dịch Phàm quả thật là thích Lý Tiêu, điều này làm cho Phạm Doãn Y quyết định không nhắm vào Lý Tiêu nữa.
Bạch Diệp Hạnh cũng đến, nhưng mà ở lại không bao lâu thì đi mất. Lý Tiêu nhìn thấy Chu Dịch Phàm đưa hắn ta đến ngoài cửa, còn nhìn thấy Bạch Diệp Hạnh không biết xấu hổ hôn Chu Dịch Phàm một chút. Bạch Diệp Hạnh nói: "Ở bên đó chờ tôi, cuối tuần tôi sẽ qua đó."
Một phút đó, Lý Tiêu cảm giác trên đầu mình giống như có đám Lục Vân (绿云 mây lục sắc???) trôi qua, trong lòng quả thật ghen tị đến phát điên.
Chu Dịch Phàm vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy vẻ mặt đầy ghen tị, hai mắt Lý Tiêu phun lửa. Đang muốn mở miệng nói chút gì đó làm tan đi không khí xấu hổ, Lý Tiêu lại trực tiếp xoay người vào trong phòng. Chu Dịch Phàm chậm rì theo đi vào, Lý Tiêu đã ở trong phòng khách cùng đám người Triệu Địa uống rượu.
Hôm nay là ngày chia tay với Chu Dịch Phàm, mọi người đều không chuẩn bị uống quá nhiều. Chỉ vây quanh nói chuyện với nhân vật chính là Chu Dịch Phàm, chơi đùa trò chơi. Lý Tiêu lại một ly lại một ly uống không ngừng, Triệu Địa và Tiền Cung đều khuyên hắn không được. May mà Lý Tiêu uống bao nhiêu rượu nhưng dáng vẻ vẫn không có gì thay đổi, căn bản không cần người khác lo lắng. Vì thế đến cuối cùng, Lý Tiêu một mình ngồi uống rượu trong xó, hoàn toàn bị mọi người bỏ quên. Đến khi Chu Dịch Phàm đưa từng đám từng đám bạn di, Tiền Cung Triệu Địa và đám bạn của mình cũng đi mất, để lại một mình Lý Tiêu. Ngay cả Chu Dịch Phàm cũng cho rằng hắn đi từ sớm rồi.
Cả phòng bê bối, Chu Dịch Phàm cũng lười thu dọn, dù sao sáng mai cũng có người giúp việc của nhà mình đến quét dọn. Chu Dịch Phàm kéo cơ thể mệt mỏi lên lầu, vào toilet tắm rửa. Cùng lúc đó, bị người khác bỏ quên Lý Tiêu đang ôm một đống bình rượu ngồi ở trong góc, nheo mắt nghỉ ngơi.
Lý Tiêu là bị lạnh tỉnh. Phòng rất tối, cũng rất im lặng, mọi người đều đi hết rồi. Đầu có chút đau, Lý Tiêu lấy tay xoa xoa, cảm giác tốt hơn một chút, mới chậm rãi bò lên. Đánh giá xung quanh một chút, phát hiện mình vừa rồi thế mà lại ngủ ở trong phòng chứa đầy đồ linh tinh, không biết là đi vào bằng cách nào. Hẳn là rất muộn rồi, có nên chào hỏi với Chu Dịch Phàm rồi đi hay không? Hay là yên lặng rời đi thì tốt hơn?
Lý Tiêu nghĩ nghĩ, quyết định trước tiên đi xem Chu Dịch Phàm đã ngủ hay chưa.
Tay chân rón rén lên lầu, phát hiện cửa phòng ngủ cửa không có khóa, khép hờ. Xuyên qua cánh cửa khép hờ, Lý Tiêu thấy được ánh sáng mỏng manh trên đầu giường, bóng dáng Chu Dịch Phàm hiện lên có chút đơn bạc. Chu Dịch Phàm mặc áo ngủ rộng rãi, ngồi ở mép giường, vừa lúc đưa lưng về Lý Tiêu. Cậu rất lâu đều chưa động, không biết nghĩ đến chuyện gì, hoặc là chỉ đơn thuần là ngẩn người thôi. Lý Tiêu không xác định được.
Đợi khoảng chừng mười phút, Lý Tiêu nhịn không được giơ tay, đẩy hết cửa ra. Toàn bộ hành động gần như không có phát ra bất cứ tiếng động nào, Chu Dịch Phàm lại như có cảm giác, quay đầu nhìn về phía Lý Tiêu, vẻ mặt mang theo vài phần mê mang.
Hai người đối diện chưa đến một giây, Chu Dịch Phàm ngay lập tức lấy lại tinh thần, quay đầu, lại đưa lưng về Lý Tiêu.
"Cậu chưa đi sao?"
Vẫn là một câu thản nhiên, nghe không ra cảm xúc gì. Cũng không biết rốt cuộc là Chu Dịch Phàm có ý gì, là giục Lý Tiêu nhanh chóng cút đi, hay là may mắn vì Lý Tiêu vẫn còn ở đây?
Lý Tiêu uống rượu, phản ứng có chút chậm chạp. Cho nên hắn chỉ lý giải theo nghĩa đen, đơn giản như chỉ là một câu hỏi.
"Không đi."
Lý Tiêu trả lời Chu Dịch Phàm.
Rồi sau đó hắn đi về phía Chu Dịch Phàm, đi đến trước mặt Chu Dịch Phàm, cúi đầu nhìn cậu: "Không muốn đi."
Chu Dịch Phàm không có thói quen bị Lý Tiêu từ trên cao nhìn xuống mang đến cảm giác áp bách, nghiêng người vòng qua Lý Tiêu, đứng lên hạ lệnh đuổi khách: "Đã rất muộn rồi, tôi muốn ngủ. Nếu bây giờ không muốn đi, đi ngủ ở khách phòng đi."
Chu Dịch Phàm quay lưng lại với Lý Tiêu, cho nên không thấy được đáy mắt Lý Tiêu lóe lên nguy hiểm. Chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lý Tiêu: "Cậu đối xử với tôi thật tàn nhẫn."
Chu Dịch Phàm nghe vậy hô hấp dừng lại, yết hầu giống bị mắc kẹt thứ gì, không phát ra âm thanh gì. Chỉ có thể im lặng mà chống đỡ.
Im lặng này duy trì không bao lâu, Chu Dịch Phàm liền bị một cái ôm ấm áp ôm chặt. Giống như bị một cái lưới cực lớn, cuốn lấy cậu, kéo cậu rơi xuống.
Lý Tiêu đè Chu Dịch Phàm xuống giường, điên cuồng hôn môi vuốt ve. Đây là cực hạn sau khi kiềm nén, triệt để bùng nổ phóng túng. Lại không cố kỵ chỗ nào, muốn muốn một lần, yêu cậu, giữ lấy cậu, muốn hết tất cả. Động tác hắn vội vàng, mang theo vài phần thô bạo, nhưng lý trí vẫn còn. Cố ý tìm tư liệu về chuyện này để xem, hắn đối với làm sao cho lần đầu tiên của đối phương trải qua tốt nhất cũng tương đối hiểu biết phong phú. Dù có thế nào, hắn cũng không muốn làm Chu Dịch Phàm bị thương.
Ngay khi Lý Tiêu mạnh mẽ tấn công, Chu Dịch Phàm khó có thể chống cự được, từng bước từng bước thỏa hiệp. Lúc ý thức được Lý Tiêu muốn làm gì, cậu cũng chỉ chần chờ một giây. Từ khi ngón tay khuếch trương, cho đến khi rốt cuộc hai người hợp lại thành một, quá trình lại so với trong tưởng tượng thuận lợi rất nhiều. Ngay sau đó là Lý Tiêu không biết mệt mỏi va chạm vào sâu nhất, vận động, nhẫn nhịn đã lâu, khó tránh khỏi có chút kiềm chế không được tiết tấu. Cho đến khi phát tiết được một lần, Lý Tiêu phát hiện Chu Dịch Phàm vẫn là chảy một ít máu, mới cố nén xúc động, dừng lại.
Trong im lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người. Ngay sau khi hô hấp đã vững nằng trở lại, Lý Tiêu hôn hôn Chu Dịch Phàm: "Xin lỗi."
Lý Tiêu nhỏ giọng xin lỗi, hắn cho rằng có thể khống chế tốt bản thân mình, không nghĩ tới vẫn không khống chế được, làm cậu bị thương.
Chu Dịch Phàm chỉ mất một giây thì hiểu Lý Tiêu đang giải thích chuyện gì, nét mặt già nua không khỏi đột nhiên đỏ lên, không được tự nhiên nhích nhích cơ thể mình. Ai ngờ mới nhích có một chút xíu, Lý Tiêu giống như bị kích thích vậy, ôm chặt lấy cậu. Lửa nóng trên lưng, dường như cũng bắt đầu từ từ to ra......
"Đừng rời khỏi tôi."
Lý Tiêu rầu rĩ nói.
Chu Dịch Phàm không nói, Lý Tiêu đem chân quấn lên người Chu Dịch Phàm, lại nói: "Ngày mai đừng đi nữa, cậu mệt như vậy, phải nghỉ ngơi thật tốt."
Hắn quả thực muốn vì sự thông minh của mình mà cho một trăm like!
Nhưng mà Chu Dịch Phàm lại trả lời lại là: "Vé máy bay ngày mai là buổi chiều, chắc là tới kịp...... Kế hoạch ra nước ngoài lần này đã định, không thể tùy tiện sửa đổi, nhưng mà......"
Chu Dịch Phàm muốn nói hắn một năm sau sẽ trở lại, Lý Tiêu không cần tuyệt vọng. Nào biết Lý Tiêu chịu không nổi một chút kích thích, lại bắt đầu nổi điên. Đột nhiên hung hăng tiến vào, tuy trước đó có làm một lần, nhưng sau đó lại có không có chuẩn bị, Chu Dịch Phàm cũng có chút khó chịu. Nhưng mà nói chuyện luôn để trọng điểm đến cuối cùng, cũng là cậu tự làm tự chịu thôi.
Lần này Lý Tiêu tính toán muốn làm Chu Dịch Phàm, làm đến không xuống giường được luôn, muốn cho Chu Dịch Phàm lỡ chuyến bay, thì có thể không rời khỏi hắn nữa. Ý tưởng không tồi, thực tiễn cũng không thành vấn đề, tính sai là nghị lực của Chu Dịch Phàm rất cường đại và tố chất thân thể tốt. Tóm lại, Lý Tiêu đè Chu Dịch Phàm làm một đêm, làm đến nỗi chính hắn mệt nằm xấp xuống luôn. Nhưng, ngày hôm sau Chu Dịch Phàm vẫn đi.
Chu Dịch Phàm yên lặng rời đi không một tiếng động, một chữ cũng không để lại. Ngược lại là anh trai Chu Dịch Phàm xuất hiện. Lý Tiêu vừa tỉnh thì thấy cái mặt đen thui của Chu Dịch Hàng.
Chu Đại ca rõ ràng có địch ý với Lý Tiêu, nộ khí trên người giống như có thể biến thành cây đao, muốn băm vằm Lý Tiêu. Lý Tiêu cảm giác hình như mình biết Chu Đại ca vì sao lại nổi giận như vậy. Hắn cũng có em trai nha, em trai bảo bối của mình lăn trên giường mà lại còn là ở phía dưới...... Hình như là có chút không thể chấp nhận được......
Nhưng mà sinh hoạt của hắn vẫn như trước, hắn sống được tự tại lại dễ chịu. Hắn có rất nhiều bạn, nếu hắn muốn, hắn cũng có thể có rất nhiều người yêu, rất nhiều bạn trai hoặc là bạn gái. Cũng sẽ không bởi vì mất đi ai đó, mà trái đất sẽ ngừng quay, thế giới sẽ bị hủy diệt đâu?
Trước lúc Chu Dịch Phàm rời đi một đêm, mời rất nhiều bạn bè đến biệt thự nhỏ của mình chơi. Đám bạn cùng phòng ở ký túc xá, đương nhiên đều phải đi. Lý Tiêu cũng đi, cũng không vui vẻ gì, hoàn toàn âm trầm.
Từng là nữ thần trong lòng Lý Tiêu, Phạm Doãn Y cũng đến. Cô nghe Chu Dịch Phàm từng nhắc tới chuyện với Lý Tiêu,chỉ hai ba câu tự thuật mà thôi. Tuy nhiên ấn tượng của Phạm Doãn Y với Lý Tiêu cũng không có gì thay đổi. Nhưng Chu Dịch Phàm quả thật là thích Lý Tiêu, điều này làm cho Phạm Doãn Y quyết định không nhắm vào Lý Tiêu nữa.
Bạch Diệp Hạnh cũng đến, nhưng mà ở lại không bao lâu thì đi mất. Lý Tiêu nhìn thấy Chu Dịch Phàm đưa hắn ta đến ngoài cửa, còn nhìn thấy Bạch Diệp Hạnh không biết xấu hổ hôn Chu Dịch Phàm một chút. Bạch Diệp Hạnh nói: "Ở bên đó chờ tôi, cuối tuần tôi sẽ qua đó."
Một phút đó, Lý Tiêu cảm giác trên đầu mình giống như có đám Lục Vân (绿云 mây lục sắc???) trôi qua, trong lòng quả thật ghen tị đến phát điên.
Chu Dịch Phàm vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy vẻ mặt đầy ghen tị, hai mắt Lý Tiêu phun lửa. Đang muốn mở miệng nói chút gì đó làm tan đi không khí xấu hổ, Lý Tiêu lại trực tiếp xoay người vào trong phòng. Chu Dịch Phàm chậm rì theo đi vào, Lý Tiêu đã ở trong phòng khách cùng đám người Triệu Địa uống rượu.
Hôm nay là ngày chia tay với Chu Dịch Phàm, mọi người đều không chuẩn bị uống quá nhiều. Chỉ vây quanh nói chuyện với nhân vật chính là Chu Dịch Phàm, chơi đùa trò chơi. Lý Tiêu lại một ly lại một ly uống không ngừng, Triệu Địa và Tiền Cung đều khuyên hắn không được. May mà Lý Tiêu uống bao nhiêu rượu nhưng dáng vẻ vẫn không có gì thay đổi, căn bản không cần người khác lo lắng. Vì thế đến cuối cùng, Lý Tiêu một mình ngồi uống rượu trong xó, hoàn toàn bị mọi người bỏ quên. Đến khi Chu Dịch Phàm đưa từng đám từng đám bạn di, Tiền Cung Triệu Địa và đám bạn của mình cũng đi mất, để lại một mình Lý Tiêu. Ngay cả Chu Dịch Phàm cũng cho rằng hắn đi từ sớm rồi.
Cả phòng bê bối, Chu Dịch Phàm cũng lười thu dọn, dù sao sáng mai cũng có người giúp việc của nhà mình đến quét dọn. Chu Dịch Phàm kéo cơ thể mệt mỏi lên lầu, vào toilet tắm rửa. Cùng lúc đó, bị người khác bỏ quên Lý Tiêu đang ôm một đống bình rượu ngồi ở trong góc, nheo mắt nghỉ ngơi.
Lý Tiêu là bị lạnh tỉnh. Phòng rất tối, cũng rất im lặng, mọi người đều đi hết rồi. Đầu có chút đau, Lý Tiêu lấy tay xoa xoa, cảm giác tốt hơn một chút, mới chậm rãi bò lên. Đánh giá xung quanh một chút, phát hiện mình vừa rồi thế mà lại ngủ ở trong phòng chứa đầy đồ linh tinh, không biết là đi vào bằng cách nào. Hẳn là rất muộn rồi, có nên chào hỏi với Chu Dịch Phàm rồi đi hay không? Hay là yên lặng rời đi thì tốt hơn?
Lý Tiêu nghĩ nghĩ, quyết định trước tiên đi xem Chu Dịch Phàm đã ngủ hay chưa.
Tay chân rón rén lên lầu, phát hiện cửa phòng ngủ cửa không có khóa, khép hờ. Xuyên qua cánh cửa khép hờ, Lý Tiêu thấy được ánh sáng mỏng manh trên đầu giường, bóng dáng Chu Dịch Phàm hiện lên có chút đơn bạc. Chu Dịch Phàm mặc áo ngủ rộng rãi, ngồi ở mép giường, vừa lúc đưa lưng về Lý Tiêu. Cậu rất lâu đều chưa động, không biết nghĩ đến chuyện gì, hoặc là chỉ đơn thuần là ngẩn người thôi. Lý Tiêu không xác định được.
Đợi khoảng chừng mười phút, Lý Tiêu nhịn không được giơ tay, đẩy hết cửa ra. Toàn bộ hành động gần như không có phát ra bất cứ tiếng động nào, Chu Dịch Phàm lại như có cảm giác, quay đầu nhìn về phía Lý Tiêu, vẻ mặt mang theo vài phần mê mang.
Hai người đối diện chưa đến một giây, Chu Dịch Phàm ngay lập tức lấy lại tinh thần, quay đầu, lại đưa lưng về Lý Tiêu.
"Cậu chưa đi sao?"
Vẫn là một câu thản nhiên, nghe không ra cảm xúc gì. Cũng không biết rốt cuộc là Chu Dịch Phàm có ý gì, là giục Lý Tiêu nhanh chóng cút đi, hay là may mắn vì Lý Tiêu vẫn còn ở đây?
Lý Tiêu uống rượu, phản ứng có chút chậm chạp. Cho nên hắn chỉ lý giải theo nghĩa đen, đơn giản như chỉ là một câu hỏi.
"Không đi."
Lý Tiêu trả lời Chu Dịch Phàm.
Rồi sau đó hắn đi về phía Chu Dịch Phàm, đi đến trước mặt Chu Dịch Phàm, cúi đầu nhìn cậu: "Không muốn đi."
Chu Dịch Phàm không có thói quen bị Lý Tiêu từ trên cao nhìn xuống mang đến cảm giác áp bách, nghiêng người vòng qua Lý Tiêu, đứng lên hạ lệnh đuổi khách: "Đã rất muộn rồi, tôi muốn ngủ. Nếu bây giờ không muốn đi, đi ngủ ở khách phòng đi."
Chu Dịch Phàm quay lưng lại với Lý Tiêu, cho nên không thấy được đáy mắt Lý Tiêu lóe lên nguy hiểm. Chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lý Tiêu: "Cậu đối xử với tôi thật tàn nhẫn."
Chu Dịch Phàm nghe vậy hô hấp dừng lại, yết hầu giống bị mắc kẹt thứ gì, không phát ra âm thanh gì. Chỉ có thể im lặng mà chống đỡ.
Im lặng này duy trì không bao lâu, Chu Dịch Phàm liền bị một cái ôm ấm áp ôm chặt. Giống như bị một cái lưới cực lớn, cuốn lấy cậu, kéo cậu rơi xuống.
Lý Tiêu đè Chu Dịch Phàm xuống giường, điên cuồng hôn môi vuốt ve. Đây là cực hạn sau khi kiềm nén, triệt để bùng nổ phóng túng. Lại không cố kỵ chỗ nào, muốn muốn một lần, yêu cậu, giữ lấy cậu, muốn hết tất cả. Động tác hắn vội vàng, mang theo vài phần thô bạo, nhưng lý trí vẫn còn. Cố ý tìm tư liệu về chuyện này để xem, hắn đối với làm sao cho lần đầu tiên của đối phương trải qua tốt nhất cũng tương đối hiểu biết phong phú. Dù có thế nào, hắn cũng không muốn làm Chu Dịch Phàm bị thương.
Ngay khi Lý Tiêu mạnh mẽ tấn công, Chu Dịch Phàm khó có thể chống cự được, từng bước từng bước thỏa hiệp. Lúc ý thức được Lý Tiêu muốn làm gì, cậu cũng chỉ chần chờ một giây. Từ khi ngón tay khuếch trương, cho đến khi rốt cuộc hai người hợp lại thành một, quá trình lại so với trong tưởng tượng thuận lợi rất nhiều. Ngay sau đó là Lý Tiêu không biết mệt mỏi va chạm vào sâu nhất, vận động, nhẫn nhịn đã lâu, khó tránh khỏi có chút kiềm chế không được tiết tấu. Cho đến khi phát tiết được một lần, Lý Tiêu phát hiện Chu Dịch Phàm vẫn là chảy một ít máu, mới cố nén xúc động, dừng lại.
Trong im lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người. Ngay sau khi hô hấp đã vững nằng trở lại, Lý Tiêu hôn hôn Chu Dịch Phàm: "Xin lỗi."
Lý Tiêu nhỏ giọng xin lỗi, hắn cho rằng có thể khống chế tốt bản thân mình, không nghĩ tới vẫn không khống chế được, làm cậu bị thương.
Chu Dịch Phàm chỉ mất một giây thì hiểu Lý Tiêu đang giải thích chuyện gì, nét mặt già nua không khỏi đột nhiên đỏ lên, không được tự nhiên nhích nhích cơ thể mình. Ai ngờ mới nhích có một chút xíu, Lý Tiêu giống như bị kích thích vậy, ôm chặt lấy cậu. Lửa nóng trên lưng, dường như cũng bắt đầu từ từ to ra......
"Đừng rời khỏi tôi."
Lý Tiêu rầu rĩ nói.
Chu Dịch Phàm không nói, Lý Tiêu đem chân quấn lên người Chu Dịch Phàm, lại nói: "Ngày mai đừng đi nữa, cậu mệt như vậy, phải nghỉ ngơi thật tốt."
Hắn quả thực muốn vì sự thông minh của mình mà cho một trăm like!
Nhưng mà Chu Dịch Phàm lại trả lời lại là: "Vé máy bay ngày mai là buổi chiều, chắc là tới kịp...... Kế hoạch ra nước ngoài lần này đã định, không thể tùy tiện sửa đổi, nhưng mà......"
Chu Dịch Phàm muốn nói hắn một năm sau sẽ trở lại, Lý Tiêu không cần tuyệt vọng. Nào biết Lý Tiêu chịu không nổi một chút kích thích, lại bắt đầu nổi điên. Đột nhiên hung hăng tiến vào, tuy trước đó có làm một lần, nhưng sau đó lại có không có chuẩn bị, Chu Dịch Phàm cũng có chút khó chịu. Nhưng mà nói chuyện luôn để trọng điểm đến cuối cùng, cũng là cậu tự làm tự chịu thôi.
Lần này Lý Tiêu tính toán muốn làm Chu Dịch Phàm, làm đến không xuống giường được luôn, muốn cho Chu Dịch Phàm lỡ chuyến bay, thì có thể không rời khỏi hắn nữa. Ý tưởng không tồi, thực tiễn cũng không thành vấn đề, tính sai là nghị lực của Chu Dịch Phàm rất cường đại và tố chất thân thể tốt. Tóm lại, Lý Tiêu đè Chu Dịch Phàm làm một đêm, làm đến nỗi chính hắn mệt nằm xấp xuống luôn. Nhưng, ngày hôm sau Chu Dịch Phàm vẫn đi.
Chu Dịch Phàm yên lặng rời đi không một tiếng động, một chữ cũng không để lại. Ngược lại là anh trai Chu Dịch Phàm xuất hiện. Lý Tiêu vừa tỉnh thì thấy cái mặt đen thui của Chu Dịch Hàng.
Chu Đại ca rõ ràng có địch ý với Lý Tiêu, nộ khí trên người giống như có thể biến thành cây đao, muốn băm vằm Lý Tiêu. Lý Tiêu cảm giác hình như mình biết Chu Đại ca vì sao lại nổi giận như vậy. Hắn cũng có em trai nha, em trai bảo bối của mình lăn trên giường mà lại còn là ở phía dưới...... Hình như là có chút không thể chấp nhận được......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook