Tình Địch Chúng Ta Làm Bạn Đi
-
Chương 55
Ngọn đèn nhuộm đẫm cả một phòng ái muội, trên giường hai người đối mặt với nhau rất lâu, nhiệt độ dần dần tăng lên. Cho đến khi Lý Tiêu đột nhiên cười ra tiếng, phá vỡ bầu không khí mờ ám này: "Cậu nghĩ rằng tôi muốn làm gì?"
Tay Lý Tiêu tiếp tục tác quái trước ngực Chu Dịch Phàm, trên mặt mang theo không đứng đắn trêu đùa. May mà cảm giác nguy hiểm biến mất, Chu Dịch Phàm ngược lại nhẹ nhàng thở ra.
Khẩu khí này chưa được bao lâu, Lý Tiêu đột nhiên cúi đầu, hôn lên ngực cậu một cái, bá đạo tuyên bố: "Của tôi."
Tiếp theo lại hôn trán, chóp mũi, môi Chu Dịch Phàm...... vừa hôn vừa nói: "Của tôi, của tôi...... Vẫn là của tôi."
Chu Dịch Phàm thật bất đắc dĩ, Lý Tiêu chơi được vui vẻ, cậu lại bị hôn đến mức cả người ngứa ngáy, trong lòng cũng ngứa. Rụt người lại, oán giận với Lý Tiêu: "Sao lại trẻ con như thế chứ, thật sự là...... A, chỗ đó không được!"
Một đường hôn xuống bụng Chu Dịch Phàm Lý Tiêu dừng lại động tác, ngẩng người lên. Đầu lại vẫn còn cúi, nhìn tiểu Chu Dịch Phàm đã nổi lên trong quần ngủ ngẩn người.
Chu Dịch Phàm có chút ngượng ngùng. Cậu đưa tay vuốt ve mặt Lý Tiêu, muốn chuyển dời lực chú ý của hắn. Chạm đến da, nhiệt độ lại nóng đến dọa người. Chu Dịch Phàm lo lắng đứng dậy, nâng đầu Lý Tiêu lên.
"Cậu làm sao vậy?"
Chu Dịch Phàm sốt ruột hỏi.
Đã thấy mặt Lý Tiêu đỏ bừng, ánh mắt dao động, ấp a ấp úng nửa ngày mới thốt ra một câu: "Tôi không sao......"
Chu Dịch Phàm yên lòng, lại nhịn không được mỉm cười — Lý Tiêu không phải vừa rồi rất to gan sao? Lúc này lại thẹn thùng, lại kỳ diệu ngây thơ như thế. Chu Dịch Phàm lắc lắc đầu, Lý Tiêu quả nhiên là đứa trẻ to xác. Lại không muốn áp kìm nén bản thân, Chu Dịch Phàm kéo Lý Tiêu kéo đến trước mặt mình, chủ động hôn lên.
Hai người dán vào quá gần, Lý Tiêu quỳ ngồi bên cạnh Chu Dịch Phàm, đáp lại nụ hôn nhiệt tình của Chu Dịch Phàm. Rồi sau đó lại dần dần đảo khách thành chủ, một lần nữa đè Chu Dịch Phàm xuống giường.
"Tôi giúp cậu......"
Lý Tiêu khàn khàn giọng, nói như thế. Ánh mắt không dám nhìn thẳng Chu Dịch Phàm, trốn tránh, có chút quẫn bách.
Nhưng động tác của hắn lại rất trực tiếp, không ngượng ngùng giống như vẻ mặt của hắn chút nào.
"A......"
Chu Dịch Phàm bị động tác của Lý Tiêu làm rên lên một tiếng, thân thể theo bản năng co quắp lại, như muốn né tránh. Nhưng cậu lại khắc chế chính mình run rẩy, tay phải vô lực chống lên ngực Lý Tiêu, tay trái lại ôm lấy cổ Lý Tiêu, chủ động gần sát.
Lý Tiêu quả thật yêu chết dáng vẻ thuận theo đón hùa của Chu Dịch Phàm, cảm giác trong lòng một mảnh mềm mại, như muốn bị hòa tan vậy. Hắn nghiêng đầu cắn cắn cái cổ trắng nõn của Chu Dịch Phàm, sử dụng tất cả chiêu thức của mình để lấy lòng Chu Dịch Phàm. Tuy kinh nghiệm không đủ thao tác khó khi tránh khỏi mới lạ lực đạo nắm giữ không tốt. Nhưng năng lực học tập của hắn cực tốt, quan sát mỗi một biểu tình mỗi một biến hóa của Chu Dịch Phàm, để điều chỉnh động tác của mình, dần dần nắm giữ được kỹ thuật.
Khoái cảm đang tích lũy, Chu Dịch Phàm đè nén tiếng rên của mình, thỉnh thoảng khó nhịn mới than nhẹ ra một tiếng. Ngay lúc cậu hoàn toàn bị Lý Tiêu mang đến khoái hoạt khó có thể tự kiềm chế, Lý Tiêu lại đột nhiên buông lỏng tay ra.
Chu Dịch Phàm không biết nguyên nhân, hai tay gắt gao ôm lưng Lý Tiêu, khóc như vậy, giọng run rẩy mở miệng: "Còn...... Muốn......"
Gần sát Lý Tiêu, hôn môi hắn, dây dưa hắn, dụ dỗ hắn...... (dụ thụ a =)))
Lý Tiêu chỉ cảm thấy đầu "Bùm" một tiếng, giống như nổ tung vậy. Cả người tựa như bị dính xăng, thêm một chút lửa, triệt để bốc cháy lên.
Hài hòa......
Cơ thể tuổi trẻ lần đầu nhấm nháp lửa tình với người yêu, giống như mở nguồn nước lũ ra, một lần khó có thể phóng thích toàn bộ nhiệt tình. Cho nên ngay sau khi phát tiết một lần, Lý Tiêu lại kéo tay Chu Dịch Phàm làm lần thứ hai.
Trước đây hắn bị ông chú cách vách bắt xem AV dẫn đến bóng ma tâm lý, vừa thấy phim cùng loại sẽ nôn. Cho nên ở phương diện này hắn đều biết đến từ môn giáo dục giới tính ở trường, đối với chuyện tình giữa nam nữ cũng chỉ mơ mơ hồ hồ có chút ấn tượng, còn đối với chuyện nam nam...... Ngược lại là có xem lướt qua đoạn GV kia của Doãn Liệt, cũng có chút nhận thức mơ hồ. Nhưng nhận thức mơ hồ này chỉ giới hạn ở mức......xấu hổ...... khẩu... giao......
Hắn đương nhiên sẽ không để Chu Dịch Phàm dùng miệng rồi, mà chính mình tạm thời cũng không có chuẩn bị tốt tâm lý để giúp Chu Dịch Phàm làm như vậy. Mà chân chính làm xong toàn bộ như thế nào, hắn căn bản không có khái niệm này. Về phần Chu Dịch Phàm có khả năng dung nạp hắn bằng lối vào khác, hắn cũng không phải không nghĩ tới, nhưng mà vừa nghĩ đến hắn liền không chút do dự chọn bỏ qua. Gạt người! Nơi đó dùng như vậy khẳng định sẽ hỏng mất thôi! Ai muốn làm như khẳng định là biến thái mà! Lý Tiêu lập trường kiên định tỏ vẻ, hắn không phải biến thái.
Nhưng mà cho dù tư tưởng "Thuần khiết" như thế, hắn cũng trong vài phút ngắn ngủi, nghĩ muốn "làm, yêu" với Chu Dịch Phàm, nghĩ tới rất nhiều tư thế có thể nếm thử, sau đó làm từng cái từng cái một. Không thể không nói tư tưởng lệch lạc của hắn cũng làm Chu Dịch Phàm rất xấu hổ, dù sao trong lòng Chu Dịch Phàm không chỉ một lần nảy ra ba chữ to "Sắc, tình, cuồng". Nhưng cố tình lúc Lý Tiêu làm việc này thì biểu tình đều rất đứng đắn rất chăm chú, trong cái đứng đắn và chăm chú này còn mang theo một chút quẫn bách, một chút ngượng ngùng. Tương phản quá lớn khiến Chu Dịch Phàm gần như không dám nhìn thẳng. Nhưng lại không muốn cự tuyệt Lý Tiêu, đành phải đỏ mặt nhận, phối hợp.
Chu Dịch Phàm cho rằng Lý Tiêu là cố ý chơi cái gì đó đa dạng, nào biết *newbie Lý Tiêu này căn bản là mới học được một nửa chứ? Với lại khi cậu phối hợp với tư duy kỳ quái đó của Lý Tiêu đã cần rất lớn dũng khí rồi, nào có dư sức dẫn Lý Tiêu đi lên con đường "Chính đạo" cơ chứ? Vì thế Lý Tiêu ngang nhiên mất đi cơ hội học hỏi hiếm có.
(newbie: người mới)
Hai người ép buộc hơn nửa đêm mới vội vàng thu thập tàn cục, ôm nhau ngủ.
Ngày hôm sau, Chu Dịch Phàm rất sớm tỉnh lại, Lý Tiêu ôm cậu không chịu buông tay: "Ngủ tiếp một lát nữa đi, ba mẹ tôi đã đi làm từ sớm, không cần lo lắng."
Vì thế hai người lại nằm trên giường ngủ một lát, điện thoại Chu Dịch Phàm vang lên. Là anh cậu gọi tới, gọi cậu về nhà.
Chu Dịch Phàm không biết xảy ra chuyện gì khiến anh trai vội vã tìm cậu như vậy, vội vàng rời khỏi giường. Lý Tiêu thấy Chu Dịch Phàm muốn đi, cũng vội vàng mặc quần áo, giữ lại nói: "Nhất định phải đi sao? Ở lại đây vài ngày đi."
Hắn kéo tay Chu Dịch Phàm, vẻ mặt biểu lộ cầu xin giống như một chú cho thật to, Chu Dịch Phàm nhìn thấy mà buồn cười không thôi, trong lòng cũng không muốn đi.
"Tôi muốn trở về xem xem, nếu không có việc gì, tôi sẽ tới tìm cậu. Hoặc là cậu đến tìm tôi cũng được."
Chu Dịch Phàm lắc lắc tay Lý Tiêu, nhẹ giọng nói. Thấy sự mất mác khó nén trên mặt của Lý Tiêu, nhìn trái nhìn phải, ba mẹ Lý Tiêu đều không ở đây, em trai Lý vẫn chưa rời giường, vì thế hôn Lý Tiêu một cái coi như là bồi thường.
Lý Tiêu vẫn là không chịu buông tay ra. Một cánh tay khác quấn lấy cổ Chu Dịch Phàm, phải hôn cho đủ vốn. Sau đó suy tư một chút mới mở miệng: "Ngày hôm qua cái người hôn cậu đó, là Bạch Diệp Hạnh đúng không?"
Chu Dịch Phàm nghe vậy trong lòng động một cái, bất động thanh sắc nhìn Lý Tiêu nói: "Đúng."
Đầu óc lại nhanh chóng phân tích Lý Tiêu nói lời này là có ý gì. Không lẽ là muốn tính sổ đó chứ? Nhưng mà khi đó cậu và Lý Tiêu còn chưa chính thức kết giao, cậu cũng không tính *hồng hạnh xuất tường, khụ khụ...... Không, là bắt cá hai tay. Giống như cũng không đúng...... Không đúng! Không đúng! Tại sao mình lại chột dạ như vậy chứ?!!
Lý Tiêu thấy Chu Dịch Phàm ra vẻ bình tĩnh, nhịn không được gãi gãi lòng bàn tay cậu — đều chảy ra mồ hôi luôn rồi.
Động tác nhỏ này khiến Chu Dịch Phàm hồi thần từ trong suy nghĩ hỗn loạn, nhưng mà vẫn không giải thích gì thêm, chỉ chờ Lý Tiêu phản ứng.
Lý Tiêu lại cười rộ lên: "Lần sau gặp hắn, nói cho hắn cậu đã có bạn trai rồi. Để cho hắn an tâm sống với vợ đi."
Hắn cười đến đáng đánh, lời nói cũng mang theo vài phần hương vị khoe khoang.
Chu Dịch Phàm nghe hắn nói như vậy, an tâm. Vừa thả tâm xuống, đầu óc cũng không hoạt động được, không quản được miệng mình. Không quản được buộc miệng thốt ra: "Thật ra cậu ấy đã ly hôn." Nghe nói là vì tôi đó.
Câu sau cậu không có nói.
Cậu nghĩ, hiện tại Bạch Diệp Hạnh không còn vợ nữa, gia sản cũng không, quả thật trở thành hai bàn tay trắng, đúng là có chút đáng thương. Dù sao cũng đã từng yêu nhau, nếu có thể, cậu vẫn hi vọng Bạch Diệp Hạnh có thể hạnh phúc.
Nhưng cậu bây giờ phải suy xét đến "Hạnh phúc" của mình. Ngay sau khi cậu nói: "Thật ra cậu ấy đã ly hôn " câu này nhìn như không quan trọng không đến nơi đến chốn, người nào đó không tính là thần kinh yếu ớt lại bị kích thích.
"Nhưng bây giờ cậu là của tôi. Cho dù hắn ly hôn cũng không còn kịp nữa rồi. Cậu là của tôi."
Lý Tiêu đột nhiên ôm lấy Chu Dịch Phàm, tính trẻ con tuyên bố quyền sở hữu của mình.
Vẫn chưa yên tâm, lo lắng Chu Dịch Phàm rời khỏi đấy. Chẳng may cái tên Bạch Diệp Hạnh kia tìm đến nhà Chu Dịch Phàm thì sao? Lỡ như Chu Dịch Phàm vừa ra khỏi cửa liền bị Bạch Diệp Hạnh phát điên bắt cóc thì sao? Chẳng may Bạch Diệp Hạnh biết yêu thuật......
Suy nghĩ lung tung, Lý Tiêu cũng không muốn nghĩ nữa, buông Chu Dịch Phàm ra, nói với cậu: "Đợi tôi, tôi đi với cậu!"
Sau đó vội vàng bận rộn chạy đến phòng của nhóc em, chỉ mất một phút đồng hồ đã xách cậu nhóc đang ngủ say sưa lên. Đáng thương, cậu nhóc còn không biết xảy ra chuyện gì, khóe miệng vừa súc miệng xong còn không lau sạch sẽ bọt kem đánh răng, quần áo thì tùy tiện mặc vào, gần như bị vặn thành cái bánh quai chèo luôn.
"Anh....."
Cậu nhóc đang muốn hỏi anh trai mình đang muốn làm gì? Chẳng lẽ là cháy nhà? Hay là tận thế?
Lại bị anh trai nhà mình ôm lấy, kẹp dưới nách. Chỉ nghe thấy anh trai nhà mình nói với anh Dịch Phàm: "Đi thôi."
Đi đâu?
Em trai Lý rất mê mang.
Nhưng nhóc nhớ tới là nhóc đã có hẹn đi chơi với đồng bọn......
"A...... Em không muốn! Em không muốn đi ra ngoài!Em muốn ở nhà cơ!!!"
Tay Lý Tiêu tiếp tục tác quái trước ngực Chu Dịch Phàm, trên mặt mang theo không đứng đắn trêu đùa. May mà cảm giác nguy hiểm biến mất, Chu Dịch Phàm ngược lại nhẹ nhàng thở ra.
Khẩu khí này chưa được bao lâu, Lý Tiêu đột nhiên cúi đầu, hôn lên ngực cậu một cái, bá đạo tuyên bố: "Của tôi."
Tiếp theo lại hôn trán, chóp mũi, môi Chu Dịch Phàm...... vừa hôn vừa nói: "Của tôi, của tôi...... Vẫn là của tôi."
Chu Dịch Phàm thật bất đắc dĩ, Lý Tiêu chơi được vui vẻ, cậu lại bị hôn đến mức cả người ngứa ngáy, trong lòng cũng ngứa. Rụt người lại, oán giận với Lý Tiêu: "Sao lại trẻ con như thế chứ, thật sự là...... A, chỗ đó không được!"
Một đường hôn xuống bụng Chu Dịch Phàm Lý Tiêu dừng lại động tác, ngẩng người lên. Đầu lại vẫn còn cúi, nhìn tiểu Chu Dịch Phàm đã nổi lên trong quần ngủ ngẩn người.
Chu Dịch Phàm có chút ngượng ngùng. Cậu đưa tay vuốt ve mặt Lý Tiêu, muốn chuyển dời lực chú ý của hắn. Chạm đến da, nhiệt độ lại nóng đến dọa người. Chu Dịch Phàm lo lắng đứng dậy, nâng đầu Lý Tiêu lên.
"Cậu làm sao vậy?"
Chu Dịch Phàm sốt ruột hỏi.
Đã thấy mặt Lý Tiêu đỏ bừng, ánh mắt dao động, ấp a ấp úng nửa ngày mới thốt ra một câu: "Tôi không sao......"
Chu Dịch Phàm yên lòng, lại nhịn không được mỉm cười — Lý Tiêu không phải vừa rồi rất to gan sao? Lúc này lại thẹn thùng, lại kỳ diệu ngây thơ như thế. Chu Dịch Phàm lắc lắc đầu, Lý Tiêu quả nhiên là đứa trẻ to xác. Lại không muốn áp kìm nén bản thân, Chu Dịch Phàm kéo Lý Tiêu kéo đến trước mặt mình, chủ động hôn lên.
Hai người dán vào quá gần, Lý Tiêu quỳ ngồi bên cạnh Chu Dịch Phàm, đáp lại nụ hôn nhiệt tình của Chu Dịch Phàm. Rồi sau đó lại dần dần đảo khách thành chủ, một lần nữa đè Chu Dịch Phàm xuống giường.
"Tôi giúp cậu......"
Lý Tiêu khàn khàn giọng, nói như thế. Ánh mắt không dám nhìn thẳng Chu Dịch Phàm, trốn tránh, có chút quẫn bách.
Nhưng động tác của hắn lại rất trực tiếp, không ngượng ngùng giống như vẻ mặt của hắn chút nào.
"A......"
Chu Dịch Phàm bị động tác của Lý Tiêu làm rên lên một tiếng, thân thể theo bản năng co quắp lại, như muốn né tránh. Nhưng cậu lại khắc chế chính mình run rẩy, tay phải vô lực chống lên ngực Lý Tiêu, tay trái lại ôm lấy cổ Lý Tiêu, chủ động gần sát.
Lý Tiêu quả thật yêu chết dáng vẻ thuận theo đón hùa của Chu Dịch Phàm, cảm giác trong lòng một mảnh mềm mại, như muốn bị hòa tan vậy. Hắn nghiêng đầu cắn cắn cái cổ trắng nõn của Chu Dịch Phàm, sử dụng tất cả chiêu thức của mình để lấy lòng Chu Dịch Phàm. Tuy kinh nghiệm không đủ thao tác khó khi tránh khỏi mới lạ lực đạo nắm giữ không tốt. Nhưng năng lực học tập của hắn cực tốt, quan sát mỗi một biểu tình mỗi một biến hóa của Chu Dịch Phàm, để điều chỉnh động tác của mình, dần dần nắm giữ được kỹ thuật.
Khoái cảm đang tích lũy, Chu Dịch Phàm đè nén tiếng rên của mình, thỉnh thoảng khó nhịn mới than nhẹ ra một tiếng. Ngay lúc cậu hoàn toàn bị Lý Tiêu mang đến khoái hoạt khó có thể tự kiềm chế, Lý Tiêu lại đột nhiên buông lỏng tay ra.
Chu Dịch Phàm không biết nguyên nhân, hai tay gắt gao ôm lưng Lý Tiêu, khóc như vậy, giọng run rẩy mở miệng: "Còn...... Muốn......"
Gần sát Lý Tiêu, hôn môi hắn, dây dưa hắn, dụ dỗ hắn...... (dụ thụ a =)))
Lý Tiêu chỉ cảm thấy đầu "Bùm" một tiếng, giống như nổ tung vậy. Cả người tựa như bị dính xăng, thêm một chút lửa, triệt để bốc cháy lên.
Hài hòa......
Cơ thể tuổi trẻ lần đầu nhấm nháp lửa tình với người yêu, giống như mở nguồn nước lũ ra, một lần khó có thể phóng thích toàn bộ nhiệt tình. Cho nên ngay sau khi phát tiết một lần, Lý Tiêu lại kéo tay Chu Dịch Phàm làm lần thứ hai.
Trước đây hắn bị ông chú cách vách bắt xem AV dẫn đến bóng ma tâm lý, vừa thấy phim cùng loại sẽ nôn. Cho nên ở phương diện này hắn đều biết đến từ môn giáo dục giới tính ở trường, đối với chuyện tình giữa nam nữ cũng chỉ mơ mơ hồ hồ có chút ấn tượng, còn đối với chuyện nam nam...... Ngược lại là có xem lướt qua đoạn GV kia của Doãn Liệt, cũng có chút nhận thức mơ hồ. Nhưng nhận thức mơ hồ này chỉ giới hạn ở mức......xấu hổ...... khẩu... giao......
Hắn đương nhiên sẽ không để Chu Dịch Phàm dùng miệng rồi, mà chính mình tạm thời cũng không có chuẩn bị tốt tâm lý để giúp Chu Dịch Phàm làm như vậy. Mà chân chính làm xong toàn bộ như thế nào, hắn căn bản không có khái niệm này. Về phần Chu Dịch Phàm có khả năng dung nạp hắn bằng lối vào khác, hắn cũng không phải không nghĩ tới, nhưng mà vừa nghĩ đến hắn liền không chút do dự chọn bỏ qua. Gạt người! Nơi đó dùng như vậy khẳng định sẽ hỏng mất thôi! Ai muốn làm như khẳng định là biến thái mà! Lý Tiêu lập trường kiên định tỏ vẻ, hắn không phải biến thái.
Nhưng mà cho dù tư tưởng "Thuần khiết" như thế, hắn cũng trong vài phút ngắn ngủi, nghĩ muốn "làm, yêu" với Chu Dịch Phàm, nghĩ tới rất nhiều tư thế có thể nếm thử, sau đó làm từng cái từng cái một. Không thể không nói tư tưởng lệch lạc của hắn cũng làm Chu Dịch Phàm rất xấu hổ, dù sao trong lòng Chu Dịch Phàm không chỉ một lần nảy ra ba chữ to "Sắc, tình, cuồng". Nhưng cố tình lúc Lý Tiêu làm việc này thì biểu tình đều rất đứng đắn rất chăm chú, trong cái đứng đắn và chăm chú này còn mang theo một chút quẫn bách, một chút ngượng ngùng. Tương phản quá lớn khiến Chu Dịch Phàm gần như không dám nhìn thẳng. Nhưng lại không muốn cự tuyệt Lý Tiêu, đành phải đỏ mặt nhận, phối hợp.
Chu Dịch Phàm cho rằng Lý Tiêu là cố ý chơi cái gì đó đa dạng, nào biết *newbie Lý Tiêu này căn bản là mới học được một nửa chứ? Với lại khi cậu phối hợp với tư duy kỳ quái đó của Lý Tiêu đã cần rất lớn dũng khí rồi, nào có dư sức dẫn Lý Tiêu đi lên con đường "Chính đạo" cơ chứ? Vì thế Lý Tiêu ngang nhiên mất đi cơ hội học hỏi hiếm có.
(newbie: người mới)
Hai người ép buộc hơn nửa đêm mới vội vàng thu thập tàn cục, ôm nhau ngủ.
Ngày hôm sau, Chu Dịch Phàm rất sớm tỉnh lại, Lý Tiêu ôm cậu không chịu buông tay: "Ngủ tiếp một lát nữa đi, ba mẹ tôi đã đi làm từ sớm, không cần lo lắng."
Vì thế hai người lại nằm trên giường ngủ một lát, điện thoại Chu Dịch Phàm vang lên. Là anh cậu gọi tới, gọi cậu về nhà.
Chu Dịch Phàm không biết xảy ra chuyện gì khiến anh trai vội vã tìm cậu như vậy, vội vàng rời khỏi giường. Lý Tiêu thấy Chu Dịch Phàm muốn đi, cũng vội vàng mặc quần áo, giữ lại nói: "Nhất định phải đi sao? Ở lại đây vài ngày đi."
Hắn kéo tay Chu Dịch Phàm, vẻ mặt biểu lộ cầu xin giống như một chú cho thật to, Chu Dịch Phàm nhìn thấy mà buồn cười không thôi, trong lòng cũng không muốn đi.
"Tôi muốn trở về xem xem, nếu không có việc gì, tôi sẽ tới tìm cậu. Hoặc là cậu đến tìm tôi cũng được."
Chu Dịch Phàm lắc lắc tay Lý Tiêu, nhẹ giọng nói. Thấy sự mất mác khó nén trên mặt của Lý Tiêu, nhìn trái nhìn phải, ba mẹ Lý Tiêu đều không ở đây, em trai Lý vẫn chưa rời giường, vì thế hôn Lý Tiêu một cái coi như là bồi thường.
Lý Tiêu vẫn là không chịu buông tay ra. Một cánh tay khác quấn lấy cổ Chu Dịch Phàm, phải hôn cho đủ vốn. Sau đó suy tư một chút mới mở miệng: "Ngày hôm qua cái người hôn cậu đó, là Bạch Diệp Hạnh đúng không?"
Chu Dịch Phàm nghe vậy trong lòng động một cái, bất động thanh sắc nhìn Lý Tiêu nói: "Đúng."
Đầu óc lại nhanh chóng phân tích Lý Tiêu nói lời này là có ý gì. Không lẽ là muốn tính sổ đó chứ? Nhưng mà khi đó cậu và Lý Tiêu còn chưa chính thức kết giao, cậu cũng không tính *hồng hạnh xuất tường, khụ khụ...... Không, là bắt cá hai tay. Giống như cũng không đúng...... Không đúng! Không đúng! Tại sao mình lại chột dạ như vậy chứ?!!
Lý Tiêu thấy Chu Dịch Phàm ra vẻ bình tĩnh, nhịn không được gãi gãi lòng bàn tay cậu — đều chảy ra mồ hôi luôn rồi.
Động tác nhỏ này khiến Chu Dịch Phàm hồi thần từ trong suy nghĩ hỗn loạn, nhưng mà vẫn không giải thích gì thêm, chỉ chờ Lý Tiêu phản ứng.
Lý Tiêu lại cười rộ lên: "Lần sau gặp hắn, nói cho hắn cậu đã có bạn trai rồi. Để cho hắn an tâm sống với vợ đi."
Hắn cười đến đáng đánh, lời nói cũng mang theo vài phần hương vị khoe khoang.
Chu Dịch Phàm nghe hắn nói như vậy, an tâm. Vừa thả tâm xuống, đầu óc cũng không hoạt động được, không quản được miệng mình. Không quản được buộc miệng thốt ra: "Thật ra cậu ấy đã ly hôn." Nghe nói là vì tôi đó.
Câu sau cậu không có nói.
Cậu nghĩ, hiện tại Bạch Diệp Hạnh không còn vợ nữa, gia sản cũng không, quả thật trở thành hai bàn tay trắng, đúng là có chút đáng thương. Dù sao cũng đã từng yêu nhau, nếu có thể, cậu vẫn hi vọng Bạch Diệp Hạnh có thể hạnh phúc.
Nhưng cậu bây giờ phải suy xét đến "Hạnh phúc" của mình. Ngay sau khi cậu nói: "Thật ra cậu ấy đã ly hôn " câu này nhìn như không quan trọng không đến nơi đến chốn, người nào đó không tính là thần kinh yếu ớt lại bị kích thích.
"Nhưng bây giờ cậu là của tôi. Cho dù hắn ly hôn cũng không còn kịp nữa rồi. Cậu là của tôi."
Lý Tiêu đột nhiên ôm lấy Chu Dịch Phàm, tính trẻ con tuyên bố quyền sở hữu của mình.
Vẫn chưa yên tâm, lo lắng Chu Dịch Phàm rời khỏi đấy. Chẳng may cái tên Bạch Diệp Hạnh kia tìm đến nhà Chu Dịch Phàm thì sao? Lỡ như Chu Dịch Phàm vừa ra khỏi cửa liền bị Bạch Diệp Hạnh phát điên bắt cóc thì sao? Chẳng may Bạch Diệp Hạnh biết yêu thuật......
Suy nghĩ lung tung, Lý Tiêu cũng không muốn nghĩ nữa, buông Chu Dịch Phàm ra, nói với cậu: "Đợi tôi, tôi đi với cậu!"
Sau đó vội vàng bận rộn chạy đến phòng của nhóc em, chỉ mất một phút đồng hồ đã xách cậu nhóc đang ngủ say sưa lên. Đáng thương, cậu nhóc còn không biết xảy ra chuyện gì, khóe miệng vừa súc miệng xong còn không lau sạch sẽ bọt kem đánh răng, quần áo thì tùy tiện mặc vào, gần như bị vặn thành cái bánh quai chèo luôn.
"Anh....."
Cậu nhóc đang muốn hỏi anh trai mình đang muốn làm gì? Chẳng lẽ là cháy nhà? Hay là tận thế?
Lại bị anh trai nhà mình ôm lấy, kẹp dưới nách. Chỉ nghe thấy anh trai nhà mình nói với anh Dịch Phàm: "Đi thôi."
Đi đâu?
Em trai Lý rất mê mang.
Nhưng nhóc nhớ tới là nhóc đã có hẹn đi chơi với đồng bọn......
"A...... Em không muốn! Em không muốn đi ra ngoài!Em muốn ở nhà cơ!!!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook