Tình Địch Chúng Ta Làm Bạn Đi
-
Chương 13: Tiếp tục làm bạn bè 7
Edit: Tịnh
Trước dầm mưa, sau lại bị nhiễm lạnh, từ nhỏ đến lớn cực ít sinh bệnh Lý Tiêu thành công bị cảm. Trương Thất rất tình cảm tài trợ thuốc cho Lý Tiêu, Lý Tiêu dính lên giường liền ngủ. Cả người đầy mồ hôi, ngược lại ngủ rất say, một ngày một đêm cũng chưa tỉnh lại lần nào.
Lý Tiêu ngủ một ngày một đêm, ném luôn sinh nhật của nữ thần ra sau đầu. Đến lúc tỉnh lại, Lý Tiêu nhìn lên giường Chu Dịch Phàm, không có. Ngồi dậy mới nhìn thấy Chu Dịch Phàm đang đứng ở dưới giường, Tiền Cung và Triệu Địa đều không có ở đây.
Lý Tiêu thấy tinh thần Chu Dịch Phàm tinh thần uể oải, mang khẩu trang y tế chuẩn bị đi ra ngoài, nhịn không được quan tâm: “Cậu cũng bị cảm sao?”
Đương nhiên Chu Dịch Phàm cũng bị cảm. Bởi vì sốt nhẹ, mặt cậu đỏ hồng, đôi mắt ngấn nước giống như vừa mới khóc vậy, nhìn thấy mà thương xót.
Không đợi Chu Dịch Phàm trả lời, Lý Tiêu từ trên giường bò xuống, nói với Chu Dịch Phàm:“Tôi còn thuốc đó. Là thuốc do Trương Thất đưa cho, uống xong ngủ một giấc thì khỏe hơn nhiều lắm, cậu thử xem……”
Chu Dịch Phàm nhìn Lý Tiêu, không nói gì.
Lý Tiêu cũng không kỳ quái, phất phất tay: “Tôi đi WC trước đã……”
Sau đó bay nhanh chạy vào nhà vệ sinh, giải quyết vấn đề xong lại bay nhanh về chỗ mình, lấy thuốc đưa tới trước mặt Chu Dịch Phàm.
Chu Dịch Phàm nhìn thoáng qua thuốc, hít hít mũi, cuối cùng mở miệng nói.
“Cậu…… Khụ khụ…… Không rửa tay……” ( Ta không biết gì hết….ta chong xáng lắm *chớp chớp mắt*)
Giọng Chu Dịch Phàm rất khàn, khó trách cậu lại im lặng như vậy.
Lý Tiêu bỏ thuốc xuống, vội vàng hấp tấp chạy đến bồn rửa mặt lấy xà phòng rửa tay, sau đó lại trở lại trước mặt Chu Dịch Phàm, một lần nữa đưa thuốc cho cậu: “Giờ thì uống thuốc đi.”
Rất có ý nếu như Chu Dịch Phàm không uống thuốc thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Chu Dịch Phàm xoay người, cầm một túi to này nọ trên bàn cho Lý Tiêu xem, sau đó khàn giọng nói: “Tôi…… Khụ khụ…… uống thuốc rồi …… Khụ khụ……”
Lý Tiêu liền rút tay lại, lại hỏi: “Cậu đang bị bệnh, đi ra ngoài làm gì? Đói bụng sao? Tôi đi mua giúp cậu.”
Vừa nói, vừa thay quần áo. Trong lúc bụng hắn đang kháng nghị kêu lên vài tiếng, lại bị hắn trực tiếp bỏ qua.
Trong mắt Chu Dịch Phàm mang theo ý cười, chỉ chiếc hộp trên bàn Lý Tiêu: “Tôi ăn rồi …… Khụ khụ…… Tôi mua giúp cậu một ít bánh ngọt…… Khụ khụ khụ khụ…… Có thể tạm lót dạ……”
Giọng nói rất khàn, nói chuyện phải cố hết sức. Chu Dịch Phàm nói xong liền kịch liệt ho khan, Lý Tiêu nghe thấy, trái tim liền đập thình thịch.
“Bị bệnh thì phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Lý Tiêu vỗ lưng Chu Dịch Phàm, giúp cậu thuận khí. Chờ Chu Dịch Phàm thuận khí xong, mới mở cái hộp kia ra. Là bánh mì và bánh trứng gà, đều là điểm tâm mà hắn thích. Lý Tiêu cũng không khách khí, trực tiếp ăn luôn. Vừa ăn, vừa hỏi: “Bây giờ cậu đi ra ngoài làm gì vậy?”
Chu Dịch Phàm đưa tay giơ lên một hộp quà có thắt nơ con bướm, còn chưa mở miệng nói chuyện thì lại ho.
Lý Tiêu thấy thế vội vàng ngăn lại: “Cổ họng không thoải mái thì đừng nói. Cậu muốn tặng quà sao? Tôi đi giúp cậu, cậu tặng cho ai? Đưa tên và địa chỉ cho tôi. Bệnh nhân thì nên nằm nghỉ trên giường.”
Lý Tiêu nói xong liền muốn đẩy Chu Dịch Phàm đi đến giường, lại bị Chu Dịch Phàm từ chối: “Khụ khụ…… Là Doãn Y…… Tôi tự đi là được rồi.”
Phạm Doãn Y là bạn tốt nhất của cậu, dù sao thì cậu cũng phải nói một câu “Sinh nhật vui vẻ” trước mặt cô mới được.
Lý Tiêu vừa nghe đến tên nữ thần, mới nhớ ra — Hôm nay là sinh nhật của nữ thần! Vậy mà mình lại quên mất!
Đầu óc Lý Tiêu nhanh chóng suy nghĩ. Hôm nay hình như không có gửi tin nhắn để duy trì tình cảm rồi. Bây giờ có nên nhắn tin chúc mừng sinh nhật cho nữ thần không? Còn nữa còn nữa, còn phải tặng quà sinh nhật nữa chứ? A! Đúng rồi! Không phải kế hoạch là phải tỏ tình với nữ thần vào ngày sinh nhật sao?!!
Lý Tiêu đau đầu bóp trán, thuận tay nhét vào trong miệng một cái bánh Tây Mễ. Hắn ăn bánh Tây Mễ, xoay người tìm giày của mình mang vào. Thuận tiện nói với Chu Dịch Phàm: “Tôi đưa cậu đi.”
Chu Dịch Phàm nhìn Lý Tiêu, ánh mắt sáng ngời trong suốt, gật gật đầu. Lý Tiêu sẽ lấy thân phận gì đi gặp bạn tốt nhất của cậu đây?
Còn chưa tính là người yêu đâu, Chu Dịch Phàm còn chờ Lý Tiêu tỏ tình trước mặt cậu nữa mà. Cho nên là…… Người trong lòng……
Không biết là vì rất cao hứng, hay là bởi vì phát sốt, Chu Dịch Phàm cảm giác đầu và cơ thể mình đều lâng lâng. Hai ngày nay, cậu cảm giác phảng phất giống như trong mơ vậy. Trong mơ, Lý Tiêu kéo tay cậu, trong mơ bọn họ vui vẻ chạy trong mưa.
Phạm Doãn Y biết Chu Dịch Phàm bị cảm, vốn cũng là khuyên cậu nghỉ ngơi ở trong phòng cho khỏe. Nhưng cậu vẫn muốn đi. Nhưng mà Chu Dịch Phàm bị cảm thoạt nhìn rất nghiêm trọng, uống thuốc phải kéo dài đến một hai tuần. Phạm Doãn Y cũng không lo lắng lắm. Liền hẹn cậu tại bến tàu.
Xa xa nhìn thấy Chu Dịch Phàm đang bị bệnh đi đến chỗ cô, đang chuẩn bị vẫy tay, lại đột nhiên chú ý người ở bên cạnh Chu Dịch Phàm, Lý Tiêu. Phạm Doãn Y phát hiện, ánh mắt Lý Tiêu nhìn Chu Dịch Phàm, so với lần trước ở rạp chiếu phim, hình như có chút không giống nhau.
Chậc chậc, xem ra tình hình có thay đổi. Phạm Doãn Y nâng cằm, híp mắt suy nghĩ sâu xa.
Chu Dịch Phàm có ý tứ với Lý Tiêu, cô đã sớm nhìn ra rồi. Hôm nay Lý Tiêu đối với Chu Dịch Phàm cũng…… Phạm Doãn Y nhớ tới Chu Dịch Phàm từng thề đang ở trong nước sẽ không yêu ai. Nhìn bây giờ xem, đây là muốn thay đổi kế hoạch rồi sao. Có hi vọng! Có trò hay!
Phạm Doãn Y quan sát Chu Dịch Phàm và Lý Tiêu, hai người thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt, còn có những động tác nhỏ kia cũng không tránh được hỏa nhãn kim tinh của cô. Thấy Chu Dịch Phàm đến gần, cô mới cười cười tiến lên nhiệt tình ôm cậu. Ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lý Tiêu, quan sát nhất cử nhất động của cậu.
Chu Dịch Phàm tặng quà cho Phạm Doãn Y, đồng thời khàn giọng nói với cô một câu: “Sinh nhật vui vẻ!”
Phạm Doãn Y nhận được quà, thong thả mở ra, ngược lại đưa tay đến chỗ Lý Tiêu: “Của cậu đâu? Tặng cho chị cái gì vậy?”
Hoàn toàn là bộ dáng đùa giỡn em dâu.
Lý Tiêu sờ sờ đầu, xấu hổ cười rộ lên: “Học tỷ, sinh nhật vui vẻ! Còn quà để hôm sau tặng bù được không?”
Phạm Doãn Y nhìn Lý Tiêu tuy xấu hổ nhưng lại cười sáng lạn, trong nháy mắt có chút thất thần – A! Cái nụ cười đáng khinh kia giống như đã thấy qua ở đâu rồi?
Nhất thời cũng không nhớ ra nổi đã gặp qua ở đâu, Phạm Doãn Y cũng không quan tâm nữa. Một bàn tay đặt lên vai Lý Tiêu: “Chị đây nhớ rất dai, đừng mơ mà trốn được.”
Lý Tiêu không nghĩ tới nữ thần lại có một bộ mặt hào sảng như vậy, khác hoàn toàn với vẻ ngoài dịu dàng thục nữ. Đương nhiên bị nữ thần đánh cho một cái, Lý Tiêu cũng biết nữ thần sẽ không dịu dàng giống như bề ngoài vậy. Cho nên Lý Tiêu nhìn thấy mặt khác của nữ thần cũng không mất đi cảm giác, ngược lại còn rất cao hứng vì hiểu thêm nữ thần một chút.
Lý Tiêu mặc sức tưởng tượng một chút hình ảnh tương lai hắn ở chung với nữ thần…… Nắm lấy bàn tay nhỏ, đi dạo dưới mặt trời…… Đợi chút, bóng dáng nữ thần sao lại giống Chu Dịch Phàm thế kia?
Lý Tiêu một lần nữa mặc sức tưởng tượng một chút…… Trên cây cầu dài, hắn dịu dàng đọc thơ cho cô nghe [ Khi em già đi ]……
Lý Tiêu lại đột nhiên nhớ tới Chu Dịch Phàm nói khẩu ngữ tiếng Anh của hắn không tốt……
Lý Tiêu cuối cùng không tưởng tượng nữa, bởi vì lúc nào cũng bị Chu Dịch Phàm lẻn vào làm rối loạn suy nghĩ của hắn. Đối với chuyện này, Lý Tiêu chỉ có thể thở dài một tiếng– gần đây đi với Chu Dịch Phàm nhiều quá, không biết từ khi nào đã bị ảnh hưởng rồi.
Trước dầm mưa, sau lại bị nhiễm lạnh, từ nhỏ đến lớn cực ít sinh bệnh Lý Tiêu thành công bị cảm. Trương Thất rất tình cảm tài trợ thuốc cho Lý Tiêu, Lý Tiêu dính lên giường liền ngủ. Cả người đầy mồ hôi, ngược lại ngủ rất say, một ngày một đêm cũng chưa tỉnh lại lần nào.
Lý Tiêu ngủ một ngày một đêm, ném luôn sinh nhật của nữ thần ra sau đầu. Đến lúc tỉnh lại, Lý Tiêu nhìn lên giường Chu Dịch Phàm, không có. Ngồi dậy mới nhìn thấy Chu Dịch Phàm đang đứng ở dưới giường, Tiền Cung và Triệu Địa đều không có ở đây.
Lý Tiêu thấy tinh thần Chu Dịch Phàm tinh thần uể oải, mang khẩu trang y tế chuẩn bị đi ra ngoài, nhịn không được quan tâm: “Cậu cũng bị cảm sao?”
Đương nhiên Chu Dịch Phàm cũng bị cảm. Bởi vì sốt nhẹ, mặt cậu đỏ hồng, đôi mắt ngấn nước giống như vừa mới khóc vậy, nhìn thấy mà thương xót.
Không đợi Chu Dịch Phàm trả lời, Lý Tiêu từ trên giường bò xuống, nói với Chu Dịch Phàm:“Tôi còn thuốc đó. Là thuốc do Trương Thất đưa cho, uống xong ngủ một giấc thì khỏe hơn nhiều lắm, cậu thử xem……”
Chu Dịch Phàm nhìn Lý Tiêu, không nói gì.
Lý Tiêu cũng không kỳ quái, phất phất tay: “Tôi đi WC trước đã……”
Sau đó bay nhanh chạy vào nhà vệ sinh, giải quyết vấn đề xong lại bay nhanh về chỗ mình, lấy thuốc đưa tới trước mặt Chu Dịch Phàm.
Chu Dịch Phàm nhìn thoáng qua thuốc, hít hít mũi, cuối cùng mở miệng nói.
“Cậu…… Khụ khụ…… Không rửa tay……” ( Ta không biết gì hết….ta chong xáng lắm *chớp chớp mắt*)
Giọng Chu Dịch Phàm rất khàn, khó trách cậu lại im lặng như vậy.
Lý Tiêu bỏ thuốc xuống, vội vàng hấp tấp chạy đến bồn rửa mặt lấy xà phòng rửa tay, sau đó lại trở lại trước mặt Chu Dịch Phàm, một lần nữa đưa thuốc cho cậu: “Giờ thì uống thuốc đi.”
Rất có ý nếu như Chu Dịch Phàm không uống thuốc thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Chu Dịch Phàm xoay người, cầm một túi to này nọ trên bàn cho Lý Tiêu xem, sau đó khàn giọng nói: “Tôi…… Khụ khụ…… uống thuốc rồi …… Khụ khụ……”
Lý Tiêu liền rút tay lại, lại hỏi: “Cậu đang bị bệnh, đi ra ngoài làm gì? Đói bụng sao? Tôi đi mua giúp cậu.”
Vừa nói, vừa thay quần áo. Trong lúc bụng hắn đang kháng nghị kêu lên vài tiếng, lại bị hắn trực tiếp bỏ qua.
Trong mắt Chu Dịch Phàm mang theo ý cười, chỉ chiếc hộp trên bàn Lý Tiêu: “Tôi ăn rồi …… Khụ khụ…… Tôi mua giúp cậu một ít bánh ngọt…… Khụ khụ khụ khụ…… Có thể tạm lót dạ……”
Giọng nói rất khàn, nói chuyện phải cố hết sức. Chu Dịch Phàm nói xong liền kịch liệt ho khan, Lý Tiêu nghe thấy, trái tim liền đập thình thịch.
“Bị bệnh thì phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Lý Tiêu vỗ lưng Chu Dịch Phàm, giúp cậu thuận khí. Chờ Chu Dịch Phàm thuận khí xong, mới mở cái hộp kia ra. Là bánh mì và bánh trứng gà, đều là điểm tâm mà hắn thích. Lý Tiêu cũng không khách khí, trực tiếp ăn luôn. Vừa ăn, vừa hỏi: “Bây giờ cậu đi ra ngoài làm gì vậy?”
Chu Dịch Phàm đưa tay giơ lên một hộp quà có thắt nơ con bướm, còn chưa mở miệng nói chuyện thì lại ho.
Lý Tiêu thấy thế vội vàng ngăn lại: “Cổ họng không thoải mái thì đừng nói. Cậu muốn tặng quà sao? Tôi đi giúp cậu, cậu tặng cho ai? Đưa tên và địa chỉ cho tôi. Bệnh nhân thì nên nằm nghỉ trên giường.”
Lý Tiêu nói xong liền muốn đẩy Chu Dịch Phàm đi đến giường, lại bị Chu Dịch Phàm từ chối: “Khụ khụ…… Là Doãn Y…… Tôi tự đi là được rồi.”
Phạm Doãn Y là bạn tốt nhất của cậu, dù sao thì cậu cũng phải nói một câu “Sinh nhật vui vẻ” trước mặt cô mới được.
Lý Tiêu vừa nghe đến tên nữ thần, mới nhớ ra — Hôm nay là sinh nhật của nữ thần! Vậy mà mình lại quên mất!
Đầu óc Lý Tiêu nhanh chóng suy nghĩ. Hôm nay hình như không có gửi tin nhắn để duy trì tình cảm rồi. Bây giờ có nên nhắn tin chúc mừng sinh nhật cho nữ thần không? Còn nữa còn nữa, còn phải tặng quà sinh nhật nữa chứ? A! Đúng rồi! Không phải kế hoạch là phải tỏ tình với nữ thần vào ngày sinh nhật sao?!!
Lý Tiêu đau đầu bóp trán, thuận tay nhét vào trong miệng một cái bánh Tây Mễ. Hắn ăn bánh Tây Mễ, xoay người tìm giày của mình mang vào. Thuận tiện nói với Chu Dịch Phàm: “Tôi đưa cậu đi.”
Chu Dịch Phàm nhìn Lý Tiêu, ánh mắt sáng ngời trong suốt, gật gật đầu. Lý Tiêu sẽ lấy thân phận gì đi gặp bạn tốt nhất của cậu đây?
Còn chưa tính là người yêu đâu, Chu Dịch Phàm còn chờ Lý Tiêu tỏ tình trước mặt cậu nữa mà. Cho nên là…… Người trong lòng……
Không biết là vì rất cao hứng, hay là bởi vì phát sốt, Chu Dịch Phàm cảm giác đầu và cơ thể mình đều lâng lâng. Hai ngày nay, cậu cảm giác phảng phất giống như trong mơ vậy. Trong mơ, Lý Tiêu kéo tay cậu, trong mơ bọn họ vui vẻ chạy trong mưa.
Phạm Doãn Y biết Chu Dịch Phàm bị cảm, vốn cũng là khuyên cậu nghỉ ngơi ở trong phòng cho khỏe. Nhưng cậu vẫn muốn đi. Nhưng mà Chu Dịch Phàm bị cảm thoạt nhìn rất nghiêm trọng, uống thuốc phải kéo dài đến một hai tuần. Phạm Doãn Y cũng không lo lắng lắm. Liền hẹn cậu tại bến tàu.
Xa xa nhìn thấy Chu Dịch Phàm đang bị bệnh đi đến chỗ cô, đang chuẩn bị vẫy tay, lại đột nhiên chú ý người ở bên cạnh Chu Dịch Phàm, Lý Tiêu. Phạm Doãn Y phát hiện, ánh mắt Lý Tiêu nhìn Chu Dịch Phàm, so với lần trước ở rạp chiếu phim, hình như có chút không giống nhau.
Chậc chậc, xem ra tình hình có thay đổi. Phạm Doãn Y nâng cằm, híp mắt suy nghĩ sâu xa.
Chu Dịch Phàm có ý tứ với Lý Tiêu, cô đã sớm nhìn ra rồi. Hôm nay Lý Tiêu đối với Chu Dịch Phàm cũng…… Phạm Doãn Y nhớ tới Chu Dịch Phàm từng thề đang ở trong nước sẽ không yêu ai. Nhìn bây giờ xem, đây là muốn thay đổi kế hoạch rồi sao. Có hi vọng! Có trò hay!
Phạm Doãn Y quan sát Chu Dịch Phàm và Lý Tiêu, hai người thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt, còn có những động tác nhỏ kia cũng không tránh được hỏa nhãn kim tinh của cô. Thấy Chu Dịch Phàm đến gần, cô mới cười cười tiến lên nhiệt tình ôm cậu. Ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lý Tiêu, quan sát nhất cử nhất động của cậu.
Chu Dịch Phàm tặng quà cho Phạm Doãn Y, đồng thời khàn giọng nói với cô một câu: “Sinh nhật vui vẻ!”
Phạm Doãn Y nhận được quà, thong thả mở ra, ngược lại đưa tay đến chỗ Lý Tiêu: “Của cậu đâu? Tặng cho chị cái gì vậy?”
Hoàn toàn là bộ dáng đùa giỡn em dâu.
Lý Tiêu sờ sờ đầu, xấu hổ cười rộ lên: “Học tỷ, sinh nhật vui vẻ! Còn quà để hôm sau tặng bù được không?”
Phạm Doãn Y nhìn Lý Tiêu tuy xấu hổ nhưng lại cười sáng lạn, trong nháy mắt có chút thất thần – A! Cái nụ cười đáng khinh kia giống như đã thấy qua ở đâu rồi?
Nhất thời cũng không nhớ ra nổi đã gặp qua ở đâu, Phạm Doãn Y cũng không quan tâm nữa. Một bàn tay đặt lên vai Lý Tiêu: “Chị đây nhớ rất dai, đừng mơ mà trốn được.”
Lý Tiêu không nghĩ tới nữ thần lại có một bộ mặt hào sảng như vậy, khác hoàn toàn với vẻ ngoài dịu dàng thục nữ. Đương nhiên bị nữ thần đánh cho một cái, Lý Tiêu cũng biết nữ thần sẽ không dịu dàng giống như bề ngoài vậy. Cho nên Lý Tiêu nhìn thấy mặt khác của nữ thần cũng không mất đi cảm giác, ngược lại còn rất cao hứng vì hiểu thêm nữ thần một chút.
Lý Tiêu mặc sức tưởng tượng một chút hình ảnh tương lai hắn ở chung với nữ thần…… Nắm lấy bàn tay nhỏ, đi dạo dưới mặt trời…… Đợi chút, bóng dáng nữ thần sao lại giống Chu Dịch Phàm thế kia?
Lý Tiêu một lần nữa mặc sức tưởng tượng một chút…… Trên cây cầu dài, hắn dịu dàng đọc thơ cho cô nghe [ Khi em già đi ]……
Lý Tiêu lại đột nhiên nhớ tới Chu Dịch Phàm nói khẩu ngữ tiếng Anh của hắn không tốt……
Lý Tiêu cuối cùng không tưởng tượng nữa, bởi vì lúc nào cũng bị Chu Dịch Phàm lẻn vào làm rối loạn suy nghĩ của hắn. Đối với chuyện này, Lý Tiêu chỉ có thể thở dài một tiếng– gần đây đi với Chu Dịch Phàm nhiều quá, không biết từ khi nào đã bị ảnh hưởng rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook