Tình Đầy Hennessy
-
Chương 26: Có điều, người mà anh chờ đợi là ai?
Có lẽ đối với Nhiếp Phong, mẩu tin nhắn mã xác nhận trong điện thoại chẳng qua chỉ là một trò đùa hoặc là cố ý dò tìm bí mật. Nửa tiếng sau Trần Dư Phi lại một lần nữa lên mạng kiểm tra, mật mã số điện thoại đã thay đổi. Nhiếp Phong không thể hiện ra một chút nghi hoặc nào với Trần Dư Phi, ôm hôn, trò chuyện và sự nồng nhiệt vào buổi đêm vẫn như ngày trước.
Buổi sáng sớm, mở mắt ra, Nhiếp Phong nằm bên cạnh vẫn đang say sưa giấc nồng, cánh tay vòng qua eo cô, hơi thở phì phò phả vào cổ Trần Dư Phi, từng nhịp từng nhịp khiến cô cảm thấy ngưa ngứa. Buổi tối ngủ không được ngon nên đầu Trần Dư Phi hơi đau, cứ giữ mãi một tư thế ngủ nên mỏi quá, liên tục xoay người nhưng lại sợ làm ảnh hưởng tới Nhiếp Phong, thế là kéo cổ tay anh ra, nhẹ nhàng xuống giường.
Súc miệng, vào nhà bếp uống ngụm nước, nghĩ ngợi một lát, không quay trở lại phòng ngủ mà bước vào thư phòng, cuộn tròn trên ghế sofa dài, đắp lên người tấm vải trải trên sofa, vươn tay lấy một cuốn sách, mở ra đọc.
Cô tùy ý rút ra cuốn The Greek Coffin Mystery – Bí ẩn quan tài Hy Lạp của tác giả Ellery Queen, series tiểu thuyết trinh thám của tác giả này là niềm yêu thích chung của Trần Dư Phi và Nhiếp Phong, chỉ có điều loại tiểu thuyết này tuy rất hay nhưng lại không thích hợp đọc những lúc mất tập trung, tâm phải tĩnh, đọc từng chữ từng chữ ngấm vào trong tim thì mới có thể theo được tiết tấu và mạch tư duy của tác giả, nếu không chỉ có thể là chẳng hiểu cuốn sách nói cái gì.
Hoàn toàn chỉ xem lướt qua vài trang, Trần Dư Phi mệt mỏi đem sách nhét vào giá sách, lại sờ vào cuốn khác, lần này thì càng không có hứng thú, là cuốn Crash Proof – Sự sụp đổ của đồng đô la Mỹ(*). Tiện tay lật một trang, vừa hay lại bắt gặp một câu: “Bởi vì, khi chúng ta nhận thức được vấn đề lạm phát thì chúng ta đã rơi vào trong cơn lạm phát ác tính đó rồi, mà đến lúc đó, cho dù áp dụng bao nhiêu biện pháp thì cũng đã chẳng còn tác dụng nữa rồi.”
(*) Cuốn sách của tác giả Peter Schiff.
Gấp sách lại, Trần Dư Phi vùi mặt vào gối ôm.
Thế gian mọi điều đều tương thông, không phải sao?
Khi cô ý thức được nỗi băn khoăn về tình yêu thì cô đã chìm đắm trong tình yêu mất rồi. Bây giờ phải làm thế nào đây? Bỏ đi một cách thoải mái? Hay là im lặng giữ vững tới cùng? Hai điểm này đối với cô đều là quá khó khăn, đều không cách nào thực hiện được.
Trước đó không lâu, cô vẫn còn tràn ngập niềm hân hoan, chìm đắm trong tình yêu, cứ ngỡ Nhiếp Phong là sự chiếu cố của ông trời dành cho cô, cứ ngỡ giống như những miêu tả của bài hát trong bộ phim Love never dies – Tình yêu bất diệt – bài hát nghe được trong lần đầu quen biết. Cô và Nhiếp Phong cũng là cuộc gặp gỡ tình cờ của số phận, đợi chờ lâu như vậy, cô đơn lâu đến thế, chính là vì đêm đó, bước vào quán bar đó, gặp được anh đang chơi đàn ghita.
Có điều, Nhiếp Phong cũng đang cô đơn như thế, người mà anh đang đợi chờ là ai?
Là cô, hay là một người khác ở nơi đất khách quê người xa xôi?
Trần Dư Phi cắn chặt môi, những suy nghĩ hỗn loạn trong tâm trí khiến cô cảm thấy đêm khuya dài đằng đẵng, cô nôn nóng hi vọng trời sáng.
Hai cánh tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, Nhiếp Phong khom người hôn lên cổ cô: “Ngồi ở đây ngẩn ngơ gì thế?”
Trước khi ngẩng đầu Trần Dư Phi đã kịp điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt, chớp chớp mắt, mỉm cười nép vào lòng anh: “Hôm nay lúc ở công ty uống nhiều cà phê quá, không thể chợp mắt được.”
“Đã nói bao nhiêu lần, bảo em ít uống cà phê rồi mà.”
“Ừm.”
Nhiếp Phong vỗ vỗ má cô, nghiêng người ngồi xuống bên cạnh Trần Dư Phi: “Làm thế nào? Không có em ở bên cạnh nhe răng múa vuốt lật người cử động linh tinh, anh cũng không ngủ được?”
Trần Dư Phi cười nhìn Nhiếp Phong, anh tiện tay cởi vạt áo trước của bộ đồ ngủ, lộ ra khuôn ngực rộng lớn tráng kiện. Cô giơ tay lên, chầm chậm vuốt ve, cơ thể nhoài về phía trước, cũng nép sát vào lòng anh: “Nhiếp Phong.”
“Hả?”
“Anh… có thích em không?”
Lúc Nhiếp Phong cười ngực anh hơi rung lên, tiếng cười phát ra từ lồng ngực rất trầm và thấp: “Ngốc, không thích em thì sao lại ở cùng em chứ?”
“Thích đến mức nào?”
“Sao đột nhiên lại nghĩ tới hỏi cái này vậy? Nửa đêm không ngủ, em còn suy nghĩ linh tinh gì thế!”. Anh cười rồi vò mái tóc đã rối của cô càng rối tung lên, Trần Dư Phi đánh vào ngực anh như làm nũng: “Chính vì không ngủ được nên mới suy nghĩ lung tung! Nói đi mà, thích đến mức nào?”
“Rất thích.”
“Rất là bao nhiêu?”
Nhiếp Phong mất kiên nhẫn cười: “Chính là rất nhiều!”
“Chỉ là… rất nhiều?”, Trần Dư Phi dừng lại một hồi. Đêm yên người tĩnh, tai cô áp sát vào trái tim anh, mơ hồ có thể nghe được tiếng tim anh đập. Rất nặng nề, rất có lực. Trần Dư Phi cảm thấy mình trước đây chưa từng sợ hãi mất đi người đàn ông trong lòng như lúc này. Cô dùng má cọ sát vào làn da nhẵn bóng của anh, mỉm cười dùng một nụ hôn giả vờ như vô ý hỏi: “Chỉ là rất nhiều, không phải toàn bộ?”
“Phi Phi…”. Anh muốn nói, cuối cùng lại dừng, chỉ dùng hai cánh tay ôm chặt lấy cô. Trần Dư Phi một lát sau mở mắt ra, một lát lại nhắm mắt vào. Không hỏi thêm nữa, chỉ là bướng bỉnh dùng lực cắn lên ngực Nhiếp Phong, cơ thịt anh căng lên, cô lại thè đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm lên nơi anh cảm thấy đau. Rèm hai lớp chỉ kéo một lớp vải mỏng, che không nổi những thay đổi của anh sáng bên ngoài căn phòng. Sắc trời dần trở nên sáng rõ, Nhiếp Phong nhìn thấy trong đôi mắt lại không được rõ rệt, ánh mặt trời và ánh đèn đan xen, giống như quá khứ và hiện tại, làm đứt gãy tạo thành rất nhiều hình ảnh nhỏ bé mê loạn.
Mùa xuân sắp đến rồi, phương án chia tiền thưởng năm nay của công ty Trần Dư Phi đã được thông qua, chính thức bắt đầu phát tiền. Đây chính là khoảnh khắc nhân viên phấn chấn nhất trong năm, tuy công ty thực hiện chế độ bảo mật lương tháng, nhưng giao lưu trao đổi với nhau vẫn không thể tránh khỏi.
Khoảng thời gian Đoàn Vân Phi nhậm chức, một mặt vì công việc của anh có thành tích tuyệt vời, mặt khác cũng là vì tình hình tiêu thụ tốt, vì thế lợi ích của công ty năm nay tương đối khá, tiền thưởng được phát so với năm ngoài phong phú hơn nhiều. Lại vì công việc chuẩn bị thành lập công ty mới cũng rất bận rộn, cho nên mức thưởng của nhân viên công tác tổ kế hoạch xây dựng công ty mới cũng được hỗ trợ thêm. Mấy ngày nay lúc tâm trạng không tốt Trần Dư Phi thường gọi điện cho ngân hàng kiểm tra, nghe số dư mà máy tính báo ra, hơi có cảm giác tìm lại được một chút an ủi.
Hiện tại việc bày ra trước mắt Trần Dư Phi có rất nhiều. Sắp qua năm mới rồi, quà tặng cho bố mẹ cô và bố mẹ Đỗ Thượng Văn cũng phải chuẩn bị, sau khi về Thượng Hải đối diện với việc ép hôn của bố mẹ hai nhà phải làm sao đối phó, bên phía nhà Đoàn Vân Phi cũng không thể không lộ diện, phải làm sao lặng lẽ cùng Nhiếp Phong trải qua dịp nghỉ Tết ngọt ngào và vui vẻ.
Đỗ Thượng Văn đi Australia một chuyến, bên ủy thác rất hài lòng với bộ phận đã hoàn thành của dự án, điều này khiến anh có niềm tin đối với kế hoạch phát triển sự nghiệp ở Australia không lâu nữa, bắt đầu không ngừng trách móc bản thân hồi còn học đại học không chuyên tâm học tiếng Anh cho tử tế, còn làm bộ mua sách giáo trình tiếng Anh để đọc, nói muốn trước khi ra nước ngoài phải gấp gáp học bù. Đỗ Thượng Văn đi công tác ở Australia, lúc rảnh rỗi còn tìm hiểu một chút tình hình thị trường bất động sản trong thành phố Sydney. Nghe anh nói giá nhà bên đó không cao, thậm chí anh đã xem mấy căn nhà, chụp ảnh đem về báo cáo với Trần Dư Phi và Đoàn Vân Phi, nơi ở dự kiến trong tương lai thật đẹp.
Bởi vì phải về Thượng Hải đón Tết, trước đó Trần Dư Phi chắc chắn phải đến Đoàn gia, chúc Tết sớm với cô chú. Trường học của Bà Đoàn đã cho nghỉ đông rồi, bà cùng người giúp việc dọn dẹp nhà cửa sạch tới mức không một hạt bụi, dùng câu đối và hoa tươi trang trí rất có không khí đặc biệt của ngày lễ Tết. Lúc Trần Dư Phi đến, xách theo một đống lễ vật Đoàn Vân Phi trả tiền mua, Cát Tuyết Phi và mẹ cũng có mặt, Nhiếp Phong càng không cần nói, tan ca trước, đến trước khi Trần Dư Phi có mặt, cũng qua dùng cơm, cả nhà ngồi chật một bàn.
Sau bữa cơm, đàn ông đề nghị chơi bài brit, ba thiếu một, Bà Đoàn bị kéo đến bàn, dì út ngồi bên cạnh giúp bà đánh bài, Trần Dư Phi và Cát Tuyết Phi ngồi trên ghế dựa trong góc phòng khách, nói chuyện vì một tạp chí thời trang. Phong cách ăn mặc gần đây của Cát Tuyết Phi có thay đổi lớn, không thời thượng đắt tiền như trước đây nữa, mà ngược lại đi theo con đường bình dân rồi, khiến cho Trần Dư Phi trợn tròn mắt.
“Sức ảnh hưởng của chàng sĩ quan cảnh sát kia cũng thật là không nhỏ đâu!”
Cát Tuyết Phi rung đùi đắc ý: “Hê hê.”
“Chuẩn bị bao giờ thì đưa về nhà?”
“Em định để khi đón Tết thì đưa anh ấy tới, anh ấy không chịu”. Cát Tuyết Phi dẩu môi: “Không biết anh ấy đang băn khoăn điều gì, thực ra người nhà em đều rất thân thiện đúng không!”
“Đúng vậy, hôm sinh nhật em đó, có mã đáo thành công không?”, Trần Dư Phi cười hỏi.
Cát Tuyết Phi nghiến răng: “Không!”
“Ha ha, sao lại không, bộ đồ ngủ đắt tiền như vậy chẳng phải mất tiền oan rồi sao?”
“Anh ấy, anh ấy, anh ấy…”. Cát Tuyết Phi suy tính, có chút tức giận hạ thấp giọng nói: “Em dụ dỗ được một nửa, anh ấy đột nhiên dùng còng tay còng em lại trên giường, còn mình thì chạy ra ngoài phòng khách!”. Trần Dư Phi cười tới mức ngã từ trên ghế xuống, ôm bụng kêu lên “ai ai”. Ánh mắt người đang đánh bài bị thu hút, Cát Tuyết Phi đỏ bừng mặt, kéo Trần Dư Phi đi vào thư phòng tiếp tục thở vắn than dài.
“Em và anh ấy chỉ kém nhau mười tuổi, nói chung cũng không phải quá nhiều, tại sao anh ấy cứ luôn đối xử với em không nóng không lạnh như vậy chứ?”
“Nha đầu ngốc, cậu ấy như thế là đối tốt với em, còn chưa hiểu ra à?”
“Cái đó thì có gì tốt chứ?”. Cát Tuyết Phi thuận tay mở máy tính lên, cầm lấy con chuột rê trong tay, nhìn một đốm màu đỏ chuyển động qua lại trên màn hình: “Anh ấy không thích em, em biết.”
“Đừng nói linh tinh, em là cô gái đáng yêu như thế, đâu có đàn ông nào không thích chứ!”
Cát Tuyết Phi cười cười vẻ chán nản: “Nhưng… trước sau anh ấy đều coi em như trẻ con… loại trẻ con như em bị người nhà chiều chuộng hư rồi, không biết làm thế nào để được người khác yêu thương.”
“Tuyết Phi!”
Cát Tuyết Phi nheo nheo mắt, ngồi thẳng người cố làm vẻ tinh thần phấn chấn: “Thôi được rồi không nói chuyện này nữa! Chị dâu, em vẫn còn một chuyện thương lượng với chị.”
“Chuyện gì?”
Sau đó Cát Tuyết Phi có mấy lần đi thăm Lương Úy Lam và người nhà chị ấy, dưới sự giúp đỡ của cô bé, Lương Úy Lam thuê được một căn nhà của bạn cô bé, tiền thuê nhà cô cùng mang tính tượng trưng, mà Lương Úy Lam trước giờ độc lập tự cường lại không từ chối ý tốt của Cát Tuyết Phi: “Có lẽ hiện tại chị ấy rất khó khăn, chị dâu, hiện tại em không biết có nên giấu anh Phong không. Chị nói em có nên nói cho anh ấy biết sự tình không?”
Trần Dư Phi cũng lờ mờ đoán ra Cát Tuyết Phi sẽ nói với cô chuyện này. Cô cầm lên một cuốn sách đặt trên bàn, là một cuốn kinh Phật bố Đoàn Vân Phi thường xem, thật kì là ông là chuyên gia luyện kim mà cũng xem những thứ duy tâm như thế này. Chắn chắn là một cuốn sách rất cũ trước đây, còn là bản phồn thể hàng dọc thẳng đứng, lật qua trang bìa bốn, nhìn thấy thời gian xuất bản và tên của nhà in, lại là đồ từ thời kì dân quốc. Chẳng trách có biết bao nhiêu người tin Phật bái Phật, đích thực nhân gian có rất nhiều vấn đề khó mà giải quyết, khổ não đấu tranh, băn khoăn do dự, trong mắt của thần Phật, đây đều là khổ nạn.
“Chị dâu!”. Thấy Trần Dư Phi nửa ngày không nói, Cát Tuyết Phi thúc giục gọi cô một tiếng. Trần Dư Phi đặt sách xuống, cười cười: “Nên nói với anh ấy. Hiện tại là lúc khó khăn nhất của Lương Úy Lam, cho dù họ chỉ là bạn bè bình thường, cũng nên giúp chị ấy.”
Cát Tuyết Phi gật đầu: “Em cũng nghĩ như thế.”
Trở về phòng khách, bài brit đang đánh đến lúc kịch liệt, Đoàn Vân Phi và Nhiếp Phong là một nhóm, không có chút nể nang nào với các bậc tiền bối. Trần Dư Phi không hiểu cái này, xem cả nửa ngày vẫn mơ hồ không hiểu, mỉm cười cúi đầu, áp sát vai Đoàn Vân Phi, nghe anh vừa đánh vừa giải thích cho cô. Lĩnh ngộ của Trần Dư Phi đối với lĩnh vực này cực kì thấp, ngay cả Cát Tuyết Phi miễn cưỡng tốt nghiệp cấp ba cũng có thể nói ra tí sửu dần mão rồi, còn cô thì vẫn hồ đồ, mà lại bị khói thuốc Đoàn Vân Phi hút làm cho sặc không chịu nổi.
Lúc bịt miệng ho nhìn thấy đôi mắt tràn đầy nét cười của Nhiếp Phong đang ngồi đối diện. Anh cũng ngậm một điếu thuốc, nhưng sau khi cô bị ho sặc sụa lập tức cầm xuống dập tắt bỏ vào gạt tàn. Hành động này chỉ có Trần Dư Phi và Đoàn Vân Phi chú ý đến, Đoàn Vân Phi xấu xa “ừm ừm” hai tiếng, khuỷu tay huých huých về phía sau, quay đầu nhìn Trần Dư Phi nháy mắt cười gian tà.
Trần Dư Phi vừa uống trà, vừa lùi vào góc khói thuốc tương đối ít. Tivi vẫn luôn mở, không biết là kênh nào, đang mở một bộ phim rất cũ rất cổ Ô, Hương Tuyết. Hiện nay có lẽ đã chẳng mấy ai nhớ bộ phim này nữa, nữ nhân vật chính Hương Tuyết cầm một cây gậy dài chọc lên ngọn cây hồng, hình tượng đoạn phim đó quay rất đẹp, rất tĩnh lặng, màu sắc ôn hòa ánh sáng xa gần, khiến người ta không kiềm chế được cũng mỉm cười cùng Hương Tuyết. Trần Dư Phi còn nhớ có một lần cùng bà ngoại xem bộ phim này, nhìn thấy lúc Hương Tuyết quật cường xuống xe lửa giữa đêm khuya đi bộ về nhà, bà ngoại dùng đầu ngón tay ra sức gõ gõ lên trán Trần Dư Phi nhỏ, mỉm cười nói với mẹ Lục Mạn: “Đứa cháu gái này cũng bộc trực giống như Hương Tuyết trong bộ phim vậy.
Buổi sáng sớm, mở mắt ra, Nhiếp Phong nằm bên cạnh vẫn đang say sưa giấc nồng, cánh tay vòng qua eo cô, hơi thở phì phò phả vào cổ Trần Dư Phi, từng nhịp từng nhịp khiến cô cảm thấy ngưa ngứa. Buổi tối ngủ không được ngon nên đầu Trần Dư Phi hơi đau, cứ giữ mãi một tư thế ngủ nên mỏi quá, liên tục xoay người nhưng lại sợ làm ảnh hưởng tới Nhiếp Phong, thế là kéo cổ tay anh ra, nhẹ nhàng xuống giường.
Súc miệng, vào nhà bếp uống ngụm nước, nghĩ ngợi một lát, không quay trở lại phòng ngủ mà bước vào thư phòng, cuộn tròn trên ghế sofa dài, đắp lên người tấm vải trải trên sofa, vươn tay lấy một cuốn sách, mở ra đọc.
Cô tùy ý rút ra cuốn The Greek Coffin Mystery – Bí ẩn quan tài Hy Lạp của tác giả Ellery Queen, series tiểu thuyết trinh thám của tác giả này là niềm yêu thích chung của Trần Dư Phi và Nhiếp Phong, chỉ có điều loại tiểu thuyết này tuy rất hay nhưng lại không thích hợp đọc những lúc mất tập trung, tâm phải tĩnh, đọc từng chữ từng chữ ngấm vào trong tim thì mới có thể theo được tiết tấu và mạch tư duy của tác giả, nếu không chỉ có thể là chẳng hiểu cuốn sách nói cái gì.
Hoàn toàn chỉ xem lướt qua vài trang, Trần Dư Phi mệt mỏi đem sách nhét vào giá sách, lại sờ vào cuốn khác, lần này thì càng không có hứng thú, là cuốn Crash Proof – Sự sụp đổ của đồng đô la Mỹ(*). Tiện tay lật một trang, vừa hay lại bắt gặp một câu: “Bởi vì, khi chúng ta nhận thức được vấn đề lạm phát thì chúng ta đã rơi vào trong cơn lạm phát ác tính đó rồi, mà đến lúc đó, cho dù áp dụng bao nhiêu biện pháp thì cũng đã chẳng còn tác dụng nữa rồi.”
(*) Cuốn sách của tác giả Peter Schiff.
Gấp sách lại, Trần Dư Phi vùi mặt vào gối ôm.
Thế gian mọi điều đều tương thông, không phải sao?
Khi cô ý thức được nỗi băn khoăn về tình yêu thì cô đã chìm đắm trong tình yêu mất rồi. Bây giờ phải làm thế nào đây? Bỏ đi một cách thoải mái? Hay là im lặng giữ vững tới cùng? Hai điểm này đối với cô đều là quá khó khăn, đều không cách nào thực hiện được.
Trước đó không lâu, cô vẫn còn tràn ngập niềm hân hoan, chìm đắm trong tình yêu, cứ ngỡ Nhiếp Phong là sự chiếu cố của ông trời dành cho cô, cứ ngỡ giống như những miêu tả của bài hát trong bộ phim Love never dies – Tình yêu bất diệt – bài hát nghe được trong lần đầu quen biết. Cô và Nhiếp Phong cũng là cuộc gặp gỡ tình cờ của số phận, đợi chờ lâu như vậy, cô đơn lâu đến thế, chính là vì đêm đó, bước vào quán bar đó, gặp được anh đang chơi đàn ghita.
Có điều, Nhiếp Phong cũng đang cô đơn như thế, người mà anh đang đợi chờ là ai?
Là cô, hay là một người khác ở nơi đất khách quê người xa xôi?
Trần Dư Phi cắn chặt môi, những suy nghĩ hỗn loạn trong tâm trí khiến cô cảm thấy đêm khuya dài đằng đẵng, cô nôn nóng hi vọng trời sáng.
Hai cánh tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, Nhiếp Phong khom người hôn lên cổ cô: “Ngồi ở đây ngẩn ngơ gì thế?”
Trước khi ngẩng đầu Trần Dư Phi đã kịp điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt, chớp chớp mắt, mỉm cười nép vào lòng anh: “Hôm nay lúc ở công ty uống nhiều cà phê quá, không thể chợp mắt được.”
“Đã nói bao nhiêu lần, bảo em ít uống cà phê rồi mà.”
“Ừm.”
Nhiếp Phong vỗ vỗ má cô, nghiêng người ngồi xuống bên cạnh Trần Dư Phi: “Làm thế nào? Không có em ở bên cạnh nhe răng múa vuốt lật người cử động linh tinh, anh cũng không ngủ được?”
Trần Dư Phi cười nhìn Nhiếp Phong, anh tiện tay cởi vạt áo trước của bộ đồ ngủ, lộ ra khuôn ngực rộng lớn tráng kiện. Cô giơ tay lên, chầm chậm vuốt ve, cơ thể nhoài về phía trước, cũng nép sát vào lòng anh: “Nhiếp Phong.”
“Hả?”
“Anh… có thích em không?”
Lúc Nhiếp Phong cười ngực anh hơi rung lên, tiếng cười phát ra từ lồng ngực rất trầm và thấp: “Ngốc, không thích em thì sao lại ở cùng em chứ?”
“Thích đến mức nào?”
“Sao đột nhiên lại nghĩ tới hỏi cái này vậy? Nửa đêm không ngủ, em còn suy nghĩ linh tinh gì thế!”. Anh cười rồi vò mái tóc đã rối của cô càng rối tung lên, Trần Dư Phi đánh vào ngực anh như làm nũng: “Chính vì không ngủ được nên mới suy nghĩ lung tung! Nói đi mà, thích đến mức nào?”
“Rất thích.”
“Rất là bao nhiêu?”
Nhiếp Phong mất kiên nhẫn cười: “Chính là rất nhiều!”
“Chỉ là… rất nhiều?”, Trần Dư Phi dừng lại một hồi. Đêm yên người tĩnh, tai cô áp sát vào trái tim anh, mơ hồ có thể nghe được tiếng tim anh đập. Rất nặng nề, rất có lực. Trần Dư Phi cảm thấy mình trước đây chưa từng sợ hãi mất đi người đàn ông trong lòng như lúc này. Cô dùng má cọ sát vào làn da nhẵn bóng của anh, mỉm cười dùng một nụ hôn giả vờ như vô ý hỏi: “Chỉ là rất nhiều, không phải toàn bộ?”
“Phi Phi…”. Anh muốn nói, cuối cùng lại dừng, chỉ dùng hai cánh tay ôm chặt lấy cô. Trần Dư Phi một lát sau mở mắt ra, một lát lại nhắm mắt vào. Không hỏi thêm nữa, chỉ là bướng bỉnh dùng lực cắn lên ngực Nhiếp Phong, cơ thịt anh căng lên, cô lại thè đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm lên nơi anh cảm thấy đau. Rèm hai lớp chỉ kéo một lớp vải mỏng, che không nổi những thay đổi của anh sáng bên ngoài căn phòng. Sắc trời dần trở nên sáng rõ, Nhiếp Phong nhìn thấy trong đôi mắt lại không được rõ rệt, ánh mặt trời và ánh đèn đan xen, giống như quá khứ và hiện tại, làm đứt gãy tạo thành rất nhiều hình ảnh nhỏ bé mê loạn.
Mùa xuân sắp đến rồi, phương án chia tiền thưởng năm nay của công ty Trần Dư Phi đã được thông qua, chính thức bắt đầu phát tiền. Đây chính là khoảnh khắc nhân viên phấn chấn nhất trong năm, tuy công ty thực hiện chế độ bảo mật lương tháng, nhưng giao lưu trao đổi với nhau vẫn không thể tránh khỏi.
Khoảng thời gian Đoàn Vân Phi nhậm chức, một mặt vì công việc của anh có thành tích tuyệt vời, mặt khác cũng là vì tình hình tiêu thụ tốt, vì thế lợi ích của công ty năm nay tương đối khá, tiền thưởng được phát so với năm ngoài phong phú hơn nhiều. Lại vì công việc chuẩn bị thành lập công ty mới cũng rất bận rộn, cho nên mức thưởng của nhân viên công tác tổ kế hoạch xây dựng công ty mới cũng được hỗ trợ thêm. Mấy ngày nay lúc tâm trạng không tốt Trần Dư Phi thường gọi điện cho ngân hàng kiểm tra, nghe số dư mà máy tính báo ra, hơi có cảm giác tìm lại được một chút an ủi.
Hiện tại việc bày ra trước mắt Trần Dư Phi có rất nhiều. Sắp qua năm mới rồi, quà tặng cho bố mẹ cô và bố mẹ Đỗ Thượng Văn cũng phải chuẩn bị, sau khi về Thượng Hải đối diện với việc ép hôn của bố mẹ hai nhà phải làm sao đối phó, bên phía nhà Đoàn Vân Phi cũng không thể không lộ diện, phải làm sao lặng lẽ cùng Nhiếp Phong trải qua dịp nghỉ Tết ngọt ngào và vui vẻ.
Đỗ Thượng Văn đi Australia một chuyến, bên ủy thác rất hài lòng với bộ phận đã hoàn thành của dự án, điều này khiến anh có niềm tin đối với kế hoạch phát triển sự nghiệp ở Australia không lâu nữa, bắt đầu không ngừng trách móc bản thân hồi còn học đại học không chuyên tâm học tiếng Anh cho tử tế, còn làm bộ mua sách giáo trình tiếng Anh để đọc, nói muốn trước khi ra nước ngoài phải gấp gáp học bù. Đỗ Thượng Văn đi công tác ở Australia, lúc rảnh rỗi còn tìm hiểu một chút tình hình thị trường bất động sản trong thành phố Sydney. Nghe anh nói giá nhà bên đó không cao, thậm chí anh đã xem mấy căn nhà, chụp ảnh đem về báo cáo với Trần Dư Phi và Đoàn Vân Phi, nơi ở dự kiến trong tương lai thật đẹp.
Bởi vì phải về Thượng Hải đón Tết, trước đó Trần Dư Phi chắc chắn phải đến Đoàn gia, chúc Tết sớm với cô chú. Trường học của Bà Đoàn đã cho nghỉ đông rồi, bà cùng người giúp việc dọn dẹp nhà cửa sạch tới mức không một hạt bụi, dùng câu đối và hoa tươi trang trí rất có không khí đặc biệt của ngày lễ Tết. Lúc Trần Dư Phi đến, xách theo một đống lễ vật Đoàn Vân Phi trả tiền mua, Cát Tuyết Phi và mẹ cũng có mặt, Nhiếp Phong càng không cần nói, tan ca trước, đến trước khi Trần Dư Phi có mặt, cũng qua dùng cơm, cả nhà ngồi chật một bàn.
Sau bữa cơm, đàn ông đề nghị chơi bài brit, ba thiếu một, Bà Đoàn bị kéo đến bàn, dì út ngồi bên cạnh giúp bà đánh bài, Trần Dư Phi và Cát Tuyết Phi ngồi trên ghế dựa trong góc phòng khách, nói chuyện vì một tạp chí thời trang. Phong cách ăn mặc gần đây của Cát Tuyết Phi có thay đổi lớn, không thời thượng đắt tiền như trước đây nữa, mà ngược lại đi theo con đường bình dân rồi, khiến cho Trần Dư Phi trợn tròn mắt.
“Sức ảnh hưởng của chàng sĩ quan cảnh sát kia cũng thật là không nhỏ đâu!”
Cát Tuyết Phi rung đùi đắc ý: “Hê hê.”
“Chuẩn bị bao giờ thì đưa về nhà?”
“Em định để khi đón Tết thì đưa anh ấy tới, anh ấy không chịu”. Cát Tuyết Phi dẩu môi: “Không biết anh ấy đang băn khoăn điều gì, thực ra người nhà em đều rất thân thiện đúng không!”
“Đúng vậy, hôm sinh nhật em đó, có mã đáo thành công không?”, Trần Dư Phi cười hỏi.
Cát Tuyết Phi nghiến răng: “Không!”
“Ha ha, sao lại không, bộ đồ ngủ đắt tiền như vậy chẳng phải mất tiền oan rồi sao?”
“Anh ấy, anh ấy, anh ấy…”. Cát Tuyết Phi suy tính, có chút tức giận hạ thấp giọng nói: “Em dụ dỗ được một nửa, anh ấy đột nhiên dùng còng tay còng em lại trên giường, còn mình thì chạy ra ngoài phòng khách!”. Trần Dư Phi cười tới mức ngã từ trên ghế xuống, ôm bụng kêu lên “ai ai”. Ánh mắt người đang đánh bài bị thu hút, Cát Tuyết Phi đỏ bừng mặt, kéo Trần Dư Phi đi vào thư phòng tiếp tục thở vắn than dài.
“Em và anh ấy chỉ kém nhau mười tuổi, nói chung cũng không phải quá nhiều, tại sao anh ấy cứ luôn đối xử với em không nóng không lạnh như vậy chứ?”
“Nha đầu ngốc, cậu ấy như thế là đối tốt với em, còn chưa hiểu ra à?”
“Cái đó thì có gì tốt chứ?”. Cát Tuyết Phi thuận tay mở máy tính lên, cầm lấy con chuột rê trong tay, nhìn một đốm màu đỏ chuyển động qua lại trên màn hình: “Anh ấy không thích em, em biết.”
“Đừng nói linh tinh, em là cô gái đáng yêu như thế, đâu có đàn ông nào không thích chứ!”
Cát Tuyết Phi cười cười vẻ chán nản: “Nhưng… trước sau anh ấy đều coi em như trẻ con… loại trẻ con như em bị người nhà chiều chuộng hư rồi, không biết làm thế nào để được người khác yêu thương.”
“Tuyết Phi!”
Cát Tuyết Phi nheo nheo mắt, ngồi thẳng người cố làm vẻ tinh thần phấn chấn: “Thôi được rồi không nói chuyện này nữa! Chị dâu, em vẫn còn một chuyện thương lượng với chị.”
“Chuyện gì?”
Sau đó Cát Tuyết Phi có mấy lần đi thăm Lương Úy Lam và người nhà chị ấy, dưới sự giúp đỡ của cô bé, Lương Úy Lam thuê được một căn nhà của bạn cô bé, tiền thuê nhà cô cùng mang tính tượng trưng, mà Lương Úy Lam trước giờ độc lập tự cường lại không từ chối ý tốt của Cát Tuyết Phi: “Có lẽ hiện tại chị ấy rất khó khăn, chị dâu, hiện tại em không biết có nên giấu anh Phong không. Chị nói em có nên nói cho anh ấy biết sự tình không?”
Trần Dư Phi cũng lờ mờ đoán ra Cát Tuyết Phi sẽ nói với cô chuyện này. Cô cầm lên một cuốn sách đặt trên bàn, là một cuốn kinh Phật bố Đoàn Vân Phi thường xem, thật kì là ông là chuyên gia luyện kim mà cũng xem những thứ duy tâm như thế này. Chắn chắn là một cuốn sách rất cũ trước đây, còn là bản phồn thể hàng dọc thẳng đứng, lật qua trang bìa bốn, nhìn thấy thời gian xuất bản và tên của nhà in, lại là đồ từ thời kì dân quốc. Chẳng trách có biết bao nhiêu người tin Phật bái Phật, đích thực nhân gian có rất nhiều vấn đề khó mà giải quyết, khổ não đấu tranh, băn khoăn do dự, trong mắt của thần Phật, đây đều là khổ nạn.
“Chị dâu!”. Thấy Trần Dư Phi nửa ngày không nói, Cát Tuyết Phi thúc giục gọi cô một tiếng. Trần Dư Phi đặt sách xuống, cười cười: “Nên nói với anh ấy. Hiện tại là lúc khó khăn nhất của Lương Úy Lam, cho dù họ chỉ là bạn bè bình thường, cũng nên giúp chị ấy.”
Cát Tuyết Phi gật đầu: “Em cũng nghĩ như thế.”
Trở về phòng khách, bài brit đang đánh đến lúc kịch liệt, Đoàn Vân Phi và Nhiếp Phong là một nhóm, không có chút nể nang nào với các bậc tiền bối. Trần Dư Phi không hiểu cái này, xem cả nửa ngày vẫn mơ hồ không hiểu, mỉm cười cúi đầu, áp sát vai Đoàn Vân Phi, nghe anh vừa đánh vừa giải thích cho cô. Lĩnh ngộ của Trần Dư Phi đối với lĩnh vực này cực kì thấp, ngay cả Cát Tuyết Phi miễn cưỡng tốt nghiệp cấp ba cũng có thể nói ra tí sửu dần mão rồi, còn cô thì vẫn hồ đồ, mà lại bị khói thuốc Đoàn Vân Phi hút làm cho sặc không chịu nổi.
Lúc bịt miệng ho nhìn thấy đôi mắt tràn đầy nét cười của Nhiếp Phong đang ngồi đối diện. Anh cũng ngậm một điếu thuốc, nhưng sau khi cô bị ho sặc sụa lập tức cầm xuống dập tắt bỏ vào gạt tàn. Hành động này chỉ có Trần Dư Phi và Đoàn Vân Phi chú ý đến, Đoàn Vân Phi xấu xa “ừm ừm” hai tiếng, khuỷu tay huých huých về phía sau, quay đầu nhìn Trần Dư Phi nháy mắt cười gian tà.
Trần Dư Phi vừa uống trà, vừa lùi vào góc khói thuốc tương đối ít. Tivi vẫn luôn mở, không biết là kênh nào, đang mở một bộ phim rất cũ rất cổ Ô, Hương Tuyết. Hiện nay có lẽ đã chẳng mấy ai nhớ bộ phim này nữa, nữ nhân vật chính Hương Tuyết cầm một cây gậy dài chọc lên ngọn cây hồng, hình tượng đoạn phim đó quay rất đẹp, rất tĩnh lặng, màu sắc ôn hòa ánh sáng xa gần, khiến người ta không kiềm chế được cũng mỉm cười cùng Hương Tuyết. Trần Dư Phi còn nhớ có một lần cùng bà ngoại xem bộ phim này, nhìn thấy lúc Hương Tuyết quật cường xuống xe lửa giữa đêm khuya đi bộ về nhà, bà ngoại dùng đầu ngón tay ra sức gõ gõ lên trán Trần Dư Phi nhỏ, mỉm cười nói với mẹ Lục Mạn: “Đứa cháu gái này cũng bộc trực giống như Hương Tuyết trong bộ phim vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook