Tình Đầu Ở Trường Đại Học
-
Chương 36: Một phần chân tướng_
Thân thể Vệ Cát khó chịu, phía dưới đau nhức vô cùng. Cậu không cử động, cứ để mặc cho nước nóng bao vây cơ thể mình. Sắc mặt cậu mỗi lúc một kém, đầu óc cũng chẳng tốt hơn là bao. Cậu cắn môi, môi chảy máu cũng không có cảm giác gì, chỉ thấy mọi thứ xung quanh dần mơ hồ.
Vương Túc Ngạn thấy cậu không thèm nói chuyện với mình, tức giận xen lẫn lo lắng. Hắn nói không đúng sao?
Cả hai duy trì im lặng, một bên do mệt mỏi không nói thành lời, một bên ghen tuông mờ mắt. Chuyện khi xưa ám ảnh Vương Túc Ngạn, bây giờ tái diễn. Thử hơi ai chịu nổi? Không có lời giải thích rõ ràng, hắn chính là sắp bùng nổ.
Chìm trong suy nghĩ một khắc, khắc sau đã thấy mi mắt Vệ Cát rũ xuống, đầu ngửa lên bồn tắm. Vương Túc Ngạn hoảng hốt đỡ đầu cậu, cảm thấy hơi thở cậu không đều đặn, cả người nóng hầm hập.
“Vệ Cát, tỉnh, tỉnh!”
Phát hiện làn nước trong vắt hiện lên vài tia đỏ như máu, còn có một ít dịch trắng đục, lòng hắn chợt thắt lại. Vương Túc Ngạn tìm một chiếc khăn quấn quanh người cậu, vội vã bế lên giường. Cẩn thận xem xét phía sau của cậu, nơi đó sưng đỏ, có lẽ bên trong cũng bị thương rồi.
Hắn đau lòng nhìn cậu, lục tung cả nhà, vẫn không có thuốc. Hắn gọi điện cho Vương Túc Nghiêu, dặn em trai mua một lọ thuốc. Vương Túc Ngạn ngồi bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nóng hổi của cậu, hôn lên đôi mắt, sống mũi, hôn lên từng vết xanh tím trên vai cậu. Một cảm giác thương tiếc dâng lên trong lòng hắn.
Hắn hận cha hắn, hết lần này đến lần khác muốn hắn chết tâm, rốt cuộc là vì lý do gì? Vì sao làm tổn thương người hắn thương yêu? Vương Túc Ngạn vuốt ve má Vệ Cát, vẻ mặt em khi đó, anh có thể tin không?
Vương Túc Nghiêu vừa về nhà đã bị Vương Túc Ngạn lục soát túi để tìm thuốc, dở khóc dở cười. Anh hai vội vàng quá đi. Chuyện hôm qua, đương nhiên Vương Túc Nghiêu sẽ tự có cách biết, cậu im lặng, nhưng không có nghĩa là cậu không biết gì cả.
Anh hai ngu ngốc, bị cha lừa cũng không biết! Bình thường học giỏi bao nhiêu, chuyện tình cảm nóng nảy, IQ bằng không bấy nhiêu.
“Anh hai, em...”
“Có gì nói sau đi!”
Vương Túc Ngạn cầm hộp thuốc, không nói không rằng mất dạng sau cầu thang. Ôi, con người có thể vì người mình yêu hấp tấp đến như thế, ông đây bó tay rồi!
Người cha đầy mưu mô toan tính của mình, Vương Túc Nghiêu hiểu rất rõ, thậm chí còn rõ hơn cả bản thân ông ta hiểu ông ta. Người theo ông ta từ khi còn nhỏ, lợi ích không ít. Có điều, Vương Túc Nghiêu không mấy quan tâm, chuyện Vương Úc Hạo làm, ông ấy tự chịu, có liên quan gì đến mình.
Vương Túc Ngạn tỉ mỉ bôi thuốc lên nơi khó nói ấy, khi ngón tay luồn vào trong, cảm giác thít chặt làm hắn bất giác đỏ mặt, ho khẽ vài tiếng. Mình không phải háo sắc như vậy chứ?
Nghĩ đến chỗ này đã tiếp nhận cha mình, tay hắn run lên. Lòng đau như cắt.
Cơ thể trần trụi của Vệ Cát bại lộ hoàn toàn trước mắt Vương Túc Ngạn, đúng lúc này Vương Túc Nghiêu không thèm gõ cửa, tuỳ tiện nắm nắm cửa đi vào.
“Ồ...”
Vương Túc Ngạn trừng Vương Túc Nghiêu, kéo tấm chăn mỏng che đi thân thể trắng hồng xinh đẹp kia.
“Không biết gõ cửa?”
“Đây là phòng em, cớ sao phải gõ cửa. Anh mượn phòng em còn chưa nói tiếng nào...”
Vương Túc Nghiêu bất mãn kể lể, bị ánh mắt hình viên đạn làm cho im bặt. Bất quá chưa đầy một phút sau đã giở bộ mặt đùa cợt.
“Nhưng mà, Vệ Cát anh ấy, rất “gợi cảm” nha!”
“Cút ra khỏi phòng!!!”
Vương Túc Ngạn sấn tới muốn đem Vương Túc Nghiêu đá văng ra khỏi phòng, cậu nhanh nhẹn nhảy ra chỗ khác, tiếp tục trò trêu ngươi anh trai.
“Chà chà, nhìn dấu tích trên người anh ấy kìa, tình thú quá đi a~. Làm kịch liệt quá nên không chịu đựng nổi, ngất xỉu phải không? Còn phải bôi thuốc, chắn chắn chỗ đó nở hoa mất rồi!!”
“Con mẹ nó! Em học trường Hữu Nhân để tiếp thu ba cái hằng bà lằng này sao???”
Thấy tình hình khá bất lợi, Vương Túc Nghiêu mới thôi trêu đùa, lấy chiến lợi phẩm của mình ra xoa dịu anh trai máu đang dồn lên cổ, thiếu chút nữa sẽ phun lên mặt cậu mất.
“Xí khoan!!! Bóp chết em là mất một chuyện vô cùng quan trọng đó!!!”
“Chuyện gì?”
“Trên thế giới mất một kẻ vô cùng đẹp trai và tài năng, anh biết không?”
“...” Nắm đấm sẵn sàng vung lên mặt Vương Túc Nghiêu bất cứ lúc nào.
“À không không không. Bình tĩnh bình tĩnh! Nóng giận là không tốt!”
Vương Túc Ngạn không nói nhiều, lấy điện thoại trong túi, nhấn một dãy số mà Vương Túc Nghiêu nhìn không thể quen thuộc hơn.
“A lô, Vỹ Hàng, lôi con cáo nhà cậu về ngay cho tôi!!!”
Bên kia ngáp một cái, “Tên đấy lại gây chuyện à?”
Sắc mặt Vương Túc Nghiêu nổi lên một tia hoảng sợ, vội vàng níu tay Vương Túc Ngạn.
“Haha, anh hai. Em sai rồi!” Sau đó giật máy điện thoại, “Vỹ Hàng, sao không ngủ đi?”
Rồi cúp máy.
“Biết sợ sao?”
“...”
“Biết thì nói năng đàng hoàng môt chút!”
“...”
“Không thì liệu hồn với brother-in-law của cậu đi.”
“Được được. Em nói là được chứ gì!”
Vương Túc Nghiêu hết cách, đùa còn chưa chán đã bị cắt ngang, hừ. Cậu lấy lại bô dạng nghiêm túc, nhưng giọng điệu hàm tiếu rất muốn bị bóp cổ mới thoả. Không chỉ Vương Túc Tranh, ngay cả Vương Túc Ngạn cũng khôg hiểu vì sao Vỹ Hàng có thể chịu đựng tính cách quái gở của Vương Túc Nghiêu.
“Chuyện ba nói, điên quá nói xàm thôi.”
Có ai nói ba mình như vậy chưa?
“Xạo sự rõ ràng như vậy mà anh cũng tin, đần hết chỗ nói.”
Con mẹ nó! Đây là ý gì?
Mắt Vương Túc Ngạn nổi lên bốn chữ “Mày muốn chết hử”, Vương Túc Nghiêu làm bộ nhún vai, tiếp tục nói.
“Camera gắn ở góc phòng, anh thích thì em sẽ mở lên cho anh xem. Không ngại chứ?”
Tên này rốt cuộc giấu bao nhiêu tinh ranh???
“Có gì thì nói, đừng vòng vo.” Vương Túc Ngạn thẳng thắn nói.
“Con người em thích khơi dậy sự tò mò của người khác.”
“Rồi rồi. Mở đi!”
“Anh không ngại? Đến lúc đó đừng có mà nổi sùng với em!”
Vương Túc Ngạn ngẫm nghĩ một lúc lâu. Chắc chắn đoạn video camera ghi được nội dung sẽ chẳng trong sáng gì, nhưng đó là cảnh của ông ta và Vệ Cát, xem sẽ đập vỡ màn hình, không xem thì lòng canh cánh không yên.
Liếc sang Vương Túc Nghiêu đang cười cười, Vương Túc Ngạn theo những gì đã học, một khi đã muốn cho người khác xem cảnh trong camera mật, là muốn cho người khác biết chân tướng sự việc. Nụ cười kia, hẳn là chuyện sẽ không nghiêm trọng đến mức đó. Nhưng những dấu vết trên người Vệ Cát nghiêm trọng như vậy...
“Xem.” Phải xem, nếu là thật, thì chấm dứt. Còn nếu không...
“Vậy thì xem!”
Mở laptop dán hình kì quái, Vương Túc Nghiêu thao tác trên phần mềm camera, tua đến thời điểm đêm hôm đó. Vương Túc Ngạn hồi hộp chờ đợi, tay xoắn chặt vào gấu quần, môi mím thành một đường cong mỏng, vớ lấy cốc nước đá bên bàn, tu ừng ực.
Trên màn hình loé lên ánh sáng đèn điện, hình ảnh chiếc giường rõ nét hơn bao giờ hết, hai thân thể kết hợp thân mật, người phía trên luật động mạnh mẽ, động tác điên cuồng cùng tiếng thở dốc kịch liệt, trần trụi kia không ai khác chính là mình.
Phụt!!!
Nước văng đầy lên màn hình, Vương Túc Ngạn quay sang chỗ khác ho khùng khục, mắt không thể mở to hơn được nữa. Nếu chỉ có một từ để diễn tả tâm trạng hắn lúc này, đó chính là “SỐC“.
Tiếng rên rỉ hoà lẫn âm thanh khóc lóc đáng thương kia tạo thành một thứ tạp âm mà Vương Túc Ngạn càng nghe càng cảm thấy chói tai. Vệ Cát trong màn hình máy tính không ngừng cầu xin dừng lại, đến âm cuối trở thành tiếng thút thít khàn khàn.
Sao lại...giống cưỡng bức Vệ Cát thế này? Mọi chuyện là sao? Mọi thứ quay cuồng trong đầu Vương Túc Ngạn, khó hiểu lại càng khó hiểu.
Tim như ngừng đập.
Chuyện này...là thật sao???
Vương Túc Nghiêu thản nhiên xem cảnh nóng miễn phí, rồi tua qua đến hai, ba giờ sau, trên mặt không có vẻ gì là ngượng ngùng.
“Này, sao lại tua?”
Vương Túc Ngạn chặn tay em trai, lấy khăn giấy lau màn hình ướt sũng, hỏi.
“Không tua chứ anh định xem cảnh đó mấy tiếng liền à?”
“Sao em biết?”
“Em xem rồi.”
“Xem rồi?????”
Vương Túc Ngạn không tự chủ được nhảy dựng lên. Mình và Vệ Cát làm chuyện đó...tên này xem hết rồi sao? Còn mặt mũi gì nữa, hình tượng cũng quăng ra đảo hoang rồi. Lần đầu tiên trong đời Vương Túc Ngạn cảm thấy vô cùng mất mặt. Nhưng, hắn rất vui mừng, vì người trong màn hình, là hắn và cậu.
Người nói này, kẻ nói nọ, hắn biết tin ai đây? Con mẹ nó, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy????
“Vương Túc Nghiêu.”
“Anh gọi em?”
“Một là nói tất cả những gì chú biết, hai là Vỹ Hàng theo anh một đi không về, thế nào?”
Vương Túc Nghiêu trố mắt, còn hù doạ mình? Cậu nhún vai, trước sau gì cũng phải nói. Cậu gập máy tính, xấu xa nhìn Vệ Cát một cái.
“Anh cho em hôn anh ấy một cái, em nói cho anh biết!”
“Có gan nói lại lần nữa?”
Vương Túc Ngạn nổi giận thật rồi.
“Giới thiệu Mạc Diên cho em đi.”
“Cái này thì được. Nói!”
“Là vầy, anh nhớ cha mẹ của Vệ Cát tên gì không?”
“Vệ Kiên và Nhan Dung.”
“Chuyện xưa nói ra dài dòng quá. Mẹ Vệ Cát từng là người yêu của cha, sau một lần tình cờ gặp nhau ở một buổi tiệc rượu. Quan hệ phát sinh, cha khi đó cũng vì vẻ đẹp sắc sảo của bà ấy làm cho rung động, rồi đính ước...
Đến ngày cưới, không những biến mất dạng, bà ấy còn tố cáo cha tội cưỡng hiếp. Video đương nhiên do bà ấy quay rồi trình lên toà án.
Cha vì vụ đó mà đi tù bốn năm. Hoá ra, Nhan Dung vì người bà ấy yêu thật lòng, Vệ Kiên mà làm như thế. Cha và Vệ Kiên là bạn đại học, cha từng thuê người cưỡng bức em gái Vệ Kiên, cho nên, chuyện trả thù từ đó được lập ra.
Em đã nhờ người tìm hiểu, thậm chí rất kỹ càng, cũng nhờ vào anh, chơi trốn tìm mà cứ lấp ló trước cửa thư phòng, em sợ bị tìm thấy nên chạy đến góc khuất giữa hai phòng, trốn vào đó. Ai ngờ nghe toàn bộ cuộc điện thoại.”
...
Vương Túc Ngạn ngây ra nhìn Vương Túc Nghiêu chỉ tay năm ngón minh hoạ rất sống động.
“Đêm điên cuồng đó, anh bị bỏ thuốc, còn ngu ngơ đến giờ chưa nhớ lại đã xảy ra cái gì. Tin ai không tin đi tin cha. Ông ấy nói dối bao nhiêu lần anh còn không rõ ư???”
Vương Túc Ngạn lần nữa ngây người.
“Chẳng hiểu sao ông ấy nhắm trúng anh nữa, haizzz. Em đột nhiên cảm thấy anh giống con ghẻ.”
Sắc mặt Vương Túc Ngạn thay đổi liên tục, không lần nào giống lần nào.
Vương Túc Nghiêu thong thả uống nước, “hà” một tiếng sảng khoái, vuốt vuốt cằm nói tiếp.
“Đến đó thôi, anh muốn biết gì thì tự đi tìm hiểu. Những việc riêng tư còn lại, Niên đại thám tử, không phải để chưng chứ?”
Đầu Vương Túc Ngạn tạm thời chưa thể xử lí nổi đống thông tin từ miệng em trai phun ra. Hắn ngồi ì đó, chầm chậm lôi đầu từng đứa một ra xem xét.
Nói xong Vương Túc Nghiêu vẫy vẫy tay, sáp lại giường Vệ Cát, đặt tay lên trán cậu, thừa cơ hôn cái chóc lên trán Vệ Cát.
“Chà anh xem, anh ấy sốt rồi! Nóng bỏng môi luôn đây này!”
Vừa nói vừa miết môi, Vương Túc Nghiêu lục túi áo, đặt lên tủ đầu giường, khôn khéo né tránh ánh mắt toé lửa vì hành động của mình ban nãy.
“Để đó. Ra ngoài.”
Vương Túc Nghiêu gật gật, huýt sáo bước ra ngoài, bộ dạng vô cùng cợt nhả.
Vệ Cát ngủ nhưng mi mắt thi thoảng lại giật giật, có vẻ không được tròn giấc. Vương Túc Ngạn lấy thuốc, đem vào miệng, hớp một ngụm nước rồi đưa sâu trong miệng Vệ Cát.
Trong lòng hắn rối như tơ vò. Không biết nên suy nghĩ từ đâu, khẩn trương vô cùng. Nhưng nhìn gương mặt say ngủ của cậu, từng tia an lòng len lỏi trong tâm trí hắn.
Xin lỗi vì đa hiểu lầm! Xin lỗi vì đã nóng nảy như vậy! Xin lỗi vì đã làm em bị thương...
Hắn cần thời gian để giải quyết mối quan hệ phức tạp này.
Lynn: Còn một vài mớ bòng bong nữa thôi...
Vương Túc Ngạn thấy cậu không thèm nói chuyện với mình, tức giận xen lẫn lo lắng. Hắn nói không đúng sao?
Cả hai duy trì im lặng, một bên do mệt mỏi không nói thành lời, một bên ghen tuông mờ mắt. Chuyện khi xưa ám ảnh Vương Túc Ngạn, bây giờ tái diễn. Thử hơi ai chịu nổi? Không có lời giải thích rõ ràng, hắn chính là sắp bùng nổ.
Chìm trong suy nghĩ một khắc, khắc sau đã thấy mi mắt Vệ Cát rũ xuống, đầu ngửa lên bồn tắm. Vương Túc Ngạn hoảng hốt đỡ đầu cậu, cảm thấy hơi thở cậu không đều đặn, cả người nóng hầm hập.
“Vệ Cát, tỉnh, tỉnh!”
Phát hiện làn nước trong vắt hiện lên vài tia đỏ như máu, còn có một ít dịch trắng đục, lòng hắn chợt thắt lại. Vương Túc Ngạn tìm một chiếc khăn quấn quanh người cậu, vội vã bế lên giường. Cẩn thận xem xét phía sau của cậu, nơi đó sưng đỏ, có lẽ bên trong cũng bị thương rồi.
Hắn đau lòng nhìn cậu, lục tung cả nhà, vẫn không có thuốc. Hắn gọi điện cho Vương Túc Nghiêu, dặn em trai mua một lọ thuốc. Vương Túc Ngạn ngồi bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nóng hổi của cậu, hôn lên đôi mắt, sống mũi, hôn lên từng vết xanh tím trên vai cậu. Một cảm giác thương tiếc dâng lên trong lòng hắn.
Hắn hận cha hắn, hết lần này đến lần khác muốn hắn chết tâm, rốt cuộc là vì lý do gì? Vì sao làm tổn thương người hắn thương yêu? Vương Túc Ngạn vuốt ve má Vệ Cát, vẻ mặt em khi đó, anh có thể tin không?
Vương Túc Nghiêu vừa về nhà đã bị Vương Túc Ngạn lục soát túi để tìm thuốc, dở khóc dở cười. Anh hai vội vàng quá đi. Chuyện hôm qua, đương nhiên Vương Túc Nghiêu sẽ tự có cách biết, cậu im lặng, nhưng không có nghĩa là cậu không biết gì cả.
Anh hai ngu ngốc, bị cha lừa cũng không biết! Bình thường học giỏi bao nhiêu, chuyện tình cảm nóng nảy, IQ bằng không bấy nhiêu.
“Anh hai, em...”
“Có gì nói sau đi!”
Vương Túc Ngạn cầm hộp thuốc, không nói không rằng mất dạng sau cầu thang. Ôi, con người có thể vì người mình yêu hấp tấp đến như thế, ông đây bó tay rồi!
Người cha đầy mưu mô toan tính của mình, Vương Túc Nghiêu hiểu rất rõ, thậm chí còn rõ hơn cả bản thân ông ta hiểu ông ta. Người theo ông ta từ khi còn nhỏ, lợi ích không ít. Có điều, Vương Túc Nghiêu không mấy quan tâm, chuyện Vương Úc Hạo làm, ông ấy tự chịu, có liên quan gì đến mình.
Vương Túc Ngạn tỉ mỉ bôi thuốc lên nơi khó nói ấy, khi ngón tay luồn vào trong, cảm giác thít chặt làm hắn bất giác đỏ mặt, ho khẽ vài tiếng. Mình không phải háo sắc như vậy chứ?
Nghĩ đến chỗ này đã tiếp nhận cha mình, tay hắn run lên. Lòng đau như cắt.
Cơ thể trần trụi của Vệ Cát bại lộ hoàn toàn trước mắt Vương Túc Ngạn, đúng lúc này Vương Túc Nghiêu không thèm gõ cửa, tuỳ tiện nắm nắm cửa đi vào.
“Ồ...”
Vương Túc Ngạn trừng Vương Túc Nghiêu, kéo tấm chăn mỏng che đi thân thể trắng hồng xinh đẹp kia.
“Không biết gõ cửa?”
“Đây là phòng em, cớ sao phải gõ cửa. Anh mượn phòng em còn chưa nói tiếng nào...”
Vương Túc Nghiêu bất mãn kể lể, bị ánh mắt hình viên đạn làm cho im bặt. Bất quá chưa đầy một phút sau đã giở bộ mặt đùa cợt.
“Nhưng mà, Vệ Cát anh ấy, rất “gợi cảm” nha!”
“Cút ra khỏi phòng!!!”
Vương Túc Ngạn sấn tới muốn đem Vương Túc Nghiêu đá văng ra khỏi phòng, cậu nhanh nhẹn nhảy ra chỗ khác, tiếp tục trò trêu ngươi anh trai.
“Chà chà, nhìn dấu tích trên người anh ấy kìa, tình thú quá đi a~. Làm kịch liệt quá nên không chịu đựng nổi, ngất xỉu phải không? Còn phải bôi thuốc, chắn chắn chỗ đó nở hoa mất rồi!!”
“Con mẹ nó! Em học trường Hữu Nhân để tiếp thu ba cái hằng bà lằng này sao???”
Thấy tình hình khá bất lợi, Vương Túc Nghiêu mới thôi trêu đùa, lấy chiến lợi phẩm của mình ra xoa dịu anh trai máu đang dồn lên cổ, thiếu chút nữa sẽ phun lên mặt cậu mất.
“Xí khoan!!! Bóp chết em là mất một chuyện vô cùng quan trọng đó!!!”
“Chuyện gì?”
“Trên thế giới mất một kẻ vô cùng đẹp trai và tài năng, anh biết không?”
“...” Nắm đấm sẵn sàng vung lên mặt Vương Túc Nghiêu bất cứ lúc nào.
“À không không không. Bình tĩnh bình tĩnh! Nóng giận là không tốt!”
Vương Túc Ngạn không nói nhiều, lấy điện thoại trong túi, nhấn một dãy số mà Vương Túc Nghiêu nhìn không thể quen thuộc hơn.
“A lô, Vỹ Hàng, lôi con cáo nhà cậu về ngay cho tôi!!!”
Bên kia ngáp một cái, “Tên đấy lại gây chuyện à?”
Sắc mặt Vương Túc Nghiêu nổi lên một tia hoảng sợ, vội vàng níu tay Vương Túc Ngạn.
“Haha, anh hai. Em sai rồi!” Sau đó giật máy điện thoại, “Vỹ Hàng, sao không ngủ đi?”
Rồi cúp máy.
“Biết sợ sao?”
“...”
“Biết thì nói năng đàng hoàng môt chút!”
“...”
“Không thì liệu hồn với brother-in-law của cậu đi.”
“Được được. Em nói là được chứ gì!”
Vương Túc Nghiêu hết cách, đùa còn chưa chán đã bị cắt ngang, hừ. Cậu lấy lại bô dạng nghiêm túc, nhưng giọng điệu hàm tiếu rất muốn bị bóp cổ mới thoả. Không chỉ Vương Túc Tranh, ngay cả Vương Túc Ngạn cũng khôg hiểu vì sao Vỹ Hàng có thể chịu đựng tính cách quái gở của Vương Túc Nghiêu.
“Chuyện ba nói, điên quá nói xàm thôi.”
Có ai nói ba mình như vậy chưa?
“Xạo sự rõ ràng như vậy mà anh cũng tin, đần hết chỗ nói.”
Con mẹ nó! Đây là ý gì?
Mắt Vương Túc Ngạn nổi lên bốn chữ “Mày muốn chết hử”, Vương Túc Nghiêu làm bộ nhún vai, tiếp tục nói.
“Camera gắn ở góc phòng, anh thích thì em sẽ mở lên cho anh xem. Không ngại chứ?”
Tên này rốt cuộc giấu bao nhiêu tinh ranh???
“Có gì thì nói, đừng vòng vo.” Vương Túc Ngạn thẳng thắn nói.
“Con người em thích khơi dậy sự tò mò của người khác.”
“Rồi rồi. Mở đi!”
“Anh không ngại? Đến lúc đó đừng có mà nổi sùng với em!”
Vương Túc Ngạn ngẫm nghĩ một lúc lâu. Chắc chắn đoạn video camera ghi được nội dung sẽ chẳng trong sáng gì, nhưng đó là cảnh của ông ta và Vệ Cát, xem sẽ đập vỡ màn hình, không xem thì lòng canh cánh không yên.
Liếc sang Vương Túc Nghiêu đang cười cười, Vương Túc Ngạn theo những gì đã học, một khi đã muốn cho người khác xem cảnh trong camera mật, là muốn cho người khác biết chân tướng sự việc. Nụ cười kia, hẳn là chuyện sẽ không nghiêm trọng đến mức đó. Nhưng những dấu vết trên người Vệ Cát nghiêm trọng như vậy...
“Xem.” Phải xem, nếu là thật, thì chấm dứt. Còn nếu không...
“Vậy thì xem!”
Mở laptop dán hình kì quái, Vương Túc Nghiêu thao tác trên phần mềm camera, tua đến thời điểm đêm hôm đó. Vương Túc Ngạn hồi hộp chờ đợi, tay xoắn chặt vào gấu quần, môi mím thành một đường cong mỏng, vớ lấy cốc nước đá bên bàn, tu ừng ực.
Trên màn hình loé lên ánh sáng đèn điện, hình ảnh chiếc giường rõ nét hơn bao giờ hết, hai thân thể kết hợp thân mật, người phía trên luật động mạnh mẽ, động tác điên cuồng cùng tiếng thở dốc kịch liệt, trần trụi kia không ai khác chính là mình.
Phụt!!!
Nước văng đầy lên màn hình, Vương Túc Ngạn quay sang chỗ khác ho khùng khục, mắt không thể mở to hơn được nữa. Nếu chỉ có một từ để diễn tả tâm trạng hắn lúc này, đó chính là “SỐC“.
Tiếng rên rỉ hoà lẫn âm thanh khóc lóc đáng thương kia tạo thành một thứ tạp âm mà Vương Túc Ngạn càng nghe càng cảm thấy chói tai. Vệ Cát trong màn hình máy tính không ngừng cầu xin dừng lại, đến âm cuối trở thành tiếng thút thít khàn khàn.
Sao lại...giống cưỡng bức Vệ Cát thế này? Mọi chuyện là sao? Mọi thứ quay cuồng trong đầu Vương Túc Ngạn, khó hiểu lại càng khó hiểu.
Tim như ngừng đập.
Chuyện này...là thật sao???
Vương Túc Nghiêu thản nhiên xem cảnh nóng miễn phí, rồi tua qua đến hai, ba giờ sau, trên mặt không có vẻ gì là ngượng ngùng.
“Này, sao lại tua?”
Vương Túc Ngạn chặn tay em trai, lấy khăn giấy lau màn hình ướt sũng, hỏi.
“Không tua chứ anh định xem cảnh đó mấy tiếng liền à?”
“Sao em biết?”
“Em xem rồi.”
“Xem rồi?????”
Vương Túc Ngạn không tự chủ được nhảy dựng lên. Mình và Vệ Cát làm chuyện đó...tên này xem hết rồi sao? Còn mặt mũi gì nữa, hình tượng cũng quăng ra đảo hoang rồi. Lần đầu tiên trong đời Vương Túc Ngạn cảm thấy vô cùng mất mặt. Nhưng, hắn rất vui mừng, vì người trong màn hình, là hắn và cậu.
Người nói này, kẻ nói nọ, hắn biết tin ai đây? Con mẹ nó, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy????
“Vương Túc Nghiêu.”
“Anh gọi em?”
“Một là nói tất cả những gì chú biết, hai là Vỹ Hàng theo anh một đi không về, thế nào?”
Vương Túc Nghiêu trố mắt, còn hù doạ mình? Cậu nhún vai, trước sau gì cũng phải nói. Cậu gập máy tính, xấu xa nhìn Vệ Cát một cái.
“Anh cho em hôn anh ấy một cái, em nói cho anh biết!”
“Có gan nói lại lần nữa?”
Vương Túc Ngạn nổi giận thật rồi.
“Giới thiệu Mạc Diên cho em đi.”
“Cái này thì được. Nói!”
“Là vầy, anh nhớ cha mẹ của Vệ Cát tên gì không?”
“Vệ Kiên và Nhan Dung.”
“Chuyện xưa nói ra dài dòng quá. Mẹ Vệ Cát từng là người yêu của cha, sau một lần tình cờ gặp nhau ở một buổi tiệc rượu. Quan hệ phát sinh, cha khi đó cũng vì vẻ đẹp sắc sảo của bà ấy làm cho rung động, rồi đính ước...
Đến ngày cưới, không những biến mất dạng, bà ấy còn tố cáo cha tội cưỡng hiếp. Video đương nhiên do bà ấy quay rồi trình lên toà án.
Cha vì vụ đó mà đi tù bốn năm. Hoá ra, Nhan Dung vì người bà ấy yêu thật lòng, Vệ Kiên mà làm như thế. Cha và Vệ Kiên là bạn đại học, cha từng thuê người cưỡng bức em gái Vệ Kiên, cho nên, chuyện trả thù từ đó được lập ra.
Em đã nhờ người tìm hiểu, thậm chí rất kỹ càng, cũng nhờ vào anh, chơi trốn tìm mà cứ lấp ló trước cửa thư phòng, em sợ bị tìm thấy nên chạy đến góc khuất giữa hai phòng, trốn vào đó. Ai ngờ nghe toàn bộ cuộc điện thoại.”
...
Vương Túc Ngạn ngây ra nhìn Vương Túc Nghiêu chỉ tay năm ngón minh hoạ rất sống động.
“Đêm điên cuồng đó, anh bị bỏ thuốc, còn ngu ngơ đến giờ chưa nhớ lại đã xảy ra cái gì. Tin ai không tin đi tin cha. Ông ấy nói dối bao nhiêu lần anh còn không rõ ư???”
Vương Túc Ngạn lần nữa ngây người.
“Chẳng hiểu sao ông ấy nhắm trúng anh nữa, haizzz. Em đột nhiên cảm thấy anh giống con ghẻ.”
Sắc mặt Vương Túc Ngạn thay đổi liên tục, không lần nào giống lần nào.
Vương Túc Nghiêu thong thả uống nước, “hà” một tiếng sảng khoái, vuốt vuốt cằm nói tiếp.
“Đến đó thôi, anh muốn biết gì thì tự đi tìm hiểu. Những việc riêng tư còn lại, Niên đại thám tử, không phải để chưng chứ?”
Đầu Vương Túc Ngạn tạm thời chưa thể xử lí nổi đống thông tin từ miệng em trai phun ra. Hắn ngồi ì đó, chầm chậm lôi đầu từng đứa một ra xem xét.
Nói xong Vương Túc Nghiêu vẫy vẫy tay, sáp lại giường Vệ Cát, đặt tay lên trán cậu, thừa cơ hôn cái chóc lên trán Vệ Cát.
“Chà anh xem, anh ấy sốt rồi! Nóng bỏng môi luôn đây này!”
Vừa nói vừa miết môi, Vương Túc Nghiêu lục túi áo, đặt lên tủ đầu giường, khôn khéo né tránh ánh mắt toé lửa vì hành động của mình ban nãy.
“Để đó. Ra ngoài.”
Vương Túc Nghiêu gật gật, huýt sáo bước ra ngoài, bộ dạng vô cùng cợt nhả.
Vệ Cát ngủ nhưng mi mắt thi thoảng lại giật giật, có vẻ không được tròn giấc. Vương Túc Ngạn lấy thuốc, đem vào miệng, hớp một ngụm nước rồi đưa sâu trong miệng Vệ Cát.
Trong lòng hắn rối như tơ vò. Không biết nên suy nghĩ từ đâu, khẩn trương vô cùng. Nhưng nhìn gương mặt say ngủ của cậu, từng tia an lòng len lỏi trong tâm trí hắn.
Xin lỗi vì đa hiểu lầm! Xin lỗi vì đã nóng nảy như vậy! Xin lỗi vì đã làm em bị thương...
Hắn cần thời gian để giải quyết mối quan hệ phức tạp này.
Lynn: Còn một vài mớ bòng bong nữa thôi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook