Tình Đầu Ở Trường Đại Học
-
Chương 29: Vương gia_
“Người anh thích, quả không tồi! Đẹp trai trắng trẻo, rất ngon miệng đó!” Cậu trai vuốt vuốt mái tóc rối, cười thâm thuý.
Triệu Lệ Hoằng ngay lập tức nghiêm giọng, “Em đừng có đụng đến cậu ấy!”
“Được được, em chỉ nói thế thôi, em có người trong lòng rồi. Em nói thật nhé, ở trong phòng miễn cưỡng hôn anh, mất mặt chết đi được!”
“Anh cũng nổi hết cả da gà, hành động táo bạo quá đấy!”
“Hắc hắc, mời em một chầu đi. Em là người có công lớn đó! Khi nào thì hai người làm?”
“Khục...” Triệu Lệ Hoằng ho khan, “Ai dạy em nói chuyện kiểu này hả?”
Cậu trai cười cười, “Người yêu em dạy.”
“...”
*
Diệp Tư Hạ vật vờ chờ đợi trên giường, Vệ Cát về sớm hơn dự định. Cậu chăm chú nhìn Diệp Tư Hạ, người này từ khi mình về liền nắm tay nắm chân hỏi tới tấp, tất cả đều liên quan đến chuyện tình cảm.
Cậu ta để ý ai rồi?
Vệ Cát bóp trán, hôm nay cậu có buổi hẹn cùng Vương Túc Ngạn, nhưng chưa kịp nắm tay đã bị cuộc điện thoại từ gia đình của Vương Túc Ngạn gián đoạn.
Có ai xui xẻo như mình không chứ?
Về đến nhà lại bị Diệp Tư Hạ hỏi đến chóng cả mặt.
“Cậu...nói yêu đồng tính rất phổ biến mà đúng không?”
“Tôi và Túc Ngạn là một ví dụ.”
“Ha, tôi nói cho cậu biết. Tôi đang yêu...” Hai mắt Diệp Tư Hạ lấp lánh, khoé miệng cong lên nụ cười vui vẻ.
Gì??? Hạ lưu này đang yêu? Mấy ngày qua mặt mày cau có, thế nào trong một buổi chiều nói yêu là yêu???
Vệ Cát trợn mắt, đưa tay áp trán Diệp Tư Hạ, “Cậu bị ấm đầu à?”
“Tôi không bị làm sao hết. Chính là cảm giác lâng lâng khi thích một người...”
Lần này đổi lại Vệ Cát cười hì hì, tên này, thái độ thay đổi nhanh như chong chóng, nhưng trong lòng nghĩ gì đều viết lên trên mặt.
“Thích sao? Là con trai à?”
“Đúng đó. Là con trai. Khoan đã, làm sao cậu biết?”
“Đoán.” Thật ra, Triệu Lệ Hoằng đã tâm sự cùng cậu tuần trước, không ngờ nhanh như vậy Diệp Tư Hạ đã chấp nhận tình cảm của Triệu Lệ Hoằng.
“Tôi thích A Hoằng.” Diệp Tư Hạ hùng hồn nói.
“Nói với tôi làm gì?”
“Để cậu không được quá thân mật với cậu ấy.”
“Tư Hạ, cậu bị gì thế? Ấm đầu nữa à? Cậu yên tâm, tôi sẽ không đụng vào cậu ấy khi chưa có sự cho phép của cậu, ok? Độc chiếm như đàn bà ấy!”
“Tôi chính là độc chiếm cậu ấy thế đó. Này, tôi nhờ cậu một chuyện được không?”
“Cậu nói đi!” Chắc chắn là nhờ làm việc gì không được tốt.
“Cậu... Nói sao nhỉ? Cậu có thể...à, điều tra xem A Hoằng cậu ấy có...” Đối với loại sự tình này, Diệp Tư Hạ nhất quyết không chịu ra mặt hỏi trực tiếp.
“Điều tra cái gì cơ?”
“Khi nãy, có một tên nhóc nhỏ hơn chúng ta khoảng hai ba tuổi gì đó quen A Hoằng, nói là muốn ngủ qua đêm hôm nay, rất ngông nghênh xảo quyệt, tên đó hôn cậu ấy, tôi muốn biết cậu ta có quan hệ gì với A Hoằng.”
Vệ Cát hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, không có mặt ở đây hơn ba mươi phút thôi, sao mà xảy ra lắm chuyện thế này.
“Tiểu Tư, bộ cậu nhìn tôi có tư chất thám tử hay paparazzi lắm sao?”
“Giúp tôi đi mà, sẽ hậu tạ thật lớn luôn! Cậu hay trò chuyện cùng cậu ấy, dĩ nhiên là sẽ dễ hỏi hơn tôi!”
“Xét về tư cách, cậu có thể coi là người yêu A Hoằng, mấy loại chuyện riêng tư đương nhiên có quyền hỏi, tôi là người ngoài cuộc, không nên hỏi mới đúng chứ!” Vệ Cát học theo cách nói năng của đại luật sư tương lai Vương Túc Ngạn.
Diệp Tư Hạ hoàn toàn bị Vệ Cát làm cho cứng họng. Chỉ vừa xác nhận tình cảm, người yêu gì chứ? Nhưng không thể phủ nhận, được người khác nói là người yêu A Hoằng, thật sự là hạnh phúc chết đi được.
A Hoằng, tôi đây thích cậu! Loại yêu thích này, có chút giống trẻ con và kẹo sữa. Tôi là trẻ con, trẻ con rất thích kẹo sữa, ăn một lần liền nghiện, tôi đối với cậu là như vậy.
-----------•-----------
Tại căn biệt thự Vương gia, cảnh và người có sự đối lập rõ rệt.
Biệt thự nằm ở trung tâm thành phố, nhưng cách biệt hoàn toàn với sự náo nhiệt bên ngoài, bên trong là một không gian yên tĩnh đến tịch mịch.
Căn nhà được bao bọc bởi những hàng rào cao ngất ngưởng cùng một sân cỏ trải rộng chiếm một diện tích lớn. Cây cảnh xung quanh rất đa dạng, xanh tốt khiến người khác có cảm giác thư thái.
Sống ở đây đã nhiều năm, Vương Túc Ngạn cảm thấy nơi này dường như không thay đổi, nhưng trong lòng vẫn có nỗi niềm canh cánh khó chịu.
Mở cánh cửa gỗ lớn, trên tay cầm đã bám đầy bụi, hắn bất giác cười nhạt. Không có mẹ, căn nhà lạnh đến thấu xương. Cha, đến nơi kỉ niệm tình yêu của hai người, cha còn không buồn dọn dẹp, con nên làm thế nào đây?
Cú điện thoại cắt ngang khoảng thời gian cuối tuần hiếm hoi được ở bên cạnh nhau của hắn và Vệ Cát, chính là cuộc họp mặt gia đình gượng gạo này.
Trong gia đình, Vương Túc Ngạn luôn là người có mặt sớm nhất, không phải vì hắn có thói quen này, chỉ là hắn cần có thời gian để bình ổn tâm trạng trước mặt người cha hắn không muốn gặp.
Giống như một cỗ máy được lập trình sẵn, Vương Túc Ngạn vừa nghe điện thoại lập tức chạy đến biệt thự, ổ khoá lâu năm không mở vẫn nhớ rõ chìa khoá nào, vào trong vẫn không mở đèn vội, vô thức mở tủ lạnh tìm nước uống.
Kể từ khi mẹ qua đời, căn nhà họ Vương không hề có một chút hơi ấm. À không, vỗn dĩ nó đã không có hơi ấm. Có chăng đó chỉ là nhưng luồng gió nóng thổi vào, vô cùng lạnh nhạt.
Đa sầu như thế, có còn là Vương Túc Ngạn?
Hắn nhanh chóng gạt đi thứ cảm xúc đó, mắt nhìn về phía phòng ngủ tầng trên. Căn phòng cùng những kí ức tồi tệ, dơ bẩn đến buồn nôn.
“Ghê tởm!” Vương Túc Ngạn không nhịn được rủa thầm.
Trong điện thoại, cha nói có việc quan trọng, liên quan đến di chúc của ông. Di chúc? Nực cười!
Tôi, không cần tài sản của ông.
Vương Túc Ngạn đang mân mê giá treo đồ bằng gỗ được điêu khắc tinh xảo, một người đi vào, giọng nói lanh lảnh.
“Anh hai, anh đến từ khi nào thế?” Là Vương Túc Tranh, em gái hắn.
Hôm nay cô mặc một áo thun trắng đơn giản cùng quần jeans và áo khoác sơ mi ca rô bên ngoài, thoạt nhìn rất năng động đáng yêu. Vương Túc Tranh chạy đến bên anh trai mình, thích thú ôm hắn.
“Anh, lần trước gặp nhau anh chẳng thèm nói chuyện cùng em, bắt đền đi!!” Cô thầm khen dáng người anh trai vô cùng hoàn hảo, lưng dài vai rộng, cô cũng muốn có người yêu như anh trai.
Tâm trạng Vương Túc Ngạn khá lên phần nào vì câu nói nũng nịu của em gái nhỏ, “Con bé này, nhõng nhẽo cái gì, chủ nhật anh dẫn em đi ăn bánh ngọt, được chứ?” Hắn cưng chiều vuốt tóc em gái.
Chà, anh hai dịu dàng quá! Khác hẳn lần trước, lạnh lùng chết khiếp.
Vương Túc Tranh cao hứng gật đầu thật mạnh, cười tươi tặng cho anh trai một cái hôn thật kêu lên má.
“Anh hai, Tiểu Tranh, đứng giữa nhà ôm hôn nhau có vẻ không hay lắm đâu!”
Một người em khác của Vương Túc Ngạn, Vương Túc Nghiêu, anh em song sinh của Vương Túc Tranh, mang một cái ba lô to tướng bước vào.
Vương Túc Nghiêu không mang khí khái tao nhã như Vương Túc Ngạn nhưng cậu lại có một sức hấp dẫn đặc biệt, nhất là giọng nói âm trầm đầy mê hoặc.
“Anh về từ khi nào? Sao không nhắn hay gọi điện cho em?”
Vương Túc Nghiêu biết Vương Túc Ngạn có ác cảm với cha, dù chỉ là một cái nhíu mày khi hắn nhìn ông, cậu có thể thấy được, trong lòng Vương Túc Ngạn, luôn có một nút thắt khó xoá bỏ.
“Hai tháng. Trường trung học mới tốt chứ? Nghe nói hai em học chung trường?”
“Phải, tụi em đều học trường trung học Hữu Nhân.” Vương Túc Tranh lanh lẹ đáp.
“Trường dành cho thiên tài đó sao?”
“Anh thôi tâng bốc cái trường quỷ quái ấy đi. Vào đó rồi em mới biết trường Hữu Nhân toàn là biến thái, chẳng tốt như vẻ bề ngoài đâu!”
Cô phụng phịu, dẩu môi ra vẻ hối hận. Vương Túc Nghiêu cười cười.
“Thiên tài thường dây thần kinh đều có vấn đề, em gái à!”
“Anh ba, anh cũng biến thái giống mấy người đó, anh Vỹ Hàng sống được cùng anh, quả là vĩ nhân mà!!!”
“Nào có, em gái. Anh là học sinh gương mẫu đó!”
Hai anh em ở trên trường đấu khẩu chưa đã, về nhà tụ họp gia đình cũng không chừa.
“Mấy đứa, im lặng đi. Dư hơi thừa sức quá nhỉ?” Vương Túc Ngạn không chịu được tông giọng mỗi lúc một cao của em gái, lên tiếng giảng hoà.
Vương Túc Tranh gân cổ lên thở hồng hộc, Vương Túc Nghiêu chỉ cười nhẹ, càng làm Vương Túc Tranh sôi máu.
Một bóng đen che khuất chút ánh sáng còn lại của buổi chiều tà, cả ba không hẹn cùng nhìn về phía cửa.
Một thân hình cao lớn mặc tây trang chỉnh tề đi vào, theo sau là hai vệ sĩ áo đen hôm đó Vương Túc Ngạn hẹn hò cùng Vệ Cát. Một lần nữa, Vương Túc Ngạn vô thức nhíu mày.
Người đàn ông trung niên cười hiền, phất tay cho hai người vệ sĩ ra ngoài. Nụ cười đó, hiền hoà mà giả tạo.
“Ngạn Ngạn, Nghiêu, Tranh nha đầu, các con lên thư phòng của ta, một lát nữa sẽ có người đưa thức uống. Ta xử lí một số công văn, khoảng nửa tiếng sẽ lên.”
Cha của ba anh em Vương gia, Vương Úc Hạo, người đàn ông quyền thế trong giới kinh doanh bất động sản. Ông ta có đủ tiền tài, địa vị và quyền lực, khí thế áp đảo đối phương, đứng trước ông ta, gương mặt Vương Túc Ngạn không mảy may đổi sắc, hai cha con nhìn nhau, tia hàn ý trong mắt hắn làm Vương Úc Hạo có phần lúng túng.
“Ba ba, vậy tụi con lên trước. Anh hai, chúng ta lên thôi!”
Vương Túc Tranh vẫn bám dính lấy anh trai mình, quả nhiên anh hai là người đẹp nhất trong gia đình mà, cô mặc kệ anh ba Vương Túc Nghiêu, kéo Vương Túc Ngạn lên lầu.
“Tiểu Tranh, vội gì chứ!”
“Vội mà vội mà. Anh hai, ngày mai làm bạn trai của em một ngày đi. Tám năm không gặp, anh càng ngày càng điển trai đó!!!”
“Tiểu nha đầu, ngày ba mươi tháng hai, anh tình nguyện làm bạn trai em một ngày.” Cô em gái nhõng nhẽo làm Vương Túc Ngạn bật cười.
Cô nghe xong liền dẩu môi, “Anh, xấu lắm. Ai làm người yêu anh mỗi ngày đều bị anh chọc thế này, sớm muộn gì cũng chia tay!”
“Em gái, anh hai của chúng ta mỹ nam vạn người mê. Em tính phần em đi, chuyện mình còn lo chưa xong!” Vương Túc Nghiêu cao giọng đùa giỡn.
“Túc Nghiêu, anh...hừ. À anh hai, anh và Vệ Cát thế nào rồi?”
“Rất tốt.”
“Cậu ấy đáng yêu quá, anh dẫn em đi gặp cậu ấy đi!”
“Không được.”
“Vì sao?”
“Em doạ cậu ấy sợ bỏ chạy mất thì anh tính sao đây?”
“Anh hai bủn xỉn.”
Vương Túc Nghiêu ngồi ở sô pha đối diện kinh ngạc, cốc nước đang uống dở xém chút rớt xuống đất. Anh hai thích con trai? Khụ khụ, không thể tin được!!
Vương Túc Ngạn không lấy làm lạ, rất tự nhiên rút khăn giấy đưa cho em trai đang bị sặc nước ho khùng khục.
“Doạ em à?”
“Không có. Hơi bất ngờ một chút.”
“Hai đứa, nghe lời anh, không được hé nửa lời với cha chuyện này. Rõ chưa?”
Hai đứa em liền vâng vâng dạ dạ.
Ba anh em tán gẫu về trường học gần một tiếng, Vương Úc Hạo mới bước vào trong. Ông thay một bộ đồ thoải mái, giữ nét cười hiền hoà ngồi vào ghế xoay, mở hộc tủ lấy một chiếc hộp đặt lên bàn.
“Ta mắc bệnh ung thư gan.”
Sáu chữ đơn giản vuột khỏi môi Vương Úc Hạo, ngữ khí ung dung điềm đạm, hẳn là có chuẩn bị trước.
Căn phòng rơi vào khoảng không tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở khe khẽ của bốn người.
Vương Úc Hạo không quan sát nét mặt của ba đứa con, chỉ cúi mặt, nhỏ giọng tiếp tục trình bày.
“Bác sĩ chẩn đoán chỉ còn sống được nhiều nhất là hai năm. Ta đã sang Anh lập di chúc, toàn bộ số tài sản sẽ được bàn giao cho các con thông qua luật sư. Công ty, trong ba con, có ai giúp ta phát triển nó?''
Không một ai trả lời. Vương Túc Tranh là con gái không am hiểu kinh doanh, Vương Túc Nghiêu khá có hứng thú với cổ phiếu, nhưng không có ý định thừa kế công ty của cha.
Về phần Vương Túc Ngạn, hắn trầm tư suy nghĩ. Ông ta rốt cuộc có ý gì? Thật thật giả giả bao nhiêu năm, ông chơi trò này chưa chán sao?
“Nếu không có ai, ta sẽ tự chỉ định.” Vương Úc Hạo dường như đã đoán trước được kết quả này, “Túc Nghiêu 10%, những người còn lại, mỗi người 5%. Quyền sử dụng nó như thế nào, là do mọi người quyết định.”
Vương Túc Nghiêu sửng sốt, cậu nhìn sang Vương Túc Ngạn, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối.
Vương Túc Ngạn dửng dưng như không, hắn không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ từ tốn nhấp một ngụm trà. Hắn đối với loại sự tình này không môt chút bất ngờ.
Không khí ngột ngạt bao trùm cả căn phòng. Vương Úc Hạo im lặng một hồi, ôn tồn cất giọng.
“Tài sản cũng đã đổi tên cho các con và thúc thúc. Ta cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi trong thời gian này. Có việc gì cứ trực tiếp gọi điện cho trợ lý là được.”
Vương Túc Nghiêu và Vương Túc Tranh ngốc lăng nghe tin từ trên trời rơi xuống, không có phản ứng nào.
Giờ khắc này, không ai để ý, quai tách trà đã bị Vương Túc Ngạn siết chặt lại, nhưng rất nhanh trở lại bình thường.
“Cha, cha nói thật sao? Cha có bệnh từ bao giờ? Sao lại để bệnh tiến triển nặng như vậy? Bác sĩ có căn dặn gì không?” Vương Túc Tranh đưa ra một loạt câu hỏi, sự lo lắng biểu hiện rõ trên gương mặt.
“Tranh nha đầu, cha không sao. Điều gì tới cũng sẽ tới, không thể trốn tránh cả đời được.”
Ông biết điều gì tới cũng sẽ tới sao? Chuyện ông làm năm đó, tôi chưa bao giờ quên, ông có tư cách gì nói ra những lời khuyên giả dối như vậy?
Một chút nữa thôi, có lẽ Vương Túc Ngạn sẽ bắt cha mình nói ra hết sự thật năm xưa, lạnh lùng mà chất vấn ông, dùng những lời lẽ cay nghiệt để tố cáo ông ra toà. Nhưng rất may, hắn đã kiềm chế ánh mắt sâu thẳm xoáy vào người đàn ông kia, thay thế bằng một nụ cười lạnh đến thấu xương.
Học Luật, cốt yếu là để tự tay mình tố cha ra trước pháp luật. Chỉ còn hơn một năm nữa, vào tù hơn nửa năm rồi lăn đùng ra chết, còn có ý nghĩa gì nữa đây?
Đầu óc Vương Túc Ngạn rối tung, hắn tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, khi tức giận con người sẽ hồ đồ.
“Cha, nếu cha muốn như vậy, thì hai đứa cứ thuận theo mà làm.” Vương Túc Ngạn nói không có một tia cảm xúc, “Con còn có việc, xin phép đi trước!”
Hắn muốn ra khỏi căn nhà này càng sớm càng tốt.
Vương Úc Hạo nhìn theo bóng lưng con trai, khoé miệng nhếch lên một đường cong khó hiểu.
Ngạn Ngạn, con luôn hấp tấp như vậy. Người sợ cô đơn và bóng tối, nhưng không bao giờ nhớ phải mang theo đèn pin. Hành động theo cảm tính, có lẽ suy nghĩ của con vẫn chưa khi nào thay đổi...
-----------•-----------
Trời đã tối hẳn, xung quanh căn biệt thự là bóng đêm trải dài vô tận. Ánh sáng leo lắt từ thư phòng lầu hai không đủ để soi sáng cho Vương Túc Ngạn bước trên con đường ra bên ngoài dài ngoằn nghoèo.
Đám quạ không biết từ đâu đến bay lượn trên những cành cây trụi lá, cảnh vật phía trước vô cùng mơ hồ. Khung cảnh căn biệt thự rất quỷ dị, ngay cả người như Vương Túc Ngạn cũng cảm thấy rùng mình ớn lạnh.
Vương Túc Ngạn dựa trên những kí ức quen thuộc lúc trước, chạy đăm đăm về phía tây căn biệt thự. Hắn sơ ý quẹt qua một cành cây sắc nhọn đầy gai nào đó, do chạy quá nhanh mà bị sượt cả một miếng da lớn, máu từ cánh tay cứ thế tuôn ra chậm rãi.
Mở được cánh cổng căn biệt thự đối với Vương Túc Ngạn như một cánh cửa tự do, hắn trút hết được gánh nặng, vô tư tìm kiếm chân trời mới.
Trong suốt quá trình trao đổi, Vương Túc Ngạn phát hiện ánh mắt gắt gao quan sát biểu tình của Vương Úc Hạo nhìn mình, hắn cảm thấy ông hẳn đã biết chuyện gì đó, con người phức tạp mưu mô này, không bao giờ dễ dàng bỏ qua bất cứ thứ gì.
Trên đường về nhà, trời bắt đầu có những đợt gió lạnh, cánh tay Vương Túc Ngạn vẫn không ngừng chảy máu, hắn cũng không quan tâm, để mặc cho vết thương cháy rát, ống tay áo sơ mi trắng bây giờ lấp loáng màu đỏ thẫm.
Từ biệt thự về đến trường học rất xa, xe do vội vàng rời khỏi mà để lại trong sân, Vương Túc Ngạn phải đi bộ tìm trạm xe buýt, đến ngủ ở khách sạn một đêm.
Ngồi lên hàng ghế cuối trongg chiếc xe buýt trống trải, trong đầu hắn bỗng dưng hiện lên hình ảnh khuôn mặt ngây ngô của Vệ Cát. Vương Túc Ngạn rất muốn nhìn thấy cậu.
Muốn tìm cậu nhận lấy sự ấm áp, nhìn gương mặt tươi cười hoặc phụng phịu của cậu, lòng sẽ bình yên lại.
Vệ Cát, ngay cả mối tình đầu, anh cũng chưa bao giờ thật sự nhớ nhung người ấy. Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh muốn nói với em, Vệ Cát, anh nhớ em...
Triệu Lệ Hoằng ngay lập tức nghiêm giọng, “Em đừng có đụng đến cậu ấy!”
“Được được, em chỉ nói thế thôi, em có người trong lòng rồi. Em nói thật nhé, ở trong phòng miễn cưỡng hôn anh, mất mặt chết đi được!”
“Anh cũng nổi hết cả da gà, hành động táo bạo quá đấy!”
“Hắc hắc, mời em một chầu đi. Em là người có công lớn đó! Khi nào thì hai người làm?”
“Khục...” Triệu Lệ Hoằng ho khan, “Ai dạy em nói chuyện kiểu này hả?”
Cậu trai cười cười, “Người yêu em dạy.”
“...”
*
Diệp Tư Hạ vật vờ chờ đợi trên giường, Vệ Cát về sớm hơn dự định. Cậu chăm chú nhìn Diệp Tư Hạ, người này từ khi mình về liền nắm tay nắm chân hỏi tới tấp, tất cả đều liên quan đến chuyện tình cảm.
Cậu ta để ý ai rồi?
Vệ Cát bóp trán, hôm nay cậu có buổi hẹn cùng Vương Túc Ngạn, nhưng chưa kịp nắm tay đã bị cuộc điện thoại từ gia đình của Vương Túc Ngạn gián đoạn.
Có ai xui xẻo như mình không chứ?
Về đến nhà lại bị Diệp Tư Hạ hỏi đến chóng cả mặt.
“Cậu...nói yêu đồng tính rất phổ biến mà đúng không?”
“Tôi và Túc Ngạn là một ví dụ.”
“Ha, tôi nói cho cậu biết. Tôi đang yêu...” Hai mắt Diệp Tư Hạ lấp lánh, khoé miệng cong lên nụ cười vui vẻ.
Gì??? Hạ lưu này đang yêu? Mấy ngày qua mặt mày cau có, thế nào trong một buổi chiều nói yêu là yêu???
Vệ Cát trợn mắt, đưa tay áp trán Diệp Tư Hạ, “Cậu bị ấm đầu à?”
“Tôi không bị làm sao hết. Chính là cảm giác lâng lâng khi thích một người...”
Lần này đổi lại Vệ Cát cười hì hì, tên này, thái độ thay đổi nhanh như chong chóng, nhưng trong lòng nghĩ gì đều viết lên trên mặt.
“Thích sao? Là con trai à?”
“Đúng đó. Là con trai. Khoan đã, làm sao cậu biết?”
“Đoán.” Thật ra, Triệu Lệ Hoằng đã tâm sự cùng cậu tuần trước, không ngờ nhanh như vậy Diệp Tư Hạ đã chấp nhận tình cảm của Triệu Lệ Hoằng.
“Tôi thích A Hoằng.” Diệp Tư Hạ hùng hồn nói.
“Nói với tôi làm gì?”
“Để cậu không được quá thân mật với cậu ấy.”
“Tư Hạ, cậu bị gì thế? Ấm đầu nữa à? Cậu yên tâm, tôi sẽ không đụng vào cậu ấy khi chưa có sự cho phép của cậu, ok? Độc chiếm như đàn bà ấy!”
“Tôi chính là độc chiếm cậu ấy thế đó. Này, tôi nhờ cậu một chuyện được không?”
“Cậu nói đi!” Chắc chắn là nhờ làm việc gì không được tốt.
“Cậu... Nói sao nhỉ? Cậu có thể...à, điều tra xem A Hoằng cậu ấy có...” Đối với loại sự tình này, Diệp Tư Hạ nhất quyết không chịu ra mặt hỏi trực tiếp.
“Điều tra cái gì cơ?”
“Khi nãy, có một tên nhóc nhỏ hơn chúng ta khoảng hai ba tuổi gì đó quen A Hoằng, nói là muốn ngủ qua đêm hôm nay, rất ngông nghênh xảo quyệt, tên đó hôn cậu ấy, tôi muốn biết cậu ta có quan hệ gì với A Hoằng.”
Vệ Cát hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, không có mặt ở đây hơn ba mươi phút thôi, sao mà xảy ra lắm chuyện thế này.
“Tiểu Tư, bộ cậu nhìn tôi có tư chất thám tử hay paparazzi lắm sao?”
“Giúp tôi đi mà, sẽ hậu tạ thật lớn luôn! Cậu hay trò chuyện cùng cậu ấy, dĩ nhiên là sẽ dễ hỏi hơn tôi!”
“Xét về tư cách, cậu có thể coi là người yêu A Hoằng, mấy loại chuyện riêng tư đương nhiên có quyền hỏi, tôi là người ngoài cuộc, không nên hỏi mới đúng chứ!” Vệ Cát học theo cách nói năng của đại luật sư tương lai Vương Túc Ngạn.
Diệp Tư Hạ hoàn toàn bị Vệ Cát làm cho cứng họng. Chỉ vừa xác nhận tình cảm, người yêu gì chứ? Nhưng không thể phủ nhận, được người khác nói là người yêu A Hoằng, thật sự là hạnh phúc chết đi được.
A Hoằng, tôi đây thích cậu! Loại yêu thích này, có chút giống trẻ con và kẹo sữa. Tôi là trẻ con, trẻ con rất thích kẹo sữa, ăn một lần liền nghiện, tôi đối với cậu là như vậy.
-----------•-----------
Tại căn biệt thự Vương gia, cảnh và người có sự đối lập rõ rệt.
Biệt thự nằm ở trung tâm thành phố, nhưng cách biệt hoàn toàn với sự náo nhiệt bên ngoài, bên trong là một không gian yên tĩnh đến tịch mịch.
Căn nhà được bao bọc bởi những hàng rào cao ngất ngưởng cùng một sân cỏ trải rộng chiếm một diện tích lớn. Cây cảnh xung quanh rất đa dạng, xanh tốt khiến người khác có cảm giác thư thái.
Sống ở đây đã nhiều năm, Vương Túc Ngạn cảm thấy nơi này dường như không thay đổi, nhưng trong lòng vẫn có nỗi niềm canh cánh khó chịu.
Mở cánh cửa gỗ lớn, trên tay cầm đã bám đầy bụi, hắn bất giác cười nhạt. Không có mẹ, căn nhà lạnh đến thấu xương. Cha, đến nơi kỉ niệm tình yêu của hai người, cha còn không buồn dọn dẹp, con nên làm thế nào đây?
Cú điện thoại cắt ngang khoảng thời gian cuối tuần hiếm hoi được ở bên cạnh nhau của hắn và Vệ Cát, chính là cuộc họp mặt gia đình gượng gạo này.
Trong gia đình, Vương Túc Ngạn luôn là người có mặt sớm nhất, không phải vì hắn có thói quen này, chỉ là hắn cần có thời gian để bình ổn tâm trạng trước mặt người cha hắn không muốn gặp.
Giống như một cỗ máy được lập trình sẵn, Vương Túc Ngạn vừa nghe điện thoại lập tức chạy đến biệt thự, ổ khoá lâu năm không mở vẫn nhớ rõ chìa khoá nào, vào trong vẫn không mở đèn vội, vô thức mở tủ lạnh tìm nước uống.
Kể từ khi mẹ qua đời, căn nhà họ Vương không hề có một chút hơi ấm. À không, vỗn dĩ nó đã không có hơi ấm. Có chăng đó chỉ là nhưng luồng gió nóng thổi vào, vô cùng lạnh nhạt.
Đa sầu như thế, có còn là Vương Túc Ngạn?
Hắn nhanh chóng gạt đi thứ cảm xúc đó, mắt nhìn về phía phòng ngủ tầng trên. Căn phòng cùng những kí ức tồi tệ, dơ bẩn đến buồn nôn.
“Ghê tởm!” Vương Túc Ngạn không nhịn được rủa thầm.
Trong điện thoại, cha nói có việc quan trọng, liên quan đến di chúc của ông. Di chúc? Nực cười!
Tôi, không cần tài sản của ông.
Vương Túc Ngạn đang mân mê giá treo đồ bằng gỗ được điêu khắc tinh xảo, một người đi vào, giọng nói lanh lảnh.
“Anh hai, anh đến từ khi nào thế?” Là Vương Túc Tranh, em gái hắn.
Hôm nay cô mặc một áo thun trắng đơn giản cùng quần jeans và áo khoác sơ mi ca rô bên ngoài, thoạt nhìn rất năng động đáng yêu. Vương Túc Tranh chạy đến bên anh trai mình, thích thú ôm hắn.
“Anh, lần trước gặp nhau anh chẳng thèm nói chuyện cùng em, bắt đền đi!!” Cô thầm khen dáng người anh trai vô cùng hoàn hảo, lưng dài vai rộng, cô cũng muốn có người yêu như anh trai.
Tâm trạng Vương Túc Ngạn khá lên phần nào vì câu nói nũng nịu của em gái nhỏ, “Con bé này, nhõng nhẽo cái gì, chủ nhật anh dẫn em đi ăn bánh ngọt, được chứ?” Hắn cưng chiều vuốt tóc em gái.
Chà, anh hai dịu dàng quá! Khác hẳn lần trước, lạnh lùng chết khiếp.
Vương Túc Tranh cao hứng gật đầu thật mạnh, cười tươi tặng cho anh trai một cái hôn thật kêu lên má.
“Anh hai, Tiểu Tranh, đứng giữa nhà ôm hôn nhau có vẻ không hay lắm đâu!”
Một người em khác của Vương Túc Ngạn, Vương Túc Nghiêu, anh em song sinh của Vương Túc Tranh, mang một cái ba lô to tướng bước vào.
Vương Túc Nghiêu không mang khí khái tao nhã như Vương Túc Ngạn nhưng cậu lại có một sức hấp dẫn đặc biệt, nhất là giọng nói âm trầm đầy mê hoặc.
“Anh về từ khi nào? Sao không nhắn hay gọi điện cho em?”
Vương Túc Nghiêu biết Vương Túc Ngạn có ác cảm với cha, dù chỉ là một cái nhíu mày khi hắn nhìn ông, cậu có thể thấy được, trong lòng Vương Túc Ngạn, luôn có một nút thắt khó xoá bỏ.
“Hai tháng. Trường trung học mới tốt chứ? Nghe nói hai em học chung trường?”
“Phải, tụi em đều học trường trung học Hữu Nhân.” Vương Túc Tranh lanh lẹ đáp.
“Trường dành cho thiên tài đó sao?”
“Anh thôi tâng bốc cái trường quỷ quái ấy đi. Vào đó rồi em mới biết trường Hữu Nhân toàn là biến thái, chẳng tốt như vẻ bề ngoài đâu!”
Cô phụng phịu, dẩu môi ra vẻ hối hận. Vương Túc Nghiêu cười cười.
“Thiên tài thường dây thần kinh đều có vấn đề, em gái à!”
“Anh ba, anh cũng biến thái giống mấy người đó, anh Vỹ Hàng sống được cùng anh, quả là vĩ nhân mà!!!”
“Nào có, em gái. Anh là học sinh gương mẫu đó!”
Hai anh em ở trên trường đấu khẩu chưa đã, về nhà tụ họp gia đình cũng không chừa.
“Mấy đứa, im lặng đi. Dư hơi thừa sức quá nhỉ?” Vương Túc Ngạn không chịu được tông giọng mỗi lúc một cao của em gái, lên tiếng giảng hoà.
Vương Túc Tranh gân cổ lên thở hồng hộc, Vương Túc Nghiêu chỉ cười nhẹ, càng làm Vương Túc Tranh sôi máu.
Một bóng đen che khuất chút ánh sáng còn lại của buổi chiều tà, cả ba không hẹn cùng nhìn về phía cửa.
Một thân hình cao lớn mặc tây trang chỉnh tề đi vào, theo sau là hai vệ sĩ áo đen hôm đó Vương Túc Ngạn hẹn hò cùng Vệ Cát. Một lần nữa, Vương Túc Ngạn vô thức nhíu mày.
Người đàn ông trung niên cười hiền, phất tay cho hai người vệ sĩ ra ngoài. Nụ cười đó, hiền hoà mà giả tạo.
“Ngạn Ngạn, Nghiêu, Tranh nha đầu, các con lên thư phòng của ta, một lát nữa sẽ có người đưa thức uống. Ta xử lí một số công văn, khoảng nửa tiếng sẽ lên.”
Cha của ba anh em Vương gia, Vương Úc Hạo, người đàn ông quyền thế trong giới kinh doanh bất động sản. Ông ta có đủ tiền tài, địa vị và quyền lực, khí thế áp đảo đối phương, đứng trước ông ta, gương mặt Vương Túc Ngạn không mảy may đổi sắc, hai cha con nhìn nhau, tia hàn ý trong mắt hắn làm Vương Úc Hạo có phần lúng túng.
“Ba ba, vậy tụi con lên trước. Anh hai, chúng ta lên thôi!”
Vương Túc Tranh vẫn bám dính lấy anh trai mình, quả nhiên anh hai là người đẹp nhất trong gia đình mà, cô mặc kệ anh ba Vương Túc Nghiêu, kéo Vương Túc Ngạn lên lầu.
“Tiểu Tranh, vội gì chứ!”
“Vội mà vội mà. Anh hai, ngày mai làm bạn trai của em một ngày đi. Tám năm không gặp, anh càng ngày càng điển trai đó!!!”
“Tiểu nha đầu, ngày ba mươi tháng hai, anh tình nguyện làm bạn trai em một ngày.” Cô em gái nhõng nhẽo làm Vương Túc Ngạn bật cười.
Cô nghe xong liền dẩu môi, “Anh, xấu lắm. Ai làm người yêu anh mỗi ngày đều bị anh chọc thế này, sớm muộn gì cũng chia tay!”
“Em gái, anh hai của chúng ta mỹ nam vạn người mê. Em tính phần em đi, chuyện mình còn lo chưa xong!” Vương Túc Nghiêu cao giọng đùa giỡn.
“Túc Nghiêu, anh...hừ. À anh hai, anh và Vệ Cát thế nào rồi?”
“Rất tốt.”
“Cậu ấy đáng yêu quá, anh dẫn em đi gặp cậu ấy đi!”
“Không được.”
“Vì sao?”
“Em doạ cậu ấy sợ bỏ chạy mất thì anh tính sao đây?”
“Anh hai bủn xỉn.”
Vương Túc Nghiêu ngồi ở sô pha đối diện kinh ngạc, cốc nước đang uống dở xém chút rớt xuống đất. Anh hai thích con trai? Khụ khụ, không thể tin được!!
Vương Túc Ngạn không lấy làm lạ, rất tự nhiên rút khăn giấy đưa cho em trai đang bị sặc nước ho khùng khục.
“Doạ em à?”
“Không có. Hơi bất ngờ một chút.”
“Hai đứa, nghe lời anh, không được hé nửa lời với cha chuyện này. Rõ chưa?”
Hai đứa em liền vâng vâng dạ dạ.
Ba anh em tán gẫu về trường học gần một tiếng, Vương Úc Hạo mới bước vào trong. Ông thay một bộ đồ thoải mái, giữ nét cười hiền hoà ngồi vào ghế xoay, mở hộc tủ lấy một chiếc hộp đặt lên bàn.
“Ta mắc bệnh ung thư gan.”
Sáu chữ đơn giản vuột khỏi môi Vương Úc Hạo, ngữ khí ung dung điềm đạm, hẳn là có chuẩn bị trước.
Căn phòng rơi vào khoảng không tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở khe khẽ của bốn người.
Vương Úc Hạo không quan sát nét mặt của ba đứa con, chỉ cúi mặt, nhỏ giọng tiếp tục trình bày.
“Bác sĩ chẩn đoán chỉ còn sống được nhiều nhất là hai năm. Ta đã sang Anh lập di chúc, toàn bộ số tài sản sẽ được bàn giao cho các con thông qua luật sư. Công ty, trong ba con, có ai giúp ta phát triển nó?''
Không một ai trả lời. Vương Túc Tranh là con gái không am hiểu kinh doanh, Vương Túc Nghiêu khá có hứng thú với cổ phiếu, nhưng không có ý định thừa kế công ty của cha.
Về phần Vương Túc Ngạn, hắn trầm tư suy nghĩ. Ông ta rốt cuộc có ý gì? Thật thật giả giả bao nhiêu năm, ông chơi trò này chưa chán sao?
“Nếu không có ai, ta sẽ tự chỉ định.” Vương Úc Hạo dường như đã đoán trước được kết quả này, “Túc Nghiêu 10%, những người còn lại, mỗi người 5%. Quyền sử dụng nó như thế nào, là do mọi người quyết định.”
Vương Túc Nghiêu sửng sốt, cậu nhìn sang Vương Túc Ngạn, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối.
Vương Túc Ngạn dửng dưng như không, hắn không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ từ tốn nhấp một ngụm trà. Hắn đối với loại sự tình này không môt chút bất ngờ.
Không khí ngột ngạt bao trùm cả căn phòng. Vương Úc Hạo im lặng một hồi, ôn tồn cất giọng.
“Tài sản cũng đã đổi tên cho các con và thúc thúc. Ta cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi trong thời gian này. Có việc gì cứ trực tiếp gọi điện cho trợ lý là được.”
Vương Túc Nghiêu và Vương Túc Tranh ngốc lăng nghe tin từ trên trời rơi xuống, không có phản ứng nào.
Giờ khắc này, không ai để ý, quai tách trà đã bị Vương Túc Ngạn siết chặt lại, nhưng rất nhanh trở lại bình thường.
“Cha, cha nói thật sao? Cha có bệnh từ bao giờ? Sao lại để bệnh tiến triển nặng như vậy? Bác sĩ có căn dặn gì không?” Vương Túc Tranh đưa ra một loạt câu hỏi, sự lo lắng biểu hiện rõ trên gương mặt.
“Tranh nha đầu, cha không sao. Điều gì tới cũng sẽ tới, không thể trốn tránh cả đời được.”
Ông biết điều gì tới cũng sẽ tới sao? Chuyện ông làm năm đó, tôi chưa bao giờ quên, ông có tư cách gì nói ra những lời khuyên giả dối như vậy?
Một chút nữa thôi, có lẽ Vương Túc Ngạn sẽ bắt cha mình nói ra hết sự thật năm xưa, lạnh lùng mà chất vấn ông, dùng những lời lẽ cay nghiệt để tố cáo ông ra toà. Nhưng rất may, hắn đã kiềm chế ánh mắt sâu thẳm xoáy vào người đàn ông kia, thay thế bằng một nụ cười lạnh đến thấu xương.
Học Luật, cốt yếu là để tự tay mình tố cha ra trước pháp luật. Chỉ còn hơn một năm nữa, vào tù hơn nửa năm rồi lăn đùng ra chết, còn có ý nghĩa gì nữa đây?
Đầu óc Vương Túc Ngạn rối tung, hắn tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, khi tức giận con người sẽ hồ đồ.
“Cha, nếu cha muốn như vậy, thì hai đứa cứ thuận theo mà làm.” Vương Túc Ngạn nói không có một tia cảm xúc, “Con còn có việc, xin phép đi trước!”
Hắn muốn ra khỏi căn nhà này càng sớm càng tốt.
Vương Úc Hạo nhìn theo bóng lưng con trai, khoé miệng nhếch lên một đường cong khó hiểu.
Ngạn Ngạn, con luôn hấp tấp như vậy. Người sợ cô đơn và bóng tối, nhưng không bao giờ nhớ phải mang theo đèn pin. Hành động theo cảm tính, có lẽ suy nghĩ của con vẫn chưa khi nào thay đổi...
-----------•-----------
Trời đã tối hẳn, xung quanh căn biệt thự là bóng đêm trải dài vô tận. Ánh sáng leo lắt từ thư phòng lầu hai không đủ để soi sáng cho Vương Túc Ngạn bước trên con đường ra bên ngoài dài ngoằn nghoèo.
Đám quạ không biết từ đâu đến bay lượn trên những cành cây trụi lá, cảnh vật phía trước vô cùng mơ hồ. Khung cảnh căn biệt thự rất quỷ dị, ngay cả người như Vương Túc Ngạn cũng cảm thấy rùng mình ớn lạnh.
Vương Túc Ngạn dựa trên những kí ức quen thuộc lúc trước, chạy đăm đăm về phía tây căn biệt thự. Hắn sơ ý quẹt qua một cành cây sắc nhọn đầy gai nào đó, do chạy quá nhanh mà bị sượt cả một miếng da lớn, máu từ cánh tay cứ thế tuôn ra chậm rãi.
Mở được cánh cổng căn biệt thự đối với Vương Túc Ngạn như một cánh cửa tự do, hắn trút hết được gánh nặng, vô tư tìm kiếm chân trời mới.
Trong suốt quá trình trao đổi, Vương Túc Ngạn phát hiện ánh mắt gắt gao quan sát biểu tình của Vương Úc Hạo nhìn mình, hắn cảm thấy ông hẳn đã biết chuyện gì đó, con người phức tạp mưu mô này, không bao giờ dễ dàng bỏ qua bất cứ thứ gì.
Trên đường về nhà, trời bắt đầu có những đợt gió lạnh, cánh tay Vương Túc Ngạn vẫn không ngừng chảy máu, hắn cũng không quan tâm, để mặc cho vết thương cháy rát, ống tay áo sơ mi trắng bây giờ lấp loáng màu đỏ thẫm.
Từ biệt thự về đến trường học rất xa, xe do vội vàng rời khỏi mà để lại trong sân, Vương Túc Ngạn phải đi bộ tìm trạm xe buýt, đến ngủ ở khách sạn một đêm.
Ngồi lên hàng ghế cuối trongg chiếc xe buýt trống trải, trong đầu hắn bỗng dưng hiện lên hình ảnh khuôn mặt ngây ngô của Vệ Cát. Vương Túc Ngạn rất muốn nhìn thấy cậu.
Muốn tìm cậu nhận lấy sự ấm áp, nhìn gương mặt tươi cười hoặc phụng phịu của cậu, lòng sẽ bình yên lại.
Vệ Cát, ngay cả mối tình đầu, anh cũng chưa bao giờ thật sự nhớ nhung người ấy. Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh muốn nói với em, Vệ Cát, anh nhớ em...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook