Tình Đầu Có Độc
Chương 68: Phiên ngoại Trình Thiên - Khúc thịt xương (Bảy)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vẫn ở cùng một khách sạn, nhưng cuối cùng cũng không thể tự nhiên gõ cửa phòng đối phương.

Ngày hôm sau, giờ cơm chiều, phòng bao trong khách sạn.

“Trình, khi nào anh quay về thành phố B? Có muốn đi thăm thú trước khi quay về không?”

Trình Thiên lắc đầu, “Không cần, ở thành phố B còn công việc phải giải quyết, không thể chậm trễ, đã đặt vé máy bay ngày mốt rồi.”

Kutch thấy Trình Thiên luôn tập trung ăn cơm, không còn ánh mắt ôn hòa và trò chuyện với hắn như trước, bàn tay siết chặt đôi đũa, lại tươi cười đổi đề tài, “Trình, hiện tại tôi thường trú ở thành phố B, cách nhà số 69 rất gần, cuối tuần tôi có thể đến thăm chú Mục và mọi người không?”

Bàn tay gắp thức ăn của Trình Thiên dừng lại, rốt cuộc giương mắt nhìn Kutch, ánh mắt mang theo một tia bất đắc dĩ, “Kutch, một mình sống ở nước ngoài tuyệt đối không tốt, cậu có một gia đình ấm áp, bọn họ cần cậu.”

“Bọn họ cũng rất ủng hộ tôi.” Lần đầu tiên Kutch không thẹn thùng né tránh ánh mắt Trình Thiên, nghiêm túc nói, “Trình, tôi là người trưởng thành, hiểu được bản thân muốn gì, cũng hiểu được mình đang làm cái gì. Người nhà của tôi cũng hy vọng tôi có thể sống vui vẻ, hiện tại tôi rất vui vẻ.”

Có thể là do giọng nói của Kutch quá nghiêm túc, cũng có thể là do ánh đèn vàng ấm áp làm đôi mắt hắn ánh lên sắc thái mông lung thu hút người đối diện, lần đầu tiên Trình Thiên né tránh tầm mắt của hắn trước, cầm đũa nói, “Ăn cơm đi.”

Không tiếng động từ chối, lại thêm một lần.

Kutch rũ mắt, đột nhiên cảm thấy mùi thức ăn trong phòng thật đáng ghét, làm hắn không ngửi được hương trà nhàn nhạt trên người Trình Thiên.

Một bữa ăn tối nặng nề, Kutch nhìn bóng dáng Trình Thiên biến mất sau cửa phòng trong khách sạn, từ từ cúi thấp đầu. Rốt cuộc hắn cũng ý thức được bản thân đã từng đến gần người này bao nhiêu, cũng hiểu được lúc người này hạ quyết tâm muốn xây một bức tường ngăn cách hai người, hắn hầu như không có biện pháp nào.

Rõ ràng giây trước còn chúc nhau ngủ ngon, rồi ngay giây sau đột nhiên trở nên xa lạ.

Em trai và bạn bè, khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục.

Lại một buổi tối, sau khi tự củng cố tinh thần lần nữa, Kutch lần thứ hai đứng trước cửa phòng Trình Thiên, điều chỉnh nụ cười trên mặt, giơ tay ấn chuông. Trong đầu lăn lộn mấy lời kịch đã chuẩn bị từ trước, rất sợ lát nữa không cẩn thận nói sai càng làm quan hệ hai người trở nên xa cách.

Cạch, cửa phòng mở ra.

“Trình, cấp dưới của tôi có đưa hai vé đi công viên Trương Đức… Dì là ai?”

Dì quét dọn nghi hoặc nhìn Kutch, vừa lúc thấy quản lý từng trệt từ hành lang đi ngang qua, vội gọi người lại xin giúp đỡ, “Vị khách này nói gì tôi nghe không hiểu, cậu ta đột nhiên gõ cửa căn phòng này, chắc là có việc gì đó.”

Quản lý nhìn Kutch, lộ ra một nụ cười lịch sự đúng tiêu chuẩn, dùng tiếng nước Y thân thiết hỏi, “Chào ngài, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?”

Kutch nhìn đồng phục trên người dì quét dọn và xe vệ sinh sau cửa, trong lòng ý thức được điều gì đó, lại chưa từ bỏ ý định hỏi, “Xin hỏi người khách trong phòng này đi đâu rồi? Anh ấy đổi phóng khác sao?”

Quản lý xoay đầu nhìn số phòng, cầm bộ đàm nói vài câu với nhân viên ở quầy lễ tân sau đó nhìn Kutch lịch sự hỏi, “Xin hỏi ngài là tiên sinh Kutch phòng 3524 phải không?”

“Là tôi.” Kutch vội gật đầu liên tục, trong mắt ánh lên một tia hy vọng.

Quản lý muốn đến phòng hắn xác minh thân phận, sau đó mỉm cười giải thích, “Là như vậy, người khách ở phòng này đã rời đi lúc mười giờ mười lăm phút tối qua, trước khi đi có nhờ chúng tôi nhắn ngài một câu xin lỗi, còn nói lúc nào cũng hoan nghênh ngài đến nhà làm khách.”

Rời đi, mười giờ tối qua…

Quản lý còn nói gì đó, nhưng hắn không nghe được câu nào nữa, nghiêng đầu liếc nhìn căn phòng trống rỗng, xoay người thất hồn lạc phách rời đi.

Không thích hắn như vậy sao, thế mà bỏ đi trước… Hắn không muốn liều chết quấn lấy, hắn chỉ muốn được thấy Trình nhiều một chút, muốn lúc Trình đi công tác có thể vui vẻ một chút… Chẳng lẽ hắn làm Trình không vui sao, đã làm phiền Trình sao…

Cúp cuộc gọi của khách sạn, Trình Thiên tắt di động, sau đó xách hành lý đi đến cửa đăng ký. Nếu đã không cách nào đáp lại, vậy tuyệt tình một chút đi, từ xưa ái muội luôn làm người khác tổn thương nhiều nhất, đau dài không bằng đau ngắn.

Ngày tháng trôi qua như nước chảy, Kutch không có đến làm khách, Trình Thiên cũng không còn tình cờ gặp đối phương trên máy bay. Sinh hoạt khôi phục bình thường như trước, thỉnh thoảng Lưu Khoa vô tình hỏi đến sao Kutch không đến làm khách, Trình Thiên sẽ hoảng hốt trong nháy mắt.

Gói kẹo in hình gấu con bị Trình Thiên bỏ vào trong ngăn kéo, mỗi lần hắn kéo ra lấy đồ đạc, nó lại nhắc nhở hắn từng có một người tính tình đơn thuần dè dặt thích hắn.

Đúng là người đơn thuần, trái tim tinh khiết như vậy, quý giá đến nỗi hắn không dám đụng vào.

Mùa đông đến gần, đột nhiên trời thường xuyên đổ mưa, Trình Thiên đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn cây bạch quả cạnh phòng, bỗng nhiên cảm thấy hơi lo lắng, lo lắng cái tên liều mạng kia ở thành phố B có chịu khổ hay không, lúc đọc sách có gặp vấn đề gì khó khăn không.

“Anh, ảnh gia đình được đưa đến rồi nè!”

Giọng nói hưng phấn của Lưu Khoa từ dưới lầu truyền đến, Trình Thiên hoàn hồn, lắc đầu vứt mấy cảm xúc không cần thiết ra khỏi đầu, xoay người đi xuống lầu.

“Lần này ảnh chụp kéo dài lâu quá, nhưng mà rất đẹp.” Lưu Khoa cẩn thận lấy hai tấm ảnh cùng một khung trong album ra, lại lấy vài tấm nhỏ ra, yêu thích sờ sờ, “Ảnh chụp phong cảnh cần hai tuần, sau đó chỉnh sửa, trang trí rồi lại chỉnh sửa, con suýt nữa cho là mấy tấm ảnh này kéo dài đến cuối năm mới có thể lấy được.”

Mục Tu cầm tấm ảnh gia đình lớn nhất, nhìn thật kỹ, sau đó nở nụ cười, “Ừ, chụp không tồi, Cục Ngốc cũng thật đáng yêu.”

Cục Ngốc dưới chân xoay vòng vòng, hưng phấn “gâu gâu” hai tiếng.

“Xem ra Cục Ngốc cũng biết được chụp không tồi.” Lưu Khoa cười cười, từ trong khung nhỏ lấy một tấm ảnh chụp hai người đưa cho Trình Thiên, cười nói, “Xem nè, em bảo bọn họ rửa tấm ảnh chung của anh và Kutch, bỏ cùng khung, phải nói là ảnh hai anh tự chụp rất có tính nghệ thuật.”

Trình Thiên nhận cuốn album, nhìn Kutch ngây ngô cười nhìn ống kính, sau lưng là hồ nước, nhịn không được vươn tay vuốt ve.

Ngôn ngữ không thông, cuộc sống không quen, bị bỏ lại một mình trong vườn trà xa lạ, ở cũng kém, ăn…

Trình Thiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn Lưu Khoa hỏi, “Lần chúng ta đi đến viện điều dưỡng gặp Hứa Kiến Quốc, phu nhân Sharman có nói bà ta bị tật xấu kén ăn của Kutch làm tức giận nên mới dọn đến viện điều dưỡng phải không?”

Lưu Khoa bị Trình Thiên hỏi sửng sốt, nhíu mày cố gắng nhớ lại, sau đó trả lời, “Hình như là vậy… Quả thật Kutch hơi kén ăn, mấy lần đến nhà chúng ta ăn cơm đều gắp vài đũa thức ăn, em còn cố ý quan sát, khẩu vị của hắn giống anh, phần lớn là ăn thức ăn do anh làm.”

Kén ăn, khẩu vị tương tự với hắn, chỉ ăn mấy món hắn làm… Mấy chuyện này hắn hoàn toàn không chú ý qua, lúc trước còn có suy nghĩ Kutch là động vật ăn tạp dễ nuôi.

“Anh, sao đột nhiên anh nhắc đến chuyện này?” Lưu Khoa thắc mắc hỏi, sau đó lại nhanh chóng vui vẻ nói tiếp, “Có phải Kutch muốn đến chơi? Khi nào đến? Gần đây em mới học được vài món mặn, chắc hắn sẽ thích.”

“Sẽ không tới.” Trình Thiên lắc đầu, thuận tay đặt tấm ảnh chụp chung của hắn và Kutch xuống bàn trà, đi qua cầm tấm ảnh gia đình trong tay Mục Tu, cười nhẹ hỏi cậu, “Muốn treo cái này ở đâu? Trên tường phía trên ti vi à?”

Lực chú ý của Lưu Khoa nhanh chóng bị dời đi, chạy đến bức tường khoa tay múa chân chỉ vào vị trí ở giữa, hưng phấn nói, “Treo ở đây, em đã xem trước rồi, cũng vạch làm dấu luôn, anh treo theo lời em nói bảo đảm đẹp!”

“Vậy nghe theo em.” Trình Thiên cầm khung hình đi về phía trước.

Mục Tu nhíu mày nhìn bóng lưng Trình Thiên, lại liếc nhìn ảnh chụp chung của hắn và Kutch trên bàn trà, như có điều suy nghĩ.

“Ăn ngon quá đi!” Cặp mắt xanh lam mang theo một tia vui sướng, bàn tay cầm đồ ăn vặt hưng phấn múa may, “Trình, mau đến nếm thử món này, rất ngon đó, cầm đi, chia cho anh một xâu nè, mau chụp ảnh gửi người nhà xem, cho bọn họ thèm chơi!”

Cách, chụp hình, sau đó gửi đi, đổi lấy một câu oán hận vờ tức giận nhưng thật ra rất vui vẻ của người nhà, sau đó bản thân cũng vui theo, vì thế người cầm thức ăn vặt kia càng cười thật sáng lạn.

“Đúng không đúng không, chọc thèm bọn họ mà họ cũng vui!”

“Nước nam đậu đỏ đâm chồi, Đậu xinh gợi nhớ tình xanh diệu huyền.”

Bóng dáng quấn chăn nằm trên nệm dưới đất, dáng vẻ thoạt nhìn rất hưng phấn lúc bị hắn nhét vào đội ngũ sinh viên, gương mặt nghiêng chăm chú lúc bái phật xin quẻ, rõ ràng rất sợ hãi, lại chủ động nhắc đến việc đi nhảy bungee… Cùng với dáng người cô đơn ngủ sau chòi tranh ở nước ngoài xa lạ.

Trong bóng đêm Trình Thiên mở mắt ra, nhìn hình dáng mơ hồ trên trần nhà, từ từ ngồi dậy.

Trong lúc bản thân hắn bận rộn, cái tên ngôn ngữ không thông ấy đã trải qua như thế nào, tùy tiện tìm một chỗ ngủ sao? Rõ ràng là một tiểu thiếu gia kén ăn được cưng chiều… Rốt cuộc thì bắt đầu từ lúc nào, là cái ngày trên vòng quay kia sao?

Trình Thiên giơ tay xoa trán, xốc chăn bước xuống giường, sau đó đi đến cạnh cửa sổ kéo màn, nhìn ánh trắng lờ mờ bên ngoài.

Như vậy không được, chung quy vẫn cảm thấy thiệt thòi cho đứa bé kia… Không, thế này mới đúng.

Răng rắc.

Tiếng cành khô bị bẻ gãy vang lên.

Trình Thiên cau mày nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy cây bạch quả đứng trong bóng tối tự do vươn cành duỗi lá.

Có lẽ là mèo hoang.

Trình Thiên thu hồi tầm mắt, kéo màn lại, sau đó trở về giường nằm xuống nhắm chặt hai mắt.

Hôm sau là cuối tuần, Lưu Khoa và Đổng Dịch đi về nhà ông Đổng, Mục Tu có hẹn với mấy người bạn cũ đã ra ngoài từ sớm, trong nhà chỉ còn lại Trình Thiên và Cục Ngốc một người một chó.

Cho Cục Ngốc ăn đồ hộp, sau đó ra ngoài mua thức ăn thuận tiện dắt chó đi dạo, lúc về đến nhà, Trình Thiên nhớ lại tối qua nghe được tiếng cành khô bị bẻ gãy, rốt cuộc để ý một chút, liền dắt Cục Ngốc vòng qua bên hông nhà, đi vòng vòng dưới tàng cây bạch quả.

Tất cả đều bình thường, không có dấu vết của thú hoang.

Trình Thiên thả lỏng, vừa định rời đi thì Cục Ngốc đột nhiên hướng về phía dưới tàng cây gâu gâu hai tiếng, sau đó chạy đến bàn đu dây, bắt đầu điên cuồng đào đất.

“Cục Ngốc.” Trình Thiên nhíu mày, kéo dây dắt chó lại.

Cục Ngốc phớt lờ, tiếp tục đào, mặt đất phủ kín lá cây nhanh chóng bị đào thành một cái hố, sau đó xoạch một tiếng, một đồ vật màu nâu hình bầu dục lăn đến chân Trình Thiên. Hắn rũ mắt nhìn, sau đó ngẩn người, cúi người nhặt thứ đồ dính đầy bùn đất kia lên, phủi rớt bùn đất trên đó.

Một quả hạch, còn rất mới.

Xoạch, lại một quả lăn đến chân.

Trình Thiên nhớ đến cái gì đó, cau chặt mày, tiến lên ôm Cục Ngốc kéo ra rồi nhìn xuống hố đất vừa được đào.

Đầy quả hạch, to to nhỏ nhỏ, ước chừng có đến mấy chục quả, có quả đã khô nứt, cũng có quả còn rất mới, như mới vừa được chôn không lâu.

Cục Ngốc lắc lắc đuôi, nhìn nhìn định cắn một quả.

“Đừng nhúc nhích.” Trình Thiên đè đầu nó xuống.

Cục Ngốc ăng ẳng giãy dụa, lắc đuôi lung tung, không cẩn thận lắc trúng bàn đu dây.

*Bàn đu dây

Trình Thiên nhìn qua, lần thứ hai cau mày, đưa tay sờ sờ mặt trên bàn đu dây.

Rất sạch sẽ, rõ ràng là bàn đu dây ngoài trời, gần đây cũng không có ai ngồi lên, nhưng quá sạch sẽ.

Cục Ngốc còn muốn cắn quả hạch, Trình Thiên vội ôm nó vào ngực rồi đứng lên, liến nhìn cái hố dưới đất, lại nhìn sang bàn đu dây, nắm chặt quả hạch trong tay, ánh mắt trở nên phức tạp, sau đó xoay người đi về phía cửa nhà.

Nửa đêm, vạn vật đều đã ngủ say.

Một bóng đen cao lớn đột nhiên xuất hiện dưới tàng cây bạch quả, thuần thục ngồi xuống bàn đu dây, cơ thể nghiêng qua dựa vào một bên sợi dây, nhìn lên cửa sổ trên lầu hai.

Một phút, hai phút… Năm phút… Mười phút…

Bóng đen không hề cử động, cứ như là đang ngủ say.

Trình Thiên đứng sau tấm rèm cửa, xuyên qua khe hở nhìn bóng đen dưới kia, cũng không cử động.

Mặt trời mọc lên từ chân trời, bóng đen trên bàn đu dây đột nhiên giật giật, sau đó đứng dậy hoạt động cơ thể, rồi nhìn lên cửa sổ, dường như hơi cười, cúi đầu móc cái gì đó trong túi ra, ngồi xổm xuống phía sau bàn đu dây một lúc, sau đó đứng dậy nhìn thoáng qua cửa sổ, rồi xoay người rời đi.

Trình Thiên cử động cơ thể có chút cứng ngắc, lui về phía sau hai bước ngã vào ghế dựa cạnh cửa sổ, lắc đầu bật cười.

Đứa nhỏ ngốc… Thật khờ.

Hôm sau trời đổ mưa, sau bữa tối cả nhà quây quần trong phòng khách xem ti vi, Lưu Khoa phát hiện Trình Thiên hình như đang ngẩn người, nhẹ nhàng đẩy hắn một cái hỏi, “Anh, anh buồn ngủ hả? Buồn ngủ thì đi ngủ đi.”

Trình Thiên hoàn hồn, thuận theo lời Lưu Khoa gật gật đầu, chúc ngủ ngon rồi xoay người lên lầu.

Chờ bóng dáng Trình Thiên biến mất sau chỗ rẽ ở cầu thang, nụ cười trên mặt Lưu Khoa bị nét lo âu thay thế, cậu nhìn Mục Tu nói, “Gần đây anh trai không giống lúc bình thường, trở nên trầm mặc hơn rất nhiều, còn hay thất thần, không biết có gặp vấn đề gì trong công việc không?”

“Không có việc gì đâu.” Mục Tu lắc đầu, trấn an nói, “Có thể anh trai con bước vào tuổi dậy thì.”

Lưu Khoa choáng váng, “A? dậy thì?” Người hơn ba mươi tuổi còn dậy thì cái gì?

Bầu trời ngày càng mờ mịt, mưa càng lúc càng lớn, Trình Thiên đi vào thư phòng, nhẹ nhàng ngồi lên *phiêu song, dùng tấm rèm che đi bản thân.

Phiêu song: cửa sổ nhìn chữ nhật hoặc nhìn thang nhô ra ngoài, ba mặt là kính.         

                                                                                                                  

Chín giờ, mười giờ… Mười một giờ, bóng đen cầm ô xuất hiện dưới tàng cây bạch quả.

Trên bàn đu dây toàn là nước mưa, không cách nào ngồi được, bóng đen hơi do dự, sau đó cởi áo khoác phủ lên. Hình như có vật gì từ trong túi áo khoác rơi ra, bóng đen ngồi xổm xuống nhặt lên, vài giây sau đứng thẳng lại, đi đến sau bàn đu dây ngồi xổm xuống lần nữa.

Trong cơn mưa bùn đất dính quánh lại, khó tránh khỏi bị dính vào tay. Chiếc ô trong tay bóng đen đột nhiên rơi xuống, cơ thể cũng suýt ngã, tuy rằng cuối cùng chống tay ổn định cơ thể, nhưng người cũng ướt hết, chắc bàn tay cũng bẩn hết rồi.

Dường như mưa ngày càng lớn.

Bóng đen lấy áo khoác lau lau bàn tay, nhặt chiếc ô lên, ngồi xuống bàn đu dây.

Quần áo ướt đẫm dính bùn đất, có lẽ còn có gió lạnh đầu đông.

Trình Thiên buông bàn tay đang kéo tấm rèm, xuống khỏi phiêu song, đi đến bàn làm việc kéo ngăn kéo ra, cầm ra một gói kẹo, chậm rãi xé một viên ngậm vào miệng. Vị đắng tràn ra, sau đó là mùi sữa nhàn nhạt.

Tỉ mỉ điều phối hương vị.

Trình Thiên xoay người rời khỏi thư phòng, thuận tay cầm áo khoác trên lưng ghế.

Quả nhiên bên ngoài bắt đầu nổi gió, chiếc ô căn bản không che được nước mưa, chỉ chốc lát cơ thể đã ướt đẫm. Trình Thiên lại dường như không cảm giác được điều này, mặc áo ngủ mang dép lê trong nhà, cầm áo khoác đi đến bên hông nhà, đến gần bóng đen.

“Kutch.”

Bóng đen trên bàn đu dây cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, sau đó nháy mắt nhảy lên, cầm ô chạy đến, nghiêng người che ô cho Trình Thiên, muốn giúp hắn che nước mưa bị gió thổi tạt ngang, sốt ruột nói, “Sao anh lại mặc áo ngủ đi ra, bên ngoài lạnh lắm, sẽ bị cảm.”

“Vậy còn cậu, vì sao cậu ở đây dầm mưa.”

“Tôi, tôi…” Kutch hoàn hồn, cúi đầu nói không nên lời.

Trình Thiên nhìn gương mặt dường như gầy đi của Kutch, chuyển cái ô trong tay lên đầu hắn, tay kia đưa áo khoác qua, “Mặc vào, theo tôi vào nhà.”

“Anh che ô đi, đừng để bị ướt!” Kutch vội vươn tay đẩy cái ô của Trình Thiên, ô của hắn thì vẫn vững vàng che trên đầu Trình Thiên.

Trình Thiên dứt khoát ném chiếc ô của bản thân, khoác áo khoác lên người Kutch, kéo cánh tay cầm ô của hắn, xoay người đi về phía cửa chính.

Kutch luống cuống, vội đổi tay cầm ô, duỗi cánh tay giúp Trình Thiên che mưa, lại sợ động tác quá mạnh làm rơi áo khoác trên người xuống, thân thể không được tự nhiên cứng ngắc, bị động đi theo Trình Thiên, “Trình, Trình, tôi…”

“Câm miệng.” Trình Thiên xoay người cướp cái ô trong tay Kutch ném đi, đẩy cửa ra kéo hắn vào nhà, bản thân cũng vào sau một bước.

Đèn ở huyền quan sáng lên, Trình Thiên lấy một đôi dép lê trong tủ giầy ra đặt trước mặt Kutch, dép lê của Trình Thiên vừa ướt vừa bẩn, liền đơn giản không mang, đi chân trần vào phòng khách, tìm điều khiển từ xa mở điều hòa.

Kutch cẩn thận đứng ở huyền quan, càng luống cuống tay chân, “Trình, anh tức giận sao, tôi, tôi không cố ý, tôi không có rình rập theo dõi anh, chỉ là tôi hơi nhớ anh… Anh yên tâm, tôi sẽ không liều chết quấn lấy làm anh thêm phiền, nhờ anh cả điều tra thông tin chuyến bay của anh là tôi không đúng, thật xin lỗi, tôi cam đoan…”

“Tôi quả thật rất giận.” Trình Thiên cắt ngang lời Kutch, giơ tay vuốt mái tóc ướt đẫm ra sau đầu, ngồi xuống ghế sô pha, “Đổi giày rồi đến đây, chúng ta nói chuyện.”

Kutch nhìn gương mặt không hề có biểu tình gì của Trình Thiên, ngoan ngoãn cúi người đổi giày, đi qua ngồi xuống ghế sô pha đối diện Trình Thiên, hai đầu gối khép lại, tay đặt trên đầu gối, lưng thẳng tắp, tư thế ngồi tiêu chuẩn của học sinh tiểu học.

Ống quần dính bùn đất, quần áo trong và tóc ẩm ướt, cổ tay áo và trước ngực cũng có chút vết bẩn, người gầy đi, môi bị đông lạnh hơi tím tái, trên người còn có áo khoác của hắn, lại cẩn thận không dám cởi xuống, cũng không dám mặc vào đàng hoàng.

Thật chật vật, cũng thật làm cho lòng người mềm đi, đây cũng là em trai bảo bối nhà người ta, lại ở chỗ hắn biến thành như vậy.

Trình Thiên thu hồi ánh mắt đánh giá, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Kutch thấy thế do dự một chút, muốn đứng dậy đuổi theo.

“Ngồi đó.” Trình Thiên đầu cũng không quay lại ra lệnh nói.

Kutch vội ngoan ngoãn ngồi xuống, ánh mắt dính trên người Trình Thiên, giống một chú cún con biết nghe lời.

Trà nóng, điểm tâm nhỏ.

Trình Thiên đặt xuống trước mặt Kutch, dạy bảo nói, “Trước khi nguội thì uống đi rồi ăn điểm tâm.” Nói xong xoay người đi lên lầu.

Kutch nhìn theo bóng dáng Trình Thiên rời đi, ánh sáng trong mắt tắt đi một chút.

“Ngủ, ngủ ngon.” Kutch lớn giọng hướng cầu thang nói một câu, sau đó tất nhiên không có câu trả lời.

Hương trà tỏa ra, Kutch quay đầu nhìn tách trà đang tỏa hơi nóng, cẩn thận lấy áo khoác xuống xếp gọn, đặt lên ghế sô pha, cúi người rót một tách trà cầm trong lòng bàn tay, cười cười.

Thật tốt, là mùi của Trình.

Sau ngày hôm nay có lẽ không thể tiếp tục đi trộm nhìn Trình… Đã bị phát hiện rồi, còn làm hại Trình dầm mưa… Chắc chắn Trình ghét hắn rồi, liều chết quấn lấy còn rình rập, thật giống tên biến thái…

Đột nhiên chăn mền phủ lên đầu, ánh sáng tối đi, Kutch phản xạ có điều kiện duỗi thẳng duỗi thẳng tránh cho chăn mền dính ướt, sau đó hoàn hồn siết chặt tách trà trong tay, ánh mắt ánh lên một tia mong đợi, dưới bóng mờ tối thăm dò hỏi, “Là Trình sao?”

“Ngoại trừ tôi ta còn có thể là ai.”

Giọng nói từ bên cạnh truyền đến, đồ đạc trên đầu bị lấy ra, ánh sáng tràn vào, trước mắt là vạt áo ngủ thấm nước của Trình. Tầm mắt dời xuống, là hai chân trần vào ống quần dính bùn giống hắn.

Cần cổ cứng ngắc không dám ngẩng lên, sợ nhìn đến ánh mắt lãnh đạm của đối phương, Kutch hơi bất an cúi đầu cởi dép, “Mặc dù có thảm, nhưng hiện tại thời tiết lạnh, không mang dép sẽ bị cảm, tôi có mang tất rồi, không mang dép cũng được, dép lê để…”

Trán bị một ngón tay đè lại, Kutch dừng lại một chút, nương theo lực trên ngón tay ngẩng đầu lên.

Gương mặt ngày nhớ đêm mong, không có biểu tình gì, ánh mắt cũng thản nhiên, nhưng bên trong không có tia chán ghét và cảm xúc tiêu cực nào, Kutch chớp mắt mấy cái, lộ ra một nụ cười tươi, “Trình, anh thật tốt.” Cho mình áo khoác, còn mang chăn đến đây.

Hai mắt Trình Thiên giật giật, thu hồi ngón tay, lui ra sau một bước mở *máy sưởi lấy trên lầu xuống đặt trước mặt Kutch, sau đó ngồi xuống đối diện, kéo chăn lông đắp lên người, tự rót một tách trà nóng cầm trong tay, nhìn Kutch nói, “Hơ khơ quần áo, quấn chăn đi, chúng ta nói chuyện.”

*Máy sưởi



Cơ thể từ từ ấm lên, cũng giống như tâm tình hắn lúc này. Hắn kéo chăn xuống, hơi ngượng ngùng lại có chút chờ mong hỏi, “Trình, anh, sao anh không đi ngủ?”

“Chúng ta cần nói chuyện.” Trình Thiên lặp lại.

Kutch nhịn không được lộ ra một nụ cười tươi, xoay người chuyển máy sưởi qua Trình Thiên, hạnh phúc quấn chăn, học theo dáng vẻ của Trình Thiên dựa vào ghế sô pha cầm tách trà nóng, “Cơ thể tôi rất cường tráng, không lạnh, không cần máy sưởi, cám ơn anh, Trình.”

Trình Thiên nhìn ánh mắt mang ý cười của Kutch, đột nhiên cảm thấy có chút nghi hoặc. Rõ ràng là tình cảnh khiến người ta uất ức khổ sở, sao người này còn có thể cười như vậy.

“Cậu rất kén ăn.” Trình Thiên mở miệng, ánh mắt ẩn ẩn sau làn hơi nóng dâng lên từ tách trà, không thấy rõ được cảm xúc, “Cậu điều tra thông tin chuyến bay của tôi, đến đây nhìn lén tôi, chôn đồ dưới tàng cây nhà tôi.”

Mỗi câu Trình Thiên nói ra, cơ thể Kutch lại cứng ngắc theo từng câu, chờ Trình Thiên nói xong, cơ thể thả lỏng chưa lâu của Kutch trở nên căng cứng, khôi phục tư thế ngồi của học sinh tiểu học, chẳng qua bàn tay trên đầu gói biến thành bàn tay cầm tách trà đặt trên đùi.

“Thật xin lỗi.” Kutch cúi đầu, giọng nói nhỏ đi. Ngay cả chuyện hắn chôn đồ Trình cũng biết… Hắn thật ngốc.

Trình Thiên nhìn mái tóc ẩm ướt của Kutch, trong lòng nghĩ nên lấy một cái khăn mặt xuống, miệng lại nói, “Cậu thích tôi, lúc ở trên vòng quay đã thích.”

Kutch đỏ mặt, ấp úng nói không ra lời.

“Kutch.” Trình Thiên xoay xoay tách trà, nhìn lá trà chìm nổi di chuyển bên trong tách, hỏi tiếp, “Cậu thích tôi chỗ nào? Khuôn mặt này sao?”

Chỗ nào cũng thích, hoặc, có lẽ là nhất kiến chung tình, dù sao chờ đến lúc hắn nhận ra, hắn đã cảm thấy đối phương chỗ nào cũng tốt. Kutch ngồi trên ghế sô pha giật giật, nhịn không được giơ tay vân ve lỗ tay, lâm vào rối rắm thẹn thùng không biết nên thổ lộ thế nào.

Trình Thiên nhìn kỹ vẻ mặt của Kutch, đặt tách trà xuống rồi xốc chăn đi đến trước mặt hắn, vươn tay nâng cằm hắn lên, rũ mắt nhìn ánh mắt né tránh của hắn, cúi người hôn lên môi.

Kutch trợn to hai mắt.

Vừa chạm vào liền tách ra, Trình Thiên đứng thẳng dậy, tay chạm vào nút áo ngủ.

“Con người say đắm vẻ ngoài thì chỉ là nhất thời mà thôi.” Trình Thiên thản nhiên nói, cởi nút áo trên cùng, “Sau khi có được sẽ buông bỏ chấp niệm, Kutch, nơi này không phải là nhà cậu, sau hôm nay, cậu nên về bên cạnh người nhà đi.”

Lại cởi một nút áo, đường cong xinh đẹp trên xương quai xanh lộ ra.

Kutch từ ngượng ngùng khiếp sợ hoàn hồn, chờ sau khi hiểu được câu nói của Trình Thiên, vẻ mặt hắn không thể tin, mạnh mẽ đứng lên cài lại nút áo trên người Trình Thiên, ánh mắt mang theo tia khổ sở uất ức, “Không phải như thế.”

Đầu ngón tay không cẩn thận chạm phải làn da ấm áp của đối phương, rõ ràng là tiếp xúc khiến người ta kích động thẹn thùng, lúc này lại làm hắn cảm thấy khó chịu và đau lòng, “Không phải như anh nghĩ, không phải…”

Trình Thiên đè tay Kutch lại, kéo tay hắn xuống eo, rũ mắt không nhìn ánh mắt của hắn, “Kutch, cậu cũng là cục cưng bảo bối trong nhà, sớm trở về đi.”

“Không.” Kutch nắm tay thành nắm đấm, giãy dụa không chạm vào cơ thể Trình Thiên, lắc đầu nói, “Tôi thích anh, tôi muốn anh vui vẻ, tôi thích dáng vẻ anh cười rộ lên, Trình, không phải như vậy, giữa chúng ta không nên như vậy.”

Trình Thiên ôm lấy Kutch hôn lên mắt.

Lông mi Kutch run rẩy, nhắm mắt lại, cũng giơ tay ôm Trình Thiên.

Trình Thiên thở dài trong lòng, dời nụ hôn xuống.

Kutch chớp mắt mấy cái kìm nén nước mắt, nắm chặt bàn tay đang ôm bên hông Trình Thiên, lực đạo không mạnh nhưng kiên định đẩy Trình Thiên ra, hướng Trình Thiên cười rất khó coi, “Trình, có thể là cách thức theo đuổi của tôi không đúng, làm anh hiểu lầm, thật xin lỗi, ngủ ngon.” Nói xong xoay người đi nhanh ra cửa, mở cửa chính, sau đó biến mất trong đêm mưa tầm tã.

Gió lạnh từ cửa tràn vào, Trình Thiên rũ mắt nhìn cái chăn vắt vẻo trên ghế sô pha, khẽ nhếch miệng, nâng tách trà đã dần nguội, uống một hơi cạn sạch.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương