Tình Đầu Chọn Tôi, Tôi Rất Ngọt
-
Chương 47
Lâu Thành không tìm được lý do nào, thành thật nói: "Không phải vì anh thích em sao, nên muốn cùng em trở nên..........tốt hơn."
Anh lén lút mang mấy hộp tới, cũng không có ý gì khác, nghĩ rằng nếu như nước chảy thành sông cũng không sợ lúc ấy đi tới siêu thị không mua được SIZE của anh – không ngờ rằng ngày đầu tiên đã bị bắt được.
Đinh Tuyết Nhuận ngược lại không có tâm lý mâu thuẫn gì cả, bởi vì cậu biết rằng có một số việc không thể kiềm chế, kiềm chế ngược lại không tốt, không biết chừng lại làm cho tinh thần người ta uể oải. Nhưng với thành tích này của Lâu Thành.....vẫn phải lấy học tập làm trọng, không thể phân tâm.
Nhìn thấy anh giấu đồ đằng sau lưng, dáng vẻ cúi đầu thẹn thùng, Đinh Tuyết Nhuận chống hai gối lên chiếc vali đầy quần áo mùa hè của anh, cúi đầu qua, hôn nhẹ một cái lên trán anh, khẽ nói: "Như thế này không phải rất tốt sao?"
Lâu Thành đối diện với đôi mắt đen của cậu, mơ hồ nhìn chăm chú: "Rất tốt..........."
Ban đêm, Đinh Tuyết Nhuận vốn định dạy thêm cho Lâu Thành, vậy mà đột nhiên lại cắt điện, có lẽ là đường điện gặp sự cố.
Đinh Tuyết Nhuận mở bảng điện ra, để Lâu Thành ở bên cạnh cầm đèn pin chiếu sáng, bản thân cậu cầm kìm ra tay.
Lâu Thành thấy vậy rất sợ, sợ cậu bị điện giật: "Nhuận Nhuận, không có điện thì thôi, không có điện chúng ta làm một chút chuyện đặc biệt, đi ra ngoài ngắm sao cũng được, hôn cũng được, cũng không nhất thiết phải có đèn, ngày mai tìm thợ điện tới sửa.............."
Anh nhìn thấy mạch điện chi chít giống như mê cung, cảm thấy to cả đầu.
Đinh Tuyết Nhuận vô cùng nghiêm túc kiểm tra, góc nghiêng nhìn rất chuyên chú, lông mi dày dài cong lên: "Có thể sửa được."
Trong lòng Lâu Thành căn bản không tin, nhưng vẫn duy trì kiên nhẫn: "Được, em thử xem, không được thì.........." Anh còn chưa nói xong, đèn điện trong phòng nháy lên hai cái, sau đó sáng ổn định lại.
Lâu Thành: "..............."
Đinh Tuyết Nhuận bỏ kìm xuống: "Được rồi."
"Em đã từng học kỹ thuật điện?" Lâu Thành khó có thể tin, còn có gì mà Đinh Tuyết Nhuận không biết không?
"Anh đã từng làm đề vật lý phân tích mạch điện có vấn đề không? Kỳ thực nguyên lý cũng rất đơn giản, nếu hiểu được thứ này, thì có thể sửa chữa mạch điện, sửa TV, sửa..........." nói chung là sửa đồ điện, cậu đều có thể giải quyết.
Lâu Thành đã từng làm loại đề này: "Chính là S1, S2, L1, L2 hả?"
Đinh Tuyết Nhuận gật đầu: "Nguyên lý cũng tương tự như nhau, chẳng qua cái này nhìn thì có vẻ phức tạp hơn chút.........." Cậu thấy mặt mũi Lâu Thành hoang mang, liền lấy giấy bút vẽ cho cậu một sơ đồ mạch điện đơn giản, "L biểu thị dây nóng, N biểu thị dây mát, sb1 biểu thị công tắc dừng, sb2 là biểu thị công tắc bật, km là thiết bị tiếp xúc.....anh nhìn có hiểu gì không?"
".............em đang giảng cái gì thế?" Anh hoàn toàn không có cách nào liên hệ giữa thực tế và bản vẽ, càng miễn bàn tới bản vẽ của Đinh Tuyết Nhuận, quả thực là chọc mù mắt anh, thoạt nhìn làm cho người ta điên đầu.
Đinh Tuyết Nhuận biết anh nhìn không hiểu, lại giảng cho anh vài ví dụ liên quan: "Đề thi đại học thường nhắc tới."
Sau khi có điện, mộng đẹp không cần phải học của Lâu Thành bị phá vỡ, Đinh Tuyết Nhuận lấy ra một quyển sách luyện tập: "Đây là sách em dùng hồi cấp hai, hôm nay dạy tiếng Anh nhé, anh có muốn nghe không?" Câu hỏi ngữ pháp cũng giảng cho Lâu Thành rất nhiều lần rồi, nhưng Lâu Thành vẫn không rõ ràng, anh nói bản thân thà rằng học từ đơn cũng không muốn học thuộc ngữ pháp.
Lâu Thành không muốn nghe tiếng Anh, cũng không muốn nghe gì cả, nhưng miệng vẫn nói: "Anh nghe em hết."
Đinh Tuyết Nhuận mở ra một đề văn: "Vậy thì dạy làm bài văn tiếng Anh đi."
"Không muốn........." Lâu Thành thiếu chút nữa khóc, "Lại là viết thư cho Lý Hoa hả?"
"Không viết cho Lý Hoa nữa," Đinh Tuyết Nhuận kiểm tra những đề viết thư trong chuyên đề, xóa bỏ toàn bộ tên Lihua, đổi thành Lilei, "Viết thư cho Lý Lôi nhé."
Tuy rằng nơi này không có điều hòa, lại đang là tháng tám nóng nhất, nhưng do có bóng cây xanh nên không nóng chút nào, ngược lại còn rất mát mẻ.
Chẳng qua đôi lúc có muỗi bay lòng vòng, Lâu Thành viết mấy từ đơn, đặt bút xuống đánh muỗi, trong căn nhà gỗ một lát lại vang lên tiếng vỗ tay.
Không bao lâu, trên người anh đã xuất hiện mấy vết muỗi đốt. Lâu Thành vừa mới viết xong bài dùng từ gợi ý viết văn, giờ không viết nổi nữa, nói rằng muỗi rất phiền. Anh đau khổ xoay người gãi gãi chân mình, từ bé tới giờ tuy Lâu Thành đã va chạm nhiều thứ nhưng chưa bao giờ chịu muỗi cắn thế này.
"Quên mua hương muỗi rồi." Đinh Tuyết Nhuận tìm được lọ hít lên tinh thần mà mình vẫn hay dùng, ngồi xuống nói, "Cắn vào đâu rồi? Để em xem xem."
"Ở đây, ở đây còn có ở đây............" Lâu Thành cho cậu xem, Đinh Tuyết Nhuận tìm đúng chỗ, bôi cho anh một chút cao làm mát. Lâu Thành cúi đầu nhìn cậu: "Nhuận Nhuận, để anh tự làm, em đừng làm nữa........."
"Ngồi yên đó."
"........ừ."
Chỗ ngứa rất nhanh đã bị một cảm giác mát lạnh thay thế, mấy vết muỗi đốt to nhỏ trên người Lâu Thành được xử lý một lần, nhưng anh vẫn còn khó chịu. Đinh Tuyết Nhuận thấy anh thực sự rất đáng thương, liền bỏ qua cho anh: "Thôi, không viết nữa, ngày mai viết tiếp. Ngày mai chúng ta xuống núi mua màn với thuốc muỗi."
Lâu Thành lại nói mình muốn tắm.
"Tại sao anh lại lắm chuyện như vậy?" Đinh Tuyết Nhuận đang dọn dẹp bàn học.
"Em cảm thấy anh phiền có phải không?" Lâu Thành vén tay áo ngắn lên, trên người toàn mồ hôi ôm lấy cậu, cọ trên người cậu, cổ dán vào cổ cậu, giống như đôi thiên nga cọ cổ nhau: "Thế này là được rồi, em cũng phải đi tắm, toàn thân em cũng là mồ hôi."
"Lâu Thành, anh có ngây thơ quá không?" Đinh Tuyết Nhuận không có tâm tư đẩy anh ra.
"Fan của em nói anh là học sinh tiểu học." Lâu Thành dào dạt ý cười.
Căn nhà làm bằng gỗ nền bằng đá, phòng tắm căn bản không thiết kế ở bên trong, cũng không có vòi sen, hay là bình nóng lạnh. Nhưng mùa hè nóng, Đinh Tuyết Nhuận đun một ít nước nóng pha lẫn với nước lạnh vào trong thùng gỗ, bảo Lâu Thành đứng ở bên ngoài, ngồi xuống dùng gáo múc để tắm.
Lâu Thành nào đã từng tắm như thế, điều kiện này cũng khổ quá.
Đinh Tuyết Nhuận nói: "Đợi anh tắm xong rồi em tắm."
"...........không thì chúng ta tắm chung? Tiết kiệm nước."
Đinh Tuyết Nhuận không đồng ý.
Lâu Thành tắm xong, dùng khăn tắm anh mang tới lau nước, cũng không có ý muốn mặc đồ, đi thẳng ra ngoài.
Ánh mắt Đinh Tuyết Nhuận né tránh anh, đứng dậy nói: "Anh ngủ trước đi, em cũng đi tắm đã."
Ban ngày lao động, ban nãy Lâu Thành còn cọ toàn mồ hôi lên người cậu, không tắm cũng không được.
Lâu Thành nhoài người ra cửa sổ, nhìn thấy cậu cởi quần áo. Đinh Tuyết Nhuận quay lưng về phía anh, ánh trăng rất nhạt nhưng thân thể này rất trắng, đường cong thon dài trong bóng đêm hiện lên vô cùng rõ ràng.
Anh lén lút nhìn Đinh Tuyết Nhuận cúi người, dội nước ấm lên người, càng nhìn càng đỏ mặt, ánh mắt bốc lửa. Cũng không biết đang nghĩ gì, anh lấy những thứ mà hồi chiều Đinh Tuyết Nhuận tìm được, bóc ra.
Anh muốn thử xem có đeo được lên không.
Kết quả Đinh Tuyết Nhuận tắm xong rồi, khi cậu đột nhiên đi vào, Lâu Thành hoảng hốt tháo xuống, thổi bóng bay trước mặt Đinh Tuyết Nhuận, sau đó nhìn cậu mặt đầy vô tội cười gượng hai tiếng.
Bong bóng nhanh chóng xẹp xuống.
Đinh Tuyết Nhuận bất đắc dĩ nói: "Đừng nghịch nữa."
Lâu Thành vội vàng vứt bong bóng xẹp lép vào trong thùng rác, gãi đầu: "Nhuận Nhuận, anh chỉ muốn thử xem..... không có ý đó."
"Em biết, muỗi còn cắn anh nữa không?" Đinh Tuyết Nhuận mặc bộ ngủ ngắn tay với quần đùi, lộ ra cánh tay trắng nõn tinh tế. Khi nhìn thấy cậu mặc quần áo, Lâu Thành cảm thấy cậu rất gầy, nhưng chỉ nhìn chân cũng coi là đường nét cân xứng, chỉ là không có cơ bắp như người có lượng vận động lớn như anh mà thôi.
"Có cắn, rất hung hăng."
"Em bôi cho anh thêm một ít cao mát nhé."
"Tại sao muỗi lại không đốt em? Đều chạy tới thăm hỏi cơ thể anh."
Đinh Tuyết Nhuận ngồi trên giường, bôi cao đuổi muỗi cho anh: "Bời người anh càng nóng muỗi càng thích." Lâu Thành cảm giác bàn tay cậu đang xoa trên người mình, rõ ràng là bôi thuốc, còn có một cảm giác mát mẻ, nhưng mà anh nóng, giống như có ngọn lửa thiêu đốt da thịt.
Lòng bàn tay anh ra mồ hôi, nghĩ thầm tay Nhuận Nhuận thật trơn, xoa thật thoải mái..............
Lâu Thành cố gắng khống chế bản thân, nhưng mà anh không che dấu nổi, Đinh Tuyết Nhuận nhìn anh: "Anh ra ngoài hay em ra ngoài?"
"Không ai ra cả." Lâu Thành ôm cậu vào lòng.
Khoảng thời gian trước đây, một ngày anh bắt Đinh Tuyết Nhuận ăn bốn bữa cơm, chọn những thứ bổ nhất để ăn, cũng coi như là có thành quả.
Lâu Thành ôm lấy cậu, có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể cậu ngày càng rắn chắc có thịt.
Anh ôm một lúc, đột nhiên vươn tay kéo dây đèn xuống, trong nháy mắt căn phòng chìm vào trong bóng tối, ánh trăng chiếu vào qua khe cửa.
Lâu Thành có chút căng thẳng, nghiêng người qua hôn mũi cậu, thấp giọng nói: "Nhuận Nhuận, anh muốn.......em có muốn không?"
Đôi mắt của anh trong bóng đêm cũng vô cùng sáng.
Đinh Tuyết Nhuận luôn là người có ý chí kiên định, giờ phút này cũng có chút không thể kiên định nổi, bởi vì cậu thích Lâu Thành, thích vượt quá tưởng tượng của cậu.
Lâu Thành có lẽ là tìm được đáp án trong sự im lặng của cậu, bắt đầu hôn lên môi cậu.
Chiếc giường gỗ lỏng lẻo được trải một lớp đệm mỏng, không thoải mái bằng ở nhà, không mềm mại bằng ở nhà nhưng lại mang lại cho Lâu Thành một cảm giác khác lạ. Anh sợ Đinh Tuyết Nhuận đau lưng, nên đặt chiếc khối đầu phía sau cậu, từng chút từng chút hôn cậu. Anh rất thích nốt ruồi son trên cổ Đinh Tuyết Nhuận, từng nốt từng nốt ruồi màu hòa hồng, Lâu Thành hôn rất lâu.
Có một con muỗi không hiểu phong tình, bay vo ve quanh người hai người.
Lâu Thành không để ý, tiếp tục hôn, chôn đầu ở cổ cậu cọ loạn.
Đinh Tuyết Nhuận cũng có chút hoảng hốt, thị lực cậu không tốt lắm, sau khi tháo kính ra nhìn không rõ trong bóng tối, đầu óc cũng trở nên mơ hồ. Giống như bị thứ gì đó quấy nhiễu, bị cảm tình che mắt. Đang lúc Lâu Thành chuẩn bị làm bước tiếp theo, con muỗi kia lượn qua tai anh rất phiền phức, anh không nhịn được đập "bốp" một cái.
Mắng lớn một câu: "Cút, đừng làm phiền ông đây làm việc."
Không gian rơi vão tĩnh lặng.
Đinh Tuyết Nhuận tỉnh táo hơn nhiều, cậu gắng gượng bình tĩnh lại, nghiêng đầu qua: "Lâu Thành, mở đèn lên."
"........em muốn đứng dậy đánh muỗi hả."
"Không phải, anh mở đèn trước đi." Đinh Tuyết Nhuận không ngừng thở gấp, có thể cảm nhận được tim phổi nhảy loạn, cũng ý thức được bản thân đang làm gì.
Lâu Thành vừa mở đèn, Đinh Tuyết Nhuận liền đẩy anh ra ngồi dậy, xuống giường tìm dép lê.
Lâu Thành vẫn còn ngồi trên giường, có chút mờ mịt: "Nhuận Nhuận, em đi đâu thế?"
"Em đi làm bài thi." Để bình tĩnh lại.
"............em không hôn anh nữa à?" Lâu Thành càng mờ mịt, ban nãy không phải vẫn còn rất hăng say sao.
"Không hôn nữa, hôn nữa sẽ quá giới hạn." Đinh Tuyết Nhuận chuẩn bị đi lấy điếu thuốc.
"Quay lại!" Lâu Thành vô thức gọi cậu.
Đinh Tuyết Nhuận quay đầu lại nhìn Lâu Thành đang cáu kỉnh đưa tay đập muỗi, nhìn thấy anh túm lấy chăn, che chân lại: "Mang đề thi cho cả anh nữa!"
Anh lén lút mang mấy hộp tới, cũng không có ý gì khác, nghĩ rằng nếu như nước chảy thành sông cũng không sợ lúc ấy đi tới siêu thị không mua được SIZE của anh – không ngờ rằng ngày đầu tiên đã bị bắt được.
Đinh Tuyết Nhuận ngược lại không có tâm lý mâu thuẫn gì cả, bởi vì cậu biết rằng có một số việc không thể kiềm chế, kiềm chế ngược lại không tốt, không biết chừng lại làm cho tinh thần người ta uể oải. Nhưng với thành tích này của Lâu Thành.....vẫn phải lấy học tập làm trọng, không thể phân tâm.
Nhìn thấy anh giấu đồ đằng sau lưng, dáng vẻ cúi đầu thẹn thùng, Đinh Tuyết Nhuận chống hai gối lên chiếc vali đầy quần áo mùa hè của anh, cúi đầu qua, hôn nhẹ một cái lên trán anh, khẽ nói: "Như thế này không phải rất tốt sao?"
Lâu Thành đối diện với đôi mắt đen của cậu, mơ hồ nhìn chăm chú: "Rất tốt..........."
Ban đêm, Đinh Tuyết Nhuận vốn định dạy thêm cho Lâu Thành, vậy mà đột nhiên lại cắt điện, có lẽ là đường điện gặp sự cố.
Đinh Tuyết Nhuận mở bảng điện ra, để Lâu Thành ở bên cạnh cầm đèn pin chiếu sáng, bản thân cậu cầm kìm ra tay.
Lâu Thành thấy vậy rất sợ, sợ cậu bị điện giật: "Nhuận Nhuận, không có điện thì thôi, không có điện chúng ta làm một chút chuyện đặc biệt, đi ra ngoài ngắm sao cũng được, hôn cũng được, cũng không nhất thiết phải có đèn, ngày mai tìm thợ điện tới sửa.............."
Anh nhìn thấy mạch điện chi chít giống như mê cung, cảm thấy to cả đầu.
Đinh Tuyết Nhuận vô cùng nghiêm túc kiểm tra, góc nghiêng nhìn rất chuyên chú, lông mi dày dài cong lên: "Có thể sửa được."
Trong lòng Lâu Thành căn bản không tin, nhưng vẫn duy trì kiên nhẫn: "Được, em thử xem, không được thì.........." Anh còn chưa nói xong, đèn điện trong phòng nháy lên hai cái, sau đó sáng ổn định lại.
Lâu Thành: "..............."
Đinh Tuyết Nhuận bỏ kìm xuống: "Được rồi."
"Em đã từng học kỹ thuật điện?" Lâu Thành khó có thể tin, còn có gì mà Đinh Tuyết Nhuận không biết không?
"Anh đã từng làm đề vật lý phân tích mạch điện có vấn đề không? Kỳ thực nguyên lý cũng rất đơn giản, nếu hiểu được thứ này, thì có thể sửa chữa mạch điện, sửa TV, sửa..........." nói chung là sửa đồ điện, cậu đều có thể giải quyết.
Lâu Thành đã từng làm loại đề này: "Chính là S1, S2, L1, L2 hả?"
Đinh Tuyết Nhuận gật đầu: "Nguyên lý cũng tương tự như nhau, chẳng qua cái này nhìn thì có vẻ phức tạp hơn chút.........." Cậu thấy mặt mũi Lâu Thành hoang mang, liền lấy giấy bút vẽ cho cậu một sơ đồ mạch điện đơn giản, "L biểu thị dây nóng, N biểu thị dây mát, sb1 biểu thị công tắc dừng, sb2 là biểu thị công tắc bật, km là thiết bị tiếp xúc.....anh nhìn có hiểu gì không?"
".............em đang giảng cái gì thế?" Anh hoàn toàn không có cách nào liên hệ giữa thực tế và bản vẽ, càng miễn bàn tới bản vẽ của Đinh Tuyết Nhuận, quả thực là chọc mù mắt anh, thoạt nhìn làm cho người ta điên đầu.
Đinh Tuyết Nhuận biết anh nhìn không hiểu, lại giảng cho anh vài ví dụ liên quan: "Đề thi đại học thường nhắc tới."
Sau khi có điện, mộng đẹp không cần phải học của Lâu Thành bị phá vỡ, Đinh Tuyết Nhuận lấy ra một quyển sách luyện tập: "Đây là sách em dùng hồi cấp hai, hôm nay dạy tiếng Anh nhé, anh có muốn nghe không?" Câu hỏi ngữ pháp cũng giảng cho Lâu Thành rất nhiều lần rồi, nhưng Lâu Thành vẫn không rõ ràng, anh nói bản thân thà rằng học từ đơn cũng không muốn học thuộc ngữ pháp.
Lâu Thành không muốn nghe tiếng Anh, cũng không muốn nghe gì cả, nhưng miệng vẫn nói: "Anh nghe em hết."
Đinh Tuyết Nhuận mở ra một đề văn: "Vậy thì dạy làm bài văn tiếng Anh đi."
"Không muốn........." Lâu Thành thiếu chút nữa khóc, "Lại là viết thư cho Lý Hoa hả?"
"Không viết cho Lý Hoa nữa," Đinh Tuyết Nhuận kiểm tra những đề viết thư trong chuyên đề, xóa bỏ toàn bộ tên Lihua, đổi thành Lilei, "Viết thư cho Lý Lôi nhé."
Tuy rằng nơi này không có điều hòa, lại đang là tháng tám nóng nhất, nhưng do có bóng cây xanh nên không nóng chút nào, ngược lại còn rất mát mẻ.
Chẳng qua đôi lúc có muỗi bay lòng vòng, Lâu Thành viết mấy từ đơn, đặt bút xuống đánh muỗi, trong căn nhà gỗ một lát lại vang lên tiếng vỗ tay.
Không bao lâu, trên người anh đã xuất hiện mấy vết muỗi đốt. Lâu Thành vừa mới viết xong bài dùng từ gợi ý viết văn, giờ không viết nổi nữa, nói rằng muỗi rất phiền. Anh đau khổ xoay người gãi gãi chân mình, từ bé tới giờ tuy Lâu Thành đã va chạm nhiều thứ nhưng chưa bao giờ chịu muỗi cắn thế này.
"Quên mua hương muỗi rồi." Đinh Tuyết Nhuận tìm được lọ hít lên tinh thần mà mình vẫn hay dùng, ngồi xuống nói, "Cắn vào đâu rồi? Để em xem xem."
"Ở đây, ở đây còn có ở đây............" Lâu Thành cho cậu xem, Đinh Tuyết Nhuận tìm đúng chỗ, bôi cho anh một chút cao làm mát. Lâu Thành cúi đầu nhìn cậu: "Nhuận Nhuận, để anh tự làm, em đừng làm nữa........."
"Ngồi yên đó."
"........ừ."
Chỗ ngứa rất nhanh đã bị một cảm giác mát lạnh thay thế, mấy vết muỗi đốt to nhỏ trên người Lâu Thành được xử lý một lần, nhưng anh vẫn còn khó chịu. Đinh Tuyết Nhuận thấy anh thực sự rất đáng thương, liền bỏ qua cho anh: "Thôi, không viết nữa, ngày mai viết tiếp. Ngày mai chúng ta xuống núi mua màn với thuốc muỗi."
Lâu Thành lại nói mình muốn tắm.
"Tại sao anh lại lắm chuyện như vậy?" Đinh Tuyết Nhuận đang dọn dẹp bàn học.
"Em cảm thấy anh phiền có phải không?" Lâu Thành vén tay áo ngắn lên, trên người toàn mồ hôi ôm lấy cậu, cọ trên người cậu, cổ dán vào cổ cậu, giống như đôi thiên nga cọ cổ nhau: "Thế này là được rồi, em cũng phải đi tắm, toàn thân em cũng là mồ hôi."
"Lâu Thành, anh có ngây thơ quá không?" Đinh Tuyết Nhuận không có tâm tư đẩy anh ra.
"Fan của em nói anh là học sinh tiểu học." Lâu Thành dào dạt ý cười.
Căn nhà làm bằng gỗ nền bằng đá, phòng tắm căn bản không thiết kế ở bên trong, cũng không có vòi sen, hay là bình nóng lạnh. Nhưng mùa hè nóng, Đinh Tuyết Nhuận đun một ít nước nóng pha lẫn với nước lạnh vào trong thùng gỗ, bảo Lâu Thành đứng ở bên ngoài, ngồi xuống dùng gáo múc để tắm.
Lâu Thành nào đã từng tắm như thế, điều kiện này cũng khổ quá.
Đinh Tuyết Nhuận nói: "Đợi anh tắm xong rồi em tắm."
"...........không thì chúng ta tắm chung? Tiết kiệm nước."
Đinh Tuyết Nhuận không đồng ý.
Lâu Thành tắm xong, dùng khăn tắm anh mang tới lau nước, cũng không có ý muốn mặc đồ, đi thẳng ra ngoài.
Ánh mắt Đinh Tuyết Nhuận né tránh anh, đứng dậy nói: "Anh ngủ trước đi, em cũng đi tắm đã."
Ban ngày lao động, ban nãy Lâu Thành còn cọ toàn mồ hôi lên người cậu, không tắm cũng không được.
Lâu Thành nhoài người ra cửa sổ, nhìn thấy cậu cởi quần áo. Đinh Tuyết Nhuận quay lưng về phía anh, ánh trăng rất nhạt nhưng thân thể này rất trắng, đường cong thon dài trong bóng đêm hiện lên vô cùng rõ ràng.
Anh lén lút nhìn Đinh Tuyết Nhuận cúi người, dội nước ấm lên người, càng nhìn càng đỏ mặt, ánh mắt bốc lửa. Cũng không biết đang nghĩ gì, anh lấy những thứ mà hồi chiều Đinh Tuyết Nhuận tìm được, bóc ra.
Anh muốn thử xem có đeo được lên không.
Kết quả Đinh Tuyết Nhuận tắm xong rồi, khi cậu đột nhiên đi vào, Lâu Thành hoảng hốt tháo xuống, thổi bóng bay trước mặt Đinh Tuyết Nhuận, sau đó nhìn cậu mặt đầy vô tội cười gượng hai tiếng.
Bong bóng nhanh chóng xẹp xuống.
Đinh Tuyết Nhuận bất đắc dĩ nói: "Đừng nghịch nữa."
Lâu Thành vội vàng vứt bong bóng xẹp lép vào trong thùng rác, gãi đầu: "Nhuận Nhuận, anh chỉ muốn thử xem..... không có ý đó."
"Em biết, muỗi còn cắn anh nữa không?" Đinh Tuyết Nhuận mặc bộ ngủ ngắn tay với quần đùi, lộ ra cánh tay trắng nõn tinh tế. Khi nhìn thấy cậu mặc quần áo, Lâu Thành cảm thấy cậu rất gầy, nhưng chỉ nhìn chân cũng coi là đường nét cân xứng, chỉ là không có cơ bắp như người có lượng vận động lớn như anh mà thôi.
"Có cắn, rất hung hăng."
"Em bôi cho anh thêm một ít cao mát nhé."
"Tại sao muỗi lại không đốt em? Đều chạy tới thăm hỏi cơ thể anh."
Đinh Tuyết Nhuận ngồi trên giường, bôi cao đuổi muỗi cho anh: "Bời người anh càng nóng muỗi càng thích." Lâu Thành cảm giác bàn tay cậu đang xoa trên người mình, rõ ràng là bôi thuốc, còn có một cảm giác mát mẻ, nhưng mà anh nóng, giống như có ngọn lửa thiêu đốt da thịt.
Lòng bàn tay anh ra mồ hôi, nghĩ thầm tay Nhuận Nhuận thật trơn, xoa thật thoải mái..............
Lâu Thành cố gắng khống chế bản thân, nhưng mà anh không che dấu nổi, Đinh Tuyết Nhuận nhìn anh: "Anh ra ngoài hay em ra ngoài?"
"Không ai ra cả." Lâu Thành ôm cậu vào lòng.
Khoảng thời gian trước đây, một ngày anh bắt Đinh Tuyết Nhuận ăn bốn bữa cơm, chọn những thứ bổ nhất để ăn, cũng coi như là có thành quả.
Lâu Thành ôm lấy cậu, có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể cậu ngày càng rắn chắc có thịt.
Anh ôm một lúc, đột nhiên vươn tay kéo dây đèn xuống, trong nháy mắt căn phòng chìm vào trong bóng tối, ánh trăng chiếu vào qua khe cửa.
Lâu Thành có chút căng thẳng, nghiêng người qua hôn mũi cậu, thấp giọng nói: "Nhuận Nhuận, anh muốn.......em có muốn không?"
Đôi mắt của anh trong bóng đêm cũng vô cùng sáng.
Đinh Tuyết Nhuận luôn là người có ý chí kiên định, giờ phút này cũng có chút không thể kiên định nổi, bởi vì cậu thích Lâu Thành, thích vượt quá tưởng tượng của cậu.
Lâu Thành có lẽ là tìm được đáp án trong sự im lặng của cậu, bắt đầu hôn lên môi cậu.
Chiếc giường gỗ lỏng lẻo được trải một lớp đệm mỏng, không thoải mái bằng ở nhà, không mềm mại bằng ở nhà nhưng lại mang lại cho Lâu Thành một cảm giác khác lạ. Anh sợ Đinh Tuyết Nhuận đau lưng, nên đặt chiếc khối đầu phía sau cậu, từng chút từng chút hôn cậu. Anh rất thích nốt ruồi son trên cổ Đinh Tuyết Nhuận, từng nốt từng nốt ruồi màu hòa hồng, Lâu Thành hôn rất lâu.
Có một con muỗi không hiểu phong tình, bay vo ve quanh người hai người.
Lâu Thành không để ý, tiếp tục hôn, chôn đầu ở cổ cậu cọ loạn.
Đinh Tuyết Nhuận cũng có chút hoảng hốt, thị lực cậu không tốt lắm, sau khi tháo kính ra nhìn không rõ trong bóng tối, đầu óc cũng trở nên mơ hồ. Giống như bị thứ gì đó quấy nhiễu, bị cảm tình che mắt. Đang lúc Lâu Thành chuẩn bị làm bước tiếp theo, con muỗi kia lượn qua tai anh rất phiền phức, anh không nhịn được đập "bốp" một cái.
Mắng lớn một câu: "Cút, đừng làm phiền ông đây làm việc."
Không gian rơi vão tĩnh lặng.
Đinh Tuyết Nhuận tỉnh táo hơn nhiều, cậu gắng gượng bình tĩnh lại, nghiêng đầu qua: "Lâu Thành, mở đèn lên."
"........em muốn đứng dậy đánh muỗi hả."
"Không phải, anh mở đèn trước đi." Đinh Tuyết Nhuận không ngừng thở gấp, có thể cảm nhận được tim phổi nhảy loạn, cũng ý thức được bản thân đang làm gì.
Lâu Thành vừa mở đèn, Đinh Tuyết Nhuận liền đẩy anh ra ngồi dậy, xuống giường tìm dép lê.
Lâu Thành vẫn còn ngồi trên giường, có chút mờ mịt: "Nhuận Nhuận, em đi đâu thế?"
"Em đi làm bài thi." Để bình tĩnh lại.
"............em không hôn anh nữa à?" Lâu Thành càng mờ mịt, ban nãy không phải vẫn còn rất hăng say sao.
"Không hôn nữa, hôn nữa sẽ quá giới hạn." Đinh Tuyết Nhuận chuẩn bị đi lấy điếu thuốc.
"Quay lại!" Lâu Thành vô thức gọi cậu.
Đinh Tuyết Nhuận quay đầu lại nhìn Lâu Thành đang cáu kỉnh đưa tay đập muỗi, nhìn thấy anh túm lấy chăn, che chân lại: "Mang đề thi cho cả anh nữa!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook