Câu nói này nghe rất giống như một lời đùa, nhưng lại làm cho Lâu Thành im lặng hoài nghi. Tiểu Đinh đang đùa hay là đang nói thật?

Anh rơi vào trầm tư, nếu như lúc này anh gật đầu nói có, vậy chẳng phải biểu thị tính hướng của anh thực sự có vấn đề........? Nếu như anh nói không phải, là nữ sinh khác tặng thư tình cho cậu bảo mình đưa cho.........vậy Tiểu Đinh liệu sẽ muốn yêu đương với người ta không?

"Lâu Thành, tại sao cậu không nói gì?"

Lâu Thành không muốn để cho Đinh Tuyết Nhuận yêu đương với người khác, nhưng lại không thể tự mình ra trận. Anh tận tình khuyên bảo: "Tôi muốn nói, chúng ta mới học lớp mười một có phải không, đừng yêu đương với người khác, ảnh hưởng nhiều tới học tập. Tuy rằng cậu đã gần như lấy được giấy trúng tuyển trong tay............."

"Cậu nói đúng, không yêu đương với người khác."

Trong câu này còn có ý khác, làm Lâu Thành không nhịn được hiểu khác đi, mặt anh vô cùng nóng, lẽ nào Đinh Tuyết Nhuận là Gay? Muốn cưa anh?

Không đợi anh nghĩ rõ ràng, Đinh Tuyết Nhuận gửi một tin nhắn tới bảo anh ngủ sớm đi: "Ngày mai còn phải lên lớp, đừng nghịch điện thoại nữa."

Lâu Thành nằm trên giường không ngủ được.

Anh tỉnh dậy đi vệ sinh, đứng trước bồn cầu cúi đầu nghiên cứu xem mình có cong hay không, nghiên cứu một lúc mới phát hiện........hình dạng hướng về phía trước có chút cong.

Anh hoảng hốt.

Sống lớn như vậy rồi, lần đầu tiên anh hoài nghi tính hướng của mình có vấn đề.

Anh nghĩ, nếu như Tiểu Đinh thật sự muốn cưa anh, không biết chừng anh sẽ đồng ý — dù sao Đinh Tuyết Nhuận khẳng định không thể cùng với người khác!

Ngày Đinh Tuyết Nhuận thi, Lâu Thành không buồn ngủ, lên mạng tìm rất nhiều tư liệu liên quan mật thiết đến cuộc thi IMO.

Anh còn tìm một số bài post liên quan đến văn hóa gay để xem, lén lút giống như ăn trộm.

Cuối tháng tư, Đinh Tuyết Nhuận thi xong, cậu còn chưa về, tin tức đã được truyền về trong nước, lên đầu trang đủ loại tin tức truyền thông. Đội tuyển quốc gia năm nay thi giải toán học IMO nhận được huy chương vàng.

Trong lịch sử cuộc thi này, đội tuyển quốc gia Trung Quốc là đội có số lượng huy chương vàng nhiều nhất, năm nay cũng được giải, không làm cho người ta cảm thấy ngoài dự đoán, nhưng vẫn là một tin tức tốt làm ấm lòng người.

Trường học cả đêm gấp rút chết tạo biểu ngữ, lại treo lên. Lần này là tiêu "Chúc mừng Đinh Tuyết Nhuận học sinh trường chúng ta vinh hạnh nhận được huy chương vàng kỳ thi IMO", còn lên cả tin tức bản địa.

Lâu Thành biết được Đinh Tuyết Nhuận sẽ ngồi chuyến bay tới thủ đô vào ngày quốc tế lao động, sau khi tới cậu còn phải ngồi chuyến bay red – eye về thành phố D.

Khi tới sân bay thành phố D, đã gần ba giờ sáng.

Thầy Đậu đặc biệt quan tâm Đinh Tuyết Nhuận, đã trình lên trường xin một phần tài chính, để ông đặt một phòng ở khách sạn cao cấp gần sân bay cho cậu, hiệu trưởng không chút do dự nào đồng ý luôn, nói Đinh Tuyết Nhuận là tấm gương của học sinh toàn trưởng, muốn sau khi nghỉ lễ 1/5 để cậu lên chủ trì buổi diễn thuyết.

Lâu Thành gửi tin nhắn cho Đinh Tuyết Nhuận trước, nói mình tới đón cậu. Anh hẹn chuông báo thức một giờ sáng, cũng đi ngủ từ sớm.

Đinh Tuyết Nhuận luôn ngồi trên máy bay, không nhìn thấy tin nhắn của Lâu Thành, sau khi tới sân bay thủ đô mới xem wechat, cậu lập tức nói với Lâu Thành: "Không cần tới đón tôi, cậu cứ ngủ đi."

Nhưng mà không nhận được tin nhắn trả lời, cậu đã vội vàng lên chuyến bay tiếp theo.

Có lẽ là do lấy được huy chương vàng, ghế máy bay mà đội tuyển quốc gia mua đều thuộc khoang công vụ, Đinh Tuyết Nhuận ngồi viết xong diễn thuyết.

Chuyến bay red – eye tới sớm hơn mười lăm phút, bây giờ là hai giờ sáng, Đinh Tuyết Nhuận không có hành lý, cậu đi thẳng ra ngoài sân bay, khi chuẩn bị gọi xe về khách sạn mà trường đã đặt cho cậu, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Lâu Thành.

"Tôi thấy chuyến bay của cậu đã hạ cánh? Cậu đi đâu rồi?" Lâu Thành có hơi buồn ngủ, chống cánh tay lên khung cửa xe ngáp một cái.

Đinh Tuyết Nhuận đang đứng bên đường bắt taxi đêm, khó tin nổi: "Cậu tới sân bay rồi?"

"Đúng vậy, bây giờ đã ba giờ sáng rồi cưng ạ, cậu muốn ngủ ở đầu đường à?" Lâu Thành cầm tờ báo trong xe, đây là tờ báo do trường phát — chỉ vì trang đầu tiên là học sinh Đinh Tuyết Nhuận của Lục Trung bọn họ.

Lâu Thành một người trước giờ chưa từng đọc báo, lại đọc lại nhiều lần. Cậu đọc ra tiếng: "Đinh Tuyết Nhuận có thể lấy được thành tích mà bạn cùng trang lứa không thể với tới cùng với việc cậu có thiên phú hơn hẳn người thường có mối quan hệ rất mật thiết. Từ nhỏ cậu đã rất mẫn cảm với toán học, vô cùng yêu thích môn toán.......chậc chậc, học sinh ưu tú như vậy, sao trường học lại không tới đón cậu? Vẫn là tôi tốt với cậu, mới ba giờ sáng đã bò giậy tới đón cậu!"

Một chiếc taxi dừng lại trước mặt Đinh Tuyết Nhuận, hạ kính cửa xe xuống gọi cậu: "Có đi không?"

Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu, nói vào điện thoại: "Cậu đang ở đâu? Tôi tới tìm cậu."

"Bãi đỗ xe, ở sân bay không được đỗ xe linh tinh, cậu đang ở đâu, tôi qua tìm cậu."

Hai người nói chuyện điện thoại không dừng, Lâu Thành xuống xe, đi về cổng sân bay, Đinh Tuyết Nhuận cũng đi thang máy xuống, chạm mặt với Lâu Thành.

Đêm khuya đầu tháng năm, Lâu Thành chỉ mặc một cái áo ngắn tay mà ra ngoài, lộ ra cơ bắp ở cánh tay, anh giúp Đinh Tuyết Nhuận cầm cặp sách: "Cậu chỉ có chút đồ thế này thôi, mười ngày vừa rồi cậu đã qua thế nào?"

"Mặc một bộ, giặt một bộ." Đinh Tuyết Nhuận đi bên cạnh anh, "Cậu mặc ít như thế, có lạnh không?"

"Đã mùa hè rồi, lạnh cái gì mà lạnh. Lâu Thành vốn định khoác vai cậu, không biết đột nhiên lại nhớ tới điều gì, cánh tay dừng lại trong không trung một chút, sau đó lặng lẽ thu lại.

Đinh Tuyết Nhuận giả vờ không phát hiện, mở cửa xe ra ngồi vào ghế phó lái.

Cậu cúi đầu thắt đai an toàn, Lâu Thành khởi động xe: "Bây giờ cậu đã thành người nổi tiếng của thành phố rồi."

"Cậu xem, " anh đưa tờ báo xuống trước mặt Đinh Tuyết Nhuận, lái xe từ bãi đỗ ra ngoài, "Không biết ai viết báo, nghe nói là tới trường phỏng vấn, thầy Đậu vô cùng xúc động nói với nhà báo cậu có thiên phú thế nào.........nói cậu là học sinh mà ông ấy thích nhất ha ha ha ha, ông ấy thích cậu như thế, tại sao lại không tới đón cậu?"

"Vẫn là anh đây tốt nhất." Lâu Thành nhìn cậu.

Đinh Tuyết Nhuận khẽ cong khóe miệng "Ừ" một tiếng lại cúi đầu đọc báo, cậu nhìn thấy tấm hình khi mình nhận được giải, cùng với tấm hình trên thẻ học sinh đều bị đăng lên.

"Lâu Thành, cậu biết khách sạn Marriott gần đây không?"

"Marriott? Cậu muốn ở khách sạn? Cậu tới nhà tôi, ở khách sạn làm gì."

Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu, nhìn cậu nói: "Trường học biết rạng sáng tôi mới tới, cho nên đặt phòng khách sạn cho tôi."

Lâu Thành: "..........."

Anh mắng một câu thô tục: "Sao cậu không nói sớm?"

"Tôi nói rồi, không ngờ rằng cậu thực sự tới." Đinh Tuyết Nhuận có chút áy náy, nhẹ giọng hỏi anh: "Cậu có buồn ngủ không?"

"Cậu nói xem có buồn ngủ hay không? Đã bao nhiêu ngày ông đây chưa ngủ một giấc tử tế rồi.........." Anh vô cùng oan ức.

Đinh Tuyết Nhuận bỗng nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, bảng hiệu khách sạn cực lớn treo trên tầng cao.

"Ở đó." Cậu chỉ hướng cho Lâu Thành, "Cậu lái xe về nhà phải mất một tiếng, cậu ở lại khách sạn với tôi đi?"

Lâu Thành không nói gì, nghĩ ngợi trong lòng, phòng ở Marriott có nhỏ quá không, trường học khẳng định rất keo kiệt, không thể đặt phòng cho Đinh Tuyết Nhuận....còn nhỏ hơn cả phòng ngủ của anh, ngủ vậy chắc rất khó chịu.

Tuy rằng anh nghĩ như thế, nhưng vẫn lái xe về phía khách sạnh.

Chưa tới một phút, xe của anh đã dừng bên ngoài đường lớn khách sạn.

Lâu Thành vẫn chưa quyết định xong, Đinh Tuyết Nhuận đã nghiêng lại gần, tháo đai an toàn của anh ra: "Cậu đi với tôi đi."

Lâu Thành cúi đầu nhìn mái tóc mềm mại của cậu, nuốt nước miếng: "Có phải cậu sợ ở một mình?"

"Cũng tạm, không sợ. Tôi chỉ không muốn cậu mệt mỏi như vậy còn lái xe." Cậu nói "Lái xe khi mệt không tốt."

Lâu Thành cứ thế theo sau xuống xe, đi vào đại sảnh với Đinh Tuyết Nhuận.

Đinh Tuyết Nhuận bảo anh đứng một bên chờ, dặn dò: "Tôi đi quầy lễ tân nhận phòng trước, cậu không mang chứng minh thư, đợi chút nữa tôi nhận phòng rồi, cậu theo tôi lên.

Lâu Thành đồng ý, giống như đi làm chuyện đó vậy.

Lễ tân hiển nhiên đã nhìn quen trai gái làm việc này, nhưng mà hai người đều là nam, còn giống như học sinh, vừa đẹp đẽ vừa mang hơi thở thanh xuân, quá hiếm thấy.

Đinh Tuyết Nhuận đi tới quầy lễ tân sắc mặt không đổi, cũng không cố ý yêu cầu gian phòng tiêu chuẩn.

Vừa mở cửa phòng ra, Lâu Thành đối mặt với gian phòng với một chiếc giường lớn, đứng bên ngoài không biết phải làm thế nào mới tốt.

Đinh Tuyết Nhuận khẽ kéo lấy cổ tay anh: "Cậu buồn ngủ thì ngủ trước đi, tôi ngồi máy bay mười mấy tiếng, tôi đi tắm trước đã."

Mặt Lâu Thành bắt đầu đỏ lên, tay anh không tự chủ được ra mồ hôi, lòng bàn tay đều ướt cả.

Anh ngồi bên giường, nghe tiếng nước trong phòng tắm ngẩn người.

Thiết kế phòng tắm khách sạn thông thường đều lờ mờ, kính thủy tinh mờ, Lâu Thành căn bản không dám nhìn.

Đinh Tuyết Nhuận tắm tương đối nhanh, dù sao cũng mệt rồi, chưa tới mười phút đã đánh răng rửa mặt xong đi ra, tóc còn chưa sấy khô, cậu mặc áo ngủ ngắn tay của mình.

Lâu Thành vẫn mang dáng vẻ đứng ngồi không yên như khi vừa mới đi vào.

Đinh Tuyết Nhuận hỏi anh: "Cậu nằm bên trái hay là bên phải?"

"Đều, đều được.........." Lâu Thành cảm thấy trong phòng đang mở hệ thống sưởi, anh vô cùng nóng bức, mồ hôi ướt đẫm.

"Vậy tôi ngủ bên trái nhé." Cậu xốc chăn lên nằm xuống, "Lâu Thành, cậu có muốn đánh răng rửa mặt không? Không thì đi ngủ đi, trời sắp sáng rồi."

Lâu Thành lập tức đứng dậy, vội vàng nói: "Tôi cũng đi tắm một cái."

Không đợi Đinh Tuyết Nhuận nói gì, anh liền xông vào trong nhà vệ sinh, vào trong phòng tắm ngơ ngác hơn hai mươi phút mới ra.

Đinh Tuyết Nhuận nhắm mắt lại, có lẽ đang ngủ say, Lâu Thành mới nhẹ thở ra một hơi. Anh cũng buồn ngủ rồi, không còn kiêng dè như ban nãy nữa, xốc đầu chăn bên kia lên, động tác nhẹ nhàng nằm xuống, nhưng Đinh Tuyết Nhuận dường như mới vừa ngủ, ngủ chưa sâu, đôi mắt hơi hé ra một khe hở, khàn giọng nói: "Tôi không đặt chuông báo thức, ngày mai cậu có làm gì không?"

"Không có việc gì."

"Vậy thì tốt..........." Đinh Tuyết Nhuận túm lấy góc gối đầu, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lâu Thành không hề dám động đậy, tim đập vừa khẽ vừa nhanh. Anh không quen ngủ chung giường với người khác, từ trước tới giờ anh cũng chưa từng ngủ chung giường với ai.

Mà hiện tại, Đinh Tuyết Nhuận nằm bên cạnh anh, hai cái gối đầu trắng dựa vào nhau. Lâu Thành ban đầu nằm thẳng, chân tay đều đặt rất ngay ngắn, không dám động đậy. Nhưng theo giấc ngủ sâu, tư thế ngủ của anh bắt đầu trở nên không cố kỵ gì.

Đinh Tuyết Nhuận bị nóng tỉnh.

Bình thường cậu làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, dẫn tới đồng hồ sinh học của cậu cũng vô cùng đúng giờ, ngủ muộn một chút, cũng sẽ tỉnh một lần vào giờ này.

Sáu bảy giờ cậu đã dậy, phát hiện Lâu Thành đang túm chăn, lăn về phía cậu, mà cánh tay lại khoát lên người cậu như là ôm cậu vào lòng.

Sau khi Đinh Tuyết Nhuận nhận ra, không hề nhúc nhích, thậm chí càng dán lại gần Lâu Thành hơn một chút.

Cậu lại ngủ thêm một giấc nữa.

Đợi khi đồng hồ sinh học lộn xộn của Lâu Thành đánh thức anh dậy, vừa mở mắt ra đã bị dọa không dám nói lời nào. Anh nhìn thấy Đinh Tuyết Nhuận đang nằm trong lòng anh, đầu dịu dàng dụi vào ngực anh, khẽ hô hấp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương