Tình Đầu Chọn Tôi, Tôi Rất Ngọt
-
Chương 33
Cậu không cần suy nghĩ liền lập tức hiểu được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Mặc dù có chút hoang đường, nhưng đích xác đây là chuyện mà Lâu Thành làm.
Sau khi hiểu rõ, Đinh Tuyết Nhuận không vạch trần vai diễn của Lâu Thành. Cậu giả vờ như không biết, lộ ra sắc mặt giật mình, đôi mắt đen trắng rõ ràng mở thật to.
Lâu Thành chưa từng hôn ai, trong khoảnh khắc môi chạm môi này anh còn thấy thoải mái, cảm xúc mềm mại vào tận trong lòng, cảm giác như điện giật làm cho anh thất thần mất hơn mười giây.
Anh nhanh chóng hoàn hồn, cảm thấy diễn cũng tương đối rồi mới buông ra. Sau khi chạm ánh mắt kinh ngạc của Đinh Tuyết Nhuận, trong lòng anh âm thầm đắc ý, Tiểu Đinh khẳng định bị anh dọa rồi. Tối hôm nay chắc chắn cậu cũng sẽ giống như anh, phải mất ngủ cả đêm — nghĩ tới đây trong lòng Lâu Thành vô cùng vui sướng.
Anh kiềm chế biểu tình của mình, không để cho mình lộ ra chút tươi cười nào, không biết rằng trong mắt Đinh Tuyết Nhuận, anh đã trở thành một miếng thịt trên thớt.
Đinh Tuyết Nhuận cứ thế nằm trên giường Lâu Thành không hề nhúc nhích, giống như quá kinh ngạc cho nên không biết phải phản ứng thế nào.
Vẫn may, đây là hiệu quả mà Lâu Thành mong muốn. Anh diễn đủ rồi, xoay người giống như một gã say, lăn hai vòng, nằm vật ra giường "ngủ say".
Nếu đã biết Lâu Thành giả vờ say, làm sao Đinh Tuyết Nhuận có thể buông tha cho anh?
Cậu nằm trên giường hai phút, giống như đang suy nghĩ về cuộc đời, Lâu Thành nằm ngủ bên cạnh thiếu chút nữa cười tỉnh.
Nhưng mà rất nhanh, anh không thể cười nổi nữa.
Đinh Tuyết Nhuận dường như đã quên mất "chuyện không vui" vừa mới xảy ra, cậu nhanh chóng biến thành người bạn tốt cùng bàn kia, cậu lay bả vai cứng rắn của Lâu Thành làm anh tỉnh: "Lâu Thành.......đừng ngủ như vậy, quần áo của cậu toàn mùi rượu, phải tắm đã, bằng không sáng mai tỉnh dậy sẽ đau đầu."
Cậu bắt đầu giúp Lâu Thành cởi thắt lưng.
Lâu Thành giật mình, thiếu chút nữa phản kích lại. Nhưng nghề diễn viên anh dày công tu dưỡng lai làm cho anh phải cứng rắn nhịn xuống, lộ ra dáng vẻ vô lại khi say rượu, hàm hồ không rõ hét lớn: "Tôi không! Không......không tắm....."
Đinh Tuyết Nhuận khẽ cười, đưa tay cởi một nút áo: "Nào, cởi áo ra, nghe lời."
Tâm lý Lâu Thành rất kinh hoảng, nhưng mà anh vẫn kiên trì tiếp tục diễn: "Không muốn tắm!" Anh giả vờ tức giận, túm lấy chăn, nhưng vì Đinh Tuyết Nhuận đang ngồi xổm trên giường, tay vẫn đặt trên nút áo, anh kéo mạnh như vậy, làm cả người Đinh Tuyết Nhuận lăn vào trong lòng anh.
Quần áo Lâu Thành không chỉnh tề, cùng với Đinh Tuyết Nhuận bị quấn vào trong chăn, tay Lâu Thành đặt trên eo cậu, hô hấp rất gần, không phân biệt được của ai.
Hai người đều không cử động.
Lâu Thành không dám, sợ cử động quá nhanh sẽ lộ tẩy, mà Đinh Tuyết Nhuận không nghĩ tới sẽ phát triển thế này, cậu vốn định trêu chọc Lâu Thành một chút, cũng không thật sự muốn cởi quần áo Lâu Thành cho anh đi tắm.
Bời vì Lâu Thành vô cùng ghét mùi rượu trên người anh, do vậy mùi của Đinh Tuyết Nhuận gần sát bên người anh càng làm cho anh yêu thích, mũi hít một hơi thật sâu.
Thực sự rất thơm.
Căng thẳng một lát, Đinh Tuyết Nhuận không còn cách nào khác thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy anh, nói một câu không đầu không đuôi: "Quỷ ấu trĩ."
"...........cậu mới ấu trĩ." Lâu Thành bất mãn phản đối lại một câu, trong lòng lại khẽ dao động một chút.
Đinh Tuyết Nhuận không tiếp tục quản anh nữa, chỉ cởi áo ngoài dính rượu của anh ra, sau đó nhét gối đầu vào dưới gáy Lâu Thành, tiếp theo cậu tắt đèn ra ngoài.
Cậu vừa ra ngoài, Lâu Thành liền mở mắt, giống như phát ngốc trong căn phòng tối om, bất giác liếm môi của mình.
Vị rất ngọt. Còn có chút giống như......Coca.
Anh đỏ mặt nghĩ, khi Nhuận Nhuận hôn mình, liệu có cảm thấy bản thân mình rất ngọt không?
Sau khi Đinh Tuyết Nhuận xuống tầng, nhìn giờ rồi giúp Lâu Thành dọn dẹp phòng khách hỗn độn từng chút một. Nhưng thảm trắng bị thấm nhiều rượu đỏ sẽ không làm sạch được, chỉ có thể để ở đó. Trước khi đi, cậu nhấc cái ly nước màu đỏ giống như rượu mà Lâu Thành vẫn chưa uống hết lên, nhẹ nhàng nếm thử một ngụm.
Quả nhiên là Coca.
Cậu im lặng cười, tắt đèn, trở về ký túc xá.
Lâu Thành nghe thấy tiếng đóng cửa, mới lén lút hé ra một khe cửa, xác nhận cậu thực sự đi rồi mới dám bật đèn lên. Lâu Thành ghé đầu vào lan can tầng hai nhìn xuống, thấy cậu đã thu dọn sạch sẽ phòng khách, có chút áy này, còn có một cảm giác không nói lên lời.
Buổi tối, bệnh mất ngủ của anh vẫn không cái thiện, ngược lại còn nghiêm trọng hơn.
Đinh Tuyết Nhuận cho ban tổ chức CMO phương thức liên hệ với Đinh Triệu Văn, cũng để lại phương thức liên hệ với trường học.
Điểm số và xếp hạng của cậu vừa được công bố, trường học là nơi nhận được tin tức đầu tiên.
Trường học vừa nhận được thông báo, trước tiên báo cho chủ nhiệm lớp, sau đó mới thông báo cho Đinh Tuyết Nhuận. Hôm đó đang học tiết ngữ văn, thầy Đậu đột nhiên xuất hiện ở trước cửa lớp, trên mặt hưng phấn mừng như điên.
Ông vẫn đứng ở bên ngoài cửa phòng không đi, chắp tay sau lưng đi qua đi lại dọc theo cửa sổ hành lang, nhưng ánh mắt vẫn luôn dính trên người Đinh Tuyết Nhuận.
Lâu Thành vốn đang ngồi chơi, kết quả thấy lão Đậu nhìn chằm chằm mình, có chút ngượng ngùng lấy sách ra, hỏi Đinh Tuyết Nhuận: "Trang bao nhiêu?"
Anh lật đến bài đang giảng, giả vờ học. Đinh Tuyết Nhuận thấy thế, nhỏ giọng nói một câu: "Muốn học hả?"
Lâu Thành nói: "Tôi học không giỏi."
Anh không hiểu lắm, tại sao tối hôm đó xảy ra chuyện như vậy mà Đinh Tuyết Nhuận vẫn bình thường, không thay đổi chút nào, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy?
Lẽ nào anh hôn chưa đủ mạnh, cho nên không đủ để lại bóng ma tâm lý cho Đinh Tuyết Nhuận?
Mẹ nó! Lẽ nào phải hôn lưỡi!
Lâu Thành nghĩ cũng cảm thấy đủ rồi, da gà trên người cũng nổi hết lên.
Anh đăm chiêu quan sát làn da dưới mắt Đinh Tuyết Nhuận, không có chút quầng thâm nào, da vừa trắng vừa tinh tế, chạm vào cũng nhẵn nhụi..........chậc, cả eo cũng mềm.
Đinh Tuyết Nhuận chẳng ý kiến gì, ngẩng đầu nhìn bảng đen nói: "Khi nào cậu muốn học thì nói với tôi một câu. Lâu Thành, bây giờ vẫn chưa muộn."
Lâu Thành sờ sờ đầu "Ờ" một tiếng. Dựa vào mối quan hệ của bố mẹ anh, anh muốn học gì cũng được, nhưng có thể tốt nghiệp được hay không lại là một chuyện khác. Trường danh tiếng đối với anh mà nói thì dễ vào khó ra, những trường đó sao có thể để học sinh như anh tốt nghiệp được?
Với trình độ ăn hại của anh, bốn năm đại học đều không học nổi, ngược lại còn lãng phí thời gian.
Sau khi tan học, thầy Đậu đẩy cửa sau đi vào: "Đã có thành tích thi rồi."
Sắc mặt ông hoàn toàn không khống chế được vui mừng, giọng khàn khàn nói lớn: "Hạng thứ hai! Hai trăm chín mươi điểm! Huy chương vàng!"
Nói tới đây ông thở dài: "Hạng nhất chỉ cao hơn em 0,5 điểm, là Nhã Lễ."
Trận chung kết toán học chia thành hai đề mục lý thuyết và thực nghiệm, mỗi đề mục tối đa 150 điểm.
Bao năm nay những người đạt huy chương vàng đều có thể thuận lợi nhận được thông báo trúng tuyển của Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.
Nghe nói năm nay đã thắt chặt chính sách tuyển thẳng nhưng thầy Đậu vẫn nắm chắc thắng lợi như trước. Với điểm số và thư hạng này của Đinh Tuyết Nhuận, tuyển thẳng là chuyện ván đã đóng thuyền: "Em muốn học trường đại học nào, hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của em, muốn học ở đâu thì đi nơi đó." Hơn nữa còn có thể tự chọn chuyên ngành.
"Về nhà bàn bạc một chút đi."
Lâu Thành nghe ngốc ra. Cái gì? Thế mà đã trúng tuyển rồi??
Học sinh bốn phía xung quanh Đinh Tuyết Nhuận nghe thế cũng trợn tròn mắt, hơn nữa còn kích động hơn cả Đinh Tuyết Nhuận: "Là thật sao? Tuyển thẳng rồi hả? A a a a Đinh Tuyết Nhuận thật sự giỏi........."
Tiết tiếp theo là tiết thể dục, nhưng không ai ra sân, mọi người đều vô cùng kích động vây quanh thăm dò tình hình.
"Trời ạ là hạng hai sao? Vậy xxxx với xx thì sao?" Người được nhắc đến là hai học sinh khác tham gia CMO, thành tích của hai người này thường xuyên trong top năm của trường, nhưng đều đã học lớp mười hai, đều dựa vào kỳ thi này đánh cược một lần.
Trái lại Đinh Tuyết Nhuận là nhân vật chính lại không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, bình tĩnh trước sau như một.
Thầy Đậu giải thích: "Không phải, đừng lan truyền ra ngoài. Còn chưa được tuyển chọn đâu, chẳng qua là cơ hội vô cùng vô cùng lớn." Ông dùng liên tục hai từ "vô cùng".
"Hai người khác ấy à, một người huy chương bạc còn một người huy chương đồng, cũng rất giỏi rồi." Thành tích huy chương bạc, đồng quả thực là rất giỏi, nhưng đặt trước mặt thành tích tốt như Đinh Tuyết Nhuận, tự nhiên sẽ bị người khác xem nhẹ. Thầy Đậu hoàn toàn không nghĩ tới Đinh Tuyết Nhuận có thể cạnh tranh như vậy.
"Giỏi lắm." Ông vui mừng vỗ vai Đinh Tuyết Nhuận, có cảm giác như đang đứng trước toàn bộ học sinh và giáo viên trong trường.
Bởi vì việc này sẽ được thông báo trước toàn trường vào lễ chào cờ ngày thứ hai, mà ông là chủ nhiệm lớp, lại là giáo viên môn toán, cũng được xuất hiện trên phát thanh với tư cách giáo viên chỉ đạo.
Thầy Đậu vừa đi, cả đám học sinh đã nhao lên chúc mừng Đinh Tuyết Nhuận.
Một đại học tốt nói lên điều gì trong lòng mọi người đều rõ ràng, Đinh Tuyết Nhuận không phải học sinh kiểu con mọt sách, tiền đồ của cậu không thể giới hạn.
Trần Trì Bang cũng đi qua, Lâu Thành còn đang định mắng cậu ta, nhưng lại nghe thấy cậu ta nói với Đinh Tuyết Nhuận: "Khi nào thì cậu đi đội tập huấn quốc gia?"
Lâu Thành vừa nghe đã sững sờ.
"Vẫn còn chưa nhận được thông báo." Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu, "Có lẽ là hai ngày nữa." Đội tập huấn quốc gia mỗi năm đều chọn ra ba mươi học sinh có thành tích tốt nhất CMO, Đinh Tuyết Nhuận xếp hạng hai, đương nhiên sẽ được vào đội tập huấn quốc gia.
Trần Trì Bang thường xuyên nghiên cứu các cuộc thi, cũng từng muốn thông qua cuộc thi toán học để nắm lấy cơ hội tuyển thẳng, nhưng mà hiện thực đã cho cậu ta một cái tát — thành tích nhất tỉnh chỉ đủ cho cậu được cộng thêm năm điểm khi thi đại học.
Hơn nữa nghe nói sắp hủy bỏ chính sách cộng điểm rồi.
Lâu Thành bình thường thích học thể dục nhất, hôm nay chuông vào lớp rồi anh cũng không di chuyển.
Người trong phòng học gần như đi hết cả, Lâu Thành kéo lấy cánh tay Đinh Tuyết Nhuận: "Cậu lại sắp phải đi rồi?"
"Cậu không nỡ để tôi đi?" Đinh Tuyết Nhuận đứng dậy, hai người bắt đầu chậm chạp đi về phía sân thể dục.
Lâu Thành: "............."
"Tôi chỉ hỏi một chút thôi, cái đội tập huấn quốc gia gì gì đó, nghe rất lợi hại...........vậy cậu trúng tuyển rồi, có phải không cần học nữa? Không cần tới trường nữa?" Lâu Thành để lộ ra ngữ khí hâm mộ lại có chút cô đơn.
"Đi tập huấn quốc gia cũng phải mười ngày nửa tháng, sau đó ra nước ngoài thi đấu." Cậu giải thích một câu, sau đó quay đầu đi, "Nếu như tôi không đi học nữa, Lâu Thành, cậu sẽ làm thế nào?"
Lâu Thành sững sờ, tâm lý hoảng hốt theo, ánh mắt đỏ lên, dứt khoát đẩy Đinh Tuyết Nhuận tới bức tường dãy phòng học, áp sát nói: "Đinh Tuyết Nhuận, cậu không được không đi học!"
Đinh Tuyết Nhuận chỉ đùa với anh thôi, không ngờ rằng Lâu Thành lại phản ứng mạnh như thế.
Bởi vì chuông vào lớp đã kêu rồi, lúc này cả vườn trường không một bóng người, mặc dù có camera giám sát nhưng cũng không làm được gì.
Đinh Tuyết Nhuận nâng tay vuốt hai cái trên vành tai anh, ánh mắt nhìn thẳng anh, nhẹ giọng nói: "Cậu hung dữ như thế, có phải lại lén uống Coca không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Lâu Thành:??????????? Tôi bị lộ tẩy từ khi nào????
Mặc dù có chút hoang đường, nhưng đích xác đây là chuyện mà Lâu Thành làm.
Sau khi hiểu rõ, Đinh Tuyết Nhuận không vạch trần vai diễn của Lâu Thành. Cậu giả vờ như không biết, lộ ra sắc mặt giật mình, đôi mắt đen trắng rõ ràng mở thật to.
Lâu Thành chưa từng hôn ai, trong khoảnh khắc môi chạm môi này anh còn thấy thoải mái, cảm xúc mềm mại vào tận trong lòng, cảm giác như điện giật làm cho anh thất thần mất hơn mười giây.
Anh nhanh chóng hoàn hồn, cảm thấy diễn cũng tương đối rồi mới buông ra. Sau khi chạm ánh mắt kinh ngạc của Đinh Tuyết Nhuận, trong lòng anh âm thầm đắc ý, Tiểu Đinh khẳng định bị anh dọa rồi. Tối hôm nay chắc chắn cậu cũng sẽ giống như anh, phải mất ngủ cả đêm — nghĩ tới đây trong lòng Lâu Thành vô cùng vui sướng.
Anh kiềm chế biểu tình của mình, không để cho mình lộ ra chút tươi cười nào, không biết rằng trong mắt Đinh Tuyết Nhuận, anh đã trở thành một miếng thịt trên thớt.
Đinh Tuyết Nhuận cứ thế nằm trên giường Lâu Thành không hề nhúc nhích, giống như quá kinh ngạc cho nên không biết phải phản ứng thế nào.
Vẫn may, đây là hiệu quả mà Lâu Thành mong muốn. Anh diễn đủ rồi, xoay người giống như một gã say, lăn hai vòng, nằm vật ra giường "ngủ say".
Nếu đã biết Lâu Thành giả vờ say, làm sao Đinh Tuyết Nhuận có thể buông tha cho anh?
Cậu nằm trên giường hai phút, giống như đang suy nghĩ về cuộc đời, Lâu Thành nằm ngủ bên cạnh thiếu chút nữa cười tỉnh.
Nhưng mà rất nhanh, anh không thể cười nổi nữa.
Đinh Tuyết Nhuận dường như đã quên mất "chuyện không vui" vừa mới xảy ra, cậu nhanh chóng biến thành người bạn tốt cùng bàn kia, cậu lay bả vai cứng rắn của Lâu Thành làm anh tỉnh: "Lâu Thành.......đừng ngủ như vậy, quần áo của cậu toàn mùi rượu, phải tắm đã, bằng không sáng mai tỉnh dậy sẽ đau đầu."
Cậu bắt đầu giúp Lâu Thành cởi thắt lưng.
Lâu Thành giật mình, thiếu chút nữa phản kích lại. Nhưng nghề diễn viên anh dày công tu dưỡng lai làm cho anh phải cứng rắn nhịn xuống, lộ ra dáng vẻ vô lại khi say rượu, hàm hồ không rõ hét lớn: "Tôi không! Không......không tắm....."
Đinh Tuyết Nhuận khẽ cười, đưa tay cởi một nút áo: "Nào, cởi áo ra, nghe lời."
Tâm lý Lâu Thành rất kinh hoảng, nhưng mà anh vẫn kiên trì tiếp tục diễn: "Không muốn tắm!" Anh giả vờ tức giận, túm lấy chăn, nhưng vì Đinh Tuyết Nhuận đang ngồi xổm trên giường, tay vẫn đặt trên nút áo, anh kéo mạnh như vậy, làm cả người Đinh Tuyết Nhuận lăn vào trong lòng anh.
Quần áo Lâu Thành không chỉnh tề, cùng với Đinh Tuyết Nhuận bị quấn vào trong chăn, tay Lâu Thành đặt trên eo cậu, hô hấp rất gần, không phân biệt được của ai.
Hai người đều không cử động.
Lâu Thành không dám, sợ cử động quá nhanh sẽ lộ tẩy, mà Đinh Tuyết Nhuận không nghĩ tới sẽ phát triển thế này, cậu vốn định trêu chọc Lâu Thành một chút, cũng không thật sự muốn cởi quần áo Lâu Thành cho anh đi tắm.
Bời vì Lâu Thành vô cùng ghét mùi rượu trên người anh, do vậy mùi của Đinh Tuyết Nhuận gần sát bên người anh càng làm cho anh yêu thích, mũi hít một hơi thật sâu.
Thực sự rất thơm.
Căng thẳng một lát, Đinh Tuyết Nhuận không còn cách nào khác thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy anh, nói một câu không đầu không đuôi: "Quỷ ấu trĩ."
"...........cậu mới ấu trĩ." Lâu Thành bất mãn phản đối lại một câu, trong lòng lại khẽ dao động một chút.
Đinh Tuyết Nhuận không tiếp tục quản anh nữa, chỉ cởi áo ngoài dính rượu của anh ra, sau đó nhét gối đầu vào dưới gáy Lâu Thành, tiếp theo cậu tắt đèn ra ngoài.
Cậu vừa ra ngoài, Lâu Thành liền mở mắt, giống như phát ngốc trong căn phòng tối om, bất giác liếm môi của mình.
Vị rất ngọt. Còn có chút giống như......Coca.
Anh đỏ mặt nghĩ, khi Nhuận Nhuận hôn mình, liệu có cảm thấy bản thân mình rất ngọt không?
Sau khi Đinh Tuyết Nhuận xuống tầng, nhìn giờ rồi giúp Lâu Thành dọn dẹp phòng khách hỗn độn từng chút một. Nhưng thảm trắng bị thấm nhiều rượu đỏ sẽ không làm sạch được, chỉ có thể để ở đó. Trước khi đi, cậu nhấc cái ly nước màu đỏ giống như rượu mà Lâu Thành vẫn chưa uống hết lên, nhẹ nhàng nếm thử một ngụm.
Quả nhiên là Coca.
Cậu im lặng cười, tắt đèn, trở về ký túc xá.
Lâu Thành nghe thấy tiếng đóng cửa, mới lén lút hé ra một khe cửa, xác nhận cậu thực sự đi rồi mới dám bật đèn lên. Lâu Thành ghé đầu vào lan can tầng hai nhìn xuống, thấy cậu đã thu dọn sạch sẽ phòng khách, có chút áy này, còn có một cảm giác không nói lên lời.
Buổi tối, bệnh mất ngủ của anh vẫn không cái thiện, ngược lại còn nghiêm trọng hơn.
Đinh Tuyết Nhuận cho ban tổ chức CMO phương thức liên hệ với Đinh Triệu Văn, cũng để lại phương thức liên hệ với trường học.
Điểm số và xếp hạng của cậu vừa được công bố, trường học là nơi nhận được tin tức đầu tiên.
Trường học vừa nhận được thông báo, trước tiên báo cho chủ nhiệm lớp, sau đó mới thông báo cho Đinh Tuyết Nhuận. Hôm đó đang học tiết ngữ văn, thầy Đậu đột nhiên xuất hiện ở trước cửa lớp, trên mặt hưng phấn mừng như điên.
Ông vẫn đứng ở bên ngoài cửa phòng không đi, chắp tay sau lưng đi qua đi lại dọc theo cửa sổ hành lang, nhưng ánh mắt vẫn luôn dính trên người Đinh Tuyết Nhuận.
Lâu Thành vốn đang ngồi chơi, kết quả thấy lão Đậu nhìn chằm chằm mình, có chút ngượng ngùng lấy sách ra, hỏi Đinh Tuyết Nhuận: "Trang bao nhiêu?"
Anh lật đến bài đang giảng, giả vờ học. Đinh Tuyết Nhuận thấy thế, nhỏ giọng nói một câu: "Muốn học hả?"
Lâu Thành nói: "Tôi học không giỏi."
Anh không hiểu lắm, tại sao tối hôm đó xảy ra chuyện như vậy mà Đinh Tuyết Nhuận vẫn bình thường, không thay đổi chút nào, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy?
Lẽ nào anh hôn chưa đủ mạnh, cho nên không đủ để lại bóng ma tâm lý cho Đinh Tuyết Nhuận?
Mẹ nó! Lẽ nào phải hôn lưỡi!
Lâu Thành nghĩ cũng cảm thấy đủ rồi, da gà trên người cũng nổi hết lên.
Anh đăm chiêu quan sát làn da dưới mắt Đinh Tuyết Nhuận, không có chút quầng thâm nào, da vừa trắng vừa tinh tế, chạm vào cũng nhẵn nhụi..........chậc, cả eo cũng mềm.
Đinh Tuyết Nhuận chẳng ý kiến gì, ngẩng đầu nhìn bảng đen nói: "Khi nào cậu muốn học thì nói với tôi một câu. Lâu Thành, bây giờ vẫn chưa muộn."
Lâu Thành sờ sờ đầu "Ờ" một tiếng. Dựa vào mối quan hệ của bố mẹ anh, anh muốn học gì cũng được, nhưng có thể tốt nghiệp được hay không lại là một chuyện khác. Trường danh tiếng đối với anh mà nói thì dễ vào khó ra, những trường đó sao có thể để học sinh như anh tốt nghiệp được?
Với trình độ ăn hại của anh, bốn năm đại học đều không học nổi, ngược lại còn lãng phí thời gian.
Sau khi tan học, thầy Đậu đẩy cửa sau đi vào: "Đã có thành tích thi rồi."
Sắc mặt ông hoàn toàn không khống chế được vui mừng, giọng khàn khàn nói lớn: "Hạng thứ hai! Hai trăm chín mươi điểm! Huy chương vàng!"
Nói tới đây ông thở dài: "Hạng nhất chỉ cao hơn em 0,5 điểm, là Nhã Lễ."
Trận chung kết toán học chia thành hai đề mục lý thuyết và thực nghiệm, mỗi đề mục tối đa 150 điểm.
Bao năm nay những người đạt huy chương vàng đều có thể thuận lợi nhận được thông báo trúng tuyển của Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.
Nghe nói năm nay đã thắt chặt chính sách tuyển thẳng nhưng thầy Đậu vẫn nắm chắc thắng lợi như trước. Với điểm số và thư hạng này của Đinh Tuyết Nhuận, tuyển thẳng là chuyện ván đã đóng thuyền: "Em muốn học trường đại học nào, hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của em, muốn học ở đâu thì đi nơi đó." Hơn nữa còn có thể tự chọn chuyên ngành.
"Về nhà bàn bạc một chút đi."
Lâu Thành nghe ngốc ra. Cái gì? Thế mà đã trúng tuyển rồi??
Học sinh bốn phía xung quanh Đinh Tuyết Nhuận nghe thế cũng trợn tròn mắt, hơn nữa còn kích động hơn cả Đinh Tuyết Nhuận: "Là thật sao? Tuyển thẳng rồi hả? A a a a Đinh Tuyết Nhuận thật sự giỏi........."
Tiết tiếp theo là tiết thể dục, nhưng không ai ra sân, mọi người đều vô cùng kích động vây quanh thăm dò tình hình.
"Trời ạ là hạng hai sao? Vậy xxxx với xx thì sao?" Người được nhắc đến là hai học sinh khác tham gia CMO, thành tích của hai người này thường xuyên trong top năm của trường, nhưng đều đã học lớp mười hai, đều dựa vào kỳ thi này đánh cược một lần.
Trái lại Đinh Tuyết Nhuận là nhân vật chính lại không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, bình tĩnh trước sau như một.
Thầy Đậu giải thích: "Không phải, đừng lan truyền ra ngoài. Còn chưa được tuyển chọn đâu, chẳng qua là cơ hội vô cùng vô cùng lớn." Ông dùng liên tục hai từ "vô cùng".
"Hai người khác ấy à, một người huy chương bạc còn một người huy chương đồng, cũng rất giỏi rồi." Thành tích huy chương bạc, đồng quả thực là rất giỏi, nhưng đặt trước mặt thành tích tốt như Đinh Tuyết Nhuận, tự nhiên sẽ bị người khác xem nhẹ. Thầy Đậu hoàn toàn không nghĩ tới Đinh Tuyết Nhuận có thể cạnh tranh như vậy.
"Giỏi lắm." Ông vui mừng vỗ vai Đinh Tuyết Nhuận, có cảm giác như đang đứng trước toàn bộ học sinh và giáo viên trong trường.
Bởi vì việc này sẽ được thông báo trước toàn trường vào lễ chào cờ ngày thứ hai, mà ông là chủ nhiệm lớp, lại là giáo viên môn toán, cũng được xuất hiện trên phát thanh với tư cách giáo viên chỉ đạo.
Thầy Đậu vừa đi, cả đám học sinh đã nhao lên chúc mừng Đinh Tuyết Nhuận.
Một đại học tốt nói lên điều gì trong lòng mọi người đều rõ ràng, Đinh Tuyết Nhuận không phải học sinh kiểu con mọt sách, tiền đồ của cậu không thể giới hạn.
Trần Trì Bang cũng đi qua, Lâu Thành còn đang định mắng cậu ta, nhưng lại nghe thấy cậu ta nói với Đinh Tuyết Nhuận: "Khi nào thì cậu đi đội tập huấn quốc gia?"
Lâu Thành vừa nghe đã sững sờ.
"Vẫn còn chưa nhận được thông báo." Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu, "Có lẽ là hai ngày nữa." Đội tập huấn quốc gia mỗi năm đều chọn ra ba mươi học sinh có thành tích tốt nhất CMO, Đinh Tuyết Nhuận xếp hạng hai, đương nhiên sẽ được vào đội tập huấn quốc gia.
Trần Trì Bang thường xuyên nghiên cứu các cuộc thi, cũng từng muốn thông qua cuộc thi toán học để nắm lấy cơ hội tuyển thẳng, nhưng mà hiện thực đã cho cậu ta một cái tát — thành tích nhất tỉnh chỉ đủ cho cậu được cộng thêm năm điểm khi thi đại học.
Hơn nữa nghe nói sắp hủy bỏ chính sách cộng điểm rồi.
Lâu Thành bình thường thích học thể dục nhất, hôm nay chuông vào lớp rồi anh cũng không di chuyển.
Người trong phòng học gần như đi hết cả, Lâu Thành kéo lấy cánh tay Đinh Tuyết Nhuận: "Cậu lại sắp phải đi rồi?"
"Cậu không nỡ để tôi đi?" Đinh Tuyết Nhuận đứng dậy, hai người bắt đầu chậm chạp đi về phía sân thể dục.
Lâu Thành: "............."
"Tôi chỉ hỏi một chút thôi, cái đội tập huấn quốc gia gì gì đó, nghe rất lợi hại...........vậy cậu trúng tuyển rồi, có phải không cần học nữa? Không cần tới trường nữa?" Lâu Thành để lộ ra ngữ khí hâm mộ lại có chút cô đơn.
"Đi tập huấn quốc gia cũng phải mười ngày nửa tháng, sau đó ra nước ngoài thi đấu." Cậu giải thích một câu, sau đó quay đầu đi, "Nếu như tôi không đi học nữa, Lâu Thành, cậu sẽ làm thế nào?"
Lâu Thành sững sờ, tâm lý hoảng hốt theo, ánh mắt đỏ lên, dứt khoát đẩy Đinh Tuyết Nhuận tới bức tường dãy phòng học, áp sát nói: "Đinh Tuyết Nhuận, cậu không được không đi học!"
Đinh Tuyết Nhuận chỉ đùa với anh thôi, không ngờ rằng Lâu Thành lại phản ứng mạnh như thế.
Bởi vì chuông vào lớp đã kêu rồi, lúc này cả vườn trường không một bóng người, mặc dù có camera giám sát nhưng cũng không làm được gì.
Đinh Tuyết Nhuận nâng tay vuốt hai cái trên vành tai anh, ánh mắt nhìn thẳng anh, nhẹ giọng nói: "Cậu hung dữ như thế, có phải lại lén uống Coca không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Lâu Thành:??????????? Tôi bị lộ tẩy từ khi nào????
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook