Lâu Thành kinh ngạc tới nỗi dừng hô hấp.

Anh quên nhúc nhích, cả người đều ngây ra như gỗ, chỉ có tim vẫn đang đập vô cùng dữ dội, giống như muốn nhảy ra bên ngoài cổ họng.

Nhưng cảm giác này vừa tới đã đi, Đinh Tuyết Nhuận có lẽ chỉ uống say nên điên rồi, ôm anh hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước rồi tách ra.

Lâu Thành mở to đôi mắt mờ mịt, ngón tay chạm vào môi của mình, không biết làm thế nào, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Một lúc sau, cuối cùng anh cũng có phản ứng, lập tức bật dậy.

Mặt nóng như thiêu đốt, Lâu Thành mặt đỏ tai hồng cúi đầu nhìn đầu sỏ gây nên tội, đối phương giống như nửa tỉnh nửa mơ, vô thức khép nửa mắt, xung quanh người toàn mùi rượu.

Anh yên lặng nhìn chằm chằm Đinh Tuyết Nhuận, nhưng mà Đinh Tuyết Nhuận không hề có động tĩnh gì, dường như là hoàn toàn say rồi — qua một lát, Lâu Thành nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cậu.

Tâm tình Lâu Thành có chút nóng nảy, màu đỏ ửng trên má lan xuống phía dưới cổ: ".............làm cái gì thế! Uống rượu rồi thì có thể tùy tiện hôn người sao..........này, này? Đinh Tuyết Nhuận, cậu ngủ rồi?" Anh đưa tay đẩy một cái, Đinh Tuyết Nhuận không có phản ứng gì, đôi môi đỏ hồng mấp máy, giống như nói mơ.

Anh cúi người nghe xem cậu đang nói gì, kết quả không nghe thấy gì cả, ngược lại vì không đứng vững đột nhiên đè lên người Đinh Tuyết Nhuận, Lâu Thành đè vào người cậu, mùi rượu trên người Đinh Tuyết Nhuận cuốn lấy anh, anh vội vàng đứng dậy, Lâu Thành tức đến nỗi giậm chân, nghiến răng nghiến lợi: "Lưu manh! Đinh Tuyết Nhuận không nhìn ra đấy, nhìn cậu vô cùng ngoan ngoãn, thế mà lại đùa giỡn lưu manh với người khác!" Vừa hôn vừa ôm.

Trong phòng không bật đèn, Lâu Thành không tìm được dép lê cũng không muốn tìm, chạy ngay lên tầng giống như có thứ gì đó vô cùng lớn truy kích.

Một lát sau, anh lại xuống dưới, mang chăn tới cho Đinh Tuyết Nhuận, tức giận đắp lên người cậu.

Về phần giày của Đinh Tuyết Nhuận, Lâu Thành không quan tâm, sô pha bẩn thì cũng bẩn rồi, đổi cái mới là được — anh có chết cũng không chạm vào giày của người khác chứ đừng nói đến việc giúp người ta cởi giày cởi tất.

Lâu Thành không lo lắng Đinh Tuyết Nhuận không ngủ ngon. Sô pha nhà anh vừa rộng vừa mềm, thảm trải dưới đất cùng mềm mại ấm áp, cho dù cậu có không cẩn thận lăn xuống, cũng không có trở ngại gì lớn.

Sau khi Lâu Thành lần thứ hai đi lên tầng, ước chừng qua nửa tiếng, Đinh Tuyết Nhuận mới mở to mắt. Cậu nhấc chăn trên người ra ngồi dậy, bước chân không hề lung lay một chút nào đi vào trong nhà vệ sinh rửa mặt.

Cậu mở đèn, trong gương xuất hiện một khuôn mặt trắng nõn dính bọt nước, đôi mắt sáng trong chẳng hề có nửa phần men say.

Cậu dậy thế nào thì cũng nằm xuống như thế.

Ngày hôm sau Lâu Thành tỉnh dậy xuống tầng, nhìn thấy Đinh Tuyết Nhuận nằm trên sô pha, ngủ rất say, chân đang đeo giày lộ ra bên ngoài.

Lâu Thành vừa nghĩ tới chuyện cậu đã làm tối qua, bây giờ vẫn còn vô cùng tức giận, mặt tức tới nỗi đỏ bừng, anh vẫn luôn rất phản cảm chuyện "hôn môi" này, bởi vì bệnh tâm lý sạch sẽ làm hại, nhưng mà ngay tối hôm qua! Nụ hôn đầu tiên của anh lại bị Đinh Tuyết Nhuận cướp mất!!

Cho dù là chỉ nhẹ nhàng chạm một cái, nhưng cảm xúc quá sâu này, bây giờ Lâu Thành chỉ cần nhắm mắt lại, trước mặt liền tự động xuất hiện hình ảnh ấy, căn phòng không bật đèn, thiếu niên trắng nõn hai gò mà ửng đỏ, dáng vẻ say rượu kia, xua thế nào cũng không đi. Ngay cả mùi rượu kì lạ không làm cho anh cảm thấy phản cảm trên người Đinh Tuyết Nhuận, dường như vẫn còn quanh quẩn bên mũi.

Lâu Thành hít một hơi thật sâu, tức giận đi tới sô pha, anh cúi đầu nhìn dáng vẻ Đinh Tuyết Nhuận nắm lấy góc chăn yên lặng ngủ, giơ chân đạp một cái vào sô pha.

Sô pha rung lên một cái, Đinh Tuyết Nhuận bị đánh thức, nhưng chưa mở mắt, chỉ trở mình một cái: "Đừng nghịch............"

Từ trước tới giờ cậu đều có kế hoạch, việc làm mỗi ngày đều lên kế hoạch sẵn sàng — đây là điều rất hiếm thấy, cậu sắp xếp cuối tuần mình dậy muộn hơn một chút.

Lâu Thành tức giận phì cười, dùng ngón tay chọc hai cái vào chăn: "Ai nghịch? Rõ ràng là cậu! Là cậu có được không............" Anh quả thực có chút oan ức.

Đinh Tuyết Nhuận giấu nửa khuôn mặt trong chăn, tay vung loạn trong không khí, buồn ngủ mơ màng: "Lâu Thành, để tôi ngủ thêm chút nữa..........."

Tim Lâu Thành đập mạnh: ".............Ờ." Trước giờ anh chưa nhìn thấy mặt này của Đinh Tuyết Nhuận, bởi vì anh biết Đinh Tuyết Nhuận là người chưa bao giờ bám lấy giường, đặc biệt tự kiềm chế bản thân. Anh không thể nào tức giận, chỉ có thể thuận theo Đinh Tuyết Nhuận, nhẹ chân nhẹ tay tránh ra.......

Anh rót một cốc nước ấm, đặt đồ ăn qua điện thoại.

Khi bữa sáng được đưa tới, Lâu Thành do dự, gọi một tiếng: "Có ăn sáng không?"

"...Ừ?" Chỉ một lát sau, Đinh Tuyết Nhuận mở to mắt, ngồi dậy từ sô pha, tóc có hơi rối, vểnh lên ngu ngốc.

Lâu Thành huơ huơ cốc cà phê trong tay: "Ăn sáng."

"Ừ." Đinh Tuyết Nhuận dụi mắt.

Đi từ nhà vệ sinh ra, cậu ngồi xuống bên cạnh Lâu Thành, trên mặt vẫn còn bọt nước, khi rửa mặt tóc bị ướt một chút.

Lâu Thành gọi gì đều gọi cho cậu một phần như vậy, anh dùng thìa thờ ơ múc tào phớ, giả bộ lơ đãng hỏi: "Hôm qua cậu uống say."

Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu: "Thật sao? Tôi không nhớ gì."

Lâu Thành hoài nghi nhìn cậu: "..........uống say rồi cậu đều như thế."

Buổi sáng Đinh Tuyết Nhuận không đeo kính, làn da trắng, vệt đỏ trên mặt cũng không còn, nhưng trên quần áo vẫn còn vương mùi rượu.

Lâu Thành nghiêng đầu, liền thấy cậu đang cười, môi hồng răng trắng. Tim anh đập loạn lên.

"Tôi không hay uống say, có lẽ hôm qua không cẩn thận uống nhiều." Đinh Tuyết Nhuận uống một ngụm cà phê, quay đầu nhìn Lâu Thành, "Tôi không làm gì chứ?"

Lâu Thành vừa tiếp xúc với ánh mắt cậu, liền vô cùng hoảng hốt, vội vàng dời ánh mắt: "Cậu không nhớ rõ mình đã làm gì sao?"

"Không nhớ nữa rồi, tôi đã làm gì?" Miệng cậu khép mở theo câu nói, biểu tình không lộ chút manh mối nào.

Trong đầu Lâu Thành lặp lại nhiều lần màn cưỡng hôn kia, nội tâm nóng nảy tới sắp phát điện, tại sao Đinh Tuyết Nhuận chẳng nhớ gì hết! Tại sao chỉ có một mình anh nhớ rõ ràng như vậy? Còn luôn lặp lại trong đầu anh như một đoạn phim?

Anh buồn bã thở dài một hơi, vô cùng oán giận cào tóc của mình: "Không làm gì cả....."

Buổi sáng hôm sau Đinh Tuyết Nhuận không đi học, cậu cùng với những bạn được chọn đi thi cho tỉnh tập hợp ở cổng trường. Lâu Thành vào giờ học chạy ra ngoài, đứng ở xa xa nhìn một lúc lâu.

Ý định ban đầu của anh là muốn khích lệ cổ vũ Đinh Tuyết Nhuận một chút, kết quả anh đứng đó rất lâu không động đậy. Anh nhìn theo Đinh Tuyết Nhuận ngồi lên xe của trường.

Một hàng bốn người xuất phát tới sân bay. Đội của tỉnh bọn họ tổng cộng có mười tám người, trong đó Lục Trung có bốn người.

Học bá ở Hồ Nam rất nhiều, thực lực thi đấu vô cùng mạnh, trại đông hơn hai trăm người, học sinh Hồ Nam đã chiếm một phần tư.

Trước đây Đinh Tuyết Nhuận đã từng tham gia Cúp vàng Hoa La Canh, sau khi lấy được giải nhất từ đó rất ít tham gia thi đấu.

Sau khi vào trại đông, không được phép sử dụng di động, hôm đó sau khi báo danh nghe tọa đàm một buổi, Đinh Tuyết Nhuận cùng với bạn cùng trường ở chung một phòng ngủ.

Thời gian trại đông sắp sếp vô cùng chặt chẽ, có mấy buổi luyện tập, thứ ba tới xem địa điểm thi, thứ tư đã bắt đầu thi.

Ngày đầu thi lý thuyết, ngày thứ hai thi thực hành.

Rõ ràng là thời gian thi không lâu, nhưng mỗi người khi thi xong đều giống như vừa mới vừa đánh xong một trận mệt mỏi. Trở lại phòng ngủ, hai bạn học khác gọi Đinh Tuyết Nhuận tới cùng nhau thảo luận đề, thảo luận xong liền đi ngủ sớm.

Cậu ngủ rất nhanh, nhưng Lâu Thành ở một nơi khác, không thể nào ngủ được.

Hơn nữa thời gian trôi qua, thời gian Đinh Tuyết Nhuận rời khỏi càng ngày càng dài, anh càng lúc càng không ngủ ngon, mỗi ngày nằm mơ đều mơ thấy Đinh Tuyết Nhuận đang hôn anh.

Mỗi ngày anh không thèm trà, không muốn cơm, cả người suy sụp tinh thần.

Buổi trưa lúc ăn cơm ở bên ngoài trường, Lâu Thành gắp một miếng bì lợn mềm đang định ăn, vừa đưa tới bên miệng, anh nhìn chằm chằm bề ngoài miếng thịt lợn kia mấy giây, ma xui quỷ khiến kẹp miếng bì lợn ấy chạm vào môi.

Lâu Thành nhắm chặt mắt, lông mi rũ xuống, vẻ mặt suy tính cặn kẽ, dường như đang hiểu ra điều gì đó.

".........anh Thành? Độc thân lâu rồi, ngay cả một miếng bì lợn anh cũng không bỏ qua hả?"

Lâu Thành ngẩng đầu, nhìn thấy Heo Con miệng đầy dầu, anh vô cùng ghét bỏ, theo bản năng nhớ tới môi Đinh Tuyết Nhuận, môi củ ấu, thật sự rất đẹp......

Heo Con cầm chiếc đũa, quơ quơ trước mặt Lâu Thành: "Anh Thành?"

Lâu Thành khổ não nhai nhai bì lợn: "Ông đây thật muốn tìm một người để hôn......"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương