Lâu Thành nói trong điện thoại, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu ấy không mua đáp án, càng không chép bài, cậu ấy vô tội.”

Qua điện thoại Nhạc Quân cũng không biết rốt cuộc là anh có nói thật hay không, cũng không biết tình hình cụ thể làm sao, nhưng nghe thấy điệu bộ lo lắng cho bạn cùng bàn của Lâu Thành như vậy, trong lòng bà nghi ngờ không biết có phải anh đang yêu đương với bạn cùng bàn hay không.

“Thế này, không cần quá sốt ruột, tất cả còn có thể tìm được đường sống. Đợi bạn cùng bàn của con từ văn phòng hiệu trưởng trở lại, hỏi thăm tình hình, lát nữa mẹ sẽ cho thư ký tới, tạm thời mẹ sẽ không gọi điện.”

Lâu Thành hoang mang lo sợ, nhìn trời tuyết rơi mù mịt, đồng ý một tiếng.

Anh đi tới trước cửa văn phòng hiệu trưởng, lại mời mịt không biết làm gì đứng một lúc.

Trong văn phòng. Đinh Tuyết Nhuận tốn một giờ rưỡi, làm xong đề thi bao quát đề khó của tất cả các môn, có một câu hỏi nhỏ vô cùng khó, cậu phải mất thời gian để tính toán, nếu như là học sinh bình thường, gặp phải loại đề như thế này cũng không hiểu gì.

Sau khi Đinh Tuyết Nhuận làm xong, giấy nháp chỉ dùng có phân nửa, vẫn sạch sẽ như cũ.

Điều tra viên cầm bài thi lên, lại lấy trong túi hồ sơ ra đáp án đối chiếu, ngay tại hiện trường kiểm tra một lần.

Hiệu trưởng Châu và thầy Đậu đều phập phồng lo sợ, Trần Trì Bang đứng ở một bên, mím môi trầm mặc không nói, nhìn ra được cậu đã bị đả kích rồi.

“…………toàn bộ đều chính xác.”

Hiệu trưởng Châu thở ra một hơi, nói: “Em Đinh Tuyết Nhuận, em làm rất giỏi, thi rất tốt.”

Đinh Tuyết Nhuận nói cảm ơn hiệu trưởng. Trong lòng cậu biết rõ, người này là ai, tới đây làm gì, cậu đều rõ ràng cả, nhưng mà cậu không hề hỏi gì.

Hiệu trưởng Châu nói: “Thầy Đậu, việc đã giải quyết xong rồi, thầy dẫn hai em về lớp đi, đừng để lỡ giờ học.”

“Đợi đã………” đúng lúc này, Trần Trì Bang đột nhiên lên tiếng, sắc mặt của cậu ta đã hoàn toàn trở nên tái nhợt không chút máu, “Em….hiệu trưởng Châu, em có thể xem bài thi được không?”

Hiệu trưởng Châu đại khái có thể hiểu được tâm trạng của cậu, học sinh ở độ tuổi này, luôn có lòng đố kỵ, hơn nữa thành tích này của Đinh Tuyết Nhuận thật sự là quá hiếm gặp, nhưng điều này không đủ để trở thành lý do mà cậu trong tình huống không có chứng cứ gì trong tay lại đi báo cáo bạn cùng lớp lên sở giáo dục.

Ánh mắt hiệu trưởng Chây hướng về phía điều tra viên: “Có thể cho học sinh của chúng tôi xem thử không?”

Xác nhận thành tích xong, phải mang bài thi trở lại, nhưng mà chỉ xem một chút thì không sao.

Trần Trì Bang cầm lấy bài thi, cúi đầu liếc mắt nhìn đề bài một cái, đối với học sinh bình thường mà nói thì có thể không hiểu được đề bài, nhưng Trần Trì Bang lại có thể thoải mái hiểu được, nhưng xem hiểu đề bài là một việc, biết làm lại là chuyện khác.

Cậu cầm bài thi trong tay, dần dần phát run lên, cậu phát hiện mình căn bản không có suy nghĩ giải đề này, nhưng vừa nhìn thấy đáp án của Đinh Tuyết Nhuận, cậu lại có thể đột nhiên hiểu ra — thì ra giải như thế này, tại sao cậu lại không nghĩ ra.

Giống như mỗi lần mà cậu gặp phải đề khó không biết làm, mở đáp án tiêu chuẩn ra xem một chút, trong đầu sẽ hiện ra hướng giải quyết.

“Em học sinh này, đã xem xong chưa?” Điều tra viên hỏi, “Tôi phải cầm về báo cáo kết quả công tác.”

Đưa bài thi lại cho điều tra viên, Trần Trì Bang thật lâu vẫn không thể bình phục, nhưng cậu nhất định phải thừa nhận một điều rằng lần này cậu sai rồi, Đinh Tuyết Nhuận xác thực không gian lận, cậu ấy có thể dựa vào thực lực của mình để thi được điểm tối đa, làm sao có thể gian lận được?

Đáp án chỉ có một, những gì trước đây mà cậu nhìn thấy, tai nghe thấy, có lẽ là Lâu Thành yêu cầu Đinh Tuyết Nhuận giúp gian lận, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, có lẽ bởi vì giám thị quá nghiêm, cuối cùng bọn họ không thể thực hiện được, Lâu Thành cũng thi được 0.

Ngăn chặn bọn họ gian lận, cũng là ý tưởng ban đầu của cậu, nhưng khi thành tích của Đinh Tuyết Nhuận được công bố, làm cậu mở rộng tầm mắt, trong lòng tràn ngập cảm giác không hiểu tại sao, chỉ một lòng cho rằng cậu đã nhận được đáp án chính xác.

Nhưng lại không hề nghĩ rằng đây là thực lực thật sự của Đinh Tuyết Nhuận, từ ngày khai giảng, cậu gặp được Đinh Tuyết Nhuận ở phòng tự học ký túc xá nam chép đáp án, thành kiến của cậu đã xuất hiện rồi, hơn nữa còn dần dần ăn sâu bén rễ.

Tuy vậy cậu không hề nói gì cả, điều tra viên vừa đi, cậu cũng trầm mặc đi theo ra ngoài.

Cửa văn phòng vừa mở ra, Lâu Thành lập tức từ tư thế dựa vào trên cửa đứng thẳng lại, anh nhìn thấy Đinh Tuyết Nhuận đi ra, căn bản không kiêng dè hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp đều ở đó, túm lấy cổ tay Đinh Tuyết Nhuận kéo cậu về phía bên cạnh mình, giống như muốn bảo vệ cậu.

Hiệu trưởng và thầy Đậu khách khí tiễn điều tra viên đến thang máy, Lâu Thành thừa dịp bọn họ không chú ý, hướng về phía Trần Trì Bang đang mất tinh thần làm động tác cắt cổ, lạnh lùng nhìn cậu ta: “Đợi đấy.”

Thang máy đi lên, điều tra viên đi rồi, thầy Đậu vốn định mang mấy học sinh quay lại, lúc này hiệu trưởng đột nhiên gọi Lâu Thành lại: “Không phải em muốn đọc bản kiểm điểm sao?”

“Em không kiểm điểm! Tuần trước nữa em đã đọc xong bản kiểm điểm rồi.

Hiệu trưởng vốn đã quên mất chuyện này, hôm nay Lâu Thành đột nhiên xông vào văn phòng, nói muốn kiểm điểm, nói rất hối hận, ông lại nhớ ra, ông cắn răng: “Em đi xe moto vốn đã vi phạm nội quy trường học, em còn làm xước xe của tôi!”

Lâu Thành tự biết mình không đúng, nhưng mà lúc này không có thời gian lý luận với hiệu trưởng chuyện này.

Anh túm lấy Đinh Tuyết Nhuận chạy xuống cầu thang, ngay cả chủ nhiệm lớp gọi anh cũng không quan tâm.

Anh kéo Đinh Tuyết Nhuận vào một góc không ai thấy, lo lắng hỏi cậu: “Sao rồi? Có phạt cậu không?”

“Cậu lo lắng cho tôi?” Đinh Tuyết Nhuận vừa mới giải quyết được xong một đề thi khó, tinh thần thoải mái, “Không sao, không bị phạt.”

Lâu Thành gấp tới độ toàn tay đều là mồ hôi, những giọt mồ hôi kia toàn bộ dính lên tay Đinh Tuyết Nhuận, Đinh Tuyết Nhuận cũng không ghét bỏ, tùy ý nắm lấy bàn tay anh.

Lâu Thành hoàn toàn không nhận thức được động tác của mình, tảng đá đè trong lòng anh rơi xuống: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, thầy Đậu nói cậu đang làm bài thi, tôi còn tưởng rằng……….”

“Tôi làm một bài thi, có người báo cáo tôi gian lận, hay là nói tôi mua đáp án, báo lên sở giáo dục. Người đàn ông mặc tây trang ban nãy chính là phó điều tra viên của cục tới đây để kiểm tra tôi.” Đinh Tuyết Nhuận cũng không cần biết rõ hết những việc mình trải qua, thông qua xưng hô của hiệu trưởng với đối phương, thái độ, cùng với con dấu trên túi hồ sơ, có thể xác nhận chính xác thân phận của đối phương.

“Đm Trần Trì Bang, cậu ta cứ chờ chết đi!” Trọng điểm của Lâu Thành là ở đây, anh tức giận tới nỗi mũi thở ra khói, “Khẳng định là cậu ta báo cáo cậu!”

“Có lẽ là cậu ta.” Nhưng mà cũng không sao cả, cậu có thể nhìn ra, Trần Trì Bang đã hoàn toàn bị cậu làm cho sụp đổ, không còn “ý chí chiến đấu” như trước nữa.

Đậu Chí Vĩ dẫn lớp phó học tập của lớp bốn đi, trở lại văn phòng ở tầng một, Đậu Chí Vĩ rót một cốc nước, uống rồi nói: “Mấy ngày trước em tới tìm tôi nói rằng thành tích có vấn đề.”

Ông ngồi xuống: “Tôi không biết tại sao em lại có thành kiến với em ấy, nhưng lần này em làm vậy thật sự quá mức.”

Mặt Trần Trì Bang trắng bệch, trắng tới nỗi không thể trắng hơn được nữa, chân cậu nhũn ra, đây là lần đầu tiên cáo trạng trong cuộc đời cậu thất bại, bởi vì cậu vẫn luôn báo cáo rất chuẩn.

Thấy đứa trẻ này nói chuyện dường như sắp khóc tới nơi, ngữ khí của thầy Đậu trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng những điều cần nói vẫn phải nói: “Việc làm sai, làm oan người khác, thì phải nói xin lỗi người ta, có thể Đinh Tuyết Nhuận không hề biết em làm những chuyện này, nhưng sai là sai, Trần Trì Bang, em đã biết rõ mình sai ở đâu chưa?”

Đây là câu nói ông thích nói nhất khi học sinh mình làm sai.

Trần Trì Bang gật đầu, giọng phát run nói: “Biết, em biết rồi, em không nên trông mặt mà bắt hình dong, sinh ra thành kiến với học sinh chuyển trường, không nên nhìn thấy cậu ấy làm bạn với Lâu Thành, liền cho rằng bọn họ là cá mè một lứa….”

Cậu đã lớn từng này rồi, nhưng chưa từng bị thầy cô mắng bao giờ, nhiều nhất cũng chỉ bị rất nhiều bạn bè ghi hận.

Bị thầy mắng, đối với cậu mà nói là một việc vô cùng nghiêm trọng.

“Xem ra em vẫn chưa biết mình sai ở đâu, những điều em nói đều đúng, nhưng mà không phải là chính,” ánh mắt ông rất nghiêm khắc nhìn lớp phó học tập có thành tích luôn ổn định này, “Em sai ở chỗ không có lòn bao dung, không có một chút tình cảm bạn bè nào, tôi nói có đúng hay không?”

Thầy Đậu nói chuyện với cậu rất lâu.

Lâu Thành gọi điện thoại lại cho mẹ cậu, nói rằng không sao, bạn học bị oan, không cần gọi điện thoại cũng không cần cho thư ký tới.

Sau đó anh dẫn Đinh Tuyết Nhuận chạy tới phòng học bậc thang không có ai, đi lên chỗ cao nhất ngồi xuống: “Vẫn chưa tan học, bây giờ mà về thể nào cũng bị thầy cô làm khó, chúng ta cứ ngồi ở đây đi.”

“Tôi còn chưa hỏi cậu, không phải cậu bị gọi vào văn phòng hiệu trưởng làm bài thi sao? Cậu làm cách nào mà dưới con mắt của nhiều người thế làm xong bài thi…….” Lâu Thành nhìn chằm chằm mắt kính ánh lên của cậu.

Trong lòng nói khoa học kỹ thuật tiên tiến như vậy, chỉ trong phim mới thấy loại gian lận này, chỉ có đặc công mới có thể dùng.

“Đề thi kia cũng không khó.” Cũng chỉ khó hơn đề thi chung một chút.

“Không khó cũng vậy, làm sao mà cậu làm được?” Lâu Thành không nghĩ ra, lẽ nào trong nhà Tiểu Đinh thực sự có quặng mỏ? Con trai của chủ quặng mỏ Quế Lâm?

Cửa sổ phòng bậc thang không đóng, tấm rèm trắng khẽ bay vào trong phòng học.

“Lâu Thành,” trong căn phòng bậc thang bị gió rét thổi này, giọng của cậu lại ấm áp như xuân, “Cậu thực sự cho rằng tôi không biết làm?”

Lâu Thành trừng lớn con mắt: “……..lẽ nào cậu biết làm?”

Biểu tình Đinh Tuyết Nhuận không thay đổi: “Lý do gì khiến cho cậu có cảm giác sai lầm rằng tôi thất học giống như cậu?”

“Chính là……” Lâu Thành nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt có chút hoảng hốt, có chút không thể nói được gì, chấn động này không khác gì sao chổi đâm vào trái đất, thanh âm kích động vù vù kêu ở bên tai Lâu Thành nửa ngày trời, một lúc sau mới nói, “Vậy, vậy cậu biết làm, tại sao cậu, tại sao ngày đó cậu không đi thi, còn trèo tường mua thuốc cho tôi………..”

Anh vô cùng khó hiểu, nhìn Đinh Tuyết Nhuận bây giờ, anh cảm tháy đối phương xa lạ, thậm chí anh còn nói năng lộn xộn: “Cậu nói xem nếu cậu đi thi, vậy không phải cậu sẽ đứng nhất toàn khóa sao?”

Lâu Thành nhìn chăm chú Đinh Tuyết Nhuận trước giờ vẫn trong trẻo lạnh lùng, có chút chán nản, gục đầu xuống không nói được lời nào, qua một lúc mới nói: “Tiểu Đinh, có phải cậu sắp không còn ngồi cùng bàn với tôi nữa? Thành tích của cậu tốt, thầy Đậu nhất định sợ tôi làm ảnh hưởng cậu học tập. Cậu lên lớp phải học bài, chắc chắn tôi sẽ không thể tìm cậu nói chuyện, vậy, vậy cậu có còn tốt với tôi nữa không….”

Anh có cảm giác mất mát như sắp mất đi Đinh Tuyết Nhuận. Nhưng Tiểu Đinh tốt như thế, loại học sinh như cậu, việc thi cử đối với cậu nhất định vô cùng quan trọng, vậy mà cậu lại không thi còn đi chăm sóc anh bị bệnh, chẳng phải nói Đinh Tuyết Nhuận rất quan tâm người bạn như anh?

Chẳng qua Đinh Tuyết Nhuận có lẽ không muốn nói ra.

“Tại sao lại không tốt?” Đinh Tuyết Nhuận mới phát hiện Lâu Thành lại mẫn cảm như vậy.

“Tôi…tôi không phải rất xấu xa sao……” Lâu Thành trước đây khi nói mình xấu, trên mặt đều mang theo nụ cười, dáng vẻ xem thường, nhưng bây giờ lại có chút xấu hổ. Đời này lần đầu tiên anh gặp một người bạn như Đinh Tuyết Nhuận, đối phương có thể thi một môn lại một môn được điểm tối đa, thậm chí còn có thể nghiền nát người đứng thứ nhất toàn khóa mà Lục Trung vẫn tôn sùng.

“Cậu không cảm thấy tôi xấu?”

Lâu Thành nhìn chăm chú cậu: “Đương nhiên cậu không xấu.”

Đinh Tuyết Nhuận hít một hơi khí lạnh, bỗng nhiên đổi đề tài: “Cậu có mang bật lửa không? Tôi muốn hút một điếu thuốc.”

“……………..”

Cảm giác chua xót trong lòng Lâu Thành nháy mắt biến mất sạch sẽ, anh lập tức xê ra chỗ khác, hơn nữa còn kéo cao cổ áo đồng phục lên che mặt mình lại, có ý ghét bỏ nói: “….vậy cậu cút qua bên kia hút, con mẹ nó đừng làm tôi ngửi thấy mùi hôi”

Đinh Tuyết Nhuận cười lên: “Tốt hay xấu không phải phân biệt như vậy, cậu học không tốt, có thể học, nhưng mà tôi thì không được, tôi không cai nổi thuốc.”

Cậu lấy một điếu thuốc ra, điếu thuốc này có hơn nhăn, từ sáng cậu đã lấy ra dùng giấy ăn bao lại rồi nhét vào túi.

Cậu không hút thuốc trong phòng học, cho nên chỉ dùng miệng ngậm, quay đầu lại nói: “Cậu nói có phải không, Lâu Thành?”

Anh cảm thấy bản thân mình dường như quen biết Đinh Tuyết Nhuận thêm một lần nữa, trên người đối phương dường như đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, trở nên thông minh, cơ trí……..

Lâu Thành ngốc ngốc nhìn cậu, trong lòng vô cùng ảo não.

Anh quyết tâm phải gột rửa hình tượng của chính mình.

Sau khi trở lại phòng học, vừa mới tan học, giáo viên vừa ra ngoài, Lâu Thành đi vào nhìn thấy Trần Trì Bang yên lặng ngồi ở đó, anh đã sớm muốn dạy dỗ cậu ta rồi, lần này tức giận dồn lên não, anh nhanh chóng đi qua, đá một cái làm đổ bàn đầy sách của cậu.

Cái bàn đổ xuống đất “rầm” một cái, cùng với tiếng thủy tinh vỡ vụn, nước trong cốc thủy tinh thiếu chút nữa văng lên người nữ sinh ngồi bên cạnh, cô hét lên một tiếng, chợt sợ hãi che miệng lại.

Cả phòng học lặng ngắt như tờ, quả bom hẹn giờ Lâu Thành cuối cùng cũng nổ.

Đã lâu lắm rồi anh không hề gây sự, thậm chí làm cho bạn học lớp bốn cảm thấy anh rất hòa đồng, hơn nữa tính cách rất tốt, không giống như trong lời đồn. Trừ bỏ việc không thích học, những thứ khác đều không có vấn đề gì.

Nhưng chuyện bất thình lình này, làm cho người ta nhận thấy được anh cũng sẽ phát hỏa, anh cũng không phải không biết giận, mà là không ai có thể chọc giận anh.

Hai tay Lâu Thành đút trong túi áo đồng phục, thô bạo đá một cái vào Trần Trì Bang đang ngồi trên ghế ôm túi sách của bản thần sắc mặt như sắp chết, môi mỏng lãnh đạm phun ra vài câu: “Mày, ra đây chịu đánh đi.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Lâu Thành: Giáo bá trở lại!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương