Thật đáng thương cho em gái Thẩm Tuyết. Tống Thiên Lỗi biết tính cách của Lăng Trạch Hàn lạnh lùng vô tình cỡ nào, nếu ai đó đã bị Lăng Trạch Hàn ghi thù thì đời này của người đó xem như xong rồi. Đúng như cái tên Hàn của cậu ta vậy. Một người là Hàn,một người là Tuyết,hai người này bên nhau sao có thể ấp áp được đây.

- Trạch Hàn, cậu làm vậy có quá đáng với Thẩm Tuyết không, lỗi lầm là do ba cô ấy, cậu đem tình cảm của cô ấy ra đùa giỡn như vậy có hơi...

Tống Thiên Lỗi không dám nói tiếp vế sau,anh ta sợ sẽ bị Lăng Trạch Hàn lột da.

Lăng Trạch Hàn day trán chửi thề:

- Mẹ kiếp,tôi vốn hôm nay định ngả bài với cô ấy nhưng tôi phát hiện tôi không làm được. Hình như tôi đã yêu cô ấy mất rồi.

- Hả?

Tình huống gì đây,sao giống y như phim Hàn Quốc vậy. Tống Thiên Lỗi không ngờ Lăng Trạch Hàn lại nói ra như vậy. Không nhẽ Lăng Trạch Hàn yêu cùng lúc hai người phụ nữ, hay là cậu ta chỉ muốn đền đáp ơn nghĩa của Bạc Hoan ngày xưa. Rõ ràng Lăng Trạch Hàn vừa mới nói sẽ ly hôn với Thẩm Tuyết để đến với Bạc Hoan mà.

- Trạch Hàn, không phải cậu yêu cùng lúc hai người phụ nữ đấy chứ. Rốt cuộc thì cậu định thế nào?

Không trả lời câu hỏi của Tống Thiên Lỗi, Lăng Trạch Hàn nhìn đồng hồ như sực nhớ ra điều gì,anh đứng lên cầm chìa khóa đi ra ngoài.


Tống Thiên Lỗi vội vàng gọi với theo:

- Trạch Hàn, cậu uống rượu không được lái xe đâu đấy.

- Yên tâm, mấy ly vừa rồi không là gì với tôi cả.

Tiếng đóng cửa vang lên,trong phòng chỉ còn lại một mình Tống Thiên Lỗi. Anh ta đương nhiên biết rõ tửu lượng của Lăng Trạch Hàn nhưng hiện tại tâm trạng Lăng Trạch Hàn đang không tốt nhỡ có chuyện không hay xảy ra thì sao? Nghĩ vậy Tống Thiên Lỗi vội vàng cầm chìa khóa xe đuổi theo Lăng Trạch Hàn nhưng xuống đến đường lớn chỉ hít được mấy ngụm khói sau xe ô tô của Lăng Trạch Hàn mà thôi.

Lăng Trạch Hàn lái xe về đến biệt thự, mở cửa bước vào, căn nhà vẫn chìm trong bóng tối và lạnh lẽo. Anh vươn tay bật công tắc điện lên, ánh sáng lập tức bao trùm cả căn phòng nhưng hiển nhiên là không có bóng dáng của Thẩm Tuyết.

- Tuyết Nhi, Tuyết Nhi...

Lăng Trạch Hàn gọi mấy câu nhưng không có ai trả lời, anh bắt đầu cảm thấy lo lắng, cô ấy không ở nhà, cô ấy đã đi đâu? Lăng Trạch Hàn rút điện thoại ra gọi cho Thẩm Tuyết nhưng chỉ là tiếng nói máy móc của tổng đài thuê bao không liên lạc được.

Anh lại bấm gọi cho Lâm Tiêu:

- Dạ tôi nghe đây, thưa Tổng Giám đốc.

- Lúc trưa cậu đưa Thẩm Tuyết về nhà thế nào vậy?

- Dạ, tổng... Tổng giám đốc.

Lâm Tiêu chột dạ bắt đầu cuống lên, anh ta quên khuấy đi không báo lại việc Thẩm Tuyết tự về nhà cho Lăng Trạch Hàn nghe.

- Tổng cái gì mà tổng, tôi hỏi cậu đã đưa cô ấy về thế nào vậy hả?

Thấy đầu dây bên kia Lâm Tiêu lúng túng Lăng Trạch Hàn liền sầm mặt lại, tên trợ lý này chắc chắn không làm tròn trách nhiệm anh giao.


- Dạ, thưa Tổng Giám đốc,phu... Phu nhân chạy ra khỏi công ty liền bắt taxi rời đi ngay, tôi chạy đuổi theo không kịp nên... Nên...

- Lâm, Tiêu.

Lăng Trạch Hàn nghiến răng.

Lâm Tiêu sợ run suýt chút nữa đánh rơi điện thoại xuống đất. Mồ hôi toát ra đầy đầu. Anh ta cứ nghĩ Tổng Giám đốc của mình không quan tâm đến vợ mình lắm nên anh ta cũng không coi trọng việc đưa Thẩm Tuyết về. Giờ xem ra anh ta đã tự mình đi vào họng súng của Tổng Giám đốc nhà mình rồi.

- Lâm Tiêu, nếu cô ấy mà xảy ra chuyện gì thì cậu cuốn xéo khỏi đây cho tôi.

Lâm Tiêu run rẩy nghe Lăng Trạch Hàn giận dữ. Ván này anh ta nghĩ mình tiêu rồi.

Lăng Trạch Hàn quay người định ra ngoài lái xe đi tìm Thẩm Tuyết thì cô bỗng nhiên từ ngoài cửa bước vào. Một thân mệt mỏi, hai mắt vẫn còn sưng đỏ, hẳn là đã khóc rất nhiều.

Lăng Trạch Hàn vội bước đến kéo Thẩm Tuyết ôm vào lòng, hít hà mùi hương trên tóc cô nhẹ giọng:

- Tuyết Nhi, em đã đi đâu vậy? Sao giờ này mới về?

Một câu hỏi han của anh mà Thẩm Tuyết cảm thấy mình đã rất lâu rồi không được nghe. Anh vẫn còn quan tâm đến cô phải không? Hay phải đến khi cô chật vật không chịu nổi anh mới cho cô một chút thương hại.

Cổ họng bỗng dưng đắng chát, Thẩm Tuyết đẩy Lăng Trạch Hàn ra,Cô trả lời:


- Tùy tiện ra ngoài chút thôi, hôm nay anh về sớm vậy à?

Đã bảy giờ ba mươi phút tối, đã quá giờ tan tầm từ lâu,cô hỏi một câu này khiến trong lòng Lăng Trạch Hàn dâng lên một trận áy náy. Kể từ khi họ kết hôn anh toàn ở lại công ty, có hôm trở về cũng là mười một giờ khuya,chả trách Thẩm Tuyết lại hỏi anh một câu như vậy.

Bị cô đẩy ra trong lòng anh có chút trống rỗng.

- Ừm.

Anh không biết nên trả lời cô thế nào chỉ ừ một tiếng rồi hỏi sang chuyện khác:

- Tuyết Nhi, em chưa ăn gì đúng không? Để anh gọi đồ ăn bên ngoài về nhé.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương