Lâm Tiêu không kịp phản ứng há miệng định kêu lên nhưng cánh cửa đã bị Thẩm Tuyết đẩy ra rồi. Cảnh tượng đập vào mắt cô là hình ảnh một cô gái xinh đẹp đang gục đầu vào trong lòng Lăng Trạch Hàn,còn anh cũng đang dang tay ôm cô gái đó. Hai người đứng đó thâm tình ôm nhau.

Thẩm Tuyết nắm chặt tay quai xách cặp lồng mím môi nhìn một màn trước mắt, đôi mắt cũng dần nhòe đi.

Lăng Trạch Hàn thấy người đến là Thẩm Tuyết liền lạnh lùng nhìn cô rồi đẩy cô gái trong lòng mình ra nói khẽ:

- Em về trước đi, anh sẽ đến tìm em sau.

Thẩm Tuyết nghe anh nói vậy với cô gái đó trái tim cô đau nhói.Giọng nói nhẹ nhàng,thâm tình đó trước đây luôn dành cho cô. Nhưng giờ nó lại dành cho người con gái lạ mặt đứng trước mặt cô. Anh còn nói sẽ đến tìm cô ấy ngay khi cô vẫn còn đang ở đây. Một cảm giác thê lương dâng lên trong lòng Thẩm Tuyết.

Cô gái nhìn Thẩm Tuyết như không để cô vào mắt rồi quay sang nhìn Lăng Trạch Hàn nhẹ giọng nói:

- Được, em chờ anh.


Đơn giản nhưng lại khẳng định được sự chiến thắng.Nói rồi cô gái cầm túi xách để trên ghế sô pha đi qua người Thẩm Tuyết rồi bước ra ngoài.

Thẩm Tuyết vẫn nhìn Lăng Trạch Hàn không nói một lời. Cô có rất nhiều điều muốn nói, muốn hỏi nhưng cổ họng nghẹn ứ, không thể thốt lên lời.

Lăng Trạch Hàn nhìn Thẩm Tuyết rồi đi đến ghế ngồi xuống bàn làm việc. Anh lạnh nhạt hỏi:

- Sao em lại đến đây?

Cuối cùng nước mắt của Thẩm Tuyết cũng lăn dài trên má vì một câu này của anh. Nó lạnh lùng, vô tình không có sự chột dạ, cũng không có ý tứ giải thích chuyện xảy ra vừa rồi, cũng không có sự dịu dàng khi nói với cô gái vừa nãy.

Nhìn người con gái rưng rưng đứng đó,Lăng Trạch Hàn quay mặt đi, anh có một tia không đành lòng.

Thẩm Tuyết bấm sâu móng tay vào lòng bàn tay mình đến chảy máu,cô cố gắng dùng cơn đau lấy lại chút bình tĩnh,cô hỏi, giọng nói đã có chút khàn đi:

- Anh không có gì để giải thích với em sao?

Cô chỉ mong anh sẽ đi đến ôm lấy cô, rồi vội vàng giải thích cho cô nghe, hay rối rít xin lỗi cô nhưng không có. Anh bình tĩnh đến kì lạ, lạnh nhạt đến rét lòng.

- Anh giải thích thì em sẽ tin anh sao?

Thế nên anh không giải thích gì ư? Anh đoán cô không tin nên anh không thèm giải thích cho tốn công ư?


Thẩm Tuyết cảm thấy rất bàng hoàng với thái độ này của Lăng Trạch Hàn. Anh như trở thành một người khác vậy, thay đổi một trăm tám mươi độ.

- Anh không giải thích là sợ em không tin anh hay anh không có gì để giải thích? Lăng Trạch Hàn đừng quên em là vợ của anh. Mấy ngày nay anh lạnh nhạt với em là vì cô gái đó sao? Cô ta là ai?

- Tuyết Nhi, em đang mất bình tĩnh, anh sẽ bảo Lâm Tiêu đưa em về. Tối nay chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng.

Bình tĩnh sao? Vừa bước vào đã thấy chồng mình ôm ấp một người phụ nữ khác trong lòng, cô thế này đã rất bình tĩnh rồi. Thẩm Tuyết nhìn Lăng Trạch Hàn trong mắt cô chỉ còn đau khổ và thất vọng. Cô hít sâu một hơi rồi đi đến ném chiếc cặp lồng trong tay vào sọt rác.

- Lăng Trạch Hàn,em vốn lo lắng anh công việc bề bộn nên đã tự tay làm cơm mang đến cho anh nhưng xem ra anh không cần rồi. Được, em ở nhà đợi anh về nói cho rõ ràng. Nếu anh không còn yêu em nữa, anh hãy nói rõ ràng cho em biết đừng đối xử với em như vậy...em đau.

Đồng tử Lăng Trạch Hàn co lại khi nghe đến một câu "em đau " này của Thẩm Tuyết, anh nhìn chiếc cặp lồng nằm chỏng gọng trong sọt rác, anh nắm chặt bàn tay mình lại nhìn cô không nói.

Thẩm Tuyết lau nước mắt, cô không nhìn Lăng Trạch Hàn nữa rồi chạy ra ngoài.

Đến khi tiếng đóng cửa sầm mạnh vang lên Lăng Trạch Hàn mới hồi thần anh muốn đuổi theo cô nhưng vừa đứng lên anh chợt khựng lại. Thế này đã là gì đâu. Anh chỉ đòi lại công đạo cho ba mẹ mình thôi. Là gia đình cô nợ gia đình anh.


Lăng Trạch Hàn cố dằn tình cảm với Thẩm Tuyết trong lòng xuống, người anh yêu chỉ có Bạc Hoan anh không thể có tình cảm với Thẩm Tuyết được, như vậy là phản bội lại Bạc Hoan. Cô ấy mới về nước không lâu, anh không muốn cô ấy bị tổn thương. Đời này có lẽ anh đã phụ lòng Thẩm Tuyết rồi, có một cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng Lăng Trạch Hàn.

Suốt cả ngày hôm đó hình ảnh khuôn mặt Thẩm Tuyết đau khổ đẫm nước mắt cứ hiện lên trong đầu Lăng Trạch Hàn khiến anh không thể tập trung làm việc được. Anh tức giận gạt hết văn kiện trên bàn xuống dưới đất. Anh đã tự nhủ với lòng mình rằng anh không yêu cô, không có tình cảm gì với cô nhưng không hiểu sao trong đầu anh chỉ hiện lên hình bóng của cô.

Lăng Trạch Hàn đứng lên cầm chìa khóa xe và áo vest bước ra khỏi công ty. Vừa đi anh vừa gọi điện cho Tống Thiên Lỗi:

- Đến Thiên Đường uống vài ly đi,tôi chờ cậu.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương