Tình Cuối
-
Chương 4
Có thể nói vị trí của câu lạc bộ LM rất đáng chú ý.
Nó tọa lạc cạnh khu mua sắm cao cấp ở phía Bắc thành phố, cách hai quảng trường là khu sáng tạo và thiết kế văn hóa quy mô lớn quy tụ nhiều giới trẻ văn học và nghệ thuật nhất ở thành phố B.
Bên tay phải của LM là hai tòa nhà chọc trời, một trung tâm mua sắm và một tòa văn phòng của tập đoàn bất động sản nước ngoài có vốn đầu tư lớn. Hai tòa nhà này cao 88 tầng, được kết nối bằng một cầu thang máy trong suốt, được mệnh danh là tòa nhà Twin Star của thành phố B.
Mà đối diện với nó là cả một con phố quán bar. Những pub ồn ã và quán bar yên tĩnh phân bố ở hai đầu phố không liên quan đến nhau. Khi màn đêm buông xuống, những người trẻ tuổi quần áo gọn gàng và những nhân viên cổ cồn trắng* qua lại chốn đó tựa như đàn cá sặc sỡ bơi lượn.
*Nhân viên cổ cồn trắng là một khái niệm được hình thành từ thời Pháp thuộc, ngày nay thường dùng để chỉ những người lao động trí thức, chuyên gia trong một lĩnh vực nào đó, sử dụng trí tuệ, kiến thức làm công cụ lao động, ví dụ như các nhà quản lý, kỹ thuật viên, nhân viên công vụ của chính phủ.
Chất cồn và khói thuốc lượn lờ khắp chốn đây, trên đường phố xe sang tới lui tấp nập, cũng có những thanh niên xăm trổ đầy tay đeo tai nghe chạy đêm không coi ai ra gì.
Đêm ở chốn khu Bắc thành phố tựa như một bể cá thủy tinh khổng lồ, với những khung cảnh kỳ lạ và lộng lẫy đầy màu sắc nhất thành phố B.
Bản thân việc câu lạc bộ LM chọn mở ở đây cũng là một loại thái độ – Mọi người căm ghét việc xoi mói phán xét nhau, ít nhất nhờ màn đêm che giấu, chốn này có thể trở thành thiên đường tự do ngắn ngủi.
Trác Viễn dừng xe ở bãi đỗ xe LM, lúc vừa cùng Văn Kha ra khỏi đó suýt nữa đã va vào một thanh niên Omega mặc một bộ quần áo màu cam bó sát hở rốn.
"Ối ngại quá, xin lỗi!" Cậu Omega giật nảy mình áy náy gật nhẹ đầu, sau đó nhanh chóng vào đại sảnh câu lạc bộ LM.
Thân hình cậu ta không thon thả cho lắm nên mặc bộ đồ này có thể nói là nhức mắt. Mùi pheromone trên người khá nồng, hẳn là vì sắp tới kỳ phát tình.
Trác Viễn khó chịu nhíu nhíu mày, đoạn cúi đầu cẩn thận sửa sang lại bộ âu phục trên người cho thẳng thớm. Sau khi đảm bảo nom mình vẫn chỉn chu như trước, gã mới nắm tay Văn Kha nói: "Đi thôi, mình cũng vào xem đi em."
Văn Kha hơi chần chừ một chút. Anh ngẩng đầu lên, chỉ thấy giữa hai tòa nhà Twin Star có một màn hình VR khổng lồ, gần như kéo dài khắp chân trời toàn bộ khu Bắc.
Bên trên là một dòng chữ tiếng Anh màu đỏ đang sáng lấp lánh – YOLO.
Sau khi bốn chữ cái này chầm chậm hiện lên, màn hình trở nên tối sầm. Nhưng ngay một giây sau đó, kiểu chữ bảy sắc cầu vồng đột ngột bùng nổ tựa như làn pháo hoa rực rỡ lóe sáng giữa màn đêm đen như mực!
Trong nháy mắt đó, Văn Kha cảm thấy tim mình bỗng đập thật nhanh.
Anh biết ý nghĩa của YOLO – You only live once.
You only live once – Bạn chỉ sống được một lần.
....
Đúng lúc này, Trác Viễn đã hơi mất kiên nhẫn, gã kéo phắt Văn Kha đi vào trong đại sảnh câu lạc bộ LM.
Đại sảnh LM cao hơn mười mét, nom vô cùng rộng rãi. Màu sắc chủ đạo trong này là hai màu đen trắng, cho dù là quầy lễ tân hay ghế sô pha cạnh đó đều là kiểu thiết kế gợn sóng, mang đến cảm giác vừa đơn giản lại nhẹ nhàng tinh tế.
Một bên đại sảnh là những hàng ghế dài rất bí mật, dù nhìn sang từ hướng nào cũng chỉ lờ mờ thấy bên mặt của hai người đang trò chuyện phía trong đó.
Một bên khác là quầy rượu yên tĩnh, một nửa quầy nằm bên trong một nửa lộ ra ngoài, hiển nhiên là để tiện cho những người có hút thuốc lá.
Chỉ trong một đại sảnh thôi, ấy thế mà đã có rất nhiều Alpha và Omega tới lui. Bên quầy rượu có một Omega đang thân mật ôm một Alpha uống rượu, mà cậu chàng Omega ăn mặc liều lĩnh vừa va phải Trác Viễn lúc này đang đứng ngoài khu hút thuốc và hưng phấn nói gì đó với một Alpha cao lớn.
Mặc dù các Alpha trong đây mặc quần áo với màu sắc kiểu dáng khác nhau, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đặc điểm giống, ấy chính là chiếc gile mặc bên ngoài áo sơ mi đơn sắc thẳng thớm, tóc được vuốt keo chải chuốt tỉ mỉ. Không có bất cứ mùi nước hoa kỳ quặc nào, chắc hẳn những Alpha này đều khá tự tin với mùi pheromone của mình.
Văn Kha nhìn hết thảy mọi thứ trong này bằng ánh mắt vừa lạ lẫm vừa khiếp sợ. Từ sau khi kết hôn đến giờ, anh chưa từng đến những nơi như thế này. Anh không miêu tả được rốt cuộc nên hình dung như thế nào trong trường hợp này, anh chỉ biết những Alpha kia đều rất cao to đẹp trai, giống như những món đồ đắt giá anh vĩnh viễn không chạm tới trong các cửa hàng cao cấp.
Anh làm một Omega đã kết hôn quá lâu, lâu đến mức anh vô thức cảm thấy ngay cả việc liếc nhìn một Alpha xuất sắc khác cũng là một hành vi trái đạo đức.
Người căng thẳng không chỉ có mình anh. Trác Viễn đứng bên cạnh cũng có vẻ hơi nôn nóng, lúc đang chờ đợi, gã bất giác soi mình trong tấm kính để chỉnh cổ áo sơ mi nhiều lần.
Pheromone của Alpha đối với Omega tuyệt đối là áp chế và hấp dẫn, nhưng giữa các Alpha lại là cạnh tranh tàn khốc hơn. Trong hoàn cảnh có nhiều Alpha bên cạnh tới lui thế này, đương nhiên Trác Viễn không thể nào nhẹ nhõm được.
May mà sau đó một cô gái Beta có nụ cười ngọt ngào nhanh chóng đi tới. Cô chào hỏi hai người, sau đó dẫn họ đến bên ghế dài ngồi xuống, đoạn dịu dàng hỏi: "Chào mừng hai vị đã đến LM. Tôi họ Du, không biết hai người đang cần trợ giúp kiểu gì ạ?"
Đối mặt với sự tiếp đãi của Beta hiển nhiên khiến Trác Viễn dễ chịu hơn chút, gã nói về tình huống Văn Kha đang gặp phải một cách ngắn gọn.
Vẻ mặt của cô Du lúc nghe chuyện rất kiên nhẫn. Sau khi Trác Viễn nói xong, cô dịu dàng thoáng nhìn qua Văn Kha: "Vừa trải qua phẫu thuật kiểu này, thật sự đã vất vả cho Văn tiên sinh rồi."
Sau đó cô mới tiếp tục nói: "Tôi đã hiểu rõ nhu cầu của hai vị rồi. Thật ra bây giờ số cuộc hôn nhân AO tan vỡ cũng không phải là ít, LM cũng đã cung cấp dịch vụ phục vụ cho rất nhiều Omega trong kỳ suy nhược pheromone. Thường thì trong những tình huống thế này, chúng tôi đều sẽ đề cử những Alpha có tính cách rất nhã nhặn và pheromone cũng không có tính công kích cho Văn tiên sinh. Bởi vì bản chất thật của việc giải phẫu bóc tách là một tổn thương rất nghiêm trọng, nên điều quan trọng nhất bây giờ chính là giúp Omega xoa dịu thể xác và tinh thần."
"Cứ làm theo đề nghị của các cô đi, chỉ cần Tiểu Kha có thể khôi phục lại là được." Trác Viễn hỏi: "Nên sau đó chúng tôi chọn người thế nào? Rốt cuộc tiêu chuẩn của Alpha chỗ cô là ra sao?"
"Ừm..." Trên mặt cô Du không có vẻ bị xúc phạm, chỉ rất lễ độ ngừng một chút rồi nói: "Tất cả các cố vấn Alpha trong LM chúng tôi đều là những Alpha ưu tú có pheromone cấp B trở lên, chúng tôi khẳng định điều này, xin anh cứ yên tâm. Mặt khác, việc bầu bạn giữa AO là chuyện rất thân mật, bên LM chúng tôi không tôn sùng lựa chọn đơn phương. Chúng tôi có thể sắp xếp cho hai vị xem tư liệu của mấy cố vấn Alpha từng có kinh nghiệm liên quan đến vấn đề này. Nếu cảm thấy có người thích hợp, chúng tôi sẽ đưa tài liệu của anh Văn đây cho họ, nếu bên cố vấn thấy có lòng tin và cũng có mong muốn thì chúng tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp cho anh Văn và cố vấn gặp mặt nhau."
"Cố vấn?" Hình như Trác Viễn cảm thấy danh từ này khá buồn cười. Gã nhíu mày, lập tức bày ra dáng vẻ thường hay đàm phán trong kinh doanh: "Tôi cảm thấy cô không hiểu ý tôi. Bây giờ chúng tôi đang rất vội, lập tức cần một Alpha đến bầu bạn với Tiểu Kha. Có phải là vấn đề tiền không? Tùy cô ra giá, nhất định bên cô có phục vụ khẩn cấp đúng không nhỉ?"
Văn Kha không biết nên đối mặt với cô Du thế nào, chỉ có thể khó chịu cúi đầu xuống. Nhất thời anh không nói rõ được rốt cuộc việc Trác Viễn vội vàng muốn vứt gánh nặng là anh hay biểu hiện xem thường toàn bộ câu lạc bộ LM không hề che giấu của Trác Viễn khiến anh khó chịu hơn.
Hiển nhiên cô Du cũng khá xấu hổ. Cô suy nghĩ một chút rồi giải thích lần nữa: "Anh Trác này, đây không phải là vấn đề giá cả. Chắc hẳn trước khi đến anh cũng biết mức phí của LM luôn không thấp, nhưng dịch vụ chất lượng tốt nhất định phải được xây dựng trên cơ sở hiểu thấu đáo khách hàng, mà tình huống của anh Văn thì..."
Hiển nhiên Trác Viễn không có lòng dạ nào muốn nghe cô Du nói rõ, gã vẫn luôn là Alpha không hề kiên nhẫn, có lẽ tư bản của nhà họ Trác khiến gã quen với việc đề ra nhu cầu sẽ phải được đáp ứng.
Lúc này gã đã khá bực bội khoanh tay lại, ánh mắt đảo quanh khắp toàn bộ đại sảnh. Ngay khi gã liếc đến giữa đại sảnh, con ngươi bỗng co rút...
"Hàn...."
Trác Viễn đứng lên, giọng bỗng căng thẳng: "Hàn Giang Khuyết!"
Văn Kha cũng ngây người.
Có một giây anh cho rằng mình đã nghe nhầm cái tên trong miệng Trác Viễn thốt ra, nhưng còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, cơ thể anh đã phản ứng lại trước một bước. Anh đột ngột quay đầu lại, ngơ ngác nhìn dáng hình đang đứng trong hành lang đại sảnh.
Người đàn ông đứng giữa chốn ấy có dáng người cực kỳ cao to đẹp trai, dù có đứng giữa một nhóm Alpha cũng không hề thấp kém. Chiếc sơ mi màu xám bạc trên người càng tôn lên dáng vẻ mạnh mẽ khỏe khoắn.
Trên khuỷu tay phải người ấy là chiếc áo khoác âu phục mỏng, ống tay áo được xắn lên để lộ đường nét cơ bắp dễ nhìn. Lúc này, người ấy cũng đang quay đầu nhìn lại.
Hai người chạm mắt nhau.
Vừa nhìn thấy cặp mắt kia, trong đầu Văn Kha chỉ còn sót lại tên người này.
Đôi mắt của Hàn Giang Khuyết thật sự quá xinh đẹp, đôi ngươi đen lay láy như hạt nhãn, dáng mắt hẹp dài, đuôi mắt xòe ra tựa cánh hoa nở.
Lúc lạnh lùng xa cách thì giống sói, mà khi dịu dàng lại tựa chú hươu hoang dã ngây thơ, ấy là đôi mắt thuộc về một người đàn ông đẹp trai.
Đẹp đến mức có hơi bi quan.
Hàn Giang Khuyết chầm chậm bước tới, khuôn mặt cũng dần rõ ràng.
Mười năm rồi.
Ngón tay Văn Kha run rẩy.
Tướng mạo của hắn giống hệt trong trí nhớ của anh.
Không, không đúng.
Người ấy cao hơn, cũng càng đẹp hơn.
Lúc Hàn Giang Khuyết đứng trước mặt Trác Viễn, Văn Kha nhìn thật rõ giữa lông mày bên phải của người ấy có một vết sẹo rất sâu.
Trên gương mặt hoàn mỹ này, vết sẹo ấy là khiếm khuyết duy nhất.
Trái tim Văn Kha đột nhiên thít chặt đau đớn.
Trong nháy mắt ấy, toàn bộ đại sảnh câu lạc bộ LM dường như đột ngột phai màu. Ký ức tựa một đoàn tàu chệch ray bất chợt mang Văn Kha băng qua hơn mười năm cô đơn và loang lổ kia để trở lại cái mùa hè không ngớt mưa rào lớp mười hai ấy...
Anh nhớ rất rõ cơn mưa tầm tã sấm chớp đùng đùng, hạt mưa đập trên cửa sổ phòng học phát ra tiếng vang lộp độp.
Anh dò dẫm bước tới phòng học, bên trong không bật đèn, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của con trai, và tiếng vang khi bàn va chạm vào nhau.
Lúc Văn Kha đi vào, bàn ghế trong phòng học đã lộn xộn khôn cùng, ở giữa có hai chiếc bàn nằm chỏng vó. Hàn Giang Khuyết nhấn chặt Trác Viễn trên mặt đất, khi đó cậu ta như một con thú hoang cuồng dại không nói lời nào, chỉ đấm liên tục lên người Trác Viễn.
Văn Kha cực kỳ sợ hãi, anh muốn đi tới kéo Hàn Giang Khuyết ra, nhưng khi ấy sức của một Alpha trẻ tuổi đâu phải là thứ anh có thể lay chuyển nổi. Anh kéo Hàn Giang Khuyết mấy lần, nhưng lại bị cậu ta trở tay đẩy ngã sõng soài trên mặt đất.
Anh quá khiếp hãi, Trác Viễn bị đánh đến mức mặt mũi tèm lem máu không kêu nổi tiếng nào, chỉ còn tiếng rên rỉ tràn ra trong cổ họng.
Thời khắc ấy, Văn Kha cứ nghĩ Trác Viễn sẽ bị Hàn Giang Khuyết đánh chết ngay lập tức. Anh thật sự quá sợ.
Anh nhớ rõ mình đã lơ mơ giơ một chiếc ghế lên, sau đó đập xuống lưng Hàn Giang Khuyết.
Một tia chớp rạch trời nhá lên, chiếu sáng phòng học đen ngòm.
Hàn Giang Khuyết lại đột ngột quay đầu lại trong nháy mắt ấy, mà khi đó, Văn Kha đã không còn kịp thu tay lại.
Chân ghế không nện lên lưng Hàn Giang Khuyết, mà xẹt qua mắt phải.
Máu tươi ngoằn ngoèo chảy trên khuôn mặt tái nhợt của cậu thiếu niên, tựa một dòng nước mắt.
Hàn Giang Khuyết bị Văn Kha đánh cứ thế kinh ngạc nhìn anh, nhìn cực kỳ lâu.
.....
Sau chuyện năm lớp mười hai đó, rốt cuộc Văn Kha không còn nhìn thấy Hàn Giang Khuyết nữa. Nhiều năm đến vậy, thậm chí anh còn không dám nhớ đến cái tên này.
Rất nhiều áy náy, rất nhiều hối hận, rất nhiều đau khổ quấn lấy nhau khiến anh không biết nên đối mặt thế nào, cũng chẳng có cách nào hòa giải với mình.
Nếu như đã định trước phải bỏ lỡ, thế thì cứ dứt khoát để lỡ cả đời đi.
Lãng quên là tốt nhất.
Tốt cho cả anh, và thậm chí cả Hàn Giang Khuyết.
_______________________________
Đã đổi tin tức tố thành pheromone
Người post: Yến Nhi
Nó tọa lạc cạnh khu mua sắm cao cấp ở phía Bắc thành phố, cách hai quảng trường là khu sáng tạo và thiết kế văn hóa quy mô lớn quy tụ nhiều giới trẻ văn học và nghệ thuật nhất ở thành phố B.
Bên tay phải của LM là hai tòa nhà chọc trời, một trung tâm mua sắm và một tòa văn phòng của tập đoàn bất động sản nước ngoài có vốn đầu tư lớn. Hai tòa nhà này cao 88 tầng, được kết nối bằng một cầu thang máy trong suốt, được mệnh danh là tòa nhà Twin Star của thành phố B.
Mà đối diện với nó là cả một con phố quán bar. Những pub ồn ã và quán bar yên tĩnh phân bố ở hai đầu phố không liên quan đến nhau. Khi màn đêm buông xuống, những người trẻ tuổi quần áo gọn gàng và những nhân viên cổ cồn trắng* qua lại chốn đó tựa như đàn cá sặc sỡ bơi lượn.
*Nhân viên cổ cồn trắng là một khái niệm được hình thành từ thời Pháp thuộc, ngày nay thường dùng để chỉ những người lao động trí thức, chuyên gia trong một lĩnh vực nào đó, sử dụng trí tuệ, kiến thức làm công cụ lao động, ví dụ như các nhà quản lý, kỹ thuật viên, nhân viên công vụ của chính phủ.
Chất cồn và khói thuốc lượn lờ khắp chốn đây, trên đường phố xe sang tới lui tấp nập, cũng có những thanh niên xăm trổ đầy tay đeo tai nghe chạy đêm không coi ai ra gì.
Đêm ở chốn khu Bắc thành phố tựa như một bể cá thủy tinh khổng lồ, với những khung cảnh kỳ lạ và lộng lẫy đầy màu sắc nhất thành phố B.
Bản thân việc câu lạc bộ LM chọn mở ở đây cũng là một loại thái độ – Mọi người căm ghét việc xoi mói phán xét nhau, ít nhất nhờ màn đêm che giấu, chốn này có thể trở thành thiên đường tự do ngắn ngủi.
Trác Viễn dừng xe ở bãi đỗ xe LM, lúc vừa cùng Văn Kha ra khỏi đó suýt nữa đã va vào một thanh niên Omega mặc một bộ quần áo màu cam bó sát hở rốn.
"Ối ngại quá, xin lỗi!" Cậu Omega giật nảy mình áy náy gật nhẹ đầu, sau đó nhanh chóng vào đại sảnh câu lạc bộ LM.
Thân hình cậu ta không thon thả cho lắm nên mặc bộ đồ này có thể nói là nhức mắt. Mùi pheromone trên người khá nồng, hẳn là vì sắp tới kỳ phát tình.
Trác Viễn khó chịu nhíu nhíu mày, đoạn cúi đầu cẩn thận sửa sang lại bộ âu phục trên người cho thẳng thớm. Sau khi đảm bảo nom mình vẫn chỉn chu như trước, gã mới nắm tay Văn Kha nói: "Đi thôi, mình cũng vào xem đi em."
Văn Kha hơi chần chừ một chút. Anh ngẩng đầu lên, chỉ thấy giữa hai tòa nhà Twin Star có một màn hình VR khổng lồ, gần như kéo dài khắp chân trời toàn bộ khu Bắc.
Bên trên là một dòng chữ tiếng Anh màu đỏ đang sáng lấp lánh – YOLO.
Sau khi bốn chữ cái này chầm chậm hiện lên, màn hình trở nên tối sầm. Nhưng ngay một giây sau đó, kiểu chữ bảy sắc cầu vồng đột ngột bùng nổ tựa như làn pháo hoa rực rỡ lóe sáng giữa màn đêm đen như mực!
Trong nháy mắt đó, Văn Kha cảm thấy tim mình bỗng đập thật nhanh.
Anh biết ý nghĩa của YOLO – You only live once.
You only live once – Bạn chỉ sống được một lần.
....
Đúng lúc này, Trác Viễn đã hơi mất kiên nhẫn, gã kéo phắt Văn Kha đi vào trong đại sảnh câu lạc bộ LM.
Đại sảnh LM cao hơn mười mét, nom vô cùng rộng rãi. Màu sắc chủ đạo trong này là hai màu đen trắng, cho dù là quầy lễ tân hay ghế sô pha cạnh đó đều là kiểu thiết kế gợn sóng, mang đến cảm giác vừa đơn giản lại nhẹ nhàng tinh tế.
Một bên đại sảnh là những hàng ghế dài rất bí mật, dù nhìn sang từ hướng nào cũng chỉ lờ mờ thấy bên mặt của hai người đang trò chuyện phía trong đó.
Một bên khác là quầy rượu yên tĩnh, một nửa quầy nằm bên trong một nửa lộ ra ngoài, hiển nhiên là để tiện cho những người có hút thuốc lá.
Chỉ trong một đại sảnh thôi, ấy thế mà đã có rất nhiều Alpha và Omega tới lui. Bên quầy rượu có một Omega đang thân mật ôm một Alpha uống rượu, mà cậu chàng Omega ăn mặc liều lĩnh vừa va phải Trác Viễn lúc này đang đứng ngoài khu hút thuốc và hưng phấn nói gì đó với một Alpha cao lớn.
Mặc dù các Alpha trong đây mặc quần áo với màu sắc kiểu dáng khác nhau, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đặc điểm giống, ấy chính là chiếc gile mặc bên ngoài áo sơ mi đơn sắc thẳng thớm, tóc được vuốt keo chải chuốt tỉ mỉ. Không có bất cứ mùi nước hoa kỳ quặc nào, chắc hẳn những Alpha này đều khá tự tin với mùi pheromone của mình.
Văn Kha nhìn hết thảy mọi thứ trong này bằng ánh mắt vừa lạ lẫm vừa khiếp sợ. Từ sau khi kết hôn đến giờ, anh chưa từng đến những nơi như thế này. Anh không miêu tả được rốt cuộc nên hình dung như thế nào trong trường hợp này, anh chỉ biết những Alpha kia đều rất cao to đẹp trai, giống như những món đồ đắt giá anh vĩnh viễn không chạm tới trong các cửa hàng cao cấp.
Anh làm một Omega đã kết hôn quá lâu, lâu đến mức anh vô thức cảm thấy ngay cả việc liếc nhìn một Alpha xuất sắc khác cũng là một hành vi trái đạo đức.
Người căng thẳng không chỉ có mình anh. Trác Viễn đứng bên cạnh cũng có vẻ hơi nôn nóng, lúc đang chờ đợi, gã bất giác soi mình trong tấm kính để chỉnh cổ áo sơ mi nhiều lần.
Pheromone của Alpha đối với Omega tuyệt đối là áp chế và hấp dẫn, nhưng giữa các Alpha lại là cạnh tranh tàn khốc hơn. Trong hoàn cảnh có nhiều Alpha bên cạnh tới lui thế này, đương nhiên Trác Viễn không thể nào nhẹ nhõm được.
May mà sau đó một cô gái Beta có nụ cười ngọt ngào nhanh chóng đi tới. Cô chào hỏi hai người, sau đó dẫn họ đến bên ghế dài ngồi xuống, đoạn dịu dàng hỏi: "Chào mừng hai vị đã đến LM. Tôi họ Du, không biết hai người đang cần trợ giúp kiểu gì ạ?"
Đối mặt với sự tiếp đãi của Beta hiển nhiên khiến Trác Viễn dễ chịu hơn chút, gã nói về tình huống Văn Kha đang gặp phải một cách ngắn gọn.
Vẻ mặt của cô Du lúc nghe chuyện rất kiên nhẫn. Sau khi Trác Viễn nói xong, cô dịu dàng thoáng nhìn qua Văn Kha: "Vừa trải qua phẫu thuật kiểu này, thật sự đã vất vả cho Văn tiên sinh rồi."
Sau đó cô mới tiếp tục nói: "Tôi đã hiểu rõ nhu cầu của hai vị rồi. Thật ra bây giờ số cuộc hôn nhân AO tan vỡ cũng không phải là ít, LM cũng đã cung cấp dịch vụ phục vụ cho rất nhiều Omega trong kỳ suy nhược pheromone. Thường thì trong những tình huống thế này, chúng tôi đều sẽ đề cử những Alpha có tính cách rất nhã nhặn và pheromone cũng không có tính công kích cho Văn tiên sinh. Bởi vì bản chất thật của việc giải phẫu bóc tách là một tổn thương rất nghiêm trọng, nên điều quan trọng nhất bây giờ chính là giúp Omega xoa dịu thể xác và tinh thần."
"Cứ làm theo đề nghị của các cô đi, chỉ cần Tiểu Kha có thể khôi phục lại là được." Trác Viễn hỏi: "Nên sau đó chúng tôi chọn người thế nào? Rốt cuộc tiêu chuẩn của Alpha chỗ cô là ra sao?"
"Ừm..." Trên mặt cô Du không có vẻ bị xúc phạm, chỉ rất lễ độ ngừng một chút rồi nói: "Tất cả các cố vấn Alpha trong LM chúng tôi đều là những Alpha ưu tú có pheromone cấp B trở lên, chúng tôi khẳng định điều này, xin anh cứ yên tâm. Mặt khác, việc bầu bạn giữa AO là chuyện rất thân mật, bên LM chúng tôi không tôn sùng lựa chọn đơn phương. Chúng tôi có thể sắp xếp cho hai vị xem tư liệu của mấy cố vấn Alpha từng có kinh nghiệm liên quan đến vấn đề này. Nếu cảm thấy có người thích hợp, chúng tôi sẽ đưa tài liệu của anh Văn đây cho họ, nếu bên cố vấn thấy có lòng tin và cũng có mong muốn thì chúng tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp cho anh Văn và cố vấn gặp mặt nhau."
"Cố vấn?" Hình như Trác Viễn cảm thấy danh từ này khá buồn cười. Gã nhíu mày, lập tức bày ra dáng vẻ thường hay đàm phán trong kinh doanh: "Tôi cảm thấy cô không hiểu ý tôi. Bây giờ chúng tôi đang rất vội, lập tức cần một Alpha đến bầu bạn với Tiểu Kha. Có phải là vấn đề tiền không? Tùy cô ra giá, nhất định bên cô có phục vụ khẩn cấp đúng không nhỉ?"
Văn Kha không biết nên đối mặt với cô Du thế nào, chỉ có thể khó chịu cúi đầu xuống. Nhất thời anh không nói rõ được rốt cuộc việc Trác Viễn vội vàng muốn vứt gánh nặng là anh hay biểu hiện xem thường toàn bộ câu lạc bộ LM không hề che giấu của Trác Viễn khiến anh khó chịu hơn.
Hiển nhiên cô Du cũng khá xấu hổ. Cô suy nghĩ một chút rồi giải thích lần nữa: "Anh Trác này, đây không phải là vấn đề giá cả. Chắc hẳn trước khi đến anh cũng biết mức phí của LM luôn không thấp, nhưng dịch vụ chất lượng tốt nhất định phải được xây dựng trên cơ sở hiểu thấu đáo khách hàng, mà tình huống của anh Văn thì..."
Hiển nhiên Trác Viễn không có lòng dạ nào muốn nghe cô Du nói rõ, gã vẫn luôn là Alpha không hề kiên nhẫn, có lẽ tư bản của nhà họ Trác khiến gã quen với việc đề ra nhu cầu sẽ phải được đáp ứng.
Lúc này gã đã khá bực bội khoanh tay lại, ánh mắt đảo quanh khắp toàn bộ đại sảnh. Ngay khi gã liếc đến giữa đại sảnh, con ngươi bỗng co rút...
"Hàn...."
Trác Viễn đứng lên, giọng bỗng căng thẳng: "Hàn Giang Khuyết!"
Văn Kha cũng ngây người.
Có một giây anh cho rằng mình đã nghe nhầm cái tên trong miệng Trác Viễn thốt ra, nhưng còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, cơ thể anh đã phản ứng lại trước một bước. Anh đột ngột quay đầu lại, ngơ ngác nhìn dáng hình đang đứng trong hành lang đại sảnh.
Người đàn ông đứng giữa chốn ấy có dáng người cực kỳ cao to đẹp trai, dù có đứng giữa một nhóm Alpha cũng không hề thấp kém. Chiếc sơ mi màu xám bạc trên người càng tôn lên dáng vẻ mạnh mẽ khỏe khoắn.
Trên khuỷu tay phải người ấy là chiếc áo khoác âu phục mỏng, ống tay áo được xắn lên để lộ đường nét cơ bắp dễ nhìn. Lúc này, người ấy cũng đang quay đầu nhìn lại.
Hai người chạm mắt nhau.
Vừa nhìn thấy cặp mắt kia, trong đầu Văn Kha chỉ còn sót lại tên người này.
Đôi mắt của Hàn Giang Khuyết thật sự quá xinh đẹp, đôi ngươi đen lay láy như hạt nhãn, dáng mắt hẹp dài, đuôi mắt xòe ra tựa cánh hoa nở.
Lúc lạnh lùng xa cách thì giống sói, mà khi dịu dàng lại tựa chú hươu hoang dã ngây thơ, ấy là đôi mắt thuộc về một người đàn ông đẹp trai.
Đẹp đến mức có hơi bi quan.
Hàn Giang Khuyết chầm chậm bước tới, khuôn mặt cũng dần rõ ràng.
Mười năm rồi.
Ngón tay Văn Kha run rẩy.
Tướng mạo của hắn giống hệt trong trí nhớ của anh.
Không, không đúng.
Người ấy cao hơn, cũng càng đẹp hơn.
Lúc Hàn Giang Khuyết đứng trước mặt Trác Viễn, Văn Kha nhìn thật rõ giữa lông mày bên phải của người ấy có một vết sẹo rất sâu.
Trên gương mặt hoàn mỹ này, vết sẹo ấy là khiếm khuyết duy nhất.
Trái tim Văn Kha đột nhiên thít chặt đau đớn.
Trong nháy mắt ấy, toàn bộ đại sảnh câu lạc bộ LM dường như đột ngột phai màu. Ký ức tựa một đoàn tàu chệch ray bất chợt mang Văn Kha băng qua hơn mười năm cô đơn và loang lổ kia để trở lại cái mùa hè không ngớt mưa rào lớp mười hai ấy...
Anh nhớ rất rõ cơn mưa tầm tã sấm chớp đùng đùng, hạt mưa đập trên cửa sổ phòng học phát ra tiếng vang lộp độp.
Anh dò dẫm bước tới phòng học, bên trong không bật đèn, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của con trai, và tiếng vang khi bàn va chạm vào nhau.
Lúc Văn Kha đi vào, bàn ghế trong phòng học đã lộn xộn khôn cùng, ở giữa có hai chiếc bàn nằm chỏng vó. Hàn Giang Khuyết nhấn chặt Trác Viễn trên mặt đất, khi đó cậu ta như một con thú hoang cuồng dại không nói lời nào, chỉ đấm liên tục lên người Trác Viễn.
Văn Kha cực kỳ sợ hãi, anh muốn đi tới kéo Hàn Giang Khuyết ra, nhưng khi ấy sức của một Alpha trẻ tuổi đâu phải là thứ anh có thể lay chuyển nổi. Anh kéo Hàn Giang Khuyết mấy lần, nhưng lại bị cậu ta trở tay đẩy ngã sõng soài trên mặt đất.
Anh quá khiếp hãi, Trác Viễn bị đánh đến mức mặt mũi tèm lem máu không kêu nổi tiếng nào, chỉ còn tiếng rên rỉ tràn ra trong cổ họng.
Thời khắc ấy, Văn Kha cứ nghĩ Trác Viễn sẽ bị Hàn Giang Khuyết đánh chết ngay lập tức. Anh thật sự quá sợ.
Anh nhớ rõ mình đã lơ mơ giơ một chiếc ghế lên, sau đó đập xuống lưng Hàn Giang Khuyết.
Một tia chớp rạch trời nhá lên, chiếu sáng phòng học đen ngòm.
Hàn Giang Khuyết lại đột ngột quay đầu lại trong nháy mắt ấy, mà khi đó, Văn Kha đã không còn kịp thu tay lại.
Chân ghế không nện lên lưng Hàn Giang Khuyết, mà xẹt qua mắt phải.
Máu tươi ngoằn ngoèo chảy trên khuôn mặt tái nhợt của cậu thiếu niên, tựa một dòng nước mắt.
Hàn Giang Khuyết bị Văn Kha đánh cứ thế kinh ngạc nhìn anh, nhìn cực kỳ lâu.
.....
Sau chuyện năm lớp mười hai đó, rốt cuộc Văn Kha không còn nhìn thấy Hàn Giang Khuyết nữa. Nhiều năm đến vậy, thậm chí anh còn không dám nhớ đến cái tên này.
Rất nhiều áy náy, rất nhiều hối hận, rất nhiều đau khổ quấn lấy nhau khiến anh không biết nên đối mặt thế nào, cũng chẳng có cách nào hòa giải với mình.
Nếu như đã định trước phải bỏ lỡ, thế thì cứ dứt khoát để lỡ cả đời đi.
Lãng quên là tốt nhất.
Tốt cho cả anh, và thậm chí cả Hàn Giang Khuyết.
_______________________________
Đã đổi tin tức tố thành pheromone
Người post: Yến Nhi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook