Tình Cuối
Chương 26

"Văn Kha, em không quan tâm đến mùi pheromone."

Hàn Giang Khuyết nhìn thẳng vào mắt Văn Kha. Đôi mắt đen của hắn vẫn trong veo hệt như mười năm trước, hắn vụng về nói: "Dù anh có là hươu cao cổ nước bọt thúi hoắc, em cũng yêu anh như cũ."

Văn Kha chớp chớp mắt, khóe miệng lại không nhịn được mà khe khẽ cong.

Cái hài hước và lãng mạn của Hàn Giang Khuyết đều khác hẳn với người bình thường, nếu là một người khác hẳn sẽ chẳng hiểu được mỗi câu nói kỳ quặc hay từng bức tranh của hắn.

Nhưng anh lại hiểu.

Từng câu từng chữ, anh đều hiểu.

Nói đến đây Hàn Giang Khuyết chần chừ một chút rồi mới nói tiếp: "Lúc sáng khi đến tìm anh, anh có nói với em rằng mười năm trước anh thực sự thích em, nhưng bây giờ anh đã thay đổi. Khi ấy, em đã nghĩ rằng mình hết cơ hội rồi. Văn Kha, em chỉ sợ anh vẫn chưa xác định. Kỳ thực nếu anh không chắc chắn lắm thì... Em vẫn có thể chờ."

"Không phải đâu Hàn Giang Khuyết, là khi đó anh chưa nghĩ rõ ràng." Văn Kha vội vàng lắc đầu phủ nhận. Anh nhìn ánh mắt có hơi mất mát của hắn, trong lòng lập tức bị nỗi xót xa bao phủ...

Gần như anh có thể chạm được nỗi bất an nơi đáy lòng Hàn Giang Khuyết.

Hàn Giang Khuyết, người sẽ một mình đi ngắm hươu cao cổ trong ánh tà dương buổi chiều hết lần này đến lần khác, người sẽ vì anh mà đến thành phố B lặng lẽ xem dự báo thời tiết...

Dù nhung nhớ mãnh liệt đến nhường ấy, hắn lại chưa từng một lần làm phiền anh.

Từ đầu đến cuối, Hàn Giang Khuyết vẫn là một cậu bé con, tình yêu của hắn bướng bỉnh đến tột độ, nhưng cũng vì thế mà hỗn loạn đến tột độ.

"Anh không hề thay đổi."

Văn Kha vươn tay ra khỏi chăn ôm lấy cổ Hàn Giang Khuyết: "Xin lỗi em nhé Hàn Giang Khuyết. Anh không hề thay đổi, buổi sáng anh nói thế là vì..."

Anh khẽ run một cái: "Là vì, anh của hiện tại thực sự không phải là anh tốt nhất nữa. Văn Kha mà em thích hồi cấp ba rất xuất sắc, nhưng Văn Kha của bây giờ lại rất thất bại. Hàn Giang Khuyết, thực ra anh, anh chỉ sợ mình không xứng đáng với em."

Nói vậy đương nhiên sẽ khiến chính mình cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng so với lòng tự trọng, anh quan tâm đến Hàn Giang Khuyết hơn.

Không muốn để Hàn Giang Khuyết cảm thấy mất an toàn, không muốn Hàn Giang Khuyết sẽ lo lắng bất an vì ban sáng mới bị từ chối.

"Trong lòng anh, em là điều quý giá và tốt đẹp nhất trên thế giới này."

Văn Kha ngắm nhìn đôi mắt xinh đẹp gần trong gang tấc kia, và cả vết sẹo giữa hàng lông mày do anh để lại, khẽ nói: "Anh chỉ sợ chính bản thân mình không tốt thôi."

Hàn Giang Khuyết là bảo bối của anh.

Anh rất ngại nói câu sến rện như vậy ra khỏi miệng, nhưng trong lòng đã thực sự nghĩ như vậy.

"Văn Kha." Hàn Giang Khuyết lắc đầu nhấn mạnh từng chữ: "Anh là tốt nhất."

Hắn nói chẳng chút do dự.

Văn Kha khịt khịt mũi. Mười năm rồi, chẳng có ai khẳng định về anh chém đinh chặt sắt thế cả. Trong mắt anh dù đã rưng rưng lệ, nhưng vẫn không kìm được khe khẽ mỉm cười.

Anh chống người lên chủ động trao một nụ hôn cho Hàn Giang Khuyết.

"Hàn Giang Khuyết..."

Giữa cái hôn đó, Văn Kha cố ý hỏi: "Anh là hươu cao cổ thúi hoắc hả?"

"Ừm." Hàn Giang Khuyết mút môi anh rồi đáp lại bằng chất giọng trầm thấp: "Đúng thế."

Văn Kha giận dữ đè Hàn Giang Khuyết xuống dưới thân rồi cắn cắn hắn, nhưng sau đó nhanh chóng bị Hàn Giang Khuyết lật ngược lại. Hắn đá văng chăn của mình sang một bên, sau đó chui vào ổ chăn của Văn Kha.

Cứ thế, hai người vật lộn đánh yêu một lúc lâu trong chăn, cuối cùng chăn cũng bung ra, người ướt đẫm mồ hôi, ngây thơ giống như đã trở lại thời niên thiếu chẳng màng lắng lo buồn bã.

Chơi đùa một chốc, chẳng biết hai người dần dần yên tĩnh lại từ khi nào. Văn Kha chợt phát hiện mình đã được Hàn Giang Khuyết ôm chặt vào lòng.

Anh dán vào bờ ngực rộng lớn mạnh mẽ của hắn, lần đầu tiên cảm nhận da thịt và nhiệt độ của hắn một cách rõ rệt.

Không khí trong phòng đột nhiên trở nên mập mờ dinh dính, Văn Kha ngẩng đầu lên nhìn Hàn Giang Khuyết, hơi thở bỗng hổn hển.

"Văn Kha..."

Hàn Giang Khuyết dùng môi ve vuốt gương mặt của Văn Kha, dục tình trong đôi mắt tuy nồng nàn nhưng vẫn được kìm chế. Hắn mở miệng khàn khàn nói: "Em có thể sờ anh không?"

Mặt Văn Kha lập tức đỏ phừng phừng.

Một Alpha lại xin phép đứng đắn trong giây phút này, khiến anh nhất thời luống cuống tay chân.

Qua thật lâu, anh mới lí nhí lên tiếng: "Ừm."

Rất căng thẳng, nhưng lại không nhịn được mà cảm thấy tò mò – Hàn Giang Khuyết sẽ muốn chạm vào đâu.

Bàn tay Hàn Giang Khuyết đang sờ soạng lên áo ngủ của Văn Kha. Thế mà hắn lại bắt đầu mở cúc áo dưới cùng lên, hình như hắn rất cẩn thận, ngay cả cúc cũng chỉ cởi hai ba nút.

Trong lồng ngực hắn, Văn Kha đang khẽ run rẩy, bởi vậy mà hắn càng thêm cẩn thận hất hai vạt áo ra rồi rò rẫm đi vào.

Omega rất gầy, bởi thế mà vòng eo thon mảnh đến lạ, xúc cảm lại vô cùng ấm áp.

"Văn Kha, chỗ này mềm quá."

Hàn Giang Khuyết vuốt ve bụng dưới phẳng lì và cái rốn tròn tròn của Văn Kha. Chỗ đó da thịt căng đầy, nhưng vẫn cảm nhận được có một tầng thịt mềm mong mỏng lặng lẽ bao lấy khoang sinh sản trong cơ thể Omega.

Đầu ngón tay Hàn Giang Khuyết hơi run run. Hắn trưởng thành muộn, thậm chí cho đến giờ hắn vẫn luôn cho rằng mình chẳng có hứng thú gì với Omega.

Nhưng chỉ khi thực sự chạm vào Văn Kha, hắn mới cảm thấy mới mẻ và hưng phấn...

Văn Kha là Omega, hóa ra chạm vào Omega lại tốt đẹp đến thế.

Dường như cuối cùng hắn cũng thực sự cảm nhận được ảo tưởng mà mình mơ mộng nhiều năm qua.

Văn Kha xấu hổ vùi mặt vào trong ngực Hàn Giang Khuyết, nhưng lập tức không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn hắn bằng đôi mắt ươn ướt, nhẹ giọng hỏi: "Mềm, mềm lắm hả?"

"Ừ." Hàn Giang Khuyết đáp bằng giọng mũi trầm: "Anh sờ em đi."

Văn Kha hơi kinh ngạc, nhưng mặt lập tức cũng nóng bừng lên vì tò mò.

Anh thử thăm dò học theo Hàn Giang Khuyết, dè dặt đặt tay lên.

Bỗng nhiên, anh hiểu được ý của Hàn Giang Khuyết.

Phần bụng của Alpha rắn chắc, chỉ cần vuốt ve nhẹ thôi cũng cảm nhận được đường cong và khe rãnh của các múi cơ bụng một cách rõ ràng.

Thân là đàn ông, anh không thể không nói rằng mình thực sự khá ước ao.

Về sinh lý, Omega vốn không thể luyện ra cơ bụng hoàn mỹ đến thế. Tạo hóa thuận theo logic nghiêm ngặt, Omega đảm nhiệm chức năng sinh sản. Tuy cơ thể không thể mềm mại như nữ Omega, nhưng các nam Omega cũng có phần bụng mềm bẩm sinh, đó là bởi vì để bảo vệ khoang sinh sản yếu ớt bên trong, cũng để chuẩn bị cho ngày sau mang thai.

Alpha thì khác.

Alpha là những kẻ sắc sảo và có tính công kích. Ngón tay Văn Kha lưu luyến dừng lại ở bụng dưới của Hàn Giang Khuyết, làn da nơi đó bóng loáng và săn chắc tựa như vải lụa, mỗi một tấc đều ẩn chứa sức mạnh.

Anh đã 28 tuổi, trải qua sáu năm hôn nhân, nhưng đây là lần đầu tiên Văn Kha vuốt ve cơ thể của Alpha một cách cẩn thận và dè dặt đến thế.

Hóa ra Alpha là một giới tính thực đẹp, Văn Kha bỗng nảy sinh suy nghĩ trước nay chưa từng có này.

Trong căn phòng mờ tối, hai người họ vừa quấn quýt hôn sâu vừa lặng lẽ dò dẫm cơ thể của nhau.

Giống như một lớp học giới tính đặc biệt đã đến chậm.

Omega và Alpha khác biệt như thế, nhưng cái khác biệt ấy lại quyến rũ khôn cùng.

Ánh mắt Hàn Giang Khuyết dần u tối, hắn lật người đè mạnh Văn Kha xuống dưới, nụ hôn cũng dần xâm lược hơn.

Quần ngủ của Văn Kha bị tuột xuống một nửa, Hàn Giang Khuyết không kìm được dùng hai tay nắm bóp bờ mông của anh một cách thô bạo.

So với cơ thể mảnh mai, mông Văn Kha lại tròn mẩy vểnh cong đến lạ, tựa quả đào mọng nước căng đầy giữa mùa hè.

Bàn tay hắn càng lúc càng dùng sức, sau đó hắn vùi mặt vào cổ Văn Kha. Hắn muốn cắn cổ Văn Kha, muốn cắn mút mông Văn Kha, thậm chí có thể tưởng tượng được cảm giác ấy – Cảm giác da thịt căng mẩy đàn hồi.

Văn Kha bị xoa bóp đến đau đớn, chỉ có thể dùng khuôn mặt cọ xát lên đỉnh đầu Hàn Giang Khuyết, nhỏ giọng gọi: "Hàn Giang Khuyết... Hưmm... Em nhẹ nhẹ chút..."

Sau khi kêu tên Hàn Giang Khuyết, một tiếng rên rỉ ngập tràn cảm xúc không kìm được bật ra khỏi cổ họng. Tiếng rên ấy vừa mềm mại vừa ướt nóng, lại âm ẩm nhòe mờ trong cổ họng, tựa như đang cầu xin tha thứ, cũng giống như đang nũng nịu, trong đó còn cả chun chút thẹn thùng.

Văn Kha vẫn luôn cho rằng mình là một kẻ không biết làm nũng.

Hàn Giang Khuyết ngẩng đầu nhìn thấy khóe mắt hoe đỏ của Omega, tựa như điểm tô chút phấn hồng.

Trong bóng tối chập choạng, phấn hồng chảy xuôi đến khóe mắt Văn Kha, cuối cùng chấm một nốt ruồi lệ đỏ tươi.

Ngũ quan của Văn Kha không quá diễm lệ, nhưng vẻ ôn nhu và làn da trắng ngần ấy lại tỏa ra sắc dục đáng kinh ngạc trên giường.

Hàn Giang Khuyết hoàn toàn bị châm lửa.

Chàng Alpha trẻ trung vẫn chưa thể khống chế sức mạnh pheromone lúc động tình của bản thân một cách thành thạo được, mùi whisky nguyên chất nồng nàn gần như ùa ra bao trùm cả căn phòng, hoàn toàn xâm chiếm cơ thể của Omega.

Văn Kha lập tức run rẩy kịch liệt.

Anh chỉ là một Omega cấp E, đặc điểm sinh lý đã quyết định rằng anh sẽ rất dễ dàng bị khiêu khích.

Trác Viễn là một Alpha tạm thời đạt đến cấp C, sự chênh lệch giữa hai người không lớn đến mức trái lẽ thường, cho nên từ trước đến giờ anh không thấy sợ. Nhưng Hàn Giang Khuyết lại khác, gần như chẳng thể ngăn cản được pheromone cao cấp của hắn.

Một khi pheromone hệ rượu của cấp S tuyệt đối áp bức, Văn Kha chỉ cảm thấy khoang sinh sản vốn khép chặt trong cơ thể đang khe khẽ run rẩy.

Muốn mở ra...

Cho dù là dưới tình huống chưa kịp chuẩn bị kỹ càng nó cũng muốn chịu đựng cơn đau để mở ra vì Hàn Giang Khuyết.

Tuyến thể nơi gáy khẽ co rút, dù mới trải qua cuộc phẫu thuật như dưới địa ngục, nó vẫn khẽ truyền đến mùi thơm cỏ xanh man mát...

Muốn hấp dẫn Alpha.

Đây chính là bản năng đáng sợ – bản năng Omega muốn để lại gen cho Alpha cao cấp.

Bản năng giống động vật này quả thực khiến Văn Kha sợ hãi đến phát run.

Anh che phần bụng, cơn đau dữ dội đột ngột ập đến, đau đến mức lưng anh đẫm mồ hôi lạnh.

Anh vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng, Omega vốn còn trong kỳ suy nhược pheromone không thể chịu được kích thích bị cưỡng ép phát tình nên đã báo động kiểu này, khoang sinh sản cũng quặn đau kịch liệt.

"Đau..."

Văn Kha siết chặt cánh tay Hàn Giang Khuyết, khàn giọng nói: "Hàn Giang Khuyết, anh, anh không chịu được... Đau quá."

Hàn Giang Khuyết lập tức tỉnh táo lại, hắn nhảy xuống giường bật toàn bộ đèn ngủ lên.

Sau khi đèn sáng, Hàn Giang Khuyết giật nảy cả mình vì khuôn mặt trắng bệch của Văn Kha. Hắn căng thẳng ngồi xổm xuống ôm mặt anh: "Văn Kha, anh sao thế?"

Nói xong nhìn thấy hành động che bụng dưới của Văn Kha, hắn lập tức hiểu ngay: "Bên trong đau hả?"

Văn Kha mệt lả cuộn tròn người, ngay cả nói cũng chẳng nên lời, hiển nhiên tình huống lúc này cực kỳ nghiêm trọng.

Hàn Giang Khuyết nôn nóng đến mức trán ứa mồ hôi, hắn vô thức đứng lên, nhưng đầu óc vẫn trống rỗng, phải lia mắt một vòng mới tạm thời bình tĩnh lại. Hắn mặc sơ mi và áo khoác trước đó, sau đó chạy ra ngoài tìm một chiếc áo choàng dài khoác bên ngoài áo ngủ của Văn Kha.

Hàn Giang Khuyết cẩn thận bế Omega yếu ớt nằm trên giường lên, hôn vầng trán đẫm mồ hôi lạnh của Văn Kha hết lần này đến lần khác, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài: "Để em đưa anh đến bệnh viện."

Có lẽ bởi vì động tĩnh họ gây ra quá lớn mà Hứa Gia Nhạc đang ở phòng ngủ kia cũng mở cửa đi ra. Hắn nhìn thấy Hàn Giang Khuyết ôm Văn Kha trong bộ dáng quần áo tóc tai lộn xộn, cũng dần hiểu rõ mọi chuyện.

"Để tôi lái xe cho." Hứa Gia Nhạc không hỏi câu nào mà chỉ nói đơn giản với Hàn Giang Khuyết: "Cậu bầu bạn với cậu ấy đi."

Lúc về thành phố B, Hứa Gia Nhạc đã mua một chiếc xe vốn để mình tiện chạy tới chạy lui, không ngờ lại có đất dụng võ vào lúc này.

Trên đường tới bệnh viện, Hàn Giang Khuyết vẫn luôn ngồi ở ghế sau ôm chặt lấy Văn Kha. Hắn dường như không thể dời mắt khỏi anh được, trong mắt hiện lên vẻ tự trách nặng nề và thương yêu.

Hắn biết Omega rất yếu đuối, nhưng những kiến thức sinh lý kia hắn chỉ mới học qua trên sách mà thôi. Là hắn chưa làm tốt.

Mới là ngày đầu tiên mà hắn đã không bảo vệ anh chu đáo, hắn đã quá lỗ mãng.

Mất một lúc Văn Kha mới thoáng ổn hơn. Mặc dù vẫn còn yếu ớt cuộn mình trong ngực Hàn Giang Khuyết, anh vẫn nhẹ giọng trấn an: "Không sao đâu, chỉ là đang trong kỳ suy nhược pheromone nên nhạy cảm quá thôi."

"Em xin lỗi." Hàn Giang Khuyết cúi đầu xuống cố chấp lặp lại lần nữa bên tai Văn Kha: "Xin lỗi."

"Thực sự không sao đâu mà, em đừng tự trách mình nữa. Chính anh cũng đâu ngờ lại sẽ xảy ra chuyện này." Văn Kha vừa nói vừa nắm chặt tay Hàn Giang Khuyết.

"Hàn Giang Khuyết, cậu phải cẩn thận một chút." Hứa Gia Nhạc đang lái xe bỗng nhiên mở miệng: "Cấp bậc pheromone của Văn Kha và cậu chênh lệch quá xa. Ở trước mặt cậu, cậu ấy rất yếu ớt, giờ lại còn trong kỳ suy nhược, không cẩn thận sẽ phát tình sớm."

"Phát tình sớm?"

Vẻ mặt Hàn Giang Khuyết lập tức căng cứng.

________________________

Người post: Yến Nhi

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương