Tình Cuối Là Quan Hệ Cô Trò
-
Chương 59
Uống xong chén súp, cảm thấy bụng đã nặng lên rồi. Nàng muốn rửa chén liền xoắn tay áo cao hơn khuỷ tay, không cho Trạch Tịnh Cơ giành lấy. Mang nước rửa đổ vào đồ lau, tỉ mỉ nhưng nhanh chóng rửa sạch hai bát, hãi dĩa và hai cặp đũa.
Lau dọn bàn ăn xong, chén đã úp vào soong, Ngôn Thanh Lãng ra khỏi phòng tiến đến sofa cô đang ngồi, bụng căng cả lên nhưng vẫn lựa chỗ hai đùi nằm xuống.
Cô thấy nàng vừa ăn no xong đi qua lại cũng không, cứ vậy nằm xuống sẽ bị đầy hơi, đưa tay đẩy đầu nàng.
" Vận động nhẹ một chút đi, ăn rồi mà nằm bụng to lên bây giờ ".
Ngôn Thanh Lãng chề môi, xích cái đầu vừa bị đẩy ra vào sát bụng hơn.
" Không muốn ".
Bình thường Trạch Tịnh Cơ chỉ nói duy nhất một lần, Ngôn Thanh Lãng không nghe thì không nhắc lại. Phàm là chuyện quan trọng hơn một chút, sẽ có tâm đề nghị lại vài lần.
Những quyết định của cô rất vững chắc, chuẩn bị kĩ yếu tố quan trọng chỉ cần có vấn đề thì sẽ đem ra giải thích. Cô có lập trường riêng, suy nghĩ có khả năng chính xác cao nhưng vẫn để trong đầu, trừ khi tình cảnh cần thiết nhất nếu không vẫn im lặng, không thốt ra một lời trong chuyện không liên quan đến bản thân.
Dù sao đây không phải là lần đầu tiên Ngôn Thanh Lãng ăn xong nằm, nàng như thế nào ngoài đi làm, nhàn rỗi ngày ăn ba bữa xong lăn ra chơi, vốn dĩ vẫn không thể tăng cân. Trạch Tịnh Cơ tiếp tục đưa mắt nhìn xem phim truyền hình.
" Chị thích xem phim Ấn Độ lắm sao? ".
Trạch Tịnh Cơ gật đầu, với lấy một trái nho trong tô ăn, nuốt xuống "Truyền thống và điệu nhãy của đất nước này rất hấp dẫn, cốt truyện tuy dài dòng nhưng ý nghĩa" sẵn lấy một trái để vào miệng Ngôn Thanh Lãng.
" Haha.. lúc trước em muốn lấy chồng Ấn Độ nha ". Ngôn Thanh Lãng nhai trái nho, từ dưới nhìn lên sắc mặt cô có biến chứng đen lại, nhanh miệng bổ sung thêm câu sau "Nhưng mà da đen quá không muốn lấy nữa với lại em có chị rồi, da của chị rất đẹp và mịn nha ô ô mịn quá". Nàng đưa tay vuốt ve bắp tay của cô.
"Được rồi được rồi, ớn lạnh quá".
Trạch Tịnh Cơ kéo tay kia xuống, thật sự rất ớn lạnh.
Ngôn Thanh Lãng không nói, Trạch Tịnh Cơ không nói, im lặng vừa ăn nho vừa xem phim. Bộ phim kéo dài 1 tiếng, đúng 9 giờ kết thúc, nàng bật dậy thoải mái chuẩn bị đi đánh răng.
" Sao vậy? ".
Ngồi lâu không vận động, đùi còn bị vật nặng đè lên, máu đều không thể lưu thông, đến khi muốn nhúc nhích cơn tê đã kéo đến. Đứng lên không nổi, nhìn Ngôn Thanh Lãng ở trên ngáo ngáo hỏi có sao không, Trạch Tịnh Cơ muốn khóc không ra nước mắt.
Thấy cô vẫn còn ngồi trên sofa liếc mình thì mới biết cô bị tê chân, nàng đi lại khom lưng dùng sức xoa bóp từ chân này qua chân khác. Dừng lại suy nghĩ một chút, một tay vòng qua cổ, tay còn lại để dưới gối chân, hít thở thong dùng sức bế cô đến phòng tắm.
Đưa mắt nhìn đường đi phía trước rồi chuyển lại nhìn mặt nghiêm túc của nàng, chỉ là bế một người thôi mà vẻ mặt có thể ngưng trọng vậy sao. Chân được nàng xoa bóp đã đỡ rồi nhưng cũng không nói gì cả, vòng tay lên cổ, tựa đầu vào lòng ngực nàng khép mắt.
Nhịp tim đều đặn đập thình thịch, cô còn nghĩ đến một chuyện nữa, ngực của nàng đã phát triển hơn rồi.
Từ phòng khách đến phòng tắm không xa mấy, dáng người Ngôn Thanh Lãng sấp sỉ Trạch Tịnh Cơ. Thừa nhận cô chăm sóc nhan sắc và khống chế căn nặng rất tốt, sắp qua hàng 3 rồi, ngoại trừ nét lãnh đạm đậm hơn, một chút nếp nhăn cũng không có.
Ngôn Thanh Lãng vừa chậm rãi đi vừa nghĩ thông suốt sẽ đi học một khoá nấu ăn để bồi bổ lại cho Trạch Tịnh Cơ, tốt nhất để cô nghỉ ngơi, trường học vẫn là phức tạp nhất, về nhà chỉ cần cho nàng làm hết là được.
Cuối cùng đến cửa phòng tắm, Ngôn Thanh Lãng thả Trạch Tịnh Cơ xuống. Đầu của cô lại ngả vào vai mình, nàng bất đắc dĩ nhăn mặt.
Chứng mau ngủ cứ tưởng chỉ có thể diễn ra khi nằm trên một địa phương thoải mái như giường nệm, tựa trên ngực vẫn có thể nhập giấc được sao? Nàng một tay ôm vững cơ thể cô, tay còn lại đưa lên sờ ngực chính mình... mềm mại nhưng mà chập chùng thế này cũng thoải mái được à...
< Awesome... không uổng công hằng ngày mình đều uống sữa và đã được ban cho bộ ngực đầy đặn >
Nàng với tay kéo cái ghế ở góc lại, đặt cô ngồi lên ngả đầu về phía của mình, lấy bàn chảy chét một ít kem đánh răng để vào miệng. Nàng nhìn khuôn mặt nội liễm của cô xuyên qua gương cười cười, tay phải lặp đi lặp lại kéo cái bàn chảy, tay trái không yên mò xuống má cô nhéo, nàng cười không dám phát ra tiếng nên cả hai vai đều run lên. Hai má bị chơi đùa mà không phát cáu, Trạch Tịnh Cơ chỉ có khi ngủ người ta mới dám khi dễ nha.
Hai vai Ngôn Thanh Lãng run rẩy lợi hại, trong lòng không ngừng tán dương Trạch Tịnh Cơ dễ thương.
< Haya haya, thường ngày quá là strong girl, người ta đùa giỡn một chút xíu đã đen mặt rồi, nghĩ một chút nếu chị biết em đang nhéo má chị không biết lấy màu cục than có thể so đậm hơn với mặt của chị không hahaha... >.
Nàng phun miệng nước cuối cùng ra, phòng ngủ ở trên lầu nên nàng trở người đem Trạch Tịnh Cơ cõng trên lưng. Mặc dù với sức của Ngôn Thanh Lãng đủ có thể cõng Trạch Tịnh Cơ lên 3 tầng lầu huống chi chỉ lên có 1 tầng, nhưng mà nhớ lại chuyện lén lút khi dễ cô trong nhà tắm, nàng không cách nào khống chế được nổi buồn cười, nhịn cười muốn trọng nội thương nên sức lực bị giảm lại phân nửa.
Đúng lúc đây không phải biệt thự của Trạch Tử Tử, bậc thang thôi đã to hơn 3 bàn chân rồi, lựa chọn về nhà cũ là ý kiến tốt nhất của nàng đề ra. Lên đến phòng ngủ, mở cửa ra lập tức nhẹ nhàng tháo tay cô để nằm xuống giường, nàng ngồi hỏm xuống thở trối chết lại tiếp tục ôm miệng cười.
Trước khi ngủ Ngôn Thanh Lãng vẫn luôn có thói quen uống một ly sữa, nàng thong thả rời khỏi phòng, xuống lầu vui vẻ cười hát bài vừa ngâm ra.
" Hôm nay Trạch Tịnh Cơ trông rất dễ thương nha là lá la là lá la Trạch Tịnh Cơ trong lòng tui cực kì dễ thương nha là lá la là lá la... ".
Nàng dùng kĩ năng của quân sư, tay phải khép lại chỉ chừa ngón trỏ và ngón giữa, tay trái nắm lấy lòng bàn tay phải, nhập vai niệm niệm, giơ chân xoay vài vòng lăn đến bếp. Hai cánh tay quơ giữa không trung sau đó thẳng đến tay nắm của tủ lạnh mở ra, lấy bình sữa, hít hơi sâu rồi thở nhẹ ra kết thúc chiến thuật lấy sữa vui vẻ, xem như người vừa nãy không phải là mình, nàng rót sữa đầy ly, nhâm nhê từ tốn uống.
Trạch Tịnh Cơ từ trong giấc mơ bừng tỉnh, cô lại mơ thấy ác mộng. Một người phụ nữ không ngừng ngắt nhéo má của mình lại còn phát ra tiếng cười ha hả, cô xuống giường đi lại kiếng, nhìn xem gương mặt, thấy không có gì bất ổn mới thở phào.
Xoay khắp căn phòng không thấy Ngôn Thanh Lãng, Trạch Tịnh Cơ muốn đi tìm nàng để nàng ôm mình vào lòng, không nói nhưng thật sự cô rất thích tựa vào ngực của nàng, dường như cũng không quản tìm kím và nhào vào lòng nàng đang dẫn trở thành một thói quen.
Ngôn Thanh Lãng vừa đi ra liền thấy Trạch Tịnh Cơ nhào vào lòng mình, nàng theo bản năng ôm lấy người phía trước chặt vào, nhẹ giọng hỏi:
" Sao vậy? Vừa gặp ác mộng à? ".
Cô thật thích giọng cưng chiều này của nàng, gật đầu, đứng tại chỗ kể ra. Nàng nghe xong thì nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy may mắn khi cô không phát hiện, thoát chết... nhưng mà trái lại để cô xem đây là ác mộng nàng cảm thấy có lỗi.
" Thật ra đây không phải mơ... là em à ừm... trong lúc chị ngủ rất dễ thương em nhịn không nổi nên mới nhéo mặt chị... vài cái thôi à, chị đừng tức giận có được không? ".
Thấy cô chỉ nhìn không nói gì, nàng ngoan ngoãn nhắm mắt đưa đầu ra phía trước đón nhận cái nhéo mũi như thường lệ, dù sao cũng không có đau.
Trạch Tịnh Cơ đặt nhẹ lên môi của Ngôn Thanh Lãng một cái hôn rồi không nhanh không chậm rút lại, bỗng nhiên được cái gì mềm mềm chạm vào môi, nàng mở to mắt nhìn xem lại thấy ánh mắt của cô đặt ngay một chỗ hoài không dời ra, chỗ đó chính là môi của nàng à?
Lau dọn bàn ăn xong, chén đã úp vào soong, Ngôn Thanh Lãng ra khỏi phòng tiến đến sofa cô đang ngồi, bụng căng cả lên nhưng vẫn lựa chỗ hai đùi nằm xuống.
Cô thấy nàng vừa ăn no xong đi qua lại cũng không, cứ vậy nằm xuống sẽ bị đầy hơi, đưa tay đẩy đầu nàng.
" Vận động nhẹ một chút đi, ăn rồi mà nằm bụng to lên bây giờ ".
Ngôn Thanh Lãng chề môi, xích cái đầu vừa bị đẩy ra vào sát bụng hơn.
" Không muốn ".
Bình thường Trạch Tịnh Cơ chỉ nói duy nhất một lần, Ngôn Thanh Lãng không nghe thì không nhắc lại. Phàm là chuyện quan trọng hơn một chút, sẽ có tâm đề nghị lại vài lần.
Những quyết định của cô rất vững chắc, chuẩn bị kĩ yếu tố quan trọng chỉ cần có vấn đề thì sẽ đem ra giải thích. Cô có lập trường riêng, suy nghĩ có khả năng chính xác cao nhưng vẫn để trong đầu, trừ khi tình cảnh cần thiết nhất nếu không vẫn im lặng, không thốt ra một lời trong chuyện không liên quan đến bản thân.
Dù sao đây không phải là lần đầu tiên Ngôn Thanh Lãng ăn xong nằm, nàng như thế nào ngoài đi làm, nhàn rỗi ngày ăn ba bữa xong lăn ra chơi, vốn dĩ vẫn không thể tăng cân. Trạch Tịnh Cơ tiếp tục đưa mắt nhìn xem phim truyền hình.
" Chị thích xem phim Ấn Độ lắm sao? ".
Trạch Tịnh Cơ gật đầu, với lấy một trái nho trong tô ăn, nuốt xuống "Truyền thống và điệu nhãy của đất nước này rất hấp dẫn, cốt truyện tuy dài dòng nhưng ý nghĩa" sẵn lấy một trái để vào miệng Ngôn Thanh Lãng.
" Haha.. lúc trước em muốn lấy chồng Ấn Độ nha ". Ngôn Thanh Lãng nhai trái nho, từ dưới nhìn lên sắc mặt cô có biến chứng đen lại, nhanh miệng bổ sung thêm câu sau "Nhưng mà da đen quá không muốn lấy nữa với lại em có chị rồi, da của chị rất đẹp và mịn nha ô ô mịn quá". Nàng đưa tay vuốt ve bắp tay của cô.
"Được rồi được rồi, ớn lạnh quá".
Trạch Tịnh Cơ kéo tay kia xuống, thật sự rất ớn lạnh.
Ngôn Thanh Lãng không nói, Trạch Tịnh Cơ không nói, im lặng vừa ăn nho vừa xem phim. Bộ phim kéo dài 1 tiếng, đúng 9 giờ kết thúc, nàng bật dậy thoải mái chuẩn bị đi đánh răng.
" Sao vậy? ".
Ngồi lâu không vận động, đùi còn bị vật nặng đè lên, máu đều không thể lưu thông, đến khi muốn nhúc nhích cơn tê đã kéo đến. Đứng lên không nổi, nhìn Ngôn Thanh Lãng ở trên ngáo ngáo hỏi có sao không, Trạch Tịnh Cơ muốn khóc không ra nước mắt.
Thấy cô vẫn còn ngồi trên sofa liếc mình thì mới biết cô bị tê chân, nàng đi lại khom lưng dùng sức xoa bóp từ chân này qua chân khác. Dừng lại suy nghĩ một chút, một tay vòng qua cổ, tay còn lại để dưới gối chân, hít thở thong dùng sức bế cô đến phòng tắm.
Đưa mắt nhìn đường đi phía trước rồi chuyển lại nhìn mặt nghiêm túc của nàng, chỉ là bế một người thôi mà vẻ mặt có thể ngưng trọng vậy sao. Chân được nàng xoa bóp đã đỡ rồi nhưng cũng không nói gì cả, vòng tay lên cổ, tựa đầu vào lòng ngực nàng khép mắt.
Nhịp tim đều đặn đập thình thịch, cô còn nghĩ đến một chuyện nữa, ngực của nàng đã phát triển hơn rồi.
Từ phòng khách đến phòng tắm không xa mấy, dáng người Ngôn Thanh Lãng sấp sỉ Trạch Tịnh Cơ. Thừa nhận cô chăm sóc nhan sắc và khống chế căn nặng rất tốt, sắp qua hàng 3 rồi, ngoại trừ nét lãnh đạm đậm hơn, một chút nếp nhăn cũng không có.
Ngôn Thanh Lãng vừa chậm rãi đi vừa nghĩ thông suốt sẽ đi học một khoá nấu ăn để bồi bổ lại cho Trạch Tịnh Cơ, tốt nhất để cô nghỉ ngơi, trường học vẫn là phức tạp nhất, về nhà chỉ cần cho nàng làm hết là được.
Cuối cùng đến cửa phòng tắm, Ngôn Thanh Lãng thả Trạch Tịnh Cơ xuống. Đầu của cô lại ngả vào vai mình, nàng bất đắc dĩ nhăn mặt.
Chứng mau ngủ cứ tưởng chỉ có thể diễn ra khi nằm trên một địa phương thoải mái như giường nệm, tựa trên ngực vẫn có thể nhập giấc được sao? Nàng một tay ôm vững cơ thể cô, tay còn lại đưa lên sờ ngực chính mình... mềm mại nhưng mà chập chùng thế này cũng thoải mái được à...
< Awesome... không uổng công hằng ngày mình đều uống sữa và đã được ban cho bộ ngực đầy đặn >
Nàng với tay kéo cái ghế ở góc lại, đặt cô ngồi lên ngả đầu về phía của mình, lấy bàn chảy chét một ít kem đánh răng để vào miệng. Nàng nhìn khuôn mặt nội liễm của cô xuyên qua gương cười cười, tay phải lặp đi lặp lại kéo cái bàn chảy, tay trái không yên mò xuống má cô nhéo, nàng cười không dám phát ra tiếng nên cả hai vai đều run lên. Hai má bị chơi đùa mà không phát cáu, Trạch Tịnh Cơ chỉ có khi ngủ người ta mới dám khi dễ nha.
Hai vai Ngôn Thanh Lãng run rẩy lợi hại, trong lòng không ngừng tán dương Trạch Tịnh Cơ dễ thương.
< Haya haya, thường ngày quá là strong girl, người ta đùa giỡn một chút xíu đã đen mặt rồi, nghĩ một chút nếu chị biết em đang nhéo má chị không biết lấy màu cục than có thể so đậm hơn với mặt của chị không hahaha... >.
Nàng phun miệng nước cuối cùng ra, phòng ngủ ở trên lầu nên nàng trở người đem Trạch Tịnh Cơ cõng trên lưng. Mặc dù với sức của Ngôn Thanh Lãng đủ có thể cõng Trạch Tịnh Cơ lên 3 tầng lầu huống chi chỉ lên có 1 tầng, nhưng mà nhớ lại chuyện lén lút khi dễ cô trong nhà tắm, nàng không cách nào khống chế được nổi buồn cười, nhịn cười muốn trọng nội thương nên sức lực bị giảm lại phân nửa.
Đúng lúc đây không phải biệt thự của Trạch Tử Tử, bậc thang thôi đã to hơn 3 bàn chân rồi, lựa chọn về nhà cũ là ý kiến tốt nhất của nàng đề ra. Lên đến phòng ngủ, mở cửa ra lập tức nhẹ nhàng tháo tay cô để nằm xuống giường, nàng ngồi hỏm xuống thở trối chết lại tiếp tục ôm miệng cười.
Trước khi ngủ Ngôn Thanh Lãng vẫn luôn có thói quen uống một ly sữa, nàng thong thả rời khỏi phòng, xuống lầu vui vẻ cười hát bài vừa ngâm ra.
" Hôm nay Trạch Tịnh Cơ trông rất dễ thương nha là lá la là lá la Trạch Tịnh Cơ trong lòng tui cực kì dễ thương nha là lá la là lá la... ".
Nàng dùng kĩ năng của quân sư, tay phải khép lại chỉ chừa ngón trỏ và ngón giữa, tay trái nắm lấy lòng bàn tay phải, nhập vai niệm niệm, giơ chân xoay vài vòng lăn đến bếp. Hai cánh tay quơ giữa không trung sau đó thẳng đến tay nắm của tủ lạnh mở ra, lấy bình sữa, hít hơi sâu rồi thở nhẹ ra kết thúc chiến thuật lấy sữa vui vẻ, xem như người vừa nãy không phải là mình, nàng rót sữa đầy ly, nhâm nhê từ tốn uống.
Trạch Tịnh Cơ từ trong giấc mơ bừng tỉnh, cô lại mơ thấy ác mộng. Một người phụ nữ không ngừng ngắt nhéo má của mình lại còn phát ra tiếng cười ha hả, cô xuống giường đi lại kiếng, nhìn xem gương mặt, thấy không có gì bất ổn mới thở phào.
Xoay khắp căn phòng không thấy Ngôn Thanh Lãng, Trạch Tịnh Cơ muốn đi tìm nàng để nàng ôm mình vào lòng, không nói nhưng thật sự cô rất thích tựa vào ngực của nàng, dường như cũng không quản tìm kím và nhào vào lòng nàng đang dẫn trở thành một thói quen.
Ngôn Thanh Lãng vừa đi ra liền thấy Trạch Tịnh Cơ nhào vào lòng mình, nàng theo bản năng ôm lấy người phía trước chặt vào, nhẹ giọng hỏi:
" Sao vậy? Vừa gặp ác mộng à? ".
Cô thật thích giọng cưng chiều này của nàng, gật đầu, đứng tại chỗ kể ra. Nàng nghe xong thì nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy may mắn khi cô không phát hiện, thoát chết... nhưng mà trái lại để cô xem đây là ác mộng nàng cảm thấy có lỗi.
" Thật ra đây không phải mơ... là em à ừm... trong lúc chị ngủ rất dễ thương em nhịn không nổi nên mới nhéo mặt chị... vài cái thôi à, chị đừng tức giận có được không? ".
Thấy cô chỉ nhìn không nói gì, nàng ngoan ngoãn nhắm mắt đưa đầu ra phía trước đón nhận cái nhéo mũi như thường lệ, dù sao cũng không có đau.
Trạch Tịnh Cơ đặt nhẹ lên môi của Ngôn Thanh Lãng một cái hôn rồi không nhanh không chậm rút lại, bỗng nhiên được cái gì mềm mềm chạm vào môi, nàng mở to mắt nhìn xem lại thấy ánh mắt của cô đặt ngay một chỗ hoài không dời ra, chỗ đó chính là môi của nàng à?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook