"Lãnh Mỹ, chuyện này không liên quan đến chị còn Ngôn Thanh Lãng kia bị đánh cũng không phải lỗi do chị, đừng tự dằn vặt mình nữa ".

Căn phòng hòa nhập trong bóng tối tôn lên nổi bật màu xám tro cùng màu đỏ tươi của máu quái dị, cảnh vật xung quanh đều yên tĩnh một cách âm u, nơi này không vì một cơn gió nào đến làm gợn sóng gáy, lí do duy nhất nơi này từng là nơi kết thúc mạng sống của hai con người, có thể mang không khí của căn phòng này ra so sánh với địa ngục doạ người nhưng chủ nhân căn phòng này luôn thích thú chìm đắm trong đây bởi vì ngay tại chỗ này chính tận mắt cô đã nhìn ba mẹ mình từng người một dính đầy máu tươi ra đi vĩnh viễn.

Lãnh Mỹ hít một hơi dài từ điếu thuốc, cô nhắm mắt tận hưởng vật kíƈɦ ŧɦíƈɦ căn bản không để ý đến cô gái với thân hình mỏng manh chịu đựng từng cơn gió lạnh thấu xương thoảng qua đến mặt mày có chút tái nhợt so với hằng ngày vẫn cố gắng khuyên can mình.

Mặt Lãnh Mỹ không một chút gợn sóng nhàn nhạt nhả khói trắng ra, cô cảm thấy mỗi khi bản thân rơi vào đau khổ của nổi nhớ ba mẹ thì các điếu thuốc là người bạn tốt nhất.

" Khụ khụ... ".

Lâm Tuyết Ngân được ba mẹ nuông chiều từ nhỏ, cuộc sống của nàng là bật nhất suиɠ sướиɠ, nàng cả đời chỉ yêu thích lên mạng xã hội để khoe ảnh đời thường nhưng bây giờ cô mang hết lòng yêu thích đó đều dời lên người Lãnh Mỹ.

Nàng tự hỏi vì sao nàng tiếp xúc rất nhiều nam nữ còn từng hẹn hò với nhiều người mà chưa từng xuất hiện cảm giác giống như nàng đối Lãnh Mỹ.

Những cô gái xung quanh, nàng đều khi dễ không đáng để trong mắt dù cho họ là con nhà quyền quý, chỉ có riêng Lãnh Mỹ nàng đặc biệt có hứng thú, tìm mọi cách để tiếp cận cô, mỗi lần trôi qua cô đều cho nàng khuôn mặt thờ ơ. Đến một ngày cô nhờ nàng diễn một vỡ kịch nối một sợi dây quan hệ với Ngôn Thanh Lãng thì tim nàng như nát ra.

Nàng đối với cô có gì không tốt sao? Cái gì cô muốn nàng đều hai tay nguyện ý dâng tận, ngay cả lần đầu...cũng nhắm mắt hoàn thành du͙ƈ vọиɠ cho cô. Không phải Lâm Tuyết Ngân chưa từng nghĩ sẽ trừ khử Ngôn Thanh Lãng, ba lần bảy lượt khi nàng cho người tiến hành nhiệm vụ, Lãnh Mỹ là người đầu tiên đứng ra ngăn cản, đã vậy còn hù dọa sẽ không bao giờ xem nàng là một phần nhỏ trong đám thủ hạ, đúng, là thủ hạ.

Lâm Tuyết Ngân tuy thuộc dạng học sinh lôi thôi, thật ra thành tích rất khá, chưa bao giờ nghĩ đến tệ nạn xã hội nên bây giờ mùi thuốc nồng nặc phả vào mũi nàng, hít thở không thông, phổi nàng bị nghẹn lại, nàng cố khằn giọng cười ra một tiếng.

< Ngu xuẩn >.

Nhớ lại lần đầu tiên có một người mặt dày luôn bám theo mình, dùng đủ mọi trò làm mình vui, mang lại tất cả những gì mình muốn, nên nói Lâm Tuyết Ngân chân thành hay là ngu ngốc đây, đồ cô muốn nàng tặng căn bản cô đã sỡ hữu cả, chỉ là thuận miệng nói ra cho nàng bớt phiền lại. Cứ tưởng sau khi cô đề nghị quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ thì nàng sẽ thất vọng rút lui nhưng cô hiển nhiên bất ngờ không tin nhìn nàng từng bước nằm lên chiếc giường mang theo hai má đỏ rực cởi bỏ áo quần.

Nếu đã nói ra mà Lãnh Mỹ không làm thì nhất định Lâm Tuyết Ngân sẽ có con mặt khác với cô, biết cô là con người mềm lòng mà càng qua khỏi giới hạn, cô hạ quyết tâm trút hết tính thú ra trên người nàng. Ban đầu Lãnh Mỹ không nghĩ mình sẽ có du͙ƈ vọиɠ đối với Lâm Tuyết Ngân, nàng tuy ngượng ngạo nhưng vẫn nuông chiều hành động của cô, để cô dần đoạt được trinh tiết quý giá nhất của mình. Lãnh Mỹ nhớ rõ nước mắt của nàng đêm hôm đó chảy ra, là vì hạnh phúc hay...hối hận?

Không để ý đến điệu cười khinh thường của Lâm Tuyết Ngân, Lãnh Mỹ mở giọng trầm nói:

" Ngày mai sinh nhật Thanh Lãng, em đi cùng tôi đến siêu thị chọn quà cho em ấy... em biết mình nên làm gì và không làm gì rồi đó ".

< Ngày mai là sinh nhật Ngôn Thanh Lãng... >.

Ngày mai cũng là sinh nhật Lâm Tuyết Ngân.

- ------------------------------------

Tính ngày thật tốt, vừa vặn ngay ngày nghỉ của cả hai.

Một căn nhà bình thường, trang trí sinh nhật cũng mất gần một hai tiếng, nhưng đối với cả một cân biệt thự to lớn cùng tự tay ba người thì rốt cuộc cần tới bao nhiêu tiếng. Nói ba người cùng nhau tự tay trang trí từ sân viên đến cuối phòng khách, thật ra chỉ có hai người thôi: Trạch Tử Tử và Lan Thanh Hoa, người còn lại - Trạch Tịnh Cơ chạy đông chạy tây như một hầu lệ hoàn thành những gì Ngôn Thanh Lãng yêu cầu.

Vị quãn gia cùng mợ làm bếp, có thể nói là an nhàn nhất, ngồi ăn bánh uống trà, đưa mắt nhìn ba chủ nhà bận rộn đến không có một giây để nghỉ ngơi, cũng có thể nói trong 2 đôi mắt ấy là đầy sự phức tạp, có ai là người giúp việc mà thong thả vậy chứ...

Nếu không thể vì bị hâm dọa rằng đuổi việc hai người sẽ không ngoan ngoãn tuân theo. Giúp đỡ không được phép mà không giúp đỡ cũng không cho phép, bổn phận người giúp việc phải làm sao mới tốt đây a?

" Cơ Cơ, lấy cho em trái cà chua " – Hai tay Ngôn Thanh Lãng gối trên bụng còn hai chân gác lên gối dài, nhắm mắt gọi tên người khác như một quý bà ở không ngồi rồi, sung sướng đến trong ngữ âm còn nghe ra được điệu cười.

Lửa giận to lớn đùng đùng cháy dần dần trong lòng Trạch Tịnh Cơ, có trách thì trách cô nhất thời không thông minh, đã hứa với Ngôn Thanh Lãng: Sinh nhật em, mặc kệ việc cỏn con nhất chị vẫn sẽ làm, em cứ tận hưởng sinh nhật lần này của mình, xem như bù đắp mấy năm kia vậy. Rồi được. Ngôn Thanh Lãng cười mừng rỡ trong lòng, nàng không biết sau niềm vui là cả một chảo dầu mênh mông đau khổ đang chờ nàng ấy.

Trạch Tịnh Cơ đang dùng chính tay mình quạt mát cho Ngôn Thanh Lãng, trước tiên cô nói: máy lạnh trong phòng có gắn sao không dùng, nàng chỉ trả lời: hôm nay sinh nhật em mà.

Nàng vừa dứt lời, cô cười nhẹ một cái rồi ráo riết chạy đi lấy cà chua. Nàng nhìn thấu trong cái nụ cười của " người vợ hiền" đó có bao nhiêu nguy hiểm, nghĩ lại hôm nay sinh nhật mình huống hồ cô đã hứa chắc không tiểu nhân trả thù nàng đâu nhỉ.

" Trời mother! Nguyên một rổ sao em ăn hết? ".

" Chị đút em ăn ".

Nói xong, cô thật sự dùng hai tay cầm cà chua đưa trước miệng nàng, dịu hiền làm ra hành động dụ dỗ trẻ em làm theo mình há miệng.

" Say a... ".

Nàng miễn cưỡng hé nhỏ miệng cắn nhẹ vào cà chua, cô tăng lực trong tay ép trái cà chua vào miệng nàng, thâm độc nói:

" Nước cà chua rất ngon và bổ ".

< Chị ta dùng miệng mình làm máy ép... đồ tiểu nhân bụng dạ khó lường! >.

Hai trái trên tay cô được xử lí sạch sẽ, nàng cứ tưởng mình thoát kiếp "nhai cà chua đến ngen chết người" nào ngờ Trạch Tịnh Cơ hiển nhiên dùng mỹ nhân dụ hoặc, câu dẫn Ngôn Thanh Lãng tiếp tục ăn cà chua!

Cô cắn 1 phần 4 trái cà chua vào miệng nhai nhai rồi dần hướng miệng nàng tiến đến, biết nàng có ý né tránh cô một tay nắm lấy cổ áo kiềm chế cử động người trước mắt.

Phần nhỏ cà chua được cả hai chiếc lưỡi đảo qua đảo lại không tài nào được nuốt xuống bụng. Còn để bụng chuyện nàng thật sai khiến cô như nô ɭệ, cô dời lưỡi ra, hung hăng cắn lấy môi dưới của nàng.

Môi nàng một trận đau đớn kéo đến, lập tức cảm thụ sự mềm mại được người mút lấy, nàng mới thả lỏng cơ thể, tùy ý để cô thỏa thích trêu đùa nó.

Cạch...

Ngôn Phù nuốt nước mắt vào bụng, cả thân trên dựa vào cánh cửa, đôi mắt mơ hồ nhìn vào hư không.

Từ nhỏ dưới sự cưng chiều của Ngôn Lương Vĩ, Ngôn Phù có tính cách trái ngược với mấy đứa bạn đồng tuổi, không có vô tư vui đùa chỉ có một bụng thâm sâu, có nhiều cách thức đánh bại người khác, còn đặc biệt rất hiểm độc. Cứ nghĩ sinh nhật Ngôn Thanh Lãng, Ngôn Phù bỏ công chạy đến nhà dì Lan Thanh Hoa để chúc mừng, vừa mới đến cửa chỉ chào sơ qua hai người nọ bởi ngoại trừ dì ta là mẹ nàng thì không còn quan hệ nào.

Theo sự chỉ dẫn của Lan Thanh Hoa, Ngôn Phù đến phòng Ngôn Thanh Lãng đang ở, chỉ là... thấy được cảnh Trạch Tịnh Cơ cư nhiên cùng Ngôn Thanh Lãng hôn môi. Ngôn Phù không tức giận, nàng từ sớm đã nhận ra giữa Ngôn Thanh Lãng và Trạch Tịnh cơ có mối quan hệ không đơn giản, có ai nhỏ mắt mà nước thấm ra ngoài không.

< Không dễ dàng như vậy... tình yêu mà phải có gian nan một chút mới thú vị chứ >.

Ngôn Phù cuối thấp đầu miệng cười như không cười, mang theo một chiếc giỏ đỏ rực thong thả rời khỏi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương