Tình Cờ
-
Chương 55: Không khỏe để vận động
Hân Đồng vẫn không
tin điều vừa xảy ra. Dù cái gì cũng đã trải qua nhưng cô vẫn không mong
chuyện đó xảy ra. Ánh mắt của mẹ cô nhìn cô cứ như cô là người gây ra
việc đó.
Mẹ Hân Đồng thực tình không mong cô quay lại với Lôi Dương nhưng lần này Lôi Dương đã bị thương do cứu cô và Nhạc Bằng, hơn nữa anh ở một mình không ai chăm sóc cho nên ngoài mặt thì nói vậy nhưng mẹ cô vẫn chiếu cố Lôi Dương ở bệnh viện.
Hôm nay bà thấy hai người nằm cùng một giường, có vẻ như hai người đã nối lại tình cảm.
Mọi việc còn chưa ngã ngũ, thực sự khiến người ta phải đau đầu.
Ánh mắt đen láy của Nhạc Bằng nhìn Lôi Dương, giọng non nớt: “Papa đau lắm sao?”
“Papa không sao”. Sự chú ý bị Nhạc Bằng kéo về.
Lê Gia Cương vắt chéo tay trước ngực: “Không nghĩ được anh lại dũng cảm như vậy!”
Lê Gia Cương lúc trước xem thường Lôi Dương vì anh ta khiến Hân Đồng chịu khổ, nhưng giờ nhìn thấy Lôi Dương vì chị mình mà không màng sống chết, cả vì đứa con thì dù không thực sự thích Lôi Dương nhưng cái nhìn về con người này đã có chút thay đổi.
“Cậu, thực sự rất lợi hại nha!” Nhạc Bằng chuyển sang nhìn Lê Gia Cương toe toét cười.
Lê Gia Cương chỉ trả lời bằng một tiếng hừ.
Mẹ của Hân Đồng mặc dù trong lòng có chút không ưa nhưng vẫn đích thân cầm bữa sáng mang đến giường cho Lôi Dương: “Bị thương phải ăn đồ bổ một chút để mau khỏe lại, canh này là tôi tự tay nấu, ăn đi kẻo nguội!”
Lôi Dương gật đầu: “Cám ơn bác!”
Nhạc Bằng ghé vào cạnh giường nhìn Lôi Dương dịu dàng nói: “Papa, bà ngoại đích thân nấu canh cho ăn, vậy là tốt lắm nha!”
Lôi Dương mỉm cười: “Vậy thì nhất định phải ăn hết bằng không là lãng phí công sức của bác!”
Lôi Dương nhìn Hân Đồng, bản thân cảm thấy lòng dao động. Chỉ nhìn thấy Hân Đồng cùng Viễn Hàng đi ra khỏi phòng bệnh, không rõ là đi đâu.
“Ba ba, uống nhanh đi!”
“Ừ”
Hân Đồng cùng Viễn Hàng chậm rãi nhẹ nhàng đi ra sau bệnh viện, ngồi trên một ghế đá.
Cô không nhìn ra Viễn Hàng đang nghĩ gì? Là tình tự, tức giận hay là ủ rũ?
“Sao lại nhìn anh như vậy? Bộ trên mặt anh có gì à??” Viễn Hàng cười.
Hân Đồng cũng cười: “Không có, là vì nhìn anh không có vẻ gì tức giận!”
“Em hi vọng anh tức giận ư?”
Hân Đồng lắc đầu: “Em cũng không biết, chỉ là trong lòng có chút ý nghĩ kỳ quái, nhìn thấy em và A Dương cùng nhau anh thực bình tĩnh không hề ghen tỵ, nhưng nếu đổi lại là anh ta, anh ta nhất định sẽ nổi trận lôi đình, nói rằng em phản bội, ai cũng có thể lên giường cùng khiến em một phen đau đớn. Cho nên em mới thấy hai người khác nhau hoàn toàn!”
Viễn Hàng cúi đầu nói: “Đúng là anh không vui vẻ gì khi nhìn thấy hai người thân mật như vậy, nhưng vì em nói rằng sẽ không dính dáng đến anh ta nữa. Với lại… em là vợ chưa cưới của anh, anh phải tin tưởng em, nếu không có lòng tin anh nghĩ hôn ước giữa hai chúng ta cũng chẳng cách nào duy trì, có phải không?”
Hân Đồng nghiêng đầu, hơi đăm chiêu nhìn Viễn Hàng: “Chỉ vì em đã nói vậy nên anh tin em vô điều kiện?”
Viễn Hàng đặt tay lên vai Hân Đồng, nhìn thẳng Hân Đồng: “Ừ, anh tin em, bất quá. . . . trừ phi bây giờ em có ý không muốn cùng anh kết hôn hoặc em vẫn còn yêu anh ta. Cho anh biết hiện giờ em đang nghĩ gì được không?”
Hân Đồng lúng túng: “Em. . . Không, không phải có ý đó!”
Viễn Hàng cười: “Vậy thì anh an tâm!”
Hân Đồng nói như vậy nhưng thực sự cô an tâm sao? Thật ra cô không hề có ý nghĩ như vậy ư? Lòng cô không dao động ư? Không nghĩ đến vết thương trên người Lôi Dương?
Không biết không biết! Trong lòng cô hiện giờ rất hỗn loạn!
Viễn Hàng vỗ vỗ Hân Đồng: “Anh ta bị thương vì em cũng rất khổ sở, chiếu cố anh ta cũng là lẽ thường tình, anh có thể lý giải tại sao anh ta vì cứu em mà chịu thương, nếu có thể anh tình nguyện thành người nằm ở đó . . . .”
“Viễn Hàng, em không muốn vì em mà ai đó bị tổn thương, như vậy mọi người đều khổ sở!”. Hân Đồng ngắt lời anh.
Viễn Hàng mỉm cười: “Được, anh không nói nữa, vậy chờ vết thương của anh ta tốt lên chúng ta kết hôn được không?”
Kết hôn? Hân Đồng cúi đầu: “Được!”
Viễn Hàng nhìn cô như vậy lòng đột nhiên trầm xuống!
“Đi thôi, em về đi!” Viễn Hàng đứng dậy kéo Hân Đồng dậy, hai người cùng nhau đi đến phòng bệnh của Lôi Dương.
Lôi Dương phải ở lại bệnh viện ba tháng mới hoàn toàn bình phục. Nhưng anh nằm viện không đến một tháng đã đòi xuất viện, dĩ nhiên Hân Đồng không đồng ý nhưng Lôi Dương cứ kì kèo phải xuất viện, cho nên cô mới cùng Lôi Dương thương lượng.
Bác sĩ bảo Hân Đồng chỉ cần chú ý không để vết thương bị nhiễm trùng, cẩn thận bảo vệ thì cũng không có gì đáng ngại, nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì bệnh viện không chịu trách nhiệm. Mặc kệ thế nào, Lôi Dương vẫn kiên quyết xuất viện.
Vốn đã cùng Lôi gia đoạn tuyệt quan hệ không muốn dây dưa gì với Lôi Dương vậy mà cuối cùng Hân Đồng vẫn phải chiếu cố con người này.
Về tới biệt thự của Lôi Dương, Hân Đồng giúp anh nằm lên giường. Ngồi ở cạnh giường, cô chìa ra một tờ giấy, nói với anh: “Bác sĩ bảo không uống rượu, không hút thuốc, không ăn uống bừa bãi, miệng vết thương không được dính nước, uống thuốc đều đặn, không được làm việc nhiều quá, phải ăn nhiều thức ăn dinh dưỡng. Để cho tiện em giúp anh tìm một bảo mẫu nấu ăn rất ngon, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho anh” Hân Đồng nói một hơi xong quay đầu nhìn về phía Lôi Dương.
Lôi Dương có vẻ không bằng lòng: “Tùy em!”
“Được, vậy anh nằm nghỉ chút đi, nếu bảo mẫu có vấn đề gì cứ gọi cho em!” Hân Đồng đứng dậy rồi lại nói: “Hiện tại bảo mẫu chưa đến, anh có cần em giúp gì không?”
Lôi Dương nhíu mày, uể oải: “Nếu được thì anh muốn thuê em làm bảo mẫu của anh!” Lôi Dương chợt nhớ lại những hình ảnh lúc Hân Đồng còn ở ngôi nhà này, nếu giờ lại được thấy chúng thì thật tuyệt!
Nhưng Hân Đồng lắc đầu: “Không được, đừng nói giỡn !”
Lôi Dương hơi tức giận: “Vậy tùy em, tìm người nào cũng được!”
Hân Đồng nhíu mày, thì thào: “Tính khí cứ trẻ con như vậy là sao?”
Cô liên lạc với công ty bảo mẫu, còn ở lại làm bữa tối cho Lôi Dương, chờ anh nghỉ ngơi liền đi về nhà mình ngay.
Lôi Dương có chút không hài lòng, anh không có cách nào làm Hân Đồng ở lại.
Sáng sớm hôm sau, Hân Đồng lại đến chỗ Lôi Dương, lần này đem theo một cô nhóc tầm mười tám mười chín tuổi, trông dáng vẻ rất thanh tú xinh đẹp.
Hân Đồng đi tới phòng Lôi Dương, không thấy Lôi Dương đâu, cô thấy hơi lạ liền nhìn ra phía cửa sổ thì thấy Lôi Dương ngồi ở ghế đá trong sân.
Hân Đồng quay sang cô bé: “Nguyệt Tú, ở lại đây chờ chút nhé!”
“Vâng”. Nguyệt Tú gật đầu.
Hân Đồng đi ra ngoài, hướng phòng phía sau đi đến.
“Hoa tàn rồi !” Lôi Dương thì thào.
Hân Đồng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lôi Dương, lên tiếng: “Có tàn mới có nở phải không?”
“Anh mới hai tháng không về nhà, hoa đã tàn rồi!” Lôi Dương đưa mắt nhìn những bông hoa.
Hân Đồng nói: “Sang năm hoa sẽ nở lại mà, vào nhà đi, em làm cho anh bữa sáng!”
“Sang năm hoa nở nhưng người đã thay đổi!” Lôi Dương chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Hân Đồng rồi cùng cô đi vào nhà.
Vào trong nhà, Lôi Dương thấy Nguyệt Tú thì nhíu mày không nói gì, trong lòng có vẻ không bằng lòng, anh biết nhất định Hân Đồng sẽ tìm được bảo mẫu nhưng không ngờ nhanh như vậy.
Hân Đồng cười: “Nguyệt Tú, đây là người em phải chăm sóc!”
“Lôi tiên sinh, xin chào!” Nguyệt Tú cúi đầu chào Lôi Dương.
Lôi Dương không nói gì, tiến vào phòng khách.
Hân Đồng không để tâm, cô nói với Nguyệt Tú: “Nguyệt Tú, Lôi tiên sinh là người không thích nói chuyện, em không cần để ý. Lôi tiên sinh đang bị thương, em chỉ cần chăm sóc tốt tiên sinh là được, phải chú ý những gì chị đã dặn em, phải cho tiên sinh uống thuốc đúng giờ, đến bảy giờ là có thể về nhà!”
Nguyệt Tú mỉm cười: “Em biết rồi!”
“Chị đưa em đi xem căn nhà!” Hân Đồng kéo Nguyệt Tú đi, hướng đến một gian phòng.
Sau khi đưa cô bé đi xem nhà cô nói: “Em có thể nghỉ ngơi ở đây”
“Cám ơn chị!”
Hân Đồng mỉm cười đi ra ngoài tới bên cạnh Lôi Dương: “Thế nào? Vừa ý không? Cô bé làm đồ ăn rất ngon, chăm sóc bệnh nhân rất tốt!”
Lôi Dương thản nhiên: “Nếu đã thỉnh bảo mẫu, vậy ngày mai đem Nhạc Bằng về đây!”
“Được, em đi trước !”
“Đi cẩn thận!”
Hân Đồng tìm bảo mẫu cho Lôi Dương xong cũng rất ít lui đây, cô còn bận rộn chuẩn bị hôn sự.
Viễn Hàng đối với hôn sự khá vội vàng, hơn nữa cha mẹ lại nhiệt tình thúc giục Hân Đồng và Viễn Hàng mau thành hôn.
Hân Đồng biết, dù thế nào cha mẹ cô đối với Lôi Dương vẫn không có chút cảm tình, còn Viễn Hàng được gia đình cô xem như người nhà. Dù sao Viễn Hàng cũng thực lòng yêu cô, không tổn hại cô bao giờ.
Gia đình cô đều không đồng ý cho cô và Lôi Dương quay lại với nhau.
Đã định ngày cưới, thiếp mời đã phát. Hân Đồng muốn cũng không kịp trở tay.
Mẹ Lê của cô và Viễn Hàng cùng đi chọn đồ cho lễ cưới, lên lịch đi chụp ảnh cưới. Hân Đồng cười, cô có vẻ không quan tâm.
Thấy mẹ và người nhà chuẩn bị cho cô như vậy, cô chỉ yên lặng nhìn.
Ngày mai là cô và Viễn Hàng đi chụp ảnh cưới, trong lòng cô thứ có cảm giác không thể gọi tên, không phải kích động, không phải hưng phấn mà là một cảm giác thản nhiên dửng dưng .
Cuối cùng đã về đến nhà, đi cả ngày mệt mỏi nên cô nằm ngay xuống giường.
Nhạc Bằng cũng được ông ngoại đón về.
Nhạc Bằng thấy mẹ, bà ngoại, cả chú Viễn Hàng mấy ngày nay hình như bề bộn nhiều việc, ngay cả mẹ cũng không đế ý gì đến cậu, cậu chỉ chơi với ông ngoại.
Mà papa cậu bị thương có vẻ không tốt, không thể đưa cậu đi học nên phần lớn thời gian cậu đều ở với ông ngoại.
Nhạc Bằng về đến nhà, thấy bà ngoại ở phòng khách, còn có chú kia ở đó, cậu nhóc vội hỏi: “Mẹ đã về rồi ạ?”
“Mẹ ở trong phòng!”. Mẹ của Hân Đồng chỉ tay về phòng.
Nhạc Bằng vội chạy tới chỗ mẹ.
Cậu tiến vào phòng ở hô lớn: “Mẹ!”
“Nhạc Bằng hả?” Hân Đồng từ từ ngồi dậy.
Nhạc Bằng trèo lên giường, quỳ gối cạnh Hân Đồng: “Mẹ, ngày mai cùng Nhạc Bằng về nhà thăm ba có được không?”
“Ngày mai? Không được!”
Nhạc Bằng làm nũng “Sao không được hả mẹ? Nhạc Bằng đã lâu không gặp ba rồi, Nhạc Bằng muốn gặp ba!”
“Hôm khác được không? Ngày mai mẹ có việc quan trọng.”
“Vì sao gần đây mẹ không đi đón Nhạc Bằng! Hơn nữa mẹ vì cái gì cãi nhau với ba?”
Hân Đồng nói: “Nhạc Bằng, con còn nhỏ, mẹ hy vọng con hiểu sau này mẹ không thể cùng ba ở một chỗ, bởi vì mẹ và chú Viễn Hàng sẽ kết hôn, papa con cũng đã có dì kia chiếu cố. Nhạc Bằng có hai gia đình hiểu không?”
Nhạc Bằng nhíu mày, hai gia đình gì cơ? Ba mẹ không ở cùng nhau, hơn nữa mẹ với chú kia còn kết hôn? Papa nhất định sẽ khổ sở, papa khổ sở thì cậu cũng khổ sở. Nhạc Bằng vẫn không hiểu thế giới người lớn.
Cậu nhóc lại đi xuống giường: “Con đi chơi với Kì Kì!”. Nói xong đi ra ngoài.
Ngoài phòng khách, người lớn đang bàn chuyện hôn sự ngày mai.
Trong lòng náo loạn, Nhạc Bằng kéo Kì Kì cùng đi chơi.
Buổi sáng, Hân Đồng cùng mẹ chuẩn bị bữa sáng xong, Nhạc Bằng gọi điện cho Lôi Dương.
“A lô, papa!”
“Gì vậy Nhạc Bằng?”
“Papa, con muốn về nhà gặp papa nhưng mẹ bận việc, papa có thể gọi điện bảo chú Cao Dã đến đón Nhạc Bằng về được không?!”
Lôi Dương tò mò: “Mẹ đâu?”
“Mẹ và chú kia đi chụp ảnh!”
Lôi Dương giật thót, như nhận ra điều gì đó vội hỏi: “Nhạc Bằng cho ba biết, mẹ đi chụp ảnh gì?”
Nhạc Bằng buồn bã: “Papa, mẹ nói sau này sẽ không cùng papa ở cùng một chỗ, vì mẹ với chú kia kết hôn, bà ngoại nói hôm nay mẹ đi chụp ảnh cưới.”
Lôi Dương lo lắng” “Nhạc Bằng, đưa điện thoại cho mẹ!”
“Được!” Nhạc Bằng hô to: “Mẹ, điện thoại, mẹ!”
“Ừ, chờ chút !” Hân Đồng cầm lấy điện thoại: “A lô, ai vậy?”
Lôi Dương đau lòng nói: “Em sẽ kết hôn phải không?”
Hân Đồng nghe tiếng Lôi Dương, lòng hơi sợ run run nói: “Đúng, tôi phải kết hôn !”
Giọng Lôi Dương đau thương: “Em không chăm sóc anh mà vội vã tìm bảo mẫu là vì em phải vội kết hôn phải không?!”
Hân Đồng đau lòng, nhỏ giọng: “A Dương, chúng ta. . . . . như vậy đi, quá khứ hãy quên hết đi… tất cả những hiểu lầm cùng thương hại đều là kí ức rồi. Em phải kết hôn, như vậy mới kết thúc được!”
Lôi Dương thống khổ gầm nhẹ: “Cái gì mà như vậy mới kết thúc được? Em hãy tự hỏi lòng mình đi, em yêu anh đúng không? Tại sao nhất định phải cùng người đàn ông khác kết hôn? Anh không đồng ý, anh không cho phép!”
Hân Đồng cảm giác cổ họng khô cứng, hốc mắt nước mắt đã chực rơi, cô đau lòng nói: “A Dương, hãy bình tĩnh đi! Em không thể chỉ nghĩ đến mình, em còn có gia đình, em không muốn làm họ đau lòng, mẹ em tóc đã bạc chỉ sau một đêm. Em không muốn làm tổn thương họ!”
“Hân Đồng. . . . . Làm như vậy thì cha mẹ em sẽ vui vẻ sao?”
“A Dương, em phải đi, anh. . . . chú ý nghỉ ngơi!” Nghe Lôi Dương không nói gì cô liền cúp điện thoại.
Nước mắt cuối cùng cũng đã trào ra!
Lôi Dương nghe điện thoại xong liền ngã trên mặt đất, anh lấy tay che miệng vết thương. Tại sao lại như vậy?
“Tiên sinh ăn bữa sáng!” Nguyệt Tú cất tiếng.
Lôi Dương giận dữ hét: “Ăn cái gì, cô cút đi cho tôi! Tôi không cần cô! Tôi không cần bảo mẫu gì hết!”
Nguyệt Tú thấy Lôi Dương nổi giận thì sợ hãi: “Tiên sinh, ngài thế nào? Tôi làm sai gì sao?!”
“Tôi muốn đi ra ngoài!”
Nguyệt Tú nhìn Lôi Dương, sợ hãi nói: “Tiên sinh, ngài chảy máu , nhất định là miệng vết thương. . . . làm sao bây giờ, sẽ ảnh hưởng đến vết thương.”
“Cô đi đi, đừng làm phiền tôi!” Lôi Dương cố gắng hướng về phía cửa, không hề để ý đến vết thương, vẻ mặt thống khổ.
Nguyệt Tú nhớ Hân Đồng có đưa cho cô một số điện thoại, đó là số điện thoại của một bác sĩ.
Không do dự, cô gọi ngay cho bác sĩ đó .
Nguyệt Tú sốt ruột nói: “Ngài là bác sĩ phải không? Lôi tiên sinh ở phòng bên trong, bị chảy máu nhiều lắm !”
Bác sĩ nói: “Đừng lo lắng, để tôi đi xem sao!”
“Vâng!” Nguyệt Tú vội gật đầu.
Bác sĩ thấy Lôi Dương như vậy vội hỏi: “Tại sao lại lấy thân mình làm trò chơi như vậy?”
“Để cho tôi yên!” Lôi Dương giận dữ hét.
“Tôi đi gọi cho Lê tiểu thư!” Nguyệt Tú nhìn thấy bác sĩ cũng không có cách nào liền nhớ đến Hân Đồng.
Bác sĩ nói: “Nhanh đi!”
Nguyệt Tú chạy đến phòng khách gọi cho Hân Đồng.
Hân Đồng nghe điện thoại.
Nguyệt Tú vội vàng nói: “A lô! Là Lê tiểu thư phải không?”
“Tôi đây, sao vậy Nguyệt Tú?” Đang đi đến cửa thì cô nhận được điện thoại.
“Lôi tiên sinh đột nhiên tức giận, ngực chảy máu lại cố gắng đi ra ngoài cửa, hiện tại miệng vết thương chảy máu!”
“Miệng vết thương chảy máu?” Hân Đồng nghe Nguyệt Tú nói vậy, vội vội vàng vàng nói: “Đã gọi bác sĩ chưa?”
Nguyệt Tú vội trả lời: “Đã gọi rồi, tôi đã gọi điên thoại cho vị bác sĩ kia, nhưng Lôi tiên sinh nhốt mình trong phòng không cho chúng tôi vào, bác sĩ cũng bó tay!”
Hân Đồng sốt ruột.
“Lê tiểu thư, cô qua đây được không?”
“Tôi. . . . . . Tôi sẽ qua bây giờ!” cuối cùng Hân Đồng cũng quyết định, cô gọi điện cho Viễn Hàng: “Viễn Hàng, em xin lỗi, Lôi Dương xảy ra chuyện, vết thương nhiễm trùng, em qua đó xem anh ấy thế nào, giúp em đi đón Nhạc Bằng được không?”
“Hân Đồng! Hôm nay chúng ta đi chụp ảnh cưới, em lại gọi điện bảo không qua được là sao?”
“Viễn Hàng, em biết như vậy là không công bằng với anh, nhưng em phải qua đó, anh ấy đang ở tức giận vì anh ấy đã biết chúng ta sắp kết hôn, căn bản là không muốn cho bác sĩ chữa bệnh!”
“Anh hiểu!” Viễn Hàng nói với Hân Đồng: “Em đi đi, anh sẽ đón Nhạc Bằng!”
“Cám ơn anh, Viễn Hàng!” Hân Đồng nói xong liền vội vã lên xe đi đến chỗ Lôi Dương.
Nguyệt Tú thấy Hân Đồng liền nói: “Lê tiểu thư, cuối cùng cô đã đến !”
“Người đâu?” Hân Đồng lo lắng hỏi.
Bác sĩ nói: “Ở trong đó, không chịu cho tôi kiểm tra vết thương!”
Hân Đồng đi đến trước cửa, tức giận nói: “Lôi Dương, mở cửa ra, em đây !”
Cửa mở ra, Hân Đồng tiến vào cửa thì thấy thân hình Lôi Dương đang nằm đó.
Cô chưa kịp nói gì đã bị Lôi Dương ôm chặt vào lòng.
“Buông tay, miệng vết thương của anh!” Hân Đồng nhíu mày.
Lôi Dương thống khổ: “Đừng lấy người đó được không?”
Hân Đồng buồn bã: “Trước hết để bác sĩ xem vết thương, sau đó chúng ta nói tiếp được không?”
“Không, nếu em lấy người đó, anh thà … cứ như vậy chết đi!”
Hân Đồng đáp: “Đừng ép em được không? Sao anh không thể tôn trọng quyết định của em một lần ?”
Lôi Dương ôm chặt Hân Đồng: “Gọi anh ta đến đây, nói rằng trong lòng em anh là quan trọng nhất! Được không? Người em yêu anh, không phải anh ta, anh sẽ đi cầu xin người nhà em, anh sẽ cầu xin bọn họ, cầu xin mọi người tin tưởng anh, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em, sẽ không để em chịu tổn thương, không làm em đau lòng! Hân Đồng, đừng lấy anh ta! Đồng ý với anh đi! Đồng ý đi!”
“Em không biết, Em thật sự không biết! Anh đừng ép em được không? Em đã quyết định lấy Viễn Hàng rồi!”
Thật lâu sau đó Hân Đồng không nghe Lôi Dương nói gì nữa, đột nhiên cảm giác thân mình trì xuống, Lôi Dương đã té trên mặt đất!
Cô kinh hãi thấy Lôi Dương ngực đầy máu, máu loang lổ cả ra quần áo.
Hân Đồng hô to: “Bác sĩ Trương!”
Lôi Dương bị đưa vào bệnh viện, miệng vết thương có chuyển biến, may là không có chuyện gì xảy ra.
Đưa Lôi Dương vào bệnh viện xong Hân Đồng cũng trở về nhà, dù sao hôm nay cũng là ngày chụp ảnh cưới, cô đã từ chối. . . . . . trong lòng không khỏi có chút bất an.
Về đến nhà, Hân Đồng thấy Viễn Hàng đang ôm Kì Kì. Ba mẹ cô cũng đang chờ cô.
Cô kinh ngạc : “Viễn Hàng… đây là…?”
Mẹ cô bế Kì Kì: “Ta để hai người nói chuyện”.
Hân Đồng nói với vẻ có lỗi: “Viễn Hàng, anh có giận em không?”
Viễn Hàng cười buồn: “Theo anh đi ra ngoài một chút đi!”.
“Vâng!” Hân Đồng gật đầu.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Bên ngoài biệt thự cỏ mọc um tùm, Viễn Hàng và Hân Đồngcùng im lặng, gió thổi to, trong lòngcô thấy hơi lạnh.
Viễn Hàng bắt lấy vai Hân Đồng, quay người nhìn Hân Đồng, nhỏ giọng: “Hân Đồng, cho anh biết, em vẫn còn yêu anh ta?”
“Viễn Hàng. . . . em. . . .”
Viễn Hàng thấy Hân Đồng như vậy liền nói: “Chỉ cần trả lời anh là không phải!”
Hân Đồng nhìn Viễn Hàng, thực sự là không còn cách nào, cô yêu Lôi Dương là sự thật, nhưng như vậy đối với Viễn Hàng rất tàn nhẫn, sẽ tổn thương anh.
Viễn Hàng cười vẻ mất mát: “Vậy anh hỏi em câu khác, em có bao giờ… dù chỉ một giây… yêu anh không?!”
Cô không có cách nào trả lời Viễn Hàng.
Viễn Hàng trong mắt chứa đau thương, không đường chọn lựa: “Việc em không trả lời đã nói lên tất cả! Lần đầu tiên em im lặng chứng tỏ em vẫn yêu anh ta, lần thứ hai cho biết em không hề yêu anh, không yêu nên em không thể trả lời anh!”
“Kỳ thật anh đã sớm nhận ra, chỉ là… anh luôn hy vọng… không ngừng hy vọng, thời gian lâu dần em sẽ quên anh ta, sẽ yêu anh… rồi chúng ta cùng nhau xây dựng hạnh phúc. . . Có lẽ là anh tự lừa gạt mình. Việc ngày hôm nay anh nghĩ mình rất ích kỷ… biết rõ trong lòng em vẫn còn anh ta, vậy mà vẫn muốn mang em dến gần bên cạnh!” Viễn Hàng đưa tay lau nước mắt trên má Hân Đồng.
“Em xin lỗi, Viễn Hàng…” trong lòng Hân Đồng cảm thấy thực có lỗi, cũng thực khổ sở, cô luôn làm tổn thương người khác. Cho tới bây giờ cô chưa làm được gì cho anh, chỉ nhận sự quan tâm từ anh. Có phải cô quá tham lam không?
Viễn Hàng lắc đầu: “Không… người nói xin lỗi phải là anh, là anh ích kỷ, nếu thật sự yêu em phải biết để em hạnh phúc, anh đã nghĩ đến chuyện ra đi, anh và Kì Kì ở lại nước, đợi cho. . . . đợi giải quyết xong công ty, anh và Kì Kì sẽ về nhà!”
“Vậy anh muốn đi đâu?” Hân Đồng hơi không thoải mái, Viễn Hàng ở bên cô năm năm, đã là thói quen. Viễn Hàng tồn tại bên cô như người thân, giờ anh rời đi, lòng cô hơi bất an cùng hoảng hốt.
Viễn Hàng than thở: “Đừng lo cho anh, không chừng anh sẽ gặp được một người con gái khác, rồi cùng cô ấy kết hôn, có lẽ anh và Kì Kì sẽ ở khách sạn, em rảnh thì qua trông nom Kì Kì giúp anh.”
Hân Đồng có chút khổ sở: “Cám ơn anh, Viễn Hàng. Cám ơn anh đã chăm sóc em lâu như vậy, em không cách gì báo đáp cả.”
“Hân Đồng, em đã chịu đựng nhiều khổ sở như vậy, anh hy vọng nhìn thấy em hạnh phúc. Nếu anh ta đối em không tốt anh sẽ không bỏ qua đâu!”. Viễn Hàng đau xót, trong lòng cô không hề có anh.
Hân Đồng hốc mắt đã rưng rưng, cô nhỏ giọng: “Anh nói chuyện cứ như là đại ca xã hội đen vậy!”
“Sao? Năm năm qua đến bây giờ em mới nhìn ra anh là đại ca xã hội đen sao?” Viễn Hàng nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hân Đồng nín khóc và cười, giọng nhỏ xíu: “Thật sao? Anh là xã hội đen? Nói thật em vẫn không biết rõ về anh! Anh có rất nhiều bí mật.”
Viễn Hàng chỉ cười: “Anh thật sự là xã hội đen đó, nếu thấy người nào không thuận mắt nhớ tìm anh, anh nhất định giúp em dạy dỗ!”
“Viễn Hàng, anh không thể ở khách sạn được, ai giúp anh chăm sóc Kì Kì?”
“Yên tâm anh sẽ lo liệu được”!
……
Viễn Hàng rời khỏi nhà Hân Đồng, ba mẹ cô rất tiếc nuối nhưng cũng không cách nào nhúng tay vào.
Mẹ cô rất giận, cứ nghĩ hai người nói chuyện để giải quyết khúc mắc, ai ngờ Viễn Hàng lại rời đi!
Hôn sự vì vậy cũng bị hủy, mà thiếp mời đã phát đi rồi.
Thật sự không biết Hân Đồng suy nghĩ cái gì nữa.
“Viễn Hàng vừa đi đã thấy nhà lạnh lẽo, thật không quen.”
“Hân Đồng sao con lại để Viễn Hàng đi? Hôn sự cũng không còn, mẹ còn mặt mũi nào với họ hàng nữa!” Kỳ thật mẹ cô lo lắng Hân Đồng đã ba mươi tuổi, đã có con nhỏ, khó khăn lắm mới gặp được một người đàn ông như vậy mà cô lại khước từ.
“Mẹ, hãy hiểu cho con, Viễn Hàng anh ấy có quyết định của mình!” Hân Đồng đau lòng nói rồi đi về phòng mình.
“Tính toán cái gì nữa, nếu con không nghĩ đến người đàn ông khác sao Viễn Hàng lại bỏ đi? Thật không hiểu con nghĩ gì nữa! Viễn Hàng có điểm gì không tốt? Xem ra so với Lôi Dương còn tốt gấp trăm lần!” Mẹ cô không muốn cô cứ như vậy bỏ đi.
“Bỏ đi bà, giờ nói gì cũng muộn rồi, Viễn Hàng đi thì cũng đã đi rồi!” Ba cô lên tiếng ngăn cản mẹ Hân Đồng.
“Được rồi … Nhạc Bằng đến giờ đi học rồi !” ông nhắc nhở.
“Được, để con đưa Nhạc Bằng đi!”
Hân Đồng nói xong, chuông cửa vang lên. Cô vội vàng ra mở cửa, lòng thầm nghĩ không biết ai đã cứu cô một lần không bị mẹ mắng nữa.
Cô vừa mở cửa thì phát hiện cái con người phải nằm bệnh viện lúc này – Lôi Dương.
“Hân Đồng!” Giọng Lôi Dương có chút đau đớn.
Hân Đồng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của anh thì vừa tức giận vừa đau lòng: “Anh . . . Sao không ở bệnh viện mà lại chạy ra đây? Anh không muốn sống nữa hả?”
Lôi Dương ôm chặt Hân Đồng, không để ý miệng vết thương sẽ bị thương, anh trầm giọng: “Hân Đồng, đừng rời khỏi anh!”
“Anh nói cái gì thế hả? Anh làm em tức chết thôi, em sẽ rời khỏi anh nếu miệng vết thương nhiễm trùng đó, biết chưa?!” Hân Đồng tức giận nhìn Lôi Dương.
Lôi Dương cố chấp: “Vết thương này không có vấn đề gì!”
“Không được, anh phải quay lại bệnh viện ngay cho em!” Hân Đồng cẩn thận tách khỏi người Lôi Dương.
Lôi Dương lắc đầu, kiên định: “Không, anh có lời muốn nói với bố mẹ em! Để anh vào!”
“Không, chúng ta phải về bệnh viện! Em đưa anh đi!”. Hiện giờ chắc chắn mẹ cô sẽ không dành cho Lôi Dương tí tình cảm nào, hơn nữa bà lại đang rất tức giận.”.
“Hân Đồng, cho cậu ta vào đi!” mẹ Lê lên tiếng.
Hân Đồng không còn lựa chọn nào khác là để Lôi Dương vào.
Lôi Dương tới chỗ ba mẹ Hân Đồng, chậm rãi quỳ xuống,giọng thành khẩn: “Cháu muốn xin hai bác tha thứ, cũng do cháu tự đại, vô lý khiến Hân Đồng chịu nhiều khổ sở, vô tình làm tổn thương cô ấy, nhưng cháu thực sự yêu Hân Đồng… vì Hân Đồng cháu có thể hi sinh bản thân mình, xin hai bác đừng gả cô ấy cho người khác. Cháu yêu cô ấy, cháu sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy, dùng cả cuộc đời để chăm sóc Hân Đồng. . . . Cháu không muốn mất cô ấy một lần nữa.!”
Ba Hân Đồng nhìn Lôi Dương: “Cậu. . . . . . đứng lên rồi nói!”
Lôi Dương vẫn quỳ gối, trầm giọng: “Xin hai bác đồng ý. Cháu sẽ quỳ ở đây cho đến khi nào hai bác đồng ý mới thôi!”
Hân Đồng không biết làm thế nào, chỉ biết than thở nhìn Lôi Dương, con người này việc gì cũng dám làm, cô cảm thấy so với trước kia đáng yêu hơn nhiều. Nhưng nhìn thấy vết thương như vậy, cô vội lên tiếng khuyên bảo: “Anh về đi, vết thương trên người anh…”
Lôi Dương quỳ gối trước Hân Đồng và người nhà cô.
Hân Đồng sốt ruột nhìn mẹ mình: “Mẹ!”
Mẹ Lê trừng mắt liếc Hân Đồng rồi mới đứng dậy: “Chuyện của các người. Tôi không quản nữa!”
Nói xong bà bước đi vào phòng, đi được vài bước thì dừng lại nói với ba cô: “Xong việc rồi còn ngồi ở đây làm cái gì!”
Ba cô vội đứng dậy cười nói: “Được được, tôi đang mệt mỏi, quay về phòng nghỉ ngơi một chút!”
Cứ như vậy hai người rời khỏi phòng khách!
Hân Đồng ngồi xuống trước mặt Lôi Dương: “Ba mẹ đi hết rồi, anh đứng lên đi!”
“Bọn họ chưa đồng ý, anh sẽ không đứng lên!” Lôi Dương cố chấp y như đứa trẻ.
Hân Đồng cười buồn: “Anh đúng thật là ngốc, vậy anh quỳ đi, em đi đón Nhạc Bằng !”
“Anh ngu ngốc vậy đó! Em cũng giống ba mẹ phải không?”
Hân Đồng than thở: “Anh đúng là ngốc! Ba mẹ là ba mẹ, chuyện của em, em tự mình quyết định!”
“Vậy sao?” Trên mặt Lôi Dương xuất hiện một thoáng mê man.
“Anh là đầu lợn à? Hôn sự bị hủy rồi, Viễn Hàng ra khách sạn ở, cho nên anh muốn quỳ thì cứ quỳ đi!”
“Không có hôn lễ?” Lôi Dương vui mừng.
“Đúng vậy!” Hân Đồng gật đầu.
“Thật sao?” trên mặt Lôi Dương lộ rõ vẻ vui mừng như điên dại.
“Anh đó! Vui vẻ cái gì chứ? Em không gả được cho ai anh rất cao hứng đúng không?” Hân Đồng ra vẻ tức giận.
“Đương nhiên là cao hứng!” Lôi Dương hưng phấn đứng dậy.
Hân Đồng đỡ Lôi Dương: “Được rồi, theo em đi đón con rồi trở lại bệnh viện!”
“Được!” Lôi Dương nở nụ cười.
Dù miệng vết thương khiến Lôi Dương đau nhưng trong lòng thì rất vui mừng. Họ đón Nhạc Bằng rồi quay lại bệnh viện. Lôi Dương rất hưng phấn, anh tự hỏi những việc vừa xảy ra có phải là thật không.
Lôi Dương ở lại bệnh viện mấy ngày, sau đó về lại biệt thự, lần trở về này tâm trạng hoàn toàn khác trước.
Khi biết Hân Đồng và Viễn Hàng không kết hôn nữa, trong lòng anh có một niềm vui khó tả.
Lôi Dương nằm trên giường, nói với Hân Đồng ở phòng khách: “Đồng Đồng, nhiều ngày anh không tắm, trên người anh có phải bốc mùi rồi không?”
“Có sao?” Hân Đồng tiến lại.
“Em xem đi!” Lôi Dương nhíu mày đưa cái áo lên.
Hân Đồng đi tới chỗ Lôi Dương, ngồi ở cạnh giường, dùng cái mũi ngửi ngửi: “Đúng là bốc mùi thật!”
“A, đau đau!”. Vết thương của Lôi Dương đột nhiên bị đau.
“Cẩn thận!” Hân Đồng đỡ anh.
“Thực khó chịu, anh phải tắm!”
“Không được, miệng vết thương không thể dính nước!” Hân Đồng lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý.
Lôi Dương ảo não: “Vết thương trên người thật khó chịu !”
“Dùng khăn lau qua người là được rồi!”
Lôi Dương có vẻ không tình nguyện: “Đành vậy !”
Hân Đồng bê châu nước đặt lên bàn, cô cẩn thận cởi quần áo Lôi Dương.
Thân thể Lôi Dương lộ ra.
Hân Đồng nhìn vết thương, trong lòng chợt đau lòng,cô cúi đầu nói: “Có đau lắm không?” Bị trúng đạn, xuyên thấu đến da thịt, nhất định là rất đau.
Trong lúc sinh tử không có hy vọng, trước mắt đều mờ mịt cảm giác thật khó tả.
Lôi Dương lấy tay vuốt ve má Hân Đồng, anh trầm giọng: ” Ngốc, vết thương sẽ lành thôi, hơn nữa. . . bây giờ có em ở bên, anh thấy rất vui vẻ hạnh phúc, không đau một chút nào!”
“Nói dối, nhất định là đau!” Hân Đồng bắt lấy tay Lôi Dương, buông ra rồi mới nhẹ nhàng lau người cho anh.
Đang lau người cho Lôi Dương thì anh chuyển mình, bắt lấy tay Hân Đồng: “Để anh tự lau được rồi!”
Cô nhìn anh: “Được, phải cẩn thận, đừng động đến vết thương!”
“Đồng Đồng, quan hệ của chúng ta sau này thế nào?” Lôi Dương do dự lên tiếng.
“Em thực sự cũng không biết thế nào!” Cô nhíu mày nói với giọng vô vị.
“Hân Đồng, có chuyện anh phải cho em biết.” Lôi Dương buông khăn mặt, giữ chặt người Hân Đồng.
“Nói đi, em đang nghe đây!”
“Anh hỏi em một câu, em phải trả lời thành thật!” Lôi Dương nghiêm mặt, tỏ vẻ nghiêm túc.
“Được! Chuyện gì nghiêm trọng vậy?” Cô nhìn Lôi Dương.
“Em có bằng lòng làm người phụ nữ của anh không?”
“Nhất định phải trả lời sao?”
“Phải, câu trả lời của em rất quan trọng, chính em cũng hiểu mà Đồng Đồng!”
Hân Đồng cười: “Đừng nghiêm trọng hóa vấn đề thế! Cười lên đi nào!”
“Việc này thật sự nghiêm trọng đấy Hân Đồng!”
Hân Đồng đưa mắt im lặng nhìn Lôi Dương rồi nói: “Em từ trước đến giờ vẫn là người phụ nữ của anh, sau này cũng vậy, dù thế nào em cũng không chạy thoát được cái thân phận đó!”
Lôi Dương nghe Hân Đồng nói vậy thì cảm động, cằm cọ xát vào đỉnh đầu cô, anh trầm giọng: “Hân Đồng! Xin lỗi, trước kia anh thật khốn nạn quá!”
“Bây giờ vẫn khốn nạn !”
Lôi Dương đau lòng: “Hân Đồng!”
“Nhưng em lại thích cái khốn nạn này, không cách nào thoát được!”
Mẹ Hân Đồng thực tình không mong cô quay lại với Lôi Dương nhưng lần này Lôi Dương đã bị thương do cứu cô và Nhạc Bằng, hơn nữa anh ở một mình không ai chăm sóc cho nên ngoài mặt thì nói vậy nhưng mẹ cô vẫn chiếu cố Lôi Dương ở bệnh viện.
Hôm nay bà thấy hai người nằm cùng một giường, có vẻ như hai người đã nối lại tình cảm.
Mọi việc còn chưa ngã ngũ, thực sự khiến người ta phải đau đầu.
Ánh mắt đen láy của Nhạc Bằng nhìn Lôi Dương, giọng non nớt: “Papa đau lắm sao?”
“Papa không sao”. Sự chú ý bị Nhạc Bằng kéo về.
Lê Gia Cương vắt chéo tay trước ngực: “Không nghĩ được anh lại dũng cảm như vậy!”
Lê Gia Cương lúc trước xem thường Lôi Dương vì anh ta khiến Hân Đồng chịu khổ, nhưng giờ nhìn thấy Lôi Dương vì chị mình mà không màng sống chết, cả vì đứa con thì dù không thực sự thích Lôi Dương nhưng cái nhìn về con người này đã có chút thay đổi.
“Cậu, thực sự rất lợi hại nha!” Nhạc Bằng chuyển sang nhìn Lê Gia Cương toe toét cười.
Lê Gia Cương chỉ trả lời bằng một tiếng hừ.
Mẹ của Hân Đồng mặc dù trong lòng có chút không ưa nhưng vẫn đích thân cầm bữa sáng mang đến giường cho Lôi Dương: “Bị thương phải ăn đồ bổ một chút để mau khỏe lại, canh này là tôi tự tay nấu, ăn đi kẻo nguội!”
Lôi Dương gật đầu: “Cám ơn bác!”
Nhạc Bằng ghé vào cạnh giường nhìn Lôi Dương dịu dàng nói: “Papa, bà ngoại đích thân nấu canh cho ăn, vậy là tốt lắm nha!”
Lôi Dương mỉm cười: “Vậy thì nhất định phải ăn hết bằng không là lãng phí công sức của bác!”
Lôi Dương nhìn Hân Đồng, bản thân cảm thấy lòng dao động. Chỉ nhìn thấy Hân Đồng cùng Viễn Hàng đi ra khỏi phòng bệnh, không rõ là đi đâu.
“Ba ba, uống nhanh đi!”
“Ừ”
Hân Đồng cùng Viễn Hàng chậm rãi nhẹ nhàng đi ra sau bệnh viện, ngồi trên một ghế đá.
Cô không nhìn ra Viễn Hàng đang nghĩ gì? Là tình tự, tức giận hay là ủ rũ?
“Sao lại nhìn anh như vậy? Bộ trên mặt anh có gì à??” Viễn Hàng cười.
Hân Đồng cũng cười: “Không có, là vì nhìn anh không có vẻ gì tức giận!”
“Em hi vọng anh tức giận ư?”
Hân Đồng lắc đầu: “Em cũng không biết, chỉ là trong lòng có chút ý nghĩ kỳ quái, nhìn thấy em và A Dương cùng nhau anh thực bình tĩnh không hề ghen tỵ, nhưng nếu đổi lại là anh ta, anh ta nhất định sẽ nổi trận lôi đình, nói rằng em phản bội, ai cũng có thể lên giường cùng khiến em một phen đau đớn. Cho nên em mới thấy hai người khác nhau hoàn toàn!”
Viễn Hàng cúi đầu nói: “Đúng là anh không vui vẻ gì khi nhìn thấy hai người thân mật như vậy, nhưng vì em nói rằng sẽ không dính dáng đến anh ta nữa. Với lại… em là vợ chưa cưới của anh, anh phải tin tưởng em, nếu không có lòng tin anh nghĩ hôn ước giữa hai chúng ta cũng chẳng cách nào duy trì, có phải không?”
Hân Đồng nghiêng đầu, hơi đăm chiêu nhìn Viễn Hàng: “Chỉ vì em đã nói vậy nên anh tin em vô điều kiện?”
Viễn Hàng đặt tay lên vai Hân Đồng, nhìn thẳng Hân Đồng: “Ừ, anh tin em, bất quá. . . . trừ phi bây giờ em có ý không muốn cùng anh kết hôn hoặc em vẫn còn yêu anh ta. Cho anh biết hiện giờ em đang nghĩ gì được không?”
Hân Đồng lúng túng: “Em. . . Không, không phải có ý đó!”
Viễn Hàng cười: “Vậy thì anh an tâm!”
Hân Đồng nói như vậy nhưng thực sự cô an tâm sao? Thật ra cô không hề có ý nghĩ như vậy ư? Lòng cô không dao động ư? Không nghĩ đến vết thương trên người Lôi Dương?
Không biết không biết! Trong lòng cô hiện giờ rất hỗn loạn!
Viễn Hàng vỗ vỗ Hân Đồng: “Anh ta bị thương vì em cũng rất khổ sở, chiếu cố anh ta cũng là lẽ thường tình, anh có thể lý giải tại sao anh ta vì cứu em mà chịu thương, nếu có thể anh tình nguyện thành người nằm ở đó . . . .”
“Viễn Hàng, em không muốn vì em mà ai đó bị tổn thương, như vậy mọi người đều khổ sở!”. Hân Đồng ngắt lời anh.
Viễn Hàng mỉm cười: “Được, anh không nói nữa, vậy chờ vết thương của anh ta tốt lên chúng ta kết hôn được không?”
Kết hôn? Hân Đồng cúi đầu: “Được!”
Viễn Hàng nhìn cô như vậy lòng đột nhiên trầm xuống!
“Đi thôi, em về đi!” Viễn Hàng đứng dậy kéo Hân Đồng dậy, hai người cùng nhau đi đến phòng bệnh của Lôi Dương.
Lôi Dương phải ở lại bệnh viện ba tháng mới hoàn toàn bình phục. Nhưng anh nằm viện không đến một tháng đã đòi xuất viện, dĩ nhiên Hân Đồng không đồng ý nhưng Lôi Dương cứ kì kèo phải xuất viện, cho nên cô mới cùng Lôi Dương thương lượng.
Bác sĩ bảo Hân Đồng chỉ cần chú ý không để vết thương bị nhiễm trùng, cẩn thận bảo vệ thì cũng không có gì đáng ngại, nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì bệnh viện không chịu trách nhiệm. Mặc kệ thế nào, Lôi Dương vẫn kiên quyết xuất viện.
Vốn đã cùng Lôi gia đoạn tuyệt quan hệ không muốn dây dưa gì với Lôi Dương vậy mà cuối cùng Hân Đồng vẫn phải chiếu cố con người này.
Về tới biệt thự của Lôi Dương, Hân Đồng giúp anh nằm lên giường. Ngồi ở cạnh giường, cô chìa ra một tờ giấy, nói với anh: “Bác sĩ bảo không uống rượu, không hút thuốc, không ăn uống bừa bãi, miệng vết thương không được dính nước, uống thuốc đều đặn, không được làm việc nhiều quá, phải ăn nhiều thức ăn dinh dưỡng. Để cho tiện em giúp anh tìm một bảo mẫu nấu ăn rất ngon, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho anh” Hân Đồng nói một hơi xong quay đầu nhìn về phía Lôi Dương.
Lôi Dương có vẻ không bằng lòng: “Tùy em!”
“Được, vậy anh nằm nghỉ chút đi, nếu bảo mẫu có vấn đề gì cứ gọi cho em!” Hân Đồng đứng dậy rồi lại nói: “Hiện tại bảo mẫu chưa đến, anh có cần em giúp gì không?”
Lôi Dương nhíu mày, uể oải: “Nếu được thì anh muốn thuê em làm bảo mẫu của anh!” Lôi Dương chợt nhớ lại những hình ảnh lúc Hân Đồng còn ở ngôi nhà này, nếu giờ lại được thấy chúng thì thật tuyệt!
Nhưng Hân Đồng lắc đầu: “Không được, đừng nói giỡn !”
Lôi Dương hơi tức giận: “Vậy tùy em, tìm người nào cũng được!”
Hân Đồng nhíu mày, thì thào: “Tính khí cứ trẻ con như vậy là sao?”
Cô liên lạc với công ty bảo mẫu, còn ở lại làm bữa tối cho Lôi Dương, chờ anh nghỉ ngơi liền đi về nhà mình ngay.
Lôi Dương có chút không hài lòng, anh không có cách nào làm Hân Đồng ở lại.
Sáng sớm hôm sau, Hân Đồng lại đến chỗ Lôi Dương, lần này đem theo một cô nhóc tầm mười tám mười chín tuổi, trông dáng vẻ rất thanh tú xinh đẹp.
Hân Đồng đi tới phòng Lôi Dương, không thấy Lôi Dương đâu, cô thấy hơi lạ liền nhìn ra phía cửa sổ thì thấy Lôi Dương ngồi ở ghế đá trong sân.
Hân Đồng quay sang cô bé: “Nguyệt Tú, ở lại đây chờ chút nhé!”
“Vâng”. Nguyệt Tú gật đầu.
Hân Đồng đi ra ngoài, hướng phòng phía sau đi đến.
“Hoa tàn rồi !” Lôi Dương thì thào.
Hân Đồng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lôi Dương, lên tiếng: “Có tàn mới có nở phải không?”
“Anh mới hai tháng không về nhà, hoa đã tàn rồi!” Lôi Dương đưa mắt nhìn những bông hoa.
Hân Đồng nói: “Sang năm hoa sẽ nở lại mà, vào nhà đi, em làm cho anh bữa sáng!”
“Sang năm hoa nở nhưng người đã thay đổi!” Lôi Dương chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Hân Đồng rồi cùng cô đi vào nhà.
Vào trong nhà, Lôi Dương thấy Nguyệt Tú thì nhíu mày không nói gì, trong lòng có vẻ không bằng lòng, anh biết nhất định Hân Đồng sẽ tìm được bảo mẫu nhưng không ngờ nhanh như vậy.
Hân Đồng cười: “Nguyệt Tú, đây là người em phải chăm sóc!”
“Lôi tiên sinh, xin chào!” Nguyệt Tú cúi đầu chào Lôi Dương.
Lôi Dương không nói gì, tiến vào phòng khách.
Hân Đồng không để tâm, cô nói với Nguyệt Tú: “Nguyệt Tú, Lôi tiên sinh là người không thích nói chuyện, em không cần để ý. Lôi tiên sinh đang bị thương, em chỉ cần chăm sóc tốt tiên sinh là được, phải chú ý những gì chị đã dặn em, phải cho tiên sinh uống thuốc đúng giờ, đến bảy giờ là có thể về nhà!”
Nguyệt Tú mỉm cười: “Em biết rồi!”
“Chị đưa em đi xem căn nhà!” Hân Đồng kéo Nguyệt Tú đi, hướng đến một gian phòng.
Sau khi đưa cô bé đi xem nhà cô nói: “Em có thể nghỉ ngơi ở đây”
“Cám ơn chị!”
Hân Đồng mỉm cười đi ra ngoài tới bên cạnh Lôi Dương: “Thế nào? Vừa ý không? Cô bé làm đồ ăn rất ngon, chăm sóc bệnh nhân rất tốt!”
Lôi Dương thản nhiên: “Nếu đã thỉnh bảo mẫu, vậy ngày mai đem Nhạc Bằng về đây!”
“Được, em đi trước !”
“Đi cẩn thận!”
Hân Đồng tìm bảo mẫu cho Lôi Dương xong cũng rất ít lui đây, cô còn bận rộn chuẩn bị hôn sự.
Viễn Hàng đối với hôn sự khá vội vàng, hơn nữa cha mẹ lại nhiệt tình thúc giục Hân Đồng và Viễn Hàng mau thành hôn.
Hân Đồng biết, dù thế nào cha mẹ cô đối với Lôi Dương vẫn không có chút cảm tình, còn Viễn Hàng được gia đình cô xem như người nhà. Dù sao Viễn Hàng cũng thực lòng yêu cô, không tổn hại cô bao giờ.
Gia đình cô đều không đồng ý cho cô và Lôi Dương quay lại với nhau.
Đã định ngày cưới, thiếp mời đã phát. Hân Đồng muốn cũng không kịp trở tay.
Mẹ Lê của cô và Viễn Hàng cùng đi chọn đồ cho lễ cưới, lên lịch đi chụp ảnh cưới. Hân Đồng cười, cô có vẻ không quan tâm.
Thấy mẹ và người nhà chuẩn bị cho cô như vậy, cô chỉ yên lặng nhìn.
Ngày mai là cô và Viễn Hàng đi chụp ảnh cưới, trong lòng cô thứ có cảm giác không thể gọi tên, không phải kích động, không phải hưng phấn mà là một cảm giác thản nhiên dửng dưng .
Cuối cùng đã về đến nhà, đi cả ngày mệt mỏi nên cô nằm ngay xuống giường.
Nhạc Bằng cũng được ông ngoại đón về.
Nhạc Bằng thấy mẹ, bà ngoại, cả chú Viễn Hàng mấy ngày nay hình như bề bộn nhiều việc, ngay cả mẹ cũng không đế ý gì đến cậu, cậu chỉ chơi với ông ngoại.
Mà papa cậu bị thương có vẻ không tốt, không thể đưa cậu đi học nên phần lớn thời gian cậu đều ở với ông ngoại.
Nhạc Bằng về đến nhà, thấy bà ngoại ở phòng khách, còn có chú kia ở đó, cậu nhóc vội hỏi: “Mẹ đã về rồi ạ?”
“Mẹ ở trong phòng!”. Mẹ của Hân Đồng chỉ tay về phòng.
Nhạc Bằng vội chạy tới chỗ mẹ.
Cậu tiến vào phòng ở hô lớn: “Mẹ!”
“Nhạc Bằng hả?” Hân Đồng từ từ ngồi dậy.
Nhạc Bằng trèo lên giường, quỳ gối cạnh Hân Đồng: “Mẹ, ngày mai cùng Nhạc Bằng về nhà thăm ba có được không?”
“Ngày mai? Không được!”
Nhạc Bằng làm nũng “Sao không được hả mẹ? Nhạc Bằng đã lâu không gặp ba rồi, Nhạc Bằng muốn gặp ba!”
“Hôm khác được không? Ngày mai mẹ có việc quan trọng.”
“Vì sao gần đây mẹ không đi đón Nhạc Bằng! Hơn nữa mẹ vì cái gì cãi nhau với ba?”
Hân Đồng nói: “Nhạc Bằng, con còn nhỏ, mẹ hy vọng con hiểu sau này mẹ không thể cùng ba ở một chỗ, bởi vì mẹ và chú Viễn Hàng sẽ kết hôn, papa con cũng đã có dì kia chiếu cố. Nhạc Bằng có hai gia đình hiểu không?”
Nhạc Bằng nhíu mày, hai gia đình gì cơ? Ba mẹ không ở cùng nhau, hơn nữa mẹ với chú kia còn kết hôn? Papa nhất định sẽ khổ sở, papa khổ sở thì cậu cũng khổ sở. Nhạc Bằng vẫn không hiểu thế giới người lớn.
Cậu nhóc lại đi xuống giường: “Con đi chơi với Kì Kì!”. Nói xong đi ra ngoài.
Ngoài phòng khách, người lớn đang bàn chuyện hôn sự ngày mai.
Trong lòng náo loạn, Nhạc Bằng kéo Kì Kì cùng đi chơi.
Buổi sáng, Hân Đồng cùng mẹ chuẩn bị bữa sáng xong, Nhạc Bằng gọi điện cho Lôi Dương.
“A lô, papa!”
“Gì vậy Nhạc Bằng?”
“Papa, con muốn về nhà gặp papa nhưng mẹ bận việc, papa có thể gọi điện bảo chú Cao Dã đến đón Nhạc Bằng về được không?!”
Lôi Dương tò mò: “Mẹ đâu?”
“Mẹ và chú kia đi chụp ảnh!”
Lôi Dương giật thót, như nhận ra điều gì đó vội hỏi: “Nhạc Bằng cho ba biết, mẹ đi chụp ảnh gì?”
Nhạc Bằng buồn bã: “Papa, mẹ nói sau này sẽ không cùng papa ở cùng một chỗ, vì mẹ với chú kia kết hôn, bà ngoại nói hôm nay mẹ đi chụp ảnh cưới.”
Lôi Dương lo lắng” “Nhạc Bằng, đưa điện thoại cho mẹ!”
“Được!” Nhạc Bằng hô to: “Mẹ, điện thoại, mẹ!”
“Ừ, chờ chút !” Hân Đồng cầm lấy điện thoại: “A lô, ai vậy?”
Lôi Dương đau lòng nói: “Em sẽ kết hôn phải không?”
Hân Đồng nghe tiếng Lôi Dương, lòng hơi sợ run run nói: “Đúng, tôi phải kết hôn !”
Giọng Lôi Dương đau thương: “Em không chăm sóc anh mà vội vã tìm bảo mẫu là vì em phải vội kết hôn phải không?!”
Hân Đồng đau lòng, nhỏ giọng: “A Dương, chúng ta. . . . . như vậy đi, quá khứ hãy quên hết đi… tất cả những hiểu lầm cùng thương hại đều là kí ức rồi. Em phải kết hôn, như vậy mới kết thúc được!”
Lôi Dương thống khổ gầm nhẹ: “Cái gì mà như vậy mới kết thúc được? Em hãy tự hỏi lòng mình đi, em yêu anh đúng không? Tại sao nhất định phải cùng người đàn ông khác kết hôn? Anh không đồng ý, anh không cho phép!”
Hân Đồng cảm giác cổ họng khô cứng, hốc mắt nước mắt đã chực rơi, cô đau lòng nói: “A Dương, hãy bình tĩnh đi! Em không thể chỉ nghĩ đến mình, em còn có gia đình, em không muốn làm họ đau lòng, mẹ em tóc đã bạc chỉ sau một đêm. Em không muốn làm tổn thương họ!”
“Hân Đồng. . . . . Làm như vậy thì cha mẹ em sẽ vui vẻ sao?”
“A Dương, em phải đi, anh. . . . chú ý nghỉ ngơi!” Nghe Lôi Dương không nói gì cô liền cúp điện thoại.
Nước mắt cuối cùng cũng đã trào ra!
Lôi Dương nghe điện thoại xong liền ngã trên mặt đất, anh lấy tay che miệng vết thương. Tại sao lại như vậy?
“Tiên sinh ăn bữa sáng!” Nguyệt Tú cất tiếng.
Lôi Dương giận dữ hét: “Ăn cái gì, cô cút đi cho tôi! Tôi không cần cô! Tôi không cần bảo mẫu gì hết!”
Nguyệt Tú thấy Lôi Dương nổi giận thì sợ hãi: “Tiên sinh, ngài thế nào? Tôi làm sai gì sao?!”
“Tôi muốn đi ra ngoài!”
Nguyệt Tú nhìn Lôi Dương, sợ hãi nói: “Tiên sinh, ngài chảy máu , nhất định là miệng vết thương. . . . làm sao bây giờ, sẽ ảnh hưởng đến vết thương.”
“Cô đi đi, đừng làm phiền tôi!” Lôi Dương cố gắng hướng về phía cửa, không hề để ý đến vết thương, vẻ mặt thống khổ.
Nguyệt Tú nhớ Hân Đồng có đưa cho cô một số điện thoại, đó là số điện thoại của một bác sĩ.
Không do dự, cô gọi ngay cho bác sĩ đó .
Nguyệt Tú sốt ruột nói: “Ngài là bác sĩ phải không? Lôi tiên sinh ở phòng bên trong, bị chảy máu nhiều lắm !”
Bác sĩ nói: “Đừng lo lắng, để tôi đi xem sao!”
“Vâng!” Nguyệt Tú vội gật đầu.
Bác sĩ thấy Lôi Dương như vậy vội hỏi: “Tại sao lại lấy thân mình làm trò chơi như vậy?”
“Để cho tôi yên!” Lôi Dương giận dữ hét.
“Tôi đi gọi cho Lê tiểu thư!” Nguyệt Tú nhìn thấy bác sĩ cũng không có cách nào liền nhớ đến Hân Đồng.
Bác sĩ nói: “Nhanh đi!”
Nguyệt Tú chạy đến phòng khách gọi cho Hân Đồng.
Hân Đồng nghe điện thoại.
Nguyệt Tú vội vàng nói: “A lô! Là Lê tiểu thư phải không?”
“Tôi đây, sao vậy Nguyệt Tú?” Đang đi đến cửa thì cô nhận được điện thoại.
“Lôi tiên sinh đột nhiên tức giận, ngực chảy máu lại cố gắng đi ra ngoài cửa, hiện tại miệng vết thương chảy máu!”
“Miệng vết thương chảy máu?” Hân Đồng nghe Nguyệt Tú nói vậy, vội vội vàng vàng nói: “Đã gọi bác sĩ chưa?”
Nguyệt Tú vội trả lời: “Đã gọi rồi, tôi đã gọi điên thoại cho vị bác sĩ kia, nhưng Lôi tiên sinh nhốt mình trong phòng không cho chúng tôi vào, bác sĩ cũng bó tay!”
Hân Đồng sốt ruột.
“Lê tiểu thư, cô qua đây được không?”
“Tôi. . . . . . Tôi sẽ qua bây giờ!” cuối cùng Hân Đồng cũng quyết định, cô gọi điện cho Viễn Hàng: “Viễn Hàng, em xin lỗi, Lôi Dương xảy ra chuyện, vết thương nhiễm trùng, em qua đó xem anh ấy thế nào, giúp em đi đón Nhạc Bằng được không?”
“Hân Đồng! Hôm nay chúng ta đi chụp ảnh cưới, em lại gọi điện bảo không qua được là sao?”
“Viễn Hàng, em biết như vậy là không công bằng với anh, nhưng em phải qua đó, anh ấy đang ở tức giận vì anh ấy đã biết chúng ta sắp kết hôn, căn bản là không muốn cho bác sĩ chữa bệnh!”
“Anh hiểu!” Viễn Hàng nói với Hân Đồng: “Em đi đi, anh sẽ đón Nhạc Bằng!”
“Cám ơn anh, Viễn Hàng!” Hân Đồng nói xong liền vội vã lên xe đi đến chỗ Lôi Dương.
Nguyệt Tú thấy Hân Đồng liền nói: “Lê tiểu thư, cuối cùng cô đã đến !”
“Người đâu?” Hân Đồng lo lắng hỏi.
Bác sĩ nói: “Ở trong đó, không chịu cho tôi kiểm tra vết thương!”
Hân Đồng đi đến trước cửa, tức giận nói: “Lôi Dương, mở cửa ra, em đây !”
Cửa mở ra, Hân Đồng tiến vào cửa thì thấy thân hình Lôi Dương đang nằm đó.
Cô chưa kịp nói gì đã bị Lôi Dương ôm chặt vào lòng.
“Buông tay, miệng vết thương của anh!” Hân Đồng nhíu mày.
Lôi Dương thống khổ: “Đừng lấy người đó được không?”
Hân Đồng buồn bã: “Trước hết để bác sĩ xem vết thương, sau đó chúng ta nói tiếp được không?”
“Không, nếu em lấy người đó, anh thà … cứ như vậy chết đi!”
Hân Đồng đáp: “Đừng ép em được không? Sao anh không thể tôn trọng quyết định của em một lần ?”
Lôi Dương ôm chặt Hân Đồng: “Gọi anh ta đến đây, nói rằng trong lòng em anh là quan trọng nhất! Được không? Người em yêu anh, không phải anh ta, anh sẽ đi cầu xin người nhà em, anh sẽ cầu xin bọn họ, cầu xin mọi người tin tưởng anh, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em, sẽ không để em chịu tổn thương, không làm em đau lòng! Hân Đồng, đừng lấy anh ta! Đồng ý với anh đi! Đồng ý đi!”
“Em không biết, Em thật sự không biết! Anh đừng ép em được không? Em đã quyết định lấy Viễn Hàng rồi!”
Thật lâu sau đó Hân Đồng không nghe Lôi Dương nói gì nữa, đột nhiên cảm giác thân mình trì xuống, Lôi Dương đã té trên mặt đất!
Cô kinh hãi thấy Lôi Dương ngực đầy máu, máu loang lổ cả ra quần áo.
Hân Đồng hô to: “Bác sĩ Trương!”
Lôi Dương bị đưa vào bệnh viện, miệng vết thương có chuyển biến, may là không có chuyện gì xảy ra.
Đưa Lôi Dương vào bệnh viện xong Hân Đồng cũng trở về nhà, dù sao hôm nay cũng là ngày chụp ảnh cưới, cô đã từ chối. . . . . . trong lòng không khỏi có chút bất an.
Về đến nhà, Hân Đồng thấy Viễn Hàng đang ôm Kì Kì. Ba mẹ cô cũng đang chờ cô.
Cô kinh ngạc : “Viễn Hàng… đây là…?”
Mẹ cô bế Kì Kì: “Ta để hai người nói chuyện”.
Hân Đồng nói với vẻ có lỗi: “Viễn Hàng, anh có giận em không?”
Viễn Hàng cười buồn: “Theo anh đi ra ngoài một chút đi!”.
“Vâng!” Hân Đồng gật đầu.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Bên ngoài biệt thự cỏ mọc um tùm, Viễn Hàng và Hân Đồngcùng im lặng, gió thổi to, trong lòngcô thấy hơi lạnh.
Viễn Hàng bắt lấy vai Hân Đồng, quay người nhìn Hân Đồng, nhỏ giọng: “Hân Đồng, cho anh biết, em vẫn còn yêu anh ta?”
“Viễn Hàng. . . . em. . . .”
Viễn Hàng thấy Hân Đồng như vậy liền nói: “Chỉ cần trả lời anh là không phải!”
Hân Đồng nhìn Viễn Hàng, thực sự là không còn cách nào, cô yêu Lôi Dương là sự thật, nhưng như vậy đối với Viễn Hàng rất tàn nhẫn, sẽ tổn thương anh.
Viễn Hàng cười vẻ mất mát: “Vậy anh hỏi em câu khác, em có bao giờ… dù chỉ một giây… yêu anh không?!”
Cô không có cách nào trả lời Viễn Hàng.
Viễn Hàng trong mắt chứa đau thương, không đường chọn lựa: “Việc em không trả lời đã nói lên tất cả! Lần đầu tiên em im lặng chứng tỏ em vẫn yêu anh ta, lần thứ hai cho biết em không hề yêu anh, không yêu nên em không thể trả lời anh!”
“Kỳ thật anh đã sớm nhận ra, chỉ là… anh luôn hy vọng… không ngừng hy vọng, thời gian lâu dần em sẽ quên anh ta, sẽ yêu anh… rồi chúng ta cùng nhau xây dựng hạnh phúc. . . Có lẽ là anh tự lừa gạt mình. Việc ngày hôm nay anh nghĩ mình rất ích kỷ… biết rõ trong lòng em vẫn còn anh ta, vậy mà vẫn muốn mang em dến gần bên cạnh!” Viễn Hàng đưa tay lau nước mắt trên má Hân Đồng.
“Em xin lỗi, Viễn Hàng…” trong lòng Hân Đồng cảm thấy thực có lỗi, cũng thực khổ sở, cô luôn làm tổn thương người khác. Cho tới bây giờ cô chưa làm được gì cho anh, chỉ nhận sự quan tâm từ anh. Có phải cô quá tham lam không?
Viễn Hàng lắc đầu: “Không… người nói xin lỗi phải là anh, là anh ích kỷ, nếu thật sự yêu em phải biết để em hạnh phúc, anh đã nghĩ đến chuyện ra đi, anh và Kì Kì ở lại nước, đợi cho. . . . đợi giải quyết xong công ty, anh và Kì Kì sẽ về nhà!”
“Vậy anh muốn đi đâu?” Hân Đồng hơi không thoải mái, Viễn Hàng ở bên cô năm năm, đã là thói quen. Viễn Hàng tồn tại bên cô như người thân, giờ anh rời đi, lòng cô hơi bất an cùng hoảng hốt.
Viễn Hàng than thở: “Đừng lo cho anh, không chừng anh sẽ gặp được một người con gái khác, rồi cùng cô ấy kết hôn, có lẽ anh và Kì Kì sẽ ở khách sạn, em rảnh thì qua trông nom Kì Kì giúp anh.”
Hân Đồng có chút khổ sở: “Cám ơn anh, Viễn Hàng. Cám ơn anh đã chăm sóc em lâu như vậy, em không cách gì báo đáp cả.”
“Hân Đồng, em đã chịu đựng nhiều khổ sở như vậy, anh hy vọng nhìn thấy em hạnh phúc. Nếu anh ta đối em không tốt anh sẽ không bỏ qua đâu!”. Viễn Hàng đau xót, trong lòng cô không hề có anh.
Hân Đồng hốc mắt đã rưng rưng, cô nhỏ giọng: “Anh nói chuyện cứ như là đại ca xã hội đen vậy!”
“Sao? Năm năm qua đến bây giờ em mới nhìn ra anh là đại ca xã hội đen sao?” Viễn Hàng nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hân Đồng nín khóc và cười, giọng nhỏ xíu: “Thật sao? Anh là xã hội đen? Nói thật em vẫn không biết rõ về anh! Anh có rất nhiều bí mật.”
Viễn Hàng chỉ cười: “Anh thật sự là xã hội đen đó, nếu thấy người nào không thuận mắt nhớ tìm anh, anh nhất định giúp em dạy dỗ!”
“Viễn Hàng, anh không thể ở khách sạn được, ai giúp anh chăm sóc Kì Kì?”
“Yên tâm anh sẽ lo liệu được”!
……
Viễn Hàng rời khỏi nhà Hân Đồng, ba mẹ cô rất tiếc nuối nhưng cũng không cách nào nhúng tay vào.
Mẹ cô rất giận, cứ nghĩ hai người nói chuyện để giải quyết khúc mắc, ai ngờ Viễn Hàng lại rời đi!
Hôn sự vì vậy cũng bị hủy, mà thiếp mời đã phát đi rồi.
Thật sự không biết Hân Đồng suy nghĩ cái gì nữa.
“Viễn Hàng vừa đi đã thấy nhà lạnh lẽo, thật không quen.”
“Hân Đồng sao con lại để Viễn Hàng đi? Hôn sự cũng không còn, mẹ còn mặt mũi nào với họ hàng nữa!” Kỳ thật mẹ cô lo lắng Hân Đồng đã ba mươi tuổi, đã có con nhỏ, khó khăn lắm mới gặp được một người đàn ông như vậy mà cô lại khước từ.
“Mẹ, hãy hiểu cho con, Viễn Hàng anh ấy có quyết định của mình!” Hân Đồng đau lòng nói rồi đi về phòng mình.
“Tính toán cái gì nữa, nếu con không nghĩ đến người đàn ông khác sao Viễn Hàng lại bỏ đi? Thật không hiểu con nghĩ gì nữa! Viễn Hàng có điểm gì không tốt? Xem ra so với Lôi Dương còn tốt gấp trăm lần!” Mẹ cô không muốn cô cứ như vậy bỏ đi.
“Bỏ đi bà, giờ nói gì cũng muộn rồi, Viễn Hàng đi thì cũng đã đi rồi!” Ba cô lên tiếng ngăn cản mẹ Hân Đồng.
“Được rồi … Nhạc Bằng đến giờ đi học rồi !” ông nhắc nhở.
“Được, để con đưa Nhạc Bằng đi!”
Hân Đồng nói xong, chuông cửa vang lên. Cô vội vàng ra mở cửa, lòng thầm nghĩ không biết ai đã cứu cô một lần không bị mẹ mắng nữa.
Cô vừa mở cửa thì phát hiện cái con người phải nằm bệnh viện lúc này – Lôi Dương.
“Hân Đồng!” Giọng Lôi Dương có chút đau đớn.
Hân Đồng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của anh thì vừa tức giận vừa đau lòng: “Anh . . . Sao không ở bệnh viện mà lại chạy ra đây? Anh không muốn sống nữa hả?”
Lôi Dương ôm chặt Hân Đồng, không để ý miệng vết thương sẽ bị thương, anh trầm giọng: “Hân Đồng, đừng rời khỏi anh!”
“Anh nói cái gì thế hả? Anh làm em tức chết thôi, em sẽ rời khỏi anh nếu miệng vết thương nhiễm trùng đó, biết chưa?!” Hân Đồng tức giận nhìn Lôi Dương.
Lôi Dương cố chấp: “Vết thương này không có vấn đề gì!”
“Không được, anh phải quay lại bệnh viện ngay cho em!” Hân Đồng cẩn thận tách khỏi người Lôi Dương.
Lôi Dương lắc đầu, kiên định: “Không, anh có lời muốn nói với bố mẹ em! Để anh vào!”
“Không, chúng ta phải về bệnh viện! Em đưa anh đi!”. Hiện giờ chắc chắn mẹ cô sẽ không dành cho Lôi Dương tí tình cảm nào, hơn nữa bà lại đang rất tức giận.”.
“Hân Đồng, cho cậu ta vào đi!” mẹ Lê lên tiếng.
Hân Đồng không còn lựa chọn nào khác là để Lôi Dương vào.
Lôi Dương tới chỗ ba mẹ Hân Đồng, chậm rãi quỳ xuống,giọng thành khẩn: “Cháu muốn xin hai bác tha thứ, cũng do cháu tự đại, vô lý khiến Hân Đồng chịu nhiều khổ sở, vô tình làm tổn thương cô ấy, nhưng cháu thực sự yêu Hân Đồng… vì Hân Đồng cháu có thể hi sinh bản thân mình, xin hai bác đừng gả cô ấy cho người khác. Cháu yêu cô ấy, cháu sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy, dùng cả cuộc đời để chăm sóc Hân Đồng. . . . Cháu không muốn mất cô ấy một lần nữa.!”
Ba Hân Đồng nhìn Lôi Dương: “Cậu. . . . . . đứng lên rồi nói!”
Lôi Dương vẫn quỳ gối, trầm giọng: “Xin hai bác đồng ý. Cháu sẽ quỳ ở đây cho đến khi nào hai bác đồng ý mới thôi!”
Hân Đồng không biết làm thế nào, chỉ biết than thở nhìn Lôi Dương, con người này việc gì cũng dám làm, cô cảm thấy so với trước kia đáng yêu hơn nhiều. Nhưng nhìn thấy vết thương như vậy, cô vội lên tiếng khuyên bảo: “Anh về đi, vết thương trên người anh…”
Lôi Dương quỳ gối trước Hân Đồng và người nhà cô.
Hân Đồng sốt ruột nhìn mẹ mình: “Mẹ!”
Mẹ Lê trừng mắt liếc Hân Đồng rồi mới đứng dậy: “Chuyện của các người. Tôi không quản nữa!”
Nói xong bà bước đi vào phòng, đi được vài bước thì dừng lại nói với ba cô: “Xong việc rồi còn ngồi ở đây làm cái gì!”
Ba cô vội đứng dậy cười nói: “Được được, tôi đang mệt mỏi, quay về phòng nghỉ ngơi một chút!”
Cứ như vậy hai người rời khỏi phòng khách!
Hân Đồng ngồi xuống trước mặt Lôi Dương: “Ba mẹ đi hết rồi, anh đứng lên đi!”
“Bọn họ chưa đồng ý, anh sẽ không đứng lên!” Lôi Dương cố chấp y như đứa trẻ.
Hân Đồng cười buồn: “Anh đúng thật là ngốc, vậy anh quỳ đi, em đi đón Nhạc Bằng !”
“Anh ngu ngốc vậy đó! Em cũng giống ba mẹ phải không?”
Hân Đồng than thở: “Anh đúng là ngốc! Ba mẹ là ba mẹ, chuyện của em, em tự mình quyết định!”
“Vậy sao?” Trên mặt Lôi Dương xuất hiện một thoáng mê man.
“Anh là đầu lợn à? Hôn sự bị hủy rồi, Viễn Hàng ra khách sạn ở, cho nên anh muốn quỳ thì cứ quỳ đi!”
“Không có hôn lễ?” Lôi Dương vui mừng.
“Đúng vậy!” Hân Đồng gật đầu.
“Thật sao?” trên mặt Lôi Dương lộ rõ vẻ vui mừng như điên dại.
“Anh đó! Vui vẻ cái gì chứ? Em không gả được cho ai anh rất cao hứng đúng không?” Hân Đồng ra vẻ tức giận.
“Đương nhiên là cao hứng!” Lôi Dương hưng phấn đứng dậy.
Hân Đồng đỡ Lôi Dương: “Được rồi, theo em đi đón con rồi trở lại bệnh viện!”
“Được!” Lôi Dương nở nụ cười.
Dù miệng vết thương khiến Lôi Dương đau nhưng trong lòng thì rất vui mừng. Họ đón Nhạc Bằng rồi quay lại bệnh viện. Lôi Dương rất hưng phấn, anh tự hỏi những việc vừa xảy ra có phải là thật không.
Lôi Dương ở lại bệnh viện mấy ngày, sau đó về lại biệt thự, lần trở về này tâm trạng hoàn toàn khác trước.
Khi biết Hân Đồng và Viễn Hàng không kết hôn nữa, trong lòng anh có một niềm vui khó tả.
Lôi Dương nằm trên giường, nói với Hân Đồng ở phòng khách: “Đồng Đồng, nhiều ngày anh không tắm, trên người anh có phải bốc mùi rồi không?”
“Có sao?” Hân Đồng tiến lại.
“Em xem đi!” Lôi Dương nhíu mày đưa cái áo lên.
Hân Đồng đi tới chỗ Lôi Dương, ngồi ở cạnh giường, dùng cái mũi ngửi ngửi: “Đúng là bốc mùi thật!”
“A, đau đau!”. Vết thương của Lôi Dương đột nhiên bị đau.
“Cẩn thận!” Hân Đồng đỡ anh.
“Thực khó chịu, anh phải tắm!”
“Không được, miệng vết thương không thể dính nước!” Hân Đồng lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý.
Lôi Dương ảo não: “Vết thương trên người thật khó chịu !”
“Dùng khăn lau qua người là được rồi!”
Lôi Dương có vẻ không tình nguyện: “Đành vậy !”
Hân Đồng bê châu nước đặt lên bàn, cô cẩn thận cởi quần áo Lôi Dương.
Thân thể Lôi Dương lộ ra.
Hân Đồng nhìn vết thương, trong lòng chợt đau lòng,cô cúi đầu nói: “Có đau lắm không?” Bị trúng đạn, xuyên thấu đến da thịt, nhất định là rất đau.
Trong lúc sinh tử không có hy vọng, trước mắt đều mờ mịt cảm giác thật khó tả.
Lôi Dương lấy tay vuốt ve má Hân Đồng, anh trầm giọng: ” Ngốc, vết thương sẽ lành thôi, hơn nữa. . . bây giờ có em ở bên, anh thấy rất vui vẻ hạnh phúc, không đau một chút nào!”
“Nói dối, nhất định là đau!” Hân Đồng bắt lấy tay Lôi Dương, buông ra rồi mới nhẹ nhàng lau người cho anh.
Đang lau người cho Lôi Dương thì anh chuyển mình, bắt lấy tay Hân Đồng: “Để anh tự lau được rồi!”
Cô nhìn anh: “Được, phải cẩn thận, đừng động đến vết thương!”
“Đồng Đồng, quan hệ của chúng ta sau này thế nào?” Lôi Dương do dự lên tiếng.
“Em thực sự cũng không biết thế nào!” Cô nhíu mày nói với giọng vô vị.
“Hân Đồng, có chuyện anh phải cho em biết.” Lôi Dương buông khăn mặt, giữ chặt người Hân Đồng.
“Nói đi, em đang nghe đây!”
“Anh hỏi em một câu, em phải trả lời thành thật!” Lôi Dương nghiêm mặt, tỏ vẻ nghiêm túc.
“Được! Chuyện gì nghiêm trọng vậy?” Cô nhìn Lôi Dương.
“Em có bằng lòng làm người phụ nữ của anh không?”
“Nhất định phải trả lời sao?”
“Phải, câu trả lời của em rất quan trọng, chính em cũng hiểu mà Đồng Đồng!”
Hân Đồng cười: “Đừng nghiêm trọng hóa vấn đề thế! Cười lên đi nào!”
“Việc này thật sự nghiêm trọng đấy Hân Đồng!”
Hân Đồng đưa mắt im lặng nhìn Lôi Dương rồi nói: “Em từ trước đến giờ vẫn là người phụ nữ của anh, sau này cũng vậy, dù thế nào em cũng không chạy thoát được cái thân phận đó!”
Lôi Dương nghe Hân Đồng nói vậy thì cảm động, cằm cọ xát vào đỉnh đầu cô, anh trầm giọng: “Hân Đồng! Xin lỗi, trước kia anh thật khốn nạn quá!”
“Bây giờ vẫn khốn nạn !”
Lôi Dương đau lòng: “Hân Đồng!”
“Nhưng em lại thích cái khốn nạn này, không cách nào thoát được!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook