Tình Cờ
Chương 16: Còn yêu cô không ?

Đồng Đồng lảo đảo đứng lên, cô phải rời khỏi nơi này, rượu cũng đã uống rồi, xem như xin lỗi đi? Cô có thể rời đi rồi!

Nhưng sao đầu cô đau như vậy, dưới đất giống như là bông, cô say rồi, nhưng sao cảm giác đau đớn vẫn còn rõ như vậy.

Có phải cô sắp ngã xuống rồi không, cô không muốn ngã như vậy, ngã xuống mông sẽ rất đau, đầu nói không chừng cũng sẽ như bịch cát, cũng sẽ rất đau!

Ngay lúc cô sắp ngã xuống, cô cảm thấy mình bị kéo vào lòng một người đàn ông, Đồng Đồng lảo đảo không nhận ra đó là ai.

Cô bị một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lên, là ai, là ai đang ôm cô, là gã đàn ông kia sao?

Tay Đồng Đồng sờ soạng lung tung má người đang ôm cô, nói trong lúc:” Thả tôi xuống, bằng không tôi không khách khí với anh đâu!”

Vòng ôm cảm giác rất quen thuộc, mùi hương nam tính dường như đã rất lâu, tựa hồ rất lâu trước đây cô mỗi ngày đều ngửi thấy.

Lồng ngực ấm áp dường như mang theo chút tức giận, người đàn ông ôm cô đang tức giận sao?

Đồng Đồng nhíu mày, thật khó chịu, khó chịu quá, cô muốn ngủ, ngủ! Ngả đầu vào vòng ôm quen thuộc, Đồng Đồng giống như một con mèo sưởi nắng thỏa mãn ngủ. Xảy ra chuyện gì cô cũng không quan tâm nữa!

Mọi người đều nói say rượu tâm sẽ sáng, Đồng Đồng có phải như thế không? Chỉ có chính mình cô mới biết được!

Đồng Đồng sau khi tỉnh lại chỉ cảm thấy rất choáng váng, cô mở mắt ra nhìn thấy mình đang ở một chỗ xa lạ.

Trên trần nhà có một chiếc đèn chùm màu trắng , nóc nhà màu trắng , rèm cửa màu trắng, chiếc giường màu trắng cùng với chiếc túi xách màu trắng của cô , tất cả đều là màu trắng , nếu không phải nơi này không có mùi bệnh viện, nếu không phải nơi này bày những đồ nội thật phòng ngủ, Đồng Đồng sẽ nghĩ mình uống rượu quá độ đến nỗi nhập viện.

Đồng Đồng đứng dậy nhìn quanh , trời ạ, chăn cũng là màu trắng, chủ nhân nơi này bị cuồng màu trắng à?

Nhưng trong phòng ngủ lại không hề thấy cảm giác ấm áp, Đồng Đồng đang định xuống giường chợt phát hiện ra thân thể cô không hề có quần áo.

Lúc cô say rượu qủa thật không còn nhớ gì nữa, tuy nhiên cô vẫn nhớ rõ mình nằm trong vòng ôm ấm áp của ai đó dường như suốt đêm.

Chẳng lẽ anh thật sự để người đàn ông khác tùy ý mang cô đi sao, cho nên giờ phút này cô đã lên giường với người đàn ông khác rồi?

Ngay tại lúc cô đang miên man suy nghĩ chợt nghe thấy tiếng mở cửa, dường như có người vừa mới từ bên ngoài về.

Tiếng bước chân chậm rãi tới gần phòng ngủ chỗ cô, lòng cô cũng lo lắng hẳn lên, là anh, là A Dương sao! Cửa bị đẩy ra.

Thân hình cao lớn của Lôi Dương xuất hiện trong tầm mắt Đồng Đồng , anh vẫn lạnh lùng vô tình nhìn cô như trước đây.

Đồng Đồng nhìn thấy Lôi Dương trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều, có một cảm giác vui mừng trào dâng nhưng cô vẫn cố kìm nén xuống.

Anh không có để cho người đàn ông khác đưa cô đi, có phải anh đối với cô chưa có tuyệt tình không! Đồng Đồng trong lòng có chút hy vọng nghĩ, cô dùng túi xánh che trước cơ thể mình.

” Sao, nhìn thấy tôi thất vọng quá à?” ánh mắt Lôi Dương ánh lên vẻ tàn nhẫn nhìn thẳng Đồng Đồng, lời nói giống như tảng băng ngàn năm.

” A Dương!” Đồng Đồng mở miệng định nói điều gì đó nhưng nhìn thấy biểu cảm lạnh nhạt của Lôi Dương cô liền im bặt..

Tay Lôi Dương cầm một bộ quần áo để trên người Đồng Đồng nói:” Mặc quần áo vào, lập tức biến ra ngoài, đừng làm bẩn giường của tôi!”

Đồng Đồng khó khăn cầm lấy túi quần áo, lời nói của Lôi Dương thật làm tổn thương người khác, cô bẩn như vậy sao? Thân thể Của cô chỉ có anh chạm qua, anh coi cô là cái gì? Một người đàn bà hư hỏng? Vũ nữ? hay là một ả tiếp viên?

Đồng Đồng lòng rướm máu, cô đang định mặc quần áo vào, nhìn anh ý bảo anh ra ngoài.

Có điều anh lại mang vẻ mặt trào phúng nhìn cô, thậm chí còn mở miệng đùa cợt:” Sao, cô không muốn đi à? Có phải cô tưởng tôi làm gì với cô tối qua không, đừng có lo, tôi không có hứng chạm vào người cô, chẳng qua là cô nôn bẩn hết quần áo thôi!”

Đồng Đồng tâm run rẩy, đờ đẫn nhìn khuôn mặt không hề dịu dàng của Lôi Dương , thì thào nói:” Xin anh quay đi, em mặc quần áo xong sẽ lập tức rời đi, sẽ không làm bẩn nơi anh ở!”

Trong mắt Lôi Dương hiện lên thần sắc khó hiểu, anh đi đến trước giường nắm lấy cái cằm mềm mại của Đồng Đồng , lãnh lẽo nói:” Cô thẹn thùng sao? Có phải cô đã hổn hển dưới thân tôi như thế nào sao? Hiện tại cô thẹn thùng có phải có chút châm rồi không?”

Đồng Đồng cảm thấy mắt nhòe đi, cô nhìn Lôi Dương khổ sở nói:” Vì sao anh phải đối xử với em như vậy, em cho tới bây giờ chưa hề làm chuyện gì có lỗi với anh, vì sao anh lại không tin em!”

Ánh mắt Lôi Dương biến đổi, đanh giọng nói:” Vậy cô bảo tôi nên đối xử với cô thế nào, hả?!”

Đồng Đồng lắc đầu, nước mắt giống như những hạt trân châu lăn trên gò má của cô, cô khó khăn nói:” Vì sao phải như vậy, nếu anh đã hận em như vậy, vì sao lại mang em tới nơi này, vì sao phải quan tâm đến em!”

“Anh vẫn còn nhớ em phải không, anh vẫn còn yêu em phải không, tựa như lúc trước, anh nghĩ em ở cùng với người đàn ông khác, anh vẫn đi cứu em, anh vẫn còn yêu em phải không?’

Đồng Đồng chỉ câu trước, câu sau chôn dấu ở trong lòng, giờ phút này cô không có dũng khí nói ra, cô sợ, sợ Lôi Dương sẽ dùng những lời lẽ làm người khác đau đớn đẩy cô xuống địa ngục.

Lôi Dương hung hăng buông cằm Đồng Đồng ra, không vui nói:” Thu hồi nước mắt của cô ngay, lập tức mặc quần áo rời khỏi đây, tiện thể về nói với người nhà cô, mau rời khỏi chỗ đó, bằng không tôi sẽ dùng biện pháp mạnh đấy”

Nói xong anh xoay người rời khỏi tầm mắt của Đồng Đồng !

Đồng Đồng 2 mắt đẫm nước mắt, cô mặc quần áo vào lặng lẽ rời đi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương