*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 2

Tối hôm qua, Lâm Tây Ngu đã ăn sạch số lương thực cuối cùng còn lại trong nhà, cậu dựa vào cửa tủ, hai mắt nhìn chằm chằm vào ngăn tủ trống rỗng, ngốc một hồi mới đi lấy áo khoác mặc, lê thân thể mềm nhũn ra siêu thị.

Cậu như chú rối được máy móc giật dây, lảo đảo mua ít sữa bò, sandwich và thuốc ức chế dành cho Omega, thanh toán xong thì ra ngoài, đi mấy bước tới trước cửa hàng đồ chơi tình thú ở đầu phố.

Từ nhà cậu đến siêu thị chỉ có mấy bước chân, thế nhưng quãng đường ngắn đó đủ khiến cậu chật vật, băng vệ sinh dán trong quần lót ướt đẫm, dương v*t bán cương rỉ nước, hậu huyệt tiết dâm dịch nhớp nháp. Tuy số lượng không nhiều nhưng chất lỏng đó chưa bao giờ ngừng chảy, nửa khiến cậu mơ màng, nửa không thỏa mãn.

Lâm Tây Ngu sợ bản thân sẽ chết vì mất nước, cậu muốn tìm một món đồ bịt kín lỗ nhỏ, ngăn nước chảy ra, dẫu rằng cậu biết rõ suy nghĩ của mình có bao nhiêu vô lý.

Song, cậu vẫn ôm tâm lý may mắn, muốn thử xem sao, do đó cậu đã nóng đầu chạy vào cửa hàng, hỏi ông chủ có bán phích cắm hậu môn hay không. Người bán chỉ cho cậu vị trí quầy hàng, cậu xấu hổ không dám nhìn, lấy đại cái ngắn nhất rồi ra tính tiền.

Không ngờ cái phích này nhìn thấy ngắn nhưng hình dáng lại vô cùng đặc biệt, nửa trên có những viên cầu nhỏ nhô lên, nửa dưới có họa tiết như vải ren. Về nhà, cậu vội vàng đút nó vào tiểu huyệt, phích cắm dài chừng bốn, năm centimet. Vật vừa đi vào, lỗ nhỏ như có ý thức cắn chặt phích cắm, trực tràng bao lấy món đồ chơi, vách thịt co rút như người họa sĩ khắc họa lại từng hoa văn trên phích cắm. Điểm mẫn cảm của cậu không sâu, chỉ cần động một chút là phần nhô lên của phích cắm sẽ chạm vào nơi đó, chà đạp thịt huyệt non mềm, khoái cảm kích thích làm cậu co giật liên tục.

Thứ này có lẽ không phù hợp với Beta… Lâm Tây Ngu chịu đựng cơn khoái cảm đứt quãng truyền đến, thầm nhận xét ngu ngốc.

Tám giờ sáng, cậu đứng dưới bãi đỗ xe.

Lâm Tây Ngu đứng đó, rối rắm suy nghĩ xem có nên dùng xe máy hay không. Cậu có thể biết trước phần dưới của mình sẽ trông thế nào nếu ngồi xe máy đến trạm xe buýt, nhưng nếu không ngồi cậu sẽ bị muộn.

Cậu do dự vài phút, cắn răng đút chìa khóa vào ổ, khởi động xe.

Cậu ngồi xuống, hai tay cầm chặt tay lái, người rướn về trước, cố gắng để diện tích tiếp xúc giữa mông và đệm xe ở mức nhỏ nhất. Có điều, mấy hôm trước, chiếc xe này bị một xe tải trọng lớn đụng trúng, hiện tại vẫn chưa sửa chữa. Đường từ nhà đến trạm xe rất xấu, đất đá lởm chởm, mặt đường ghồ ghề, bánh xe lăn qua mấy hòn đá nhỏ mà chao đảo, Lâm Tây Ngu cũng vì thế mà lắc lư, phích cắm chèn ép điểm mẫn cảm, tay cậu run rẩy, thiếu chút nữa đã không cầm được tay lái.

Lâm Tây Ngu chịu đựng cơn khoái cảm kéo đến như thủy triều, thắng xe lúc bóp lúc thả, chậm rì rì chạy đến trạm xe buýt.

Bảo vệ ở bãi đỗ xe là một ông cụ lớn tuổi sắp về hưu, ông là người tốt bụng, lần nào cũng giữ xe miễn phí cho cậu. Ông nhìn dáng vẻ uể oải, lung lay như sắp đổ của cậu, quan tâm hỏi thăm: “Sắc mặt cháu tệ quá, cuối tuần còn tăng ca đi làm. Thanh niên nhân lúc còn trẻ cố gắng làm việc là đúng nhưng phải để ý tới sức khỏe, không chăm sóc cơ thể tốt sau này chưa già đã yếu đó.”

Cậu biết rõ lúc này giọng của mình tệ đến mức nào nên không dám mở miệng nói chuyện, gật đầu tỏ ý đã nhớ thay cho câu trả lời, gắng gượng cười cảm ơn ý tốt của ông.

Cậu đỗ xe rồi bước đến trạm chờ, đôi chân vô lực, giày da dưới chân lê lết trên mặt đường tạo thành tiếng vang nặng nề.

Năm phút sau, xe buýt công cộng tới nơi, vì là cuối tuần nên  xe không đông lắm, trên xe vẫn còn trống nhiều chỗ nhưng cậu không dám ngồi.

Cậu luôn ảo giác rằng chất lỏng trong hậu huyệt sẽ tràn ra ngoài thấm ướt quần lót và quần tây, dẫu đã có băng vệ sinh và phích cắm cũng không thể ngăn chúng lại, nếu cậu ngồi xuống, dâm dịch sẽ dính đầy ghế ngồi, người khác sẽ nhìn thấy.

Lâm Tây Ngu lui xuống cuối xe, thu người đứng ở một góc sáng sủa, nắm chặt vòng treo trên đỉnh đầu.

Tài xế hình như là người mới, lái xe lúc nhanh lúc chậm, tốc độ không đồng nhất đó làm hành khách choáng váng, bản thân cậu cũng bị tốc độ đó ép điên. Hơn nữa, có vẻ như cậu khá xui xẻo, mấy ngày trước đoạn đường này vẫn còn bằng phẳng, không hiểu sao hôm nay lại đập phá xây dựng, chất lượng đường và tình hình giao thông còn tệ hơn đoạn đường từ nhà cậu đến trạm xe.

Đường đi lên xuống ghập ghềnh, bốn bánh xóc nảy, tình trạng như trên xe máy một lần nữa tái diễn.

Dù Lâm Tây Ngu có đứng cũng không thoát khỏi số phận bị tình dục chi phối, mỗi khi tài xế thắng gấp hoặc tăng tốc đều khiến cậu đong đưa, món đồ chơi trong cơ thể cũng vì thế mà cọ xát điểm mẫn cảm. Khoảng cách ba trạm ngắn ngủi trôi qua, cậu đã âm thầm cao trào vài lần. Cậu cúi thấp đầu, hàm răng cắn chặt, cố sức ngăn không cho tiếng rên rỉ thoát ra, đôi môi bị cắn đến sưng đỏ, cánh tay nắm vòng treo nổi đầy gân xanh.

Bỗng nhiên, xe buýt tăng tốc, cậu theo quán tính lùi về sau mấy bước, lưng đụng trúng khung xe, cậu sợ tới độ siết chặt hậu huyệt, phần nhô lên của phích cắm trêu chọc thịt huyệt non mềm, kích thích thân thể run rẩy.

Lâm Tây Ngu liều chết chịu đựng cơn khoái cảm, cậu không còn hơi sức để ý đến tình hình xung quanh, do đó cậu không biết được bên cạnh có một người đàn ông đã quan sát cậu từ lúc lên xe tới giờ.

Xe chạy đến ngã tư, một chiếc xe khác lướt qua rẽ sang hướng khác, tài xế bị bất ngờ bèn đạp phanh thắng gấp. Vốn dĩ cậu đã không còn chút sức nào, lòng bàn tay phủ kín mồ hôi, trơn trợt không giữ vững vòng treo, cả người mất thăng bằng đổ về trước, ngã nhào vào lòng người đứng đối diện, cặp đi làm rơi xuống sàn xe.

Người đàn ông kịp thời vươn tay đỡ lấy cậu, ổn định cơ thể hai người xong mới khom lưng giúp cậu nhặt cặp.

“Cậu có sao không?” Lâm Tây Ngu nghe người đó nói.

Cậu lắc đầu, nắm cánh tay người đó đứng thẳng, đầu óc cậu xoay mòng, cảnh vật trước mắt mờ ảo. Cậu chỉ biết đối diện là một người đàn ông trẻ tuổi, cao hơn cậu, áo tay dài, vải mỏng, cơ bắp thấp thoáng ẩn hiện dưới lớp quần áo.

Beta không ngửi được mùi vị, chỉ có thể dựa vào hình thể để xác định giới tính thứ hai, người này không to lớn cũng không gầy yếu, cậu không rõ hắn là Alpha hay Beta.

“Chắc là Beta…” Lâm Tây Ngu nghĩ thầm, những Alpha mà cậu từng gặp đều rất cao lớn.

Thực ra đối phương có là Alpha hay không cũng không có tác dụng gì, song cậu vẫn không tránh được cảm giác thất vọng len lỏi dưới đáy lòng.

Người đó duỗi tay sờ trán cậu, hỏi: “Mặt cậu đỏ quá, cậu có sốt không?”

Bàn tay hắn rất lớn, lòng bàn tay lành lạnh, cảm giác đặt trên da thịt vô cùng thoải mái. Lâm Tây Ngu tham luyến cảm xúc này, cơ thể như mắc chứng bệnh thèm khát da thịt chờ mong được người khác chạm vào, từng nơi trên thân thể đều thiết tha khao khát. Do đó, khi bàn tay của người ấy đặt lên trán, cậu đã hy vọng hắn sẽ giữ lâu hơn.

Nhưng hắn không nghe được tiếng lòng của cậu, hắn cực kỳ lễ phép, không có động tác dư thừa, chạm nhẹ vào một cái lập tức rời đi. Hắn xác định được nhiệt độ trên người cậu bèn nói: “Hình như cậu sốt thật rồi.”

Người đó lục lọi cái túi nhỏ đeo trên người rồi lấy ra vỉ thuốc hạ sốt, một vỉ có bốn viên, vừa đủ uống một ngày. Hắn đưa cho cậu, nói: “Đúng lúc tôi có mang theo thuốc, cho cậu này.”

“Cảm ơn anh.” Cậu nhận lại cặp đi làm, thấy vỉ thuốc trong tay đối phương thì định từ chối, cuối cùng vẫn duỗi tay ra cầm lấy.

Khương Niệm Sơ mới chuyển đến vùng ven khu vực này mấy hôm trước, hôm nay vừa hay có thời gian rảnh nên hắn nổi hứng chạy bộ quanh nơi này một vòng, tiện thể xem xét tình hình trị an và làm quen hoàn cảnh sống. Không may là hắn sơ suất chạy xa quá, muốn về nhà lại không nhớ rõ đường, trùng hợp là lâu rồi hắn không ngồi xe buýt nên đã đến trạm xe gần nhất đón xe về nhà, nào ngờ trên xe lại gặp được một người kỳ lạ.

Xuất phát từ bản tính lịch sự và tôn trọng, từ đầu hắn đã không muốn chú ý đến người này nhưng cậu ấy cứ có gì đó lạ lạ, cơ thể co rút chui vào một góc, toàn thân run rẩy như đang chịu đựng nỗi đau kinh khủng lắm. Điều đó đã thu hút ánh mắt hắn, khiến hắn không nhịn được nhìn thêm mấy cái.

Hiện tại, vị trí xe chỉ cách công ty ba trạm dừng song Lâm Tây Ngu thật sự không chịu được nữa, cao trào trước mặt công chúng là chuyện kích thích ngoài sức tưởng tượng, làm lòng cậu dâng lên cảm giác hoang đường. Tuy rằng người trên xe không biết cậu đang phải nhẫn nhịn khoái cảm mãnh liệt nhưng cậu sợ mọi người nhìn ra hành vi của cậu không được bình thường. Thân thể và tâm lý đồng thời nhận kích thích từ khoái cảm ấy làm cậu lo lắng, hoang mang, sợ bản thân sẽ không chịu được mà ngất xỉu.

Cậu xuống xe ở trạm sau, xuống cùng còn có Khương Niệm Sợ. Nhà mới của hắn cách chỗ này hai trăm mét.

Lâm Tây Ngu vừa đặt chân xuống đất lập tức vịn chặt thanh chắn ở trạm xe, tay chân run lẩy bẩy, cả người vô lực, mềm nhũn quỳ xuống đất, gót giày da đụng trúng hậu huyệt khiến cậu rên vài tiếng, âm thanh be bé không rõ ràng, như móng mèo con cào nhẹ vào tim hắn.

Cậu gắng sức chống đỡ cơ thể gọi điện cho Chu Đồng nhờ vả, sau đó bấm số gọi tiếp cho trưởng phòng.

“Trưởng phòng, hôm nay thân thể em không thoải mái, thật sự không đi được, em đã nhờ Chu Đồng giúp em chỉnh sửa tài liệu. Em xin lỗi anh.”

Vốn trưởng phòng đã vội đến sứt đầu mẻ trán, nghe cậu nói không tới được càng thêm bực bội, nhưng từ trước đến nay Lâm Tây Ngu luôn chịu cực tăng ca, cẩn thận không phạm bất kỳ sai lầm nào, hơn nữa giọng nói quả thật không ổn, có vẻ như bệnh không nhẹ chút nào. Lúc bấy giờ, gã mới bất đắc dĩ đồng ý cho cậu nghỉ việc sau mấy phút do dự, trước khi cúp máy còn yêu cầu cậu phải sớm hết bệnh, nhanh chóng quay về công ty xử lý tài liệu, bởi lẽ có một số giấy tờ chỉ có cậu mới giải quyết được.

Điện thoại vừa tắt cậu liền đổ gục xuống đất, cơ thể như nước chảy dài trên nền đường, không còn chút sức lực nào.

“Cậu không sao chứ? Có cần tôi đưa cậu đến bệnh viện không? Này, tôi thấy cậu không ổn đâu.” Khương Niệm Sơ bước qua, vừa ngồi xổm, vừa cất tiếng hỏi thăm cậu.

Lâm Tây Ngu lắc đầu yếu ớt, gọi xong hai cuộc điện thoại kia cậu đã không còn sức. Thời điểm bây giờ đến bệnh viện là vô dụng, lúc này đây, biện pháp tốt nhất là tìm một Alpha đến chịch cậu, đánh dấu cậu.

Khương Niệm Sơ kéo tay nâng cậu dậy, đỡ cậu ngồi xuống ghế chờ nghỉ ngơi. Cậu lắc đầu từ chối, tỏ ý mình không cần ngồi, thấy thế hắn cũng không miễn cưỡng. Hắn tính chờ khi nào cậu khỏe lại sẽ đưa cậu về nhà nhưng càng nghĩ càng thấy có chỗ không đúng, hắn đẩy cậu đứng đối diện mình, cúi người, mũi để sát vào cổ cậu, lẩm bẩm: “Không có mùi… Beta sao?”

Hắn đánh giá cậu nửa ngày, nhìn một lượt từ trên xuống dưới. Lâm Tây Ngu xấu hổ khi bị đối phương nhìn chằm chằm, cúi đầu không dám nhìn thẳng người đàn ông mà mình mới gặp này. Một lúc sau, cậu ngẩng đầu, đập vào mắt là bộ dáng híp mắt, nghi hoặc của hắn.

“Cậu… Cậu phát tình ư?”

– Còn tiếp –

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương