Tình Chung
-
Chương 14
Sáng hôm sau Cận Ngôn bị điện thoại đánh thức.
Tối hôm qua cậu ngủ trên sô pha, chiếc di động dưới thân cứ vang lên không ngừng.
Cậu nhắm hai mắt, đưa tay sờ soạng cả buổi, thật vất vả mới lôi được cái điện thoại từ dưới sô pha lên, cũng không có nhìn vào màn hình, cầm được điện thoại thì mơ mơ màng màng mà ‘alô’ một tiếng.
Giọng nói lạnh lùng của Lý Thư Ý từ phía bên kia truyền tới: “Còn chưa thức?”
Cận Ngôn đột nhiên ngồi bật dậy, ghế sô pha bị động tác của cậu làm cho run lên một chút, cậu có chút ngượng ngùng nói: “Vẫn chưa……”
Bây giờ đã gần giữa trưa, Lý Thư Ý đánh thức người ta dậy cũng không cảm thấy ngại, chỉ nói: “Thứ nhóc nhờ chú tìm đã tìm được rồi, có thời gian thì đến đây lấy đi, chú đang ở công ty.”
Cận Ngôn hào hứng mà a lên một tiếng, lại bị Lý Thư Ý mắng cho một câu, cậu mới ngại ngùng gãi gãi mặt nói: “Em biết rồi, cảm ơn chú Lý!”
“Thế thôi, tắt đây.”
“Đợi, đợi đã!”
“Hửm?” Lý Thư Ý mất kiên nhẫn mà hừ một tiếng, Cận Ngôn cũng không dám làm chậm trễ thời gian của anh, hỏi: “Chú Lý hôm nay chú có sắp xếp gì không, chú có muốn ra ngoài không?”
Lý Thư Ý nói: “Không có.”
Cận Ngôn nghiêm túc hỏi: “Chú Lý chú không gạt em đó chứ?”
“Không.”
Cận Ngôn nhíu đôi mày lại: “Thật sự không có sao?”
Lần này Lý Thư Ý quả thật quá lười để tâm đến cậu, mặc cho cậu lãi nhãi một mình, anh ngắt điện thoại.
Cận Ngôn vẫn cảm thấy không an tâm, cầm điện thoại lên muốn gọi lại xác nhận một lần nữa, đột nhiên cửa phòng ngủ bật mở, Bạch Hạo từ trong bước ra.
Hắn vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, chiếc khăn lông còn vòng quanh cổ, trên người mặc quần áo của Cận Ngôn, nhưng mà bộ quần áo này quá nhỏ, tay áo không đủ để che hết cổ tay.
Cận Ngôn há hốc miệng ngây ngẩn nhìn Bạch Hạo, sau đó đột nhiên mở to đôi mắt, tay chân luống cuống lấy chăn chùm kín người mình, chỉ để lộ cái đầu ra ngoài, lắp bắp nói: “Thiếu thiếu thiếu gia anh tắm xong rồi à.”
Bạch Hạo không trả lời, cúi đầu dùng khăn lông lau đi nước trên mặt, sau đó nói với cậu: “Quần lót của tôi đều vứt cả đi.”
Nháy mắt Cận Ngôn cảm thấy mặt mình như muốn bốc khói, rút rút vào chăn mà a một tiếng.
Bạch Hạo đột nhiên hỏi: “Vừa rồi em nói chuyện điện thoại với ai?”
Cận Ngôn sợ Bạch Hạo hỏi nhiều, mà cậu cũng không muốn nói dối Bạch Hạo, tròng mắt đảo đảo, khẩn trương nói: “Không…… Không có ai cả.”
Bạch Hạo nhìn cậu, thần sắc có chút lạnh lùng, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa, xoay người trở về phòng ngủ.
Cận Ngôn cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn, mãi đến nhìn không thấy người, mới xốc chăn lên, cúi đầu xuống tự kiểm tra. Sau khi xác định mình không có phản ứng nào bất thường, mới nặng nề mà thở ra một hơi, nhẹ nhõm cả người.
Cậu vừa nghĩ đến việc Bạch Hạo mặc quần áo của mình, lỗ tai đã đỏ cả lên.
Rõ ràng khi còn nhỏ vẫn thường như vậy, sao bây giờ vừa thấy thiếu gia đến nhà mình, cậu đã khẩn trương đến độ thở không ra hơi.
Đột nhiên Cận Ngôn nghĩ ra chuyện gì đó, từ trên sô pha nhảy xuống, dép cũng không thèm mang, chạy vài bước đến đứng bên ngoài cửa phòng ngủ nói: “Thiếu gia em nấu cơm cho anh ăn nhé, em học nấu ăn lâu lắm rồi ngay cả chú Lý cũng phải khen em đó......”
Cậu sợ Bạch Hạo sẽ từ chối nên nói liền một hơi không ngừng nghỉ.
Bên trong không có tiếng động, Cận Ngôn cứ hồi hộp chờ đợi, chờ đến người đều ủ rũ cụp đuôi, Bạch Hạo mới không nóng không lạnh mà trả lời cậu một tiếng.
Nếu không phải cửa phòng ngủ bị đóng, sợ rằng Bạch Hạo đã nhìn thấy cảnh Cận Ngôn huơ tay múa chân, cậu che miệng cười ngây ngô hai tiếng, sau đó chạy về ghế sô pha mang đôi dép lê vào, động tác mau lẹ gấp lại chăn, lại nhanh như chớp chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc đánh răng còn phấn khích mà ngâm nga ca hát.
Bên trong phòng ngủ Bạch Hạo nghe thấy tiếng động bên ngoài, làm hắn không khỏi nghĩ đến ngày bọn họ còn nhỏ.
Ban đầu khi hắn còn ở một mình, trong phòng luôn luôn yên lặng một chút tiếng động cũng không có, sau khi nhặt được Cận Ngôn về, trong nhà không còn yên tĩnh nữa. Bạch Hạo khá trầm lặng, còn Cận Ngôn lại hiếu động hoạt bát, mỗi ngày đều ở bên tai hắn không ngừng kêu thiếu gia thiếu gia, cậu bắt được con sâu cũng đem đến cho hắn xem, lúc làm bài tập về nhà cũng có thể nhảy nhót lung tung, cả người luôn luôn tràn đầy năng lượng như cái đồng hồ được lên dây cót.
Trong phòng bếp vang lên âm thanh leng keng leng keng. Làm Bạch Hạo nghĩ đến khi Cận Ngôn còn nhỏ đứng nhìn dì giúp việc nấu cơm, cuối cùng ánh mắt lại háo hức đến độ giống như một con cún gâu gâu chờ ăn, hắn lại thấy buồn cười. Chỉ là cười, nhưng nụ cười trên nét mặt lại phai dần đi.
Bạch Hạo cúi đầu suy nghĩ, đáng tiếc là khi người ta trưởng thành rồi, rất nhiều thứ cũng vì thế mà thay đổi.
Hiện tại Cận Ngôn đã có thể tự mình nấu ăn, tủ lạnh có đầy đủ nguyên liệu, nhưng mà cậu cũng không nấu được mấy món ăn cầu kì, chỉ xào vài món ăn đơn giản.
Bạch Hạo nếm thử mấy miếng, cũng chưa nói gì, Cận Ngôn ngại ngùng muốn hỏi, nhưng nhìn thấy Bạch Hạo vẫn tiếp tục động đũa, cậu vui mừng đến mức miệng sắp kéo lên tận mang tai.
Cận Ngôn nghe nói người nước ngoài khi ăn rất chú ý, cậu lo Bạch Hạo sẽ ghét bỏ mình, còn cố ý chuẩn bị một đôi đũa gắp đồ ăn riêng cho Bạch Hạo, vui vẻ không nhịn được mà rung đùi đắc ý.
Bạch Hạo lặng lẽ quan sát cậu, đột nhiên hỏi: “Tối hôm qua là em đưa tôi về đây?”
Cận Ngôn cho rằng Bạch Hạo muốn cảm ơn mình, còn có chút ngượng ngùng gật gật đầu.
“Tại sao không đưa tôi về nhà?”
Cận Ngôn khẽ buông chiếc đũa, có chút hoảng loạn mà giải thích nói: “Thiếu gia tối hôm qua em có việc, nơi này tương đối gần, cho nên em liền……”
Bạch Hạo cắt ngang lời cậu: “Chuyện gì?”
Cận Ngôn ấp úng nói không nên lời, Bạch Hạo hỏi: “Có liên quan đến Lý Thư Ý?”
Cận Ngôn không nói chuyện, Bạch Hạo hỏi tiếp: “Tối hôm qua chú ấy không xuất hiện trong buổi yến tiệc, em biết chú ấy đi đâu không?”
Cận Ngôn cúi đầu, cắn răng nói: “Em không biết……”
Bạch Hạo nhịn không được ở trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng không thể hiện ra mặt, cũng không hùng hổ dọa người hỏi tiếp nữa.
Bỗng chốc không khí trở nên vô cùng lúng túng. Vừa đúng lúc này điện thoại Bạch Hạo vang lên, Cận Ngôn nhìn hắn nghe điện thoại, chính mình liền chủ động cúi đầu ăn cơm. Cậu như người mất hồn cứ dùng đũa chọc vào chén cơm, còn lỗ tai thì nghe ngóng Bạch Hạo nói chuyện điện thoại.
Bạch Hạo rất nhanh đã ngắt điện thoại, lại bưng chén đũa lên mà ăn cơm.
Cận Ngôn lén nhìn hắn một lần, hai lần, ba lần..... Chờ đến khi Bạch Hạo không kiên nhẫn mà nhìn qua, cậu mới thật cẩn thận hỏi: “Thiếu gia tối nay anh có bữa tiệc à?”
“Ừ.”
“Em có thể đi cùng với thiếu gia không……”
Bạch Hạo không nói lời nào, mặt vô biểu tình mà nhìn chằm chằm vào cậu.
“Em có thể giúp anh uống rượu! Còn có thể lái xe! Hoặc là…… Hoặc là giống như ngày hôm qua đưa anh về nhà vậy!” Cậu vắt hết óc mà suy nghĩ cái tốt của mình, thấy bộ dạng Bạch Hạo vẫn không dao động lại vội vàng bổ sung một câu, “Thiếu gia em sẽ không gây cho anh thêm phiền toái……”
Kỳ thật ngày thường Cận Ngôn không phải là người không biết phân biệt tốt xấu như vậy, nhưng mà lần này cậu thật sự muốn đi theo Bạch Hạo, cho dù chỉ là một giây một phút, cậu vẫn muốn được cùng Bạch Hạo ở bên nhau.
Cậu thật sự rất nhớ Bạch Hạo.
Từ lúc Bạch Hạo ra nước ngoài du học không có trở về, chú Lý nói thẳng với cậu là Hạo rất bận, việc học cũng rất vất vả, cho nên ngay cả điện thoại cậu cũng không dám gọi, chỉ sợ quấy rầy đến Bạch Hạo.
Mỗi ngày cậu đều đếm ngón tay, mong mỏi rất lâu rốt cuộc thì Bạch Hạo người cậu mong đợi cũng trở về, nhưng mà sau khi Bạch Hạo trở về hình như còn bận hơn nữa, thật lâu cậu mới được nhìn thấy hắn một lần.
Nghĩ nghĩ một hồi tâm trạng Cận Ngôn lại chùng xuống, động tác vô ý thức trên tay chọc chọc, cái chén sắp bị cậu chọc văng đế ra.
Bạch Hạo thu hồi ánh mắt, không hề nhìn đến đám mây đen đang vây trên đầu Cận Ngôn, qua một hồi lâu hắn mới đột nhiên nói: “Sáu giờ chiều, Đông Uyển.”
Cái chén suýt chút nữa bị Cận Ngôn chọc văng ra ngoài, cậu quay đầu trợn mắt há mồm nhìn Bạch Hạo, Bạch Hạo cau mày răn đe cậu: “Ngồi xuống, em nhìn lại bộ dạng hiện tại của mình xem!”
Cận Ngôn vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, cậu vẫn chưa dám tin, muốn xác nhận lần nữa: “Thiếu gia em có thể đi cùng anh sao?”
Bạch Hạo không để ý tới cậu, nhưng Cận Ngôn biết Bạch Hạo đã đồng ý. Cậu cũng không dám quá khoe khoang miễn cho Bạch Hạo nổi giận mà đổi ý, chỉ là nụ cười trên miệng có giấu thế nào cũng không được, cơm nước xong xuôi lúc đi rửa chén cũng cười ngây ngốc.
Bạch Hạo nhìn Cận Ngôn, tâm tình trở nên phức tạp.
Có đôi khi hắn cảm thấy chính mình đối với Cận Ngôn quá mức nghiêm khắc, nước chảy đến nơi thấp hơn, con người đi đến vị trí cao hơn, đây vốn dĩ là chuyện bình thường trên thế gian, ngay cả bản thân hắn cũng như thế, hắn lại dựa vào cái gì mà không hài lòng với Cận Ngôn?
Tối hôm qua cậu ngủ trên sô pha, chiếc di động dưới thân cứ vang lên không ngừng.
Cậu nhắm hai mắt, đưa tay sờ soạng cả buổi, thật vất vả mới lôi được cái điện thoại từ dưới sô pha lên, cũng không có nhìn vào màn hình, cầm được điện thoại thì mơ mơ màng màng mà ‘alô’ một tiếng.
Giọng nói lạnh lùng của Lý Thư Ý từ phía bên kia truyền tới: “Còn chưa thức?”
Cận Ngôn đột nhiên ngồi bật dậy, ghế sô pha bị động tác của cậu làm cho run lên một chút, cậu có chút ngượng ngùng nói: “Vẫn chưa……”
Bây giờ đã gần giữa trưa, Lý Thư Ý đánh thức người ta dậy cũng không cảm thấy ngại, chỉ nói: “Thứ nhóc nhờ chú tìm đã tìm được rồi, có thời gian thì đến đây lấy đi, chú đang ở công ty.”
Cận Ngôn hào hứng mà a lên một tiếng, lại bị Lý Thư Ý mắng cho một câu, cậu mới ngại ngùng gãi gãi mặt nói: “Em biết rồi, cảm ơn chú Lý!”
“Thế thôi, tắt đây.”
“Đợi, đợi đã!”
“Hửm?” Lý Thư Ý mất kiên nhẫn mà hừ một tiếng, Cận Ngôn cũng không dám làm chậm trễ thời gian của anh, hỏi: “Chú Lý hôm nay chú có sắp xếp gì không, chú có muốn ra ngoài không?”
Lý Thư Ý nói: “Không có.”
Cận Ngôn nghiêm túc hỏi: “Chú Lý chú không gạt em đó chứ?”
“Không.”
Cận Ngôn nhíu đôi mày lại: “Thật sự không có sao?”
Lần này Lý Thư Ý quả thật quá lười để tâm đến cậu, mặc cho cậu lãi nhãi một mình, anh ngắt điện thoại.
Cận Ngôn vẫn cảm thấy không an tâm, cầm điện thoại lên muốn gọi lại xác nhận một lần nữa, đột nhiên cửa phòng ngủ bật mở, Bạch Hạo từ trong bước ra.
Hắn vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, chiếc khăn lông còn vòng quanh cổ, trên người mặc quần áo của Cận Ngôn, nhưng mà bộ quần áo này quá nhỏ, tay áo không đủ để che hết cổ tay.
Cận Ngôn há hốc miệng ngây ngẩn nhìn Bạch Hạo, sau đó đột nhiên mở to đôi mắt, tay chân luống cuống lấy chăn chùm kín người mình, chỉ để lộ cái đầu ra ngoài, lắp bắp nói: “Thiếu thiếu thiếu gia anh tắm xong rồi à.”
Bạch Hạo không trả lời, cúi đầu dùng khăn lông lau đi nước trên mặt, sau đó nói với cậu: “Quần lót của tôi đều vứt cả đi.”
Nháy mắt Cận Ngôn cảm thấy mặt mình như muốn bốc khói, rút rút vào chăn mà a một tiếng.
Bạch Hạo đột nhiên hỏi: “Vừa rồi em nói chuyện điện thoại với ai?”
Cận Ngôn sợ Bạch Hạo hỏi nhiều, mà cậu cũng không muốn nói dối Bạch Hạo, tròng mắt đảo đảo, khẩn trương nói: “Không…… Không có ai cả.”
Bạch Hạo nhìn cậu, thần sắc có chút lạnh lùng, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa, xoay người trở về phòng ngủ.
Cận Ngôn cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn, mãi đến nhìn không thấy người, mới xốc chăn lên, cúi đầu xuống tự kiểm tra. Sau khi xác định mình không có phản ứng nào bất thường, mới nặng nề mà thở ra một hơi, nhẹ nhõm cả người.
Cậu vừa nghĩ đến việc Bạch Hạo mặc quần áo của mình, lỗ tai đã đỏ cả lên.
Rõ ràng khi còn nhỏ vẫn thường như vậy, sao bây giờ vừa thấy thiếu gia đến nhà mình, cậu đã khẩn trương đến độ thở không ra hơi.
Đột nhiên Cận Ngôn nghĩ ra chuyện gì đó, từ trên sô pha nhảy xuống, dép cũng không thèm mang, chạy vài bước đến đứng bên ngoài cửa phòng ngủ nói: “Thiếu gia em nấu cơm cho anh ăn nhé, em học nấu ăn lâu lắm rồi ngay cả chú Lý cũng phải khen em đó......”
Cậu sợ Bạch Hạo sẽ từ chối nên nói liền một hơi không ngừng nghỉ.
Bên trong không có tiếng động, Cận Ngôn cứ hồi hộp chờ đợi, chờ đến người đều ủ rũ cụp đuôi, Bạch Hạo mới không nóng không lạnh mà trả lời cậu một tiếng.
Nếu không phải cửa phòng ngủ bị đóng, sợ rằng Bạch Hạo đã nhìn thấy cảnh Cận Ngôn huơ tay múa chân, cậu che miệng cười ngây ngô hai tiếng, sau đó chạy về ghế sô pha mang đôi dép lê vào, động tác mau lẹ gấp lại chăn, lại nhanh như chớp chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc đánh răng còn phấn khích mà ngâm nga ca hát.
Bên trong phòng ngủ Bạch Hạo nghe thấy tiếng động bên ngoài, làm hắn không khỏi nghĩ đến ngày bọn họ còn nhỏ.
Ban đầu khi hắn còn ở một mình, trong phòng luôn luôn yên lặng một chút tiếng động cũng không có, sau khi nhặt được Cận Ngôn về, trong nhà không còn yên tĩnh nữa. Bạch Hạo khá trầm lặng, còn Cận Ngôn lại hiếu động hoạt bát, mỗi ngày đều ở bên tai hắn không ngừng kêu thiếu gia thiếu gia, cậu bắt được con sâu cũng đem đến cho hắn xem, lúc làm bài tập về nhà cũng có thể nhảy nhót lung tung, cả người luôn luôn tràn đầy năng lượng như cái đồng hồ được lên dây cót.
Trong phòng bếp vang lên âm thanh leng keng leng keng. Làm Bạch Hạo nghĩ đến khi Cận Ngôn còn nhỏ đứng nhìn dì giúp việc nấu cơm, cuối cùng ánh mắt lại háo hức đến độ giống như một con cún gâu gâu chờ ăn, hắn lại thấy buồn cười. Chỉ là cười, nhưng nụ cười trên nét mặt lại phai dần đi.
Bạch Hạo cúi đầu suy nghĩ, đáng tiếc là khi người ta trưởng thành rồi, rất nhiều thứ cũng vì thế mà thay đổi.
Hiện tại Cận Ngôn đã có thể tự mình nấu ăn, tủ lạnh có đầy đủ nguyên liệu, nhưng mà cậu cũng không nấu được mấy món ăn cầu kì, chỉ xào vài món ăn đơn giản.
Bạch Hạo nếm thử mấy miếng, cũng chưa nói gì, Cận Ngôn ngại ngùng muốn hỏi, nhưng nhìn thấy Bạch Hạo vẫn tiếp tục động đũa, cậu vui mừng đến mức miệng sắp kéo lên tận mang tai.
Cận Ngôn nghe nói người nước ngoài khi ăn rất chú ý, cậu lo Bạch Hạo sẽ ghét bỏ mình, còn cố ý chuẩn bị một đôi đũa gắp đồ ăn riêng cho Bạch Hạo, vui vẻ không nhịn được mà rung đùi đắc ý.
Bạch Hạo lặng lẽ quan sát cậu, đột nhiên hỏi: “Tối hôm qua là em đưa tôi về đây?”
Cận Ngôn cho rằng Bạch Hạo muốn cảm ơn mình, còn có chút ngượng ngùng gật gật đầu.
“Tại sao không đưa tôi về nhà?”
Cận Ngôn khẽ buông chiếc đũa, có chút hoảng loạn mà giải thích nói: “Thiếu gia tối hôm qua em có việc, nơi này tương đối gần, cho nên em liền……”
Bạch Hạo cắt ngang lời cậu: “Chuyện gì?”
Cận Ngôn ấp úng nói không nên lời, Bạch Hạo hỏi: “Có liên quan đến Lý Thư Ý?”
Cận Ngôn không nói chuyện, Bạch Hạo hỏi tiếp: “Tối hôm qua chú ấy không xuất hiện trong buổi yến tiệc, em biết chú ấy đi đâu không?”
Cận Ngôn cúi đầu, cắn răng nói: “Em không biết……”
Bạch Hạo nhịn không được ở trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng không thể hiện ra mặt, cũng không hùng hổ dọa người hỏi tiếp nữa.
Bỗng chốc không khí trở nên vô cùng lúng túng. Vừa đúng lúc này điện thoại Bạch Hạo vang lên, Cận Ngôn nhìn hắn nghe điện thoại, chính mình liền chủ động cúi đầu ăn cơm. Cậu như người mất hồn cứ dùng đũa chọc vào chén cơm, còn lỗ tai thì nghe ngóng Bạch Hạo nói chuyện điện thoại.
Bạch Hạo rất nhanh đã ngắt điện thoại, lại bưng chén đũa lên mà ăn cơm.
Cận Ngôn lén nhìn hắn một lần, hai lần, ba lần..... Chờ đến khi Bạch Hạo không kiên nhẫn mà nhìn qua, cậu mới thật cẩn thận hỏi: “Thiếu gia tối nay anh có bữa tiệc à?”
“Ừ.”
“Em có thể đi cùng với thiếu gia không……”
Bạch Hạo không nói lời nào, mặt vô biểu tình mà nhìn chằm chằm vào cậu.
“Em có thể giúp anh uống rượu! Còn có thể lái xe! Hoặc là…… Hoặc là giống như ngày hôm qua đưa anh về nhà vậy!” Cậu vắt hết óc mà suy nghĩ cái tốt của mình, thấy bộ dạng Bạch Hạo vẫn không dao động lại vội vàng bổ sung một câu, “Thiếu gia em sẽ không gây cho anh thêm phiền toái……”
Kỳ thật ngày thường Cận Ngôn không phải là người không biết phân biệt tốt xấu như vậy, nhưng mà lần này cậu thật sự muốn đi theo Bạch Hạo, cho dù chỉ là một giây một phút, cậu vẫn muốn được cùng Bạch Hạo ở bên nhau.
Cậu thật sự rất nhớ Bạch Hạo.
Từ lúc Bạch Hạo ra nước ngoài du học không có trở về, chú Lý nói thẳng với cậu là Hạo rất bận, việc học cũng rất vất vả, cho nên ngay cả điện thoại cậu cũng không dám gọi, chỉ sợ quấy rầy đến Bạch Hạo.
Mỗi ngày cậu đều đếm ngón tay, mong mỏi rất lâu rốt cuộc thì Bạch Hạo người cậu mong đợi cũng trở về, nhưng mà sau khi Bạch Hạo trở về hình như còn bận hơn nữa, thật lâu cậu mới được nhìn thấy hắn một lần.
Nghĩ nghĩ một hồi tâm trạng Cận Ngôn lại chùng xuống, động tác vô ý thức trên tay chọc chọc, cái chén sắp bị cậu chọc văng đế ra.
Bạch Hạo thu hồi ánh mắt, không hề nhìn đến đám mây đen đang vây trên đầu Cận Ngôn, qua một hồi lâu hắn mới đột nhiên nói: “Sáu giờ chiều, Đông Uyển.”
Cái chén suýt chút nữa bị Cận Ngôn chọc văng ra ngoài, cậu quay đầu trợn mắt há mồm nhìn Bạch Hạo, Bạch Hạo cau mày răn đe cậu: “Ngồi xuống, em nhìn lại bộ dạng hiện tại của mình xem!”
Cận Ngôn vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, cậu vẫn chưa dám tin, muốn xác nhận lần nữa: “Thiếu gia em có thể đi cùng anh sao?”
Bạch Hạo không để ý tới cậu, nhưng Cận Ngôn biết Bạch Hạo đã đồng ý. Cậu cũng không dám quá khoe khoang miễn cho Bạch Hạo nổi giận mà đổi ý, chỉ là nụ cười trên miệng có giấu thế nào cũng không được, cơm nước xong xuôi lúc đi rửa chén cũng cười ngây ngốc.
Bạch Hạo nhìn Cận Ngôn, tâm tình trở nên phức tạp.
Có đôi khi hắn cảm thấy chính mình đối với Cận Ngôn quá mức nghiêm khắc, nước chảy đến nơi thấp hơn, con người đi đến vị trí cao hơn, đây vốn dĩ là chuyện bình thường trên thế gian, ngay cả bản thân hắn cũng như thế, hắn lại dựa vào cái gì mà không hài lòng với Cận Ngôn?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook