Tình Chung
-
Chương 12
Bạch Kính ôm Ninh Việt tới căn phòng tốt nhất gần vườn hoa, đặt người ở trên giường vừa muốn buông tay thì đối phương tỉnh lại. Cậu ta mở mắt ra nhìn Bạch Kính, đầu tiên là cười, làn da được nắng sớm chiếu rọi vô cùng mịn màng. Nhẹ giọng nói: “Em muốn uống nước.”
Bạch Kính nhìn cậu ta, hồi lâu, mới chậm rãi dời ánh mắt đi.
Hắn đứng dậy tự mình đi rót một ly nước, nhìn Ninh Việt uống xong, nhận lại cái ly đặt lên bàn, lại hỏi Ninh Việt: “Ăn chút bữa sáng?” Ninh việt nhẹ nhàng gật đầu, Bạch Kính liền phân phó cho người đi chuẩn bị, hắn cũng không hỏi qua Ninh Việt, chỉ gọi mấy món điểm tâm, lại dặn dò: “Sữa bò cho thêm ít đường.”
Ninh Việt nghe hắn nói khóe miệng chậm rãi cong lên, cuối cùng không nhịn được cả ánh mắt đều mang theo ý cười. Ninh Việt từ nhỏ đã thích ăn ngọt, mấy món điểm tâm Bạch Kính gọi đều là khẩu vị của cậu ta, thật không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, Bạch Kính vẫn còn nhớ rõ.
Sau khi đám người rời đi Bạch Kính duỗi tay thử thử độ ấm trên trán Ninh Việt, cảm thấy không còn nóng nữa, sắc mặt vốn luôn căng chặt mới tốt hơn một chút.
Ninh Việt ngoan ngoãn để mặc hành động của hắn, Bạch Kính cúi đầu nhìn thấy trên mặt cậu ta toàn là vẻ tin tưởng và ỷ lại, trong lòng không khỏi giật mình.
Trước kia khi hắn và Lý Thư Ý không xác định quan hệ, Bạch Kính gặp được người hắn thích sẽ bao dưỡng một thời gian, có thể tận hưởng được cảm giác mới mẻ ngoan ngoãn nghe lời từ trên người mấy cô cậu xinh đẹp đó.
Nhưng từ khi Lý Thư Ý bị thương rồi hắn đón anh về đây, suốt ba năm qua chỉ có một mình Lý Thư Ý. Nhưng Lý Thư Ý là người chẳng bao giờ để lộ ra sự yếu đuối của mình trước mặt người khác, càng không thể hiện ra biểu cảm như vậy, sống với nhau lâu ngày không tránh khỏi nhàm chán.
Thứ hắn muốn là một người tình biết nóng biết lạnh, chứ không phải một kẻ máy móc suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào công việc.
Ninh Việt không bỏ lỡ chút rung động thoáng qua trong mắt Bạch Kính, cậu ta đang muốn cầm lấy tay hắn thì bác Ngô đi tới, xóa tan bầu không khí ái muội trong căn phòng.
Bác Ngô chào hỏi Ninh Việt trước, rồi xác định lại các công việc cần chuẩn bị với Bạch Kính. Mấy lần muốn nói việc Lý Thư Ý bị thương, nhưng nhớ tới lời Lý Thư Ý căn dặn đành nuốt lại vào bụng.
Chờ bàn xong mọi việc, lúc ông quay trở lại lên lầu thì Lý Thư Ý đã rửa mặt sửa sang lại xong. Bác Ngô cầm lấy bộ đồ dính máu của anh, tầm mắt nhìn đến bàn tay bị thương của Lý Thư Ý thì sắc mặt thay đổi, miếng băng gạc quấn tay của anh đã bị máu nhuốm đỏ từ lúc nào. Lý Thư Ý hờ hững cầm áo vest khoác lên tay, che đi những vết đỏ chói mắt ấy: “Không sao, vết thương nhỏ thôi mà.”
Bác Ngô không yên tâm: “Hay là gọi bác sĩ tới xem đi.”
“Không cần đâu, tự cháu sẽ xử lý.”
Bác Ngô khẽ lắc đầu, thật sự không có cách đối với anh, từ trong ngực móc ra một cái phong thư nói: “Đây là vật lúc trước cậu nhờ tôi tìm.”
Lý Thư Ý nhận lấy, cuối cùng trên mặt cũng mang theo chút ý cười, sau khi nói cảm ơn với bác Ngô, thì ra khỏi phòng đi xuống lầu.
Bác Ngô nhìn bóng dáng của anh, thở dài một hơi nặng nề, cau mày suy nghĩ, tại sao lại cố tình vào thời điểm mấu chốt như thế này, Ninh Việt thiếu gia lại trở về.
Ninh gia là một trong những gia tộc năm đó đã hợp tác làm ăn với Bạch Vĩ Đường. Ninh Việt, Bạch Kính, còn có mấy đứa trẻ nữa đều lớn lên bên nhau, bậc cha chú ngồi trên một chiếc thuyền, phận con cháu bọn họ đương nhiên cũng là một thể có cùng lợi ích.
Hồi còn trung học Ninh Việt và Bạch Kính đã từng có một khoảng thời gian quen nhau, việc này tất nhiên Bạch Vĩ đường cũng biết. Bác Ngô nhớ rõ, lúc ấy lão gia chỉ cười cười, hoàn toàn không đem chuyện này để vào lòng, chỉ nói: “Bạch Kính sẽ xử lý tốt.”
Quả nhiên sau khi vào đại học hai người đã chia tay.
Cũng không biết nên nói con người Bạch Kính quá đỗi bĩnh tĩnh kiềm chế, hay là một kẻ bạc tình ích kỷ. Nhưng bác Ngô biết, thiếu gia bọn họ là thật tình thích Ninh Việt, đã qua nhiều năm như vậy, trong phòng hắn, trừ bỏ người thân ra, cũng chỉ xuất hiện hình chụp của Ninh Việt.
Lý Thư Ý đi xuống lầu, vừa mới đi đến cầu thang, đã gặp Bạch Kính từ trong phòng Ninh Việt đi ra. Bước chân anh dừng lại, Bạch Kính cũng không nói lời nào, hai người im lặng mà giằng co, những người lui tới đều bị không khí đầy áp lực này dọa sợ, thật cẩn thận mà đi vòng qua bọn họ.
Cuối cùng vẫn là Bạch Kính mất kiên nhẫn trước. Hắn nhìn tơ máu trong mắt Lý Thư Ý cùng sắc mặt cực kỳ khó xem, trầm giọng hỏi: “Hôm qua em đi đâu?”
Lý Thư Ý hờ hững nói: “Đến quán bar uống mấy ly.”
Bạch Kính cười, trong đáy mắt là một mảng lạnh lẽo. Bữa tiệc quan trọng như vậy Lý Thư Ý lại bỏ đi không nói lời nào, không để trưởng bối nhà hắn ở trong lòng, thì hắn cũng không cần phải nói mấy lời khách khí với anh. Rốt cuộc từ trước tới nay giữa hai người bọn họ, người cưỡng cầu không phải là hắn.
Bạch Kính thong thả nói: “Ninh Việt mới về nước, tạm thời sẽ ở lại đây một thời gian.” Giọng điệu của hắn rất lạnh nhạt, cũng không phải đang hỏi ý kiến của Lý Thư Ý, khi nói chuyện mang theo một vẻ cao cao tại thượng.
Bàn tay khuất sau áo khoác của Lý Thư Ý chậm rãi nắm thành quyền, trên mặt lại hờ hững nói: “Được.”
Bạch Kính vốn đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị Lý Thư Ý dây dưa không thôi, nhưng thái độ dứt khoát của Lý Thư Ý làm hắn có hơi nghi ngờ, hắn nheo mắt quan sát kỹ vẻ mặt của Lý Thư Ý, lạnh giọng hỏi: “Em muốn làm gì?”
Lý Thư Ý sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần đột nhiên cười nhạo một tiếng. Anh nghĩ đến đoạn ghi âm ngày hôm qua, học theo khẩu khí của Ninh Việt mà hỏi: “Em chỉ hỏi anh một vấn đề, anh yêu Ninh Việt sao?”
Bạch Kính không nói lời nào, Lý Thư Ý bước từng bước đến trước mặt hắn, cười nói: “Nếu anh yêu cậu ta, ý của em chính là muốn giết chết cậu ta. Còn nếu anh không yêu cậu ta, cho dù có ở lại chỗ này cả đời, em cũng không có ý kiến.” Nói xong, anh còn ngẩng đầu nhìn thẳng vào Bạch Kính hỏi: “Đáp án này vừa lòng anh chưa?”
Bạch Kính mắt lạnh lẽo nhìn anh.
Lý Thư Ý duỗi tay sửa lại cổ áo hơi lộn xộn của hắn: “Đừng nhìn em bằng ánh mắt này, cũng đâu phải đến hôm nay anh mới biết em là một kẻ điên.”
Nói xong, anh dứt khoát quay người rời đi. Cho nên Bạch Kính cũng không hề phát hiện, đằng sau nụ cười kia, là đau thương tràn đầy trong ánh mắt.
Bác Ngô an bài tài xế tiễn Lý Thư Ý đi, sau đó mặt không cảm xúc mà chỉ huy những người kia mang đồ vào nhà, lúc đi ngang qua người Bạch Kính, hai mắt không thèm nhìn lấy hắn một cái.
Bạch Kính gọi ông lại, bác Ngô khom lưng cung kính đáp lời, dáng vẻ vô cùng xa cách.
Bạch Kính bất đắc dĩ thở dài: “Cháu có muốn làm gì đâu.”
Bác Ngô chỉ cười cười không nói gì, không muốn làm gì mà đã nghênh ngang đưa người đón vào nhà, vậy tới lúc muốn làm gì sẽ còn như thế nào nữa?
Đối với người đã chăm hắn từ nhỏ đến lớn, Bạch Kính biết mình không thể che giấu được gì, nhàn nhạt nói ra suy nghĩ từ tận đáy lòng mình: “Cháu vẫn muốn thử một chút, dù cho không cùng phụ nữ kết hôn sinh con, cũng phải tìm một người mình thích, thấu hiểu lẫn nhau yêu thương hết một đời.”
Nháy mắt trái tim bác Ngô băng giá không thốt nên lời.
Trước đây nhà ông gặp chuyện, là Lý Thư Ý dùng mọi thủ đoạn đưa con ông ra ngoài, mới làm ông không trãi qua cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Mà thường ngày, cũng chính là vị Lý tiên sinh mà ai cũng tránh không kịp này, mỗi khi ông bị bệnh sẽ là người đầu tiên phát hiện, sau đó mời bác sĩ tốt nhất đến chữa trị cho ông. Việc này, ngay cả Bạch Kính người mà ông từ nhỏ nhìn hắn lớn lên cũng không làm được.
Cho dù không nhắc tới những chuyện này, ông vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng ba năm trước đây lúc Lý Thư Ý mới vừa dọn tới ở, vì vết thương tái phát mà bao phen phải vào bệnh viện cấp cứu.
“Tôi chỉ là người làm công, không có tư cách phán xét chuyện gì cả, chỉ mong tương lai thiếu gia sẽ không vì quyết định hôm nay mà hối hận.”
Bác Ngô chưa từng nói qua những câu nặng lời đến thế. Nhưng ông già rồi, tóc tai đều đã bạc, coi như bước nữa chân vào quan tài rồi. Ông đã gặp qua quá nhiều người, cũng từng bình thản mà nhìn thấy đủ loại tình cảm giả dối hư ảo, nhưng thâm tình đến mức khiến ông phải rung động, chỉ có một mình Lý Thư Ý.
Bác Ngô nghĩ, nếu không nói giúp cho Lý Thư Ý một câu, thì đến lúc chết, ông cũng sẽ không yên lòng mà ra đi.
NGOÀI LỀ CHÚT XÍU:
MÙA HÈ NĂM ẤY CÓ MỘT TRẦN TÌNH LỆNH
Hôm nay là kỉ niệm 1 năm ngày Trần Tình Lệnh phát sóng, cảm ơn Tiêu Chiến, cảm ơn Vương Nhất Bác, cảm ơn team A Lệnh đã đem đến một Ngụy Anh, một Lam Vong Cơ tuyệt vời đến thế. Non xanh không đổi, nước biết chảy dài, hẹn ngày tái ngộ.
Mùa hè năm ấy mãi là mùa hè đẹp nhất thanh xuân.
Bạch Kính nhìn cậu ta, hồi lâu, mới chậm rãi dời ánh mắt đi.
Hắn đứng dậy tự mình đi rót một ly nước, nhìn Ninh Việt uống xong, nhận lại cái ly đặt lên bàn, lại hỏi Ninh Việt: “Ăn chút bữa sáng?” Ninh việt nhẹ nhàng gật đầu, Bạch Kính liền phân phó cho người đi chuẩn bị, hắn cũng không hỏi qua Ninh Việt, chỉ gọi mấy món điểm tâm, lại dặn dò: “Sữa bò cho thêm ít đường.”
Ninh Việt nghe hắn nói khóe miệng chậm rãi cong lên, cuối cùng không nhịn được cả ánh mắt đều mang theo ý cười. Ninh Việt từ nhỏ đã thích ăn ngọt, mấy món điểm tâm Bạch Kính gọi đều là khẩu vị của cậu ta, thật không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, Bạch Kính vẫn còn nhớ rõ.
Sau khi đám người rời đi Bạch Kính duỗi tay thử thử độ ấm trên trán Ninh Việt, cảm thấy không còn nóng nữa, sắc mặt vốn luôn căng chặt mới tốt hơn một chút.
Ninh Việt ngoan ngoãn để mặc hành động của hắn, Bạch Kính cúi đầu nhìn thấy trên mặt cậu ta toàn là vẻ tin tưởng và ỷ lại, trong lòng không khỏi giật mình.
Trước kia khi hắn và Lý Thư Ý không xác định quan hệ, Bạch Kính gặp được người hắn thích sẽ bao dưỡng một thời gian, có thể tận hưởng được cảm giác mới mẻ ngoan ngoãn nghe lời từ trên người mấy cô cậu xinh đẹp đó.
Nhưng từ khi Lý Thư Ý bị thương rồi hắn đón anh về đây, suốt ba năm qua chỉ có một mình Lý Thư Ý. Nhưng Lý Thư Ý là người chẳng bao giờ để lộ ra sự yếu đuối của mình trước mặt người khác, càng không thể hiện ra biểu cảm như vậy, sống với nhau lâu ngày không tránh khỏi nhàm chán.
Thứ hắn muốn là một người tình biết nóng biết lạnh, chứ không phải một kẻ máy móc suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào công việc.
Ninh Việt không bỏ lỡ chút rung động thoáng qua trong mắt Bạch Kính, cậu ta đang muốn cầm lấy tay hắn thì bác Ngô đi tới, xóa tan bầu không khí ái muội trong căn phòng.
Bác Ngô chào hỏi Ninh Việt trước, rồi xác định lại các công việc cần chuẩn bị với Bạch Kính. Mấy lần muốn nói việc Lý Thư Ý bị thương, nhưng nhớ tới lời Lý Thư Ý căn dặn đành nuốt lại vào bụng.
Chờ bàn xong mọi việc, lúc ông quay trở lại lên lầu thì Lý Thư Ý đã rửa mặt sửa sang lại xong. Bác Ngô cầm lấy bộ đồ dính máu của anh, tầm mắt nhìn đến bàn tay bị thương của Lý Thư Ý thì sắc mặt thay đổi, miếng băng gạc quấn tay của anh đã bị máu nhuốm đỏ từ lúc nào. Lý Thư Ý hờ hững cầm áo vest khoác lên tay, che đi những vết đỏ chói mắt ấy: “Không sao, vết thương nhỏ thôi mà.”
Bác Ngô không yên tâm: “Hay là gọi bác sĩ tới xem đi.”
“Không cần đâu, tự cháu sẽ xử lý.”
Bác Ngô khẽ lắc đầu, thật sự không có cách đối với anh, từ trong ngực móc ra một cái phong thư nói: “Đây là vật lúc trước cậu nhờ tôi tìm.”
Lý Thư Ý nhận lấy, cuối cùng trên mặt cũng mang theo chút ý cười, sau khi nói cảm ơn với bác Ngô, thì ra khỏi phòng đi xuống lầu.
Bác Ngô nhìn bóng dáng của anh, thở dài một hơi nặng nề, cau mày suy nghĩ, tại sao lại cố tình vào thời điểm mấu chốt như thế này, Ninh Việt thiếu gia lại trở về.
Ninh gia là một trong những gia tộc năm đó đã hợp tác làm ăn với Bạch Vĩ Đường. Ninh Việt, Bạch Kính, còn có mấy đứa trẻ nữa đều lớn lên bên nhau, bậc cha chú ngồi trên một chiếc thuyền, phận con cháu bọn họ đương nhiên cũng là một thể có cùng lợi ích.
Hồi còn trung học Ninh Việt và Bạch Kính đã từng có một khoảng thời gian quen nhau, việc này tất nhiên Bạch Vĩ đường cũng biết. Bác Ngô nhớ rõ, lúc ấy lão gia chỉ cười cười, hoàn toàn không đem chuyện này để vào lòng, chỉ nói: “Bạch Kính sẽ xử lý tốt.”
Quả nhiên sau khi vào đại học hai người đã chia tay.
Cũng không biết nên nói con người Bạch Kính quá đỗi bĩnh tĩnh kiềm chế, hay là một kẻ bạc tình ích kỷ. Nhưng bác Ngô biết, thiếu gia bọn họ là thật tình thích Ninh Việt, đã qua nhiều năm như vậy, trong phòng hắn, trừ bỏ người thân ra, cũng chỉ xuất hiện hình chụp của Ninh Việt.
Lý Thư Ý đi xuống lầu, vừa mới đi đến cầu thang, đã gặp Bạch Kính từ trong phòng Ninh Việt đi ra. Bước chân anh dừng lại, Bạch Kính cũng không nói lời nào, hai người im lặng mà giằng co, những người lui tới đều bị không khí đầy áp lực này dọa sợ, thật cẩn thận mà đi vòng qua bọn họ.
Cuối cùng vẫn là Bạch Kính mất kiên nhẫn trước. Hắn nhìn tơ máu trong mắt Lý Thư Ý cùng sắc mặt cực kỳ khó xem, trầm giọng hỏi: “Hôm qua em đi đâu?”
Lý Thư Ý hờ hững nói: “Đến quán bar uống mấy ly.”
Bạch Kính cười, trong đáy mắt là một mảng lạnh lẽo. Bữa tiệc quan trọng như vậy Lý Thư Ý lại bỏ đi không nói lời nào, không để trưởng bối nhà hắn ở trong lòng, thì hắn cũng không cần phải nói mấy lời khách khí với anh. Rốt cuộc từ trước tới nay giữa hai người bọn họ, người cưỡng cầu không phải là hắn.
Bạch Kính thong thả nói: “Ninh Việt mới về nước, tạm thời sẽ ở lại đây một thời gian.” Giọng điệu của hắn rất lạnh nhạt, cũng không phải đang hỏi ý kiến của Lý Thư Ý, khi nói chuyện mang theo một vẻ cao cao tại thượng.
Bàn tay khuất sau áo khoác của Lý Thư Ý chậm rãi nắm thành quyền, trên mặt lại hờ hững nói: “Được.”
Bạch Kính vốn đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị Lý Thư Ý dây dưa không thôi, nhưng thái độ dứt khoát của Lý Thư Ý làm hắn có hơi nghi ngờ, hắn nheo mắt quan sát kỹ vẻ mặt của Lý Thư Ý, lạnh giọng hỏi: “Em muốn làm gì?”
Lý Thư Ý sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần đột nhiên cười nhạo một tiếng. Anh nghĩ đến đoạn ghi âm ngày hôm qua, học theo khẩu khí của Ninh Việt mà hỏi: “Em chỉ hỏi anh một vấn đề, anh yêu Ninh Việt sao?”
Bạch Kính không nói lời nào, Lý Thư Ý bước từng bước đến trước mặt hắn, cười nói: “Nếu anh yêu cậu ta, ý của em chính là muốn giết chết cậu ta. Còn nếu anh không yêu cậu ta, cho dù có ở lại chỗ này cả đời, em cũng không có ý kiến.” Nói xong, anh còn ngẩng đầu nhìn thẳng vào Bạch Kính hỏi: “Đáp án này vừa lòng anh chưa?”
Bạch Kính mắt lạnh lẽo nhìn anh.
Lý Thư Ý duỗi tay sửa lại cổ áo hơi lộn xộn của hắn: “Đừng nhìn em bằng ánh mắt này, cũng đâu phải đến hôm nay anh mới biết em là một kẻ điên.”
Nói xong, anh dứt khoát quay người rời đi. Cho nên Bạch Kính cũng không hề phát hiện, đằng sau nụ cười kia, là đau thương tràn đầy trong ánh mắt.
Bác Ngô an bài tài xế tiễn Lý Thư Ý đi, sau đó mặt không cảm xúc mà chỉ huy những người kia mang đồ vào nhà, lúc đi ngang qua người Bạch Kính, hai mắt không thèm nhìn lấy hắn một cái.
Bạch Kính gọi ông lại, bác Ngô khom lưng cung kính đáp lời, dáng vẻ vô cùng xa cách.
Bạch Kính bất đắc dĩ thở dài: “Cháu có muốn làm gì đâu.”
Bác Ngô chỉ cười cười không nói gì, không muốn làm gì mà đã nghênh ngang đưa người đón vào nhà, vậy tới lúc muốn làm gì sẽ còn như thế nào nữa?
Đối với người đã chăm hắn từ nhỏ đến lớn, Bạch Kính biết mình không thể che giấu được gì, nhàn nhạt nói ra suy nghĩ từ tận đáy lòng mình: “Cháu vẫn muốn thử một chút, dù cho không cùng phụ nữ kết hôn sinh con, cũng phải tìm một người mình thích, thấu hiểu lẫn nhau yêu thương hết một đời.”
Nháy mắt trái tim bác Ngô băng giá không thốt nên lời.
Trước đây nhà ông gặp chuyện, là Lý Thư Ý dùng mọi thủ đoạn đưa con ông ra ngoài, mới làm ông không trãi qua cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Mà thường ngày, cũng chính là vị Lý tiên sinh mà ai cũng tránh không kịp này, mỗi khi ông bị bệnh sẽ là người đầu tiên phát hiện, sau đó mời bác sĩ tốt nhất đến chữa trị cho ông. Việc này, ngay cả Bạch Kính người mà ông từ nhỏ nhìn hắn lớn lên cũng không làm được.
Cho dù không nhắc tới những chuyện này, ông vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng ba năm trước đây lúc Lý Thư Ý mới vừa dọn tới ở, vì vết thương tái phát mà bao phen phải vào bệnh viện cấp cứu.
“Tôi chỉ là người làm công, không có tư cách phán xét chuyện gì cả, chỉ mong tương lai thiếu gia sẽ không vì quyết định hôm nay mà hối hận.”
Bác Ngô chưa từng nói qua những câu nặng lời đến thế. Nhưng ông già rồi, tóc tai đều đã bạc, coi như bước nữa chân vào quan tài rồi. Ông đã gặp qua quá nhiều người, cũng từng bình thản mà nhìn thấy đủ loại tình cảm giả dối hư ảo, nhưng thâm tình đến mức khiến ông phải rung động, chỉ có một mình Lý Thư Ý.
Bác Ngô nghĩ, nếu không nói giúp cho Lý Thư Ý một câu, thì đến lúc chết, ông cũng sẽ không yên lòng mà ra đi.
NGOÀI LỀ CHÚT XÍU:
MÙA HÈ NĂM ẤY CÓ MỘT TRẦN TÌNH LỆNH
Hôm nay là kỉ niệm 1 năm ngày Trần Tình Lệnh phát sóng, cảm ơn Tiêu Chiến, cảm ơn Vương Nhất Bác, cảm ơn team A Lệnh đã đem đến một Ngụy Anh, một Lam Vong Cơ tuyệt vời đến thế. Non xanh không đổi, nước biết chảy dài, hẹn ngày tái ngộ.
Mùa hè năm ấy mãi là mùa hè đẹp nhất thanh xuân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook