Anh tiến lại gần xem thử, hóa ra chỉ là những khúc gỗ bị cháy xém thôi.

Lòng anh có chút nhẹ nhõm những cũng khá bất an vì đến giờ vẫn chưa tìm được cô.
Anh vào sâu trong rừng hơn, xung quanh đây chỉ toàn là cây với cỏ, chả thấy một ngôi nhà nào cả.

Anh hét lớn tên cô mong cô có thể nghe được.
Cô nghe được giọng của anh cũng đã tỉnh dậy, nhưng cơ thể cô lúc này rất yếu nên cô không thể cử động nổi.

Cô mở mờ mờ con mắt ngước lên trời, cô chỉ có thể cầu cứu trong tìm thức.

Cô cố gắng gượng dậy, chồm tới về anh ở phía trước.

Cô thấy bóng dáng anh mờ mờ ở phía trước, anh như thấy được cô tức tốc chạy lên.

Đúng là anh rồi.

Cô yên tâm khi nhìn thấy anh rồi ngay sau đó cô ngất đi.

||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Anh ôm cô chạy về khu cắm trại.

Anh đưa cô vào trong lều sơ cứu sơ sơ cho cho cô.

Một lúc sau xe cấp cứu cũng tới vào đưa cô vào bệnh viện ở gần đó.

Thật may cô vẫn còn giữ được tính mạng, cô lần nữa lại thoát chết khỏi cửa tử ở trước mắt.
Cô được chuyển đền phòng hồi sức.

Khi cô tỉnh dậy thì thấy anh và mọi người đã ở bên cô.

Họ vui mừng khi thấy cô tỉnh dậy.
“Cậu đấy.

Giữa đêm hôm khuya khoắt vậy mà cậu đi một mình ra rừng.

Có biết tụi tớ lo lắng lắm không hả?” Đinh Tuyết vừa quở trách vừa khóc.
“Xin lỗi vì đã lắm cậu lo lắng…” Giọng cô còn khá yếu nên nói rất nhỏ.
“Cậu ấy vừa mới tỉnh dậy vẫn chưa khỏe đâu.

Đợi khi nào cậu ấy khỏe rồi hẳn quở trách sau.” Giai Kỳ trấn an bạn mình.
Mọi người lần lượt ra về, chỉ để Chu Tư Việt ở lại chăm sóc cho cô.
Anh nhìn cô vừa đáng trách vừa đáng thương.

Trách cô vì đêm hôm ra ngoài một mình với thời tiết lạnh lẽo rồi để bản thân mình gặp chuyện.

Thương cô vì sức khỏe của cô không tốt như mọi người nên dễ bị bệnh.
“Chu Tư Việt…” Cô gọi anh.

“Em nằm nghỉ ngơi đi.

Còn đang yếu không nên nói nhiều đâu.” Anh dỗ dành cô.
“Em… xin lỗi…”
“Nếu biết lỗi thì lần sau đừng ra ngoài một mình vào đêm hôm nữa nghe chưa? Không thấy em anh lo lắm.”
Cô gật đầu mỉm cười rồi thiếp ngay sau đó.
Vì cô chưa bình phục lại nên sẽ ở lại bệnh viện để theo dõi.

Mọi người cũng kết thúc buổi cắm trại và về trước.

Riêng anh ở lại để chăm sóc cho cô, anh không cô ở đây một mình mà không có anh.

Tử Kỳ cũng muốn ở lại nhưng bị Tư Việt đuổi về nên anh đành ngặm đắng nuốt cay mà làm theo.
Sau một tuần.

Sức khỏe của cô cũng đã bình phục trở lại.

Anh đưa cô về nhà anh để tiện chăm sóc cho cô hơn.
“Ở ký túc xá cũng có Đinh Tuyết với Giai Kỳ lo cho em mà.”
“Không được.

Em ở nhà anh để anh chăm sóc.

Khi nào sức khỏe em bình phục hẳn thì hẳn về ký túc xá.

Anh cũng xin giáo sư cho em tạm nghỉ ở nhà rồi.

Mới vào học không có học gì nhiều nên làm bài ở nhà cũng được.

Anh cũng nhờ thầy Bạch soạn ra một cuốn ghi nhớ để em có thể tự học ở nhà rồi.

Nên là cứ yên tâm mà ở nhà dưỡng bệnh, nhé?”
“Em làm phiền anh nhiều quá rồi…”
“Phiền gì chứ.

Anh không muốn em lại phải đổ bệnh như này nữa.

Mọi việc cứ để anh lo, em cứ ở nhà dưỡng bệnh với học bài là được rồi.”
“Còn quần áo của em thì sao ạ?”
“Anh nhờ Đinh Tuyết soạn cho em vài bộ rồi.

Lát anh lên trường lấy cho em.”
“Cảm ơn anh.”
“Em nằm nghỉ đi.

Anh nấu chút cháo cho em ăn.”
“Anh lại gần em một tí được không?”

Anh có chút khó hiểu nhưng cũng làm theo lời cô.

Cô bất ngờ hôn lên má của anh như tỏ lòng biết ơn anh đã chăm sóc cô bữa giờ.
“Phần thưởng cho anh chăm sóc cho em nhé.” Cô tít mắt cười với anh.
Anh cũng bất ngờ khi được cô hôn.

Anh gượng đỏ cả mặt chạy ra ngoài.
“Hay anh ở nhà với em nhé?”
“Đi lên trường dùm em cái đi.

Anh mà nghỉ ngang vậy rồi mọi người nói anh vô trách nhiệm nữa.

Đi đi.” Cô đẩy anh ra cửa.
“Em ở nhà một mình được không?” Anh là có chút không nỡ.
“Em 18 tuổi rồi chứ phải con nít 1 2 tuổi đâu mà không ở nhà một mình được chứ?”
“Nhưng mà…”
Cô đẩy anh ra khỏi cửa, mặc kệ anh năn nỉ cho anh ở nhà với cô.

Bị cô đuổi như vậy anh cũng đành lòng chấp nhận.
“Anh sẽ về sớm với em.

Chờ anh nhé.”
“Được rồi mà.

Anh đi đi, đứng quằn ở đây một hồi là trễ giờ đó.”
“Anh đi nhé…” Miệng thì nói nhưng chân anh vẫn đứng ở một chỗ.
“Anh đi cẩn thận.” Rồi cô đóng cử cái phập lại.
Tử Kỳ đến gặp anh hỏi han chuyện của Vĩnh Hi.
“Vĩnh Hi sao rồi? Sao tôi không thấy em ấy đi học vậy?”
“Em ấy đang ở nhà tôi dưỡng bệnh rồi.

Vài ngày nữa mới đi học.”
“Vậy à… Lát học xong cho tôi qua thăm em ấy nhé? Dù gì quen biết em ấy cũng lâu rồi không hỏi han gì em ấy cũng kì.”
“Được.”
Tử Kỳ anh cũng không ngờ Chu Tư Việt lại đồng ý dễ dàng đến như vậy.
Giữa trưa, Chu Tư Việt ghé ký túc xá nữ lấy đồ cho cô rồi trở về nhà với Tử Kỳ.
Cô nghe thấy tiếng mở cửa nghĩ rằng anh đã về nên chạy ra ngoài đón anh.

Cô chạy ra tới cửa thì trước mặt cô là hai người đàn ông.
“Tử Kỳ? Sao anh lại tới đây?”
Anh cầm giỏ trái cây để trước mặt cô rồi đáp.

“Qua thăm em chứ làm gì nữa chứ.

Bộ anh không được qua thăm hả?”

“Được… được mà.”
Tử Kỳ vào trong nhà, anh ngó nghiêng hết chỗ này đến chỗ khác, Tư Việt thấy ngứa mắt lại chửi.
“Cậu làm gì ngó nhà tôi dữ thế? Tính kiếm két sắt hả? Xin lỗi nhé, tôi xài tiền bằng thẻ nên không có tiền ở trong nhà này đâu.”
“Tôi đây nhiều tiền nên không thèm để ý đến tiền của cậu đâu.”
“Chứ cậu làm gì mà nhìn nhà tôi dữ thế?”
“Ngắm thôi.”
Chợt cô mặc áo khoác bước ra trước mặt hai người đàn ông.

“Chúng ta đi chợ đi.”
“Đi chợ?” Cả hai đồng thanh.
“Đúng rồi, đi chợ.

Ở trong nhà quài ngột ngạt quá em muốn ra ngoài hít thở không khí.”
“Nhưng em vẫn chưa khỏe mà.” Tư Việt lo lắng.
“Cơ thể không hấp thụ vitamin D thì cũng chẳng khỏe nổi đâu.” Cô giải thích
“Tôi thấy Vĩnh Hi nói cũng có lí đó.

Nhốt em ấy trong nhà vậy quài cũng không nên.” Tử Kỳ tán thành với ý kiến của cô.
Tư Việt bất lực đồng ý với cô.

Vào siêu thị cô nhìn ngó xung quanh, hai người đàn ông phía sau đi kè kè bên cô như hai người cha đang bảo vệ con gái của mình.
Cô đến gian hàng chất chứa đầy bánh ở đó.

Cô đưa cặp mắt thèm thuồng nhìn tụi nó.

Tử Kỳ hiểu ý liền vét hết mỗi loại một thứ cho vào xe đẩy.

Cô đang cảm kích với tấm lòng rộng lượng của Tử Kỳ thì Tư Việt xen ngang.
“Ăn nhiều thứ dầu mỡ như này không tốt đâu.”
Cô không cam lòng mà phản đối.

“Nhưng em muốn ăn.”
“Không được.”
“Vậy em sẽ quay về ký túc xá.” Cô tiếp chiêu cuối để dụ anh đồng ý mua cho cô.
Tử Kỳ thấy có điềm nên lại nói nhỏ với Tư Việt.

“Cậu nên làm theo em ấy nếu như không muốn em ấy cạch mặt một tuần hoặc hơn.

Tôi với Vĩnh Thần trước đây bị nhiều lần tởn lắm rồi.

Tôi là muốn tốt cho cậu nên mới khuyên đấy.”
Tư Việt không tin vào tai mình, nhưng sợ cô giận anh cả tuần nên chấp nhận mua cho cô.
Cô hí hửng khi được anh đồng ý.

Cô được đà lấn tới, cô mua thêm rất nhiều đồ ăn nào là bánh ngọt, mì, kẹo, nước ngọt,…
Hai người đàn ông đứng bất lực chiều chuộng cho cô mua những thứ mà cô muốn.

Cuối cùng vẫn là hai người xách đồ cho cô.
Cô thấy hai người cực khổ vì cô cả ngày nên đã dẫn hai người vào quán cafe nghỉ ngơi.
“Phần thưởng cho hai anh cả ngày hôm nay đã vất vả vì em.”
Cô đi order đồ ăn và thức uống.

Lát sau cô bưng ra bàn cho hai người.
“Hai anh ăn đi.


Trưa giờ không ăn gì chắc giờ hai anh đói bụng lắm ha?”
“Cuối cùng em cũng nhớ tới anh đấy.” Tư Việt than thở.
“Hì, phải nhớ chứ.

Anh là bạn trai của em mà.”
“Hai người không thấy đang có một người độc thân ở đây à? Bớt bớt lại giùm tôi cái đi.” Tử Kỳ nói lên ý kiến của mình.
“Cậu đang là người chen chân vào hai chúng tôi đấy.

Ở đó mà ý kiến hả?”
“Em thấy em mới giống chen chân vào hai anh đấy.” Cô lên tiếng.
Hai người đàn ông nhìn cô tò mò câu nói của cô.
“Em thấy hai anh hợp với nhau hơn đó.

Ở đâu cũng chí chóe với nhau được.

Có khi sau này hai anh thân lắm đó.”
“Không.

Anh không thích thân với loại người này.” Hai người đồng thanh.
“Đó.

Đến cả nói chuyện cũng giống nhau.”
Tư Việt và Tử Kỳ nhìn nhau với ánh mắt xét đánh.

Cô quá bất lực với hai người, mặc kệ hai người đó cầm điện thoại lên vào group chat.
Tiểu Hi đến rồi: Alo, nghe rõ trả lời.
Mỹ nhân vùng Nam Kinh: Rõ.
Viên ngọc trời ban: Đây.

Có chuyện gì thế?
Tiểu Hi đến rồi: Hai người đến bắt cóc tớ được không?
Mỹ nhân vũng Nam Kinh: Sao thế?
Tiểu Hi đến rồi: Có hai người đàn ông ở đây chí chóe với nhau nãy giờ, tớ mệt mỏi với hai người này quá.
Viên ngọc trời ban: Ý cậu nói là Chu Tư Việt với Khương Tử Kỳ hả?
Tiểu Hi đến rồi: Còn ai ngoài hai người đó nữa.
Mỹ nhân vùng Nam Kinh: Vĩnh Hi của chúng ta sướng nha.

Được hai người đàn ông kè kè ở bên.
Tiểu Hi đến rồi: Sướng gì chứ? Tớ thấy hối hận rồi.
Mỹ nhân vùng Nam Kinh: Thôi cậu ở lại đi nhá.

Tớ có việc nên off trước đây.
*Mỹ nhân vùng Nam Kinh đã off*
Viên ngọc trời ban: Tớ cũng off đây.
Tiểu Hi đến rồi: Đến cả cậu cùng bỏ tớ hả?
Viên ngọc trời ban: Tớ có việc thiệt mà.

Có gì tối về chúng ta nói chuyện tiếp.

Vậy nhé.
*Viên ngọc trời ban đã off*
Cô buông điện thoại nhìn hai người đàn ông này.

Tại sao cô lại phải dính tới hai người này vậy chứ? Cuộc đời quả thật quá nghiệt ngã mà..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương