Tình Cảm Muộn Màng
-
C29: Chương 29
Hôm sau, cô đến lớp cùng với Đinh Tuyết. Tiết học đầu tiên là của ông thầy nghiêm khắc đó nên cả hai người đều lo lắng, sợ rằng ông thầy đó sẽ phát hiện ra bạn cô.
Thầy vừa bước vào lớp, đảo mắt một lượt rồi tiến về phía cô khiến cô sợ hãi.
“Em… là Lâm Vĩnh Hi đúng không?” Thầy Bạch nhìn về phía cô.
“V-vâng ạ.” Cô run rẩy.
“Thế em kế bên tên gì? Hôm qua tôi không thấy em trong lớp.”
“Bạn ấy là Đinh Tuyết thưa thầy.”
“Đinh Tuyết? Tôi nhớ trong danh sách lớp làm gì có ai tên Đinh Tuyết?”
“D-dạ.”
Thầy đưa cặp mắt hung dữ về phía hai người họ rồi quay trở lên.
“Tôi cảnh cáo lần đầu tiên cũng sẽ là lần cuối cùng. Nếu như tôi phát hiện ai dẫn người ngoài vào lớp học của tôi tôi sẽ trừ 5 điểm cho người đó. Hôm nay tôi sẽ tạm tha, lần sau đừng tái phạm.”
Thầy nhìn chăm chăm vào cô, cố ý nói cô nhưng không nói thẳng ra tên cô. Cô thật sự vừa sợ ông thầy vừa thấy ông thầy này thật đáng ghét.
Nhưng chuyện vẫn chưa dừng ở đó. Đến lúc xếp nhóm tôi lại chung nhóm với ông thầy khó ưa này.
“Lại gặp em rồi Lâm Vĩnh Hi. Coi bộ sau này tôi và em sẽ có nhiều chuyện để nói lắm đấy.”
“Em không dám ạ…”
Cuối cùng cũng kết thúc buổi học, cả cô và Đinh Tuyết đều trở về với bước chân nặng nề. Giai Kỳ thấy hai người ủ rũ như vậy cũng đã hiểu được phần nào câu chuyện.
“Bị phát hiện rồi sao?”
“Còn tệ hơn thế nữa.” Vĩnh Hi uể oải đáp.
“Vĩnh Hi à, sau này cậu sẽ mệt mỏi lắm đây.” Đinh Tuyết an ủi cô bạn mình.
“Sao thế? Kể tớ nghe chuyện gì xảy ra xem nào.”
Cô hít một hơi thật sâu rồi kể hết đầu đuôi sự tình cho Giai Kỳ nghe.
“Không ngờ ông thầy ấy tinh mắt thiệt. Sau này cậu phải chung nhóm với ông thầy khó ưa đấy rồi. Cố lên nhé.”
“Tớ không muốn ở cạnh ông thầy khó ưa đấy đâu. Không muốn, huhu.” Cô tựa đầu vào vai hai người bạn khóc nức nở.
“Thôi nín đi. Cậu chỉ cần chăm học thì ông thầy đấy cũng không làm khó cậu đâu.” Giai Kỳ vỗ về cô.
Đinh Tuyết nhận được một tin nhắn, cô sáng mắt, tức tốc thông báo cho Vĩnh Hi.
“Cậu mau ra ngoài đi, Chu Tư Việt đến tìm cậu đó.”
“Tìm tớ? Sao cậu biết?” Cô thắc mắc.
“Anh ấy vừa mới nhắn cho tớ. Cậu mau ra đi, đừng để người ấy chờ.”
Đinh Tuyết lôi cô đứng dậy kéo ra khỏi cửa, cả Giai Kỳ cũng giúp sức.
“Hai câu thiệt là.”
Cô mắng hai cô bạn của mình rồi ra ngoài gặp Chu Tư Việt. Anh thấy cô liền chạy đến hỏi han.
“Nhìn em như này chắc được xếp vào nhóm của ông thầy Bạch rồi.”
Cô lấy tay che miệng mình, không ngờ con người này cũng bắt tin nhanh không khác gì Đinh Tuyết.
“S-sao anh biết?”
“Chuyện. Để có gì anh nhờ thầy ấy nương tay với em.”
“Được không ạ?”
“Tất nhiên là được, trước đây thầy ấy từng là học trò của ba anh nên cũng có chút gọi là thân thiết.”
“Đúng là Chu Tư Việt, chuyện gì cũng làm được.”
“Nhưng không có miễn phí đâu.”
“Thế anh muốn em trả anh bằng cái gì?”
“Em làm bạn gái anh. Nhiêu đó được rồi.”
Cô đỏ mặt, không ngờ Chu Tư Việt có thể thốt lên lời đó trong tình cảnh này.
“E-em suy nghĩ đã. Đột ngột quá nên em…”
“Không cần trả lời vội. Cứ suy nghĩ thật kĩ rồi trả lời anh cũng được.” Anh xoa đầu cô nói tiếp. “Anh có chút việc ở trên lớp, em quay về phòng nghỉ ngơi đi chiều còn học tiếp.”
Anh chào tạm biệt cô rồi khuất xa vào dòng người. Cô vẫn đứng thẫn thờ một chỗ. Thật ra cô đã có câu trả lời cho anh rồi, nhưng vì đột ngột quá nên cô chẳng nói nên câu.
Cô bừng tỉnh rồi chạy ngay vào phòng kể lại chuyện vừa rồi cho Đinh Tuyết và Giai Kỳ nghe.
“Vĩnh Hi à, cơ hội tốt đấy. Mau đồng ý chấp nhận đi.” Giai Kỳ hối thúc.
“Đúng rồi đó, mau đồng ý đi. Tớ thấy anh ấy thích cậu là thật đó.” Đinh Tuyết nói thêm.
“Nhưng mà… tớ phải suy nghĩ thêm đã.”
“Suy nghĩ gì nữa chứ. Cậu cũng thích Chu Tư Việt mà.”
“Tớ không biết đâu.”
Đúng lúc này Tú Linh mở cửa đi vào. Cả ba người im lặng, sợ Tú Linh nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi mà đăm ra ghét cả ba người hơn.
“C-cậu về rồi sao?” Cô hỏi Tú Linh.
“Không phải việc của cậu.”
Tú Linh đáp lại rồi liền đi ra ngoài tiếp. Phải nghe tiếng “cạch” của cửa ba người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu ấy nghe hết rồi chứ?” Đinh Tuyết nói.
“Tớ không biết nữa. Mong là chưa nghe.” Giai Kỳ nói.
“Mà cậu ấy vừa về lại đi đâu tiếp thế nhỉ?” Câu hỏi này xuất hiện trong đầu cô nãy giờ.
“Giờ mà cậu còn quan tâm cậu ấy đi đâu nữa hả? Cậu không sợ cậu ấy biết chuyện Chu Tư Việt muốn cậu làm bạn gái anh ấy sao?”
“Tại sao phải sợ chứ? Tú Linh với anh ấy có quan hệ gì đâu?”
“Chịu cậu đấy.” Đinh Tuyết bất lực.
“Thôi đừng quan tâm đến cậu ấy nữa. Tụi mình đi đâu ăn đi, tớ đói lắm rồi.” Giai Kỳ phá giải tình huống căng thẳng này.
“Tớ cũng đói rồi. Nay tụi mình ăn món gì có nước đi.” Cô ý kiến.
“Được đó. Đi thôi. Tớ biết một quán ăn ngon lắm.” Đinh Tuyết đáp.
“Ok, đi thôi.”
Tối đó, cô nằm suy nghĩ về lời nói của Chu Tư Việt lúc trưa. Cô thật sự cũng có chút thích anh ấy, nhưng không phải là tiến triển quá nhanh sao?
Ngày hôm sau cũng đã đến, may là hôm nay không có tiết học của ông thầy khó ưa nên cô chẳng thấy áp lực chút nào. Vả lại hôm nay cũng chỉ học mỗi buổi sáng nên buổi chiều cô khá rảnh.
Kết thúc buổi học, cô đi dạo trong khuôn viên trường thì tình cờ gặp Lục Trạch, người hôm trước cô gặp ở siêu thị nhỏ đối diện trường.
“A, chào anh Lục Trạch. Tình cờ thật nha.”
“Vĩnh Hi hả? Em đang đi đâu đây?”
“Em đang đi dạo thôi. Còn anh đi đâu đây? Trên tay còn có sấp giấy tờ nữa chứ. Có cần em phụ không ạ?”
“Được không?”
“Tất nhiên là được rồi. Bây giờ em khá rảnh.”
“Vậy cảm ơn em.”
Lục Trạch đưa cho cô một nửa của sấp giấy tờ đấy rồi đi theo anh ấy. Anh dẫn cô đến một nơi khá vắng vẻ, có lẽ bây giờ cũng đã giữa trưa nên mọi người đã lên căn tin hết rồi.
Anh và cô bước vào một phòng học chỉ toàn là máy móc, trước mặt cô là một con robot trong rất tinh xảo. Nhưng hình như vẫn còn người trong lớp vì khuất sau con robot ấy, có một nam sinh áo trắng đang làm việc ở đó.
“Em đặt lên đây đi.”
“À vâng ạ.”
Cô làm theo lời anh rồi tự tiện đi xung quanh ngắm nghía nơi này. Bỗng cô đụng phải thứ gì đó ở sau lưng nên giật mình quay lại.
“Chu… Chu Tư Việt…”
“Em cố ý đến đây là để trả lời anh đúng không?” Anh tiến ép cô vào sát bàn học. “Sao rồi? Có câu trả lời chưa?”
“Em… em…”
“Vĩnh Hi. Em đang làm gì đó?” Lục Trạch cất giọng.
Cô giật mình đẩy anh ra rồi chạy về phía Lục Trạch.
“Em đang khám phá chút thôi. Anh đói chưa? Xuống căn tin trường ăn trưa với em nhé?”
“Cũng được. Anh cũng tính đến căn tin đây.”
“Thế thì mình đi ăn thôi. Kẻo hết đồ ăn đấy.”
Cô đẩy Lục Trạch đi ra khỏi nơi này thật nhanh. Lúc này thật khó xử mà. Nhưng nếu không có Lục Trạch thì chắc Chu Tư Việt sẽ…
“Lâm Vĩnh Hi. Lâm Vĩnh Hi.”
Cô giật mình. “Hả? Sao thế anh?”
“Em làm gì mà suy nghĩ dữ thế?”
“À không có gì.”
“Thật không đấy? Từ lúc ở phòng khoa học đến đây em cứ thẫn thờ kiểu nào đấy. Ở đó em xảy ra chuyện gì à?”
Chết rồi, Lục Trạch anh ấy nói trúng phóc rồi. "Kh-không có gì đâu ạ. Em suy nghĩ bâng quơ, chuyện vặt thôi ấy mà. Không có gì đâu anh.”
“Em cũng mau ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi kìa.”
“Vâng ạ.”
Ăn xong cô chào tạm biệt Lục Trạch rồi trở về phòng của mình. Về đến phòng cô liền mở QQ lên.
Tiểu Hi đến rồi: Có biến! Có biến!
Mỹ nhân vùng Nam Kinh: Đây. Chuyện gì.
Viên ngọc trời ban: Tớ đây. Chuyện gì thế?
Tiểu Hi đến rồi: Tớ vừa gặp Chu Tư Việt.
Mỹ nhân vùng Nam Kinh: Thú vị nha. Nhưng bây giờ tớ bận rồi. Hai cậu cứ nhắn đi lát tớ đọc.
*Mỹ nhân vùng Nam Kinh đã off*
Viên ngọc trời ban: Nói xem.
Cô tường thuật hết mọi chuyện cho Viên Viên nghe.
Viên ngọc trời ban: Dồn đến bước đường cùng rồi. Cậu tính thế nào đây?
Tiểu Hi đến rồi: Tớ không biết đâu. Khó xử chết mất thôi.
Viên ngọc trời ban: Nghe cậu kể tớ thấy cái tên Tư Việt này cũng tốt đó. Cậu cũng mau suy nghĩ lẹ rồi trả lời cho người ta biết đi.
Tiểu Hi đến rồi: Tớ có câu trả lời rồi. Nhưng mà không biết phải nói làm sao hết. Cậu giúp tớ với.
Viên ngọc trời ban: Chuyện gì cũng phải đến tay tớ thôi. Thôi được rồi, nghe đây.
Cô chạy đến phòng khoa học lúc nãy, mong sẽ gặp được Chu Tư Việt. Đến nơi, may mắn là vẫn còn anh ấy trong lớp, nhưng xen vào đó còn có thêm một người nữa, là Khương Tử Kỳ.
“Vĩnh Hi. Có chuyện gì mà em lại đến đây thế?” Khương Tử Kỳ nhìn thấy cô.
“Em đến gặp Chu Tư Việt có chút chuyện.”
Cô đẩy Tử Kỳ sang một bên rồi lại gần thì thầm nhỏ vào tai Tư Việt chuyện gì đó rồi cười tủm tỉm đi ra ngoài.
Tối hôm đó.
Cô hôm nay ăn mặc khác xa với mọi ngày rất nhiều. Cô khoác lên mình một chiếc váy màu trắng nhìn rất đáng yêu, lẫn vào đó cô cũng dặm thêm tí son phấn trong rất xinh đẹp.
Cô đến một nhà hàng và ngồi chờ đợi ai đó. Một lúc sau thì người cô chờ đợi cũng tới.
“Chu Tư Việt. Em ở đây.”
“Là anh đến trễ hay do em đến sớm đây?” Anh ngồi ngay ngắn trên ghế.
“Anh đến đúng giờ rồi.” Cô nhìn anh cười.
Món ăn cũng đã thịnh soạn trên bàn. Bữa ăn hôm nay là bò bít tết trông rất ngon miệng. Cô ăn một miếng rồi nói.
“Em hẹn ra đây là có chuyện muốn nói với anh…”
“Là chuyện hôm bữa đúng không?”
“Ph-phải… Thật ra… hôm đó em đã có câu trả lời rồi…” Cô ngập ngừng.
Anh đặt chiếc dao đang cầm trên tay để xuống bàn, anh nói tiếp. “Vậy em suy nghĩ như nào? Nói anh nghe thử xem.”
“Thật ra…”
Thầy vừa bước vào lớp, đảo mắt một lượt rồi tiến về phía cô khiến cô sợ hãi.
“Em… là Lâm Vĩnh Hi đúng không?” Thầy Bạch nhìn về phía cô.
“V-vâng ạ.” Cô run rẩy.
“Thế em kế bên tên gì? Hôm qua tôi không thấy em trong lớp.”
“Bạn ấy là Đinh Tuyết thưa thầy.”
“Đinh Tuyết? Tôi nhớ trong danh sách lớp làm gì có ai tên Đinh Tuyết?”
“D-dạ.”
Thầy đưa cặp mắt hung dữ về phía hai người họ rồi quay trở lên.
“Tôi cảnh cáo lần đầu tiên cũng sẽ là lần cuối cùng. Nếu như tôi phát hiện ai dẫn người ngoài vào lớp học của tôi tôi sẽ trừ 5 điểm cho người đó. Hôm nay tôi sẽ tạm tha, lần sau đừng tái phạm.”
Thầy nhìn chăm chăm vào cô, cố ý nói cô nhưng không nói thẳng ra tên cô. Cô thật sự vừa sợ ông thầy vừa thấy ông thầy này thật đáng ghét.
Nhưng chuyện vẫn chưa dừng ở đó. Đến lúc xếp nhóm tôi lại chung nhóm với ông thầy khó ưa này.
“Lại gặp em rồi Lâm Vĩnh Hi. Coi bộ sau này tôi và em sẽ có nhiều chuyện để nói lắm đấy.”
“Em không dám ạ…”
Cuối cùng cũng kết thúc buổi học, cả cô và Đinh Tuyết đều trở về với bước chân nặng nề. Giai Kỳ thấy hai người ủ rũ như vậy cũng đã hiểu được phần nào câu chuyện.
“Bị phát hiện rồi sao?”
“Còn tệ hơn thế nữa.” Vĩnh Hi uể oải đáp.
“Vĩnh Hi à, sau này cậu sẽ mệt mỏi lắm đây.” Đinh Tuyết an ủi cô bạn mình.
“Sao thế? Kể tớ nghe chuyện gì xảy ra xem nào.”
Cô hít một hơi thật sâu rồi kể hết đầu đuôi sự tình cho Giai Kỳ nghe.
“Không ngờ ông thầy ấy tinh mắt thiệt. Sau này cậu phải chung nhóm với ông thầy khó ưa đấy rồi. Cố lên nhé.”
“Tớ không muốn ở cạnh ông thầy khó ưa đấy đâu. Không muốn, huhu.” Cô tựa đầu vào vai hai người bạn khóc nức nở.
“Thôi nín đi. Cậu chỉ cần chăm học thì ông thầy đấy cũng không làm khó cậu đâu.” Giai Kỳ vỗ về cô.
Đinh Tuyết nhận được một tin nhắn, cô sáng mắt, tức tốc thông báo cho Vĩnh Hi.
“Cậu mau ra ngoài đi, Chu Tư Việt đến tìm cậu đó.”
“Tìm tớ? Sao cậu biết?” Cô thắc mắc.
“Anh ấy vừa mới nhắn cho tớ. Cậu mau ra đi, đừng để người ấy chờ.”
Đinh Tuyết lôi cô đứng dậy kéo ra khỏi cửa, cả Giai Kỳ cũng giúp sức.
“Hai câu thiệt là.”
Cô mắng hai cô bạn của mình rồi ra ngoài gặp Chu Tư Việt. Anh thấy cô liền chạy đến hỏi han.
“Nhìn em như này chắc được xếp vào nhóm của ông thầy Bạch rồi.”
Cô lấy tay che miệng mình, không ngờ con người này cũng bắt tin nhanh không khác gì Đinh Tuyết.
“S-sao anh biết?”
“Chuyện. Để có gì anh nhờ thầy ấy nương tay với em.”
“Được không ạ?”
“Tất nhiên là được, trước đây thầy ấy từng là học trò của ba anh nên cũng có chút gọi là thân thiết.”
“Đúng là Chu Tư Việt, chuyện gì cũng làm được.”
“Nhưng không có miễn phí đâu.”
“Thế anh muốn em trả anh bằng cái gì?”
“Em làm bạn gái anh. Nhiêu đó được rồi.”
Cô đỏ mặt, không ngờ Chu Tư Việt có thể thốt lên lời đó trong tình cảnh này.
“E-em suy nghĩ đã. Đột ngột quá nên em…”
“Không cần trả lời vội. Cứ suy nghĩ thật kĩ rồi trả lời anh cũng được.” Anh xoa đầu cô nói tiếp. “Anh có chút việc ở trên lớp, em quay về phòng nghỉ ngơi đi chiều còn học tiếp.”
Anh chào tạm biệt cô rồi khuất xa vào dòng người. Cô vẫn đứng thẫn thờ một chỗ. Thật ra cô đã có câu trả lời cho anh rồi, nhưng vì đột ngột quá nên cô chẳng nói nên câu.
Cô bừng tỉnh rồi chạy ngay vào phòng kể lại chuyện vừa rồi cho Đinh Tuyết và Giai Kỳ nghe.
“Vĩnh Hi à, cơ hội tốt đấy. Mau đồng ý chấp nhận đi.” Giai Kỳ hối thúc.
“Đúng rồi đó, mau đồng ý đi. Tớ thấy anh ấy thích cậu là thật đó.” Đinh Tuyết nói thêm.
“Nhưng mà… tớ phải suy nghĩ thêm đã.”
“Suy nghĩ gì nữa chứ. Cậu cũng thích Chu Tư Việt mà.”
“Tớ không biết đâu.”
Đúng lúc này Tú Linh mở cửa đi vào. Cả ba người im lặng, sợ Tú Linh nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi mà đăm ra ghét cả ba người hơn.
“C-cậu về rồi sao?” Cô hỏi Tú Linh.
“Không phải việc của cậu.”
Tú Linh đáp lại rồi liền đi ra ngoài tiếp. Phải nghe tiếng “cạch” của cửa ba người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu ấy nghe hết rồi chứ?” Đinh Tuyết nói.
“Tớ không biết nữa. Mong là chưa nghe.” Giai Kỳ nói.
“Mà cậu ấy vừa về lại đi đâu tiếp thế nhỉ?” Câu hỏi này xuất hiện trong đầu cô nãy giờ.
“Giờ mà cậu còn quan tâm cậu ấy đi đâu nữa hả? Cậu không sợ cậu ấy biết chuyện Chu Tư Việt muốn cậu làm bạn gái anh ấy sao?”
“Tại sao phải sợ chứ? Tú Linh với anh ấy có quan hệ gì đâu?”
“Chịu cậu đấy.” Đinh Tuyết bất lực.
“Thôi đừng quan tâm đến cậu ấy nữa. Tụi mình đi đâu ăn đi, tớ đói lắm rồi.” Giai Kỳ phá giải tình huống căng thẳng này.
“Tớ cũng đói rồi. Nay tụi mình ăn món gì có nước đi.” Cô ý kiến.
“Được đó. Đi thôi. Tớ biết một quán ăn ngon lắm.” Đinh Tuyết đáp.
“Ok, đi thôi.”
Tối đó, cô nằm suy nghĩ về lời nói của Chu Tư Việt lúc trưa. Cô thật sự cũng có chút thích anh ấy, nhưng không phải là tiến triển quá nhanh sao?
Ngày hôm sau cũng đã đến, may là hôm nay không có tiết học của ông thầy khó ưa nên cô chẳng thấy áp lực chút nào. Vả lại hôm nay cũng chỉ học mỗi buổi sáng nên buổi chiều cô khá rảnh.
Kết thúc buổi học, cô đi dạo trong khuôn viên trường thì tình cờ gặp Lục Trạch, người hôm trước cô gặp ở siêu thị nhỏ đối diện trường.
“A, chào anh Lục Trạch. Tình cờ thật nha.”
“Vĩnh Hi hả? Em đang đi đâu đây?”
“Em đang đi dạo thôi. Còn anh đi đâu đây? Trên tay còn có sấp giấy tờ nữa chứ. Có cần em phụ không ạ?”
“Được không?”
“Tất nhiên là được rồi. Bây giờ em khá rảnh.”
“Vậy cảm ơn em.”
Lục Trạch đưa cho cô một nửa của sấp giấy tờ đấy rồi đi theo anh ấy. Anh dẫn cô đến một nơi khá vắng vẻ, có lẽ bây giờ cũng đã giữa trưa nên mọi người đã lên căn tin hết rồi.
Anh và cô bước vào một phòng học chỉ toàn là máy móc, trước mặt cô là một con robot trong rất tinh xảo. Nhưng hình như vẫn còn người trong lớp vì khuất sau con robot ấy, có một nam sinh áo trắng đang làm việc ở đó.
“Em đặt lên đây đi.”
“À vâng ạ.”
Cô làm theo lời anh rồi tự tiện đi xung quanh ngắm nghía nơi này. Bỗng cô đụng phải thứ gì đó ở sau lưng nên giật mình quay lại.
“Chu… Chu Tư Việt…”
“Em cố ý đến đây là để trả lời anh đúng không?” Anh tiến ép cô vào sát bàn học. “Sao rồi? Có câu trả lời chưa?”
“Em… em…”
“Vĩnh Hi. Em đang làm gì đó?” Lục Trạch cất giọng.
Cô giật mình đẩy anh ra rồi chạy về phía Lục Trạch.
“Em đang khám phá chút thôi. Anh đói chưa? Xuống căn tin trường ăn trưa với em nhé?”
“Cũng được. Anh cũng tính đến căn tin đây.”
“Thế thì mình đi ăn thôi. Kẻo hết đồ ăn đấy.”
Cô đẩy Lục Trạch đi ra khỏi nơi này thật nhanh. Lúc này thật khó xử mà. Nhưng nếu không có Lục Trạch thì chắc Chu Tư Việt sẽ…
“Lâm Vĩnh Hi. Lâm Vĩnh Hi.”
Cô giật mình. “Hả? Sao thế anh?”
“Em làm gì mà suy nghĩ dữ thế?”
“À không có gì.”
“Thật không đấy? Từ lúc ở phòng khoa học đến đây em cứ thẫn thờ kiểu nào đấy. Ở đó em xảy ra chuyện gì à?”
Chết rồi, Lục Trạch anh ấy nói trúng phóc rồi. "Kh-không có gì đâu ạ. Em suy nghĩ bâng quơ, chuyện vặt thôi ấy mà. Không có gì đâu anh.”
“Em cũng mau ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi kìa.”
“Vâng ạ.”
Ăn xong cô chào tạm biệt Lục Trạch rồi trở về phòng của mình. Về đến phòng cô liền mở QQ lên.
Tiểu Hi đến rồi: Có biến! Có biến!
Mỹ nhân vùng Nam Kinh: Đây. Chuyện gì.
Viên ngọc trời ban: Tớ đây. Chuyện gì thế?
Tiểu Hi đến rồi: Tớ vừa gặp Chu Tư Việt.
Mỹ nhân vùng Nam Kinh: Thú vị nha. Nhưng bây giờ tớ bận rồi. Hai cậu cứ nhắn đi lát tớ đọc.
*Mỹ nhân vùng Nam Kinh đã off*
Viên ngọc trời ban: Nói xem.
Cô tường thuật hết mọi chuyện cho Viên Viên nghe.
Viên ngọc trời ban: Dồn đến bước đường cùng rồi. Cậu tính thế nào đây?
Tiểu Hi đến rồi: Tớ không biết đâu. Khó xử chết mất thôi.
Viên ngọc trời ban: Nghe cậu kể tớ thấy cái tên Tư Việt này cũng tốt đó. Cậu cũng mau suy nghĩ lẹ rồi trả lời cho người ta biết đi.
Tiểu Hi đến rồi: Tớ có câu trả lời rồi. Nhưng mà không biết phải nói làm sao hết. Cậu giúp tớ với.
Viên ngọc trời ban: Chuyện gì cũng phải đến tay tớ thôi. Thôi được rồi, nghe đây.
Cô chạy đến phòng khoa học lúc nãy, mong sẽ gặp được Chu Tư Việt. Đến nơi, may mắn là vẫn còn anh ấy trong lớp, nhưng xen vào đó còn có thêm một người nữa, là Khương Tử Kỳ.
“Vĩnh Hi. Có chuyện gì mà em lại đến đây thế?” Khương Tử Kỳ nhìn thấy cô.
“Em đến gặp Chu Tư Việt có chút chuyện.”
Cô đẩy Tử Kỳ sang một bên rồi lại gần thì thầm nhỏ vào tai Tư Việt chuyện gì đó rồi cười tủm tỉm đi ra ngoài.
Tối hôm đó.
Cô hôm nay ăn mặc khác xa với mọi ngày rất nhiều. Cô khoác lên mình một chiếc váy màu trắng nhìn rất đáng yêu, lẫn vào đó cô cũng dặm thêm tí son phấn trong rất xinh đẹp.
Cô đến một nhà hàng và ngồi chờ đợi ai đó. Một lúc sau thì người cô chờ đợi cũng tới.
“Chu Tư Việt. Em ở đây.”
“Là anh đến trễ hay do em đến sớm đây?” Anh ngồi ngay ngắn trên ghế.
“Anh đến đúng giờ rồi.” Cô nhìn anh cười.
Món ăn cũng đã thịnh soạn trên bàn. Bữa ăn hôm nay là bò bít tết trông rất ngon miệng. Cô ăn một miếng rồi nói.
“Em hẹn ra đây là có chuyện muốn nói với anh…”
“Là chuyện hôm bữa đúng không?”
“Ph-phải… Thật ra… hôm đó em đã có câu trả lời rồi…” Cô ngập ngừng.
Anh đặt chiếc dao đang cầm trên tay để xuống bàn, anh nói tiếp. “Vậy em suy nghĩ như nào? Nói anh nghe thử xem.”
“Thật ra…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook