Tình Cảm Muộn Màng
-
C11: Chương 11
Trên đường đến gặp hắn ta, cả ba người họ lập ra một kế hoạch để không cho Nhất Vương nghi ngờ vì hắn ta đã nhìn thấy mặt của Vĩnh Thần và có quen biết với Hạo Nhiên, nếu để cho hắn gặp hai người họ thì hắn ta sẽ càng cẩn thận hơn.
Tử Kỳ là người duy nhất có thể nói chuyện với Nhất Vương. Còn Vĩnh Thần và Hạo Nhiên sẽ đứng ở ngoài nghe cuộc trò chuyện giữa hai người qua cuộc điện thoại được kết nối với Tử Kỳ.
Tử Kỳ đứng trước nhà lấy bình tĩnh rồi nhấn chuông. Nhất Vương đi ra mở cửa thấy Tử Kỳ liền nói.
“Cậu tới đây làm gì? Chẳng phải hồi sáng mới gặp hay sao?”
“Tôi có chuyện muốn nói với anh nên tới đây.”
“Giữa tôi và anh có chuyện gì để nói đâu chứ? Chẳng lẽ...” Nhất Vương nghi ngờ.
“Không phải đâu. Tôi tới đây muốn bàn chuyện làm ăn với anh.”
“Chuyện làm ăn? Lạ nhỉ. Mời anh vào.”
Tử Kỳ ra dấu hiệu cho hai người đứng cách đó không xa rồi đi vào.
Nhất Vương vào trong bếp lấy trà mang ra tiếp Tử Kỳ.
“Cậu nói đi. Chuyện làm ăn là chuyện gì. Tại sao lại muốn làm với tôi?”
“Chẳng qua là tôi mới thành lập công ty cách đây không lâu, chưa kiếm được người hợp tác thì tôi liền nhớ tới anh nên qua đây ngỏ ý mời anh hợp tác với công ty tôi.”
“Vậy à? Nhưng không phải cậu là tài phiệt sao? Chỉ cần nói với ba cậu một tiếng thì bao nhiêu người cũng sẽ muốn hợp tác đầu tư trong công ty của cậu, cần gì đến tôi chứ?”
“Tôi không thích nhờ quan hệ mà ăn nên làm ra, với tôi biết anh đây là một giám đốc có tài nên muốn hợp tác với anh.”
“Tài phiệt nói chuyện nghe oách gớm nhỉ. Được thôi, tôi sẽ suy nghĩ kĩ về việc này. Nhưng tôi có điều kiện này với cậu, nếu cậu làm được ngày mai tôi sẽ kêu người mang hợp đồng qua công ty cậu.”
“Được, điều kiện gì tôi cũng sẽ đáp ứng hết. Miễn là trong khả năng của tôi.”
“Điều kiện đơn giản thôi, đó là đừng nói cho Vĩnh Hi biết rằng hai chúng ta hợp tác, vậy là được rồi.”
“Tại sao?”
“Cậu không cần biết. Điều kiện của tôi chỉ có vậy thôi. Quyết định của cậu như nào thì tùy thuộc vào cậu, tôi không ép.”
Tử Kỳ suy nghĩ một lúc cũng có câu trả lời. “Được thôi, dù gì em ấy cũng không có hứng thú với việc kinh doanh nên không nói cũng được.”
“Được rồi, mai tôi sẽ mang hợp đồng qua.”
“Cảm ơn anh đã hợp tác. Bây giờ tôi về đây, làm phiền anh rồi.”
“Không sao, cậu về nhé.”
Tử Kỳ chào Nhất Vương rồi ra xe.
“Kế hoạch thành công mĩ mãn. Còn lại nhờ hết vào hai người đấy, tôi chỉ giúp được tới đây thôi.”
“Cậu vất vả rồi, việc còn lại cứ để tụi tôi lo. Nếu cần gì tôi sẽ nhờ đến cậu.” Vĩnh Thần nói.
“Được.”
Song, cả ba ai về nhà nấy. Vĩnh Thần cũng đã mua những chú gấu bông kèm theo đó là mĩ phẩm, đồ ăn,... và những thứ linh tinh khác đem về để làm hòa với cô. Nhưng cô đã lên phòng ngủ lúc nào không hay. Có vẻ hôm nay cô đã rất mệt mỏi rồi.
Vĩnh Thần lặng lẽ đặt món quà ở cạnh đầu giường của cô rồi trở về phòng mình suy nghĩ kế hoạch để trừng trị tên Triệu Nhất Vương kia.
Sáng hôm sau, cô thức dậy và phát hiện những món đồ cô thích đang đặt ở đầu giường. Cô thầm vui trong lòng và đứng dậy nhảy nhót xuống dưới nhà.
“Vĩnh Thần, anh đang làm gì thế?” Cô tùy tiện hỏi dù biết anh đang làm gì.
“Không thấy hay sao mà hỏi vậy cô nương. Anh đang làm bữa sáng cho em đó.” Anh cười.
“Trông ngon quá đi.”
“Hết giận rồi hả?” Anh buột miệng hỏi.
“Em đâu có thù dai tới vậy. Với lại... mấy món ở đầu giường của em... là anh mua à?”
“Chứ em nghĩ ai ngoài anh biết em thích mấy thứ đó hả?”
“Hì hì, đúng là anh của em số một.”
“Nịnh quá đi cô nương. Ăn đi rồi anh chở đi học.”
“Chậc chậc. Hôm nay anh bị gì thế, tự nhiên tốt với em quá trời.”
“Bộ đó giờ anh mày đối xử tệ với em lắm hả mà hỏi vậy?” Anh bực mình.
“Hì hì, em giỡn mà. Anh cũng ngồi xuống ăn đi.”
“Dẻo miệng.”
Ăn uống dọn dẹp xong xuôi anh lấy xe chở cô đi học. Anh chở cô bằng chiếc Porsche 911 Targa 4 GTS đến trường.
Xe dừng trước cổng trường. Mọi người đi xung quanh đều hướng ánh mắt về phía cô. Cô chẳng bận tâm đến bọn họ nhưng lại bận tâm đến Vĩnh Thần.
“Thấy chưa, chở bằng xe bình thường không chở. Tự nhiên mắc giống gì chở bằng chiếc này chi cho mọi người biết vậy chứ? Em đã giấu thân phận bao lâu nay rồi anh còn vậy nữa.”
“Giấu gì mà giấu? Bộ giàu không được khoe hả? Đi xuống xe vô học đi. Anh đi làm kiếm tiền nuôi em nữa.”
“Xì, em bỏ qua lần này đấy. Lần sau đừng hòng chở em đi học nữa.”
“Được rồi cô công chúa cứng đầu, đi vào học nhanh đi kẻo trễ.” Anh bất lực nhìn cô em gái cứng đầu khó chiều này.
“Em đi học đây, anh đi làm cẩn thận đó.”
“Biết rồi mà, ngồi nói nữa hồi trễ đừng có trách anh nha.”
“Em đi học đây. Bye anh.”
Cô xuống xe anh liền chạy đi. Mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Nhưng có vài người lại nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ. Cô biết nhưng cô mặc kệ, quan tâm chi đến mấy người chỉ biết nói mà không biết làm.
Vào đến lớp, cả lớp đều xúm lại gần cô hỏi chuyện.
“Này Vĩnh Hi, cái anh hồi sáng chở cậu là ai thế?”
“Bạn thôi. Không có gì đâu.”
“Bạn gì mà dám chở cậu đi học bằng Porsche chứ. Nói thiệt đi, anh chàng đó có tiểu sử như thế nào?”
“ “Bồ nhí” tớ đó, được chưa?”
“Xạo xạo, bồ nhí kiểu gì mà công khai như muốn cho cả thế giới biết thế?”
“Nói mấy cậu không tin thì thôi.”
“Không sợ Nhất Vương biết à?”
“Biết thì thôi chứ sao giờ. Với lại anh ấy biết cũng không làm gì được “bồ nhí” của tớ đâu. Các cậu không cần quan tâm đến, vậy nha.”
Vừa đúng lúc Tử Kỳ đi vào lớp, thấy mọi người đều xúm lại chỗ của Vĩnh Hi liền hỏi.
“Có chuyện gì mà mọi người tập trung ở đây thế?”
“Cậu không biết sao? Vĩnh Hi sáng nay được anh đẹp trai nhà giàu nào đó chở đi học bằng Porsche, đời mới nhất đó.”
“Vậy hả?” Anh liếc nhìn qua cô rồi tiếp tục nói. “Kệ cậu ấy đi, các cậu quan tâm làm gì chứ? Quen được vài ba hôm cũng chia tay mà haha.”
“Đù Vĩnh Hi ghê ta, nhìn con ngoan trò giỏi vậy mà cặp mới nhiều anh luôn.”
“Tử Kỳ nói xàm đó, các cậu đừng để ý, đi lên chỗ ngồi học đi, nhiều chuyện quá à.”
Cô đưa cặp mắt sắt hơn đao nhìn anh. “Ý anh là sao đây?”
“Thế cái thằng sáng chở em là như nào?”
“Thằng á? Em mà giới thiệu tên của anh ấy là anh thấy hối hận liền.”
“Không hối hận. Nói đi, thằng đấy tên gì?”
“Lâm... Vĩnh... Thần...” Cô cười sắc xéo nhìn anh.
Anh lần này toang nữa rồi. “Vĩnh... Vĩnh Hi à... Chuyện hôm nay... em đừng nói cho Vĩnh Thần biết được không? Anh ấy mà nghe được là chết anh đó.” Anh năn nỉ.
“Thế phải mua chuộc em bằng thứ gì em mới không nói được chứ. Đâu có miễn phí được.”
“Vậy em muốn gì?” Anh chợt nhớ ra điều gì đó liền tranh lời của cô nói trước. “Trừ tàu lượn siêu tóc hay mấy trò cảm giác mạnh ra thì em muốn gì anh cũng sẽ làm.”
“Xì, bị anh bắt bài rồi. Thôi được rồi, em muốn đi biển. Được không?”
“Được thôi. Còn ai nữa không?”
“Có.”
“Đừng có nói là Nhất Vương nha.”
“Không. Tuần này anh ấy bận rồi, mà em muốn đi đâu đó cho khuây khỏa nên tính rủ mấy anh đi chung cho vui.”
“Em tính rủ ai?”
“Đương nhiên là anh, Vĩnh Thần và Hạo Nhiên rồi.”
“Em không rủ Viên Viên với Tiểu Mỹ à?”
Cô im lặng, anh như biết được nên đành nói tiếp. “Mấy đứa tới giờ vẫn chưa nói chuyện lại sao? Hay anh hẹn hai đứa nó giúp em nhé?”
“Đ-được không?”
“Được hết. Dù gì ba đứa cũng là bạn với nhau, giận nhau quài cũng không tốt đâu.”
“Cảm ơn anh trước nha.”
Ra về, Tử Kỳ lại nói chuyện với Viên Viên và Tiểu Mỹ.
“Hai đứa, anh có việc này muốn nhờ hai đứa giúp.”
“Việc gì thế anh?”
“Tối nay anh tính đi ăn ở nhà hàng với bạn. Tụi anh đặt chỗ hết rồi nhưng mà tự dưng có chuyện đột xuất nên không thể đi, anh không muốn hủy vì kiếm được vé ở đây rất khó nên muốn nhờ hai đứa đi dùm tụi anh. Tiền bạc không cần phải lo, tụi anh sẽ thanh toán cho mấy em. Mấy em chỉ cần đến đó ăn là được rồi.”
“Tự nhiên tốt thế? Ai nhập anh à?” Viên Viên hỏi.
“Đi, anh năn nỉ, ngoài hai đứa ra anh không biết nhờ ai hết.” Anh hết mức năn nỉ hai người.
“Thôi được rồi, tối nay tụi em cũng có việc gì bận, đi cho anh vui đấy nhé.”
“Cảm ơn hai đứa, có gì tí anh gửi địa chỉ sau.”
Anh chào tạm biệt hai người rồi phóng cái vèo qua nhà Vĩnh Hi.
“Hoàn thành nhiệm vụ, tối nay 8h ở nhà hàng X nhé.”
“Cảm ơn anh nhiều lắm. Ơn này mãi mãi sẽ khắc ghi trong tim em.”
“Anh về đây.”
“Anh về cẩn thận.”
Đợi anh đi rồi cô chạy vèo lên phòng tắm rửa chuẩn bị. Cô còn chuẩn bị sẵn quà xin lỗi cho hai cô bạn của mình.
Tử Kỳ là người duy nhất có thể nói chuyện với Nhất Vương. Còn Vĩnh Thần và Hạo Nhiên sẽ đứng ở ngoài nghe cuộc trò chuyện giữa hai người qua cuộc điện thoại được kết nối với Tử Kỳ.
Tử Kỳ đứng trước nhà lấy bình tĩnh rồi nhấn chuông. Nhất Vương đi ra mở cửa thấy Tử Kỳ liền nói.
“Cậu tới đây làm gì? Chẳng phải hồi sáng mới gặp hay sao?”
“Tôi có chuyện muốn nói với anh nên tới đây.”
“Giữa tôi và anh có chuyện gì để nói đâu chứ? Chẳng lẽ...” Nhất Vương nghi ngờ.
“Không phải đâu. Tôi tới đây muốn bàn chuyện làm ăn với anh.”
“Chuyện làm ăn? Lạ nhỉ. Mời anh vào.”
Tử Kỳ ra dấu hiệu cho hai người đứng cách đó không xa rồi đi vào.
Nhất Vương vào trong bếp lấy trà mang ra tiếp Tử Kỳ.
“Cậu nói đi. Chuyện làm ăn là chuyện gì. Tại sao lại muốn làm với tôi?”
“Chẳng qua là tôi mới thành lập công ty cách đây không lâu, chưa kiếm được người hợp tác thì tôi liền nhớ tới anh nên qua đây ngỏ ý mời anh hợp tác với công ty tôi.”
“Vậy à? Nhưng không phải cậu là tài phiệt sao? Chỉ cần nói với ba cậu một tiếng thì bao nhiêu người cũng sẽ muốn hợp tác đầu tư trong công ty của cậu, cần gì đến tôi chứ?”
“Tôi không thích nhờ quan hệ mà ăn nên làm ra, với tôi biết anh đây là một giám đốc có tài nên muốn hợp tác với anh.”
“Tài phiệt nói chuyện nghe oách gớm nhỉ. Được thôi, tôi sẽ suy nghĩ kĩ về việc này. Nhưng tôi có điều kiện này với cậu, nếu cậu làm được ngày mai tôi sẽ kêu người mang hợp đồng qua công ty cậu.”
“Được, điều kiện gì tôi cũng sẽ đáp ứng hết. Miễn là trong khả năng của tôi.”
“Điều kiện đơn giản thôi, đó là đừng nói cho Vĩnh Hi biết rằng hai chúng ta hợp tác, vậy là được rồi.”
“Tại sao?”
“Cậu không cần biết. Điều kiện của tôi chỉ có vậy thôi. Quyết định của cậu như nào thì tùy thuộc vào cậu, tôi không ép.”
Tử Kỳ suy nghĩ một lúc cũng có câu trả lời. “Được thôi, dù gì em ấy cũng không có hứng thú với việc kinh doanh nên không nói cũng được.”
“Được rồi, mai tôi sẽ mang hợp đồng qua.”
“Cảm ơn anh đã hợp tác. Bây giờ tôi về đây, làm phiền anh rồi.”
“Không sao, cậu về nhé.”
Tử Kỳ chào Nhất Vương rồi ra xe.
“Kế hoạch thành công mĩ mãn. Còn lại nhờ hết vào hai người đấy, tôi chỉ giúp được tới đây thôi.”
“Cậu vất vả rồi, việc còn lại cứ để tụi tôi lo. Nếu cần gì tôi sẽ nhờ đến cậu.” Vĩnh Thần nói.
“Được.”
Song, cả ba ai về nhà nấy. Vĩnh Thần cũng đã mua những chú gấu bông kèm theo đó là mĩ phẩm, đồ ăn,... và những thứ linh tinh khác đem về để làm hòa với cô. Nhưng cô đã lên phòng ngủ lúc nào không hay. Có vẻ hôm nay cô đã rất mệt mỏi rồi.
Vĩnh Thần lặng lẽ đặt món quà ở cạnh đầu giường của cô rồi trở về phòng mình suy nghĩ kế hoạch để trừng trị tên Triệu Nhất Vương kia.
Sáng hôm sau, cô thức dậy và phát hiện những món đồ cô thích đang đặt ở đầu giường. Cô thầm vui trong lòng và đứng dậy nhảy nhót xuống dưới nhà.
“Vĩnh Thần, anh đang làm gì thế?” Cô tùy tiện hỏi dù biết anh đang làm gì.
“Không thấy hay sao mà hỏi vậy cô nương. Anh đang làm bữa sáng cho em đó.” Anh cười.
“Trông ngon quá đi.”
“Hết giận rồi hả?” Anh buột miệng hỏi.
“Em đâu có thù dai tới vậy. Với lại... mấy món ở đầu giường của em... là anh mua à?”
“Chứ em nghĩ ai ngoài anh biết em thích mấy thứ đó hả?”
“Hì hì, đúng là anh của em số một.”
“Nịnh quá đi cô nương. Ăn đi rồi anh chở đi học.”
“Chậc chậc. Hôm nay anh bị gì thế, tự nhiên tốt với em quá trời.”
“Bộ đó giờ anh mày đối xử tệ với em lắm hả mà hỏi vậy?” Anh bực mình.
“Hì hì, em giỡn mà. Anh cũng ngồi xuống ăn đi.”
“Dẻo miệng.”
Ăn uống dọn dẹp xong xuôi anh lấy xe chở cô đi học. Anh chở cô bằng chiếc Porsche 911 Targa 4 GTS đến trường.
Xe dừng trước cổng trường. Mọi người đi xung quanh đều hướng ánh mắt về phía cô. Cô chẳng bận tâm đến bọn họ nhưng lại bận tâm đến Vĩnh Thần.
“Thấy chưa, chở bằng xe bình thường không chở. Tự nhiên mắc giống gì chở bằng chiếc này chi cho mọi người biết vậy chứ? Em đã giấu thân phận bao lâu nay rồi anh còn vậy nữa.”
“Giấu gì mà giấu? Bộ giàu không được khoe hả? Đi xuống xe vô học đi. Anh đi làm kiếm tiền nuôi em nữa.”
“Xì, em bỏ qua lần này đấy. Lần sau đừng hòng chở em đi học nữa.”
“Được rồi cô công chúa cứng đầu, đi vào học nhanh đi kẻo trễ.” Anh bất lực nhìn cô em gái cứng đầu khó chiều này.
“Em đi học đây, anh đi làm cẩn thận đó.”
“Biết rồi mà, ngồi nói nữa hồi trễ đừng có trách anh nha.”
“Em đi học đây. Bye anh.”
Cô xuống xe anh liền chạy đi. Mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Nhưng có vài người lại nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ. Cô biết nhưng cô mặc kệ, quan tâm chi đến mấy người chỉ biết nói mà không biết làm.
Vào đến lớp, cả lớp đều xúm lại gần cô hỏi chuyện.
“Này Vĩnh Hi, cái anh hồi sáng chở cậu là ai thế?”
“Bạn thôi. Không có gì đâu.”
“Bạn gì mà dám chở cậu đi học bằng Porsche chứ. Nói thiệt đi, anh chàng đó có tiểu sử như thế nào?”
“ “Bồ nhí” tớ đó, được chưa?”
“Xạo xạo, bồ nhí kiểu gì mà công khai như muốn cho cả thế giới biết thế?”
“Nói mấy cậu không tin thì thôi.”
“Không sợ Nhất Vương biết à?”
“Biết thì thôi chứ sao giờ. Với lại anh ấy biết cũng không làm gì được “bồ nhí” của tớ đâu. Các cậu không cần quan tâm đến, vậy nha.”
Vừa đúng lúc Tử Kỳ đi vào lớp, thấy mọi người đều xúm lại chỗ của Vĩnh Hi liền hỏi.
“Có chuyện gì mà mọi người tập trung ở đây thế?”
“Cậu không biết sao? Vĩnh Hi sáng nay được anh đẹp trai nhà giàu nào đó chở đi học bằng Porsche, đời mới nhất đó.”
“Vậy hả?” Anh liếc nhìn qua cô rồi tiếp tục nói. “Kệ cậu ấy đi, các cậu quan tâm làm gì chứ? Quen được vài ba hôm cũng chia tay mà haha.”
“Đù Vĩnh Hi ghê ta, nhìn con ngoan trò giỏi vậy mà cặp mới nhiều anh luôn.”
“Tử Kỳ nói xàm đó, các cậu đừng để ý, đi lên chỗ ngồi học đi, nhiều chuyện quá à.”
Cô đưa cặp mắt sắt hơn đao nhìn anh. “Ý anh là sao đây?”
“Thế cái thằng sáng chở em là như nào?”
“Thằng á? Em mà giới thiệu tên của anh ấy là anh thấy hối hận liền.”
“Không hối hận. Nói đi, thằng đấy tên gì?”
“Lâm... Vĩnh... Thần...” Cô cười sắc xéo nhìn anh.
Anh lần này toang nữa rồi. “Vĩnh... Vĩnh Hi à... Chuyện hôm nay... em đừng nói cho Vĩnh Thần biết được không? Anh ấy mà nghe được là chết anh đó.” Anh năn nỉ.
“Thế phải mua chuộc em bằng thứ gì em mới không nói được chứ. Đâu có miễn phí được.”
“Vậy em muốn gì?” Anh chợt nhớ ra điều gì đó liền tranh lời của cô nói trước. “Trừ tàu lượn siêu tóc hay mấy trò cảm giác mạnh ra thì em muốn gì anh cũng sẽ làm.”
“Xì, bị anh bắt bài rồi. Thôi được rồi, em muốn đi biển. Được không?”
“Được thôi. Còn ai nữa không?”
“Có.”
“Đừng có nói là Nhất Vương nha.”
“Không. Tuần này anh ấy bận rồi, mà em muốn đi đâu đó cho khuây khỏa nên tính rủ mấy anh đi chung cho vui.”
“Em tính rủ ai?”
“Đương nhiên là anh, Vĩnh Thần và Hạo Nhiên rồi.”
“Em không rủ Viên Viên với Tiểu Mỹ à?”
Cô im lặng, anh như biết được nên đành nói tiếp. “Mấy đứa tới giờ vẫn chưa nói chuyện lại sao? Hay anh hẹn hai đứa nó giúp em nhé?”
“Đ-được không?”
“Được hết. Dù gì ba đứa cũng là bạn với nhau, giận nhau quài cũng không tốt đâu.”
“Cảm ơn anh trước nha.”
Ra về, Tử Kỳ lại nói chuyện với Viên Viên và Tiểu Mỹ.
“Hai đứa, anh có việc này muốn nhờ hai đứa giúp.”
“Việc gì thế anh?”
“Tối nay anh tính đi ăn ở nhà hàng với bạn. Tụi anh đặt chỗ hết rồi nhưng mà tự dưng có chuyện đột xuất nên không thể đi, anh không muốn hủy vì kiếm được vé ở đây rất khó nên muốn nhờ hai đứa đi dùm tụi anh. Tiền bạc không cần phải lo, tụi anh sẽ thanh toán cho mấy em. Mấy em chỉ cần đến đó ăn là được rồi.”
“Tự nhiên tốt thế? Ai nhập anh à?” Viên Viên hỏi.
“Đi, anh năn nỉ, ngoài hai đứa ra anh không biết nhờ ai hết.” Anh hết mức năn nỉ hai người.
“Thôi được rồi, tối nay tụi em cũng có việc gì bận, đi cho anh vui đấy nhé.”
“Cảm ơn hai đứa, có gì tí anh gửi địa chỉ sau.”
Anh chào tạm biệt hai người rồi phóng cái vèo qua nhà Vĩnh Hi.
“Hoàn thành nhiệm vụ, tối nay 8h ở nhà hàng X nhé.”
“Cảm ơn anh nhiều lắm. Ơn này mãi mãi sẽ khắc ghi trong tim em.”
“Anh về đây.”
“Anh về cẩn thận.”
Đợi anh đi rồi cô chạy vèo lên phòng tắm rửa chuẩn bị. Cô còn chuẩn bị sẵn quà xin lỗi cho hai cô bạn của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook