Tình Cảm Là Chuyện Mưa Dầm Thấm Lâu
-
Chương 59: Suna (8)
Hidan bị đá đến gãy xương, chân mày liền nhịn không được mà nhíu lại.
Sashiko lúc này đã bị chọc giận đến phát điên, đôi mắt không ngừng nổi lên sát khí. Thế nhưng, nơi trái tim lại dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm.
Đến kịp rồi, đến kịp rồi. Nếu chậm thêm một chút, e là đã...
May quá, cô đến kịp rồi.
"Tưởng là ai, hóa ra là con máu lai nhà ngươi". Hidan cười khẩy.
Nếu là bình thường, e là Sashiko sẽ lập tức đấu võ mồm với gã ngay, nhưng hiện tại, trong cô ngoài phẫn nộ ra thì cũng chỉ có thù hằn. Và chính hai thứ đó đã đốt lên ngọn lửa khát máu của Hanae.
Cô xách ô lao lên, tốc độ như vũ bão khiến Hidan có chút không kịp trở tay, ngay lập tức bị cô đá cho một cá.
Chiếc ô nặng nề đập xuống từ phía trên, chiếc lưỡi hái ba lưỡi liền cản lại. Hidan tăng thêm lực đạo, muốn đè ép Sashiko từ phía dưới lên. Thế nhưng, cơn giận của Sashiko đã lên đến đỉnh điểm, thể lực cũng vì thế mà điên rồ hơn nhiều.
Ngay khi Hidan vẫn còn đang sửng sỡ vì sức mạnh quái vật của cô, Sashiko liền tung cước đá vào đầu của gã, khiến gã bay ra xa, mặt cũng bị lệch khớp hẳn.
Sashiko không hề dừng lại, cô đã bị chọc điên rồi, vậy nên liền lao lên, dùng ô của mình không ngừng đập lên người gã cuồng đạo.
Hidan có cảm giác như xương của mình đã gãy gần hết, nhưng gã vẫn đột nhiên đứng dậy, túm lấy mái tóc của cô rồi dùng móng tay cắt qua da mặtSashiko.
Một giọt máu rơi ra từ chỗ, Hidan liền nhanh như chớp nuốt lấy, sau đó dùng lưỡi hái găm mạnh vào bàn tay mình.
Một cơn đau nhói lên từ nơi bàn tay, xong Sashiko vẫn dường như không cảm thấy gì, cô cầm chắc ô, tung người lao lên.
Mẹ nó mẹ nó mẹ nó, thằng khốn nạn, người của tao mà mày cũng động vào, mày làm hắn bị thương nặng như vậy, sau này tao phải tìm ai đánh nhau đây?
Mẹ kiếp, nếu tao không đến kịp, mày muốn gϊếŧ nó luôn phải không?
Chó má, không thể tha thứ, không thể tha thứ cho mày được.
Sashiko hai mắt đỏ như máu, ba dấu phẩy trong mắt không ngừng chuyển động, nếu không phải Hidan không ngừng làm tổn thương mình, e là đã trúng ảo giác của Sashiko từ lâu.
"Ngươi biết ngươi đánh ta bao nhiêu thì mình cũng nhận lại bấy nhiêu mà phải không?". Gã nhíu mày nhìn cô.
Sashiko không đáp, hàm răng nghiến đến kêu kèn kẹt, chiếc ô trong tay lại tăng thêm lực đạo.
Mới ban đầu, Hidan còn đang bất ngờ, nhưng rất nhanh gã đã nhận ra có cái gì đó không ổn.
Con ranh này, nó đang uống máu của mình?
Một tia sáng xoẹt qua não bộ, Hidan lập tức biến sắc, nắm tóc cô ném ra xa.
Lưng Sashiko đập vào vách thành của toa tàu, khiến nõ đã nứt lại càng nứt thêm. Thế nhưng, khi làn khói tan hết, cô vẫn đứng vững như một tòa thành kiên cố.
Sashiko nhặt lại chiếc ô, nuốt nhanh miếng thịt cắn ra từ cổ của Hidan.
Cô biết cô không thể chống lại tên này, nhưng nhìn Gaara bê bết máu thoi thóp nằm đó, cô thật sự chỉ còn muốn gϊếŧ chết tên này mà thôi.
Sắc mặt Hidan khẽ biến. Gã lập tức xách lưỡi hái xông lên, mặc kệ chiếc cổ đã bị mất thịt vẫn còn đang chảy đầy máu của mình.
Ngay khi lưỡi hái vừa đâm đến, Sashiko đã tay không chụp lấy chiếc vũ khí màu đỏ của gã.
Giữ nguyên một cỗ sát khí, mái tóc Sashiko từ đen chuyển thành trắng, y hệt như bộ dáng ở Taiyou lần trước.
Thiếu nữ đột nhiên dùng một lực đạo mạnh đến kinh người, bóp nát một chiếc lưỡi của món vũ khí của Hidan.
Hidan cũng bị chọc giận, gã tung lưỡi hái về phía cô, máu tươi không ngừng bắn ra từ khắp phía, xong Sashiko vẫn lạnh lẽo như băng, một chút cảm giác đau đớn dường như cũng không hề cảm thấy. Cô cầm ô, đập mạnh lên quả đầu bạc của Hidan.
Ngay lập tức, Hidan cảm giác như đầu của mình cũng bị nứt ra một mảng.
Rõ ràng, hai bên không hề cân sức, nhưng đột nhiên Hidan lại lao đến, nắm cổ tay cô mà cắn đứt một miếng thịt.
Sashiko ăn đau, lập tức đá gã bay ra xa.
Hidan nuốt xuống miếng thịt từ tay Sashiko, trong chốc lát, mái tóc bạc của hắn chuyển thành trắng, đôi mắt vốn tím khẽ sáng lên.
Sức lực đột nhiên tăng lên, lại thêm mấy chục năm kinh nghiệm, ngay lập tức Hidan đã chiếm thế thượng phong trở lại.
Gã nắm lấy tóc cô, đập mạnh đầu Sashiko xuống đất, khiến khuôn mặt xinh đẹp liền nhuộm đỏ. Xong, Sashiko cũng không phải dạng vừa. Cô lập tức bắt lấy chân gã, tung hết lực mà ném gã lên nóc tàu.
Hidan ăn đau cũng không chùn bước, gã ném chiếc lưỡi hái về phía Sashiko, Sashiko liền dùng ô bắn ra một tràng đạn. Dù vậy, thanh lưỡi hái kia vẫn cực kì chuẩn xác mà nhắm vào ngực cô.
Giữa khe ngực đột nhiên bị cắm thêm một thanh lưỡi hái hiển nhiên không phải loại cảm giác dễ chịu gì, nhưng Sashiko vẫn như không biết đau mà lao lên, tung đấm đấm cho Hidan một cú đến suýt thủng cả dạ dày.
Cô cắn gã một cái, như ma cà rồng mà hút ngon lành chỗ máu kia. Hidan cũng không vừa, gã túm lấy tóc cô, hướng cổ cô mà cắn.
Sự hài hòa chảy dọc trong huyết quản họ, khiến cả hai hưng phấn đến quên luôn tình hình hiện tại. Bên dưới, Gaara trông thấy màn này, một cảm giác khó chịu như ăn phải canh thiu lập tức truyền đến.
Nếu như hiện tại hắn có thể cử động, nhất định sẽ lao lên và tách cái đôi ngứa mắt kia qua một bên.
Mà Gaara là ai chứ?
Đội trưởng Tu La của cục cảnh sát Suna đấy, chuyện gì mà không thể, hắn đều sẽ làm cho có thể ngay.
Thiếu niên gắng nhịn đau, dùng hết sức lực ngồi dậy.
Hắn ném thanh kiếm của mình về phía Sashiko và Hidan, nhưng lại cực kỳ chuẩn xác đâm vào vai Hidan chứ không chạm đến một sợi tóc của Sashiko.
Bị một màn này cản trở, cả Hidan lẫn Sashiko đều tạm thời thu hồi ham muốn ăn sống đối phương.
"Con gấu lùn chết tiệt nhà mày". Gaara quát. "Ăn bậy ăn bạ không sợ anh mày đánh mày bầm dập à?"
Đôi mắt Sashiko vô hồn trong thoáng chốc hiện lên chút sức sống, nhưng rất nhanh đã bị mùi máu của Hidan làm tan biến.
Ý thức thèm khát máu thịt đồng loại của người Hanae rất mạnh, huống hồ Sashiko chỉ là một đứa con lai vẫn còn chưa kiểm soát được hết năng lực của mình.
Thế nhưng, ngay lúc cô định hướng Hidan mà cắn thêm cái nữa, một cánh tay quen thuộc đã kéo cô quay trở lại mặt đất.
Itachi nghiến răng nghiến lợi nhìn đứa em gái đã không còn giống người của mình, tung lực cực mạnh đánh vào gáy cô.
Sashiko đã ăn qua máu thịt đồng loại, vậy nên không dễ bị đánh ngất như vậy. Cô định đánh cho ông anh nhà mình một cái, Itachi đã dùng hết lực lấy thanh kiếm mang theo đập mạnh vào gáy cô.
Lần này, Sashiko đã thành công bị đánh ngất.
"Uchiha-san?". Temari kinh ngạc.
"Chồng yêu". Yukio từ bên ngoài lao vào, dùng tốc độ cực nhanh mà lao đến bên cạnh Kankuro. "Anh làm sao rồi? Đừng chết mà, em vẫn chưa muốn làm góa phụ đâu"
"Anh vẫn chưa chết mà Yukio". Kankuro mỉm cười. "Nhưng thật tốt khi có thể nhìn thấy em một lần nữa"
"Này này, đừng có chim chuột nữa". Shikamaru nói. "Tên Hidan đó vẫn còn ở đây đó"
Hidan lúc này vết thương đã hoàn toàn khôi phục, thể lực cũng tăng lên rất nhiều, thế nhưng chỉ thấy đôi mắt Itachi lạnh lẽo một cái, hắn đã bị chém bay đầu.
Nhìn cái đầu đã lăng lông lốc bên cạnh, đám người trong thoáng chốc đều trầm mặc.
Đồng tử màu xanh trong mắt Gaara khẽ co rút, trong lòng thầm nghĩ hình như so với hồi ở Taiyou, người này đã mạnh hơn rất nhiều rồi.
"Vẫn còn đám bom cò-"
"Sasuke đi giải quyết rồi". Itachi tra kiếm vào vỏ, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn được một chút. "Chắc là cũng ổn hết rồi đấy"
"Sao mà?". Kankuro kinh ngạc.
"Sashiko đã nhờ bọn tôi giúp". Itachi nói. "Và quý cô Hanae đây cũng đã đồng ý trả thù lao rồi"
"Em xin lỗi chồng yêu". Yukio nói. "Nhưng mọi người đều bị điều đi hết, cả sở cảnh sát chỉ còn mỗi em với mấy tên tay sai của tên đó, vậy nên em chỉ có thể đi nhờ bọn họ mà thôi"
"Em bỏ ra bao nhiêu rồi?"
"2 triệu thôi"
"..."
Không sao, ngân khố của sở vẫn còn chịu được.
Nhìn bên kia anh chị mình thương tích tạm thời vẫn ổn, Gaara lúc này mới an tâm ngã xuống.
Khi ý thức dần trở nên mơ hồ, hắn đột nhiên cảm thấy bàn tay truyền đến một cảm giác ấm áp.
Thì ra trong vô thức, Sashiko đã tìm về phía hắn, đợi khi tay mình đã nắm được tay của Gaara, cô mới không có động tĩnh gì thêm.
Gaara buồn cười nhìn cô, mí mắt cũng trở nên nặng nề. Thoắt cái, hắn cũng ngất đi, ngoại trừ xúc cảm ấm áp truyền đến từ nơi bàn tay ra thì không còn cảm giác gì nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook