Tình Cảm Của Em Là Gì Vậy Anh? Dịch Dương Thiên Tỉ
-
Chương 33: (Phần 9): Mình là gì của nhau?
Nhớ người cũ liệu có phải rất tệ hay không? Vết thương không có mà kỉ niệm lại quá nhiều, nó không phai mờ mà ngự trị trong một ngăn kéo của kí ức, ngăn kéo đó như vật dụng hằng ngày nên mỗi ngày em đều mở ra và nhớ về anh. Theo dõi anh trên face nhưng không đủ can đảm để gửi lời mời kết bạn. Liệu em có quá nhạy cảm hay k? Em và anh chưa từng yêu nhau như cặp đôi khác nhưng dường như mỗi người lại đều nhận thấy tình cảm của đối phương. Dù là quá khứ, dù nhớ, em vẫn mỉm cười vì em đã từng có anh trong một thời gian. Cuối cùng em tự hỏi: Anh yêu em hay anh cần em?
Thời gian có là liều thuốc xóa đi kỉ niệm? Em không biết. Định nghĩa "yêu" với em như chưa hề tồn tại. Lúc nào em thực sự yêu ai thì lúc đó ngăn kéo về kí ức gắn bao kỉ niệm với anh sẽ tự khắc đóng lại và được phong ấn bởi một chiếc khóa và chìa khóa mở ngăn kéo không hề tồn tại.........
Em không hối hận.
Thực sự là quá tâm trạng đi a~ Liệu ai đủ kiên nhẫn đọc tâm trạng của Mon mà lướt qa vô truyện? Thôi gạt bỏ tâm trạng quyết định sống cho tương lai, quá khứ để lại tự bước tiếp.
________________________________________
Hàn Miên bình thản đưa bàn tay lật con bài của mình. Đôi tay từ từ lật con bài lên.............và cùng lúc này cánh môi của anh hơi nâng lên. Là con.......
CHỦ!!!!
Đôi mắt anh mở to trừng trừng nhìn quân bài vừa mới lật lên của Hàn Miên. Cô lấy tay ôm mặt câu trời rồi bắn ánh mắt "sorry" cho anh.
- Hơ hơ, theo đúng qui tắc thì Tử Tử em và Hàn Miên phải cùng nhau ăn hết chiếc kẹo bông này_ Khải bất đắc dĩ cầm chiếc kẹo bông lên. Cô và Hàn Miên cùng đưa mắt nhìn nhau.
- Nào nào nhanh lên_Nguyên góp vui đánh ánh mắt giễu cợt về phía anh thách thức. Anh im lặng quan sát cô.
- Được, có chơi có chịu_ Cô hùng hồn tuyên bố.
- Rất hảo hán, đúng có chơi có chịu, bắt đầu đi Khải_ Hàn Miên khâm phục khẩu khí của cô nên mình không thể kém cạnh được.
Khải nuốt nước bọt đưa mắt nhìn gương mặt tối sầm của anh rồi lấy cây kẹo bông lên, rướn người trèo lên bàn. Cả hai tay giữ chặt cây kẹo bông giữa hai người Hàn Miên và Cô.
1.....2.....3 Bắt đầu.
Khẩu lệnh truyền đến. Cô nhắm mắt ghé môi vào kẹo bông ăn từng miếng nhỏ. Hàn Miên khẽ mỉm cười thi hành theo, anh nghiêng nghiêng khuôn mặt, cánh mũi sóng thần thẳng vướng vào một chút kẹo bông. Đối với việc này Hàn Miên có vẻ rất hào hứng, bên nửa anh dần vơi. Cô vẫn một mực nhắm mắt vào ăn từng miếng nhỏ. Kẹo bông nhỏ dần cho đến khi chỉ còn một miếng nhỏ.....Anh trừng mắt nhìn kẹo bông như mong nó to lên hay có thể anh sẽ thay cho Hàn Miên.
Kẹo bông chỉ còn miếng rất nhỏ, hai cánh môi chuẩn bị kề nhau thì.
Cốp.......ai ui
Khải kịp thời rút kẹo bông về, hai người kia mất đà liền lao vào nhau, may sao cả cô và Hàn Miên đều quay về phía phải nên chỉ có hai cái đầu cụng vào nhau thôi.
Anh như bừng tỉnh, chậm tĩnh nâng cánh tay lên kéo cô về phía mình. Cô còn chưa hoàn hồn liền bị kéo, mất đà lao thẳng vào ngực anh. Cô vẫn không mở mắt nhưng cảm nhận được có chút hơi ấm liền mở to mắt ngại ngùng đẩy anh ra nhìn mọi người.
- Thất lễ rồi Thiên Tỉ_Hàn Miên bình tĩnh cầm chiếc khăn giấy tao nhã lau mồm. Hàn Miên nheo mắt nhìn anh, hai người đấu mắt hồi lâu.
- Thôi nào, không khí thật kì cục chỉ là một trò chơi chẳng phải có thua có chịu hay sao? Đổi trò đi_ Trương Nhi có chút khẩn trương lên tiếng phá tan cuộc đấu mắt này.
- Đúng đúng, chúng ta chơi bài thường thôi nhé?_ Mạn Ngọc hùa theo.
- Phân thành đội, Nguyên và Trương Nhi một đội, tôi và Mạn Ngọc một đội, Tiểu Thiên và Tử Tử một đội, Hàn Miên một mình, ok?_ Khải trủ trì cuộc chơi.
- Được_ Anh vẫn cố đấu mắt cùng Hàn Miên.
Mọi người nhanh chóng dàn trận. Phía bên kia bàn là 2 đội Trương Nhi - Nguyên, Hàn Miên, phía bên này là đội Anh - cô, Khải - Mạn Ngọc. Các ván bài dần qua đi, người thắng cuộc liên tục thay phiên nhau không ai khác là đội anh và cô, Hàn Miên. Hai đội kia thua thảm bại phải theo ý người thắng như hôn nhau, con trai cõng con gái, uống nước giao môi,...
- Stop, trời tối rồi chúng ta mau về khách sạn thôi định cắm trại ở đây à?_ Sau nhiều bàn thua Trương Nhi phải dùng kế "Tẩu là thượng sách".
- Đúng, mau về thôi_ Anh đặt bài xuống kéo cô đứng dậy. Mọi người cũng đứng dậy theo.
- Sơ ơi chúng con về đây ạ_Mạn Ngọc lễ phép thông báo. Sơ từ trong phòng đọc chạy ra cảm ơn, sơ căn dặn mọi người phải hòa thuận cùng nhau vượt qua chông gai thử thách, không được nghi ngờ lẫn nhau,...
- Bọn con biết rồi, cảm ơn sơ chúng con đi_Trương Nhi khẽ nói, trong lòng nhói lên. Sơ hiền từ như một người mẹ, một người mẹ lo lắng căn dặn khi con rời khỏi nhà. Trương Nhi cô từ bé đã thiếu thốn tình cảm của mẹ mặc dù tình cảm bao la của cha dành cho cô rất nhiều nhưng lại không bù đắp được khoảng trống trong tâm hồn cô. Nhận ra giọng nói khác thường của cô, Nguyên cúi xuống trông thấy ánh mắt buồn của Trương Nhi dù không biết chuyện gì nhưng dang rộng cánh tay ôm vai cô như động viên.
- Được được, các con có dịp thì đến đây nha_ Sơ nhận ra có nét buồn trong mắt Trương Nhi liền gấp gáp an ủi.
Đối với đám trẻ này, mỗi người dường như có một câu truyện riêng song chúng đều là người lương thiện có tâm hồn trong sáng thấy rõ. Diệp Tử Di - cô dấu nỗi buồn vào nụ cười tỏa nắng gượng ép, Trương Nhi lại mang nỗi buồn tạo thành một vỏ bọc lớn, sự đanh đá như những chiếc gai của con nhím luôn muốn tự bảo vệ mình nhưng Nguyên thì từng ngày cảm hóa con vật đó, từ từ biến nó thành sủng vật bên cạnh mình yêu chiều săn sóc. Người mang vết thương lòng nặng nhất cũng chính là anh, tự tạo cho mình một vỏ bọc bên ngoài để cách biệt với mọi người, đôi mắt màu hổ phách luôn tĩnh lặng mà nguy hiểm như đôi mắt con hổ khi chưa thấy mồi ngon nhưng bà lại thấy đôi mắt ấy dịu lại, tĩnh lặng như mặt hồ khi ở bên Tử Di - Cô. Không biết con đường phía trước như thế nào? Mỗi con người một cuộc sống riêng liệu họ có thể đan xen nhau vào cuộc sống của mình không? Thời gian là đợi chờ chông gai.
Cả đám cúi người chào sơ rồi dắt nhau đi khỏi viện mồ côi. Bước qua cánh cổng, cô ngoái lại nhìn những đứa trẻ vẫn hồn nhiên chơi đùa. Cô thấy Hàn Miên cùng Thần Nam đứng ở đó, hai người họ vẫy tay với cô và tặng cô một nụ cười của tình bạn, cô cũng cười lại với họ.
Cô tin có duyên sẽ gặp lại.
-Ukm, mọi người về trước đi tôi và tiểu Di mua chút đồ rồi về_ Anh kéo cô đứng lại trước cửa tiệm mua đồ. Hai đôi đi đằng trước cũng dừng chân ngoái lại nghe.
- Được, chú ý an toàn_ Vẫn là Khải chu đáo nhất, cô gật đầu cười tươi, hảo cảm của cô về Khải tăng dần. Thế là hai cặp kia liền quay gót bước đi.
Cô và anh đứng trôn chân ở vị trí cũ nhìn bóng bốn người kia dần khuất sau những ngã rẽ của từng con ngõ. Anh bỗng giật tay cô đi hướng khác.
- Ơ...không phải mua đồ sao?_ Cô ngu ngơ hỏi anh. Anh bất lực thở dài vì "sự ngốc không hề nhẹ" của cô.
- Mình là gì của nhau?_ Anh hỏi
- N..gười...yêu_ Cô ngập ngừng nói. Hai má đỏ rần rần. Anh hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, đôi mắt cô ráo hoảnh nhìn chỗ khác.
- Vậy đi hẹn hò thôi_ Anh thản nhiên nói, quay người đi đôi tay vẫn nắm chặt bàn tay mềm mại của cô.Môi anh bất giác nở một nụ cười nhẹ.
Cô và anh sánh vai nhau đi cùng một con đường, hai trái tim họ cùng kết nối với nhau bởi cái nắm tay nhau. Họ không nói với nhau câu gì, cũng đi qua những con phố nhỏ, cùng chen qua dãy người đông đúc. Phố đông nhộn nhịp bao người qua mà trong nội tâm cô thật yên bình. Tình yêu không chỉ là hằng ngày trao nhau từng lời nói yêu thương, tuy chỉ là cái nắm tay, cái ôm hay ngay bây giờ họ là một cặp tình nhân bình thường này, lời "yêu" họ cất giấu trong tim để con tim cả hai tìm tới nhau và trao xúc cảm cho đối phương. Cả hai đều cười, nụ cười thật sự tỏa sáng là sự kì diệu mà tình yêu mang đến. "Yêu" nói ra rất dễ, chỉ là một từ bày tỏ cảm xúc của mình với đối phương, và chỉ cần người kia gật đầu thì hai người cũng bước trên tấm thảm màu hồng, "tình yêu" mang lại cho ta nhiều hương vị có vui, có buồn, có ngọt ngào mà cũng không tránh sự mặn chát của nước mắt. Cô không tin vào tình yêu vĩnh cửu vì với cô nó xa vời quá. Cô chỉ cần biết bây giờ anh có cô và cô có anh còn về sau hãy để tương lai lo. Cô đặt tay mình vào bàn tay anh tức là đã chấp nhận thử thách của tình yêu. Chỉ cần có anh cuộc sống của cô sẽ có tiếng cười?!
Tương lai là lời giải cho mọi điều.
- Anh sao họ cứ nhìn mình vậy?_ Cô nghiêng đầu hỏi. Anh cúi xuống nhìn cốc nhẹ vào trán cô.
- ai ui, đau, anh cứ cốc em nhiều vào, sau này em mà bị ngốc bắt anh chăm cả đời_ Cô trề môi trách, đôi tay lắc lắc muốn giãy ra khỏi bàn tay to lớn của anh.
- Uk, anh nuôi. Em nhìn xem, hôm nay anh diện cả cây đen mà em dám fake (nhái) anh_ Anh nửa đùa nửa thật nói. Đôi tay to lớn bất giác nắm thật chặt như sợ vuột mất người con gái trong tay.
- Có mà anh fake em ấy_ Cô chun mũi phản kháng. Khuôn mặt đáng yêu kì lạ.
- Phải anh fake em đấy_ Anh nhượng bộ cúi xuống hôn cái chụt vào má cô. Tại cô làm điệu đáng yêu khiến anh không nhịn được.
- Anh....đang ở giữa đường đó_ Cô ôm mặt than ngắn thở dài, đôi tay bé nhỏ tạo ra khẽ hở liếc nhìn người xung quanh.
- Kệ, họ mà nói tiếng nào anh liền khiến họ cả đời cũng quên ngôn ngữ luôn_ Anh nở nụ cười bán nguyệt nhìn hành động trẻ con của cô.
- Anh, em quậy chút nha_ Cô bỗng giật phắt tay xuống kéo anh chạy đi. Anh chưa kịp ú ớ câu nào.
Reng!!!
- Cho hỏi ai đấy?
Reng!!!
- Ai vậy?
Reng!!!
- Ai?
Cô lần lượt chạy khắp các nhà ở khu phố nhỏ bấm chuông rồi kéo anh chạy thục mạng. Anh lúc đầu ngu ngơ xong liền buông tay cô ra tự mình tham gia vào cuộc chơi phá phách này. Cả hai chạy vòng vòng vì bị mấy bà thím đuổi. Nhưng.....lại rất vui. Đôi khi quay lại thời trẻ thơ, thực hiện lại những trò đùa của tuổi thơ lại khiến tâm hồn mình thành đứa trẻ chỉ biết cười khi vui, buồn khi khóc, ngây thơ hồn nhiên, sống thực với cảm xúc của mình. Bỏ lại sự bon chen mệt mỏi của xã hội, cứ mãi cười giả tạo thật quá mệt mỏi, quên hết đi để là đứa trẻ thực sự, được bao bọc, được che chở bởi những con người là mẹ là cha là người mà những đứa trẻ coi như "superman".
- Anh nhích nhích ra coi_ Cô cảm thán, quay mặt đi chỗ khác tìm một điểm đặt tiêu cực mắt.
- Không được, phúc lợi của em đó, nhích ra có mà lên uống trà với chó săn à?_ Trong ngõ tối hẹp, từng hơi thở nam tình của anh cứ phả vào mặt cô. Mùi hương hoa oải hương của cô quấn quýt lấy mùi hương bạc hà nam tính của anh, một mùi hương được tạo ra mùi hương tình yêu.
- Suỵt_ Cô giật mình nhìn phía sau gáy anh là mấy bà thím ngó ngang liếc dọc. Trong tình hình cấp bách này cô vẫn phải để ý đến tư thế rất ám muội này, anh cứ sáp vào người cô, lấy lí do trốn mà cúi xuống cắm mặt vào cổ cô.
- Nhột_ Cô đẩy đầu anh ra. Anh bĩu môi định quay người thì bỗng cô kiễng chân vòng tay qua gáy cô kéo mạnh áp môi mình vào môi anh rất tự nhiên. Cô nhắm mắt thưởng thức hương vị môi anh còn anh rất nhanh chóng dành thế chủ động.
Trong con ngõ nhỏ hẹp có hai con người quấn lấy nhau. Những ánh sáng len lỏi chiếu lên ngũ quan suất sắc của hai người. Hai thiên thần bóng đêm không cánh.
End chap.
Thời gian có là liều thuốc xóa đi kỉ niệm? Em không biết. Định nghĩa "yêu" với em như chưa hề tồn tại. Lúc nào em thực sự yêu ai thì lúc đó ngăn kéo về kí ức gắn bao kỉ niệm với anh sẽ tự khắc đóng lại và được phong ấn bởi một chiếc khóa và chìa khóa mở ngăn kéo không hề tồn tại.........
Em không hối hận.
Thực sự là quá tâm trạng đi a~ Liệu ai đủ kiên nhẫn đọc tâm trạng của Mon mà lướt qa vô truyện? Thôi gạt bỏ tâm trạng quyết định sống cho tương lai, quá khứ để lại tự bước tiếp.
________________________________________
Hàn Miên bình thản đưa bàn tay lật con bài của mình. Đôi tay từ từ lật con bài lên.............và cùng lúc này cánh môi của anh hơi nâng lên. Là con.......
CHỦ!!!!
Đôi mắt anh mở to trừng trừng nhìn quân bài vừa mới lật lên của Hàn Miên. Cô lấy tay ôm mặt câu trời rồi bắn ánh mắt "sorry" cho anh.
- Hơ hơ, theo đúng qui tắc thì Tử Tử em và Hàn Miên phải cùng nhau ăn hết chiếc kẹo bông này_ Khải bất đắc dĩ cầm chiếc kẹo bông lên. Cô và Hàn Miên cùng đưa mắt nhìn nhau.
- Nào nào nhanh lên_Nguyên góp vui đánh ánh mắt giễu cợt về phía anh thách thức. Anh im lặng quan sát cô.
- Được, có chơi có chịu_ Cô hùng hồn tuyên bố.
- Rất hảo hán, đúng có chơi có chịu, bắt đầu đi Khải_ Hàn Miên khâm phục khẩu khí của cô nên mình không thể kém cạnh được.
Khải nuốt nước bọt đưa mắt nhìn gương mặt tối sầm của anh rồi lấy cây kẹo bông lên, rướn người trèo lên bàn. Cả hai tay giữ chặt cây kẹo bông giữa hai người Hàn Miên và Cô.
1.....2.....3 Bắt đầu.
Khẩu lệnh truyền đến. Cô nhắm mắt ghé môi vào kẹo bông ăn từng miếng nhỏ. Hàn Miên khẽ mỉm cười thi hành theo, anh nghiêng nghiêng khuôn mặt, cánh mũi sóng thần thẳng vướng vào một chút kẹo bông. Đối với việc này Hàn Miên có vẻ rất hào hứng, bên nửa anh dần vơi. Cô vẫn một mực nhắm mắt vào ăn từng miếng nhỏ. Kẹo bông nhỏ dần cho đến khi chỉ còn một miếng nhỏ.....Anh trừng mắt nhìn kẹo bông như mong nó to lên hay có thể anh sẽ thay cho Hàn Miên.
Kẹo bông chỉ còn miếng rất nhỏ, hai cánh môi chuẩn bị kề nhau thì.
Cốp.......ai ui
Khải kịp thời rút kẹo bông về, hai người kia mất đà liền lao vào nhau, may sao cả cô và Hàn Miên đều quay về phía phải nên chỉ có hai cái đầu cụng vào nhau thôi.
Anh như bừng tỉnh, chậm tĩnh nâng cánh tay lên kéo cô về phía mình. Cô còn chưa hoàn hồn liền bị kéo, mất đà lao thẳng vào ngực anh. Cô vẫn không mở mắt nhưng cảm nhận được có chút hơi ấm liền mở to mắt ngại ngùng đẩy anh ra nhìn mọi người.
- Thất lễ rồi Thiên Tỉ_Hàn Miên bình tĩnh cầm chiếc khăn giấy tao nhã lau mồm. Hàn Miên nheo mắt nhìn anh, hai người đấu mắt hồi lâu.
- Thôi nào, không khí thật kì cục chỉ là một trò chơi chẳng phải có thua có chịu hay sao? Đổi trò đi_ Trương Nhi có chút khẩn trương lên tiếng phá tan cuộc đấu mắt này.
- Đúng đúng, chúng ta chơi bài thường thôi nhé?_ Mạn Ngọc hùa theo.
- Phân thành đội, Nguyên và Trương Nhi một đội, tôi và Mạn Ngọc một đội, Tiểu Thiên và Tử Tử một đội, Hàn Miên một mình, ok?_ Khải trủ trì cuộc chơi.
- Được_ Anh vẫn cố đấu mắt cùng Hàn Miên.
Mọi người nhanh chóng dàn trận. Phía bên kia bàn là 2 đội Trương Nhi - Nguyên, Hàn Miên, phía bên này là đội Anh - cô, Khải - Mạn Ngọc. Các ván bài dần qua đi, người thắng cuộc liên tục thay phiên nhau không ai khác là đội anh và cô, Hàn Miên. Hai đội kia thua thảm bại phải theo ý người thắng như hôn nhau, con trai cõng con gái, uống nước giao môi,...
- Stop, trời tối rồi chúng ta mau về khách sạn thôi định cắm trại ở đây à?_ Sau nhiều bàn thua Trương Nhi phải dùng kế "Tẩu là thượng sách".
- Đúng, mau về thôi_ Anh đặt bài xuống kéo cô đứng dậy. Mọi người cũng đứng dậy theo.
- Sơ ơi chúng con về đây ạ_Mạn Ngọc lễ phép thông báo. Sơ từ trong phòng đọc chạy ra cảm ơn, sơ căn dặn mọi người phải hòa thuận cùng nhau vượt qua chông gai thử thách, không được nghi ngờ lẫn nhau,...
- Bọn con biết rồi, cảm ơn sơ chúng con đi_Trương Nhi khẽ nói, trong lòng nhói lên. Sơ hiền từ như một người mẹ, một người mẹ lo lắng căn dặn khi con rời khỏi nhà. Trương Nhi cô từ bé đã thiếu thốn tình cảm của mẹ mặc dù tình cảm bao la của cha dành cho cô rất nhiều nhưng lại không bù đắp được khoảng trống trong tâm hồn cô. Nhận ra giọng nói khác thường của cô, Nguyên cúi xuống trông thấy ánh mắt buồn của Trương Nhi dù không biết chuyện gì nhưng dang rộng cánh tay ôm vai cô như động viên.
- Được được, các con có dịp thì đến đây nha_ Sơ nhận ra có nét buồn trong mắt Trương Nhi liền gấp gáp an ủi.
Đối với đám trẻ này, mỗi người dường như có một câu truyện riêng song chúng đều là người lương thiện có tâm hồn trong sáng thấy rõ. Diệp Tử Di - cô dấu nỗi buồn vào nụ cười tỏa nắng gượng ép, Trương Nhi lại mang nỗi buồn tạo thành một vỏ bọc lớn, sự đanh đá như những chiếc gai của con nhím luôn muốn tự bảo vệ mình nhưng Nguyên thì từng ngày cảm hóa con vật đó, từ từ biến nó thành sủng vật bên cạnh mình yêu chiều săn sóc. Người mang vết thương lòng nặng nhất cũng chính là anh, tự tạo cho mình một vỏ bọc bên ngoài để cách biệt với mọi người, đôi mắt màu hổ phách luôn tĩnh lặng mà nguy hiểm như đôi mắt con hổ khi chưa thấy mồi ngon nhưng bà lại thấy đôi mắt ấy dịu lại, tĩnh lặng như mặt hồ khi ở bên Tử Di - Cô. Không biết con đường phía trước như thế nào? Mỗi con người một cuộc sống riêng liệu họ có thể đan xen nhau vào cuộc sống của mình không? Thời gian là đợi chờ chông gai.
Cả đám cúi người chào sơ rồi dắt nhau đi khỏi viện mồ côi. Bước qua cánh cổng, cô ngoái lại nhìn những đứa trẻ vẫn hồn nhiên chơi đùa. Cô thấy Hàn Miên cùng Thần Nam đứng ở đó, hai người họ vẫy tay với cô và tặng cô một nụ cười của tình bạn, cô cũng cười lại với họ.
Cô tin có duyên sẽ gặp lại.
-Ukm, mọi người về trước đi tôi và tiểu Di mua chút đồ rồi về_ Anh kéo cô đứng lại trước cửa tiệm mua đồ. Hai đôi đi đằng trước cũng dừng chân ngoái lại nghe.
- Được, chú ý an toàn_ Vẫn là Khải chu đáo nhất, cô gật đầu cười tươi, hảo cảm của cô về Khải tăng dần. Thế là hai cặp kia liền quay gót bước đi.
Cô và anh đứng trôn chân ở vị trí cũ nhìn bóng bốn người kia dần khuất sau những ngã rẽ của từng con ngõ. Anh bỗng giật tay cô đi hướng khác.
- Ơ...không phải mua đồ sao?_ Cô ngu ngơ hỏi anh. Anh bất lực thở dài vì "sự ngốc không hề nhẹ" của cô.
- Mình là gì của nhau?_ Anh hỏi
- N..gười...yêu_ Cô ngập ngừng nói. Hai má đỏ rần rần. Anh hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, đôi mắt cô ráo hoảnh nhìn chỗ khác.
- Vậy đi hẹn hò thôi_ Anh thản nhiên nói, quay người đi đôi tay vẫn nắm chặt bàn tay mềm mại của cô.Môi anh bất giác nở một nụ cười nhẹ.
Cô và anh sánh vai nhau đi cùng một con đường, hai trái tim họ cùng kết nối với nhau bởi cái nắm tay nhau. Họ không nói với nhau câu gì, cũng đi qua những con phố nhỏ, cùng chen qua dãy người đông đúc. Phố đông nhộn nhịp bao người qua mà trong nội tâm cô thật yên bình. Tình yêu không chỉ là hằng ngày trao nhau từng lời nói yêu thương, tuy chỉ là cái nắm tay, cái ôm hay ngay bây giờ họ là một cặp tình nhân bình thường này, lời "yêu" họ cất giấu trong tim để con tim cả hai tìm tới nhau và trao xúc cảm cho đối phương. Cả hai đều cười, nụ cười thật sự tỏa sáng là sự kì diệu mà tình yêu mang đến. "Yêu" nói ra rất dễ, chỉ là một từ bày tỏ cảm xúc của mình với đối phương, và chỉ cần người kia gật đầu thì hai người cũng bước trên tấm thảm màu hồng, "tình yêu" mang lại cho ta nhiều hương vị có vui, có buồn, có ngọt ngào mà cũng không tránh sự mặn chát của nước mắt. Cô không tin vào tình yêu vĩnh cửu vì với cô nó xa vời quá. Cô chỉ cần biết bây giờ anh có cô và cô có anh còn về sau hãy để tương lai lo. Cô đặt tay mình vào bàn tay anh tức là đã chấp nhận thử thách của tình yêu. Chỉ cần có anh cuộc sống của cô sẽ có tiếng cười?!
Tương lai là lời giải cho mọi điều.
- Anh sao họ cứ nhìn mình vậy?_ Cô nghiêng đầu hỏi. Anh cúi xuống nhìn cốc nhẹ vào trán cô.
- ai ui, đau, anh cứ cốc em nhiều vào, sau này em mà bị ngốc bắt anh chăm cả đời_ Cô trề môi trách, đôi tay lắc lắc muốn giãy ra khỏi bàn tay to lớn của anh.
- Uk, anh nuôi. Em nhìn xem, hôm nay anh diện cả cây đen mà em dám fake (nhái) anh_ Anh nửa đùa nửa thật nói. Đôi tay to lớn bất giác nắm thật chặt như sợ vuột mất người con gái trong tay.
- Có mà anh fake em ấy_ Cô chun mũi phản kháng. Khuôn mặt đáng yêu kì lạ.
- Phải anh fake em đấy_ Anh nhượng bộ cúi xuống hôn cái chụt vào má cô. Tại cô làm điệu đáng yêu khiến anh không nhịn được.
- Anh....đang ở giữa đường đó_ Cô ôm mặt than ngắn thở dài, đôi tay bé nhỏ tạo ra khẽ hở liếc nhìn người xung quanh.
- Kệ, họ mà nói tiếng nào anh liền khiến họ cả đời cũng quên ngôn ngữ luôn_ Anh nở nụ cười bán nguyệt nhìn hành động trẻ con của cô.
- Anh, em quậy chút nha_ Cô bỗng giật phắt tay xuống kéo anh chạy đi. Anh chưa kịp ú ớ câu nào.
Reng!!!
- Cho hỏi ai đấy?
Reng!!!
- Ai vậy?
Reng!!!
- Ai?
Cô lần lượt chạy khắp các nhà ở khu phố nhỏ bấm chuông rồi kéo anh chạy thục mạng. Anh lúc đầu ngu ngơ xong liền buông tay cô ra tự mình tham gia vào cuộc chơi phá phách này. Cả hai chạy vòng vòng vì bị mấy bà thím đuổi. Nhưng.....lại rất vui. Đôi khi quay lại thời trẻ thơ, thực hiện lại những trò đùa của tuổi thơ lại khiến tâm hồn mình thành đứa trẻ chỉ biết cười khi vui, buồn khi khóc, ngây thơ hồn nhiên, sống thực với cảm xúc của mình. Bỏ lại sự bon chen mệt mỏi của xã hội, cứ mãi cười giả tạo thật quá mệt mỏi, quên hết đi để là đứa trẻ thực sự, được bao bọc, được che chở bởi những con người là mẹ là cha là người mà những đứa trẻ coi như "superman".
- Anh nhích nhích ra coi_ Cô cảm thán, quay mặt đi chỗ khác tìm một điểm đặt tiêu cực mắt.
- Không được, phúc lợi của em đó, nhích ra có mà lên uống trà với chó săn à?_ Trong ngõ tối hẹp, từng hơi thở nam tình của anh cứ phả vào mặt cô. Mùi hương hoa oải hương của cô quấn quýt lấy mùi hương bạc hà nam tính của anh, một mùi hương được tạo ra mùi hương tình yêu.
- Suỵt_ Cô giật mình nhìn phía sau gáy anh là mấy bà thím ngó ngang liếc dọc. Trong tình hình cấp bách này cô vẫn phải để ý đến tư thế rất ám muội này, anh cứ sáp vào người cô, lấy lí do trốn mà cúi xuống cắm mặt vào cổ cô.
- Nhột_ Cô đẩy đầu anh ra. Anh bĩu môi định quay người thì bỗng cô kiễng chân vòng tay qua gáy cô kéo mạnh áp môi mình vào môi anh rất tự nhiên. Cô nhắm mắt thưởng thức hương vị môi anh còn anh rất nhanh chóng dành thế chủ động.
Trong con ngõ nhỏ hẹp có hai con người quấn lấy nhau. Những ánh sáng len lỏi chiếu lên ngũ quan suất sắc của hai người. Hai thiên thần bóng đêm không cánh.
End chap.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook