Tình Cảm Của Em Là Gì Vậy Anh? Dịch Dương Thiên Tỉ
-
Chương 10: Chàng trai kì lạ
Chàng trai kì lạ"
-ukm........ukm...._đôi mắt cô nheo lại, tay nắm chặt lấy mép chăn, tay còn lại quơ linh tinh trên không trung, trán đã thấm đẫm mồ hôi từ bao giờ, khuôn mặt nhăn nhó:- aaaaaaaaaaaaaaaaa! cô bật người dậy, thở dốc, tay đưa lên che mặt. Anh đag ở phòng kế bên nghe tiếng cô thì lo lắng chạy sang.
Cánh cửa phòng bật mở, bóng tối vây lấy người con gái dáng người nhỏ bé đang ở trên giường, ánh trăng len lỏi vào chiếu lên cô, cô thu mình, đầu gục vào gối, vai run lên. Anh biết cô đang khóc, không nói gì tiến đến chỗ cô, ngồi xuống giường, dang rộng vòng tay ôm chọn lấy con người bé nhỏ kia. Cô cx mặc kệ, buông xuôi tất cả sống thật với cảm xúc của mk, cô lao vào người anh khóc nức nở. Anh lấy tay vỗ vào lưng cô như an ủi. Người con gái này, thật bé nhỏ trong mắt anh, nổi bật giữa những cô gái khác, anh muốn là người che chở cho cô, muốn là người lau đi những giọt nước mắt đang đua nhau tràn ra khỏi đôi mắt cười của cô, là người chia sẻ niềm vui nỗi buồn của cô. Cô khóc.... trong tim anh thấy nhói đau.
Cứ thế, dần rồi tiếng khóc của cô chỉ còn nấc nhẹ. Những giọt lệ đã khô dần trên má. Có lẽ vì khóc quá nhiều nên cô mệt mỏi ngả người vào anh mà ngủ. Anh đặt cô xuống giường, lấy gối kê lên đầu, đắp chăn cẩn thẩn cho cô mới yên tâm bước ra khỏi phòng.
#*
*###########################################
rengggg...........renggggg
tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi, đánh thức người con trai trên giường. Vương Nguyên vươn tay tắt báo thức. Bật dậy, chớp chớp mắt để quen vs ánh sáng. Lười biếng lết thân vào lm vscn, thay quần áo rồi nhanh nhẹn xách cặp xuống nhà. Xuống đến phòng ăn, ai cx có mặt đủ. Cô thấy Nguyên đi xuống, mở lời chào:
- Nguyên Nguyên, chúc anh buổi sáng vv ^^_Nguyên nhanh nhẹn ngồi xuống bàn có phần ăn của mk:
- cảm ơn, chúc Tử Tử buổi sáng tốt lành_Nói xong vui vẻ gặm bánh mì. Khải lúc này trầm tư, quay qua cô hỏi:
- e suy nghĩ kĩ chưa?_cô pt anh ns tới chuyện j. Cô đã suy nghĩ nhiều, trả lời:
- cx đc, e đang ở một mk_Anh trong bụng mở cờ nhưng tỏ vẻ k quan tâm, dửng dưng. Khải liếc sang anh rồi chuyển ánh mắt sang Nguyên bắn tin. Hai người cứ trao đổi ánh mắt đấy đến khi:
- đi hk thôi_Anh ăn xong, nhìn hai người Nguyên và Khải từ nãy giờ, có gì đó rất mờ ám. Không có vẻ quan tâm cho lắm. Anh khoác ba lô lên vai, vuốt lại mái tóc, đi ra ngoài cửa, vừa đúng lúc xe của công ty tới đón. Khải và Nguyên cùng cô cx đi theo, cô quay người ns vọng vào bếp:
- Dì Mạc, con đi hk đây_Ngồi trên xe. Thiên và cô lặng im nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh sớm. Khải và Nguyên thì thầm to nhỏ. Nhìn thấy xa xa là ngôi trường, cô vội vàng:
- chú chú, cho dừng xe ở đây đi_Chú lái xe cho xe tấp vào lề đg hỏi:
- sao lại dừng ở đây?_Cô không ns j nhiều, mở cửa xe, ngó dọc, ngó ngang, k thấy ai ms rụt rà bước xuống. Trước khi đóng cửa xe, cô ns:
- cháu k muốn các anh có scandal nào. Cảm ơn chú_ns xong rất vui vẻ đóng cửa xe, tung tăng đi trên đg. Chiếc ba lô trên vai cô lắc qua lại theo từng nhịp chân của cô. Anh nhìn theo cô. Cô mặc váy, áo đồng phục của nữ sinh trường, ẩn mk sau lớp kính dày cộp và làn da đen, đi đối giày thể thao, mái tóc tết lại, trông vô cùng năng động.
Chiếc xe lao vèo đi qua cô, chân váy cô khẽ rung chuyển. Cô mỉm cười, rang tay đón gió, ánh nắng. đôi môi mấp máy. Cô đỏ mặt khi nhớ về hình ảnh đêm hôm qua. anh và cô ôm nhau, cô ngủ trong vòng tay của anh,... mải suy nghĩ bỗng........... RẦM. Một chiếc xe đạp phóng sượt qua cô khi cô đang sang đường.
- Trời ơi!! cô than thầm trong lòng, tháng này sao sui vậy, bị đâm tới mấy lần. Cô chống tay, đầu hơi choáng, vết thương ở tay rỉ máu. sót...... đó là cảm giác đầu tiên cô cảm nhạn được từ cánh tay của mk. Ngẩng đầu lên, truy tìm người vô duyên, vô cớ đâm phải mk.
Trước mắt cô là một hảo soái luôn. Mái tóc hạt dẻ bồng bềnh trong gió, có mấy sợi bết trên trán vì mồ hôi. Khuôn mặt có những đường nét hoàn mỹ đến kì lạ. Như soái ca trong chuyện ngôn tình, đó là điều cô nghĩ đến đầu tiên. Đôi mắt đen sâu, hàng chân mày sắc nét, đôi môi đỏ mọng như....con gái luôn. Dáng người chuẩn. Miễn chê. cô hơi bị lung lay bởi sắc đẹp của anh nhưng nhanh chóng tiêu hóa vấn đề, lên tiếng chất vấn:
- nè anh kia, để quên mắt ở nhà hả? đi kiểu j mà đâm vào tôi vậy_Anh ta bình thản đến lạ lùng, lời ns chẳng mấy thiện cảm. Đứng trước anh chỉ là một con nhóc nhỏ con mà lm bộ lên mặt, anh toát ra khí lạnh:
- có cô đi đứng kiểu gì ấy. người thì tha thẩn như ng mất hồn_Cô trừng mắt lên, hình như, cô cúi xuống tìm kính, nhìn thấy chiếc kính ở cạnh chân anh ta. mà khoan đã......mk đang ở tư thế j vậy, ng thì ngước lên ns, ng thì cúi xuống ns, chả khác j......... mà anh ta còn mặc đồng phục trường mk mới kinh chứ. cô hứ một cái, đưa tay vơ kính đeo vào, đứng thẳng ng dậy, quay ng bước đi. Anh ta đâu để cô dễ dàng đi, kéo mạnh tay cô, lại đúng chỗ bị thương, cô rên:
- a..ui.....đau, bỏ tay ra_cô ghạt tay anh ta ra, quay ng nhìn thẳng anh ta. Anh ta không vừa nhìn lại:
- nè cô kia, tôi ns chưa xong mà định bỏ đi đâu, bộ cô k pt tôi là ai à?_Anh đưa ánh mắt ngờ vực nhìn cô, anh ta nghĩ cô giả vờ đau, à..... Diệp Tử Di. cái tên này đã đc anh khắc ghi. Cô nhìn thái độ của anh, tức tối:
- anh bị lm sao k? anh có phải cha mẹ hay thánh j đâu mà tôi phải pt anh_anh sửng sốt, trong trường vẫn còn sinh vật lạ này chưa pt anh cơ à. Thôi k chấp, phá lệ một lần, anh đằng hắng, đưa môi sát tai cô:
- TRƯƠNG HÀN LÂM, nhớ cho kĩ_ns xong Hàn Lâm quay ng đạp xe đi. Cô cx tức tốc chạy như bay vào trường. Trong lòng k khỏi nguyền rủa tên khốn kiếp đó.
rengggggg!!!!! cạch!
Hộc! Hộc! Hộc!
cô thở dốc, vừa kịp. Sách cặp nhanh chóng đi về chỗ của mk. cả lớp nhìn cô như sinh vật lạ. Cô chủ nhiệm bước vào:
- chúng em chào cô ạ_ cả lớp đứng dậy đồng thanh. cô mỉm cười hài lòng, phất tay rồi cho cả lớp ngồi xuống, cô vội vàng:
- các em chú ý, tuần tới là noenl, mỗi lớp phải đăng kí một tiết mục hát kèm vũ đạo, sẽ đc thi loại, giải nhất sẽ đc công diễn vào buổi meting vủa trường. giải nhất và nhì sẽ đc đi du lịch 3 ngày 2 đêm ở vạn lý trường thành_cô vui vẻ thông báo, cả lớp nhốn nháo. Bỗng có một bạn nữ đứng lên, đưa ra ý kiến của mk:
- cô ơi hay cho bạn Tử Di đc k?_cả lớp nhao lên đồng thanh: phải đó cô ơi. Cô giáo đưa mắt nhìn cô:
- đc k Tử Di?_Từ nãy đến giờ nghe, cô miễn cưỡng ghật đầu:
- dạ. đc cô ạ_Văn nghệ thì cô cx k muốn tham gia nhưng là hs mới nên cô k muốn lm mọi ng thất vọng. thôi đành phá lệ vậy
-ukm........ukm...._đôi mắt cô nheo lại, tay nắm chặt lấy mép chăn, tay còn lại quơ linh tinh trên không trung, trán đã thấm đẫm mồ hôi từ bao giờ, khuôn mặt nhăn nhó:- aaaaaaaaaaaaaaaaa! cô bật người dậy, thở dốc, tay đưa lên che mặt. Anh đag ở phòng kế bên nghe tiếng cô thì lo lắng chạy sang.
Cánh cửa phòng bật mở, bóng tối vây lấy người con gái dáng người nhỏ bé đang ở trên giường, ánh trăng len lỏi vào chiếu lên cô, cô thu mình, đầu gục vào gối, vai run lên. Anh biết cô đang khóc, không nói gì tiến đến chỗ cô, ngồi xuống giường, dang rộng vòng tay ôm chọn lấy con người bé nhỏ kia. Cô cx mặc kệ, buông xuôi tất cả sống thật với cảm xúc của mk, cô lao vào người anh khóc nức nở. Anh lấy tay vỗ vào lưng cô như an ủi. Người con gái này, thật bé nhỏ trong mắt anh, nổi bật giữa những cô gái khác, anh muốn là người che chở cho cô, muốn là người lau đi những giọt nước mắt đang đua nhau tràn ra khỏi đôi mắt cười của cô, là người chia sẻ niềm vui nỗi buồn của cô. Cô khóc.... trong tim anh thấy nhói đau.
Cứ thế, dần rồi tiếng khóc của cô chỉ còn nấc nhẹ. Những giọt lệ đã khô dần trên má. Có lẽ vì khóc quá nhiều nên cô mệt mỏi ngả người vào anh mà ngủ. Anh đặt cô xuống giường, lấy gối kê lên đầu, đắp chăn cẩn thẩn cho cô mới yên tâm bước ra khỏi phòng.
#*
*###########################################
rengggg...........renggggg
tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi, đánh thức người con trai trên giường. Vương Nguyên vươn tay tắt báo thức. Bật dậy, chớp chớp mắt để quen vs ánh sáng. Lười biếng lết thân vào lm vscn, thay quần áo rồi nhanh nhẹn xách cặp xuống nhà. Xuống đến phòng ăn, ai cx có mặt đủ. Cô thấy Nguyên đi xuống, mở lời chào:
- Nguyên Nguyên, chúc anh buổi sáng vv ^^_Nguyên nhanh nhẹn ngồi xuống bàn có phần ăn của mk:
- cảm ơn, chúc Tử Tử buổi sáng tốt lành_Nói xong vui vẻ gặm bánh mì. Khải lúc này trầm tư, quay qua cô hỏi:
- e suy nghĩ kĩ chưa?_cô pt anh ns tới chuyện j. Cô đã suy nghĩ nhiều, trả lời:
- cx đc, e đang ở một mk_Anh trong bụng mở cờ nhưng tỏ vẻ k quan tâm, dửng dưng. Khải liếc sang anh rồi chuyển ánh mắt sang Nguyên bắn tin. Hai người cứ trao đổi ánh mắt đấy đến khi:
- đi hk thôi_Anh ăn xong, nhìn hai người Nguyên và Khải từ nãy giờ, có gì đó rất mờ ám. Không có vẻ quan tâm cho lắm. Anh khoác ba lô lên vai, vuốt lại mái tóc, đi ra ngoài cửa, vừa đúng lúc xe của công ty tới đón. Khải và Nguyên cùng cô cx đi theo, cô quay người ns vọng vào bếp:
- Dì Mạc, con đi hk đây_Ngồi trên xe. Thiên và cô lặng im nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh sớm. Khải và Nguyên thì thầm to nhỏ. Nhìn thấy xa xa là ngôi trường, cô vội vàng:
- chú chú, cho dừng xe ở đây đi_Chú lái xe cho xe tấp vào lề đg hỏi:
- sao lại dừng ở đây?_Cô không ns j nhiều, mở cửa xe, ngó dọc, ngó ngang, k thấy ai ms rụt rà bước xuống. Trước khi đóng cửa xe, cô ns:
- cháu k muốn các anh có scandal nào. Cảm ơn chú_ns xong rất vui vẻ đóng cửa xe, tung tăng đi trên đg. Chiếc ba lô trên vai cô lắc qua lại theo từng nhịp chân của cô. Anh nhìn theo cô. Cô mặc váy, áo đồng phục của nữ sinh trường, ẩn mk sau lớp kính dày cộp và làn da đen, đi đối giày thể thao, mái tóc tết lại, trông vô cùng năng động.
Chiếc xe lao vèo đi qua cô, chân váy cô khẽ rung chuyển. Cô mỉm cười, rang tay đón gió, ánh nắng. đôi môi mấp máy. Cô đỏ mặt khi nhớ về hình ảnh đêm hôm qua. anh và cô ôm nhau, cô ngủ trong vòng tay của anh,... mải suy nghĩ bỗng........... RẦM. Một chiếc xe đạp phóng sượt qua cô khi cô đang sang đường.
- Trời ơi!! cô than thầm trong lòng, tháng này sao sui vậy, bị đâm tới mấy lần. Cô chống tay, đầu hơi choáng, vết thương ở tay rỉ máu. sót...... đó là cảm giác đầu tiên cô cảm nhạn được từ cánh tay của mk. Ngẩng đầu lên, truy tìm người vô duyên, vô cớ đâm phải mk.
Trước mắt cô là một hảo soái luôn. Mái tóc hạt dẻ bồng bềnh trong gió, có mấy sợi bết trên trán vì mồ hôi. Khuôn mặt có những đường nét hoàn mỹ đến kì lạ. Như soái ca trong chuyện ngôn tình, đó là điều cô nghĩ đến đầu tiên. Đôi mắt đen sâu, hàng chân mày sắc nét, đôi môi đỏ mọng như....con gái luôn. Dáng người chuẩn. Miễn chê. cô hơi bị lung lay bởi sắc đẹp của anh nhưng nhanh chóng tiêu hóa vấn đề, lên tiếng chất vấn:
- nè anh kia, để quên mắt ở nhà hả? đi kiểu j mà đâm vào tôi vậy_Anh ta bình thản đến lạ lùng, lời ns chẳng mấy thiện cảm. Đứng trước anh chỉ là một con nhóc nhỏ con mà lm bộ lên mặt, anh toát ra khí lạnh:
- có cô đi đứng kiểu gì ấy. người thì tha thẩn như ng mất hồn_Cô trừng mắt lên, hình như, cô cúi xuống tìm kính, nhìn thấy chiếc kính ở cạnh chân anh ta. mà khoan đã......mk đang ở tư thế j vậy, ng thì ngước lên ns, ng thì cúi xuống ns, chả khác j......... mà anh ta còn mặc đồng phục trường mk mới kinh chứ. cô hứ một cái, đưa tay vơ kính đeo vào, đứng thẳng ng dậy, quay ng bước đi. Anh ta đâu để cô dễ dàng đi, kéo mạnh tay cô, lại đúng chỗ bị thương, cô rên:
- a..ui.....đau, bỏ tay ra_cô ghạt tay anh ta ra, quay ng nhìn thẳng anh ta. Anh ta không vừa nhìn lại:
- nè cô kia, tôi ns chưa xong mà định bỏ đi đâu, bộ cô k pt tôi là ai à?_Anh đưa ánh mắt ngờ vực nhìn cô, anh ta nghĩ cô giả vờ đau, à..... Diệp Tử Di. cái tên này đã đc anh khắc ghi. Cô nhìn thái độ của anh, tức tối:
- anh bị lm sao k? anh có phải cha mẹ hay thánh j đâu mà tôi phải pt anh_anh sửng sốt, trong trường vẫn còn sinh vật lạ này chưa pt anh cơ à. Thôi k chấp, phá lệ một lần, anh đằng hắng, đưa môi sát tai cô:
- TRƯƠNG HÀN LÂM, nhớ cho kĩ_ns xong Hàn Lâm quay ng đạp xe đi. Cô cx tức tốc chạy như bay vào trường. Trong lòng k khỏi nguyền rủa tên khốn kiếp đó.
rengggggg!!!!! cạch!
Hộc! Hộc! Hộc!
cô thở dốc, vừa kịp. Sách cặp nhanh chóng đi về chỗ của mk. cả lớp nhìn cô như sinh vật lạ. Cô chủ nhiệm bước vào:
- chúng em chào cô ạ_ cả lớp đứng dậy đồng thanh. cô mỉm cười hài lòng, phất tay rồi cho cả lớp ngồi xuống, cô vội vàng:
- các em chú ý, tuần tới là noenl, mỗi lớp phải đăng kí một tiết mục hát kèm vũ đạo, sẽ đc thi loại, giải nhất sẽ đc công diễn vào buổi meting vủa trường. giải nhất và nhì sẽ đc đi du lịch 3 ngày 2 đêm ở vạn lý trường thành_cô vui vẻ thông báo, cả lớp nhốn nháo. Bỗng có một bạn nữ đứng lên, đưa ra ý kiến của mk:
- cô ơi hay cho bạn Tử Di đc k?_cả lớp nhao lên đồng thanh: phải đó cô ơi. Cô giáo đưa mắt nhìn cô:
- đc k Tử Di?_Từ nãy đến giờ nghe, cô miễn cưỡng ghật đầu:
- dạ. đc cô ạ_Văn nghệ thì cô cx k muốn tham gia nhưng là hs mới nên cô k muốn lm mọi ng thất vọng. thôi đành phá lệ vậy
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook