Tình Cảm Chân Thành
-
Chương 54: Vị Hôn Thê Của Anh!
Sau một hồi nháo, thân thể mềm mại của cô gái nhỏ liền dựa vào trong lồng ngực của người đàn ông, cái đầu nhỏ ngước lên đối mặt với anh, ôn hòa mà ngắm chăm chú.
Bùi Yên nghĩ nghĩ, vẫn là nên thành thật thẳng thắn giải thích chút.
"Ngày đó, em cùng Vệ Diễn...."
Cô gái nhỏ biết trong lòng anh vẫn để ý, nếu không thì ngày đó đã không tức giận như vậy.
Hơn nữa, người đàn ông này lại thích ăn dấm, tính tình lại bá đạo, trong lòng cô còn không biết sao?
Vì vậy, Bùi Yên không muốn để sự việc này luôn tồn tại ngăn cách hai người họ, từng ngày từng ngày tích dần chắc chắn sẽ gây hiểu lầm to.
Cô thành thành thật thật nghĩ.
Cô cố ý đến công ty thăm Lâm Dịch Phong là thật, còn mua hạt dẻ anh thích nhất nữa.
Nhưng ở trên đường ngẫu nhiên gặp Vệ Diễn cũng là thật, bản thân anh ta cũng tốt bụng cho cô đi nhờ một đoạn đường.
Nhưng bất ngờ lại đổi tuyến đường là do Vệ Diễn đi mua quà cho cô gái hắn thích.
"Vệ Diễn thích một cô gái, em chỉ giúp anh ta tham khảo mua một chút đồ.
Ừm, cái kia, cũng là do em bất cẩn té ngã dẫn đến ngoài ý muốn chuyện đó...."
Giọng nói cô gái nhỏ rầu rĩ cất lên phát ra từ trong lồng ngực.
Lâm Dịch Phong lẳng lặng lắng nghe, không bỏ sót bất kì từ nào.
Chỉ là tay giảm bớt lực, ôm thân thể mềm mại của Bùi Yên càng chặt chẽ.
Đáy lòng anh không rõ là cảm giác gì, nhưng cũng âm thầm cảm thấy may mắn vì cô với Bùi Yên chưa sinh ra một chút cảm tình nào, trong lòng không tự chủ được mà run sợ trước trời cao, sao lại để hai người trùng hợp gặp nhau đến vậy chứ!
Đưa cô gái của anh trùng hợp xuất hiện trước mặt người kia.
Đưa bàn tay to vuốt ve mái tóc đen mượt của bé con, khóe miệng anh cười khổ.
Bé con ngốc nghếch, anh có nên cảm thấy may mắn vì em rất ngốc không?
Em không phát hiện ra rằng, mỗi khi hắn nhìn em.
Từng ánh mắt một, trong đáy mắt đều nồng đậm sự thâm tình cùng sủng nịch, y hệt như ánh mắt hắn dành cho em ở kiếp trước.
"Yên Yên, chúng ta đi Tây Cương chơi đi, được không?"
Nghe thấy cô gái nhỏ định mở miệng nói tiếp, Lâm Dịch Phong không muốn tên người kia phát ra từ miệng nhỏ xinh của cô, dù cho cô rất lạnh nhạt mà nhắc tới.
Anh nhẹ giọng đánh gãy lời cô định nói, đôi mắt màu trà trong suốt nhìn cô, cực kì cao hứng nói:
"Sắp tới Tây Cương có tuyết rơi.
Không giống ở thành phố chúng ta, tuyết ở đây rất nhỏ còn ở đó tuyết rất lớn.
Đến đó, chúng ta có thể đi ném tuyết, cùng nhau đắp người tuyết.
Hoặc là em mặc áo choàng màu hồng, anh sẽ chụp ảnh em thật đẹp."
"Ở khách sạn có suối nước nóng, nghe nói ở sau núi mỗi năm đều có hoa mai nở rất đẹp.
Tắm suối nước nóng ngắm hoa mai, chắc chắn em sẽ rất thích."
"Chờ tới khi thời tiết bớt lạnh, anh sẽ cho em tha hồ chạy nhảy thỏa thích, anh sẽ bắt mấy con thỏ rừng về cho em, được không?"
Trong lòng Lâm Dịch Phong lúc này rất nôn nóng.
Anh không muốn cô gái nhỏ của anh với Vệ Diễn cùng ở trong một thành phố, điều đó sẽ khiến anh giờ giờ phút phút lo lắng đề phòng.
Mà điều anh sợ nhất đó chính là anh chỉ thất thần một chút thôi, hai người họ đã tiếp xúc với nhau.
Nếu như vậy, không bằng đưa Yên Yên đi chơi xa, xa đến nỗi chỉ có anh và cô ở bên nhau.
Bùi Yên có chút kinh ngạc vì đột nhiên anh đề nghị như vậy.
Cô gái nhỏ vẫn đắm chìm trong chuyện giải thích.
Thấy anh nói vậy, Bùi Yên nhìn chằm chằm anh, lòng dạ hẹp hỏi mà xác nhận rõ:
"Anh không giận em à?"
Lâm Dịch Phong nhìn trong mắt cô gái nhỏ có ý trách cứ, anh khẽ oán giận, bèn cắn nhẹ lên chóp mũi cô, giọng nói khàn khàn cất lên:
"Bé con, anh không giận.
Về sau anh sẽ không ăn dấm bậy bạ nữa.
Em đã phạt anh nửa tháng không được chạm vào người, trừng phạt này đã rất lớn rồi."
Anh tiếp tục nói sang chuyện khác.
"Cùng anh đi Tây Cương được không? Em vừa đáp ứng anh mà, không thể nói không giữ lời được."
"Nhưng mà..."
Nghĩ đến việc sẽ gặp bạn bè của Lâm Dịch Phong, Bùi Yên không tự giác lùi bước, chột dạ lấy cớ:
"Tháng mười hai em muốn ôn tập học hành chăm chỉ vì cuối kì có bài kiếm tra."
Người đàn ông sâu kín mở miệng: "Ngày nào cũng ở thư viện đọc sách ôn tập, rất chán đó.
Lúc trở về còn nửa tháng, anh sẽ ôn tập cho em.
Chúng ta chỉ đi chơi một vòng thôi mà."
Anh tiếp tục tìm lý do: "Nơi đó rất lạnh, hơn nữa tất cả người ở đó anh cũng không quen biết."
"Có anh làm túi sưởi ấm cho em, em sẽ quen với nơi đó, không có áp lực một chút nào đâu."
Lâm Dịch Phong nắm nhẹ mũi nhỏ xinh xắn của cô gái, thấy cô tìm chiêu nào thì nhanh chóng phá chiêu đó.
"....."
Không tìm được lý do nữa, Bùi Yên có chút ảo não, sao lúc cô nửa tình nửa mê đã đáp ứng rồi?
Lại nghĩ tiếp, về sau khi buồn ngủ tuyệt đối cô sẽ không đồng ý với lời anh nói, không thể để cho anh nắm thóp được.
"Ừm, vậy đi."
Làm người không thể không giữ lời, cô gái nhỏ liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông, xác định rõ lại:
"Anh đã nói là chỉ có anh thôi nha."
"Ừm." Hầu kết anh lăn lộn gợi cảm, nhẹ giọng đáp lại.
Được anh bảo đảm, Bùi Yên yên tâm dựa vào ngực người đàn ông, không phát hiện ra đáy anh anh lóe lên một tia sâu kín, còn có một chút thâm ý.
Cằm Lâm Dịch Phong đặt trên đầu nhỏ của cô gái, khóe môi không tiếng động mà nỉ non.
Yên Yên, chờ chúng ta trở về, mọi người sẽ biết em là Lâm phu nhân bé nhỏ.
Là vị hôn thê của anh.
Ai cũng không có cách nào để cướp em đi!.
Bùi Yên nghĩ nghĩ, vẫn là nên thành thật thẳng thắn giải thích chút.
"Ngày đó, em cùng Vệ Diễn...."
Cô gái nhỏ biết trong lòng anh vẫn để ý, nếu không thì ngày đó đã không tức giận như vậy.
Hơn nữa, người đàn ông này lại thích ăn dấm, tính tình lại bá đạo, trong lòng cô còn không biết sao?
Vì vậy, Bùi Yên không muốn để sự việc này luôn tồn tại ngăn cách hai người họ, từng ngày từng ngày tích dần chắc chắn sẽ gây hiểu lầm to.
Cô thành thành thật thật nghĩ.
Cô cố ý đến công ty thăm Lâm Dịch Phong là thật, còn mua hạt dẻ anh thích nhất nữa.
Nhưng ở trên đường ngẫu nhiên gặp Vệ Diễn cũng là thật, bản thân anh ta cũng tốt bụng cho cô đi nhờ một đoạn đường.
Nhưng bất ngờ lại đổi tuyến đường là do Vệ Diễn đi mua quà cho cô gái hắn thích.
"Vệ Diễn thích một cô gái, em chỉ giúp anh ta tham khảo mua một chút đồ.
Ừm, cái kia, cũng là do em bất cẩn té ngã dẫn đến ngoài ý muốn chuyện đó...."
Giọng nói cô gái nhỏ rầu rĩ cất lên phát ra từ trong lồng ngực.
Lâm Dịch Phong lẳng lặng lắng nghe, không bỏ sót bất kì từ nào.
Chỉ là tay giảm bớt lực, ôm thân thể mềm mại của Bùi Yên càng chặt chẽ.
Đáy lòng anh không rõ là cảm giác gì, nhưng cũng âm thầm cảm thấy may mắn vì cô với Bùi Yên chưa sinh ra một chút cảm tình nào, trong lòng không tự chủ được mà run sợ trước trời cao, sao lại để hai người trùng hợp gặp nhau đến vậy chứ!
Đưa cô gái của anh trùng hợp xuất hiện trước mặt người kia.
Đưa bàn tay to vuốt ve mái tóc đen mượt của bé con, khóe miệng anh cười khổ.
Bé con ngốc nghếch, anh có nên cảm thấy may mắn vì em rất ngốc không?
Em không phát hiện ra rằng, mỗi khi hắn nhìn em.
Từng ánh mắt một, trong đáy mắt đều nồng đậm sự thâm tình cùng sủng nịch, y hệt như ánh mắt hắn dành cho em ở kiếp trước.
"Yên Yên, chúng ta đi Tây Cương chơi đi, được không?"
Nghe thấy cô gái nhỏ định mở miệng nói tiếp, Lâm Dịch Phong không muốn tên người kia phát ra từ miệng nhỏ xinh của cô, dù cho cô rất lạnh nhạt mà nhắc tới.
Anh nhẹ giọng đánh gãy lời cô định nói, đôi mắt màu trà trong suốt nhìn cô, cực kì cao hứng nói:
"Sắp tới Tây Cương có tuyết rơi.
Không giống ở thành phố chúng ta, tuyết ở đây rất nhỏ còn ở đó tuyết rất lớn.
Đến đó, chúng ta có thể đi ném tuyết, cùng nhau đắp người tuyết.
Hoặc là em mặc áo choàng màu hồng, anh sẽ chụp ảnh em thật đẹp."
"Ở khách sạn có suối nước nóng, nghe nói ở sau núi mỗi năm đều có hoa mai nở rất đẹp.
Tắm suối nước nóng ngắm hoa mai, chắc chắn em sẽ rất thích."
"Chờ tới khi thời tiết bớt lạnh, anh sẽ cho em tha hồ chạy nhảy thỏa thích, anh sẽ bắt mấy con thỏ rừng về cho em, được không?"
Trong lòng Lâm Dịch Phong lúc này rất nôn nóng.
Anh không muốn cô gái nhỏ của anh với Vệ Diễn cùng ở trong một thành phố, điều đó sẽ khiến anh giờ giờ phút phút lo lắng đề phòng.
Mà điều anh sợ nhất đó chính là anh chỉ thất thần một chút thôi, hai người họ đã tiếp xúc với nhau.
Nếu như vậy, không bằng đưa Yên Yên đi chơi xa, xa đến nỗi chỉ có anh và cô ở bên nhau.
Bùi Yên có chút kinh ngạc vì đột nhiên anh đề nghị như vậy.
Cô gái nhỏ vẫn đắm chìm trong chuyện giải thích.
Thấy anh nói vậy, Bùi Yên nhìn chằm chằm anh, lòng dạ hẹp hỏi mà xác nhận rõ:
"Anh không giận em à?"
Lâm Dịch Phong nhìn trong mắt cô gái nhỏ có ý trách cứ, anh khẽ oán giận, bèn cắn nhẹ lên chóp mũi cô, giọng nói khàn khàn cất lên:
"Bé con, anh không giận.
Về sau anh sẽ không ăn dấm bậy bạ nữa.
Em đã phạt anh nửa tháng không được chạm vào người, trừng phạt này đã rất lớn rồi."
Anh tiếp tục nói sang chuyện khác.
"Cùng anh đi Tây Cương được không? Em vừa đáp ứng anh mà, không thể nói không giữ lời được."
"Nhưng mà..."
Nghĩ đến việc sẽ gặp bạn bè của Lâm Dịch Phong, Bùi Yên không tự giác lùi bước, chột dạ lấy cớ:
"Tháng mười hai em muốn ôn tập học hành chăm chỉ vì cuối kì có bài kiếm tra."
Người đàn ông sâu kín mở miệng: "Ngày nào cũng ở thư viện đọc sách ôn tập, rất chán đó.
Lúc trở về còn nửa tháng, anh sẽ ôn tập cho em.
Chúng ta chỉ đi chơi một vòng thôi mà."
Anh tiếp tục tìm lý do: "Nơi đó rất lạnh, hơn nữa tất cả người ở đó anh cũng không quen biết."
"Có anh làm túi sưởi ấm cho em, em sẽ quen với nơi đó, không có áp lực một chút nào đâu."
Lâm Dịch Phong nắm nhẹ mũi nhỏ xinh xắn của cô gái, thấy cô tìm chiêu nào thì nhanh chóng phá chiêu đó.
"....."
Không tìm được lý do nữa, Bùi Yên có chút ảo não, sao lúc cô nửa tình nửa mê đã đáp ứng rồi?
Lại nghĩ tiếp, về sau khi buồn ngủ tuyệt đối cô sẽ không đồng ý với lời anh nói, không thể để cho anh nắm thóp được.
"Ừm, vậy đi."
Làm người không thể không giữ lời, cô gái nhỏ liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông, xác định rõ lại:
"Anh đã nói là chỉ có anh thôi nha."
"Ừm." Hầu kết anh lăn lộn gợi cảm, nhẹ giọng đáp lại.
Được anh bảo đảm, Bùi Yên yên tâm dựa vào ngực người đàn ông, không phát hiện ra đáy anh anh lóe lên một tia sâu kín, còn có một chút thâm ý.
Cằm Lâm Dịch Phong đặt trên đầu nhỏ của cô gái, khóe môi không tiếng động mà nỉ non.
Yên Yên, chờ chúng ta trở về, mọi người sẽ biết em là Lâm phu nhân bé nhỏ.
Là vị hôn thê của anh.
Ai cũng không có cách nào để cướp em đi!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook