Bây giờ vòng kết nối bạn bè của Thẩm Dư Chu và Thần Diệp có hạn, người khác bình luận ảnh của Thần Diệp anh cũng không nhìn thấy, mà Thần Diệp ngược lại có một câu trả lời cho tất cả mọi người: Đúng đấy, chính là tâm tình tốt.

Không hề che giấu một chút nào.

Bởi vậy, lúc Thẩm Dư Chu đi vào văn phòng như một làn gió mát cả người nhẹ nhàng, thư ký đang thu thập văn kiện liếc nhìn mặt của anh cẩn thận hỏi: “Hôm nay anh có chuyện gì vui?”

Thẩm Dư Chu thay đổi trở lại nghiêm túc như trước nói: “Chuyện trong nhà.”

Nhưng tận tới đêm khuya, Thần Diệp cũng không liên lạc với anh.

Vừa vặn cuối tuần, buổi tối Thẩm Dư Chu xã giao xong từ hội sở đi ra, bảo tài xế trước tiên đưa anh trở về nhà một chuyến.

Chín giờ tối, Thần Diệp nhận được điện thoại của Thẩm Dư Chu, Thẩm Dư Chu nói: “Mang cho em ít đồ, bây giờ xe đã xuống phía nam vòng qua vòng xoay, em có ở nhà không?”

Tiểu khu của Thần Diệp đang ở là lúc trước hai người ăn cơm cậu nói cho anh biết, vừa cúp điện thoại trong chốc lát Thẩm Dư Chu đã đến trước cửa nhà Thần Diệp.

Thần Diệp mặc một bộ áo lông ra mở cửa, Thẩm Dư Chu vào nhà, đổi giày đem một cái túi lớn đưa tới trước mặt Thần Diệp nói: “Cho em.”

Anh nhìn Thần Diệp tiện tay đón lấy, rút hộp giấy từ trong túi ra hơi sững sờ.

Là một mô hình người máy phiên bản giới hạn.

Thần Diệp thời đại học rất cuồng nhiệt ham muốn sưu tập những cái này, lúc cậu còn thiếu niên, Thẩm Dư Chu đã từng xem qua những bức ảnh gia đình trong nhà cậu khắp mặt tường đều là mô hình được xếp đặt cực kỳ nghiêm chỉnh.

Sau khi lên đại học, ký túc xá tất nhiên là không tiện để thể hiện bản sắc đam mê thu thập mô hình nhưng Thẩm Dư Chu đang thuê phòng thì có thể. Thần Diệp liền đem những mô hình vốn định mang về nhà đều đặt ở chỗ Thẩm Dư Chu, hầu như tất cả khoảng không trong phòng ngủ bị người máy màu sắc rực rỡ lấp đầy đến mức rất là phong phú, đâu đâu cũng có hơi thở của cậu.

Thẩm Dư Chu là người thực tế, từ nhỏ đến lớn không có sở thích ham muốn cụ thể, bây giờ anh có thể mua cho Thần Diệp một chiếc xe tốt là điều chắc chắn. Nói theo một ý nghĩa nào đó, anh cũng không muốn mình là một người đàn ông tầm thường như những người đàn ông khác, sau khi tốt nghiệp mấy tháng anh đem điện thoại di động máy vi tính của Thần Diệp tất cả đều đổi mới, hận không thể chi trả học phí sinh hoạt cho Thần Diệp, cho dù ở thời điểm giật gấu vá vai, mỗi lần tới thăm Thần Diệp anh đều mua cho con mèo nhỏ của mình đồ ăn vặt, lương thực đủ dùng đến mấy tuần.

Kỳ thực lúc anh gây dựng sự nghiệp ban đầu đường đi vô cùng khổ cực, lúc đó anh có suy nghĩ: Bọn họ yêu xa không thể luôn luôn ở bên nhau, chung quy phải có chút gì chứng minh có người bạn trai là anh tồn tại.

Anh cơ hồ dùng hết khả năng có thể nhưng bọn họ vẫn như cũ càng đi càng xa, xa tới cuối cùng, hết thảy những mệt mỏi triền miên đều làm cho tình yêu hoàn toàn thay đổi, mật đường trở thành thạch tín. Lần này Thẩm Dư Chu đã có kinh nghiệm, chuyện tặng quà này vẫn rất vui lòng mà làm.

Ánh mắt của Thần Diệp nhìn hộp giấy chừng mười giây, sau đó đem hộp nhét vào túi lớn, cười nói với anh: “Cảm ơn.”

Ánh mắt vẫn luôn trong suốt như kéo dài từ tối hôm qua đến hôm nay, không giống như lúc mới vừa gặp lại, cảm giác như đôi mắt ấy được bảo vệ bởi một tầng sương mù dày đặc bao phủ, mà cũng chỉ đến thế mà thôi, không còn giống như lúc trước đây đôi mắt ấy lúc nào cũng nhìn Thẩm Dư Chu nhiệt tình như lửa.

Thẩm Dư Chu đem nguyên nhân đổ cho quá trình dài dằng dặc khi hai người xa nhau.

Nhà của Thần Diệp không lớn, mặt trên tủ giày dựng thẳng chính là vách ngăn bằng pha lê, từ huyền quan liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy phòng ăn rõ mồn một, đi vào phòng khách, vách tường bên tay trái TV có hành lang nhỏ thông suốt từ ngoài cửa đi vào, cuối hành lang cũng có một gian phòng nhỏ, nhà có hai phòng diện tích không lớn. Thẩm Dư Chu cũng không phải tận lực nhìn kỹ, kiến trúc là nghề chính của anh, liếc mắt một cái là biết kết cấu của căn nhà.

Anh đứng trước ghế sa lon cởi nút buộc áo khoác thì Thần Diệp vừa rót nước đi ra, cậu nói: “Anh khoan cởi áo khoác, máy điều hòa ở phòng khách mới vừa mở nhiệt độ còn chưa đủ ấm.”

C thành có vị trí địa lý ở giữa phía nam và phía bắc, mùa đông không có bao nhiêu ấm áp, nên mở máy điều hòa hiệu quả cũng rất miễn cưỡng, nhiều ít cũng không thể ấm áp như ở phương bắc.

Lúc Thẩm Dư Chu tới đây đã tu sửa chỗ ở cũng có trang bị thiết bị làm ấm, còn Thần Diệp nửa năm trước mới vội vàng dọn đến đây tất nhiên vẫn phải dựa vào máy điều hòa.

Thẩm Dư Chu vẫn cởi áo khoác, ngồi xuống, anh nói: “Không lạnh. Trước khi anh tới em đang làm gì thế?”

Thần Diệp đưa nước cho anh rồi nói: “Thay đổi phương án.”

Hẳn là cũng chú ý lúc anh vừa vào cửa đã quét mắt nhìn khắp nơi, cậu nói: “Nơi này của em không so được với nhà của anh nhưng nhà nhỏ cũng có chỗ tốt, nếu chỗ của em giống như anh chỉ ở một người mà lầu trên lầu dưới có tới bốn trăm mét vuông, nửa đêm em cũng thấy sợ.”

Đây cũng không phải là có ý tự giảng thích, Thần Diệp từ nhỏ chính là một thiếu gia, nếu không phải mâu thuẫn với mẹ, cả đời không làm việc cậu cũng có thể có biệt thự xe hàng hiệu, cơm ngon áo đẹp.

Thẩm Dư Chu để ly xuống, nói một câu kết luận:”Em không có cảm giác an toàn.”

Thần Diệp không lên tiếng, cười cười.

Hai người hàn huyên vài câu, Thẩm Dư Chu từ trong túi lấy ra notebook, nói: “Mật mã WIFI chỗ của em là gì.”

Thần Diệp nói: “Sinh nhật em.”

Ý thức được cái gì, vừa muốn mở miệng, Thẩm Dư Chu đã lên tiếng trước cậu một bước: “Sáu con số có thứ tự là 900328?”

Thần Diệp trả lời rõ ràng chậm mấy giây: “… Phải ”

Notebook được đặt lên bàn trà, Thẩm Dư Chu ấn mở nguồn điện, nhìn Thần Diệp cau mày cười: “Thẻ ngân hàng của em mật mã cũng như vậy sao.”

Màn hình máy vi tính sáng lên. Thần Diệp cũng đang ngồi ở bên cạnh.

Thẩm Dư Chu nói: “Em bận thì cứ đi, anh xem mấy phần văn kiện.”

Nghĩa bóng, tối nay anh tới đây không có ý định đi.

Thần Diệp như là có chút bất ngờ, ánh mắt của Thẩm Dư Chu nhìn vào màn hình, không nhìn thấy vẻ mặt của cậu nhưng đột nhiên xuất hiện sự im lặng thì anh có thể cảm giác được.

Anh ngẩng đầu, ước chừng mấy giây, Thần Diệp đứng lên, nói: “Được, phía sau ghế sô pha có phích cắm, dây nối ở phía dưới bàn trà anh có nhìn thấy không?”

Thực sự là nhu thuận, Thẩm Dư Chu nhất thời trở nên cứng rồi.

Có thể vì một trận lặng im kia nên anh chỉ gật đầu một cái, không dám tuân theo bản năng mà đem người đè xuống, cũng không thể để cho Thần Diệp cảm thấy được anh đến chuyến này chính là vì muốn ngủ với cậu.

Thần Diệp quay người đi về phía hành lang, bước đi thong thả đến phòng khác, biểu tình sững sờ khi nãy tiêu trừ không còn thấy bóng dáng.

Cậu nháy mắt mấy cái, xoa xoa thái dương, chốc lát, liền tự giễu nở nụ cười.

Thẩm Dư Chu nói muốn xem văn kiện cũng không phải mượn cớ, dù sao cuối năm công việc bận rộn lúc anh tắt máy vi tính đã qua mười một giờ.

Bước chân vào hành lang, phòng đang sáng đèn chính là phòng ngủ của Thần Diệp, đẩy cửa thấy cửa không khóa Thẩm Dư Chu tiện tay mở ra, đối diện với giường gần chân tường là một cái bàn làm việc khá lớn, Thần Diệp vẫn còn ngồi trước bàn cúi đầu nhìn bản vẽ viết viết vẽ vẽ.

Thần Diệp có thói quen đem tất cả để vào phòng ngủ làm cho phòng rất chật chội, rõ ràng trong nhà còn có một phòng có thể dùng làm thư phòng nhưng cậu lựa chọn đem bàn làm việc đặt ở phòng ngủ.

Hẳn là nghe thấy thanh âm của anh, Thần Diệp quay đầu vội vã liếc anh một cái: “Muốn ngủ sao? Nơi này em còn có một phòng, em đi qua phòng khác.”

Cậu lập tức động thủ đem bản vẽ chỉnh lý thành một chồng rồi đứng dậy.

Thẩm Dư Chu nói: “Không cần, anh chỉ nằm, không ngủ.”

Thần Diệp ôm một chồng hồ sơ giấy bút trong tay đi ra ngoài, cậu nói: “Không phải, là tật xấu của em, bên cạnh có người em không cách nào suy nghĩ.”

Cậu nói lời này ở trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, cậu chỉ muốn mình có trạng thái làm việc trôi chảy, nói xong hai người đều sửng sốt, trong không khí chỉ còn dư lại lúng túng.

Thẩm Dư Chu như trong nháy mắt cũng có chút hoài nghi, Thần Diệp không phải cố ý làm khó anh.

Năm ấy anh ở trường học chuẩn bị thi lấy học vị, thi tốt nghiệp năm ấy trình tự chuyên ngành có thay đổi lớn, việc học rất là chồng chất. Dù sao Thần Diệp mới vừa học năm hai chương trình học vô cùng thoải mái.

Mỗi đêm lúc anh ở nhà làm đồ án và ôn tập Thần Diệp đều ở bên cạnh anh, vì muốn mình không bị quấy rầy, lần nào Thẩm Dư Chu cũng đều nhét cho Thần Diệp một quyển sách để cậu ở một bên xem, hoặc để cậu đeo tai nghe chơi game ở một bên chơi đùa.

Thần Diệp cũng dịu ngoan, cả đêm cũng không nói ra lời nào. Cho dù như vậy Thẩm Dư Chu vẫn biết lực chú ý của cậu luôn luôn đặt trên người mình.

Anh biết rõ điều này vì mỗi lần anh quay đầu, trong chớp nhoáng đều thấy ánh mắt của Thần Diệp luôn nhìn anh, ánh mắt vẫn luôn khát vọng như động vật nhỏ muốn được vuốt lông.

Khi đó anh không bình tĩnh nổi dù mình đang bận rộn cũng thả lỏng đầu óc, vỗ vỗ chân, Thần Diệp đang làm gì cũng bỏ xuống, lập tức tới ôm lấy cổ của anh ngoan ngoãn ngồi vào trên đùi anh.

Tuy nhiên bây giờ cùng là một người nhưng người đó mới vừa nói với anh rằng: “Có người ở một bên sẽ quấy nhiễu khi cậu làm việc, anh hoặc là những người khác, đều không có gì khác nhau.”

Tương phản to lớn, sau khi gặp lại vị trí của anh và Thần Diệp thật giống như luôn luôn điên đảo.

Hai người đứng mặt đối mặt, Thẩm Dư Chu từ trong hoảng hốt hoàn hồn, nói: “Em cứ ở đây, anh đi xem tivi.”

Thần Diệp cũng hồi thần trở về, giơ tay nhìn đồng hồ một chút, cảm thấy kinh ngạc: “A, thì ra đã trễ thế này, ngày mai em sẽ làm tiếp.”

Lần này chính Thần Diệp cũng cảm thấy mình có chút không sắc bén, sự sắc bén của cậu đã sớm bị quá trình từ yêu cuồng nhiệt đến chia tay, từ không ngừng cãi vã và vặn vẹo với Thẩm Dư Chu mà bào mòn.

Chuyện kích thích người yêu cũ là chuyện phi thường ấu trĩ, cậu không cố ý nên cũng chỉ có thể tận lực làm chút gì chứng minh là mình chỉ vô ý mà thôi.

Hai người đều muốn đưa bậc thang cho người kia xuống, sau đó Thần Diệp thuận theo bậc thang mà bước xuống.

Thần Diệp để chồng hồ sơ xuống mới nhớ tới vừa nãy mình đối với người khách Thẩm Dư Chu này quên đến có chút quá phận, bảo người ta đi ngủ cũng không quan tâm sắp xếp cho người ta rửa mặt.

Thần Diệp cũng không có pha nước nóng sẵn cho Thẩm Dư Chu tắm, cũng không có thói quen vào mùa đông phải tắm mỗi ngày, cậu lấy cho Thẩm Dư Chu một bộ đồ rửa mặt mới, để Thẩm Dư Chu rửa mặt xong, Thần Diệp mới đi vào.

Thẩm Dư Chu cũng không đi, đợi Thần Diệp đánh răng rửa mặt xong xuôi, anh cầm lấy một cái chậu ở góc tường, mở vòi nước nóng cho vào chậu, rồi ở góc tường buồng tắm lấy một cái ghế để xuống, nói: “Lại đây, ngâm chân.”

Thần Diệp lúc này ngây ngẩn cả người, chuyện xưa giống như ghi tạc ở trong xương, không ngờ Thẩm Dư Chu cũng không quên.

Trường học của hai người ở Lâm Thành, giống như C thành không có bao nhiêu ấm áp, mùa đông vẫn lạnh thấu xương. Gia đình Thẩm Dư Chu cũng khá giả thuê phòng ở có máy điều hoà không khí,nhưng hiệu quả làm ấm rất có hạn cũng giống như hôm nay ở nhà Thần Diệp.

Mùa đông đến là tay chân của Thần Diệp trở nên lạnh lẽo, mỗi ngày trước khi ngủ Thẩm Dư Chu đều lấy một chậu nước nóng, nói với cậu: “Lại đây, ngâm chân.”

Cũng giống như lúc nãy.

Lúc trước khi cậu dùng nước nóng ngâm chân thì thoải mái, lỗ chân lông khắp người cũng nở ra, vui sướng hài lòng.

Thẩm Dư Chu ngồi xổm đối diện cậu, bàn tay to lớn cầm chân của cậu xoa nắn, một bên ngẩng đầu nhìn cậu, nói: “Vật nhỏ của anh nên vui mừng, có biết là ngay cả mẹ ruột anh cũng chưa từng được anh rửa chân không?”

Thẩm Dư Chu giúp cho cậu rửa chân suốt cả một mùa đông.

Những điều như vậy, đếm không xuể, cũng như hai người bọn họ nửa đêm không ngủ, đói bụng mà trong nhà chỉ còn lại một gói mì ăn liền, Thẩm Dư Chu cũng phải cho cậu ăn no, thà rằng để mình húp nước.

Thẩm Dư Chu đối với cậu chưa chắc là quá yêu, mà rất sủng cậu là thật.

Trước kia chuyện cũ rõ ràng như tạc, Thần Diệp đón nhận ánh mắt sáng quắc kiên định của Thẩm Dư Chu, cười cười, thoải mái mà nói: “Không cần, em tự mình làm được.”

Trước đây cậu không hiểu chuyện như vậy nhưng Thẩm Dư Chu đem cậu nâng lên thật cao, lại nặng nề mà thả xuống, nếu không có mấy ngàn mét chênh lệch kia, sau chia tay đến ngày gặp lại cậu sẽ không hận anh như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương