Tình Ca - Thanh Vân Đãi Vũ Thì
-
Chương 19
Thẩm Dư Chu cấp tốc kéo thắng tay, không kịp chờ đợi vội vàng chạy xe đi.
Từ gương chiếu hậu vẫn có thể nhìn thấy giao lộ kia, chú rể dìu cô dâu lên xe, như là ăn mừng mình rốt cục được toại nguyện, tiếng hoan hô của mọi người như sấm động.
Thần Diệp ngồi lệch qua ghế phụ không nhúc nhích, cũng không nói, càng không quay đầu lại.
Thẩm Dư Chu cũng không biết nói gì thích hợp, chỉ có thể dùng hết mọi khả năng nhanh chóng đem hình ảnh kia quăng ra xa. Lúc nãy người ở đầu hẻm vui vẻ ra mặt nghênh đón thân nhân. Và người đó cũng từng nói với Thần Diệp chuyện thiên trường địa cửu. Quan trọng là khi tình địch hoàn mỹ bỏ cuộc thì mình nên cao hứng, nhưng Thẩm Dư Chu không cao hứng nổi, sung sướng cũng không có. Không biết đến cùng tình cảm của Thần Diệp giành cho người kia sâu bao nhiêu, người mà đã từng làm chỗ cho mình dựa vào, khi bụi bậm lắng xuống( trần ai lạc định) rốt cục lại để người khác dựa vào, nếu Thần Diệp không thèm để ý vừa nãy sẽ không trốn ở trong một chiếc xe taxi không quấy rầy len lén nhìn.
Thẩm Dư Chu rất muốn nói chuyện với người bên cạnh, em còn có anh nhưng cũng không đủ lập trường để nói. Xe từ khu dân cư lái ra ngoài, đại lộ trước mắt mở ra một con đường lớn, anh không biết nên đem Thần Diệp đi tới nơi nào. Bọn họ quen biết mười năm, cho tới bây giờ ở thành thị này bất luận nơi nào cũng đã từng đi qua, thời gian trôi qua, thiên địa mênh mông, cuối cùng đặt chân đến chỗ nào mới là vị trí của bọn họ.
Cổ họng anh vẫn luôn nghẹn không lên tiếng được, Thần Diệp lại lên tiếng.
Giống như không có chuyện gì cả Thần Diệp nói: “Không cần lo lắng, em không sao, việc này em đã sớm biết.”
Đương nhiên là chỉ chuyện kết hôn của Trác Tư, Thần Diệp càng nói càng ôn hòa nhã nhặn: “Bọn họ tháng 9 năm ngoái thì bắt đầu yêu nhau. Thời đại bây giờ yêu nhau nửa năm kết hôn không coi là vội vàng. Đúng không?”
Cho nên, chuyện này sớm đã có chuẩn bị, có cái gì không thể chống đỡ? Thần Diệp thật lòng không hiểu sao Thẩm Dư Chu lại giống như trời sập xuống, giống như muốn đập chết mình, trên thực tế cậu không có gì mà không chịu được nữa.
Nhưng cậu càng lạnh nhạt Thẩm Dư Chu càng khó chịu, Thẩm Dư Chu nói: “Em không muốn nói chuyện, thì đừng nói.”
Thần Diệp cảm thấy toàn bộ thế giới đều không giảng đạo lý. Trác Tư có người khác thì cậu nhất định phải thương tâm gần chết?
Nhưng Trác Tư có thể viên mãn là như mong đợi của cậu, ngày hôm nay thấy cảnh này cũng coi như cậu cầu nhân gặp nhân.
Vì vậy, nhìn vẻ mặt thâm trầm thậm chí thâm trầm đến có chút đau xót của Thẩm Dư Chu, cậu nở nụ cười.
Thần Diệp không nhịn được cười: “Vui mừng cho anh ta tìm được người yêu thích, có thể vẫn hơi thương tâm khi anh ta yêu người khác…” Ánh mắt cậu không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, được lắm trời nắng, màu xanh da trời sáng đến chói mắt.
Ánh mắt cậu chậm rãi quay qua nhìn Thẩm Dư Chu: “Anh cảm thấy em sẽ như vậy sao?”
Thần Diệp hỏi vô cùng thoải mái, Thẩm Dư Chu không có gì để nói, đích xác là rất khó nói. Đúng là anh phỏng đoán cảm xúc của Thần Diệp, suy bụng ta ra bụng người..không cần biết Thần Diệp có khó chịu hay không. Cuống họng anh như bị cái gì lấp kín không thở nổi, nếu không phải năm đó anh đem Thần Diệp từ thế giới của mình trục xuất ra bên ngoài, hết thảy mọi chuyện sau này sẽ không phát sinh.
Thẩm Dư Chu không biết đi nơi nào thích hợp, cuối cùng vẫn do Thần Diệp yêu cầu anh xe lái về câu lạc bộ tennis, xe Thần Diệp còn ở chỗ đó.
Bất kể như thế nào, tâm của Thẩm Dư Chu cũng không có thả xuống, mắt thấy Thần Diệp cởi đai an toàn anh nói: “Vẫn là trước tiên tìm một nơi ăn cơm.” Đương nhiên ăn cơm chỉ là ngụy trang, cùng Thần Diệp vượt qua ngày hôm nay mới là thật. Trác Tư như thế nào là chuyện của Trác Tư, người này với Thần Diệp mà nói nếu là khách qua đường cuối cùng rồi cũng là khách qua đường.
Thần Diệp cười nói: “Ngày khác đi, em có phương án phải sửa bản thảo gấp, em đã hẹn với Tiểu Vương rồi, mười hai giờ rưỡi trưa đem bản thảo qua nhà đưa cho em.”
Thần Diệp nói xong cũng đẩy cửa, chân bước xuống xe, thoạt nhìn có chút sốt ruột. Thẩm Dư Chu đành phải coi như thôi, nói: “Được, ngày sau gặp lại.”
Thần Diệp xuống xe, cũng không vội vã đi, một cánh tay chống vào cửa xe, quay đầu nhìn anh, nói: “Sư huynh —— ”
Đối diện với đôi mắt trong veo như nước, trong lòng Thẩm Dư Chu vô cớ nhảy lên.
Không chờ anh trả lời, ý cười liền từ cặp mắt kia hiện ra.
Thần Diệp nói: “Cám ơn anh… Đưa em trở về.”
Thẩm Dư Chu cảm thấy câu nói này hơi dư thừa, Thần Diệp rất nhanh đóng sầm cửa, cách cửa xe phất tay một cái với anh. Sau đó, quyết đoán mà quay người vứt cho anh một bóng lưng, tấm lưng kia lúc đầu rõ ràng, từ từ đi xa tầm mắt của anh.
Chiều hôm đó Thẩm Dư Chu vẫn gọi điện thoại cho Thần Diệp, nghe thấy Thần Diệp như bình thường mới yên tâm một chút.
Khi phát hiện chuyện không đúng là vào buổi sáng ngày thứ hai, phương án VI mới và công cụ sử dụng mới đều đưa tới, là Lưu tổng ở công ty Thần Diệp tự mình đến. Thẩm Dư Chu cùng Lưu tổng gặp mặt, chưa nói được vài câu, anh lại nhắc đến Thần Diệp: “Vị học đệ của tôi thế nào rồi?”
Lưu tổng cười ha hả khen: “Danh giáo học sinh tatnhiên là ưu tú, cậu ấy tài hoa hơn người, mặc dù chỉ là cộng sự hơn nửa năm nhưng chúng tôi đối với năng lực công tác của cậu ấy đều tán thành. Bây giờ cậu ấy đã xin nghỉ làm chúng tôi tuy rằng tiếc nuối nhưng hi vọng đổi chỗ làm việc khác sự nghiệp có thể tiến lên một nấc thang, tiền đồ rộng mở.”
Sau đó còn nói: “Thượng Hải mà, dù sao cũng là thành thị cấp một, không gian phát triển càng to lớn hơn.”
Thẩm Dư Chu nhất thời cả người cứng ngắc, lịch lãm viên dung mấy năm rèn luyện toàn bộ quăng ra sau đầu: “Cậu ấy đi? Đi vào lúc nào?”
Lưu tổng sững sờ: “Tuần trước thì đã bàn giao công việc nhưng cậu ấy vẫn giao tiếp bàn công việc, làm sao vậy? Ngài không biết sao?”
Thẩm Dư Chu rốt cuộc hiểu rõ ý câu nói trong đêm giao thừa, Thần Diệp nói: “Cũng sắp không lưu lại nữa.”
Anh nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng duy nhất lại quên một chuyện, Thần Diệp lưu lại C thành không đi là vì muốn mình tận mắt nhìn thấy Trác Tư thành hôn.
Thẩm Dư Chu trở lại văn phòng đóng cửa lại, đầu óc trống rỗng hai tay chống trên bàn làm việc, đến nửa ngày người cũng không thể động đậy. Sau đó, trong lòng nóng lên như một trận lửa cháy hừng hực, chỉ cảm thấy toàn thân nhiệt huyết cuồn cuộn không thể phát tiết, cánh tay đột nhiên lướt qua mặt bàn, tiếng ào ào ào một trận vang lên đánh vỡ tĩnh mịch, sau đó trong phòng làm việc càng trở nên yên tĩnh nặng nề.
Thần Diệp thật ác độc, Thẩm Dư Chu nghĩ, Thần Diệp đối với anh thật tàn nhẫn, muốn đi cũng không thổ lộ với anh một chữ, ngay cả cơ hội giữ cậu lại cũng không cho anh. Có lẽ, Thần Diệp trước kia đã sớm biến mất từ lâu, có lẽ đã không trở về.
Thôi, Thẩm Dư Chu tức giận kéo rộng cổ áo, chán nản ngã ngồi ở trên ghế, không giữ được người anh cũng không cần.
Ngày 28 tháng 3, là ngày thứ ba Thần Diệp trở về Thượng Hải.
Cho dù rất lâu không ở nhà, trong nhà đột nhiên có thêm hai người, vẫn cảm thấy có chút không dễ chịu. Hai người kia một lớn một nhỏ, lớn chính là chồng đương nhiệm của mẹ cậu, so với Thần Diệp chỉ lớn hơn một vòng(một vòng ý là 12 con giáp là lớn hơn 12 tuổi), nhỏ thì vừa mới tròn tháng là em trai cùng mẹ khác cha với cậu, chỉ biết khóc suốt cả ngày đêm.
Ngày hôm nay cũng vừa lúc mẹ cậu sinh xong được ra tháng, trước khi Thần Diệp xuống lầu bà đã chờ cậu ở dưới lầu. Hơn nữa từ khi cậu bước xuống lầu ánh mắt bà vẫn khóa ở trên người cậu, rất hiển nhiên là đang chờ cậu.
Thần Diệp đi tới, nhìn thấy trên khay trà bày một phần văn bản có đóng dấu.
Chờ cậu tới gần, mẹ cậu đem giấy cầm lên, đưa tới trước mặt cậu, nói: “Con xem một chút.”
Thần Diệp một tay bỏ vào túi quần, đem đồ nhận lấy, đôi mắt ở trên tờ giấy quét qua mấy lần, nở nụ cười.
Mẹ cậu nói: “Nếu con không ý kiến thì lập tức ký, đương nhiên mẹ cảm thấy con không nên dị nghị, lúc ba ba con qua đời cho con cũng đủ nhiều.”
Thần Diệp thật không có ý định muốn cái gì, rất dứt khoát cầm bút, xoát xoát mấy lần, ký tên vào dưới góc phải của tờ giấy trắng tinh. Cậu đem giấy vứt trở lại bàn trà, đang chuẩn bị đi, mẹ cậu cũng đứng lên, nói: “Rất tốt, buổi sáng con có rảnh không?”
Đại khái là ngày hôm trước mới trở về chỗ này, khí hậu không kịp thích ứng, đầu Thần Diệp cũng ẩn ẩn đau, thân thể cũng từng trận ớn lạnh, choáng váng đến cơ hồ đứng không được, cậu không rõ vì sao mà nhìn mẹ …
Thẩm Dư Chu cũng đến vào ngày này, kỳ thực mãi cho đến khi máy bay đáp xuống đất anh cũng không hiểu tại sao mình lại đi chuyến này. Chắc là Thần Diệp vừa xuống máy bay đã thay số điện thoại bản địa nên anh liên lạc không được, xoay một vòng, Thẩm Dư Chu tìm đến người bạn học cũ có quen biết với nhà Thần Diệp, thời gian qua đi mấy năm, bạn học cũ cũng từ Anh quốc trở về.
Bọn họ gặp mặt, Thẩm Dư Chu chỉ hỏi địa chỉ nhà Thần Diệp, có thể gọi điện thoại tới mới là phương thức liên lạc trực tiếp nhất, hỏi thăm cũng không khó, nhưng không rõ nguyên nhân gì anh chỉ hỏi địa chỉ nhà Thần Diệp.
Cảm thấy Thẩm Dư Chu kỳ dị hàm súc bạn học cũ phỏng chừng cũng đoán được gì, không hỏi nhiều, vừa vặn, cha mẹ anh ta và nhà Thần Diệp ở cùng một khu biệt thự, ra khỏi phòng trà, anh ta đưa Thẩm Dư Chu dẫn tới cửa tiểu khu.
Thẩm Dư Chu được đưa tới nơi, bạn học cũ xuống xe, hai người đang chuẩn bị nói lời từ biệt, vừa vặn, một chiếc xe ô tô từ cửa lớn lái ra, người bạn đang chuẩn bị đi bước chân bỗng dừng lại: “Đây chính là xe của nhà cậu ấy, anh nhìn xem, người ở bên trong không phải là Thần Diệp sao?”
Xe từ ven đường chạy ngang qua, xuyên thấu qua cánh cửa xe Thẩm Dư Chu chỉ thấy hình ảnh người bên trong xe thoáng qua, chỉ là loáng một cái, anh nhận ra là ai.
Anh nhìn bạn học cũ nói: “Tôi đi trước.” Khi đóng cửa xe lại anh không hề nghĩ ngợi liền đuổi theo xe đằng trước, anh luôn chạy theo sau cậu.
Đây là lần thứ ba anh theo đuôi Thần Diệp, Thẩm Dư Chu cũng không rõ nguyên nhân, giống như tại sao không trực tiếp liên hệ với cậu, có thể lần này tới cũng chỉ muốn ở xa xa mà nhìn Thần Diệp một cái.
Đường ở nơi này anh không thông thạo may là chiếc xe kia đi không bao xa liền dừng lại ở trước một cao ốc nhỏ, Thẩm Dư Chu cũng đem xe tấp vào ven đường.
Anh nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuống xe, cậu cùng một phụ nữ trung niên bảo dưỡng rất tốt, trang phục thoải mái đi vào tòa nhà kia. Người phụ nữ đó chắc là mẹ Thần Diệp, Thẩm Dư Chu đã từng nhìn thấy hình của bà một lần, rõ ràng là mẹ con, nhưng hai người chân trước chân sau bước vào cửa, nhìn thấy rất là xa cách.
Ánh mắt rơi vào bảng hiệu trước cổng cao ốc, đây là nơi phòng công chứng làm việc.
Không thể suy đoán bọn họ rốt cuộc là đi công chứng cái gì, Thẩm Dư Chu đem cửa xe hạ xuống một nửa, yên lặng chờ. Anh đột nhiên phát hiện một điều, con đường nhỏ có những bóng cây này rất giống con đường nhỏ dẫn vào công ty cũ của mình nhiều năm về trước.
Thẩm Dư Chu cũng không nói được mình đứng đây chờ cái gì, giống như là muốn chờ người kia nhưng người kia đã sớm đem anh đẩy ra khỏi thế giới của mình. Anh cũng không biết đợi bao lâu, mãi cho đến khi nhánh cây ngô đồng ngã bóng xuống đường cái, rốt cục, thân ảnh Thần Diệp xuất hiện ở cửa.
Thần Diệp và mẹ vẫn chân trước chân sau đi ra, người phụ nữ bước xuống bậc thang, cũng không quay đầu lại bước lên xe đậu ở ven đường, đối với đứa con trai đứng phía sau không hề lưu luyến.
Thần Diệp đi dọc theo đường cái đối diện nơi Thẩm Dư Chu đang đứng, hai tay cắm vào túi quần thoạt nhìn cà lơ phất phơ, nhìn gần hơn một chút, Thẩm Dư Chu thấy rõ mặt mày của cậu tái nhợt như có chút không bình thường.
Mãi cho đến Thần Diệp hốt hoảng đứng ở bên lề đường, lúc này chiếc xe chở cậu đến đã chạy đi xa. Thẩm Dư Chu đẩy cửa xuống xe, đứng ở trước mặt, đỡ lấy cánh tay của cậu gọi: “Thần Diệp?”
Khi Thần Diệp ngồi trên xe còn có chút không thể tin tưởng: “Sao anh lại tới đây?”
Thực sự là giả vờ ngây ngốc đến có chút muốn ăn đòn làm Thẩm Dư Chu một bụng đầy lửa giận. Khi cậu nói chuyện phát ra giọng mũi dầy đặc có vẻ nói không ra hơi.
Kỳ thực đại não của Thần Diệp đã có chút không minh bạch, cậu dựa vào lưng ghế dựa nằm xuống, người cũng không muốn cử động, cánh tay ôm lấy thân thể, hàn khí từ trong xương từng trận mà tỏa ra bên ngoài.
Cho nên lúc nghe thấy có người hỏi cậu đi công chứng cái gì cậu liền nói thẳng: “Tài sản của mẹ, bà ấy muốn em từ bỏ quyền thừa kế.”
Thẩm Dư Chu ngẩn người, tài sản của Thần Diệp và mẹ cậu lúc đó chẳng phải thừa kế từ cha cậu sao, bây giờ tái hôn lại để con lớn từ bỏ quyền thừa kế? Anh nghĩ tới một cái vấn đề khác: “Tại sao không lập di chúc?”
Thần Diệp đầu óc vang lên ong ong, môi máy móc chầm chậm đóng mở: “Muốn em tự mình từ bỏ thì các chú bác … Mới không tìm mẹ phiền phức.”
Người như thế thì làm mẹ cái gì. Thẩm Dư Chu không nghĩ tới Thần Diệp về nhà lại gặp đãi ngộ như thế này, nhà là cái gì? Cậu đối mặt với thời đại hỗn loạn đen tối, đối mặt với đủ loại bất công, cuối cùng có thể dựa vào chỗ nào. Thẩm Dư Chu nói: “Anh đưa em đi đâu?”
Thần Diệp ngã vào ghế phụ, nhắm mắt lại, nở nụ cười: “Không muốn về nhà, chỗ ấy không phải nhà em.”
Cậu thoạt nhìn uể oải đến cực điểm cũng tiều tụy đến cực điểm, giống như cuối cùng sự cố gắng kia đã rút sạch hết máu của cậu, chỉ còn sót lại gương mặt đáng thương tái nhợt, cũng như ở thành phố xa xôi nhìn cái người đã từng đeo nhẫn cho mình bây giờ lại đeo nhẫn kết hôn với người khác, quay trở về nhà thì nhà cũng không còn là nhà của cậu.
Thẩm Dư Chu không nói ra được trong lòng có tư vị gì, không vội vã lái xe, hạ thấp người, vươn tay xoa mặt Thần Diệp.
Đột nhiên xuất hiện cảm giác lạnh lẽo, Thần Diệp giật nảy mình, ý thức chảy trở về, mí mắt nhấc lên, thấy rõ người trước mắt. Phản ứng đầu tiên của cậu là: sao Thẩm Dư Chu lại ở chỗ này.
Đúng thật là Thẩm Dư Chu, nhưng ánh mắt thương tiếc này… là chuyện gì đã xảy ra.
Thần Diệp không thích người khác dùng ánh mắt như thế nhìn mình, trong đầu loạn như hồ dán quấy đến quấy đi, đến nửa ngày cậu mới ý thức được, trong lòng rất muốn chửi thề, cậu đã nói gì với Thẩm Dư Chu?
Cảm giác tỉnh táo và mông lung cứ lật đi lật lại, đầu đau như sắp nứt ra, Thần Diệp kéo kéo khóe miệng, nói:”Em không sao… em không thiếu mẹ cái gì hết …”
Nhưng có vài thứ muốn hay không là một chuyện, bị người cướp đoạt lại là một chuyện khác, Thẩm Dư Chu lấy tay che mí mắt của cậu, không đành lòng mà mở miệng: “Đừng nói nữa…”
Thần Diệp còn muốn nói, cậu thật không có vấn đề gì, dù sao quan hệ của cậu và mẹ vốn căng thẳng, cậu cũng không quan tâm, nhưng rõ ràng mở miệng cũng không nghe được thanh âm của mình, trong đầu cậu chỉ còn ý nghĩ là: Mẹ nó, thân thể mình không khỏe nên muốn nói rõ cũng không nói được…
Lúc cậu tỉnh lại trước mắt là một mảnh mênh mông trắng xóa. Thân thể Thần Diệp đau nhức, muốn động động cánh tay thì lập tức bị người đè xuống: “Đừng nhúc nhích.”
Đôi mắt đảo qua Thần Diệp mới nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Thẩm Dư Chu, khuôn mặt mười mấy năm như một ngày, đồng thời cũng phát hiện mu bàn tay có xúc cảm khác thường, kim tiêm cắm vào tay của cậu, nước truyền dịch trong bình thuốc ủ rũ ủ rũ mà nhỏ từng giọt.
Đại khái cậu có thể đoán là mình đã ngất đi, bây giờ thân thể cũng không còn khí lực, Thần Diệp chỉ có thể hữu khí vô lực hỏi: “Bây giờ là lúc nào?”
Lông mày của Thẩm Dư Chu nhăn lại, lúc mở miệng âm thanh của anh dị thường nhu hòa, anh nói: “Là tám giờ tối.”
Thì ra hôn mê gần một ngày lâu như vậy, xem ra bệnh cũng không nhẹ, Thần Diệp nhìn Thẩm Dư Chu nỗ lực cười cười: “Em cảm mạo đã mấy ngày.”
Thẩm Dư Chu không trực tiếp trả lời, cậu nhìn ánh mắt của anh làm như cậu sắp gần đất xa trời, sau đó anh nắm chặt tay cậu không lên tiếng.
Cứ như vậy nhìn nhau rất lâu, đôi mắt anh với con ngươi thâm thúy yên lặng nhìn cậu, Thẩm Dư Chu nói: “Anh đưa em trở về.”
Thần Diệp muốn cười nhưng lại không cười nổi, trong nháy mắt cậu muốn hỏi Thẩm Dư Chu, từ niên thiếu hai người quen biết cho tới bây giờ, mười năm lang bạt kỳ hồ, từ thành thị rực rỡ rồi đến thành thị trống vắng, Thẩm Dư Chu có thể dẫn cậu trở về nơi nào.
Nhưng cậu không có hỏi, cũng không cho cậu có cơ hội để hỏi, cửa phòng bệnh mở ra, đi vào là Lục nữ sĩ. Đôi mắt của Lục nữ sĩ ửng đỏ nhưng thần sắc hiền lành, cứ như vậy mà đứng ở bên cạnh Thẩm Dư Chu nói với cậu: “Con trai à, để dì đưa con về nhà.”
Thời tiết đang vào xuân, Thần Diệp bệnh trận này giống như là mưa xuân liên miên không ngớt.
Liên tục nửa tháng sốt nhẹ cứ kéo dài, lúc tốt lúc kém, đại đa số là buổi sáng rất khỏe, buổi chiều nhiệt độ lại tăng lên.
Lần thứ hai trở lại C thành, cậu da mặt dày bị Lục nữ sĩ mang về nhà. Cậu đi kiểm tra toàn thân cũng không phát hiện được bệnh gì, cuối cùng bác sĩ tây y lại nói theo kiểu đông y: nói cậu nội hỏa quá thịnh còn bảo cậu đi khám đông y để hốt mấy thang thuốc Đông y. Lục nữ sĩ nói cậu còn trẻ làm sao tự mình biết sắc thuốc, vẫn không cho cậu đi ở nơi khác.
Thẩm Dư Chu đi làm việc thông thường sẽ ở lại nhà trọ, nhưng Thần Diệp ở nhà Lục nữ sĩ mấy ngày nay, mỗi ngày anh đều trở về, buổi tối ngủ ở thư phòng. Nhưng anh đối với Thần Diệp cũng không vượt qua tình cảm bạn bè, không có hành vi thân mật những lời nói ám muội cũng không có, thật giống như là Lục nữ sĩ có ba đứa con trai.
Thứ sáu vào buổi sáng Thẩm Dư Chu mang về một người bạn Thần Diệp không quen biết, người bạn này rất hay nói, vừa vặn ngày hôm nay phát sốt theo lệ còn chưa bắt đầu cậu bị người kia lôi kéo hàn huyên đến giữa trưa, ngoại trừ cảm thấy người này không hiểu ra sao, mặt khác coi như cũng vui vẻ.
Nhưng sau khi Thẩm Dư Chu đưa người kia cửa, thì những chuyện sau đó Thần Diệp không thể biết được.
Thẩm Dư Chu đưa người xuống dưới lầu mới mở miệng hỏi: “Thế nào? Trạng thái tinh thần ra sao?”
Người này đích xác là bạn của Thẩm Dư Chu, mà cũng không phải thuần túy tới cửa làm khách đơn giản như vậy.
“Tôi cảm thấy hoàn hảo, tại sao anh lại cảm thấy cậu ấy cần thiết phải khai thông tâm lý?”
Thẩm Dư Chu nói: “Trước trận bệnh này cậu ấy gặp một số chuyện, có thể nói liên tiếp hai lần bị đả kích, đột nhiên phát bệnh, đi khám cũng không tìm ra nguyên nhân sinh bệnh, tôi chỉ có thể nghĩ như vậy.”
“Nhưng thoạt nhìn tâm tình của cậu ấy không tệ.”
Thẩm Dư Chu nói: “Anh có cảm thấy cậu ấy đang giả vờ? Không muốn để cho người khác lo lắng.”
Bạn anh liền cười: “Không giống, từ tiềm thức động tác tay chân đến biểu tình đều không nhìn ra cậu ấy đang làm bộ cái gì, tôi không biết cậu ấy gặp chuyện gì, nhưng anh cũng đừng quá quan tâm sẽ bị loạn, nghe lời cậu ấy vừa nói, tôi cảm thấy rằng cậu ấy hiểu rõ bản thân mình. Có thể anh cho đó là đả kích, ở trong mắt cậu ấy lại không cho là chuyện lớn.”
Thẩm Dư Chu nói: “Cậu ấy đúng là nhìn thấu được nhiều điều, nhưng càng như vậy tôi càng lo lắng”
Bạn của anh cười ha ha: “Chớ suy nghĩ quá nhiều, quả thật có người như thế, không quản gặp phải chuyện gì, năng lực tự chữa lành của bản thân rất mạnh. Nói cho cùng bản thân những người như thế tính ám chỉ rất mạnh mẽ, bọn họ dùng bản thân tự mình ám chỉ khai thông chính mình. Coi như trải qua biến cố lớn có thể ám chỉ để cho mình tin tưởng, cục diện trước khi sảy ra biến cố cậu đã tính toán buông xuống, nên tình huống sau khi gặp biến cố cũng không tệ hơn kết quả cậu mong đợi.”
Câu nói sau cùng người bạn hỏi ngược lại: “Có phải là năng lực thích ứng của cậu ấy rất mạnh?”
Thẩm Dư Chu nhớ tới những chuyện trước đây trả lời: “Chắc vậy.”
Thẩm Dư Chu lên lầu, Thần Diệp đang cùng Thẩm Lục ngồi ở trên ban công nói chuyện.
Ngày mùng 1 tháng 4, Stanley đi đế đô, cậu ta ký hợp đồng với một công ty môi giới có tiếng ở quốc nội, đường làm ngôi sao nổi tiếng hoàn toàn sáng rực. Dù Thẩm Lục đối với cậu ta có tâm tư, cuối cùng cũng như dự liệu của tất cả mọi người đều tan thành bọt nước.
Cuộc sống là như vậy, vĩnh viễn không nói rõ ràng, tương phùng gặp gỡ như chuồn chuồn lướt nước, gặp gỡ người nào cũng không biết được, cũng không thể báo trước ai là khách qua đường.
Thẩm Lục có chút mệt mỏi mê hoặc mà nói: “Anh ấy đi, nhưng trong lòng em cũng không khó chịu như mình nghĩ.”
Thần Diệp cảm thấy Stanley đã làm một đại công đức là không gieo vạ cho Thẩm Lục, rõ ràng một người đàn ông giống như ngựa đực, đến cuối cùng cũng không làm cho Thẩm Lục rối loạn, lãng tử chỉ cùng lãng tử du hí, Stanley đem nguyên tắc này kiên trì tới cùng.
Cậu cười cười: “Có thể bởi vì em làm cho cậu ấy rất nhiều, khi cậu ấy tận hứng rồi thì sẽ quay về em hiểu không?”
Thẩm Lục bán tín bán nghi: “Tình cảm sao có thể giống như anh nói vậy?”
Thần Diệp liền hỏi: “Vậy em cảm thấy là loại nào? Tình cảm là cái gì, nói cho cùng là vì trong lòng mình cảm thấy cần thiết, cũng giống như em muốn trả giá muốn tìm người yêu lớn tuổi thành thục hơn mình, đúng lúc đó Stanley xuất hiện.”
Thẩm Lục có vẻ hứng thú: “Vậy còn anh? Lúc anh đụng tới anh của em trong lòng cần cái gì?”
Trong nháy mắt người Thần Diệp run lên: “Có thể là tôi nghĩ muốn tìm một người yêu” cậu vừa nói với Thẩm Lục vừa từng cái từng cái vặn đầu ngón tay: “Anh của em đẹp trai, cũng đầy đủ ưu tú, khi đó anh ấy là một người nhìn rất vừa mắt, người tốt nhất có thể làm người yêu chính là anh ấy.”
Anh cả như cha, Thẩm Lục hoàn toàn nhát gan không dám bình luận về thẩm mỹ của anh mình, bĩu môi: “Vậy Trác Tư thì sao?”
Thần Diệp ngưng cười, mím chặt miệng.
Thẩm Lục cũng không dây dưa: “Stanley thì sao?”
Thần Diệp nói: “Vậy thì rất đơn giản, bất cứ lúc nào cậu ấy cũng có thể chọc cười người khác. Lúc tôi biết cậu ấy, tâm tình rất tồi tệ.”
Có tiếng bước chân đi thong thả đến phía sau bọn họ, Thần Diệp nghe giọng nói của Thẩm Dư Chu trầm thấp ở sau lưng yếu ớt vang lên: “Hiện tại thế nào? Bây giờ em cần cái gì?”
Thần Diệp giật mình, không quay đầu nhìn lại, cũng không trả lời. Ánh mắt vẫn luôn nhìn mây trôi xa xa ở trên trời. Những đám mây thay hình dáng thật nhanh, một phút trước như cái đầu dê, nhưng bây giờ lại không giống lắm.
“Đều ra ngoài ban công làm gì? Đi vào ăn hoa quả.” Lục nữ sĩ lên tiếng, đem suy nghĩ của cậu gọi về.
“Ai” Thẩm Lục bật đứng dậy nhảy nhót vào nhà.
Thần Diệp cũng chống đỡ tay vịn đứng lên.
Cậu quay người nhìn vào trong phòng khách, Thẩm Lục lấy tay bóc miếng táo tây, bị Lục nữ sĩ đánh vào lưng một cái la cậu ta: “Không lấy tăm sao?”
Lục nữ sĩ lại gọi bọn họ: “Sững sờ làm gì, Thần Diệp lại đây ăn, Dư Chu con mới vừa mới tiễn bạn trở về rửa tay súc miệng hay chưa?”
Ánh mắt của Thẩm Dư Chu nhìn Thần Diệp cũng không thể hiện điều gì, anh quay đầu lại nhìn mẹ nói: “Biết rồi, con đi đây.”
Lục nữ sĩ nhìn Thần Diệp vẫy tay: “Mau vào đây, đó là đầu gió, con không thể ở bên ngoài quá lâu.”
Hình ảnh sinh hoạt rất giản dị, giản dị mà an lành, tràn ngập cảm giác an toàn, Thần Diệp mím môi, trong miệng đang ăn táo hai hàm răng trên dưới chốc chốc chạm vào nhau phát ra tiếng lanh lảnh tràn đầy lỗ tai cậu, nghe rất là vui vẻ.
Sau đó, cậu nhìn Thẩm Dư Chu nở nụ cười: “Đại khái, chính là như thế này đi.”
Từ gương chiếu hậu vẫn có thể nhìn thấy giao lộ kia, chú rể dìu cô dâu lên xe, như là ăn mừng mình rốt cục được toại nguyện, tiếng hoan hô của mọi người như sấm động.
Thần Diệp ngồi lệch qua ghế phụ không nhúc nhích, cũng không nói, càng không quay đầu lại.
Thẩm Dư Chu cũng không biết nói gì thích hợp, chỉ có thể dùng hết mọi khả năng nhanh chóng đem hình ảnh kia quăng ra xa. Lúc nãy người ở đầu hẻm vui vẻ ra mặt nghênh đón thân nhân. Và người đó cũng từng nói với Thần Diệp chuyện thiên trường địa cửu. Quan trọng là khi tình địch hoàn mỹ bỏ cuộc thì mình nên cao hứng, nhưng Thẩm Dư Chu không cao hứng nổi, sung sướng cũng không có. Không biết đến cùng tình cảm của Thần Diệp giành cho người kia sâu bao nhiêu, người mà đã từng làm chỗ cho mình dựa vào, khi bụi bậm lắng xuống( trần ai lạc định) rốt cục lại để người khác dựa vào, nếu Thần Diệp không thèm để ý vừa nãy sẽ không trốn ở trong một chiếc xe taxi không quấy rầy len lén nhìn.
Thẩm Dư Chu rất muốn nói chuyện với người bên cạnh, em còn có anh nhưng cũng không đủ lập trường để nói. Xe từ khu dân cư lái ra ngoài, đại lộ trước mắt mở ra một con đường lớn, anh không biết nên đem Thần Diệp đi tới nơi nào. Bọn họ quen biết mười năm, cho tới bây giờ ở thành thị này bất luận nơi nào cũng đã từng đi qua, thời gian trôi qua, thiên địa mênh mông, cuối cùng đặt chân đến chỗ nào mới là vị trí của bọn họ.
Cổ họng anh vẫn luôn nghẹn không lên tiếng được, Thần Diệp lại lên tiếng.
Giống như không có chuyện gì cả Thần Diệp nói: “Không cần lo lắng, em không sao, việc này em đã sớm biết.”
Đương nhiên là chỉ chuyện kết hôn của Trác Tư, Thần Diệp càng nói càng ôn hòa nhã nhặn: “Bọn họ tháng 9 năm ngoái thì bắt đầu yêu nhau. Thời đại bây giờ yêu nhau nửa năm kết hôn không coi là vội vàng. Đúng không?”
Cho nên, chuyện này sớm đã có chuẩn bị, có cái gì không thể chống đỡ? Thần Diệp thật lòng không hiểu sao Thẩm Dư Chu lại giống như trời sập xuống, giống như muốn đập chết mình, trên thực tế cậu không có gì mà không chịu được nữa.
Nhưng cậu càng lạnh nhạt Thẩm Dư Chu càng khó chịu, Thẩm Dư Chu nói: “Em không muốn nói chuyện, thì đừng nói.”
Thần Diệp cảm thấy toàn bộ thế giới đều không giảng đạo lý. Trác Tư có người khác thì cậu nhất định phải thương tâm gần chết?
Nhưng Trác Tư có thể viên mãn là như mong đợi của cậu, ngày hôm nay thấy cảnh này cũng coi như cậu cầu nhân gặp nhân.
Vì vậy, nhìn vẻ mặt thâm trầm thậm chí thâm trầm đến có chút đau xót của Thẩm Dư Chu, cậu nở nụ cười.
Thần Diệp không nhịn được cười: “Vui mừng cho anh ta tìm được người yêu thích, có thể vẫn hơi thương tâm khi anh ta yêu người khác…” Ánh mắt cậu không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, được lắm trời nắng, màu xanh da trời sáng đến chói mắt.
Ánh mắt cậu chậm rãi quay qua nhìn Thẩm Dư Chu: “Anh cảm thấy em sẽ như vậy sao?”
Thần Diệp hỏi vô cùng thoải mái, Thẩm Dư Chu không có gì để nói, đích xác là rất khó nói. Đúng là anh phỏng đoán cảm xúc của Thần Diệp, suy bụng ta ra bụng người..không cần biết Thần Diệp có khó chịu hay không. Cuống họng anh như bị cái gì lấp kín không thở nổi, nếu không phải năm đó anh đem Thần Diệp từ thế giới của mình trục xuất ra bên ngoài, hết thảy mọi chuyện sau này sẽ không phát sinh.
Thẩm Dư Chu không biết đi nơi nào thích hợp, cuối cùng vẫn do Thần Diệp yêu cầu anh xe lái về câu lạc bộ tennis, xe Thần Diệp còn ở chỗ đó.
Bất kể như thế nào, tâm của Thẩm Dư Chu cũng không có thả xuống, mắt thấy Thần Diệp cởi đai an toàn anh nói: “Vẫn là trước tiên tìm một nơi ăn cơm.” Đương nhiên ăn cơm chỉ là ngụy trang, cùng Thần Diệp vượt qua ngày hôm nay mới là thật. Trác Tư như thế nào là chuyện của Trác Tư, người này với Thần Diệp mà nói nếu là khách qua đường cuối cùng rồi cũng là khách qua đường.
Thần Diệp cười nói: “Ngày khác đi, em có phương án phải sửa bản thảo gấp, em đã hẹn với Tiểu Vương rồi, mười hai giờ rưỡi trưa đem bản thảo qua nhà đưa cho em.”
Thần Diệp nói xong cũng đẩy cửa, chân bước xuống xe, thoạt nhìn có chút sốt ruột. Thẩm Dư Chu đành phải coi như thôi, nói: “Được, ngày sau gặp lại.”
Thần Diệp xuống xe, cũng không vội vã đi, một cánh tay chống vào cửa xe, quay đầu nhìn anh, nói: “Sư huynh —— ”
Đối diện với đôi mắt trong veo như nước, trong lòng Thẩm Dư Chu vô cớ nhảy lên.
Không chờ anh trả lời, ý cười liền từ cặp mắt kia hiện ra.
Thần Diệp nói: “Cám ơn anh… Đưa em trở về.”
Thẩm Dư Chu cảm thấy câu nói này hơi dư thừa, Thần Diệp rất nhanh đóng sầm cửa, cách cửa xe phất tay một cái với anh. Sau đó, quyết đoán mà quay người vứt cho anh một bóng lưng, tấm lưng kia lúc đầu rõ ràng, từ từ đi xa tầm mắt của anh.
Chiều hôm đó Thẩm Dư Chu vẫn gọi điện thoại cho Thần Diệp, nghe thấy Thần Diệp như bình thường mới yên tâm một chút.
Khi phát hiện chuyện không đúng là vào buổi sáng ngày thứ hai, phương án VI mới và công cụ sử dụng mới đều đưa tới, là Lưu tổng ở công ty Thần Diệp tự mình đến. Thẩm Dư Chu cùng Lưu tổng gặp mặt, chưa nói được vài câu, anh lại nhắc đến Thần Diệp: “Vị học đệ của tôi thế nào rồi?”
Lưu tổng cười ha hả khen: “Danh giáo học sinh tatnhiên là ưu tú, cậu ấy tài hoa hơn người, mặc dù chỉ là cộng sự hơn nửa năm nhưng chúng tôi đối với năng lực công tác của cậu ấy đều tán thành. Bây giờ cậu ấy đã xin nghỉ làm chúng tôi tuy rằng tiếc nuối nhưng hi vọng đổi chỗ làm việc khác sự nghiệp có thể tiến lên một nấc thang, tiền đồ rộng mở.”
Sau đó còn nói: “Thượng Hải mà, dù sao cũng là thành thị cấp một, không gian phát triển càng to lớn hơn.”
Thẩm Dư Chu nhất thời cả người cứng ngắc, lịch lãm viên dung mấy năm rèn luyện toàn bộ quăng ra sau đầu: “Cậu ấy đi? Đi vào lúc nào?”
Lưu tổng sững sờ: “Tuần trước thì đã bàn giao công việc nhưng cậu ấy vẫn giao tiếp bàn công việc, làm sao vậy? Ngài không biết sao?”
Thẩm Dư Chu rốt cuộc hiểu rõ ý câu nói trong đêm giao thừa, Thần Diệp nói: “Cũng sắp không lưu lại nữa.”
Anh nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng duy nhất lại quên một chuyện, Thần Diệp lưu lại C thành không đi là vì muốn mình tận mắt nhìn thấy Trác Tư thành hôn.
Thẩm Dư Chu trở lại văn phòng đóng cửa lại, đầu óc trống rỗng hai tay chống trên bàn làm việc, đến nửa ngày người cũng không thể động đậy. Sau đó, trong lòng nóng lên như một trận lửa cháy hừng hực, chỉ cảm thấy toàn thân nhiệt huyết cuồn cuộn không thể phát tiết, cánh tay đột nhiên lướt qua mặt bàn, tiếng ào ào ào một trận vang lên đánh vỡ tĩnh mịch, sau đó trong phòng làm việc càng trở nên yên tĩnh nặng nề.
Thần Diệp thật ác độc, Thẩm Dư Chu nghĩ, Thần Diệp đối với anh thật tàn nhẫn, muốn đi cũng không thổ lộ với anh một chữ, ngay cả cơ hội giữ cậu lại cũng không cho anh. Có lẽ, Thần Diệp trước kia đã sớm biến mất từ lâu, có lẽ đã không trở về.
Thôi, Thẩm Dư Chu tức giận kéo rộng cổ áo, chán nản ngã ngồi ở trên ghế, không giữ được người anh cũng không cần.
Ngày 28 tháng 3, là ngày thứ ba Thần Diệp trở về Thượng Hải.
Cho dù rất lâu không ở nhà, trong nhà đột nhiên có thêm hai người, vẫn cảm thấy có chút không dễ chịu. Hai người kia một lớn một nhỏ, lớn chính là chồng đương nhiệm của mẹ cậu, so với Thần Diệp chỉ lớn hơn một vòng(một vòng ý là 12 con giáp là lớn hơn 12 tuổi), nhỏ thì vừa mới tròn tháng là em trai cùng mẹ khác cha với cậu, chỉ biết khóc suốt cả ngày đêm.
Ngày hôm nay cũng vừa lúc mẹ cậu sinh xong được ra tháng, trước khi Thần Diệp xuống lầu bà đã chờ cậu ở dưới lầu. Hơn nữa từ khi cậu bước xuống lầu ánh mắt bà vẫn khóa ở trên người cậu, rất hiển nhiên là đang chờ cậu.
Thần Diệp đi tới, nhìn thấy trên khay trà bày một phần văn bản có đóng dấu.
Chờ cậu tới gần, mẹ cậu đem giấy cầm lên, đưa tới trước mặt cậu, nói: “Con xem một chút.”
Thần Diệp một tay bỏ vào túi quần, đem đồ nhận lấy, đôi mắt ở trên tờ giấy quét qua mấy lần, nở nụ cười.
Mẹ cậu nói: “Nếu con không ý kiến thì lập tức ký, đương nhiên mẹ cảm thấy con không nên dị nghị, lúc ba ba con qua đời cho con cũng đủ nhiều.”
Thần Diệp thật không có ý định muốn cái gì, rất dứt khoát cầm bút, xoát xoát mấy lần, ký tên vào dưới góc phải của tờ giấy trắng tinh. Cậu đem giấy vứt trở lại bàn trà, đang chuẩn bị đi, mẹ cậu cũng đứng lên, nói: “Rất tốt, buổi sáng con có rảnh không?”
Đại khái là ngày hôm trước mới trở về chỗ này, khí hậu không kịp thích ứng, đầu Thần Diệp cũng ẩn ẩn đau, thân thể cũng từng trận ớn lạnh, choáng váng đến cơ hồ đứng không được, cậu không rõ vì sao mà nhìn mẹ …
Thẩm Dư Chu cũng đến vào ngày này, kỳ thực mãi cho đến khi máy bay đáp xuống đất anh cũng không hiểu tại sao mình lại đi chuyến này. Chắc là Thần Diệp vừa xuống máy bay đã thay số điện thoại bản địa nên anh liên lạc không được, xoay một vòng, Thẩm Dư Chu tìm đến người bạn học cũ có quen biết với nhà Thần Diệp, thời gian qua đi mấy năm, bạn học cũ cũng từ Anh quốc trở về.
Bọn họ gặp mặt, Thẩm Dư Chu chỉ hỏi địa chỉ nhà Thần Diệp, có thể gọi điện thoại tới mới là phương thức liên lạc trực tiếp nhất, hỏi thăm cũng không khó, nhưng không rõ nguyên nhân gì anh chỉ hỏi địa chỉ nhà Thần Diệp.
Cảm thấy Thẩm Dư Chu kỳ dị hàm súc bạn học cũ phỏng chừng cũng đoán được gì, không hỏi nhiều, vừa vặn, cha mẹ anh ta và nhà Thần Diệp ở cùng một khu biệt thự, ra khỏi phòng trà, anh ta đưa Thẩm Dư Chu dẫn tới cửa tiểu khu.
Thẩm Dư Chu được đưa tới nơi, bạn học cũ xuống xe, hai người đang chuẩn bị nói lời từ biệt, vừa vặn, một chiếc xe ô tô từ cửa lớn lái ra, người bạn đang chuẩn bị đi bước chân bỗng dừng lại: “Đây chính là xe của nhà cậu ấy, anh nhìn xem, người ở bên trong không phải là Thần Diệp sao?”
Xe từ ven đường chạy ngang qua, xuyên thấu qua cánh cửa xe Thẩm Dư Chu chỉ thấy hình ảnh người bên trong xe thoáng qua, chỉ là loáng một cái, anh nhận ra là ai.
Anh nhìn bạn học cũ nói: “Tôi đi trước.” Khi đóng cửa xe lại anh không hề nghĩ ngợi liền đuổi theo xe đằng trước, anh luôn chạy theo sau cậu.
Đây là lần thứ ba anh theo đuôi Thần Diệp, Thẩm Dư Chu cũng không rõ nguyên nhân, giống như tại sao không trực tiếp liên hệ với cậu, có thể lần này tới cũng chỉ muốn ở xa xa mà nhìn Thần Diệp một cái.
Đường ở nơi này anh không thông thạo may là chiếc xe kia đi không bao xa liền dừng lại ở trước một cao ốc nhỏ, Thẩm Dư Chu cũng đem xe tấp vào ven đường.
Anh nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuống xe, cậu cùng một phụ nữ trung niên bảo dưỡng rất tốt, trang phục thoải mái đi vào tòa nhà kia. Người phụ nữ đó chắc là mẹ Thần Diệp, Thẩm Dư Chu đã từng nhìn thấy hình của bà một lần, rõ ràng là mẹ con, nhưng hai người chân trước chân sau bước vào cửa, nhìn thấy rất là xa cách.
Ánh mắt rơi vào bảng hiệu trước cổng cao ốc, đây là nơi phòng công chứng làm việc.
Không thể suy đoán bọn họ rốt cuộc là đi công chứng cái gì, Thẩm Dư Chu đem cửa xe hạ xuống một nửa, yên lặng chờ. Anh đột nhiên phát hiện một điều, con đường nhỏ có những bóng cây này rất giống con đường nhỏ dẫn vào công ty cũ của mình nhiều năm về trước.
Thẩm Dư Chu cũng không nói được mình đứng đây chờ cái gì, giống như là muốn chờ người kia nhưng người kia đã sớm đem anh đẩy ra khỏi thế giới của mình. Anh cũng không biết đợi bao lâu, mãi cho đến khi nhánh cây ngô đồng ngã bóng xuống đường cái, rốt cục, thân ảnh Thần Diệp xuất hiện ở cửa.
Thần Diệp và mẹ vẫn chân trước chân sau đi ra, người phụ nữ bước xuống bậc thang, cũng không quay đầu lại bước lên xe đậu ở ven đường, đối với đứa con trai đứng phía sau không hề lưu luyến.
Thần Diệp đi dọc theo đường cái đối diện nơi Thẩm Dư Chu đang đứng, hai tay cắm vào túi quần thoạt nhìn cà lơ phất phơ, nhìn gần hơn một chút, Thẩm Dư Chu thấy rõ mặt mày của cậu tái nhợt như có chút không bình thường.
Mãi cho đến Thần Diệp hốt hoảng đứng ở bên lề đường, lúc này chiếc xe chở cậu đến đã chạy đi xa. Thẩm Dư Chu đẩy cửa xuống xe, đứng ở trước mặt, đỡ lấy cánh tay của cậu gọi: “Thần Diệp?”
Khi Thần Diệp ngồi trên xe còn có chút không thể tin tưởng: “Sao anh lại tới đây?”
Thực sự là giả vờ ngây ngốc đến có chút muốn ăn đòn làm Thẩm Dư Chu một bụng đầy lửa giận. Khi cậu nói chuyện phát ra giọng mũi dầy đặc có vẻ nói không ra hơi.
Kỳ thực đại não của Thần Diệp đã có chút không minh bạch, cậu dựa vào lưng ghế dựa nằm xuống, người cũng không muốn cử động, cánh tay ôm lấy thân thể, hàn khí từ trong xương từng trận mà tỏa ra bên ngoài.
Cho nên lúc nghe thấy có người hỏi cậu đi công chứng cái gì cậu liền nói thẳng: “Tài sản của mẹ, bà ấy muốn em từ bỏ quyền thừa kế.”
Thẩm Dư Chu ngẩn người, tài sản của Thần Diệp và mẹ cậu lúc đó chẳng phải thừa kế từ cha cậu sao, bây giờ tái hôn lại để con lớn từ bỏ quyền thừa kế? Anh nghĩ tới một cái vấn đề khác: “Tại sao không lập di chúc?”
Thần Diệp đầu óc vang lên ong ong, môi máy móc chầm chậm đóng mở: “Muốn em tự mình từ bỏ thì các chú bác … Mới không tìm mẹ phiền phức.”
Người như thế thì làm mẹ cái gì. Thẩm Dư Chu không nghĩ tới Thần Diệp về nhà lại gặp đãi ngộ như thế này, nhà là cái gì? Cậu đối mặt với thời đại hỗn loạn đen tối, đối mặt với đủ loại bất công, cuối cùng có thể dựa vào chỗ nào. Thẩm Dư Chu nói: “Anh đưa em đi đâu?”
Thần Diệp ngã vào ghế phụ, nhắm mắt lại, nở nụ cười: “Không muốn về nhà, chỗ ấy không phải nhà em.”
Cậu thoạt nhìn uể oải đến cực điểm cũng tiều tụy đến cực điểm, giống như cuối cùng sự cố gắng kia đã rút sạch hết máu của cậu, chỉ còn sót lại gương mặt đáng thương tái nhợt, cũng như ở thành phố xa xôi nhìn cái người đã từng đeo nhẫn cho mình bây giờ lại đeo nhẫn kết hôn với người khác, quay trở về nhà thì nhà cũng không còn là nhà của cậu.
Thẩm Dư Chu không nói ra được trong lòng có tư vị gì, không vội vã lái xe, hạ thấp người, vươn tay xoa mặt Thần Diệp.
Đột nhiên xuất hiện cảm giác lạnh lẽo, Thần Diệp giật nảy mình, ý thức chảy trở về, mí mắt nhấc lên, thấy rõ người trước mắt. Phản ứng đầu tiên của cậu là: sao Thẩm Dư Chu lại ở chỗ này.
Đúng thật là Thẩm Dư Chu, nhưng ánh mắt thương tiếc này… là chuyện gì đã xảy ra.
Thần Diệp không thích người khác dùng ánh mắt như thế nhìn mình, trong đầu loạn như hồ dán quấy đến quấy đi, đến nửa ngày cậu mới ý thức được, trong lòng rất muốn chửi thề, cậu đã nói gì với Thẩm Dư Chu?
Cảm giác tỉnh táo và mông lung cứ lật đi lật lại, đầu đau như sắp nứt ra, Thần Diệp kéo kéo khóe miệng, nói:”Em không sao… em không thiếu mẹ cái gì hết …”
Nhưng có vài thứ muốn hay không là một chuyện, bị người cướp đoạt lại là một chuyện khác, Thẩm Dư Chu lấy tay che mí mắt của cậu, không đành lòng mà mở miệng: “Đừng nói nữa…”
Thần Diệp còn muốn nói, cậu thật không có vấn đề gì, dù sao quan hệ của cậu và mẹ vốn căng thẳng, cậu cũng không quan tâm, nhưng rõ ràng mở miệng cũng không nghe được thanh âm của mình, trong đầu cậu chỉ còn ý nghĩ là: Mẹ nó, thân thể mình không khỏe nên muốn nói rõ cũng không nói được…
Lúc cậu tỉnh lại trước mắt là một mảnh mênh mông trắng xóa. Thân thể Thần Diệp đau nhức, muốn động động cánh tay thì lập tức bị người đè xuống: “Đừng nhúc nhích.”
Đôi mắt đảo qua Thần Diệp mới nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Thẩm Dư Chu, khuôn mặt mười mấy năm như một ngày, đồng thời cũng phát hiện mu bàn tay có xúc cảm khác thường, kim tiêm cắm vào tay của cậu, nước truyền dịch trong bình thuốc ủ rũ ủ rũ mà nhỏ từng giọt.
Đại khái cậu có thể đoán là mình đã ngất đi, bây giờ thân thể cũng không còn khí lực, Thần Diệp chỉ có thể hữu khí vô lực hỏi: “Bây giờ là lúc nào?”
Lông mày của Thẩm Dư Chu nhăn lại, lúc mở miệng âm thanh của anh dị thường nhu hòa, anh nói: “Là tám giờ tối.”
Thì ra hôn mê gần một ngày lâu như vậy, xem ra bệnh cũng không nhẹ, Thần Diệp nhìn Thẩm Dư Chu nỗ lực cười cười: “Em cảm mạo đã mấy ngày.”
Thẩm Dư Chu không trực tiếp trả lời, cậu nhìn ánh mắt của anh làm như cậu sắp gần đất xa trời, sau đó anh nắm chặt tay cậu không lên tiếng.
Cứ như vậy nhìn nhau rất lâu, đôi mắt anh với con ngươi thâm thúy yên lặng nhìn cậu, Thẩm Dư Chu nói: “Anh đưa em trở về.”
Thần Diệp muốn cười nhưng lại không cười nổi, trong nháy mắt cậu muốn hỏi Thẩm Dư Chu, từ niên thiếu hai người quen biết cho tới bây giờ, mười năm lang bạt kỳ hồ, từ thành thị rực rỡ rồi đến thành thị trống vắng, Thẩm Dư Chu có thể dẫn cậu trở về nơi nào.
Nhưng cậu không có hỏi, cũng không cho cậu có cơ hội để hỏi, cửa phòng bệnh mở ra, đi vào là Lục nữ sĩ. Đôi mắt của Lục nữ sĩ ửng đỏ nhưng thần sắc hiền lành, cứ như vậy mà đứng ở bên cạnh Thẩm Dư Chu nói với cậu: “Con trai à, để dì đưa con về nhà.”
Thời tiết đang vào xuân, Thần Diệp bệnh trận này giống như là mưa xuân liên miên không ngớt.
Liên tục nửa tháng sốt nhẹ cứ kéo dài, lúc tốt lúc kém, đại đa số là buổi sáng rất khỏe, buổi chiều nhiệt độ lại tăng lên.
Lần thứ hai trở lại C thành, cậu da mặt dày bị Lục nữ sĩ mang về nhà. Cậu đi kiểm tra toàn thân cũng không phát hiện được bệnh gì, cuối cùng bác sĩ tây y lại nói theo kiểu đông y: nói cậu nội hỏa quá thịnh còn bảo cậu đi khám đông y để hốt mấy thang thuốc Đông y. Lục nữ sĩ nói cậu còn trẻ làm sao tự mình biết sắc thuốc, vẫn không cho cậu đi ở nơi khác.
Thẩm Dư Chu đi làm việc thông thường sẽ ở lại nhà trọ, nhưng Thần Diệp ở nhà Lục nữ sĩ mấy ngày nay, mỗi ngày anh đều trở về, buổi tối ngủ ở thư phòng. Nhưng anh đối với Thần Diệp cũng không vượt qua tình cảm bạn bè, không có hành vi thân mật những lời nói ám muội cũng không có, thật giống như là Lục nữ sĩ có ba đứa con trai.
Thứ sáu vào buổi sáng Thẩm Dư Chu mang về một người bạn Thần Diệp không quen biết, người bạn này rất hay nói, vừa vặn ngày hôm nay phát sốt theo lệ còn chưa bắt đầu cậu bị người kia lôi kéo hàn huyên đến giữa trưa, ngoại trừ cảm thấy người này không hiểu ra sao, mặt khác coi như cũng vui vẻ.
Nhưng sau khi Thẩm Dư Chu đưa người kia cửa, thì những chuyện sau đó Thần Diệp không thể biết được.
Thẩm Dư Chu đưa người xuống dưới lầu mới mở miệng hỏi: “Thế nào? Trạng thái tinh thần ra sao?”
Người này đích xác là bạn của Thẩm Dư Chu, mà cũng không phải thuần túy tới cửa làm khách đơn giản như vậy.
“Tôi cảm thấy hoàn hảo, tại sao anh lại cảm thấy cậu ấy cần thiết phải khai thông tâm lý?”
Thẩm Dư Chu nói: “Trước trận bệnh này cậu ấy gặp một số chuyện, có thể nói liên tiếp hai lần bị đả kích, đột nhiên phát bệnh, đi khám cũng không tìm ra nguyên nhân sinh bệnh, tôi chỉ có thể nghĩ như vậy.”
“Nhưng thoạt nhìn tâm tình của cậu ấy không tệ.”
Thẩm Dư Chu nói: “Anh có cảm thấy cậu ấy đang giả vờ? Không muốn để cho người khác lo lắng.”
Bạn anh liền cười: “Không giống, từ tiềm thức động tác tay chân đến biểu tình đều không nhìn ra cậu ấy đang làm bộ cái gì, tôi không biết cậu ấy gặp chuyện gì, nhưng anh cũng đừng quá quan tâm sẽ bị loạn, nghe lời cậu ấy vừa nói, tôi cảm thấy rằng cậu ấy hiểu rõ bản thân mình. Có thể anh cho đó là đả kích, ở trong mắt cậu ấy lại không cho là chuyện lớn.”
Thẩm Dư Chu nói: “Cậu ấy đúng là nhìn thấu được nhiều điều, nhưng càng như vậy tôi càng lo lắng”
Bạn của anh cười ha ha: “Chớ suy nghĩ quá nhiều, quả thật có người như thế, không quản gặp phải chuyện gì, năng lực tự chữa lành của bản thân rất mạnh. Nói cho cùng bản thân những người như thế tính ám chỉ rất mạnh mẽ, bọn họ dùng bản thân tự mình ám chỉ khai thông chính mình. Coi như trải qua biến cố lớn có thể ám chỉ để cho mình tin tưởng, cục diện trước khi sảy ra biến cố cậu đã tính toán buông xuống, nên tình huống sau khi gặp biến cố cũng không tệ hơn kết quả cậu mong đợi.”
Câu nói sau cùng người bạn hỏi ngược lại: “Có phải là năng lực thích ứng của cậu ấy rất mạnh?”
Thẩm Dư Chu nhớ tới những chuyện trước đây trả lời: “Chắc vậy.”
Thẩm Dư Chu lên lầu, Thần Diệp đang cùng Thẩm Lục ngồi ở trên ban công nói chuyện.
Ngày mùng 1 tháng 4, Stanley đi đế đô, cậu ta ký hợp đồng với một công ty môi giới có tiếng ở quốc nội, đường làm ngôi sao nổi tiếng hoàn toàn sáng rực. Dù Thẩm Lục đối với cậu ta có tâm tư, cuối cùng cũng như dự liệu của tất cả mọi người đều tan thành bọt nước.
Cuộc sống là như vậy, vĩnh viễn không nói rõ ràng, tương phùng gặp gỡ như chuồn chuồn lướt nước, gặp gỡ người nào cũng không biết được, cũng không thể báo trước ai là khách qua đường.
Thẩm Lục có chút mệt mỏi mê hoặc mà nói: “Anh ấy đi, nhưng trong lòng em cũng không khó chịu như mình nghĩ.”
Thần Diệp cảm thấy Stanley đã làm một đại công đức là không gieo vạ cho Thẩm Lục, rõ ràng một người đàn ông giống như ngựa đực, đến cuối cùng cũng không làm cho Thẩm Lục rối loạn, lãng tử chỉ cùng lãng tử du hí, Stanley đem nguyên tắc này kiên trì tới cùng.
Cậu cười cười: “Có thể bởi vì em làm cho cậu ấy rất nhiều, khi cậu ấy tận hứng rồi thì sẽ quay về em hiểu không?”
Thẩm Lục bán tín bán nghi: “Tình cảm sao có thể giống như anh nói vậy?”
Thần Diệp liền hỏi: “Vậy em cảm thấy là loại nào? Tình cảm là cái gì, nói cho cùng là vì trong lòng mình cảm thấy cần thiết, cũng giống như em muốn trả giá muốn tìm người yêu lớn tuổi thành thục hơn mình, đúng lúc đó Stanley xuất hiện.”
Thẩm Lục có vẻ hứng thú: “Vậy còn anh? Lúc anh đụng tới anh của em trong lòng cần cái gì?”
Trong nháy mắt người Thần Diệp run lên: “Có thể là tôi nghĩ muốn tìm một người yêu” cậu vừa nói với Thẩm Lục vừa từng cái từng cái vặn đầu ngón tay: “Anh của em đẹp trai, cũng đầy đủ ưu tú, khi đó anh ấy là một người nhìn rất vừa mắt, người tốt nhất có thể làm người yêu chính là anh ấy.”
Anh cả như cha, Thẩm Lục hoàn toàn nhát gan không dám bình luận về thẩm mỹ của anh mình, bĩu môi: “Vậy Trác Tư thì sao?”
Thần Diệp ngưng cười, mím chặt miệng.
Thẩm Lục cũng không dây dưa: “Stanley thì sao?”
Thần Diệp nói: “Vậy thì rất đơn giản, bất cứ lúc nào cậu ấy cũng có thể chọc cười người khác. Lúc tôi biết cậu ấy, tâm tình rất tồi tệ.”
Có tiếng bước chân đi thong thả đến phía sau bọn họ, Thần Diệp nghe giọng nói của Thẩm Dư Chu trầm thấp ở sau lưng yếu ớt vang lên: “Hiện tại thế nào? Bây giờ em cần cái gì?”
Thần Diệp giật mình, không quay đầu nhìn lại, cũng không trả lời. Ánh mắt vẫn luôn nhìn mây trôi xa xa ở trên trời. Những đám mây thay hình dáng thật nhanh, một phút trước như cái đầu dê, nhưng bây giờ lại không giống lắm.
“Đều ra ngoài ban công làm gì? Đi vào ăn hoa quả.” Lục nữ sĩ lên tiếng, đem suy nghĩ của cậu gọi về.
“Ai” Thẩm Lục bật đứng dậy nhảy nhót vào nhà.
Thần Diệp cũng chống đỡ tay vịn đứng lên.
Cậu quay người nhìn vào trong phòng khách, Thẩm Lục lấy tay bóc miếng táo tây, bị Lục nữ sĩ đánh vào lưng một cái la cậu ta: “Không lấy tăm sao?”
Lục nữ sĩ lại gọi bọn họ: “Sững sờ làm gì, Thần Diệp lại đây ăn, Dư Chu con mới vừa mới tiễn bạn trở về rửa tay súc miệng hay chưa?”
Ánh mắt của Thẩm Dư Chu nhìn Thần Diệp cũng không thể hiện điều gì, anh quay đầu lại nhìn mẹ nói: “Biết rồi, con đi đây.”
Lục nữ sĩ nhìn Thần Diệp vẫy tay: “Mau vào đây, đó là đầu gió, con không thể ở bên ngoài quá lâu.”
Hình ảnh sinh hoạt rất giản dị, giản dị mà an lành, tràn ngập cảm giác an toàn, Thần Diệp mím môi, trong miệng đang ăn táo hai hàm răng trên dưới chốc chốc chạm vào nhau phát ra tiếng lanh lảnh tràn đầy lỗ tai cậu, nghe rất là vui vẻ.
Sau đó, cậu nhìn Thẩm Dư Chu nở nụ cười: “Đại khái, chính là như thế này đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook