Đêm nay khi Thần Diệp ra về Lục nữ sĩ kiên trì đưa cậu đến dưới lầu, bà nói: “Thần Diệp, để chúng ta trở thành người nhà vẫn là kỳ vọng của dì, dì cũng hi vọng con cho Dư Chu một cơ hội, nhưng ai cũng không thể miễn cưỡng con, chính con suy nghĩ thật kỹ, được không?”

Thần Diệp rất cảm kích, vị trưởng bối này vẫn đối với cậu thương yêu rất nhiều, cho dù nói mong đợi nhưng một chút chân tướng cũng không che giấu cậu, đem quyền lợi lựa chọn toàn bộ đặt ở trên tay cậu.

Thần Diệp không biết Thẩm Dư Chu đến cùng có ý định gì, có lẽ là thuần túy không có mặt mũi nói với cậu muốn bắt đầu lại từ đầu, nếu chỉ là như vậy, không đáng phải nhờ Lục nữ sĩ “Thăm dò ý tứ”, tiếp tục nước ấm luộc con ếch cũng là sách lược tốt.

Chuyện này nếu phải tiếp tục suy đoán, bỏ qua một chút tự luyến của bản thân có thể Thẩm Dư Chu cũng cảm thấy được cậu còn có mấy phần nghiêm túc nhưng không nắm chắc được, có mấy lời một khi tự mình nói ra khỏi miệng sẽ không hợp với quy tắc trò chơi cho nên trước tiên chỉ có thể nhờ người khác tìm hiểu ý tứ của cậu?

Bất kể nói thế nào, tất cả đều là an bày sắp xếp, chỉ tiếc, Lục nữ sĩ không thuận theo sự an bài sắp xếp của Thẩm Dư Chu.

Nhưng chuyện này lộ ra ngoài chỉ là do Thẩm Dư Chu đơn phương muốn hợp lại, mà mẹ ruột lại ra tay giúp đỡ, xem ra là nghiêm túc.

Rét đậm, gió đêm thổi vào mặt tựa như đao cắt, Thần Diệp và Lục nữ sĩ nói lời từ biệt, cậu đi vào trong công viên có vườn hoa nhỏ, vòng qua mấy hàng cây xác nhận người sau lưng không nhìn thấy cậu mới chuyển hướng, từ cửa hông ra khỏi công viên.

Cậu muốn hút thuốc nhưng cố nhịn, cất bước một mạch đi qua bên đường, lấy tay ngăn một chiếc xe.

Trên đường về nhà Thần Diệp bắt đầu suy nghĩ Thẩm Dư Chu rốt cuộc có mưu đồ gì, bọn họ không thích hợp là thực tiễn đã kiểm nghiệm ra. Đích thực tính tình của hai người cả hai đều rõ ràng, lại yêu một lần nữa cũng biết chưa chắc sẽ viên mãn.

Nói cho cùng, bọn họ đều thích bộ dáng ban đầu của nhau.

Nhưng mà bộ dáng ban đầu của họ vốn không hoàn chỉnh, đó là khi bọn họ còn tuổi trẻ không khỏi có những ảo tưởng về xã hội, bản thân chưa trải qua phong sương, đương nhiên thuần túy, lại chưa trải qua hoàn cảnh đặc biệt để làm hiện ra hết tính cách của hai người.

Có thể Thẩm Dư Chu yêu thích cậu ở trước mặt anh ngoan ngoãn như sủng vật. Khái niệm sủng vật là gì? Khi thừa lực có thể chân thành chăm sóc, khi cao hứng thì ôm thuận vuốt lông, một khi tự lo không xong, thì xin lỗi, cậu là ai?

Mà cậu cũng yêu người đã từng đối với cậu dốc lòng che chở, muốn gì thì cứ tìm Thẩm Dư Chu. Đúng, lúc giữa bọn họ đề tài càng ngày càng có hạn, cậu đã biết, bọn họ không còn giống lúc trước.

Một đoạn tình cảm đã chết như nước sông giội rửa bùn cát, không phải một sớm một chiều mới hiện ra sự thật tàn khốc, cũng vì sau khi cãi nhau trải qua nhiều lần thất vọng cậu mới phát hiện Thẩm Dư Chu không còn là Thẩm Dư Chu như lúc đầu.

Thời gian đã qua mười giờ, bây giờ là đêm đông, trên đường rất thanh tĩnh, xe chạy rất nhanh.

Đèn đường tỏa ra ánh sáng trắng chiếu vào mặt, Thần Diệp đột nhiên nhớ lại thật nhiều năm trước, từ nơi này trở về trường cũ, lúc đó giống như bây giờ một mình cậu cô đơn ở trên đường về.

Ở trạm xe lửa sau khi nghe cú điện thoại kia một mình cậu ở ven đường lăng lăng nhìn những người trên đường đi tới đi lui, ngồi rất lâu.

Qua lại ở thành phố này không có Thẩm Dư Chu giống như là thành phố trống đi một nửa, đó là lần thứ nhất Thẩm Dư Chu trực tiếp nói bọn họ không thích hợp.

Có thể bọn họ bắt đầu quá đẹp, cậu đối với Thẩm Dư Chu có quá nhiều ỷ lại, cho nên tình yêu lúc đó như hoa trong gương, trăng trong nước đến khi giấc mộng kia bắt đầu huyễn diệt mới cố chấp phát sinh ý muốn đem người càng đi càng xa buộc chặt hòng kéo dài tình cảm của họ.

Khi đó cậu hoảng sợ một ngày cũng không chịu nổi, cậu không có cảm giác an toàn và thiếu tự tin, mà hai thứ này Thẩm Dư Chu đều không cho cậu.

Cũng như chuyện anh tìm người tiếp rượu là khi cậu gọi điện thoại ngẫu nhiên biết được, rồi rõ ràng biết được Úc Tầm An đối với mình có ý định nhưng khi hát tình ca hai người vẫn ở ngay trước mặt cậu liếc mắt đưa tình, ở trước mặt cậu còn làm những việc này, những việc mà cậu không phát hiện còn không biết có bao nhiêu.

Cậu không thể để ý, bởi vì Thẩm Dư Chu không thích. Cho dù cậu nói thẳng cậu để ý, thì cái người mà cậu tâm tâm niệm niệm tôi vẫn như ngày xưa, cậy mạnh ném cho cậu một lựa chọn, hoặc là nhịn, hoặc là lăn.

Thần Diệp không thể rời bỏ Thẩm Dư Chu, vì vậy cậu chọn nhẫn nhịn, bởi vì cậu nói thẳng Úc Tầm An khiêu khích cậu mà Thẩm Dư Chu lại đối với cậu nổi trận lôi đình mấy ngày không liên hệ, cuối cùng vẫn là cậu gọi điện thoại cho Thẩm Dư Chu.

Thẩm Dư Chu rất lạnh lùng, cậu nghĩ, có thể là bọn họ cách quá xa, tách ra quá lâu, vì vậy bắt đầu từ lúc ấy Thần Diệp phải bôn ba đi lại giữa hai thành thị.

Từ tháng ba năm 2009 Thần Diệp mỗi cuối tuần đều đi C thành, khi đó Thẩm Dư Chu rất bận một nửa thời gian ôm chăn đệm ngủ ở công ty, không muốn nhiễu loạn nhịp điệu sinh hoạt của Lục nữ sĩ. Mỗi lần Thần Diệp đến cũng không cho bà biết lại lựa chọn ngủ ở một khách sạn nhỏ bên cạnh công ty của Thẩm Dư Chu.

Vì muốn cùng Thẩm Dư Chu có chuyện để nói, cậu xem rất nhiều sách về kiến trúc bản địa mà hiệu quả cũng không rõ ràng. Có một năm buổi tối thứ sáu cậu đến, Thẩm Dư Chu lúc đó còn ở văn phòng tăng ca. Nhìn Thẩm Dư Chu nhíu chặt lông mày, cậu cầm hộp cơm ăn cũng không dám phát ra tí tẹo âm thanh, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có người nói chuyện: “Như thế nào, còn nghĩ không ra?”

Thần Diệp quay đầu, Úc Tầm An đứng ở cửa, thấy cậu đuôi lông mày của Úc Tầm An khẽ nhúc nhích, nở nụ cười: “Lại đến xem sư huynh của cậu à.”

Cậu không muốn cùng người này nói chuyện đương nhiên cũng không ai cần cậu nói cái gì, nhưng cặp lông mày của Thẩm Dư Chu bỗng nhiên giãn ra nhìn Úc Tầm An nói: “Tôi cảm thấy vẫn là phương án hai kết cấu vẫn tốt hơn, anh thấy thế nào?”

Úc Tầm An liền vượt qua cậu bước đi thong thả đến bên cạnh Thẩm Dư Chu ngồi xuống, hai người đi đến trước bàn, cơ hồ đầu chạm trán, nói những danh từ chuyên môn mà Thần Diệp nghe không hiểu rõ. Bắt đầu là tranh luận, Úc Tầm An nói: “Tôi sẽ giải thích rõ ràng với anh, cho anh tâm phục khẩu phục phải theo tôi.”

Từ giải thích đến lúc sau vừa nói vừa cười, Thẩm Dư Chu nói: “Phục, gừng càng già càng cay.” Úc Tầm An hỏi: “Thế nào, có nghe theo tôi không?” Thẩm Dư Chu trả lời thẳng thắn dứt khoát: “Theo anh!”

Trong loại không khí này Thần Diệp cảm thấy mình ở đây là dư thừa, trong tay là hộp cơm vốn miễn cưỡng lấp đầy cái bụng bây giờ cơm nước càng thêm tẻ nhạt vô vị.

Thần Diệp đầy đủ kiên định cũng đầy đủ thấp kém, không muốn cho hai người kia có thời gian lén lút chung đụng nên cứ im lặng không lên tiếng ngồi ở chỗ cũ, dù cho cậu như là bị vứt bỏ.

Thẩm Dư Chu bắt đầu sửa chữa bản vẽ lại từ đầu, Úc Tầm An cũng không đi, đứng ở phía sau anh, hai người một câu có một câu không mà nói chuyện, ánh mắt của Úc Tầm An nửa phút cũng không ở trên bản vẽ, mà thâm tình chuyên chú nhìn gò má của Thẩm Dư Chu.

Lúc nhỏ Thần Diệp xem phim cũng biết một người trẻ tuổi cũng có thể giả làm ông già, giả biết uống rượu nhưng người có thể đóng vai tân nương chỉ có một, còn lại chỉ có thể làm người thân, làm khách mời, hoặc là người qua đường giáp ất bính đinh. Cho nên thế giới người trưởng thành có nhiều chỗ đáng sợ, người yêu danh chính ngôn thuận chỉ có một, có thêm thì lúc giao tiếp không tốt. Còn những người khác? Không liên quan, cứ tri kỷ hoặc là anh em, tùy tiện tìm một cái danh xưng, chuyện ám muội này là bình thường, đúng hay không?

Còn dám tính toán sao? Không dám, đâm thủng thì phải cãi nhau, cậu không dám tính toán vì cậu như gà con, Thần Diệp không muốn khiến cho Thẩm Dư Chu không cao hứng, hiện tại nhớ tới khi đó cậu thực sự là tiện…

Nhưng cũng không có gì, người lãng phí chính mình phải thừa dịp tuổi trẻ lực chữa trị mạnh mẽ biết đường lối quay về, đúng hay không?

Nhưng lúc đó Thần Diệp vẫn luôn cố chấp cứ tiện như vậy.

Mặt mày như bị kiện cáo của cậu bị phát hiện, Úc Tầm An làm như vô sự mà cười cười, một chút lúng túng cũng không có.

Thẩm Dư Chu hết bận chuyện trong tay, kêu Thần Diệp chuẩn bị cùng mình về khách sạn ngủ, Úc Tầm An đợi đến khi bọn họ thu dọn đồ đạc mới đi ra ngoài, trong chốc lát liền trở về.

Anh ta vừa vào đã hỏi: “Dư Chu cậu về trễ một chút có được không?” Thần Diệp nghe thấy nóng nảy muốn thiêu thân.

Quả nhiên, Thẩm Dư Chu nói: “Không vội “.

Úc Tầm An nói: “Tôi có người bạn uống say rượu rồi quậy phá kêu tôi đem tiền đi đón người, chuyến đi… này chắc phải nửa tiếng đến một tiếng. Bản vẽ của Nam cầu tôi còn đang xem chưa đóng dấu anh thay tôi xem một hồi, xem xong rồi đóng dấu, người phụ trách công trình mới vừa nói mười một giờ rưỡi hắn đi ngang qua tới lấy, đêm nay hắn phải trở về công trường.”

Hợp tình hợp lý, nghề này của bọn họ thời gian làm việc và nghỉ ngơi không lô-gich đó là một việc bình thường. Cho nên nghe thấy Thẩm Dư Chu một tiếng đáp lại, Thần Diệp không hề nói gì.

Ngược lại Úc Tầm An đột nhiên quay đầu nhìn cậu nói: “Cậu ngồi mấy tiếng tàu hỏa, lại để cho cậu ở đây đợi đến nửa đêm, xin lỗi.”

Lời nói này lại như mở ra vấn đề khác, Thẩm Dư Chu cũng phản ứng lại, nhìn cậu nói: “Nếu không thì em về khách sạn trước đi.”

Thần Diệp khi đó tâm tư không tính âm u, nhưng nhìn Úc Tầm An đang cười nhạt, cậu đột nhiên có cảm giác: Người này hiện tại đang có ý đồ muốn cậu đi khỏi, nói không chừng chờ cậu đi thì anh ta sẽ « hồi mã thương » trở lại đây, tối hôm nay cậu có không cách nào đợi được Thẩm Dư Chu.

Vì vậy cậu nói: “Không có sư huynh, một mình trở về em ngủ không được.”

Uất ức.. chính quy cũng là chính quy, người sáng mắt không cần phải nói tiếng lóng. Hơn nữa Thẩm Dư Chu không phải yêu thích cậu làm nũng như vậy sao?

Đúng là không làm cho cậu thất vọng, nhìn thoáng qua ý cười của Úc Tầm An cứng lại. Chỉ là sắc mặt của Thẩm Dư Chu có chút ửng hồng, quay mặt qua một bên, giả vờ mắt không nhìn dáng vẻ của cậu.

Vẫn chờ khi Úc Tầm An rời đi, văn phòng còn lại hai người bọn họ, trái tim Thần Diệp đã không biết rơi xuống chỗ nào dưới đáy bùn nhão.

Giọng nói của Thẩm Dư Chu đột nhiên truyền tới từ phía bên cạnh: “Lại đây anh xem một chút, chỗ nào làm em ngủ không được.” Thần Diệp chỉ sửng sốt một giây liền đi qua thuận theo ý của Thẩm Dư Chu ngồi xuống đùi anh.

Cái mông của Thần Diệp bị Thẩm Dư Chu nắm vò: “Nơi này của em không ngủ được?” Sao anh dám làm càn như vậy? Đến lúc này cậu mới phát hiện, cửa bị đóng rồi, rèm cửa sổ cũng bị Thẩm Dư Chu kéo xuống.

Khí tức bên tai cậu trở nên dồn dập, cũng có tình lý ở trong đó, Thẩm Dư Chu tính dục dồi dào, bọn họ một tuần không có làm.

Rất kỳ quái, rõ ràng cậu mới là bạn trai chính thức, nhưng khi đó cảm thấy được mình giống như là tiểu thiếp sau khi nguyên phối rời đi bị người đàn ông của mình lén lút lâm hạnh.

Không thể ở chỗ này từ chối người, rốt cuộc bản thân thực sự là tiện, còn sự thực chứng minh sự đê tiện này không có giới hạn cuối còn có thể hạ thấp thêm lần nữa. Hai người hôn nhẹ sờ sờ một hồi, Thẩm Dư Chu dừng lại, xem ra chỉ là muốn cùng cậu chơi đùa một chút, âm thanh khàn khàn nói: “Trở về anh sẽ tiếp tục trừng trị em.”

Bàn tay của Thần Diệp tiến vào lưng quần anh, nắm chặt huynh đệ đã cương cứng của anh nói:”Anh nhịn được sao?”

Nhịn được mới là lạ, vật đó ở trong tay Thần Diệp bị nhào nặn mấy lần trở nên vừa nóng vừa cứng hơn, Thẩm Dư Chu hít vào một hơi, đầu ngón tay bấm vào khe mông của cậu.

Thần Diệp liền đốt thêm một ngọn lửa, đem giọng nói của mình làm đến vô cùng đáng thương giống như muốn khóc: “Sư huynh…em không nhịn được.”

Thẩm Dư Chu lập tức đầu hàng, thở hồng hộc như trâu: “Để anh lấy tay làm em ra, không bao cao su, không thuốc bôi trơn sẽ làm đau em.”

Thần Diệp nói: “Em có mang theo.”

Cậu thật sự có mang theo, sau khi cậu đem hành lý để ở khách sạn trên đường đi đến đây cậu mua sẵn để buổi tối dùng.

Vì vậy hai người đều không nhịn chờ làm xong bản vẽ, ngược lại bây giờ cũng không thể tiếp tục làm việc được. Đèn tắt, đưa tay không thấy được năm ngón, trong phòng làm việc cũng tối như mực không nhìn thấy được gì, lúc Thẩm Dư Chu đem dương v*t nóng bỏng đi vào trong thân thể cậu, Thần Diệp vong tình kêu ra tiếng.

Tư thế của cậu là khóa ngồi trên người anh, thân thể bị Thẩm Dư Chu từ bên dưới đâm lên trên rung động, bên tai nghe tiếng thở dốc đè thấp rất là động tình, theo tần suất di động mà phát ra âm thanh rên rỉ. Anh hỏi: “Vật nhỏ… Bảo bối… Thoải mái không…”

Thoải mái, đương nhiên thoải mái, mỗi lần Thẩm Dư Chu làm cậu thì thân thể và linh hồn của cậu đều bị quăng đến chín tầng mây. Tình ái dần mỏng, thật giống như ngoại trừ phiên vân phúc vũ, cậu rất khó tìm được chứng cứ Thẩm Dư Chu vẫn còn quan tâm cậu.

Có khả năng vì lần đầu quan hệ ở văn phòng nên ngày đó Thẩm Dư Chu rất kích động, sau khi ra một lần lấy bao cao su đã dùng vứt vào thùng rác, vật kia ở giữa hai chân hơi rủ xuống nhưng vẫn chưa hoàn toàn mềm hẳn.

Thần Diệp hoặc là không làm, đã làm thì không ngại phải làm cho tới, cậu đem Thẩm Dư Chu ấn trên ghế salông sử dụng tay và miệng một lần nữa làm Thẩm Dư Chu lại cứng.

Bọn họ lại tới lần thứ hai.

Thần Diệp vẫn cảm thấy sức đề kháng của Thẩm Dư Chu với cậu cực kỳ bạc nhược, không biết là đối với cậu hay là đối với tất cả mọi người đều như vậy.

Bọn họ ở trong phòng tối đen liều chết quấn lấy nhau, không biết qua bao lâu, sau khi nghe thấy tiếng cửa sắt của công ty bị lôi kéo tiếng bước chân vang vọng ở ngoài hành lang, động tác của Thẩm Dư Chu cũng không ngừng lại, mà tận lực di chuyển như đem bực bội theo hơi thở ngột ngạt bức ra ngoài.

Cửa phòng làm việc bị gõ mấy lần: “Dư Chu?” Là giọng nói của Úc Tầm An.

Thần Diệp cảm thấy khi đó mình nên rên la gì đó một chút nếu không sẽ hỏng mất, phía sau lại một trận mạnh mẽ ầm ĩ va chạm.

“A…” Một âm thanh than nhẹ không lớn không nhỏ từ trong miệng cậu thốt ra, Thẩm Dư Chu lập tức bưng kín cái miệng của cậu.

Ngoài cửa an tĩnh một hồi, tiếng bước chân rốt cục từ từ đi xa.

Hiệp này, Thần Diệp đại thắng.

Có thể là bởi vì ăn no tâm tình tốt, sau khi mặc quần áo xong rồi mở đèn, Thẩm Dư Chu cũng không tính toán chuyện cậu cố ý phát ra tiếng vang, tâm tình không tệ mà sửa sang lại quần áo, qua bên phòng làm việc của Úc Tầm An hỏi vài chuyện.

Cả người Thần Diệp không còn khí lực tóc bị mồ hôi bết dính vào trán có chút ngứa, cậu lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng cào lấy mái tóc.

Ở ngoài hai người kia đang nói chuyện, Thẩm Dư Chu đứng ở bên ngoài cửa phòng, vẫn là một bộ dáng vô lực mồ hôi chảy ròng ròng, người nào thấy cũng đều hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Ánh mắt của Thẩm Dư Chu liếc qua nhìn cậu nói: “Tốt rồi, đi về.” Lúc này cậu mới đứng dậy.

Đôi mắt của Úc Tầm An và mắt cậu đối diện nhìn nhau, tuy rằng vẫn cười, mà ánh mắt kia, nhìn vào rất phức tạp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương