Tình Bất Yếm Trá
Chương 20: Gục

Yến tiên sinh tức giận run rẩy đến mức mấy mẩu kem đánh răng trên ngón tay anh cũng suýt nữa thì rơi mất.

Lại nhìn Ôn Tửu, thế mà vẫn còn nói nói cười cười với bà nội được, cứ như là người không có việc gì. thật sự là xinh đẹp như hoa, bụng dạ độc ác, đêm ba mươi tết còn không bỏ qua cơ hội cắm dao vào lòng người.

Yến tiên sinh hít sâu hai cái rồi quyết định phản kích.

Anh dùng đầu gối huých vào chân Ôn Tửu, kiêu căng sai bảo: “đau tay, bóc dưa cho anh.”

Ôn Tửu nghiêng đầu nhìn thấy Yến tiên sinh gác chân, mười ngón tay đan nhau, mềm mại cẩn thận đặt trên đùi thon dài thẳng tắp, mắt nhìn phía trước, vẻ mặt kiêu ngạo. Anh có bề ngoài rất đẹp, mày kiếm mắt sáng, đường nét rõ rệt, khi sa sầm mặt, lại có cảm giác tuấn tú quý phái, vô cùng đẹp mắt.

Ôn Tửu nhìn Yến tiên sinh bị mình chọc đến no cả bụng giận dữ, nén cười, bốc một nắm hạt dưa vào tay. Được thôi, không thành vấn đề.

Trước mặt ông bà nội, sắm vai bạn gái hiền lành săn sóc là công việc vốn dĩ cơ bản nhất.

Ôn Tửu cầm lấy một hạt dưa đặt vào trong miệng, cắn vỡ vỏ, thả nhân trong lòng bàn tay, mỉm cười đưa cho Yến Luật.

Ừ, nếu đoán không sai, Yến tiên sinh mắc chứng thích sạch sẽ, bóc hạt dưa như vậy … anh cũng ăn sao?

Quả nhiên, Yến Luật nhìn nhân hạt dưa này, biểu cảm như bị hóa đá. Đây là cô dùng răng cắn rồi mới bóc ra, nhân hạt dưa có thể dính nước bọt của cô không?

Chẳng lẽ anh phải ăn nước bọt của cô?

“Không phải anh muốn ăn hạt dưa sao? Mau ăn a.” Trong mắt Ôn Tửu tràn ngập ý cười bỡn cợt.

Yến Luật: “…” Hành vi này thuộc loại khiêu khích hay là… đùa giỡn?

Đúng lúc này, di động trong túi vang lên, cuộc điện thoại này đúng là mưa đúng lúc. Đáng tiếc, Yến Luật vừa lấy di động ra nhìn, người gọi điện thoại lại là Úc Thiên Thiên anh không mong muốn thấy nhất, không phải mưa đúng lúc, là mưa đen!

Yến Luật trực tiếp thả điện thoại vào túi, tâm trạng chợt xấu đi.

Ngay sao đó điện thoại trong túi lại âm thầm vang lên, Ôn Tửu quay đầu tốt bụng nhắc nhở: “điện thoại của anh kêu.”

Yến Luật tức giận nói: “Tôi biết.”

Thế vì sao không nhận? Ôn Tửu tò mò lại không hỏi nhiều, cười cười với anh, liền quay đầu tiếp tục xem tivi.

Cuộc điện thoại từ Úc Thiên Thiên rốt cuộc ngừng, nhưng không quá 1 phút lại vang lên. Yến Luật trực tiếp tắt điện thoại, thế này mới được yên tĩnh. Đến tận đây, điện thoại của anh thế là hoàn toàn không có một cái tin nhắn nào, hoàn toàn chứng minh lời nói của Ôn Tửu, nhân duyên quá kém.

Tiếng chuông mười hai giờ sắp điểm, thành phố X có quy tắc giao thừa, vừa qua mười hai giờ đó là bắt đầu của một năm mới, phải đốt pháo để bỏ cũ đón mới, nghênh đón năm mới.

Ông cụ lấy một ống pháo thật dài từ phòng để đồ, nói với Yến Luật: “Giao thừa rồi.”

Tiếng chuông trong tivi vang lên, Ôn Tửu gọi điện thoại cho mẹ và cha dượng, Hứa Toản rồi gửi tin nhắn chúc tết cho từng người.

Rất nhanh Hứa Toản trả lời lại: chị có khỏe không?

Câu hỏi thăm này có nội hàm phong phú a.

Ôn Tửu cười cười, trả lời: “Có phải gần đây cậu không được tốt không?”

Hứa Toản lập tức ngoan ngoãn gửi mấy cái khuôn mặt cười nịnh nọt lại đây.

Yến Luật vừa thấy Ôn Tửu lại đang gửi tin nhắn, kéo cô từ trên sô pha lên, “Theo anh lại đây.”

Ôn Tửu kinh ngạc: “Đốt pháo còn muốn em hỗ trợ?”

Yến tiên sinh lạnh lùng nói: “Giúp anh cầm cái bật lửa.”

Ôn Tửu: “…” Anh đây là muốn bao nhiêu người hầu hạ hả cậu Yến.

Yến Luật để pháo ở trên bậc thang ngoài cổng, ngồi chổm hổm, chìa tay: “Cái bật lửa.”

Ôn Tửu đưa cái bật lửa cho anh, Yến Luật xoay người lại đốt pháo, kíp pháo nổ tách tách, Yến Luật nhanh chóng đứng dậy tránh ra phía sau, anh nhanh quái lạ, nhoáng cái đã đụng vào Ôn Tửu.

Ôn Tửu theo bản năng đã muốn đẩy anh ra, nhưng pháo phía sau đã sắp nổ tung ở cách chân anh không xa, đẩy một cái không cẩn thận sẽ giẫn lên pháo, vì thế Ôn Tửu ngược lại kéo anh về phía trước, cứ như vậy, hai người liền dán càng gần.

Yến Luật ngẩn ra, có vẻ như ngực đụng phải một chỗ mềm mại. Anh cúi đầu nhìn Ôn Tửu, rõ ràng thấy vẻ bối rối trên mặt cô, trong lòng lập tức động đậy.

Ôn Tửu nhanh chóng buông tay, lùi về phía sau hai bước, liền trực tiếp xoay người đi vào phòng khách.

Hoan Hoan đã buồn ngủ trên sô pha lại bị tiếng pháo đánh thức, xoa ánh mắt đứng lên, “Ông nội, cháu cũng muốn đốt pháo.”

Ông nội nói: “Được, bảo anh cháu đốt cho.”

Yến Hoan lập tức chạy tới ôm cánh tay Yến Luật, bắt đầu lắc lắc: “Anh ơi, em muốn đốt pháo.”

Yến Luật nhíu mi: “Còn không nhanh đi ngủ, bé con đốt pháo gì mà đốt.”

Hoan Hoan mếu miệng, như sắp khóc.

Ôn Tửu sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhóc, “Nào, chị đốt cho em.”

Yến Hoan thè lưỡi với Yến Luật: “Vẫn là chị tốt hơn, anh đáng ghét nhất.”

Yến Luật: “… .”

Ông nội bê một cái pháo hoa từ trong phòng chứa đồ ra. Ôn Tửu nhận lấy, dẫn Hoan Hoan mở cổng ra, để pháo hoa ở trên nền trống dưới bậc thang.

Ôn Tửu đang muốn đốt lửa, Yến Luật bước nhanh đi tới, một tay kéo tay cô, “để tôi.”

Ôn Tửu nói: “Tôi biết đốt ngòi nổ, khi còn bé tôi đã từng đốt pháo.”

Yến Luật rõ ràng lưu loát nói câu: “Không được.” Trực tiếp đoạt lấy cái bật lửa trong tay cô.

Ôn Tửu bất đắc dĩ cười cười, thật đúng là bá đạo.

Sau khi pháo hoa phóng lên không trung, ầm một tiếng nổ tung, Hoan Hoan mừng rỡ nhảy lên, không ngừng thét chói tai.

Yến Luật đứng ở một bên, xoa mi tâm thở dài, thật sự là ầm ĩ.

Ôn Tửu ngửa mặt cười khanh khách nhìn. Ở thành phố z, không có bầu trời đêm trống trải như vậy, có thể phóng pháo hoa lộng lẫy như vậy. Trong giây phút ánh pháo chợt nổ chợt tắt, hai má cô lúc sáng lúc tối, ánh sáng pháo hoa phản chiếu trong con ngươi cô, sáng long lanh như hai viên đá quý.

Yến Luật bất tri bất giác nhìn ngây người.

Kỷ Lan từng nói, phụ nữ là loại thích kiểu khung cảnh lãng mạn hào nhoáng này, cho nên đàn ông phải hao hết lòng dạ sáng tạo lãng mạn. Lúc ấy Yến Luật còn phì cười châm biếm, yêu đương thế, còn không mệt chết.

Nhưng, kiểu như đêm nay, có lẽ có thể thỉnh thoảng làm cũng được.

Đốt pháo hoa xong, Hoan Hoan lưu luyến trở về, Yến Luật khóa cổng lại. Bên ngoài, tiếng pháo hoa giao thừa lách cách vang lên, xa xa gần gần liên tiếp, khoảng qua nửa tiếng mới từ từ ngừng lại.

Bà nội dẫn Yến Hoan đã ngáp ngắn ngáp dài đi tắm rửa, ông nội cũng đi ngủ. trong phòng khách chỉ còn lại Yến Luật và Ôn Tửu, hai người ngồi ở trong phòng khách rộng rãi trống trải, cùng trên một chiếc sô pha, còn kề khá gần, bầu không khí đột nhiên có chút mờ ám là lạ.

Ôn Tửu thấy có chút không thích hợp, đứng dậy nói: “Tôi cũng lên tầng đi ngủ, anh xem tiếp tivi đi.”

Yến Luật hừ nói: “Tôi mới không xem.” Nói xong, liền tắt tivi cũng đi theo lên tầng.

Ôn Tửu nhìn anh, thầm nghĩ: anh không xem, vậy sao anh vẫn ở đây suốt? Để ở bên ông bà?

Hai người một trước một sau đều tự vào phòng ngủ.

Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng xuất hiện ánh sáng pháo hoa nở rộ, Ôn Tửu đứng ở trước cửa sổ nhìn trong chốc lát, di động trong túi vang lên, là tin nhắn Yến Luật gửi tới.

“Trong ngăn tủ ở phòng vệ sinh có máy sấy.”

Đây là đang nhắc nhở trá hình cô tuân thủ thỏa thuận mỗi ngày phải gội đầu tắm rửa?

Lúc này cô trả lời: “Yến tiên sinh anh yên tâm, tôi đang định gội đầu tắm rửa.”

Yến Luật cầm di động, hừ một tiếng, thật sự là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, tốt bụng bảo cô sấy tóc để tránh bị cảm, lại còn không biết ơn.

Anh tức giận ném di động lên trên giường, kết quả di động lại có tin nhắn, vẫn là từ Ôn Tửu.

“Chúc mừng năm mới.”

Anh nhìn cái tin nhắn kia, buồn bực trong lòng chợt tan thành mây khói, nhanh chóng trả lời.

“Chúc mừng năm mới.”

Đây là chuyện những năm vừa qua anh khinh thường làm nhất, tẻ ngắt lại không thú vị. Thế nhưng, hiện tại anh còn gửi cực kỳ sung sướng, thậm chí vừa ngừng một phút lại gửi bổ sung một cái: “Buổi sáng gội đầu tốt hơn.”

Buổi tối nếu không sấy khô tóc, sẽ dễ bị cảm đau đầu.

Gửi xong, anh lại hối hận, đây liệu có phải là tỏ ra anh rất quan tâm cô? Nghĩ nghĩ, lại gửi thêm một tin: “không phải tôi quan tâm cô. Trong nhà đều là người già trẻ nhỏ, dễ dàng bị lây bệnh.”

Ừ, như vậy có vẻ ổn thỏa, tránh cho cô nghĩ nhiều, hiểu lầm.

Sau khi gửi hai tin nhắn, di động im ắng không tiếng động. Chẳng lẽ cô tắm rửa không phát hiện?

Yến Luật mở ra máy tính, không yên lòng xem trang web, thỉnh thoảng liếc di động một cái.

Nhưng qua nửa tiếng, cô thế mà còn chưa trả lời tin nhắn!

Yến Luật đen mặt, tắt máy tính đi tắm rửa.

Thật sự là to gan lớn mật, ngay cả tin nhắn của ông chủ cũng không trả lời. Nhân viên như thế ở trong công ty đã sớm bị sa thải rồi.

Yến tiên sinh đứng ở dưới vòi hoa sen cười lạnh. Không yên lòng bóp chút dầu dưỡng tóc thoa lên.

Ôn Tửu tắm rửa xong ra khỏi phòng vệ sinh, lại đi sấy tóc, vẫn chưa để ý tới tin nhắn mới trong điện thoại, mãi đến khi xong xuôi hết nằm lên trên giường, mới nhìn thấy hai tin nhắn mới. Sau khi đọc cái thứ hai, Ôn Tửu quả thực vừa bực mình vừa buồn cười, cái giọng điệu rất sợ người khác hiểu sai này thật đúng là buồn cười.

Ôn Tửu nhìn giờ đã sắp 1rưỡi sáng, hẳn là anh đã ngủ nên cô cũng lười trả lời tin nhắn, trực tiếp tắt đèn đi ngủ.

Mơ mơ màng màng đang sắp ngủ, di động để trên tủ đầu giường reo lên, Ôn Tửu lơ mơ mở mắt cầm lấy xem, ấy mà là Yến Luật.

“Chỗ tôi hết kem đánh răng rồi, cô cầm kem đánh răng sang đây, tôi muốn bôi lên tay.” Tiếng trong điện thoại, trầm thấp kiêu ngạo, hình như có chút không vui.

Ôn Tửu cầm di động, quả thực có chút dở khóc dở cười. Yến tiên sinh thật đúng là yếu ớt, đã bỏng mấy tiếng đồng hồ rồi, còn muốn tiếp tục điều trị.

Cô đành phải đứng dậy, khoác thêm áo khoác, đi vào phòng vệ sinh cầm kem đánh răng, mở cửa đi đến phòng cách vách, nâng nhẹ tay gõ nhẹ cửa, bên trong vang lên tiếng vào đi.

Ôn Tửu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nao nao. Yến Luật có vẻ vừa tắm xong, người mặc một bộ đồ ngủ carô màu lam thẫm. Dáng người thon dài cao thẳng, mặc dù là một bộ áo ngủ, cũng mặc vô cùng ra dáng, đẹp trai bức người.

Yến Luật lập tức dừng mắt trên đầu cô, tóc dài xõa tung, ở dưới đèn như thác nước màu đen, sáng láng trơn nhẵn, còn hương thơm ngát nhàn nhạt, hiển nhiên là đã gội. Hừ, lòng tốt của anh quả nhiên bị coi thường rất triệt để.

“Tay anh còn đau không?”

“Đương nhiên đau!”

Yến Luật hừ một tiếng, ngồi vào bên giường, vươn ngón tay quý giá lại chiều chuộng ra, tuy rằng không nói chuyện, nhưng hàm ý không cần nói cũng biết.

Ôn Tửu vừa bực mình vừa buồn cười, Yến tiên sinh anh yếu ớt như vậy thật sự là đàn ông sao?

Được rồi, căn cứ vào bức ảnh lõa thể đầy tháng kia, xác thực là đàn ông hàng thật giá thật.

Ôn Tửu đi đến trước mặt anh, đột nhiên Yến Luật nhấc chân lên, ra vẻ muốn gác chân, nhưng không biết sao lại vướng vào chân cô, cô không kịp rút lại, thế nên là lao thẳng vào Yến Luật, mà kỳ lạ là, Yến Luật 1m85, người cao chân dài thế mà lại cứ thế bị cô nhào ngã ra giường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương